Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi rời khỏi nhà cha nói với tôi, vì tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn nên yêu cầu tôi bỏ ngay tính khí phóng đãng của mình.

Tôi giật giật khóe miệng: “Cha, con là con gái”

Cha tôi sửng sốt, lẩm bẩm: “Suýt nữa thì quên...”

Một tháng trước, tiêu cục Hằng Thông nhận được đơn đặt hàng lớn, hộ tống tiểu thư của một gia tộc trở lại kinh thành.

Tôi cũng không muốn nhận đơn hàng này, nhưng tiểu thư trả cho chúng tôi rất nhiều tiền. Tôi đón cô ấy vào một ngày đẹp trời lúc chạng vạng tối.

Thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Là con của ông chủ tiêu cục Hằng Thông, tôi đương nhiên trở thành thủ lĩnh của chuyến đi này.

Cô ấy mặc một chiếc váy xòe màu trắng và đội mũ có mạng che mặt, dáng người cao ráo.

Ngồi trên lưng ngựa tôi không thể không "chậc" một tiếng.

Tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, sư phụ dặn anh phải kiềm chế."

Tôi chưa kịp nói thì tiểu đệ đã nói thêm một câu: “Hơn nữa, tiểu thư này trông cũng bình thường…”

Tôi liếc nhìn hắn: “Cô ấy đội mũ.”

Tiểu đệ tỏ ra ngượng ngùng: "Nhưng cô ấy... không có ngực."

Tôi một cước đá hắn xuống ngựa: “Nông cạn”

Vì từ nhỏ được gia đình nuôi dưỡng như con trai nên tôi không có sức đề kháng với những cô nương mềm mại, thơm tho này.

Thấy cô ấy đã lên xe, tôi thúc ngựa chạy phía trước.

Vừa đi vừa huýt sáo, ngoái về phía sau, cao giọng: "Đếm số lượng người! chuẩn bị sẵn sàng lên đường!"

Tôi nhìn xe ngựa mỉm cười nói: “Tiểu thư có gì căn dặn không.”

Cuối cùng cô ấy cũng liếc tôi một cái, giọng nói uể oải: “đi đường cẩn thận!"

Tôi mỉm cười: “Cô cũng vậy.”

Mùa xuân đến, ven đường hoa dại nở khắp nơi, đối diện với ánh hoàng hôn rực rỡ thật đẹp.

Tôi quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, không thể không đi chậm lại.

Khi con ngựa ngang tầm với chiếc xe, tôi đưa tay gõ cửa.

“Tiểu thư, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, cô mở cửa sổ ra để ngắm cảnh đi.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Tôi nhướng mày, hái mấy bông hoa dại cắm vào khe cửa.

"Đây là hoa tặng cô, tự mình ngắm nhé."

Trước khi cô ấy trả lời, tôi thúc ngựa đi về phía trước.

Lát sau nhìn lại, những bông hoa dại ngoài cửa sổ đã biến mất.

Tôi xuýt xoa.

Chậc chậc, tiểu cô nương thật dễ dỗ.

2.
Cả đội đi suốt quãng đường trong ba ngày mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tiểu đệ: “Thiếu gia, sao có anh công việc lại trơn tru thế?”

Tôi nhìn về phía rừng rậm nói: "Đâu biết đâu? Có lẽ vì thiếu gia của em đẹp trai."

Tiểu đệ: “…”

“Em công nhận anh đẹp trai thật, nhưng khiêm tốn một chút, nếu không sẽ không kiếm được vợ đâu.”

Tôi liếc hắn một cái, không nói gì.

Thật ra, ngoại trừ cha tôi và người mẹ đã khuất, không ai biết thân phận thật sự của tôi.

“Dù sao anh cũng dễ kiếm vợ hơn cậu.”

Tôi vỗ vai tiểu đệ tỏ vẻ thông cảm.

Đang nói chuyện, bỗng một đàn chim giật mình bay ra từ trong khu rừng rậm.

Chúng lượn một vòng rồi bay đi.

Tôi nhíu mày giơ tay ra hiệu.

"Dừng lại!"

Tiểu đệ: "Sao vậy?"

"Có gì đó không ổn lắm."

Tôi vừa dứt lời, một nhóm người bịt mặt từ phía trước lao ra, trên tay cầm những cây đao dài, vô cùng hung hãn.

"Bảo vệ tiểu thư!!"

Tôi hét lên, lấy tay đỡ ngọn giáo sau vai, chặn lại đợt công kích.

Tôi ngay lập tức nhảy lên xe phía sau và rút roi đánh vào mông ngựa.

"Đi"

Xe ngựa vượt qua vòng vây của đám đông và lao thẳng về phía trước.

"Tiểu thư, lần này cô thật sự phải ôm chặt tôi rồi!"

Dù sao xe ngựa cũng chạy không nhanh bằng ngựa, người đàn ông bịt mặt phía sau sẽ sớm bắt kịp chúng tôi.

Suy nghĩ vài giây, tôi đưa tay vào trong xe: "Ra ngoài! Xe này phải bỏ!"

Cô gái bên trong chỉ do dự một lúc rồi nắm tay tôi ra khỏi xe.

Tôi giơ đao lên cắt dây xích, ngay trước khi xe và ngựa tách ra, tôi ôm cô gái lên ngựa.

Tôi: "..."

Tôi nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu mà chìm vào trầm tư.

Quả nhiên là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, cô ấy thực sự có chiều cao khác thường.

Nhưng như thế này... sẽ chặn tầm nhìn!

"Cái đó…. Ngồi sau lưng tôi đi."

Cô gái im lặng vài giây rồi gật đầu.

Tôi giữ eo cô ấy bằng một tay và bế cô từ trước ra sau.

Cô gái tuy gầy, nhưng khung xương thực sự không nhỏ!

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Ôm eo tôi, Ôm chắc vào!"

Con ngựa nhanh chóng đưa hai chúng tôi vào con đường bên sườn núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro