Chap 6: Giao dịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Anh càu lại áo sơ mi quay sang nhìn Mạch Bảo Lam:" Vào đi", cô cười ngồi xuống ghế:" Anh có cần thiệt phả nói vậy ko?"

   Lâm Trấn Khang nhướng mày khó hiểu, cô cười:" Ý tôi là anh nói tôi là người phụ nữ của anh, có cần thiết ko"

    Anh phẩy tay:" Quen miệng ấy mà",cô duỗi người:" Luôn chứ?"

    A, anh quên mất là cô đến để trả nợ, miệng tủm tỉm cười:" Tôi tự làm được ko?"

    Đấy đáy mắt cô thoáng qua chút ủy khuất anh cố vỗ về xúc cảm của cô lắng xuống:" Yên tâm tôi ko mãnh liệt quá đâu"

    Cô hít một hơi thật sâu:" Tùy anh", rồi cô đứng dậy cho anh tiến đến gần, bàn tay ma mãnh chạm từ khe rãnh ngực lướt sang vòng eo nhỏ đến bờ mông cong rôi là cặp đùi đầy đặn:" Cơ thể em quá hoàn hảo"

   Kéo từ tốn kéo khóa váy cô xuống để bộ váy chạm đất nổi vậy làm da trắng mịn màng:" Em ko mặc áo lót sao?"

   Cô nhún vai:" Cho nó phát triển", anh cười áp cô vào tường bàn tay bụng nhẹ vào nhũ hoa:" To vậy mà còn muốn phát triển nữa?"

   Ánh mắt cô u ám nói một câu:" Còn hơn lép"

( Tôi lép này chị Bảo Lam)

    Cánh tay rắn chắc của anh kéo mạnh vòng eo cô lại gần:" Vị của môi em thế nào nhỉ?", đang định cúi xuống hôn cô thì cô quay mặt làm anh phải hôn cái tường.

- Tôi ko dùng đồ đã sài.

   Anh nhắn mắt, ánh mắt hiện lên tia tàn khốc dám nói anh là đồ vật sao kể cả người thân cũng ko dám nói vậy.

   Cô cười búng nhẹ vào trán anh:" Ý tôi là cái giường", anh dãn ra một nụ cười:" Vậy tôi với em về nhà"

   Cô nhún vai:" Yêu cầu chỉ là cởi thôi mà", anh thì thầm:" Xuất viện là cởi, ô tô là tình còn nhà là làm người của tôi"

   Cô ngẫm:" Làm người của anh tôi được gì?"

- Ko cần đi giết người nữ muốn ai chết cứ nói tôi, tiền bạc tiêu ko hết nổi, cis người hầu người hạ còn muốn gì nữa chỉ trừ việc là em hầu tôi.

   Cô xia một tiếng:" Mơ tưởng đi", anh gật đầu:" Cứ cho tôi mơ tưởng nhưng rồi mọi người sẽ đến trả thù, có thể em đánh được một đến bốn tên nhưng lỡ nó kéo cả 500 anh em đến thì sao?"

   Cô nghí cũng đúng nhưng ko thể để mất cái uy của người con gái:" 1 tỷ USD", anh rút ví:" Rồi em là của tôi"

   Cô bắt tay với anh nhếch mép:" Tôi hơi nghi anh ko phải chỉ là bác sĩ ko đấy"

- Chủ một mỏ kim cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro