Ngọc Thạch Câu Phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

157. Ngọc thạch câu phần* (Thượng)

* ngọc thạch câu phần: ngọc đá đều nát, ngọc nát đá tan, mang hàm ý hai bên đấu đá nhau đến khi cả hai cùng bị thiệt hại

Bạch Anh Tước bất động thanh sắc (1) nói: “Nói nghe một chút.”

(1) bất động thanh sắc: không có biểu hiện gì, tỉnh bơ, không biến sắc, rất bình tĩnh

“Tập đoàn Thịnh An, Du thị cùng tập đoàn Áo Áo vẫn luôn là ba trụ cột lớn của đảng Cải Cách, thế nhưng cho tới nay, Du thị cùng tập đoàn Áo Áo đều gánh chịu càng nhiều trách nhiệm hơn so với tập đoàn Thịnh An, tôi nghĩ là đến lúc tập đoàn Thịnh An tự mình tiếp nhận những trách nhiệm này rồi.”

Bạch Anh Tước nói: “Vậy nếu như tôi từ chối?”

Đối phương cười ha hả nói: “Vậy đối với chúng tôi đều không tổn thất gì, không phải sao?”

Bạch Anh Tước nói: “Thật không? Tôi cảm thấy không phải, trên tay tôi không phải có thứ gì đó các người càng cần hơn sao?”

Đối phương trầm mặc hồi lâu nói: “Với khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói, có một số thứ gì đó là có thể phục chế (làm lại). Thà lấy cũng lấy không gọn gàng, chi bằng cùng nhau xuống dưới ngâm suối nước nóng, cực kì thoải mái. “

Bạch Anh Tước nói: “Để tôi cân nhắc một chút.”

“Thứ lỗi cho tôi nhắc nhở một chút, nhiều năm qua như vậy, thân thể ngài chưa từng ngâm suối nước nóng, thế nhưng cả người đều tẩm(2) trong hơi nóng suối nước nóng bốc lên. Ví dụ như như tình trạng thân thể ngài gần đây, cũng không quá cần sự giúp đỡ của suối nước nóng? Làm người không thể quá vong ân phụ nghĩa (3), chỉ muốn húp canh, không muốn bỏ thịt vào sao được chứ?” *

(2) tẩm: ngâm, dầm, thấm, ngấm

(3) vong ân phụ nghĩa: giống như ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ

* ý là nói đến việc dự án thành không trung của tập đoàn Thịnh An cần sự giúp đỡ của đảng Cải Cách, có qua thì phải có lại

Bạch Anh Tước nói: “Canh là bổ hay là độc, vẫn còn cần phải chậm rãi bàn bạc “

“Có tấm gương. Canh (4) đều đã nấu nhiều năm như vậy, là bổ hay là độc chẳng lẽ còn không thấy được? Kiên nhẫn của tôi rất có hạn, hi vọng ngài có thể mau chóng làm ra quyết định, bằng không ngài chờ, có người chờ không được. Cuối cùng, tặng lên chúc phúc chân thành với ngài cùng Quan tiên sinh, chúc các ngài tân hôn hạnh phúc, song, túc, song, tê (5).”

(4) Bản Hán Việt là thang, cũng có ý là suối nước nóng nhưng mà vì có vụ bỏ thịt nên để là canh

(5) Song túc song tê: ở cùng một chỗ, cùng nhau bay lượn, ý chỉ những người yêu nhau gắn bó không rời

Bạch Anh Tước mỉm cười nói: “Đa tạ, “

Để điện thoại xuống, liền thấy Kim Vũ Trụ trừng hai mắt mắt lom lom mà nhìn anh, “Thế nào thế nào? Đối phương có phải là gọi tới uy hiếp đe dọa khiêu khích hay không hả? Có điểm yếu có thể nắm hay không?”

Bạch Anh Tước nói: “Đối phương rất cẩn thận.”

Kim Vũ Trụ đột nhiên kêu lên: “Nhanh đưa máy vi tính cho tôi, sau này theo dõi hắn ta!”

Bạch Anh Tước nói: “Hắn nếu dám gọi điện thoại, liền sẽ không sợ lần theo.” Bất quá nói tới nói lui, anh vẫn rút máy vi tính xách tay dày cỡ tờ giấy từ dưới bàn cho cậu ta.

Quan Miên nói: “Khuyên anh khí minh đầu ám (6)?”

(6) khí minh đầu ám: bỏ sáng theo tối, bỏ thiện theo ác

Bạch Anh Tước cười nói: “Đúng vậy. Bọn họ cho rằng nhiều người nhiều đôi đũa, rất hoan nghênh tôi gia nhập cọ cơm (ăn chùa, ăn chực, ăn chung).”

“Phải đóng tiền ăn.”

“Cấp ngược lại là cấp đắc khởi, bất quá tôi sợ đầu bếp không được, sẽ đau bụng.”

( 给倒是给得起,不过我怕厨师不行,会拉肚子。)

Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch nói: “Tôi là bệnh nhân, chuyện đau đầu như vậy không cần tôi đến suy nghĩ đi?”

“Đương nhiên.” Bạch Anh Tước cúi người nhẹ nhàng hôn xuống trên trán cậu, “Dưỡng thương thật tốt. Đêm tân hôn ngâm nước (bị lỡ, bị nhỡ) rồi, nhưng du lịch tuần trăng mật còn có thể bổ cứu (sửa chữa, bù đắp).”

Quan Miên nói: “Nếu như du lịch tuần trăng mật cũng ngâm nước nóng, tôi phải suy xét bát tự chúng ta có hợp hay không một lần nữa.”

Bạch Anh Tước cười khổ nói: “Nghiêm trọng như vậy, tôi đây phải cố gắng bắt nhanh mới được rồi.” Anh quay đầu nhìn Kim Vũ Trụ đang tải phần mềm gì đó, hỏi: “Có cần giúp đỡ gì không?”

Kim Vũ Trụ nói: “Tôi đang xâm nhập công ty máy tính. Anh đừng để ý tôi.”

Bạch Anh Tước nói: “Sẽ không bị bắt lấy?”

“Muốn bắt cũng bắt tôi, dù sao bây giờ tôi là một cái tội là tội, hai cái tội cũng là tội…….” Kim Vũ Trụ thấy anh trợn mắt nhìn mình, vội phất tay nói: “Yên tâm yên tâm. Giống như tôi đi dạo công ty điện thoại cân thượng (跟上) hòm thư của mình vậy, an toàn không nguy hiểm, nhiều nhất nhảy ra hai cái quảng cáo. Không cần lo lắng. Giết người không phải sở trường của tôi, cho nên tôi mới có thể bị thiệt, mà đây là sở trường của tôi, hừ hừ, muốn bắt tôi, hừ hừ HỪ!”

(có nên đổi “hừ hừ hừ” thành “hờ hờ hờ” hoặc “hơ hơ hơ” hay không, nghe nó sẽ ngông hơn =))))

Quan Miên nói: “Hi vọng bọn họ không nên mời đến khắc tinh của cậu “

Kim Vũ Trụ nói: “Khắc tinh? Của tôi ? Ai thế?”

“Quá kỳ quặc.”

“………”

Bạch Anh Tước từ trong phòng đi ra, sắc mặt liền lạnh xuống một chút.

“Bạch tam tiểu thiếu gia.” Luật sư Dương vội vội vàng vàng mà đi tới nói, “Tôi đã thăm dò nội tình của Hứa Trúc Thành. Hắn gia nhập đội cứu viện mười sáu năm, có người vợ thanh mai trúc mã, nhưng năm trước đã qua đời, không có con cái. Hai tháng trước hắn ở phòng khám gần nhà xét nghiệm bản thân mắc bệnh nan y, sinh mạng còn lại nửa năm. Vào một tuần trước hắn đệ đơn từ chức, chẳng qua vẫn chưa làm thủ tục nghỉ việc.”

“Cảm ơn.” Bạch Anh Tước hắn tiếp nhận tài liệu in ra từ trong tay, đi lên lầu.

Luật sư Dương ở phía sau anh chần chờ hỏi: “Có muốn tôi làm chút chuyện hay không?”

Bước chân Bạch Anh Tước dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn, “Anh muốn làm cái gì?”

Luật sư Dương cảm thấy được trong ánh mắt kia của anh như có khí lạnh phun ra ngoài, làm cho hắn không tự chủ được run lập cập. Hắn cười gượng nói: “Tôi là nói, có muốn cân nhắc hướng quan tòa cầu tình hay không.”

“Tạm thời không cần.” Thân ảnh Bạch Anh Tước rất nhanh biến mất ở cuối cầu thang.

Buổi hôn lễ này có thể nói là tập hợp lực lượng Bạch gia từ trên xuống dưới *** làm. Đường Nhị cô cô phụ trách khách mời, Đại Đường Ca phụ trách hội trường. Chiếc du thuyền này mặc dù là sản nghiệp Bạch gia, thế nhưng những năm này vẫn là do Đại Đường Ca sử dụng. Lầu ba là địa bàn cá nhân của hắn.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Bạch Anh Tước từ đầu đến cuối không có đi lên. Bởi vì anh biết, một khi anh quyết định đi lên, liền mang ý nghĩa là anh đã hạ quyết tâm rồi.

Anh dừng lại tại cửa phòng sách của Đại Đường Ca.

Cửa không khóa, mở ra khe hở rộng bằng bàn tay.

“Mời vào.” Âm thanh Đại Đường Ca truyền tới, lãnh tĩnh trước sau như một.

Bạch Anh Tước đẩy cửa mà vào.

Trong phòng rất tối, chỉ có màn hình máy vi tính toả ra ánh sáng yếu ớt.

Đèn cửa sổ hồng nhạt chiếu từ dưới lên trên, có chút mông lung, có chút ảm đạm, còn có chút thẹn thùng muốn nói lại thôi.

“Uống gì?” Trong tay Đại Đường Ca ấn cầm hai bình rượu.

Bạch Anh Tước thuận tay kéo ghế tựa qua ngồi xuống, “Nước sôi.”

Đại Đường Ca nói: “Đêm tân hôn không uống rượu?”

Bạch Anh Tước nói: “Hiện tại em cần nhất là tỉnh táo.”

Đại Đường Ca nói: “Anh pha một ly cocktail cho em. Không bằng, dũng giả chi tâm? (lòng của người dũng cảm – mình nghĩ là tên loại cocktail) “

Bạch Anh Tước nghi ngờ mà nhìn hắn một cái, nói: “Có được hay không a? Em nhớ rõ là năm ấy em mười ba tuổi, uống cái này suýt chút nữa trúng độc cồn.”

“Vậy em có tin anh hay không?” Đại Đường Ca mở quán bar ra, từ phía dưới lấy ra một đống lớn bình rượu cùng ly, sau đó bắt đầu lắc lắc rung rung mà đảo rượu, “Lão nhị có đi báo cáo anh một chút hay không?”

Bạch Anh Tước nói: “Anh đã biết “

Đại Đường Ca tự giễu mà cười cười, “Cũng phải. Bắt nạt hắn nhiều năm như vậy, khó có được cơ hội báo thù.” Hắn tay trái tay phải đều cầm một chai rượu, chất lỏng từ miệng bình chảy ra, chảy vào trong ly, hai loại màu sắc một đỏ một lam hòa trộn dưới đáy, lập tức từ từ tách ra.

Bạch Anh Tước vỗ tay nói: “Có tiến bộ.”

Đại Đường Ca nói: “Sau khi em được đưa bệnh viện, anh một người đã lén lút luyện một tháng.” Hắn để chai rượu xuống, cầm lấy ly đưa cho Bạch Anh Tước, lại thuận tay cầm lên cái ly lúc trước của mình, xa xa hướng anh một kính, “Chúc em tân hôn hạnh phúc.”

Bạch Anh Tước cũng không vội vã uống, mà là nhàn nhạt nói: “Vào mười phút trước, cũng có một người tặng chúc phúc giống vậy. Hắn còn chúc em và Quan Miên song túc song tê. Lúc đó em nghĩ, không biết hắn hy vọng là ‘tê’ tức lại tại đáy biển ư? Hay là trường ‘túc’ ở trong quan tài?”

(Tê tức: nghỉ lại; Trường túc: ngủ đêm dài)

Đại Đường Ca uống một ngụm rượu.

Bạch Anh Tước nói: “Có một thứ em nghĩ anh hẳn là không có ném, em muốn mượn dùng một chút.”

Đại Đường Ca cúi đầu quơ quơ ly rượu, nói: “Anh từng xem qua rất nhiều cảm nghĩ của người cổ đại khi đoạt giải, khi đó bọn họ được hỏi có nguyện vọng gì đều thích nói, hi vọng thế giới hòa bình. Anh cảm thấy thế giới không có khả năng hòa bình, cứ như hiện tại, tuy rằng các quốc gia dưới sự uy hiếp hạt nhân lẫn nhau không tái phát động chiến tranh quy mô lớn, nhưng chiến tranh khu vực nhỏ trước giờ chưa từng gián đoạn. Tranh giành đảo, tranh giành vùng biển, tranh giành tài nguyên… Rất nhiều đấu tranh là giả lập, thông qua thực lực của hai bên cùng an bài dùng hệ thống máy vi tính tính toán kết quả chiến đấu, không có lửa đạn chân thật, thế nhưng thất bại giả lập cũng là thất bại! Anh vào quân đội mới biết, hóa ra chúng ta đánh thua quá nhiều cuộc chiến như vậy. Cho dù như thế, hội nghị hàng năm đều muốn cắt giảm chi phí quân sự như trước.” Hắn đem ly rượu đặt lên bàn, xoay người đối diện cửa sổ nói, “Anh là quân nhân. Bảo vệ quốc gia, nửa bước không hơn là tín điều (7)của anh!”

(7) tín điều: điều đặt ra để tin theo

“Cho dù là lúc có vấn đề tranh luận?”

“Quân nhân không tồn tại tranh luận.” Đại Đường Ca nói, “Quân nhân cần phải là một sự tồn tại huyết tinh nhất cấp tiến nhất của quốc gia. Chúng ta có thể bị nguyên thủ nắm giữ, bị hội nghị khống chế, bị kỷ luật ràng buộc, cũng vĩnh viễn không nên bị phai mờ ý chí tấn công.”

Trong mắt Bạch Anh Tước loé ra một tia giật mình, Đại Đường Ca như vậy, là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Dưới bề ngoài lạnh như băng kia, hắn che giấu một trái tim giờ nào khắc nào cũng đang thiêu đốt nhiệt huyết.

“Hai ngày sau anh sẽ cho em công đạo.” Đại Đường Ca bỗng nhiên quay người, ánh mắt sắc bén mà nhìn thẳng anh.

Bạch Anh Tước nhìn rượu hai màu trong ly, yên lặng mà một hơi cạn sạch.

158. Ngọc thạch câu phần (Trung)

Edit: Aoi Tetsu

Bên trong buồng điện thoại ở vùng hoang vu hẻo lánh từ từ chui ra thân ảnh mập mạp của một người mặc áo khoác rộng thùng thình. (theo mình hiểu thì ý là mặc áo khoác rộng nên người nhìn mập mạp)

Hắn đầu tiên là cảnh giới mà nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có bất kỳ người nào đi qua, nhanh chóng chui vào trong xe không quỹ dừng ở ven đường, nghênh ngang rời đi. Có điều là hắn vừa không về nhà cũng không quay về văn phòng, mà là trước tiên đi những thành thị khác vòng một vòng, dừng xe mua cái sandwich lấp bụng, lại khoảng mười một giờ đi quán bar ngồi ngồi một chút, mãi đến tận một giờ sáng mới chịu đi ra. Lập tức xe không quỹ lại từ một con đường khác vòng về thành phố hắn làm việc.

Đèn thành phố đại đa số đều tắt, chỉ có đèn đường vẫn như trước chăm chỉ không ngừng mà chiếu sáng.

Xe xuyên qua giữa đèn đường, rất nhanh đã tới khu biệt thự, dừng lại tại hàng rào màu đỏ sậm trước cửa của một tòa văn trạch.

Sau một lát, cửa lẳng lặng mở.

Xe băng qua hoa viên dừng tại bãi đậu xe ngầm. Hắn xuống xe, theo thang máy đi lên trên. Con đường này hắn đã đi rất nhiều lần, thậm chí so với đường về nhà đều muốn thuộc, mà không biết vì sao, hắn cảm thấy ngày hôm nay đi đặc biệt kinh hồn bạt vía.

Lên lầu, đèn hành lang đều tối sầm, chỉ có gian phòng cuối hành lang cửa nửa mở, mới chảy ra một chút tia sáng.

Hắn bước nhanh tiến tới, đẩy cửa mà vào.

Một lão già đang nghiêng đầu dựa vào trên ghế sofa đơn, trên bàn trà trong tầm tay đặt một chén trà xanh đã thấm lạnh.

“Văn lão” hắn nhẹ nhàng mà gọi.

Lão nhân đột nhiên mở mắt ra, tinh quang bốn phía, gắt gao mà nhìn chăm chú hắn quá nửa ngày, mới thả lỏng nói: “Nga, là Xương Lộ đến đây.”

Tống Xương Lộ nói: “Việc ngài giao phó đã xử lý thỏa đáng.”

“Rất khó giải quyết đi. Cực khổ rồi.” Lão nhân ngồi thẳng thân thể, liền khôi phục uy nghiêm bình thường.

Tống Xương Lộ nói: “Cũng không phải rất khó giải quyết, Bạch Anh Tước đáp ứng cân nhắc. Chỉ là lúc tôi trở về cố ý vòng vòng tròn, quấy rầy Văn lão nghỉ ngơi.”

Lão nhân lại cười nói: “Cậu chính là cẩn thận, ta rất thích.”

Tống Xương Lộ chần chờ nói: “Văn lão thật sự tin tưởng Bạch Anh Đạc sao? Cuối cùng hắn có thể trả đũa hay không?”

Lão nhân nói: “Trả đũa cái gì chứ? Người là hắn giết. Vả lại, ta hiểu hắn. Hắn có lý tưởng rộng lớn, mục tiêu kiên định, hắn là một quân nhân, sẽ không dễ dàng từ bỏ lý tưởng cùng mục tiêu.”

Tống Xương Lộ nói: “Nhưng đối phương là Bạch Anh Tước…Tình cảm anh em bọn họ vẫn luôn không tệ.”

Lão nhân ha ha cười nói: “Anh em họ thôi. Nếu như hắn thật sự nhớ tình thân cùng Bạch Anh Tước, liền sẽ không làm Bạch Anh Tước nhảy xuống biển tại phạm vi tầm bắn của Hứa Trúc Thành. Hắn nếu đi bước thứ nhất, liền sẽ không quay đầu lại. Ta hiểu hắn. Đáng tiếc hắn vào quân bộ, nếu không, ta ngược lại xem trọng hắn làm người nối nghiệp ta. Ha ha, đương nhiên, Xương Lộ cũng rất tốt.”

Tống Xương Lộ nguyên bản còn muốn nói Bạch Anh Tước và Quan Miên cuối cùng cũng không chết dưới ám sát của Hứa Trúc Thành, thế nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tự tin lão nhân, hắn đem lời nói nuốt vào. Lấy lập trường của Bạch Anh Đạc cùng hắn bây giờ mà nói, hắn nói nhiều, trái lại có hiềm nghi gây xích mích hãm hại.

Lão nhân nhìn hắn nghiêm mặt như trước, cười nói: “Hắn động thủ là có điều kiện. Ta đồng ý hắn, đợi đến sau khi trung tướng Trọng Quang lui ra, dùng tất cả tài nguyên vì hắn đề cử. Cậu biết, ta đồng ý làm việc là luôn luôn chắc chắn. Ta tin tưởng hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không từ chối đại lễ như vậy. Căn cứ số lượng trung tướng cùng tuổi tác của thượng tướng hiện nay suy đoán, Bạch Anh Đạc ba mươi tuổi trở thành trung tướng, trước năm mươi tuổi nếu như không có ghi chép xấu liền nhất định có thể trở thành thượng tướng. Thượng tướng tổng cộng chỉ có ba danh ngạch —— hải lục không (1), ý nghĩa trở thành một người trong đó không cần nói cũng biết.

(1) hải quân, lục quân, không quân

Sự kiện hiện trường lễ cưới gia chủ tập đoàn Thịnh An biến thành hiện trường vụ án giết người này trở thành đề tài sốt dẻo nhất được chú ý nhất đương thời. Giới chính trị giới kinh doanh giới báo chí vân vân đều nhìn chăm chú chặt chẽ tiến triển vụ án, áp lực bốn phía y như lãi kép một giờ sáu mười phần trăm không ngừng quay cuồng.”

Lương Cần Tùng trong một ngày ngắn ngủi, trên vai đã khiêng bảy, tám ngọn núi Everest.

Thủ hạ Tiểu Chu của hắn nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời tiến vào, “Lão đại, cục trưởng cho anh năm phút sau tới văn phòng báo danh.”

Lương Cần Tùng khẽ nguyền rủa một tiếng, “Đây đã là lần thứ năm, không có tiến triển, coi như đem tôi treo cổ ở văn phòng cũng vô dụng thôi.”

Tiểu Chu nói: “Anh biết mà, lãnh đạo đều thích dùng loại phương pháp này gấp gáp đeo bám người. May là ổng không phải bạn gái của em, nếu không em đã sớm đá ổng.”

“Bạn gái cậu có thể phát tiền lương cho cậu mỗi tháng hay không?”

“Cổ sẽ chỉ sai em bày đồ cúng mỗi tháng thôi. Nói như vậy, cục trưởng vẫn có chỗ đáng yêu.”

Lương Cần Tùng nói: “Bớt lắm mồm. Tóc cậu sao lại loạn như vậy? Tạo hình ổ gà, rất lưu hành sao?”

Tiểu Chu nói: “Chung quy phải cho lãnh đạo nhìn chúng ta là làm việc quên mình mất ăn mất ngủ tới mức nào a.”

Lương Cần Tùng lắc đầu.

Tiểu Hà đột nhiên từ bên ngoài xông vào, trong tay giơ cao một cái bọc, “Lão đại! Kiện hàng của anh.”

Lương Cần Tùng nhìn máy tính mô phỏng sau khi nhập vào các loại tình trạng tự động tổng hợp sắp xếp lại vụ án, chẳng hề để ý mà phất tay nói: “Cậu xem đi. Tôi không rảnh.”

Tiểu Chu cùng Tiểu Hà đến gần bóc kiện hàng, vừa bóc lại vừa lầu bầu nói: “Đầu năm nay, ai còn dùng loại kiện hàng kiểu cũ này gửi đồ vật a? Có phải là bom hay không nhỉ? Em nghe nói trước đây… Ồ? Dụng cụ điều khiển từ xa?”

Tiểu Hà đem dụng cụ điều khiển từ xa đặt trong túi nhựa xách đến trước mặt mình, đánh giá nói: “Cậu nói, nó từa tựa như là dụng cụ điều khiển từ xa điều khiển dao lúc trước chuyên gia giám chứng biểu diễn cho chúng ta a?”

Hắn vừa dứt lời, đồ vật trong tay bị bỗng nhiên Lương Cần Tùng xông tới đoạt qua! “Là nó!” Lương Cần Tùng kích động nói, “Còn có xem xem bên trên có vân tay hay không.”

Tiểu Hà cạn lời (2) mà trừng Lương Cần Tùng nắm gắt gao túi nhựa không buông tay, “Lão đại, anh buông tay em mới có thể đem vật chứng chuyển giao a.”

(2) 无语: vô ngữ, không biết nói gì

Lương Cần Tùng lúng túng buông tay ra nói: “Tôi quá hưng phấn. Cậu nhất định phải đem đồ tự tay giao cho chuyên gia giám chứng.”

“Nhận được (3).” Tiểu Hà tựa như một cơn gió bay ra ngoài.

(3) nhận lệnh

Tiểu chu nhìn kiện hàng, lẩm bẩm nói: “Anh nói đây là người nào đưa tới?”

Lương Cần Tùng hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh nói: “Trước mắt còn không biết. Trước tiên phải xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là cùng bộ với hung khí hay không.”

Tiểu Chu nói: “Người mang đi hung khí lúc đó không phải hung thủ cũng là đồng lõa. Nếu như cái dụng cụ điều khiển từ xa này là thật, nói không chừng nội bộ hung thủ xuất hiện chia rẽ. Lão đại, cục trưởng không phải kêu anh tới văn phòng? Anh còn không đi?”

Lương Cần Tùng nói: “Một khi xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là hung khí hay không lại nói.” Hắn đi về trước máy tính, tiếp tục xem tái hiện vụ án trong màn hình máy tính.

Từ tình trạng đã biết đạt được kết quả không chỉ một, cho nên hắn không ngừng quan sát tình tiết giết người đại đồng tiểu dị (4) của hiện trường. Những tình tiết này hắn nhìn không chỉ một lần, có một vấn đề cũng càng ngày càng rõ ràng từ trong đầu xông ra.

(4) đại đồng tiểu dị: giống nhau lớn, khác nhau nhỏ; không khác nhau mấy

Tiểu Chu đến gần nói: “Nhìn ra cái gì rồi à?”

Lương Cần Tùng gật đầu nói: “Lúc đó hiện trường quá loạn, không quá rõ ràng, hiện tại dùng máy vi tính xem hiện trường liền rõ ràng. Nếu như Kim Vũ Trụ không phải hung thủ, như vậy cái người kia nhất định phải có tầm nhìn rộng rãi mới có thể tinh chuẩn mà điều khiển thanh dao điều khiển từ xa này đâm vào ngực Hứa Trúc Thành. Cậu xem, dựa theo khẩu cung của ** cùng nhân viên đội cứu viện ở gần đó lúc ấy, tầm mắt của bọn họ là bị che khuất. Nhân số của bọn họ rất nhiều, dò hỏi ghi chép có tùy tiện nhất định, thông cung (5) có khó khăn, nếu muôn miệng một lời, như vậy độ tin cậy vẫn còn rất cao. Nếu như loại bỏ bọn họ, như vậy phạm vi hung thủ liền thu hẹp đi rất nhiều.”

(5) thông cung: thông đồng bịa đặt lời khai

Tiểu Chu nâng ngón tay chỉ vùng gần Kim Vũ Trụ, nói: “Anh là nói hung thủ có thể ở trong này.”

Lương Cần Tùng nói: “Cái này là có khả năng nhất! Hung thủ nếu muốn giết Hứa Trúc Thành giá họa (6)Kim Vũ Trụ, sẽ không mắc sai lầm trước phân đoạn giết người cuối cùng, cho nên hắn nhất định sẽ không cho phép khi bản thân động thủ có thể xuất hiện chướng ngại vật trước mặt ngăn trở tầm mắt.”

(6) giá họa: đổ tội, gán tội, đổ oan

Tiểu Chu thấp giọng nói: “Lẽ nào anh hoài nghi Tiểu Hà?”

Lương Cần Tùng sững sờ.

Cái kia mang Hứa Trúc Thành đi phòng rửa tay ** chính là Tiểu Hà.

Vừa nghĩ như thế, trên lưng hắn lập tức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng!

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Bả vai hắn khẽ run, tiểu chu thản nhiên nhận điện thoại, sau đó vui vẻ nói: “Thiệt hay giả?… Được, tôi biết rồi. Được được, tôi nói cho lão đại!”

Lương Cần Tùng thấy hắn vui hiện ra mặt, hỏi vội: “Làm sao vậy?”

“Khoa giám định đã xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa kia chính là đồng bộ với dao điều khiển từ xa. Ghi chép bên trong chưa từng bị xóa bỏ, xác định thời điểm khi xảy ra vụ án, dụng cụ điều khiển từ xa ** đã được sử dụng, hơn nữa quỹ đạo thao tác hoàn toàn ăn khớp cùng hướng hung khí đâm vào hung thủ Hứa Trúc Thành.”

“Làm tốt lắm!” Lương Cần Tùng không nhịn được đập xuống bàn. Tuy rằng từ khi vụ án xảy ra đến bây giờ thời gian không quá bao lâu, thế nhưng áp lực hắn phải chịu đựng sánh ngang tổng số nửa đời trước. Hắn thậm chí hoài nghi vụ án này nếu không phá, sẽ thêm một cái tin tức nữa “** phá án muốn bể đầu, vì áp lực quá lớn đột tử”.

“Vẫn còn một thông tin tốt hơn.” Tiểu Chu nói, “Mặt trên dụng cụ điều khiển từ xa có vân tay, qua so sánh đối chiếu, xác nhận là Bạch Anh Đạc.”

Lương Cần Tùng: “…”Tại sao hắn cảm giác hết thảy đều thuận lợi đến thật là quỷ dị vậy nhỉ? Chẳng lẽ lại là một âm mưu sau khi hãm hại Kim Vũ Trụ?

159. Ngọc thạch câu phần (Hạ)

Edit: Aoi Tetsu

Bất quá vô luận có phải là âm mưu hay không, dựa theo tình hình phát triển và thủ tục, bọn họ đều phải đem Bạch Anh Đạc về.

Sau tiệc cưới, phần lớn Bạch gia cũng đã trở lại bổn gia, chỉ còn dư lại một mình Đại Đường Ca ở lại trên thuyền. Khi những **Lương Cần Tùng chạy đến, hắn đang đứng ở trên boong thuyền dùng kính thiên văn ngắm sao.

“Bạch Anh Đạc tiên sinh, ngài nghi ngờ có liên quan đến vụ án Hứa Trúc Thành bị giết…” Lương Cần Tùng một bên làm theo phép mà niệm, một bên ra hiệu thuộc hạ chậm rãi vây quanh. Bạch Anh Đạc làm việc ở quân bộ, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc đến điều khiển từ xa đến các loại vũ khí lực sát thương cao. Để bảo đảm không có sơ hở nào, bọn họ này từ xúc động trọng trang **, để ngừa bắt giữ. (为了确保万无一失,他们这词触动了重装**,以防拘捕。)

Đại Đường Ca chậm rãi đứng thẳng người, đem tay áo xắn lại kéo thẳng, lạnh nhạt nói: “Đêm nay có chút lạnh, áo khoác của tôi ở trong đại sảnh.”

Lương Cần Tùng liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Chu.

Tiểu Chu trở về đại sảnh, trong ghế sofa quả thật móc một cái áo khoác thuần trắng. Hắn đem túi trong túi ngoài của áo khoác mà mò toàn bộ, lấy ra một bao thuốc lá điện tử cùng một cái ổ cứng di động(portable hard disk). Hắn chần chờ cầm ổ cứng, không biết có nên trả về hay không.

“Cái ổ cứng kia, coi như tặng cho các anh.” Đại Đường Ca xuất hiện ở cửa.

Tiểu Chu lúng túng cứng lại ở đó

Lương Cần Tùng vội nói: “Chúng tôi không thể thu nhận quà tặng.”

“Được thôi.” Đại Đường Ca đi lại, tiện tay đem ổ cứng di động  nhét về trong túi áo, sau đó mặc áo khoác vào.

Lương Cần Tùng không nghĩ tới sự tình thuận lợi như vậy, trong lòng ngược lại là năm cái thùng treo loạn tung tùng phèo mà bắt đầu cân nhắc, chỉ sợ hắn sau lưng còn giấu thủ đoạn, trên đường càng lo lắng đề phòng, mãi cho đến cục cảnh sát mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cục trưởng cục cảnh sát tự mình tiếp ứng ở cửa.

Đầu tiên Bạch Anh Đạc trước khi định tội vẫn là cao quản quân bộ, tuy rằng hệ thống bất đồng, mà chức quan xác thực cao hơn hắn. Rồi đến vụ án này náo động toàn quốc ấy, chịu các giới chú ý, hắn nhất định phải biểu hiện ra chính mình coi trọng vụ án này.

Đại Đường Ca vừa vào cục cảnh sát, lập tức đồng ý tra hỏi, đối mặt Lương Cần Tùng đưa ra chứng cứ và chất vấn, hắn không chỉ từ chối luật sư Dương nghe tin chạy tới cùng đi, hơn nữa còn không chút do dự mà thừa nhận toàn bộ, phi thường phối hợp khai báo chi tiết phạm tội, bao gồm phối hợp Hứa Trúc Thành tập kích Bạch Anh Tước cùng Quan Miên, cùng với sau đó dùng dao điều khiển từ xa giết người diệt khẩu, đổ cho Kim Vũ Trụ.

Lương Cần Tùng khi ** tới nay, chưa bao giờ gặp nghi phạm phối hợp như vậy, liền bình tĩnh lại thẳng thắn. Hắn rốt cục không nhịn được hỏi động cơ, “Anh đến cùng tại sao phải làm như vậy?”

Đôi mắt Đại Đường Ca hơi nheo lại, “Bị bắt buộc.”

“Ai? Ai bắt buộc anh?”

“…” Trên người Lương Cần Tùng đột nhiên lạnh lẽo, sống lưng dĩ nhiên sợ ra mồ hôi lạnh. Hắn ý thức được, đây đã không phải là một vụ án giết người bình thường, mà là một cái âm mưu, âm mưu chính trị không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người.

Tiếp tục hỏi tiếp? Hay là tạm ngưng xin chỉ thị cấp trên?

Lương Cần Tùng hơi đấu tranh, cuối cùng, hành vi thường ngày **chiếm lợi thế. Hỏi hắn: “Tại sao?”

Đại Đường Ca khoan thai nhìn hắn, “Tôi muốn đưa người làm chứng ô điểm.”

(大堂哥悠悠然地看着他,“我想转当污点证人。”)

“Với tội danh trước mắt của anh mà nói, rất khó. Thế nhưng tôi có thể căn cứ tư liệu anh cung cấp cầu tình quan tòa cho anh.” Lương Cần Tùng nói là nói như vậy, trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần Bạch Anh Đạc thật sự cung cấp chứng cứ hữu dụng, rất nhiều người cầu tình tạo áp lực quan tòa cho hắn.

Đại Đường Ca tựa hồ sớm đoán được đáp án như vậy, “Văn Hạc là chủ mưu, Tống Xương Lộ là người liên lạc, ta là quái tử thủ (侩子手).” Từ trong túi lấy ra ổ cứng di động, đẩy lên trước mặt Lương Cần Tùng.

Lương Cần Tùng nghi ngờ nói: “Cái gì?”

Đại Đường Ca nói: “Trong này có một phần video, là đối thoại mười ngày trước Văn Hạc phái thư ký riêng bậc nhất Tống Xương Lộ bên người uy hiếp tôi gì(啥)Bạch Anh Tước. Còn có một phần ghi chép điện thoại, là ghi chép cuộc nói chuyện của Tống Xương Lộ gọi điện cho Bạch Anh Tước, nội dung liên quan đến giao dịch không đứng đắn. Hắn sử dụng dụng cụ biến âm, bất quá tôi lần theo đến vị trí hắn ở lúc đó là buồng điện thoại vùng ngoại ô cũng thông qua vệ tinh chụp được bức ảnh hắn ra vào buồng điện thoại cùng với hành tung lúc sau của hắn. Bản ghi chép lần theo, bức ảnh cùng video cũng ở bên trong ổ cứng.”

Lương Cần Tùng cầm lấy ổ cứng di động, cảm thấy kim loại trong lòng bàn tay đang nóng lên, đốt nóng lòng bàn tay của hắn không ngừng chảy ra mồ hôi.”Chúng tôi sẽ nghiên cứu vụ án thêm nữa, bất quá anh tạm thời cũng bị giam giữ, để biết tòa án làm ra phán quyết.”

Đại Đường Ca nói: “Được.”

Lương Cần Tùng đứng lên, kéo cửa ra, Tiểu Chu vội vã đi tới nói: “Thư ký riêng Tống Xương Lộ của Văn Hạc đến, hắn muốn nộp tiền bão lãnh Bạch Anh Đạc.”

Trong lòng Lương Cần Tùng lộp bộp một tiếng, thầm nói: Mũi thật thính! “Nói cho hắn biết, từ chối bão lãnh.” Hắn nói xong, cầm ổ cứng di động đi đến văn phòng của cục trưởng **.

Cục trưởng từ sau khi Bạch Anh Đạc vào cửa vẫn ngồi ở trong văn phòng chờ tin tức. Khứu giác chính trị của ông so với Lương Cần Tùng nhạy bén hơn, tại thời điểm trên điều khiển từ xa nghiệm ra vân tay Bạch Anh Đạc, ông liền biết chuyện này không đơn giản.

Nếu như hung thủ thật sự là Bạch Anh Đạc, như vậy thân phận người đưa điều khiển từ xa đến cục cảnh sát liền rất vi diệu. Là tòng phạm? Là đồng mưu? Hay là người nhà họ Bạch có thể tiếp xúc gần gũi với hắn?

Nếu như hung thủ không phải Bạch Anh Đạc, như vậy thân phận người đưa dụng cụ điều khiển từ xa đến cục cảnh sát liền càng thêm vi diệu. Hắn là muốn đả kích Bạch gia? Đả kích quân bộ? Hay là đơn thuần đả kích Bạch Anh Đạc?

Bất kể là mấy đáp án kể trên kia, đều đã định trước cái vụ án giết người này sẽ từ từ diễn biến đến càng ngày càng không thể cứu vãn. Cho nên trong khoảng thời gian ông đang chờ đợi này, ông gọi điện thoại cho cấp trên của mình, loại thời điểm này, chỉ có không ngừng trao đổi tin tức cùng cấp trên, mới có thể ở trong mưa gió như vậy bảo toàn chính mình.

Cấp trên chỉ cho bốn chữ —— giải quyết việc chung.

Bốn chữ này giống như là cây kim định tâm, khiến ông thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chính trị lúc này, Lương Cần Tùng đến, lại mang đến tin tức khó lường.

Hai người bọn họ liền như vậy tổ ở trong văn phòng, đem tài liệu trong ổ cứng của Bạch Anh Đạc đều xem xong rồi.

Sau khi xem xong, hai người đều không nói chuyện ngay.

Nửa ngày, Lương Cần Tùng mới chần chờ nói: “Bạch Anh Đạc cùng Tống Xương Lộ, là một bọn sao?” Bạch Anh Đạc giết người giá họa, Tống Xương Lộ lợi dụng điểm ấy uy hiếp Bạch Anh Tước, nghe như là trên một sợi dây, đã như vậy, Bạch Anh Đạc lại vì cái gì mà sảng khoái bán Tống Xương Lộ đi như vậy? Không hợp tình lý.”Có thể chính là Tống Xương Lộ đưa dụng cụ điều khiển từ xa hay không, cho nên Bạch Anh Đạc mới tích cực cắn hắn đi ra? ! Đấu tranh nội bộ?”

“Cậu rảnh rỗi ảo tưởng, không bằng đi chứng thực.”

Lương Cần Tùng nhấc chân phải đi, liền đột nhiên dừng lại.”Đúng rồi, ở trong điện thoại Tống Xương Lộ nói, cái gì tập đoàn Áo Áo cùng Du thị gánh chịu trách nhiệm lớn hơn so với tập đoàn Thịnh An, là cái trách nhiệm gì?”

Cục trưởng lườm hắn một cái, nói: “Chuyện này cùng vụ án có liên quan sao?”

Đương nhiên là có liên quan. Đây là chỗ động cơ của vụ án này thành lập! Lương Cần Tùng nghĩ thì nghĩ, lại sáng suốt mà lựa chọn im miệng.

Cục trưởng nói: “Ngược lại Tống Xương Lộ ở cục cảnh sát, nếu hắn có hiềm nghi, liền trực tiếp tra hỏi hắn.”

Lương Cần Tùng nói: “Vậy Văn Hạc đâu?”

Cục trưởng trầm mặc một chút, mới nói: “Khi cần thiết, có thể mời ông ta quay lại tra hỏi.”

Ai cũng không nghĩ tới phía sau một hồi lễ cưới long trọng thế nhưng lại ẩn giấu nhiều biến chuyển khiến người ta không tưởng tượng nổi như vậy! Không chỉ truyền thông đối với việc này trợn mắt líu lưỡi, ngay cả quốc hội đều bày tỏ để ý cao độ đối với việc này.

Thẳng thắn của Bạch Anh Đạc cùng trầm mặc của Tống Xương Lộ càng làm cho vụ án khó rõ đầu đuôi này thêm không gian tưởng tượng.

Nếu nói phát triển lúc trước của vụ án đã khiến người nhìn hoa cả mắt, rơi vào trong sương mù, vậy thì buổi chiều ngày thứ hai, hành động Văn Hạc chủ động vào cục cảnh sát phối hợp điều tra càng đem vụ án này trực tiếp đẩy tới cao trào.

Phụ trách tiếp đãi hắn chính là cục trưởng và Lương Cần Tùng.

Toàn bộ điều tra không nóng không lạnh mà bắt đầu, khách khí mà kết thúc. Sau khi kết thúc, Văn Hạc chủ động yêu cầu gặp Bạch Anh Đạc.

Bạch Anh Đạc đồng ý.

Hai người được đưa đến bên trong phòng tiếp khách không có quản chế (theo dõi và giám sát).

“Thoạt nhìn cậu rất thích ứng sinh hoạt bị tống giam.” Vừa đóng cửa, hình tượng ôn hòa của Văn Hạc liền bong ra từng mảng rớt xuống, lộ ra bộ mặt thật âm u oán độc, “Đón lấy cuộc đời mười mấy năm ngục giam, cậu hẳn là sẽ không quá gian nan.”

Đại Đường Ca nói: “Ông cần phải quan tâm nhất bây giờ không phải là sau khi từ chức làm gì sao?”

Văn Hạc nói: “Cậu cảm thấy ta nhất định sẽ từ chức?”

Đại Đường Ca nói: “Đảng Cải Cách đòi hỏi chủ tịch đảng tuyệt đối trong sạch, một chút vểt nhơ chính là tử hình.”

Văn Hạc nói: “Không ai có thể chứng minh đủ chuyện Tống Xương Lộ có liên quan với ta.”

Đại Đường Ca ung dung nói tiếp: “Cũng không có ai chứng minh tuyệt đối không quan hệ. Tống Xương Lộ là thư ký riêng của ông, ông vốn đã nói không rõ ràng lắm. Huống chi sau khi hắn gọi điện xong vòng một vòng, lúc nửa đêm đi nhà ông, cũng đủ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ. Nếu không phải hắn hợp tác như thế, tôi có thể còn phải tốn càng nhiều công sức lừa gạt kéo một sợi dây ở giữa các ông.”

Văn Hạc theo dõi hắn, sau một lúc lâu, nở nụ cười: “Vậy thì thế nào chứ? Cho dù ta lui xuống, cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng cậu lại không giống, tiền đồ, tương lai cũng bị mất, còn phải đối mặt tai ương lao ngục.”

Đại Đường Ca nói: “Tôi tình nguyện.”

Văn Hạc lặng lẽ, giây lát mới nói: “Cái kế hoạch này phiền phức lại vất vả, dùng chính mình ngồi tù làm cái giá đổi lấy ta xuống đài, lại từ đầu đến cuối chưa từng kéo quyển sổ sách đen kia ra, đến cùng là không lay động gốc rễ của đảng Cải Cách. Ha ha, cũng coi như dụng tâm lương khổ (1), cậu khi nào thì bắt đầu bày kế?”

(1) dụng tâm lương khổ: suy nghĩ nghiêm túc, suy nghĩ rất nhiều về một việc gì đó

Đại Đường Ca nói: “Bắt đầu từ lúc ông nói muốn giết Anh Tước.”

Văn Hạc cười lạnh nói: “Cho nên cậu là vì người nhà?”

Đại Đường Ca chê cười mà liếc ông ta, “Ông không có người nhà?”

“Ta có, nhưng trên đời này có thứ quan trọng hơn so với người nhà!” Văn Hạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu nói, “Lý tưởng của cậu đâu? Ý đồ lớn của cậu đâu? Chí lớn của cậu đâu? Đều không cần? Trung tướng ba mươi tuổi, cậu có biết đây là cơ hội rất tốt, cậu thật sự nhẫn tâm từ bỏ? Cậu cần gì lừa gạt mình, cậu và ta thật ra là cùng một loại người, chúng ta đều có lý tưởng, cũng nguyện ý hiến thân vì lý tưởng. Nhìn cậu xem, vì sự kích động nhất thời tạo thành kết quả ngày hôm nay như thế, lẽ nào cậu một chút cũng không hối hận? Một chút cũng không muốn bổ cứu?”

“Ông nói đúng, một phần nào đó chúng ta rất giống nhau, chúng ta đều có dã tâm, cũng có thể vi đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào. Cho nên, tôi có thể hối lộ, có thể thông qua thủ đoạn không đứng đắn đạt được mục đích của tôi. Thế nhưng, có một thứ chúng ta khác nhau —— điểm mấu chốt của chúng ta khác nhau.” Hắn nâng mắt, lạnh lùng nhìn ông ta, “Đụng đến người nhà của tôi, nhất định là không được.”

Văn Hạc rời đi không bao lâu, Tống Xương Lộ rốt cục mở miệng thừa nhận chính mình là đồng mưu của Bạch Anh Đạc, mà phủ nhận việc này có liên quan với Văn Hạc. Sau đó, Cục trưởng tự mình tham dự buổi họp báo, xác định dừng án khởi tố Bạch Anh Đạc cùng Tống Xương Lộ cố ý giết người.

Trên màn hình phóng viên còn đang không ngừng đưa ra câu hỏi, nhưng suy nghĩ của Bạch Lữ Thị đã bay xa.

“Bà cố nội.” Bạch Anh Tước cầm một cái áo lông khoác lên trên người bà, “Bữa tối chuẩn bị xong rồi.”

Bạch Lữ Thị nắm chặt tay anh đặt ở trên vai mình, nhẹ giọng nói: “Hai cái đồng hồ đeo tay kia là Anh Đạc bảo ta giao cho con và Quan Miên.”

Bạch Anh Tước nói: “Con biết.”

Bạch Lữ Thị nghiêng đầu nhìn anh.

Bạch Anh Tước nhìn ánh mắt của bà, thản nhiên cười một tiếng nói: “Anh ấy là anh trai con.” Cho nên, dù cho tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho Đại Đường Ca, hắn vẫn kiên định lựa chọn tín nhiệm như cũ.

“Đáng tiếc không phải mỗi người đều rõ ràng giống như con vậy, ” Bạch Lữ Thị chậm rãi đứng lên, mặc áo lông cài xong nút áo, “Đi xuống ăn cơm nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro