Chương 2: Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nhiên

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Đường Quả lảo đảo lắc lư đi tới, nếu không phải sợ OOC*, cậu hận không thể thoát áo bào rồi nằm thẳng trên đường.

(*OOC: Out of character :nghĩa là nhân vật không xử sự như tính cách vốn có của nhân vật)

Cậu vốn là trạch nam có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, cảm giác một ngày đi đường hôm nay so với lúc từ khi sinh ra là hơn 20 năm còn nhiều hơn , Hồng Quân trường chinh* bất quá cũng như thế đi.

(*Vạn lý Trường chinh, tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm, bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. )

Tuy rằng còn có Bạch Long mã, nhưng Đường Quả ngẫm lại ngựa này kỳ thật có thể biến thành hình người. Luôn cảm thấy có điểm biệt nữu, tình nguyện tự mình nhiều đi hai bước.

"Phía trước chính là Bạch Cốt Sơn."

Trư Bát Giới gặm trái cây rừng màu đỏ, quai hàm phình phình, ngón tay đều dính vào nước sốt.

Đường Quả có chút không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi. Trư Bát Giới lớn lên so với trong TV đẹp rất nhiều, chính là thoạt nhìn có điểm ngốc.

Hơn nữa bộ dáng tuổi rất nhỏ, khiến Đường Quả luôn có loại cảm giác chính mình thuê lao động trẻ em phi pháp.

Bạch Cốt Sơn?

Thế chẳng phải là lập tức liền đến lúc Bạch Cốt Tinh lên sân khấu?

Đoạn này cũng coi như là đoạn ngắn kinh điển nhất trong Tây Du Ký đi. Đường Quả nhớ rõ khi còn nhỏ xem tới khúc này, cậu còn rất ghét bỏ Đường Tăng một đoạn thời gian.

Không nghĩ tới thật là phong thuỷ thay phiên luân chuyển Thiên Đạo hảo luân hồi, chính mình lại biến thành Đường Tăng.

Đường Quả mặt ủ mày ê thở dài, cũng không biết đây là tốt hay không tốt, bất quá tốt xấu cũng là nhặt được một cái mệnh.

"Ta đi tìm chút ăn đồ vật, các ngươi đứng ngốc tại nơi này đừng chạy loạn."

Tôn Ngộ Không vẫn là một bộ dáng đẹp trai ngầu lòi lạnh lùng, ném xuống một câu liền đi , còn dùng Gậy Như Ý vẽ một vòng tròn trên mặt đất.

Đường Quả có đôi khi cảm thấy kỳ thật hắn mới là sư phụ chân chính, còn mình là tiểu tuỳ tùng.

Vì mạng nhỏ suy nghĩ, Đường Quả thành thật xếp chân ngồi trong vòng tròn đại đồ đệ vẽ, từ trong túi Trư Bát Giới lấy một trái cây rừng không biết tên ăn.

Trư Bát Giới đặc biệt không nỡ nhìn cậu một cái, đau khổ ủy khuất nhưng vẫn không dám lên tiếng.

Đường Quả nghĩ thầm, aiii, làm sư phụ thật tốt quá mà~~

Vì thế cậu lại từ trong túi khác của Trư Bát Giới lấy ra một cái bánh bắt đầu gặm. Trư Bát Giới tức khắc càng ủy khuất, Sa Tăng đắm chìm ở trong thế giới của y, vẻ mặt dại ra, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

"Vị sư phụ này."

Một nữ tử váy bố* y thướt tha đi tới, trong tay còn vác một cái giỏ tre.

(*mình không rõ lắm váy bố là gì nữaL )

Phản ứng đầu tiên của Đường Quả là: đậu má, Bạch Cốt Tinh.

Phản ứng thứ hai là, Bạch Cốt Tinh tỷ tỷ, ngươi cũng quá không chuyên nghiệp đi.

Tuy rằng y phục thật ra rất giống, nhưng ngươi nhìn xem mặt ngươi đi, trắng nõn. Còn có tay, trắng nộn như củ cải trắng, rõ ràng là không giống người trong thôn.

Loại này cũng có thể lừa gạt Đường Tăng, Đường Quả tỏ vẻ thập phần hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.

Bạch Cốt Tinh tỷ tỷ hoàn toàn không biết gì cả, vác giỏ tre nhỏ thướt tha đi tới.

Đường Quả vẻ mặt thần bí khó lường, Trư Bát Giới vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, Sa Tăng vẫn như cũ đắm chìm thế giới của chính mình, nửa cái ánh mắt cũng không phân cho nàng ta.

Bạch Cốt Tinh bước chân thướt tha mang theo vài phần xấu hổ, bất quá trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro