MANG THAI (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang tầng hai của đại sảnh, Đinh Trình Hâm dựa vào lan can, dùng ngón tay giữ đáy cốc, hơi xoay cổ tay, chất lỏng màu đỏ tươi trong ly thủy tinh pha lê khẽ lắc lư theo cử động của cậu, ánh mắt cậu nhìn qua nhìn lại sàn nhảy phía dưới, thỉnh thoảng nhìn thấy một hai người có ngoại hình hợp với sở thích của cậu, không khỏi dừng lại hai giây nhìn họ thêm vài lần.

Bữa tiệc từ thiện tối nay thật sự rất sôi động, đây là lần đầu tiên Đinh Trình Hâm tham sự bữa tiệc như vậy, bạn của cậu, Hạ Tuấn Lâm, dẫn cậu đi giải tỏa buồn chán, cam đoan với cậu rằng sẽ rất thú vị.

Thực sự thú vị.

Khi tầm mắt Đinh Trình Hâm dừng lại ở một thân hình cao lớn, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên từ phía sau đi tới, vòng tay qua vai cậu, hỏi đùa:

“Nhìn trúng anh trai nào rồi.”

Đinh Trình Hâm khẽ nheo mắt, không nói gì mà hất cằm ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm nhìn.

Đó là một người đàn ông mặc một bộ vest màu trắng, không chỉ có dáng người cao thẳng mà còn có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, chiếc quần tây tôn lên đôi chân thon và thẳng của anh ta, sự kết hợp giữa bờ vai rộng và vòng eo hẹp càng hoàn hảo hơn.

Anh ta chỉ ngồi trên ghế sô pha trong góc, hai ngón tay tùy ý đan chéo nhau, khuôn mặt tuấn tú vô cảm, nhìn cực kỳ lạnh lùng quý phái, còn có một loại cảm giác kiêng kỵ khó hiểu.

Rất đúng gu Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm bình tĩnh mím môi, giống như một thợ săn đang tìm kiếm con mồi đã lâu, chỉ để tìm được con mồi mình muốn.

“Này, đó là Alpha.” Sau khi Hạ Tuấn Lâm nhìn rõ, quay đầu lại nhìn Đinh Trình Hâm. Hạ Tuấn Lâm thấy bạn tốt của mình đang mỉm cười, đôi mắt thon dài và đẹp đến nghẹt thở.

Hạ Tuấn Lâm từ lâu đã quen với phong cách của Đinh Trình Hâm, chỉ cười cười, sau đó vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm nói:

“Anh ấy tên Mã Gia Kỳ, tớ nghe nói anh ấy hiện tại khá nổi tiếng.”

“Cậu có ủng hộ tớ không?” Đinh Trình Hâm đột nhiên hỏi.

“Cậu có thể thử, nhưng tớ thấy không nên. Đừng quên tuyến thể của cậu vẫn đang bị thương, với lại nếu anh ta trở thành Giản Nguyên thứ hai thì sao? Rồi cậu lại chính là người đau khổ.” Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa liếc nhìn vết sẹo nông sau gáy Đinh Trình Hâm, giọng điệu rất chân thành.

“Hơn nữa, cậu cứ chơi đùa như vậy, nếu ba cậu mà phát hiện ra, có thể ông ấy sẽ lại tức giận.”

Thấy Đinh Trình Hâm im lặng, Hạ Tuấn Lâm tưởng cậu đang suy nghĩ nên lại nói thêm.

Đinh Trình Hâm im lặng một lúc, dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân ly, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Một lúc sau, Đinh Trình Hâm đột nhiên dời tầm mắt, quay đầu đặt ly rượu trong tay lên chiếc bàn nhỏ, ngay khi Hạ Tuấn Lâm tưởng rằng mình đã khuyên nhủ thằng bạn quay đầu thành công thì Đinh Trình Hâm đã cười rồi nói với Hạ Tuấn Lâm.

“Rất khó mới có thể tìm được người đúng gu, không thể để vụt mất được.”

Vừa nói xong, Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp nói thêm gì thì Đinh Trình Hâm đã bước về phía cầu thang.

Nhìn bóng dáng Đinh Trình Hâm chậm rãi bước đi, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cười lớn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, bày tỏ sự bất lực trước hành vi của Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm vẫn chính là Đinh Trình Hâm.

*

Có chút nóng

Sau khi nhận thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, Mã Gia Kỳ gần như ngay lập tức nghĩ đến đồ uống mà người đại diện vừa đưa cho anh.

Dựa trên kinh nghiệm lần trước, Mã Gia Kỳ về cơ bản sẽ không ăn uống bừa bãi khi tham dự các bữa tiệc tối, tuy nhiên lần này anh chỉ nhận đồ uống do người đại diện đưa, lúc mới đến đã thấy người đại diện đang nói chuyện với một người lạ.

“Mẹ kiếp.”

Mã Gia Kỳ thầm chửi rủa, cảm thấy hơi hối hận vì sự vô ý của mình. Bây giờ anh cảm thấy cơ thể nóng đến mức không thể chịu nổi, Pheromone dường như dâng trào từng đợt, cố gắng vượt qua rào cản và giải phóng.

Ở đây có quá nhiều Alpha và Omega, nếu như tại chỗ mất khống chế nhất định sẽ gây náo loạn, Mã Gia Kỳ lúc này rất khó chịu, anh mặc kệ lời cáo buộc của giới truyền thông, nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, người phụ trách còn đang nói chuyện, lúc này tài xế không đến, người đại diện nhất định sẽ không để anh đi, Mã Gia Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đi về phía phòng tắm.

Mã Gia Kỳ nhanh chóng đi vòng vào phòng tắm trên tầng hai, trong vòng vài phút, lưng áo Mã Gia Kỳ đã ướt đẫm, trên trán đặc biệt lộ rõ những hạt mồ hôi.

Tầng hai là khu nghỉ ngơi VIP nên thường không có nhiều người ở, Mã Gia Kỳ mở cửa, vội vàng chạy đến bồn rửa mặt, dùng hai tay hứng nước rồi tạt lên mặt, hy vọng có thể làm dịu sự nóng bức này.

Nước lạnh tạt vào mặt Mã Gia Kỳ quả thực có chút tác dụng, ít nhất lại khiến cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng. Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một Omega gầy gò, người thiếu niên đang đứng trong góc, rụt rè nhìn anh, trông có vẻ hơi sợ hãi.

Mã Giai Kỳ cũng giật mình, không ngờ ở đây lại có người.

“Anh bị sao vậy?” Omega xinh đẹp lo lắng nói với Mã Gia Kỳ, đôi mắt có chút rụt rè nhưng vô cùng xinh đẹp.

“Tôi…” Giọng nói của Mã Gia Kỳ đã hơi khàn đi, nhưng anh vẫn đè nén sự dao động trong lòng, hắng giọng nói: “Tôi không sao.”

Tuy rằng Mã Gia Kỳ nói mình không sao, nhưng gân xanh lại nổi đầy trên cánh tay, lại đặc biệt đáng sợ, Mã Gia Kỳ hiện tại chỉ hy vọng nam Omega này có thể nhanh chóng rời đi, nếu không thì anh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.

Nhưng không biết có phải Omega bị Mã Gia Kỳ dọa đến không dám động đậy hay không, dù sao đã rất lâu không rời đi. Lúc này Mã Gia Kỳ đã có thể cảm nhận được Pheromone của mình bắt đầu tiết ra, lúc này anh cũng không để ý đến hình tượng nữa, lập tức quay đầu lại thấp giọng hét lên.

“Ra ngoài!!!”

Omega có vẻ sợ hãi, sững người một lúc rồi bắt đầu di chuyển chậm rãi, Mã Gia Kỳ tưởng rằng cậu ấy sắp rời đi, nhưng không ngờ cậu ấy lại bước tới gần anh, cẩn thận lấy từ trong túi ra một bức thư chưa mở, run rẩy đưa cho Mã Gia Kỳ, ngay cả đầu ngón tay cũng hồng hồng.

Khoảnh khắc cậu ấy đến gần, Mã Gia Kỳ gần như cùng lúc ngửi thấy mùi cam ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

“Pheromone của anh thơm thật.”

Trong ý thức mơ hồ, Mã Gia Kỳ nghe thấy Omega trước mặt mỉm cười mím môi nói câu này, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, đôi mắt tựa như một quả cam mọng nước, có thể nếm được vị ngọt sau khi lột vỏ.

Nhưng cậu ấy là một Omega nam.

Đây là tuyến phòng vệ cuối cùng đọng lại trong lòng Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ cau mày, cố gắng hết sức đẩy người trước mặt ra, nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, Pheromone trêu chọc quấn lấy anh, anh không thể thoát ra được, cũng không thể thoát khỏi ảo ảnh ngọt ngào.

Khi mùi hương cam ngọt ngào càng ngày càng gần và dần đậm đà hơn, tay Mã Gia Kỳ vô thức chạm vào làn da mỏng manh, mềm mại và ấm áp của Omega.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy đôi mắt mảnh khảnh và hếch của người bên dưới, giống như hồ ly, nhưng không có sự xảo quyệt và ranh mãnh của một hồ ly, đồng tử đen trắng trong suốt tỏa ra vẻ ngây thơ.

Mã Gia Kỳ nghe Omega nói:

“Anh ơi, có thể hôn em được không?”

Câu nói này chắc chắn là một sự cám dỗ chí mạng, một chữ “hôn” vừa là thử thách vừa là một sự cám dỗ, hàng phòng ngự của Mã Gia Kỳ đều tan vỡ, anh cúi xuống nhéo cằm Omega, đôi môi nóng bỏng in lên đôi môi mềm mại của anh, sự kích thích như đang giết chết Mã Gia Kỳ.

Nó rất thơm và ngọt ngào.

*

Trong phòng ngủ chàng trai xinh đẹp từ từ mở đôi mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến Đinh Trình Hâm cau mày, cậu hơi nheo mắt, vặn vẹo toàn thân có chút đau nhức, đặc biệt là phần thân dưới dính bết, thật sự không thoải mái.

Khi Đinh Trình Hâm tỉnh lại, cậu ngửi thấy mùi Pheromone kỳ lạ quanh người, đó là mùi của một loại rượu nào đó, hương thơm thoang thoảng, vị hơi đắng. Đinh Trình Hâm cảm thấy mùi Pheromone hương rượu này rất quen, nhưng cậu lại không phân biệt được là loại rượu gì.

Đinh Trình Hâm nhớ lại đêm qua, khi cậu gặp Mã Gia Kỳ mất kiểm soát trong phòng tắm, lúc đó cậu ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cậu không nhớ rõ mình và Mã Gia Kỳ đã lên giường như thế nào.

Nhưng Đinh Trình Hâm chỉ nhớ rằng tối qua Mã Gia Kỳ rất hăng.

Đinh Trình Hâm chống khuỷu tay lên gối, chậm rãi đứng dậy, chỗ mà lẽ ra Mã Gia Kỳ nên ở bên cạnh cậu, giờ đã trống rỗng, giường lạnh ngắt, chăn lụa tuột khỏi vai Đinh Trình Hâm, trên bờ vai lộ ra vài vết cắn. Đinh Trình Hâm cúi đầu vuốt ve, nhìn vết tích trên người mình, đột nhiên cười lớn, tự lẩm bẩm gì đó:

Thật là một cún con hăng hái.

Chậm rãi nhặt lại quần áo tối qua, Mã Gia Kỳ thực ra khá tinh tế, không hề làm rách áo cậu, chỉ là hôm qua Mã Gia Kỳ trang điểm chút đỉnh, nên trên áo có một vết son, ngay giữa tim.

Sau khi thay quần áo, Đinh Trình Hâm có chút khó khăn đi giày, đi vòng quanh phòng hai lần, thậm chí còn mở cửa nhìn ra ngoài, nhưng không thấy Mã Gia Kỳ.

Có vẻ như anh đã chạy trốn.

“Chậc.”

Đinh Trình Hâm đóng cửa lại, có chút bất mãn đi về, cậu tưởng Mã Gia Kỳ sẽ giống với những người khác, nhưng cuối cùng anh  vẫn chỉ là một kẻ ăn xong rồi xắn quần bỏ đi.

Đinh Trình Hâm mím môi ngồi ở mép giường, đang nghĩ cách xử lý mùi hương, giây tiếp theo cậu ngẩng đầu, nhìn thấy thứ gì đó trên bàn đầu giường.

Đó là một tấm thẻ.

Ngoài ra còn có một mảnh giấy được đặt dưới tấm thẻ.

Phía trên tờ giấy có dòng chữ viết nguệch ngoạc: 【Thật xin lỗi, bảy giờ sáng tôi phải đáp chuyến bay nên tôi đi trước. Trong thẻ này có một ít tiền, cậu có thể lấy nó, mật khẩu là xxxxxxx】

Đọc xong dòng chữ này, Đinh Trình Hâm cầm chặt thẻ ngân hàng cười lớn.

Thú vị, thực sự thú vị.

Đây là lần đầu tiên một thiếu gia như Đinh Trình Hâm, lại được trả tiền theo cách này.

Đinh Trình Hâm nhìn tấm thẻ trong tay, nhất thời không biết cười hay khóc.

Tuy nhiên, cho dù hành vi này có vẻ hơi buồn cười đối với Đinh Trình Hâm nhưng cũng đủ cho thấy Mã Gia Kỳ không phải là kẻ hèn nhát.

Sau khi nhận ra điều này, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này thì điện thoại di động trong túi vang lên, Đinh Trình Hâm lấy ra thì thấy là cuộc gọi của Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm lập tức trả lời, áp điện thoại vào tai, chỉ nghe thấy Hạ Tuấn Lâm lười biếng hỏi.

“Đinh thiếu gia thấy thế nào, khẩu vị của một Alpha trẻ tuổi có phải rất tuyệt không?”

Đinh Trình Hâm nhếch môi cười trả lời: “Thật sự rất tuyệt, tớ cảm thấy rất dễ chịu.”

Hạ Tuấn Lâm nghe xong cười mấy tiếng, sau đó nói: “Người kia đâu? Cậu cùng anh ta bàn về việc bao dưỡng chưa?”

Đinh Trình Hâm ánh mắt lại rơi vào thẻ ngân hàng, trong lòng cười thầm, đáp:

“Anh ta đã bỏ trốn từ lâu và để lại cho tớ một tấm thẻ.”

“Xem ra vẫn có người ngủ với cậu rồi bỏ chạy, có lẽ cậu vẫn chưa đủ quyến rũ, có lẽ anh ta không thích cậu.” Hạ Tuấn Lâm ở đầu bên kia điện thoại đang nói nhảm, nghe Đinh Trình Hâm cười, trong miệng chửi rủa.

“Fuck, xem tớ hạ anh ta nè.”

“Nhưng tớ nghĩ cậu nên gác chuyện Mã Gia Kỳ sang một bên, hôm qua ba cậu không liên lạc được với điện thoại của cậu nên đã gọi cho tớ, tớ bảo cậu uống nhiều quá nên ngủ quên, hôm nay ba cậu sẽ gọi lại, khử mùi hương trên cơ thể trước khi về nhà, nếu không cậu chờ bị ba dạy dỗ đi.”

“OK, tớ hiều rồi.”

Đinh Trình Hâm cúp điện thoại nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy nên đi tắm thì tốt hơn, cậu cởi quần áo vào phòng tắm, khi bước ra thì toàn thân đã hết mùi rượu. Trên người cậu Pheromone dường như nhẹ đi, Đinh Trình Hâm hài lòng, mặc quần áo vào, sau đó từ trong túi áo lấy ra miếng dán trấn áp, xé ra rồi dán vào sau gáy.

Dù sao cũng chỉ là đánh giấu tạm thời, trước tiên dùng miếng dán trấn áp dán vào, một lúc sau sẽ hết mùi.

Sau khi dán miếng dán trấn áp, Đinh Trình Hâm đứng trước gương cẩn thận kiểm tra, sau khi xác định không có dấu hôn nào lộ ra, cậu chỉnh lại quần áo, hài lòng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro