Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ cường bi thảm Ma tôn Bo x mất trí nhớ Thần tôn Chiến

Đã qua nửa tháng từ sau khi Vương Nhất Bác rời đi, không những chính mình không đến, mà ngay cả những lễ vật ngày xưa thường sai người mang tới đại môn cung điện của Tiêu Chiến cũng đã lâu không thấy nữa.

Vương Nhất Bác không đến cũng không sao, nếu đến, Tiêu Chiến còn phải phí tinh lực tốn thời gian đối phó với y. Hiện tại trong nội tâm Tiêu Chiến chỉ nghĩ làm cách nào để thoát khỏi nơi quỷ quái này trở về Thiên Cung, hắn cảm giác mình sẽ phát điên nếu tiếp tục ở lại nơi này.

"Thần tôn thân thể có tốt không?"

Ma y theo lệ cũ đến đổi dược, vết thương trên lưng của Tiêu Chiến đã dần kết vảy hồi phục rất tốt. Đèn Kết Phách không chỉ chữa lành vết thương trên người hắn, mà ngay cả tu vi cũng chậm rãi được chữa trị, hiện tại tu vi của Tiêu Chiến đã tới tầng năm.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười nhìn ma y: "Ta không sao, mấy ngày nay làm phiền ngươi phí tâm."

"Nô bất quá chỉ làm chuyện một y giả nên làm, trị bệnh cứu người vốn là bản phận của nô, Thần tôn cần gì phải tạ nô?" Ma y đem dược trị thương thu dọn vào hòm gỗ, do dự một hồi, mới thận trọng nói: "Kỳ thật, Thần tôn cũng biết, người cứu ngài căn bản không phải nô, mà là Ma tôn, Đèn Kết Phách này cũng là Ma tôn đích thân lên Thiên Cung mang về cho ngài."

Nụ cười nơi khóe miệng Tiêu Chiến cứng nhắc, cau mày có chút không vui: "A, vậy sao?"

"Đúng vậy..." Ma y thở dài, hắn đã ở Ma vực từ khi được sinh ra, trong thế giới này Ma tôn chính là người cường đại nhất mà hắn gặp qua, cũng là người si tình nhất hắn từng gặp. Hắn vĩnh viễn không quên được trận đại chiến Thiên Ma ngày đó, thanh đao của người Thiên tộc sắp kề vào cổ, chính Vương Nhất Bác đã cứu hắn, ngăn cản thanh đao: "Thần tôn... Ma tôn, thực sự không dễ dàng, ngài đừng nhìn thấy y mạnh mẽ như thế, một bộ dáng hung thần ác sát như vậy, kỳ thực y rất yếu ớt rất cô đơn. Sau này ngài có thể đối tốt với y một chút được không?"

Thái độ của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác, mà ngay cả ma y cũng không nhìn được. Bản thân Tiêu Chiến làm sao có thể không biết? Dù Vương Nhất Bác làm sai, lại không sai đến mức đáng chết. Thế nhưng hắn thực sự không thể chấp nhận mình cùng một tên ma tộc... còn cùng ma tộc kia có một... hài tử.

“Trước đây y luôn như vậy sao?” Tiêu Chiến hỏi lại, nhìn ma y cực kỳ nghiêm túc: “Bá đạo, lộng quyền như vậy? Hành sự tùy tiện, không quan tâm ý nguyện cùng ý nghĩ của người khác?"

“Ma tôn trước đây, nô chưa từng thấy.” Ma y có chút khó xử lắc đầu: “Nhưng nô có nghe người ta nói, Ma tôn của chúng ta trước kia kỳ thật không phải thiên ma. Nghe nói lúc y vẫn là tiểu ma có cùng một vị thần tiên trên Thiên giới yêu nhau, phạm vào Thiên quy, bị người Thiên tộc dùng roi Diệt Thần Tiên đánh rồi ném xuống Tru Tiên Đài. Theo lý mà nói, cho dù là Thần hay là Ma bị ném xuống Tru Tiên Đài, đều không thể thoát khỏi kết cục tan thành mây khói, có thể Ma tôn của chúng ta nhân họa đắc phúc, không những không chết mà còn sở hữu thân ma đứng đầu vạn ma.”

“A?” Tiêu Chiến thấy trong mắt không chút gợn sóng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Ngươi có biết là vị Thần tiên nào của Thiên Cung không?” Chắc hẳn Vương Nhất Bác coi mình là vị thần kia rồi?

Ma y nhìn hắn, thầm nghĩ, còn phải không là ngài sao? Nhưng lời nói vừa ở trên môi, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng thay đổi cách nói: "Cụ thể thế nào nô cũng không biết, nếu như Thần tôn muốn biết sau này trở về Thiên Cung, tùy ý tìm một vị thần tiên ở thời điểm đó hỏi qua một chút."

Nghĩ xong, Tiêu Chiến thấy cũng có lý, dù sao ma y cũng chỉ là một trong những người hầu Ma tộc cấp cuối cùng trong Ma Cung, làm sao có thể biết rõ ràng chuyện của Ma tôn như vậy? Nhưng Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó không ổn. Dù thế nào hắn cũng ở Thiên Cung nhiều năm như vậy, trừ mấy trăm năm hôn mê, thời gian còn lại đều ở trong Thiên Cung, nếu như thực sự như lời ma y nói, Thiên Ma tương ái chuyện lớn như vậy hắn làm sao có thể không biết.

Chẳng lẽ người kia thực sự là mình? Làm sao có thể... vì sao mình lại không nhớ gì cả?

Hắn đã cố gắng tìm lại tất cả những ký ức về Vương Nhất Bác trong tâm trí mình, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào, cũng không thể tìm thấy bất kỳ mảnh ghép nào về Vương Nhất Bác. Đau, đầu đau quá, đau chết, không chỉ đau đầu mà tâm cũng đau theo.

Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy rên rỉ một hồi, cau mày che ngực, nhất thời sắc mặt tái nhợt.

Ma y bị hắn làm cho sợ hãi: "Thần tôn, Thần tôn ngài làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu? Vết thương lại rách ra sao?"

"Không, đừng mà..." Tiêu Chiến như bị quỷ ám, vẻ mặt đặc biệt thống khổ, không nghe thấy tiếng gọi của ma y, chỉ có thể mù mịt lắc đầu nói: " Không, đừng động vào y, không, đừng."

“Thần tôn!” Ma y sốt ruột vội vàng thi pháp vào thần thức của Tiêu Chiến nhằm kéo hắn trở lại: “Thần tôn tỉnh lại!"

Trước mắt Tiêu Chiến là một người mặc y phục màu lam nhạt, hắn không nhìn rõ mặt của người kia nhưng cảm thấy rất quen thuộc, lòng hắn nói cho hắn biết mình đã yêu người này cực kỳ lâu, mà người kia cũng đã đợi mình rất lâu rồi.

Ta không nên để người kia tiếp tục chờ đợi. Nhưng đó là ai? Tại sao khi nghĩ đến người kia tâm lại đau đớn như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Lý trí cùng cảm tính đang lôi kéo lẫn nhau, hắn cảm thấy mình sắp bị xé làm đôi.

"Mau tỉnh lại a... Thần tôn!"

Ma y vội vàng muốn chết, nếu Tiêu Chiến không tỉnh lại, hắn liền muốn đi gọi Vương Nhất Bác.

Chỉ là một khắc như vậy, bọn hắn thậm chí còn chưa kịp nói với nhau lời nào, Tiêu Chiến đã bị ma y cưỡng ép lôi kéo trở về. Đầu óc trống rỗng, hắn như trút được gánh nặng, tỉnh dậy.

"Ách." Hắn che ngực thở dốc một hồi.

Lúc này, ma y thu hết can đảm, thận trọng nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, ánh mắt mang theo vội vàng cùng chờ đợi: "Thần tôn, coi như nô van xin ngài. Ngài đối với Ma tôn tốt một chút a, chỉ là tốt một chút thôi cũng được. Ngài xem, vì y cứu ngài, cho dù không yêu y, ngài cũng có thể nói dối, mà lừa gạt y cũng được! Y si tình, y ngốc, y sẽ không biết ngài lừa gạt mình, nô thật sự, thật sự không muốn y khổ cực như vậy đến già. Ngài có thể giúp nô! Thần tôn van xin ngài." Ít nhất, ít nhất có thể để cho Vương Nhất Bác sống qua mấy tháng ý niệm trong đầu a...

Lừa gạt Vương Nhất Bác? Làm sao có thể lừa, như thế nào có thể lừa được, đường đường là Ma tôn lại không phải người ngốc, lời nói dối đơn giản như vậy, ước chừng ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không lừa gạt được.

"Nhưng ta không yêu y... nếu như không yêu, làm sao có thể lừa gạt? Lời nói dối đến cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần, thay vì cho y hy vọng rồi lại khiến y tuyệt vọng, vậy cứ tiếp tục như thế này, chẳng phải rất tốt sao." Tiêu Chiến im lặng, thật lâu sau rốt cuộc thở dài.

Ma y nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt kia còn sáng tỏ và ôn nhu hơn ánh trăng trên bầu trời, nhưng tại sao, Thần tôn có đôi mắt đẹp như vậy lại là một người vô tâm, vô tình, bất nghĩa.

Thôi vậy. Nếu như hai giới Thiên Ma đối nghịch, hắn cần gì phải thay Vương Nhất Bác tự tìm mất mặt, hèn mọn khẩn cầu tình yêu của v Tôn Giả Thiên tộc này?

Ma y cười khổ cũng không được, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng: "Thần tôn, nô còn có việc phải làm, cáo lui trước, mỗi ngày lại tới kiểm tra sức khỏe cho Thần tôn."

“Được, ngươi đi đi.” Tiêu Chiến khẽ cười với hắn, sau đó cúi đầu cầm sách trên bàn bắt đầu lật xem.

Sau khi ma y rời đi, không bao lâu, tẩm điện của Tiêu Chiến lại đón một vị khách không mời mà đến.

Người tới là một nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mái tóc dài được buộc bằng ngọc quan, trên trán có một đốm sáng. Khuôn mặt thanh bạt, đôi mắt sắc lạnh, khí chất trống rỗng, ngưng tụ như trăng trong tuyết.

Khí tức Thần tộc trên người hắn cực kỳ thuần khiết, mỗi một bước đi, sẽ có một cỗ hương tuyết nhàn nhạt lưu lại, bên người luôn kèm theo hoa tuyết bay tán loạn.

Tiêu Chiến cúi đầu nhướng mày, môi hé mở: "Nếu như đã đến, vì sao không vào? Trong góc tường nghe lén không phải thói quen tốt! Thần Quan Thời Ảnh."

Trước mặt có một đám sương mù tiên vụ, Thời Ảnh xuất hiện trước mắt hắn.

“Đại sự gì, làm phiền Đại Thần Quan đích thân đi một chuyến.” Tiêu Chiến đứng dậy tự mình rót một ly nước cho hắn, sau đó lắc đầu như nghĩ ra điều gì: “Ta ngược lại đã quên, Đại Thần Quan của chúng ta chỉ uống nước được nấu từ giọt sương của hoa tuyết. Nước ở Ma tộc, sợ là Thần Quan đại nhân..."

Trước khi hắn có thể nói hết lời, Thời Ảnh đã bưng chén nước lên uống cạn.

“Cũng không tệ lắm.” Thời Ảnh liếm khóe miệng, trở lại mùi vị.

"Ta đến tìm ngươi để nói cho ngươi biết, Thiên Quân Hư Di đã chết, hiện tại Thiên tộc quần tiên không còn người đứng đầu, thân là Nhiếp chính vương của Thiên giới, bổn Thần quan muốn thương nghị với Thần tôn ứng cử viên tiếp theo cho vị trí Thiên Quân."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Hư Di chết rồi?"

“Đã chết, bị Ma tôn Vương Nhất Bác xé thành hai nửa, hài cốt không còn.” Thanh âm của Thời Ảnh rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào trong đôi đồng tử mờ nhạt của hắn, giống như cái chết của Hư Di không phải là đại sự đối với hắn.

Tiêu Chiến khó tin: "Vương Nhất Bác? Tại sao y lại giết Hư Di."

“Nhân quả tuần hoàn thôi.” Thời Ảnh mặt không chút biểu cảm nói: “Trăm năm trước, Hư Di giết hài tử của Vương Nhất Bác, ném Vương Nhất Bác xuống Tru Tiên Đài. Trăm năm sau, Vương Nhất Bác lại giết hắn. Đây là Thiên Đạo tuần hoàn."

Thời Ảnh tu chính là Vô tình đạo, hắn ở phía trên áp đảo Thiên tộc cùng Ma tộc, con trai của Thiên Đạo. Nếu nói Nguyệt Thần là vị thần cao ngạo quạnh quẽ nhất trong Thiên Cung, thì Thời Ảnh là vị thần xuất trần thoát tục nhất trong Cửu Trọng Thiên.

“Nhưng Hư Di dù sao cũng là Thiên Quân, cho dù Vương Nhất Bác là Ma tôn, cho dù tất cả đều do Hư Di dựng lên, tội đồ sát Thiên Quân này, sợ là Thiên Đạo cũng sẽ không tha cho y.” Tiêu Chiến không khỏi lo lắng cho Vương Nhất Bác.

Thời Ảnh thản nhiên cười, "Thiên Đạo trừng phạt, mười đạo Thiên Lôi. Bản thân Vương Nhất Bác nhận năm đạo, còn lại năm đạo, Bắc Đường Mặc Nhiễm thay y nhận."

"Ngươi nói cái gì?" Ngay cả Tiêu Chiến cũng không phát hiện, bây giờ mình thất thố như thế nào: "Sau đó Vương Nhất Bác?"

“Y không sao.” Trong giọng nói của Thời Ảnh pha chút nghiền ngẫm, nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, hiện tại y vẫn ổn, những chuyện còn lại, thiên cơ bất khả lộ.”

“Thiên cơ bất khả lộ sao?” Tiêu Chiến cười mỉa mai, “Vậy thì thiên cơ lúc này lại chọn ai làm Thiên Quân tân nhiệm?"

Thời Ảnh: "Hoa Thần, Đường Tam."

"Tiêu Chiến, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy, bởi vì trong trận đại chiến Thiên Ma, Hoa tộc vô tội bị liên lụy, Hoa Thần vì bảo vệ con dân Hoa tộc, hiện tại thân bị trọng thương, trong thân thể có độc cực hiếm thấy của Ma tộc, về phần giải dược, trong cấm địa phía sau tẩm điện của Ma tôn, cấm địa của Ma vực chỉ có Ma tôn mới có thể đi vào. Ngươi hiểu ý của ta chứ, Tiêu Chiến. Thân là Thần tôn Thiên tộc, trong đại chiến Thiên Ma bị  Ma tôn ám toán, dẫn đến Thiên tộc bị đánh bại tử thương vô số, Thiên phạt bởi vì công tích ngày xưa ngươi nên không trừng phạt, vừa vặn ngươi vì Thiên tộc chưởng quản nên Bổn tọa không thể không trừng phạt ngươi." Thời Ảnh môi khẽ động, sau đó biến thành một đám sương mù tiên vụ biến mất, chỉ để lại một câu: "Tìm được giải dược, mang về, chuyện dĩ vãng, bỏ qua."

"Dựa vào cái gì? Các ngươi dựa vào cái gì lại yêu cầu ta làm như vậy? Mấy năm nay Bản tôn vì Tứ Hải Bát Hoang hao tâm phí thần. Các ngươi đến cùng dựa vào cái gì! Thiên Đạo, a, hay cho một cái an phận rõ ràng, hay cho Thiên Đạo không có nhân tình!"

Hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với Vương Nhất Bác, dường như hắn quan tâm đến Vương Nhất Bác vượt ra khỏi dự định ban đầu.

******************
Thời điểm Tiêu Chiến đến gặp Vương Nhất Bác, trời đã tối muộn.

Ban đêm ở Ma vực rất đẹp, không thể so với Thiên Cung thanh lãnh, mỗi đêm có vô số sao băng từ trên trời rơi xuống.

Vương Nhất Bác nghĩ Tiêu Chiến vĩnh viễn cũng sẽ không đặt chân đến cung điện của mình, nhưng hắn vẫn đến.

Lúc Tiêu Chiến bước vào cửa, hắn định gọi danh tự Vương Nhất Bác, liền trông thấy Vương Nhất Bác đẩy chăn sang một bên, chạy chân trần từ trên giường xuống, ôm chặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến theo bản năng dừng lại, khí lực trên tay của Vương Nhất Bác rất lớn.

"Đừng cử động, đừng nói gì cả. Ta ôm ngươi một chút, ta sợ buông lỏng tay, ngươi đã không thấy đâu nữa." Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn, thậm chí còn có chút hèn mọn mà khẩn cầu, dường như là sợ người trong ngực sẽ đẩy mình ra xa.

Qua thật lâu, thật lâu, cho đến khi Tiêu Chiến gần như không thở nổi, Vương Nhất Bác mới buông hắn ra. Đêm nay y chỉ mặc một kiện áo ngủ đơn bạc, ánh trăng rọi vào, trên gương mặt y lộ rõ vẻ tiều tụy tái nhợt.

Nhìn y đứng lên trông rất mệt mỏi, mà ngay cả lời nói cũng có chút thất thường: "Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì quan trọng sao? Ăn cơm chưa?" Vương Nhất Bác nhìn kỹ lại y phục Tiêu Chiến đang mặc: "Sao mặc ít như vậy, cũng không sợ cảm lạnh, Ma vực không thể so với Thiên Cung, nơi này của chúng ta thu đông đều rất lạnh."

“Ngươi lại quên, ta là thần, sẽ không cảm thấy lạnh, cũng không đói.” Tiêu Chiến lắc đầu kéo ra khoảng cách với Vương Nhất Bác.

"A? Đúng vậy, ngươi là thần, ngươi hiện tại là thần, không phải như trước kia khi là người phàm luôn giúp ta. Là ta, là ta nhớ nhầm, nhớ lầm." Vương Nhất Bác nhẹ giọng lẩm bẩm, rất thất vọng.

Tiêu Chiến nhìn y rồi lại lắc đầu: "Ta không đói, nhưng không có nghĩa là không muốn ăn. Nếu Ma tôn nguyện ý có thể cùng Bản tôn ăn một bữa cơm?"

“A?” Vương Nhất Bác ngay lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng: “Nguyện ý a...! Đương nhiên nguyện ý, rất nguyện ý.”

"Người đâu, người đâu, truyền thiện!"

Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị tốt.

Vương Nhất Bác không thể chờ đợi được kéo Tiêu Chiến ngồi xuống bàn ăn, lòng tràn đầy vui vẻ gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến.

"Đây là món sủi cảo hấp rất đặc biệt ở Ma vực chúng ta, cũng không biết ngươi có thích không, còn cái này, đây là món thịt lợn luộc ở nhân gian, có chút cay nhưng cũng không tệ. A, cái này, cái này là món yêu thích của ta, dưa chuột trộn giấm, ngươi đừng thấy nó là món rau đơn giản, nhưng ta học nửa ngày cũng không học được. Lúc đó ta..." Vương Nhất Bác lúc đầu cười rất vui vẻ, nhưng khi nói đến đây, thần sắc y thay đổi, tựa hồ còn có chút thương tâm khổ sở: "Không sao, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa."

Thật ra, trăm năm trước Vương Nhất Bác cũng từng làm món dưa chuột trộn giấm như vậy cho Tiêu Chiến, đây là món duy nhất y có thể làm, chỉ tiếc, Tiêu Chiến còn chưa kịp động đũa, người Thiên tộc đã tới.

“Rất ngon.” Tiêu Chiến ăn thử một miếng dưa chuột, cười nói với Vương Nhất Bác, “Dưa chuột trộn giấm rất ngon.”

Vương Nhất Bác giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ cùng ôn nhu, kích động nắm tay Tiêu Chiến: "Ca ca, ca ca, có phải ngươi đã nhớ ra không? Có phải ngươi đã trở lại không? Có phải ngươi là..."

"Không có." Tiêu Chiến trả lời dứt khoát: "Ta không nhớ ra bất cứ cái gì."

"A..." Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, không nhìn rõ thần sắc.

Thực ra hôm nay Tiêu Chiến đến, là vì hỏi Vương Nhất Bác vị trí của giải dược. Nhưng khi bước chân đầu tiên đi vào phòng của Vương Nhất Bác, khoảnh khắc Vương Nhất Bác chạy đến ôm chặt lấy hắn, lúc Vương Nhất Bác rất vui vẻ giới thiệu món này đến món khác cho mình.

Những chuyện muốn hỏi, hắn đều không thể thốt nên lời.

Thôi vậy, chờ một thời gian, thân thể Vương Nhất Bác tốt rồi, lại hỏi sau vậy.

“Thế nhưng, ta có thể cố gắng để nhớ lại chuyện quá khứ.” Cuối cùng Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nắm chặt tay mình, trong mắt mờ mịt thở dài.

Vương Nhất Bác trong mắt tràn đầy chờ mong: "Thật sao?"

“Ừ, thật.” Tiêu Chiến cười gật đầu.

Đây có lẽ là chuyện mà Vương Nhất Bác nghe dễ chịu nhất trong những ngày này. Có những lời này của Tiêu Chiến, dường như thống khổ mà y phải chịu đựng trong khoảng thời gian này không là gì cả, tất cả những ký ức không thể chịu đựng được đã tan thành bong bóng biến mất không thấy nữa.

"Ca ca, ngươi thật tốt. Ta thật sự rất yêu ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro