Phía Sau Mặt Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Phía sau mặt nạ (Thượng)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Kỳ thật thời điểm Nê Đại Vương cùng Phan Phan đánh quái, Quan Miên cũng không hề nhàn rỗi. Y yên lặng quan sát động tác, kỹ năng, tốc độ, chiến lược của bọn họ...

"Thời gian làm lạnh bộ xương khô là bao lâu?" Quan Miên ngồi xuống hỏi.

Phan Phan sửng sốt, xem xét một chút rồi hồi đáp: "Hai phút."

Quan Miên nói: "Thời gian từ lần triệu hồi thứ nhất đến lần thứ hai của ngươi tầm ba phút mười bốn giây, lần thứ ba là hai phút bốn mươi chín giây, lần thứ tư là ba phút bảy giây. Lãng phí tổng ba phút mười giây, mất 1 lần triệu hồi và 58,3% thời gian."

Nê Đại Vương cả kinh đến mức thiếu chút nữa ném bỏ thanh kiếm, "Ngươi đừng nói điêu?"

Phan Phan nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cho dù đoạn trước có là nói dối, thì đoạn sau cũng là tự tính ra."

Nê Đại Vương nói: "Cho nên?"

Phan Phan nói: "Cho nên hắn học toán rất tốt."

Hai người tiếp tục yên lặng đánh quái.

Bất quá bởi vì Quan Miên đã nói một lần, nên Phan Phan cùng Nê Đại Vương đều theo bản năng tự tính toán thời gian làm lạnh kỹ năng của mình.

Thời còn chơi game bàn phím, thì thời gian làm lạnh kỹ năng đều có thể thấy rõ trên màn hình. Còn hiện tại chỉ có thể xem trên bảng điều khiển hoặc tự tính nhẩm ra, bằng không khi đọc chú ngữ chiêu thức sẽ không sinh ra hiệu quả, ngược lại lãng phí thời gian.

Nê Đại Vương phóng thích Tử Linh Khí khiến tất cả quái bắt đầu hành động chậm chạp, lại dùng Thảm Họa Diệt Vong khiến quái bị mất một phần ba lượng máu.

Đại quân Bộ Xương Khô của Phan Phan cũng đang chậm rãi giết quái. Hắn liên tiếp sử dụng ba chiêu Sơ Cấp Nguyền Rủa Kinh Hoàng, Trung Cấp Nguyền Rủa Kinh Hoàng cùng Cao Cấp Nguyền Rủa Kinh Hoàng, phối hợp với Thuật Huyết Khô của Nê Đại Vương trực tiếp tiễn quái lên Tây Thiên.

Bởi vì hiệu suất cả nhóm được đề cao không ít, cho nên trong thời gian ngắn vẫn không có quái xuất hiện.

Nê Đại Vương thừa dịp nhàn rỗi hỏi Quan Miên, "Ngươi còn gì muốn nói không?"

Quan Miên nói: "Có tí tiến bộ."

Nê Đại Vương bất mãn nói: "Cái gì gọi là có tí tiến bộ?"

Quan Miên nói: "Chính là tiến bộ rất nhỏ, đủ để có thể coi như không thấy."

"Là một kẻ ăn chùa uống chùa kinh nghiệm, thái độ của ngươi có phải là quá kiêu ngạo hay không?" Nê Đại Vương trừng mắt y.

Quan Miên nói: "Có sao?"

"Có!" Nê Đại Vương trả lời chắc như đinh đóng cột.

Quan Miên nghĩ nghĩ, lại giơ tay lên, mỉm cười nói: "Cố lên."

Nê Đại Vương: "..."

"Sau khi Phan Phan sử dụng Định Thân Thuật xong, ngươi lập tức thả ra Tử Linh Khí là rất lãng phí. Còn cả phạm vi công kích nữa, đầu tiên nên tập trung quái vào một chỗ, sau đó mới sử dụng công kích thì hiệu quả đạt được sẽ cao hơn." Quan Miên nói

Nê Đại Vương vừa đánh vừa lui, khi đến bên cạnh Phan Phan, mới nhỏ giọng nói." Y thực đáng ghét. So với lão sư dạy học còn đáng ghét hơn."

Phan Phan lạnh giọng nói một câu, "Lúc Đại Công hỏi có ai rảnh rỗi muốn kéo cấp giúp tiểu bằng hữu không, là người nào kéo ta giơ tay xung phong nhận việc này?"

Nê Đại Vương nhìn hắn đầy oán hận nói: "Ai mà biết y lại thích lên lớp kẻ khác đến vậy? Thật vất vả mới được nghỉ học, muốn vào trò chơi vui vẻ một chút, không ngờ lại phải nghe thực tiễn số học!"

Phan Phan nói: "Nói không chừng học kỳ tới ngươi lại có thể qua môn toán học đó."

Nê Đại Vương nói: "Ta đã quyết định đem nhiệm vụ này giao cho con mình hoàn thành rồi."

Ba mươi cấp ở mộng đại lục mới gọi là bắt đầu. Đây là chân lý.

Quan Miên phát hiện Phan Phan cùng Nê Đại Vương mang y đi luyện cả một buổi, mà thanh kinh nghiệm mới gần đầy hai vạch, trước mắt còn hơn tám vạch nữa mới lên lever, đúng là không thể so sánh nổi với tốc độ lên cấp trước lv.30.

Nê Đại Vương hỏi qua lượng kinh nghiệm y nhận được, vẻ mặt vui mừng nói: "Thế nào? Có phải ngươi thấy ta rất giỏi đúng không?"

Quan Miên nói: "Học kỹ năng có cần nhiều kinh nghiệm không?"

Nê Đại Vương nói: "Kỹ năng cấp ba mươi thì có đáng bao nhiêu kinh nghiệm. Chỗ đó vừa đủ để ngươi học được một nửa."

Quan Miên nói: "Tiền học kỹ năng có thể trả góp không?"

Nê Đại Vương sửng sốt nói: "Đương nhiên không thể... Biểu tình này của ngươi là sao?"

Quan Miên nói: "Mặt không đổi sắc."

Phan Phan nói: "Hắn từ nãy đến giờ vẫn duy trì mỗi biểu tình này."

"..." Nê Đại Vương u oán mà nhìn Phan Phan nói, "Tại sao ta cứ có cảm giác từ lúc hắn xuất hiện, ta lập tức thất sủng hả?"

Phan Phan nói: "Hành động nào của ta khiến ngươi nghĩ mình được sủng? Nói đi, ta còn thay đổi."

Nê Đại Vương hừ lạnh nói: "Một chút cũng không buồn cười."

Lúc này, một tiểu tinh linh từ đâu bay tới.

Quan Miên tiếp được liền mở ra.

Quả nhiên lại là Hà Kỳ Hữu Cô: "Đi tháp Đồng Sinh Cộng Tử đi, chính là phụ bản lần trước đó. Đến mau! Ta mang ngươi đi cọ kinh nghiệm."

Quan Miên lấy ra tiểu tinh linh được hệ thống phát cho, hồi âm lại: "Đến giờ ăn cơm rồi. Lần sau đi."

Phan Phan nói: "Bằng hữu tìm ngươi à?"

Quan Miên nói: "Ân. Bất quá ta phải ăn cơm ."

Đôi mắt Nê Đại Vương sáng bừng chăm chú nhìn y, "Cơm nước xong, ngươi có onl nữa không?"

Quan Miên nói: "Nếu ngươi muốn..."

"Không muốn! Một chút cũng không muốn." Nê Đại Vương vội vàng nói.

Quan Miên nói: "Ta định nói, nếu ngươi muốn, ta sẽ không tới nữa. Bất quá nếu ngươi đã có ý tốt như vậy, ta nhất định sẽ tới."

"Được rồi." Phan Phan nói, "Chiều nhớ onl, chúng ta tiếp tục mang ngươi đi luyện cấp."

Nê Đại Vương tái mặt.

Quan Miên nói: "Cám ơn. Nhưng chiều ta định đi dạo xung quanh một chút."

"Ừ." Phan Phan lấy một cây pháp trượng làm bằng gỗ từ trong túi ra, "Lúc nãy ta vừa nhặt được, vừa vặn cấp ba mươi có thể sử dụng."

Quan Miên cũng không khách khí, tiếp nhận nói: "Cảm tạ."

Ba người nói lời từ biệt xong, Quan Miên liền logout ăn cơm.

Cơm nước xong, Quan Miên cũng không lập tức vào trò chơi, mà lên diễn đàn tra một ít thông tin về hắc ám tế tư.

Bởi vì số lượng game thủ của Mộng Đại Lục khá khổng lồ, cho nên số người lựa chọn Hắc Ám Tế Tư cũng không ít. Khác với thuộc tính tương khắc của Quang Minh Tế Tư cùng Vong Linh Pháp Sư, Hắc Ám Tế Tư ở phe trung lập. Nó có thể thêm huyết, nhưng không thể tạo ra cặp đôi thần thánh với bất cứ chức nghiệp nào. Nó hoàn toàn bình đẳng với các chức nghiệp khác, các chức nghiệp khác cũng bình đẳng lại với nó, nên không có trạng thái nào có thể làm gia tăng thương tổn cho Hắc Ám Tế Tư. Nhưng thời điểm tổ đội thì có thể thấy rõ Hắc Ám Tế Tư không bằng Quang Minh Tế Tư cùng Vong Linh Pháp Sư. Vì vậy chức nghiệp này mới trở nên khác lạ, hoàn toàn bị ghẻ lạnh trong hệ pháp sư.

Bất quá Quan Miên lại nhìn thấy ưu điểm của Hắc Ám Tế Tư.

Đầu tiên, y có thể gia nhập một đội ngũ, mà không cần giống Quang Minh cùng Vong Linh không thể trộn với nhau.

Tiếp theo Hắc Ám Tế Tư có một kỹ năng rất hữu dụng là-- Chuyển Dời Thương Tổn, tuy thực sự rất hao phí pháp lực, xác xuất thành công lại không cao, nhưng sau khi sử dụng Thần Hàng mà Chuyển Dời Thương Tổn thành công... Thì đối phương tương đương trong nháy mắt mất đi một nửa lượng máu, thậm chí có thể trực tiếp dồn đối thủ vào chỗ chết.

Y nhìn điều kiện để gia tăng xác xuất thành công của Chuyển Dời Thương Tổn là-- giá trị nhân phẩm.

...

Một lần nữa trở lại trò chơi, tiểu tinh linh giống như đàn ong vỡ tổ ùn ùn kéo đến.

Quan Miên mở từng bức ra xem --

"Nga, ngươi nhanh lên, ta chờ ngươi."

"Nhanh đến đi."

"Chúng ta vẫn đang chờ ngươi này. Ánh mắt Tinh Phi Ngân đã tóe lửa rồi đó, ngươi nhanh lên. Bằng không kẻ phải vào địa ngục chắc chắn là ta."

"Ngươi dùng bếp than để nấu cơm à? Vì sao lại chậm như vậy?"

"Mau tới điiiiiii! Hồn ơi về đây!"

Tuy Hà Kỳ Hữu Cô có thể đã vào phụ bản, nhưng y vẫn tới thử xem sao.

Đến cửa phụ bản, bọn họ thế mà vẫn còn đợi Quan Miên.

Hà Kỳ Hữu Cô vừa nhìn thấy y lập tức nhào đến nói, "Đại ca ơi! Ngươi nấu cơm bằng bếp than à mà sao lại lâu như vậy?"

Quan Miên nói: "Ăn cơm quá nhanh, đối với thân thể không tốt."

Hà Kỳ Hữu Cô kéo y lại gần, giới thiệu từng người: "Tinh Phi Ngân, Minh Nguyệt, Điểu Đại Bất Do Đa, còn có..." Hắn nhìn thanh niên tướng mạo không chút nổi bật kia, ánh mắt có chút không được tự nhiên.

Thanh niên mỉm cười, nhưng lại có thể cảm nhận được vài phần phong lưu phóng khoáng, tự giới thiệu, "Đăng Hỏa Hồi Mâu."

Hà Kỳ Hữu Cô khóe miệng co rút, "Y là Xuân Mộng Bất Tỉnh."

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: "Tên rất hay."

Quan Miên nói: "Ngươi cũng vậy."

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: "Hồi mâu đăng hỏa lan san xứ, mới có thể tìm thấy người mình thích mà."

Quan Miên nói: "Thì ra là vậy?"

"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ thế à?"

Quan Miên nói: "Không có gì, chỉ là trong đầu tự dưng hiện hình ảnh một tên kẻ trộm phạm án bị một đám cảnh sát dùng súng laser chĩa vào đầu."

Những người khác: "..."

Vào phụ bản, Hà Kỳ Hữu Cô kéo Quan Miên sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ta không biết người kia. Nhưng cấp bậc của hắn hình như không thấp, sao lại không có chút danh tiếng nào được. Chắc chắn là dùng Dịch Dung Đan. Nên ngươi phải cẩn thận một chút."

Quan Miên nghi hoặc nói: "Dịch Dung Đan?"

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Luật internet quy định hình ảnh trên mạng phải giống với người thật ngoài đời, cho nên không phải trò chơi không cho phép thay đổi dung mạo sao? Trừ bỏ đậu thanh xuân cùng tàn nhang. Bởi vậy mà họ mới cho ra mắt Dịch Dung Đan, nhưng thứ này giá cả phải nói là siêu cấp sang quý. Trước mắt giá thị trường đã lên tới một nghìn hai trăm kim tệ một viên, hơn nữa một viên chỉ có thể duy trì trong ba ngày, đặc biệt đốt tiền. Người nọ nếu không phải tiền nhiều quá ném không kịp, thì là không dám gặp người..."

Quan Miên lạnh nhạt nói: "Không phải ngươi đã đoán ra hắn là ai sao?"

Hà Kỳ Hữu Cô giật mình mà nhìn y.

Quan Miên gật gật đầu nói: "Cám ơn ngươi đã giúp ta xác nhận đáp án."

Hà Kỳ Hữu Cô vội ho một tiếng nói: "Dù sao hắn cũng không phải là người tốt, ngươi cứ mặc kệ hắn mới là an toàn nhất."

Tinh Phi Ngân đang đi tuốt ở đàng trước đột nhiên quay đầu nói: "Lại đây, đỡ quái."

Hà Kỳ Hữu Cô: "..."

Một kỵ sĩ lại bắt một tế tư chân yếu tay mềm đỡ quái. Thế giới này còn có... thiên lý hay không? !

Hết chương 19./

Chương 20: Phía sau mặt nạ (Trung)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Sau khi được Tinh Phi Ngân hun đúc, tiêu chuẩn đỡ quái của Hà Kỳ Hữu Cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, ở đại đa số thời điểm, còn chẳng kém gì hệ chiến đấu. Trước sẽ dùng Thánh Quang Thuật dẫn quái, sau đó dùng Khúc Ca Thất Vọng đâm quái, kỹ năng thuần thục không chê được chút nào. Chẳng may không cẩn thận kéo về nhiều quái quá, thì sẽ trực tiếp chạy đến trốn phía sau Tinh Phi Ngân. Dù sao Tinh Phi Ngân cũng sẽ giúp hắn.

Bởi Hà Kỳ Hữu Cô đã bị gọi đi làm lá chắn, nên Quan Miên đứng một mình cuối hàng rất thoải mái nhàn nhã. Điểu Đại Bất Do Đa cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu một tả một hữu đi ở đằng trước y, làm công tác thanh trừ những thành phần bị sót lại. Tuy bọn họ từ đầu tới cuối không hề thương lượng phương thức chiến thuật, nhưng phối hợp lại ăn ý mười phần. Chẳng những y một mình đứng chơi cả buổi, mà ngay cả Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng gần như không phải ra tay tí nào.

"Ta sắp hết lam rồi!" Hà Kỳ Hữu Cô ở phía trước hét to một tiếng.

Tinh Phi Ngân lạnh nhạt nói: "Vẻ vang lắm à mà khoe?"

Thanh âm Hà Kỳ Hữu Cô dần dần nhỏ đi, "Người ta chỉ báo một chút mà cũng không được sao."

Rất nhanh, Quan Miên nhìn thấy hắn bị đuổi xuống cuối đội ngũ.

Hà Kỳ Hữu Cô giả bộ quệt mồ hôi nói: "Làm người mà toàn diện quá cũng không tốt."

Quan Miên nói: "Sao ta đột nhiên cảm thấy tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn rất nhiều?"

Hà Kỳ Hữu Cô đã lui về sau, lập tức Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh song song khai đạo, Điểu Đại Bất Do Đa cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu bảo vệ hai bên trái phải. Hà Kỳ Hữu Cô che ở phía trước Quan Miên, thuận tiện thêm huyết.

Quan Miên nhìn hắn vừa uống lam xong lập tức có tác dụng, còn thuận tay thêm trạng thái cho các đội hữu trong nhóm, bèn hỏi: "Ngươi không phải hết lam rồi sao?"

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Ân, sắp hết rồi. Đại khái chỉ còn hai ba chục bình."

Quan Miên lập tức thấy Tinh Phi Ngân liếc mắt về phía sau một cái.

Sáu giọt nước mắt của nữ thần Sinh Mệnh rất nhanh đã rơi vào tay bọn họ.

Tinh Phi Ngân nói: "Lại đây. Đỡ BOSS."

Khuôn mặt Hà Kỳ Hữu Cô lập tức suy sụp, u oán nhìn Tinh Phi Ngân nói: "Ta rất mảnh mai."

Tinh Phi Ngân nói: "Dorothy cũng không cường tráng."

Hà Kỳ Hữu Cô cả giận nói: "Nhưng nàng ta da dày thịt béo!"

Tinh Phi Ngân nói: "Da mặt ngươi thì mỏng hơn bao phân."

Hà Kỳ Hữu Cô còn định nói tiếp, chợt nghe Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Để ta đỡ."

"Không cần, để ta." Đăng Hỏa Hồi Mâu đang đứng một bên xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng nói.

"Hay là thôi cứ để ta đi." Hà Kỳ Hữu Cô nhấc tay.

Minh Nguyệt Vô Ảnh không hề để ý, trực tiếp lao thẳng về phía trước.

Đăng Hỏa Hồi Mâu theo sát nàng ở phía sau.

Hà Kỳ Hữu Cô trừng Tinh Phi Ngân nói, "Ngươi xem đi, xem đi."

Tinh Phi Ngân mặt đầy thâm ý nhìn lại hắn.

Hà Kỳ Hữu Cô lắc đầu, kéo Quan Miên tiến về phía trước.

Nước mắt Nữ thần Sinh Mệnh vừa dội xuống, lửa thần cũng lập tức tắt theo, Dorothy mặc một bộ áo bào tím thẫm bó sát người từ từ đi ra, bên dưới là làn váy dài có thêu hoa hồng. Nàng ta đội một chiếc mũ cùng màu với trang phục, khăn che đi nửa khuôn mặt kiều mị, nói không hết phong tình vạn chủng. Nhưng đây không phải lần đầu bọn họ giết nàng, nên rất rõ ràng chỉ cần nàng ta vừa chết, thì thịt trên người sẽ lập tức biến thành tro bụi, chỉ để lại một khối xương khô đỏ tươi, bởi vậy ngay từ đầu chẳng ai có ý thủ hạ lưu tình trong đầu.

Dorothy lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, đôi môi tím đen phun ra lời nguyền rủa đầy ác độc, "Xuống địa ngục đi! Những kẻ dám xâm nhập."

Nháy mắt, vô số những tiểu ma trời như ong vỡ tổ từ mặt đất nhô lên.

Quan Miên bị hai con đánh lén, huyết lập tức giảm một nửa.

Hà Kỳ Hữu Cô rất nhanh thêm máu giúp y, hiệu suất so với lần trước cao hơn rất nhiều.

Nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu phối hợp ăn ý, Quan Miên mới nhận ra bọn họ một người là vong linh kỵ sĩ, một người là vong linh pháp sư, đã thế còn tiến lùi hết sức nhịp nhàng.

Điểu Đại Bất Do Đa là một thích khách. Hắn ỷ vào tuyệt kỹ Súc Ảnh của bản môn chạy vòng quanh Dorothy, dùng Lãnh Đao Tử không ngừng đâm nàng ta.

Máu Dorothy giống như ống nước, không ngừng rớt xối xả.

Và rồi, nàng chợt hét to một tiếng, "Ta nhất định sẽ trở lại! Ta không bao giờ chết!"

...

Sau đó, lập tức ngã xuống đất.

Bên cạnh thi thể bên rơi ra một đống đồ.

Hà Kỳ Hữu Cô thấy những người khác đều bất động, thì xung phong nhặt hết tiền dưới mặt đất, sau đó phân công, "A! Đôi giày này có thuộc tính quang minh, ta lấy nhé. Ta gần đây rất thiếu giày. Nga, đây là vòng tay mang thuộc tính tử vong..." Hắn quay đầu nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu hỏi, "Các ngươi ai muốn?"

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: "Đối với ta hoàn toàn vô dụng."

Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Nộp vào nghiệp đoàn đi."

"Nga, hảo." Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô lơ đãng liếc mọi người.

Tinh Phi Ngân một chưởng vỗ vào cổ hắn nói, "Nhặt hết đi rồi tính sau."

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Ta còn chưa cho Xuân Mộng đâu."

Quan Miên cảm thấy ánh mắt Tinh Phi Ngân giống hệt băng tiễn bắn về phía y. Y nhún vai nói: "Ta không cần chia." Dù sao y cũng chỉ là tới đây cọ kinh nghiệm, có đồ hay không cũng được.

Hà Kỳ Hữu Cô như chợt nhớ tới chuyện gì, lập tức hỏi: "Hình như ngươi còn chưa gia nhập Tinh Nguyệt nghiệp đoàn thì phải?"

Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Ta lần trước đã thêm y rồi."

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Vì sự nghiệp nằm vùng, chúng ta lại rời đi."

Tinh Phi Ngân nói: "Sự nghiệp của ngươi đã phá tan tành sự nghiệp của Nha Thống nghiệp đoàn." Sau khi Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh tìm hiểu được nguyên nhân bọn họ lẫn vào trận doanh của Đế Diệu nghiệp đoàn, lập tức Nha Thống đã buộc phải đi tha hương, đổi sang định cư tại thành thị khác.

Hà Kỳ Hữu Cô xấu hổ vò đầu nói: "Sao ta đoán trước được sự tình lại phát sinh đến mức đó?" Hắn lôi kéo Quan Miên, "Không thể trách chúng ta, đúng không?"

Quan Miên nói: "Ân."

Hà Kỳ Hữu Cô vừa lòng cười cười.

Quan Miên nói: "Bởi chuyện này không hề liên quan đến ta."

Hà Kỳ Hữu Cô: "..." Đúng là thời buổi này tình bằng hữu còn dễ vỡ hơn cả bánh quy xốp.

...

Đoàn người tiến về phía Bác Đặc thành, Quan Miên một lần nữa nộp đơn vào Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Tính cách Quan Miên dù có lạnh lùng đến đâu cũng không thể từ chối lời mời gia nhập nghiệp đoàn của những người vừa mang mình đi luyện cấp, cho nên y lại mang danh hiệu thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, thuận tiện thể ghé thăm tổng bộ luôn.

Mở nghiệp đoàn tốn rất nhiều tiền tài mà lợi ích thu được lại ít đến đáng thương. Hệ thống chẳng những không tặng tổng bộ, vậy mà mỗi tháng còn dựa vào số hội viên để thu thêm thuế. Bởi vậy rất nhiều nghiệp đoàn rơi vào hoàn cảnh hôm nay mở ra, ngày mai đóng vào, cuối cùng cũng chẳng còn mấy cái.

Nhưng Tinh Nguyệt nghiệp là một trong số đệ nhất công hội của Mộng Đại Lục đương nhiên sẽ không keo kiệt như vậy. Tuy hệ thống thành chiến còn chưa mở ra, chưa thể chiếm thành thị, nhưng bọn họ vẫn có thể mua phòng ở nhiều nơi khác nhau để mở căn cứ riêng.

Quan Miên ngửa đầu đánh giá đại lâu năm tầng tọa lạc ngay nơi trung tâm thành phố.

Hà Kỳ Hữu Cô đứng bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Rung động lắm đúng không? Phong cách lắm phải không? Ha ha, bởi vì chúng ta là người đầu tiên mua nhà ở Bác Đặc thành, nên được hệ thống giảm tới 8,5% lận đó."

Quan Miên hỏi: "Bao nhiêu?"

"425.000 kim tệ." Chắc là đã từng khoe khoang rất nhiều lần rồi, nên y vừa hỏi Hà Kỳ Hữu Cô đã đáp được luôn.

Quan Miên nói: "Giá gốc là 500.000 à?"

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Ngươi là người đầu tiên vừa nghe tiền mua đã đoán ra giá gốc đó."

Quan Miên nói: "Thói quen thôi."

Hà Kỳ Hữu Cô nói: "Đi, chúng ta vào xem."

Vừa vào bên trong tòa nhà đã thấy không ít người chơi đang đi qua đi lại.

Hà Kỳ Hữu Cô giải thích: "Đó là nơi lĩnh nhiệm vụ bang hội. Nguyên bản nhiệm vụ này phải do nguyên lão thuộc nghiệp đoàn phân chia, nhưng hội trưởng đã bỏ tiền thuê hẳn một người chơi trông nom việc này, cho nên bọn ta cũng không cần phải thay phiên nhau nữa. Còn kia là nơi để góp quỹ, cũng đã thuê người cả rồi."

Đăng Hỏa Hồi Mâu đang đi phía trước bỗng dưng quay lại nói với Tinh Phi Ngân nói: "Ngươi làm tốt lắm."

Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Vì hắn là người có trách nhiệm."

Đăng Hỏa Hồi Mâu ra vẻ không nghe thấy.

Tinh Phi Ngân dẫn bọn họ vào phòng họp.

Hà Kỳ Hữu Cô đóng cửa xong, lập tức lại mang túi đồ ra chia chác.

Điểu Đại Bất Do Đa nói: "Không cần đưa ta. Dù sao ta cũng ít khi onl. Nếu cần gì tự ta vào nghiệp đoàn lấy là được."

Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Hiện tại nghiệp đoàn đã không thể lấy đồ tự tiện như trước đây."

Điểu Đại Bất Do Đa sắc mặt hơi thay đổi, có chút khó tiếp thu nói: " Đúng là một triều hoàng đế một triều thần."

Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: "Nghiệp đoàn phát triển hơn, thì quy cách quản lý cũng phải khác đi, không thể cứ thích gì làm nấy mãi được."

Điểu Đại Bất Do Đa ôm ngực ngồi vào một bên, sững sờ coi như không nhìn gì thấy Hà Kỳ Hữu Cô đang chia cái gì.

Hà Kỳ Hữu Cô phân chia mọi thứ rất rõ ràng.

Lúc đến Đăng Hỏa Hồi Mâu, hắn cười nói: "Đem phần của ta đưa cho Minh Nguyệt là được rồi."

Hà Kỳ Hữu Cô ném thứ đang cầm trên tay lên bàn, cười lạnh nói: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Những người khác đều quay đầu nhìn hắn, ý vị thâm trường.

Sắc mặt Hà Kỳ Hữu Cô trở nên đỏ rực, quay người chạy đến ngồi cạnh Quan Miên nói, "Các ngươi tự chia đi."

Phòng họp lập tức trở nên im lặng.

Sau một lúc lâu.

Quan Miên mới thản nhiên lên tiếng: "Những thứ khác đều đang nằm trong túi ngươi, không lấy ra thì bọn ta chia kiểu gì?"

Hết chương 20.

Chương 21: Phía sau mặt nạ (Hạ)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

"..."

Hà Kỳ Hữu Cô xám xịt mặt mày quay trở lại, đem tất cả đồ ném ra ngoài.

Mấy cặp mắt lập tức nhìn chằm chằm vào đống vật phẩm bị vứt bỏ.

Hà Kỳ Hữu Cô chọn lấy một đôi giày, không nói hai lời liền thay lên chân, sau đó cầm thêm một ít kim tệ cho Quan Miên, quay lưng trở lại chỗ ngồi không nói thêm gì nữa, một bộ các ngươi muốn chia thế nào thì mặc xác các ngươi.

Tinh Phi Ngân cũng đi tới mấy một chút kim tệ.

Điểu Đại Bất Do Đa nhìn Đăng Hỏa Hồi Mâu.

Đăng Hỏa Hồi Mâu xem Minh Nguyệt Vô Ảnh.

Minh Nguyệt Vô Ảnh đi lên lấy hết tất cả nhưng không cất vào túi nói: "Nếu như không ai muốn lấy gì nữa, vậy ta sẽ nộp vào công quỹ."

Đăng Hỏa Hồi Mâu cười nói: "Cũng tốt. Lâu rồi ta không onl, cũng nên cống hiến một chút cho nghiệp đoàn."

Tinh Phi Ngân nói: "Gần đây hội viên tinh anh ngày càng nhiều, mười hai vị trí nguyên lão đều đã đầy."

Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: "Nếu thiếu thì ta có thể nhường lại vị trí."

Điểu Đại Bất Do Đa nhảy dựng lên kêu lớn: "Như vậy sao được! Ngươi là người sáng lập ra Tinh Nguyệt nghiệp đoàn."

Minh Nguyệt Vô Ảnh lạnh lùng nói: "Ngươi không phải Đăng Hỏa Hồi Mâu sao?"

Đăng Hỏa Hồi Mâu cười cười nói: "Đây chỉ là lừa trẻ con thôi."

Sắc mặt Hà Kỳ Hữu Cô lập tức thay đổi, ngón tay dùng sức chọc Quan Miên.

Quan Miên nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"

"Mau đáp trả, mau đáp trả..." Hà Kỳ Hữu Cô khẽ nói nhỏ như đang bị thôi miên.

Quan Miên không đáp lại.

Ngón tay Hà Kỳ Hữu Cô thật cẩn thận chỉ về hướng Đăng Hỏa Hồi Mâu.

Đúng lúc đó Đăng Hỏa Hồi Mâu cũng quay đầu lại nhìn, cười thật tha thiết, khiến cho ngũ quan vốn bình thường trở nên sáng bừng.

Quan Miên nói: "Hà Kỳ Hữu Cô không phải trẻ con..."

Hà Kỳ Hữu Cô chợt ngẩng đầu.

Đăng Hỏa Hồi Mâu vẫn ung dung chờ nửa câu còn lại của y.

"Xin hết." Quan Miên ngậm miệng.

Hà Kỳ Hữu Cô: "..."

"Nếu không còn việc gì thì ta đi trước đây." Minh Nguyệt Vô Ảnh nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, sau đó mở cửa phòng họp định đi ra, thì bị một người vốn đang ngấp nghé ở đó chặn lại.

"Xin hỏi, có phải Thiều Tinh đã trở lại không?" Ngoài cửa vang lên một âm thanh dịu dàng như nước.

Quan Miên nghe có chút quen thuộc.

Cánh tay đang nắm cửa của Minh Nguyệt Vô Ảnh trở nên căng thẳng, "Xin cho qua nhờ." Người bên ngoài tựa hồ tránh sang một bên, nàng cũng không quay đầu lại mà lập tức đi thẳng. Khuôn mặt người kia lập tức lộ ra.

Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc, " Thủy Lam Mộc Ngẫu?" Hắn theo bản năng nhìn về phía Đăng Hỏa Hồi Mâu.

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Tinh Phi Ngân, vẻ mặt khó nén kích động hỏi, "Hắn ở đâu?"

Tinh Phi Ngân nhìn Đăng Hỏa Hồi Mâu giải thích: "Là ta gọi nàng tới, ta cảm thấy ngươi nên nói rõ mọi chuyện với nàng."

Thủy Lam Mộc Ngẫu chậm rãi quay sang, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đăng Hỏa Hồi Mâu, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm ra một chút dấu vết quen thuộc.

Đăng Hỏa Hồi Mâu mỉm cười, "Đã lâu không gặp."

Tí tách.

Thủy Lam Mộc Ngẫu lập tức rơi nước mắt.

"Chúng ta tìm chỗ nào an tĩnh đi." Hắn nói xong liền dẫn đầu đi ra cửa.

Thủy Lam Mộc Ngẫu giống hệt một tiểu tức phụ đi theo sau hắn.

Hà Kỳ Hữu Cô thấp giọng nói: "Nhân Z."

Quan Miên nghi hoặc nhìn hắn.

"Viết tắt của Tra (cặn bã)." Hà Kỳ Hữu Cô ghé vào lỗ tai y khẽ thì thầm, "Tình thế trước mắt của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn và Đế Diệu nghiệp đoàn tuy là rất yên ổn, nhưng trước đây thì hội trưởng của hai nghiệp đoàn đềy rất nổi danh... ZHA đó. Một kẻ bạc tình, một kẻ bạo lực, đều không phải là loại tốt đẹp gì."

"ZHA trong miệng ngươi hình như là anh trai ta." Tinh Phi Ngân lạnh lùng nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên Hà Kỳ Hữu Cô thấy Tinh Phi Ngân dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn mình. Trước đây, cho dù Tinh Phi Ngân có tức giận thế nào cũng chỉ nghiêm khắc nói một chút thôi, chưa từng biểu hiện ra thái độ âm hàn đến vậy.

Tinh Phi Ngân xoay người nói, "Đi theo ta."

Hà Kỳ Hữu Cô ủy khuất nhìn Quan Miên.

Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn nói: "Trò chơi có thể logout được mà."

Hà Kỳ Hữu Cô lúc này mới xấu hổ mà chạy theo.

Phòng họp nhất thời chỉ còn lại Quan Miên cùng Điểu Đại Bất Do Đa mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ta mang ngươi đi luyện cấp nhé?" Điểu Đại Bất Do Đa thử mở miệng thăm dò.

"Không được." Quan Miên đứng lên nói, "Ta còn phải đi học kỹ năng."

Hai lần đi phụ bản Đồng Sinh Cộng Tử khiến cột kinh nghiệm của Quan Miên tăng thêm sáu phần, hơn nữa Phan Phan cùng Nê Đại Vương buổi chiều đã hẹn dẫn y đi luyện cấp, tám phần kinh nghiệm này vừa đủ để học hai kỹ năng.

Điểu Đại Bất Do Đa vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe y nói vậy cũng không miễn cưỡng nữa.

Hai người gật đầu rồi mỗi bên đi một hướng.

Quan Miên đi từ nghiệp đoàn ra, thì bỗng thấy một tiểu tinh linh bay đến chỗ mình.

Thư là của Phan Phan viết, hắn hỏi y đang ở đâu, có muốn luyện cấp bây giờ không.

Tuy không muốn lãng phí tiểu tinh linh, nhưng vào thời điểm cần lãng phí thì phải lãng phí. Y lập tức viết lại cho hắn một phong thư tỏ vẻ cảm tạ, thuận tiện nói rõ hiện tại mình đang có việc cần làm.

Thả tiểu tinh linh bay đi, y xoay người đi đến Sở quản lý hệ tín ngưỡng, tìm người dạy kỹ năng của Hắc Ám Tế Tư.

Mộng đại lục là một trò chơi rất tốn tiền. Ngoại trừ việc phải bỏ thời gian quý giá ra để chơi, thì tiền cũng là một vấn đề quan trọng ở game này, ngay đến học một kỹ năng bình thường cũng phải mất năm mươi kim tệ.

Quan Miên khẽ nhíu mày.

Nếu lúc trước Thủy Lam Mộc Ngẫu không cho y ba trăm kim tệ, thì có lẽ hiện tại y đang phải đau đầu nghĩ biện pháp để có tiền học kỹ năng.

Kinh nghiệm của y vừa đủ để học hai loại kỹ năng, giao đủ tiền xong, trên bảng điều khiển lập tức hiện ra mấy sự lựa chọn:

Sơ Cấp Hồi Huyết Thuật --

Tác dụng: khôi phục (tăng 500 điểm huyết), thời gian làm lạnh: mười giây, khoảng cách hữu hiệu: mười mét.

Sơ Cấp Ám Thuẫn --

Tác dụng: phòng ngự (chặn 900 điểm tổn thương), thời gian làm lạnh: hai mươi giây.

Sơ Cấp Ám Tiễn --

Tác dụng: công kích (tạo ta 100 đến 150 điểm tổn thương cho mục tiêu), thời gian làm lạnh: năm giây.

Manh Nhãn Chú --

Tác dụng: công kích (khiến bốn phía xung quanh mục tiêu trở nên tối đen, liên tục duy trì trong mười giây) thời gian làm lạnh: ba mươi giây.

Công kích nhất định phải có. Quan Miên do dự một chút giữa số ba và số bốn, rồi chọn số ba. Luận hiệu quả thì số bốn hiển nhiên cao hơn số ba, nhưng phải ở điều kiện trạng thái tổ đội, còn trước mắt thì y vẫn đang có ý định tự lực cánh sinh. Về phần số một và số hai, thì y lựa chọn số một -- vì thêm máu là chức năng cơ bản mà Hiến Tế nào cũng phải học.

Kỹ năng học xong, túi tiền vơi đi một nửa.

Y nhìn đồng hồ thì vừa lúc đến giờ nghỉ ngơi rồi, đang định logout, thì chợt thấy một con huyết tinh linh từ đâu bay tới, dừng ở trước mặt y. Trên thị trường, giá của huyết tinh linh cao gấp năm mươi lần tiểu tinh linh, cái trước chỉ cần mười bạc, còn cái sau lên đến năm kim tệ.

Loại tác phong vô cùng xa xỉ này...

Quan Miên mở thư ra, quả nhiên chỉ có Hắc Ám Đại Công.

Vì sao không đi luyện cấp?

Nội dung thư của Hắc Ám Đại Công lời ít mà ý nhiều.

Quan Miên đem thư vo thành một cục rồi vứt đi, hệ thống cứ qua một phút sẽ dọn rác dưới đất một lần, cho nên y cũng không bị tính là ném rác bừa bãi.

Y kéo bảng điều khiển ra, đang định ấn rời khỏi thì bờ vai bị ai đó đập một cái.

Quan Miên quay đầu lại, lập tức thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười âm trầm của Hắc Ám Đại Công.

"Hồi âm của ta đâu?"

Quan Miên nói: "Ta rất nghèo."

Hắc Ám Đại Công nói: "Hệ thống có tặng tiểu tinh linh miễn phí."

Quan Miên nói: "Số lượng hữu hạn."

Hắc Ám Đại Công nói: "Ta vừa nãy đã thấy ngươi sử dụng."

Quan Miên kinh ngạc. Nhìn thấy y dùng tiểu tinh linh, chứng tỏ Hắc Ám Đại Công đã đi theo y từ rất lâu.

Hắc Ám Đại Công ôm ngực, cười tủm tỉm chờ y giải thích.

Quan Miên nói: "Bọn họ đã đưa ta đi luyện cấp."

"Nếu ngươi muốn nói đến hội viên của Đế Diệu nghiệp, thì đó là mệnh lệnh của ta." Hắc Ám Đại Công cười mà như không, chăm chú nhìn y.

Quan Miên nói: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."

"Vậy sao?" Hắc Ám Đại Công không để ý nói, "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đưa ngươi đi luyện cấp."

Quan Miên cau mày, "Không được. Đến thời gian đi ngủ rồi."

Hắc Ám Đại Công không giận dữ mà ngược lại bật cười, "Nếu ta không có nghe lầm, thì ngươi đang cự tuyệt ta?"

Quan Miên mặt không chút đổi sắc liếc hắn một cái, sau đó thẳng tay ấn xuống nút logout.

Nhìn thân ảnh Quan Miên biến mất trước mắt, nụ cười trên mặt Hắc Ám Đại Công chậm rãi thu lại.

Tốt lắm. Đây là lần thứ ba y không thèm nhìn hắn, trực tiếp biến mất trước tầm mặt hắn. Bất quá, quá tam ba bận, hắn sẽ không cho phép y lại có cơ hội như vậy.

Đêm đen tĩnh lặng, giống như có một quyển sách dày nặng nề úp lên toàn thành phố.

Quan Miên tắm rửa xong, ngón tay gõ hai cái nhẹ trên bàn vi tính.

"Tích."

Máy vi tính đột nhiên sáng lên, "Nhận được một bưu kiện lạ, ngài có muốn tiếp tục tắt máy không?"

Quan Miên đi đến trước bàn, thuận tay mở ra bưu kiện.

Hòm thư của y từ trước đến nay vẫn luôn cài chế độ chặn quảng cáo, nếu có thể thông qua tường lửa thì chỉ có thể là thư của chính phủ hoặc từ danh sách liên lạc ít ỏi của y.

Hòm thư được mở ra.

Vẻ mặt Quan Miên phút chốc cứng đờ, ánh mắt lập tức sáng lên.

Phía trên của bức thư có đề--

Người gửi: A Trụ.

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro