Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Không giống như nụ hôn cách lớp khẩu trang kia, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được rất rõ sức cắn không nặng không nhẹ của Kim Thái Hanh ở trên môi của mình, mãi đến khi cậu cảm thấy có hơi đau, thì Kim Thái Hanh mới rời khỏi đôi môi cậu.

Điền Chính Quốc còn tưởng là đã kết thúc, bả vai căng thẳng cũng chuẩn bị thả lỏng, nhưng bàn tay trên cổ cậu lại không hề có ý muốn buông ra. Kim Thái Hanh nhẹ nhàng vuốt ve cổ Điền Chính Quốc, sau đó dịu dàng vỗ về làm nụ hôn này sâu hơn.

Điền Chính Quốc không nghe thấy tiếng mưa rơi nữa. Cậu bị hôn đến hoa cả mắt, thậm chí còn có hơi khó thở, nắm chặt lấy áo Kim Thái Hanh, lúc Kim Thái Hanh cạy môi cậu ra, cậu cũng theo bản năng mà đáp lại.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi Kim Thái Hanh một cái.

Kim Thái Hanh cảm thấy trái tim của mình cũng theo đó bị người ta câu đi một chút.

Trên đường chỉ có lác đác vài người che dù bước đi rất vội vã, không có ai chú ý đến bọn họ.

Hô hấp của hai người đều rất nóng, ở trong màn mưa quấn quýt lấy nhau.

Một bên khác của cửa sổ siêu thị chất đầy đồ linh tinh, ngăn cách tầm nhìn giữa bên trong và bên ngoài, chỉ có ánh đèn lọt qua từ khe hở, đến lúc Kim Thái Hanh chịu buông cậu ra, thì trên mặt và lỗ tai của Điền Chính Quốc đều đã đỏ chót.

Ngay cả động tác nuốt xuống cũng khiến Điền Chính Quốc cảm thấy xấu hổ, cậu buông áo Kim Thái Hanh ra, sau đó chớp mắt nhanh mấy cái, vừa định mở miệng nói chuyện, thì Kim Thái Hanh chợt đưa tay lên, lau khô môi giúp cậu.

Kim Thái Hanh rũ mắt, khàn khàn hỏi: "Hôn tôi là có ý gì vậy? Thầy Điền."

Điền Chính Quốc mới nhớ tới, nụ hôn này là mình tự chủ động.

Mặt cậu càng lúc càng nóng hơn, một hồi sau mới nói: "Chỉ là muốn hôn thôi, xin lỗi."

Giọng điệu nói chuyện cũng không khác lúc thường là bao, Kim Thái Hanh thật sự không nhịn được, hầu kết trượt lên trượt xuống mấy lần, mới "Ừm" một tiếng: "Muốn hôn thì hôn, tôi để cậu hôn."

Kim Thái Hanh cúi đầu, tùy ý kéo thẳng lại nếp nhăn trên đồ của mình: "Cái áo này nắm lấy có thoải mái hay không, nếu không thì lần sau tôi sẽ đổi sang cái khác."

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, có hơi cam chịu thừa nhận cảm xúc của mình: "Rất... Thoải mái."

Mưa dần nhỏ đi, đã có không ít người đi ngoài trời mưa, chủ quán cũng đã kéo dù ngoài tiệm lên.

Kim Thái Hanh ngồi thẳng người, đùi của bọn họ cách một lớp vải dán chặt vào nhau, ai cũng không muốn tách ra.

Bỗng dưng điện thoại di động chợt vang lên, Điền Chính Quốc theo bản năng lấy túi ra, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải cạnh bàn, điện thoại rơi xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.

Điền Chính Quốc đang định đi nhặt thì Kim Thái Hanh đã cúi người xuống trước.

"Bẩn, đợi chút." Kim Thái Hanh nhặt điện thoại lên, rút một tờ khăn giấy lau màn hình điện thoại.

Lúc này lại có tin nhắn đến nữa, tầm mắt Kim Thái Hanh quét qua nội dung trên màn hình chờ, sau đó nhanh chóng dời sang chỗ khác, đưa điện thoại lại cho Điền Chính Quốc.

[La Thanh Sơn: Anh nghe bọn Tiểu Dạng nói gặp em ở quán net, anh chưa kịp nói chuyện tụi mình cho họ biết, xin lỗi em.]

[La Thanh Sơn: Anh mới đi chơi bóng về, chuyện trong nhóm chat anh cũng không biết.]

[La Thanh Sơn: Xin lỗi.]

[La Thanh Sơn: Sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn được không?]

Điền Chính Quốc vừa mới xem xong tin nhắn, thì người bên cạnh bỗng đứng dậy.

"Tôi đi mua dù."

Chờ đến khi Điền Chính Quốc phục hồi lại tinh thần, thì cậu đã bắt lấy tay Kim Thái Hanh từ lúc nào không hay.

Kim Thái Hanh dừng bước, cúi đầu nhìn cậu: "Muốn mua cái gì sao?"

Điền Chính Quốc nhìn tay của Kim Thái Hanh, bên trên vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc. Hồi sau, cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi có thể làm bạn với cậu ta được không?"

Kim Thái Hanh rất hiếm khi ngẩn người như vậy, anh nhìn vào mắt của Điền Chính Quốc, như nhận ra cái gì đó: "Cậu muốn tôi quyết định?"

Điền Chính Quốc nói: "Ừm."

"Tại sao?"

Điền Chính Quốc không khống chế được cảm xúc, mặt đỏ đến muốn nhỏ cả máu.

Ngay khi Kim Thái Hanh định mở miệng, cậu đã lí nhí trả lời một câu: "Cậu có thể... Quyết định chuyện của tôi."

Người đối diện không có lên tiếng.

Điền Chính Quốc nói xong thì hối hận, từ trước đến giờ cậu chưa từng nói như vậy, xấu hổ và ngượng ngùng cứ như thủy triều dâng lên nhấn chìm cậu.

Cậu vừa định buông tay Kim Thái Hanh ra, đã bị đối phương nắm ngược lại rất chặt.

"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh nói: "Anh không muốn em và cậu ta làm bạn, không muốn em và cậu ta còn bất kỳ quan hệ gì với nhau, bởi vì anh thích em."

"Em hỏi ý kiến của anh, nói anh có thể quyết định chuyện của em..."

Điền Chính Quốc nói: "Bởi vì em cũng vậy."

Kim Thái Hanh mím môi, trái tim của anh cũng theo câu nói này của Điền Chính Quốc không một tiếng động mà nổ tung.

Anh buông tay Điền Chính Quốc ra, đưa lên vò tóc của cậu: "Thầy Điền."

Điền Chính Quốc: "... Sao cơ?"

"Em làm người yêu của anh nhé?"

Mí mắt Điền Chính Quốc run lên, đầu tiên là nói "Ừm", mấy giây sau lại nói thêm một chữ: "Được."

Kim Thái Hanh vò tóc cậu, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Ngẩng đầu lên một chút, anh muốn làm một chuyện."

Dường như Điền Chính Quốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, từ lúc đến cửa hàng tiện lợi này, nhịp tim của cậu đều chưa từng ổn định qua một giây nào.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, nhận được nụ hôn lần thứ hai trong đêm nay.

Cuối cùng hai người bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh mắt của cô nhân viên trong đấy nhìn bọn họ có hơi kỳ quái, hình như đã thấy được cái gì đó.

Tuy mua hai cái dù, nhưng trước khi Điền Chính Quốc lên xe, bọn họ chỉ dùng có một cái.

"Ngày mai anh sẽ về trường." Trước khi lên xe, Kim Thái Hanh nói với cậu.

Điền Chính Quốc theo bản năng nói: "Ngày mai là cuối tuần, không có lớp mà."

Kim Thái Hanh nói: "Ừm, anh về để gặp bạn trai anh."

Cửa xe đóng lại, Điền Chính Quốc nói địa chỉ của trường học, sau đó nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đêm khuya, trên đường cũng không có nhiều xe cộ, tài xế vẫn luôn đạp ga đi rất nhanh, đèn đường không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ.

Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó giơ tay lên, che kín mặt của mình, lòng bàn tay của cậu dán vào hai má, không nhận ra nơi nào nóng hơn nơi nào.

Trở về ký túc xá, Điền Chính Quốc liền vọt vào phòng tắm, lúc cầm khăn tắm lại nhớ đến xúc cảm khi họ Kim dùng khăn giấy lau tóc cho mình.

Cậu chậm chạp lau khô tóc, cầm điện thoại lên nhìn những tin nhắn chưa đọc. Sau khi cậu nói vài ba câu ở trong nhóm chat kia, thì nhận được không ít tin nhắn riêng, thậm chí còn có người gửi kết bạn đến, cậu vẫn chưa mở một cái nào cả.

Điền Chính Quốc có thói quen rất tốt, mỗi lần nhận được tin nhắn, gần như cái nào cũng cậu đều trả lời hết. Vất vả lắm mới trả lời xong, lại có thêm một tin nhắn khác đến nữa.

[Kim Thái Hanh: Khi nãy quên nói mất, cảm ơn món quà của thầy Điền.]

-

Buổi tối Chính Quốc nằm mơ, trong mơ có mưa, có cửa hàng tiện lợi, còn có Kim Thái Hanh.

Lúc cậu tỉnh dậy vẫn còn hơi mê man, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người rất lâu.

Sau khi xuống giường rửa mặt xong, cậu tự pha cho mình một tách cà phê, lại chuẩn bị bánh quy làm bữa sáng.

Mãi đến khi La Thanh Sơn gửi Wechat đến, Điền Chính Quốc mới nhớ tới hôm qua mình xem xong tin nhắn ở cửa hàng tiện lợi xong thì cũng thoát ra luôn, vẫn chưa trả lời lại.

Từ cái đêm rời khỏi bệnh viện, cậu cũng đã gỡ chặn La Thanh Sơn, một là vì chuyện của Kim Thái Hanh, hai là vì cậu nhớ mình vẫn còn vài thứ chưa trả cho hắn.

Điền Chính Quốc đã không còn nhớ giá của bộ đồng phục cấp ba cùng với sách giáo khoa là bao nhiêu, cậu trực tiếp chuyển qua cho hắn 1000.

[La Thanh Sơn: ?]

[Điền Chính Quốc: Đây là tiền cho bộ đồng phục hồi cấp ba và sách giáo khoa, cảm ơn cậu vì trước đây.]

[La Thanh Sơn: ?]

[La Thanh Sơn: Đồng phục gì? Sách giáo khoa gì?]

[Điền Chính Quốc: Là những thứ trước kia cậu để ở trong hộc bàn của tôi.]

[La Thanh Sơn:... Em có nhầm ai không?]

[La Thanh Sơn: Anh không có để đồng phục và sách giáo khóa trong hộc bàn của em.]

[La Thanh Sơn: Anh cũng không biết mua mấy thứ đó ở đâu.]

[La Thanh Sơn: Hôm nay không có lớp, sao em dậy sớm vậy?]

Điền Chính Quốc cầm điện thoại, có hơi ngây người.

Ngẫm nghĩ lại, quả thật chuyện này cũng chưa từng được xác nhận qua, bởi vì khi đó chỉ có mỗi mình La Thanh Sơn là bạn học duy nhất tỏ ra thiện chí với cậu, cho nên từ trong tiềm thức cậu đã nhận định đây là do La Thanh Sơn làm.

La Thanh Sơn lại nhắn tin đến, điện thoại rung lên làm lòng bàn tay của cậu cũng ngứa theo, Điền Chính Quốc ngẩn người rất lâu mới cúi đầu xuống xem tin nhắn.

Hình như La Thanh Sơn đã nhận ra được cái gì đó, hỏi rất nhiều.

[Điền Chính Quốc: Không có gì. Còn nữa, không được.]

[La Thanh Sơn: Không được cái gì?]

Điền Chính Quốc cầm túi lọc và bã cà phê ném vào thùng rác xong, gõ chữ trả lời.

[Điền Chính Quốc: Không làm bạn được.]

La Thanh Sơn không còn gửi tin nhắn đến nữa.

Cứ đến cuối tuần Điền Chính Quốc không có gì làm sẽ đến phòng vẽ tranh, hôm nay có bạn học @ cậu ở trong nhóm chat, hẹn cậu cùng đi đến phòng vẽ, cậu nói vài câu từ chối, sau đó mở một bộ phim lên giết thời gian.

Mới nghe được hai câu thoại, cậu đã cúi đầu xuống nhìn di động.

Ảnh đại diện hình thỏ trắng đang nằm lẳng lặng ở trong danh sách bạn tốt, tin nhắn cuối cùng là vào lúc hai giờ sáng ngày hôm nay.

Cậu nhìn nó thêm vài lần, sau đó lướt xuống, bấm vào nhóm chat cấp ba của mình.

Nhóm chat này đã không còn hoạt động từ rất lâu rồi, mười ngày nửa tháng mới có người lên nói chuyện một lần. Điền Chính Quốc mở ra danh sách thành viên, lướt nhìn từng người, muốn tìm thử xem người nào đã nhét những thứ kia vào hộc bàn của cậu.

Lướt đi lướt lại, không tìm ra được người nào thích hợp hết, dứt khoát bỏ qua chuyện này.

Sau chín mươi phút, bộ phim kết thúc, Điền Chính Quốc căn bản không biết nội dung nó nói về cái gì, cậu cũng lười xem lại, di chuyển con chuột tìm một bộ phim khác.

Lúc này điện thoại bỗng dưng rung lên một cái, cậu cúi đầu nhìn.

[Kim Thái Hanh: Đã dậy chưa?]

[Điền Chính Quốc: Dậy rồi.]

[Kim Thái Hanh: Anh đứng ở trước cổng trường.]

Điền Chính Quốc mặc áo khoác đi ra khỏi cửa.

Dáng người của Kim Thái Hanh rất cao, mũ bị kéo xuống hơi thấp, lúc cúi đầu vành mũ đều có thể che đi tầm mắt của anh, đứng ở trước cổng trường vô cùng gây chú ý.

Lúc Điền Chính Quốc đến gần thì Kim Thái Hanh đang đưa lưng về phía cậu nghe điện thoại.

"Hôm nay em bận rồi." Kim Thái Hanh nói.

Đầu bên kia điện thoại là huấn luyện viên, giọng nói rất lớn: "Chỉ có hai trận huấn luyện thi đấu thôi mà, có mất bao nhiêu thời gian đâu chứ... Bây giờ là cuối tuần, cậu có thể bận cái gì hả?"

Chê hắn phiền, Kim Thái Hanh dứt khoát nói: "Đi hẹn hò."










sau hơn 30 chap, cuối cùng họ đã iu nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro