Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Tế Ti Bắc Đường Mặc Nhiễm x Nguyệt Thần Ngôn Băng Vân

Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đại hôn ở Ma vực, từng nơi hẻo lánh của Ma vực đều tràn ngập vui mừng.

Phủ Đại Tế Ti đã thay đổi bảng hiệu, thêm phủ Nhiếp chính vương. Ma tôn đại hôn, Bắc Đường Mặc Nhiễm trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Phủ Nhiếp chính vương cách Ma Cung một bức tường, Ngôn Băng Vân lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy nơi này, cung điện khiến Lục giới cảm thấy thần bí, khủng bố đáng sợ.

Bức tường nguyên bản màu đen đã được sửa chữa lại sơn lên một tầng đan sa tốt nhất, bên trong bóng tối này, bốn góc của cung điện được nâng lên cao, trên đó treo những chiếc chuông giống nhau.

Ngôn Băng Vân không khỏi nhìn thêm vài lần, ngày đầu tiên hắn vào Ma vực, không xuất hiện ở cửa phủ Nhiếp chính vương, cho dù Ma Cung cùng phủ Nhiếp chính vương chỉ cách nhau một bức tường, hắn cũng chỉ yên lặng ở một tấc vuông của nhà gỗ nhỏ.

Hắn chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy chiếc chuông này ở đâu đó, hình như là ngày sinh Đào Hoa, bên cạnh cũng có người cầm một chiếc chuông kiểu dáng tương tự.

Hắn chợt nhớ ra trong vòng vài tháng nữa, sợ là Đào Hoa sẽ có thêm đệ đệ hoặc là muội muội.

Chỉ là không biết đến lúc đó, hắn nên tặng lễ vật gì cho hài tử? Nhẩm tính ngày trong đầu, nghĩ cả đêm làm không nghỉ có lẽ sẽ kịp.

Vương Nhất Bác đã cứu hắn, hắn nên thay Vương Nhất Bác cầu phúc khí tốt cho hài tử. Hắn là Nguyệt Thần trên trời, linh lực có thể hóa thành ánh trăng, vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh hài tử như ánh trăng, ôn hòa nhu hòa.

Khi Bắc Đường Mặc Nhiễm đến, Ngôn Băng Vân đang đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài không biết suy nghĩ cái gì.

“Vân nhi.” Bắc Đường Mặc Nhiễm lắc chiếc quạt gấp, khóe môi nhếch lên, bước tới nắm tay hắn, ôn nhu nói: “Như thế nào lại đứng một mình ở đây, cửa sổ cũng không đóng? Mùa đông ở Ma vực lạnh như vậy, ngươi lại mặc ít như vậy không sợ cảm lạnh sao?"

“Không sao, chỉ là mấy ngày nay ta nằm lâu, muốn hít thở không khí một chút.” Lông mi của Ngôn Băng Vân run rẩy, vô thức rút tay về: “Nếu ngươi bận việc chính vụ, không cần phải chạy đến đây thường xuyên, nếu có chuyện gì ngươi sai người gọi ta một tiếng là được rồi."

"Không bận, bất quá chuyện không quan trọng bằng ngươi." Bắc Đường Mặc Nhiễm sắc mặt càng thêm lười biếng nở nụ cười: "Ai bảo Vân nhi của ta đẹp mắt như vậy, ôn nhu như vậy, khiến Bắc Đường Mặc Nhiễm ta một khắc không gặp như cách ba thu?" Hắn nắm tay Ngôn Băng Vân, cẩn thận đặt vào tim mình: "Ngôn Băng Vân vĩnh viễn đều ở trong tim Bắc Đường Mặc Nhiễm, nơi sâu nhất sâu nhất."

Cũng không biết Bắc Đường Mặc Nhiễm học được những lời vô vị này ở đâu hay được ai chỉ dẫn, lời yêu thương nói đạo lý rõ ràng, quan trọng là lời yêu thương này luôn có thể khảm vào trong tim Ngôn Băng Vân, khiến Ngôn Băng Vân xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Ngươi quen thói nói nhảm những thứ này.” Ngôn Băng Vân tức giận nhìn hắn, nghiêng đầu mỉm cười đi đến án đài: “Đường đường là Nhiếp chính vương Ma vực học theo mao đầu tiểu tử nói những lời này, cũng không biết xấu hổ."

"Xấu hổ? Ta không cảm thấy xấu hổ." Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng đi theo, sau lưng Ngôn Băng Vân ôm lấy vòng eo mảnh mai như lưỡi liềm của hắn, phả hơi nóng bổng, thì thầm: "Hơn nữa, không phải Vân nhi của ta rất được lợi sao, rất thích phu quân như vậy đi?"

Ngôn Băng Vân chỉ cảm thấy cổ có chút tê dại, cố ý giậm chân lên mu bàn chân của Bắc Đường Mặc Nhiễm, tay cầm cây bút mãnh liệt chọc vào ngực Bắc Đường Mặc Nhiễm, tức giận mắng: "Ma đầu ngươi không biết xấu hổ, ai thích ai được lợi? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi!"

“Ai ôi, Vân nhi, ngươi mưu sát phu quân a...!” Bắc Đường Mặc Nhiễm xoa ngực giả vờ đau đớn: “Vân nhi sao gần đây khí lực của ngươi lại lớn như vậy? Không ôn nhu chút nào? Ô ô ô, Vân nhi ôn nhu, xinh đẹp thiện lương của ta đi đâu mất rồi!"

Hắn thích diễn, Ngôn Băng Vân cũng không phải ngốc.

Ngôn Băng Vân nghiêng đầu đảo mắt nhìn hắn, sau đó không để ý đến hắn, quay đầu nghiêm túc viết chữ, từng nét từng nét, đầu bút cứng cáp mà hữu lực, hạ bút như có thần, làm liền một mạch.

Bắc Đường Mặc Nhiễm nghiêm túc nhìn nét chữ của hắn, chỉ cảm thấy nét chữ của Ngôn Băng Vân thực sự viết rất đẹp, giống như con người của hắn, đẹp mắt, đại khí, lăng liệt. Thực chất bên trong lộ ra vẻ tử lăng nhưng ngạo khí, từ cổ chí kim chưa bao giờ thay đổi.

"Mấy ngày nay ngươi có đến gặp Đào Hoa không? Nàng thế nào? Mấy ngày nay ta không đến thăm, nàng có khóc không?" Ngôn Băng Vân một bên viết lên tiếng hỏi, "Ta nợ nàng, lúc trước vì tránh Thiên phạt, ta đem một tia tinh phách của nàng hóa thành hình người hiến tế trước trận chiến, khiến nàng thần thức không được đầy đủ. Nếu như sau này nàng vì vậy mà hận ta, chính là ta gieo gió gặt bão."

“Tại sao?” Bắc Đường Mặc Nhiễm nhẹ giọng an ủi, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, ngón tay ôn nhu vuốt mái tóc mịn màng của người trước mặt: “Ngươi là đa đa của nàng, vì nàng mà chịu nhiều khổ cực như vậy, thiếu chút nữa đem mạng bồi thường. Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu. Ngươi làm như vậy, vì bảo vệ nàng."

Thật sao? Đào Hoa sẽ thực sự hiểu, sẽ tha thứ cho hắn sao?

"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Mặc Nhiễm, đây không chỉ là ký thác cùng hy vọng tốt nhất của ta dành cho Đào Hoa, cũng là dành cho ngươi." Ngôn Băng Vân thở dài, cả người dựa vào ngực hắn, một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy trắng, chậm rãi lan ra thành một vệt nước mắt cay đắng: "Ta hy vọng nếu có ngày đó, thực sự nếu có thể. Không có chiến tranh, không có Thiên phạt, không có người nào khác, chỉ có ngươi cùng ta còn cả Đào Hoa, một nhà ba người chúng ta có thể sống một cuộc đời tự do tự tại."

"Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân." Đây là điều Ngôn Băng Vân chờ đợi đã lâu, chưa bao giờ có được...

“Sẽ nhớ, một ngày nào đó, nhất định sẽ.” Nguyệt Thần lạnh lùng cao ngạo lúc này bộ dáng dè dặt, rơi vào trong mắt người phía sau, Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn đến trong lòng đau xót, đầu ngón tay ôn nhu lướt qua mũi hắn, nhéo chóp mũi của hắn: "Đợi Lục giới yên ổn, Ma tôn bình an sinh hài tử. Chúng ta đi đến một nơi không ai có thể tìm thấy, không bao giờ quản những thứ tục sự này nữa, không ai có thể quấy rầy chúng ta, không ai có thể cướp ngươi khỏi ta. Ta sẽ cùng ngươi bên nhau cả đời, tuyên kim tuyên cổ, cho đến khi Tứ Hải sụp đổ, Bát Hoang khô kiệt."

Hắn từng cố chấp lỗ mãng, khao khát tình yêu sạch sẽ nhưng sáng tỏ của vị thần ở Nguyệt Cung, gặp chuyện hóa thành thỏ con, dùng cách này lừa gạt một phần tình cảm. Hắn từng dùng cách mình cho là đúng, chịu đựng nỗi đau cùng người yêu rút đao gặp lại, liều lĩnh đem người giam cầm bên cạnh, tự cho là mình yêu sâu đậm hơn, lại không ngờ có người cố chấp đáng thương hơn mình, trong trận đánh cược tình yêu.

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân(*).” Ánh mắt nhìn theo ngòi bút, nhỏ giọng nhớ kỹ, sợ quấy rầy nhã hứng của Ngôn Băng Vân, cho đến khi Ngôn Băng Vân rơi xuống nét bút cuối cùng, lòng hắn vừa vui vừa mãn nguyện.

(Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì!
Vu Sơn chưa đến, chưa nhìn mây.)

Bắc Đường Mặc Nhiễm rất cảm động, hắn có thể cảm thấy giọng nói của mình run rẩy: "Vân nhi muốn nói với phu quân, Vân nhi đã có phu quân ở bên cạnh, sau này bất luận là trong lòng hay trong mắt đều sẽ không có bất kỳ ai sao?"

Ngôn Băng Vân cười nhạt, chậm rãi nói: "Chỉ có Mặc Nhiễm mới biết tâm tư của Băng Vân."

“Vân nhi, Vân nhi của ta.” Bắc Đường Mặc Nhiễm kích động hôn nhẹ lên má hắn, mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn lưu lại ở những dòng văn của Ngôn Băng Vân, khiến Ngôn Băng Vân rất nhẹ nhõm: “Tâm của Vân nhi, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng thế."

Từ lần đầu tiên chạm mặt nhau đến yêu nhau, đến hiểu lầm, đến khoảnh khắc sinh tử, đến bây giờ sống sót sau  hiểm cảnh. Bắc Đường Mặc Nhiễm dường như luôn đứng ở những nơi mà tấm mắt của Ngôn Băng Vân có thể chạm tới, chỉ cần Ngôn Băng Vân ngẩng đầu hay quay đầu lại, có thể nhìn thấy hắn.

Ngôn Băng Vân cúi đầu cười, từ đáy lòng, trái tim treo lơ lửng của hắn dần dần thả lỏng.

Ta thực sự hy vọng cuộc sống như vậy có thể dài hơn một chút. Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, thì tốt rồi.

Hắn cầm tờ giấy lên, vẫy vẫy, thổi khí hong khô mực nước: "Cái này ghi không tốt lắm, sau này ta sẽ viết một tờ khác tốt hơn tặng ngươi."

“Khó mà làm được.” Bắc Đường Mặc Nhiễm không thuận theo giật tờ giấy ôm vào ngực bảo hộ như trân bảo: “Ta cảm thấy viết vô cùng tốt! Hơn nữa, nếu như ngày sau ngươi đổi ý không muốn viết cho ta hay đã quên viết cho ta, ta đi đâu tìm được câu thơ hay như vậy?" Hắn càng nói càng giống trẻ con: "Không được không được, ta muốn cái này, cái mới cũng muốn, dù sao, dù sao ta mặc kệ, bây giờ nó trong tay ta, chính là của ta, ngươi nói không tính."

Ngôn Băng Vân trước đây không phát hiện hắn còn có một mặt trẻ con như vậy, quả thực là quá khác với bình thường.

“Chỉ là câu chữ trên giấy viết không tốt mà thôi, tại sao không?” Ngôn Băng Vân bị hắn làm cho buồn cười: “Được rồi, nếu ngươi thích thì có thể cầm lấy, nhưng không được cho người khác xem, dù sao cũng chưa viết xong sợ người ta nhìn thấy sẽ chê cười."

“Khẳng định không để cho người khác xem!” Bắc Đường Mặc Nhiễm giơ lên mặt khác, giữa hai lông mày cực kỳ chăm chú: “Cái này là Vân nhi đưa cho ta, là của một mình ta. Người khác làm sao có thể xem!"

Ngôn Băng Vân nhìn hắn im lặng vài giây, có lẽ không ngờ hắn lại nói ra lời như vậy, không những không thấy tức giận, trong lòng còn có cảm giác đau nhói.

"Ừ. Ngươi, một mình ngươi. Không chỉ tờ giấy này, bộ chữ này, còn có người viết cũng đều là của ngươi, một mình ngươi." Ngôn Băng Vân nhìn hắn, mỉm cười với hắn, ánh mắt sáng ngời: "Ngôn Băng Vân vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Bắc Đường Mặc Nhiễm."

Bắc Đường Mặc Nhiễm ôm chặt lấy hắn, trong lòng như bị hắn câu dẫn có một ngọn lửa cực nóng, bên tai hắn thì thầm: "Sau đại hôn của Ma tôn, chúng ta thành thân, được không? Vân nhi, chúng ta thành thân đi!"

“Được.” Ngôn Băng Vân đáp, mỉm cười có phần ngượng ngùng, hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy, giống như hoa mẫu đơn hồi xuân, hai má có chút ửng hồng, quyến rũ động lòng người, thẹn thùng đáng yêu.

Những chuyện của quá khứ mang lại cho họ là trí nhớ khắc cốt ghi tâm mà Thiên phạt cũng không cách nào lay chuyển. Từ nay về sau, bọn họ không còn cô đơn nữa, bọn họ có nhau, bất kỳ người nào cũng vô pháp ghen tị ---- tình yêu ngây thơ nhất Tứ Hải Bát Hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro