CHỒNG CÂM (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm luôn là một người dè dặt.

Những thay đổi trong cảm xúc của Đinh Trình Hâm kỳ thực cũng không rõ ràng, bởi vì cậu sẽ che đậy niềm vui và sự tức giận của mình, như thể đang bảo vệ mình trong tiềm thức, xây dựng một bức tường cao để ngăn chặn mọi thứ với thế giới bên ngoài.

Vì vậy, cậu sống thu mình, ít nói và thích ở một mình.

Lúc này, Mã Gia Kỳ thực sự cảm thấy mình đã thực sự tiếp xúc với thế giới nội tâm của Đinh Trình Hâm. Anh nhìn thấy nụ cười không thể kìm nén trên khóe miệng Đinh Trình Hâm và ánh sáng long lanh trong mắt cậu.

Mã Gia Kỳ đột nhiên muốn ôm Đinh Trình Hâm một cái, nhất là khi nhìn thấy cậu có vẻ vụng về trước mặt anh, nhất thời muốn đưa tay ra ôm lấy cậu, dùng vòng tay truyền hơi ấm và nói với cậu:

“Em hãy sống cởi mở hơn.”

Nhưng cuối cùng Mã Gia Kỳ vẫn kìm lại được, vì thân phận của mình nên anh luôn cảm thấy một cái ôm như vậy sẽ khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy đột ngột và khó chịu.

Trong khoảng thời gian này, giờ ăn của Mã Gia Kỳ rất hỗn loạn, đương nhiên đã lâu rồi anh không ăn cùng bàn với Đinh Trình Hâm khi nhìn thấy động tác gắp cơm quen thuộc của Đinh Trình Hâm, miệng Mã Gia Kỳ ẩn sau bát nhếch lên mỉm cười.

Nhưng không lâu sau, Mã Gia Kỳ đặt bát đũa xuống, nhìn thấy Cố Trường Hồng đẩy cửa đi về phía anh, vẻ mặt có chút lo lắng.

Mã Gia Kỳ rùng mình một lúc, Đinh Trình Hâm lập tức ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy Cố Trường Hồng thì thầm vào tai Mã Gia Kỳ, sau đó vẻ mặt của Mã Gia Kỳ thay đổi.

Lúc nãy vẻ mặt dịu dàng bao nhiêu thì bay giờ lạnh lùng bấy nhiêu.

Đinh Trình Hâm không biết Cố Trường Hồng nói cái gì, nhưng cậu cũng biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Cố Trường Hồng nói xong, Mã Gia Kỳ lập tức đứng dậy, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Cố Trường Hồng: "Bây giờ chú đi chuẩn bị xe đi, cháu đi ngay bây giờ."

Cố Trường Hồng gật đầu, sau đó bước ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, ánh mắt của Đinh Trình Hâm vẫn luôn dán chặt vào Mã Gia Kỳ, nhưng cậu dường như rất tập trung vào sự việc trước mắt, không nhận ra rằng mình đã nhìn anh một lúc.

Cố Trường Hồng vừa rời đi, điện thoại của Mã Gia Kỳ vang lên, anh vừa cầm áo khoác vừa đi ra ngoài, từ đầu đến cuối anh đều không để ý đến ánh mắt lo lắng của Đinh Trình Hâm.

Tim Đinh Trình Hâm trong phút chốc rơi xuống đáy, tâm trạng vốn có chút hưng phấn lại trở về trầm mặc.

Cực kỳ lạnh.

Lúc này, Mã Gia Kỳ đang nghe báo cáo ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên dừng lại, sau đó anh khẽ di chuyển điện thoại, quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Lúc này Mã Gia Kỳ nhìn không ra biểu cảm của cậu, nhưng có thể tưởng tượng được.

Mã Gia Kỳ nhỏ giọng nói với đầu bên kia: “Chờ một chút.” Nói xong liền quay người lại, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa mới dựa vào bàn đứng dậy, ngoại vi tầm mắt của cậu đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang tiến lên một bước, dang tay ra ôm cậu với đôi mắt bối rối. Cái ôm xuyên qua lớp quần áo thực ra không ấm lắm, Nhưng cảm giác đập thình thịch tốt hơn nhiều so với sự tiếp xúc da kề da, Mã Gia Kỳ ôm chặt lấy cậu đến nỗi cậu cảm thấy hơi thở của mình bị Mã Gia Kỳ điều khiển.

Đinh Trình Hâm không biết cái ôm này kéo dài bao lâu, cậu chỉ ngây người tựa vào vai Mã Gia Kỳ, như có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Mã Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, mùi thơm trên tóc của Đinh Trình Hâm đọng lại trên chóp mũi anh, anh đợi hai giây rồi mới buông ra, thấp giọng nói dưới ánh mắt khó hiểu của Đinh Trình Hâm:

“Em đợi tôi quay về.”

Giọng điệu quả quyết và cảm động. Đinh Trình Hâm vô thức gật đầu, sau đó Mã Gia Kỳ chạy về phía cửa.

Đinh Trình Hâm đứng đó hồi lâu, nhìn về phương hướng Mã Gia Kỳ rời đi hồi lâu, không thể lấy lại ý thức, đột nhiên giơ tay phải lên chạm vào trái tim mình, nhịp đập ở đó đặc biệt rõ ràng.

*

Trong đêm, cảnh tượng một nhóm người đứng bên ngoài công trường vô cùng căng thẳng, Mã Gia Kỳ cau mày nhìn vũng máu dưới ánh đèn pin, sau đó ngẩng đầu nhìn độ cao của tòa nhà, quay lại hỏi. :

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Người thầu trông còn trẻ, có lẽ anh ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, anh ta hiển nhiên phải mất một lúc mới nhận ra rằng Mã Gia Kỳ đang nói chuyện với mình, anh ta lập tức trả lời không mạch lạc:

“Giám đốc, chuyện này tôi cũng không biết... Công việc đã xong rồi, ai ngờ anh ta lại ở trên đó...”

Giọng nói của anh ta có chút run rẩy, có vẻ như anh ta đang sợ hãi chết khiếp.

Chỉ nửa giờ trước, Mã Gia Kỳ nhận được một cuộc gọi nói rằng có chuyện xảy ra ở tòa nhà mới. Một công nhân đã rơi từ tòa nhà xuống và tử vong. Mã Gia Kỳ đến công trường với tốc độ nhanh nhất. Thi thể đã được nhà tang lễ đưa đi, chỉ còn lại một nhóm người ở công trường.

Bất cứ ai trong ngành bất động sản đều biết rằng loại chuyện này là điều cấm kỵ nhất. Một khi có người tiết lộ cho giới truyền thông, hoặc lan truyền rộng rãi và phóng đại thì việc mua bán ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.

Đây cũng là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ gặp phải chuyện như vậy, sau khi hỏi thăm tình hình chung, anh nhờ trợ lý liên lạc với gia đình công nhân để xem có thể giải quyết riêng thông qua bồi thường hay không.

Đã mười giờ tối nhưng Mã Gia Kỳ vẫn chưa buồn ngủ chút nào, anh đang ngồi trong một nhà kho tạm bợ do công nhân xây dựng, chờ đợi câu trả lời. Xung quanh bóng đèn sợi đốt có vài con bọ nhỏ đang lượn lờ, tạo ra những cái bóng rung chuyển trên chiếc bàn đầy dầu, Mã Gia Kỳ nhìn cái bóng này trong trạng thái xuất thần, suy nghĩ của anh trôi đi rất xa.

Đinh Trình Hâm lúc này đang làm gì?

Đã nghỉ ngơi chưa?

Nghĩ đến đây, bóng dáng của côn trùng bay không còn có thể thu hút sự chú ý của Mã Gia Kỳ nữa. Anh đang nghĩ về người ở nhà và lần ôm cuối đó… Không biết nó có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng của Đinh Trình Hâm không?

Mã Gia Kỳ không có cách nào biết được.

*

Mã Gia Kỳ rời đi không lâu, Đinh Trình Hâm ngồi trong phòng khách chán nản nên bật TV lên xem giải trí một lát.

Vừa mở TV lên, thứ đầu tiên hiện lên là kênh tin tức địa phương của Nam Thành, người dẫn chương trình đang phát thông báo tìm người mất tích, lúc Đinh Trình Hâm đang định chuyển kênh thì lại nghe thấy một giọng nói chửi bới từ bên ngoài. Cậu sửng sốt, sau đó đứng dậy và đi về phía cửa.

Đinh Trình Hâm chưa kịp mở cửa, người bên ngoài đã bắt đầu thô bạo đập cửa.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy trước mặt một người đàn ông, nhìn một hồi, Đinh Trình Hâm nhận ra trước đó anh ta đã từng đến đám tang, nhưng Đinh Trình Hâm vẫn không biết là ai, cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Mã Phi Vũ vốn là đến gặp Mã Gia Kỳ, nhưng người mở cửa lại là người câm Đinh Trình Hâm, thấy người đàn ông này gầy gò nên nói càng ngạo mạn hơn, tức giận hỏi:

“Mã Gia Kỳ đâu? Bảo nó nhanh ra đây!”

Đinh Trình Hâm không nói được, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra muốn gõ cái gì đó cho người đàn ông xem. Không ngờ, chưa kịp gõ xong, người đàn ông đã sốt ruột nói: “Tôi không có thời gian đâu, sao cậu cứ lảng vảng ở đây?"

Nói xong, hắn đưa tay giật lấy điện thoại, Đinh Trình Hâm vô thức nắm chặt điện thoại không chịu đưa.

Mã Phi Vũ luôn là người quen được khen ngợi, đặc biệt là khi hắn không đành lòng nhìn thấy Mã Gia Kỳ thừa kế công ty, lần này hắn nhìn thấy Đinh Trình Hâm, một kẻ câm không có thân phận hay địa vị, dám đối đầu với hắn, cơn giận dồn nén từ việc của Mã Gia Kỳ dâng lên, hắn lập tức dùng sức giật lấy điện thoại và đá thẳng vào bụng Đinh Trình Hâm.

Mã Phi Vũ dùng lực rất mạnh với cú đá này, như thể đang trút hết sự phẫn nộ và tức giận của mình đối với Mã Gia Kỳ lên Đinh Trình Hâm. Khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm loạng choạng và suýt ngã vì cú đá của mình, giây tiếp theo hắn cảm thấy sảng khoái và cúi xuống chế nhạo:

“Mày có nghĩ rằng mày sẽ có địa vị khi kết hôn với Mã Gia Kỳ không? Khuyết tật là khuyết tật, mày thậm chí không thể nói được một lời.”

“Đó chỉ là một cuộc sống rẻ tiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro