Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: DaDa🍑
Beta: DaDa🍑

Không lâu sau, phục vụ khách sạn đem chăn bông lên, hoàn toàn dựa theo lời Lục Mộ Trầm dặn, đưa một chiếc chăn rất dày.

Sau khi đóng cửa lại, anh ôm chăn đến mép giường Tống Nhiễm.

Cúi người xuống, đem chăn giũ ra cẩn thận rồi đắp lên cho cô.

Tống Nhiễm từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, tùy ý để anh đem chăn đắp lên người mình.

Lục Mộ Trầm rất ân cần, sau khi đắp chăn xong, lại tỉ mỉ giúp cô vén các góc chăn, cố gắng không cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cô lọt ra ngoài không khí. Một bên giúp cô vén chăn, một bên nói: "Hơn mười mấy năm không tới phương Bắc, nhất thời không thích ứng kịp với thời tiết ở đây, cẩn thận một chút, đừng để bị cảm."

"......" Tống Nhiễm không biết nên nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhìn anh

Lục Mộ Trầm bận cả nửa ngày, rốt cuộc cũng giúp Tống Nhiễm đắp chăn xong, sau đó hỏi cô: "Chắc là không lạnh nữa đúng không?"

Tống Nhiễm: "......"

Bạn trai đứng đắn như vậy, thực sự bất đắc dĩ.

......

Vào ngày đầu tiên của chuyến đi, Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm liền phân giường mà ngủ.

Buổi sáng 8 giờ, sau khi ăn sáng xong, Lục Mộ Trầm liền đi trả phòng, sau đó liên hệ xe tiến vào núi Tuyết rồi lên lầu thu dọn hành lý.

Khi xe tiến vào đến núi cũng đã khoảng 10 giờ. Một tay Lục Mộ Trầm xách hành lý, một tay nắm lấy tay Tống Nhiễm. Thời điểm từ khách sạn đi ra, tài xế chờ ở cửa, thấy Lục Mộ Trầm xách theo hành lý, liền nhiệt tình tiến lên giúp anh cầm lấy hành lý.

Anh mang Tống Nhiễm tới nơi địa phương, cảnh tuyết đẹp nhất là ở trong núi Tuyết, ngồi xe cũng mất khoảng gần 3 giờ đi đường.

Thời gian rất dài, nhưng phong cảnh ven đường rất đẹp, trên núi đều là tuyết, những nhánh cây ven đường cũng được phủ một lớp tuyết trắng. Khắp xung quanh, toàn bộ thế giới đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ, một bức tranh trắng đến mức như có thể gột rửa tâm hồn.

Nhìn tuyết rơi trên núi, trái tim cũng theo đó mà lặng xuống.

Hơn ba giờ đi đường, Tống Nhiễm một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, một bên được người tài xế giản dị kể những câu chuyện về phong tục, tập quán của nơi này. Dọc theo đường đi hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán, dường như chớp mắt, liền đã tới nơi.

Núi Tuyết không phải là điểm du lịch, người cũng không nhiều lắm vì thế cũng đặc biệt yên tĩnh.

Khoảnh khắc xuống xe, chân đi trên tuyết, Tống Nhiễm kích động đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Lần đầu tiên thấy tuyết lớn đến thế cũng đã là mười mấy năm trước, lúc đấy chân ba vẫn còn tốt, mẹ cũng chưa có vứt bỏ cô.

Tống Nhiễm vẫn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt không hề chớp mà nhìn một cách mông lung vào khoảng không trắng xóa phía trước.

Trước mắt như hiện lên cảnh tượng năm đó, một cô gái nhỏ đang cùng ba ở trên nền tuyết đùa giỡn tiếng cười như còn đọng lại trong khoảng không mênh mông.

Cô chạy ở phía trước, ba ở phía sau đuổi theo cô...Còn mẹ thì ở một bên chụp ảnh cho hai người.

Khi đó thật sự... rất hạnh phúc.

Đáng tiếc, thứ hạnh phúc tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé và giản dị ấy, giờ đây dường như là một điều vô cùng xa xỉ, đã không bao giờ có được nữa.

Gió lạnh thổi vào mắt, mắt cô bỗng nhiên lại có chút cay cay, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót.

Lục Mộ Trầm tiến lên, cầm tay Tống Nhiễm, thật lâu sau mới cất tiếng hỏi, "Nhớ tới chú sao?"

Tống Nhiễm gật gật đầu, có chút buồn.

Lục Mộ Trầm thấy cô như thế không tránh khỏi đau lòng, nhưng loại chuyện này, dù anh có an ủi như thế nào cũng đều vô dụng. Anh chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ này, âm thầm tiếp thêm động lực cho cô.

Tống Nhiễm cảm giác được Lục Mộ Trầm như đang muốn tiếp thêm cho cô sức mạnh, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp, ngẩng đầu nói: "Chỉ là có chút xúc động mà thôi, không có việc gì đâu."

Anh nhìn cô, đem tay cô nắm thật chặt.

Hai người nhìn nhau một lúc, một lát sau, Tống Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, bả vai cô co rụt lại, hô to một tiếng, "Thật là lạnh quá nha!" Sau đó cả người liền nhảy tới lồng ngực Lục Mộ Trầm, "Lạnh chết bảo bảo rồi!"

Cô ôm anh thật chặt, dán mặt trước ngực anh.

Lục Mộ Trầm bật cười trước hành động đột ngột của Tống Nhiễm, anh đem áo lông vũ mở ra, sau đó liền ôm thật chặt thân thể Tống Nhiễm bao bọc lại.

Áo lông vũ rất lớn, Tống Nhiễm lại gầy, cả cơ thể đều bị Lục Mộ Trầm bao bọc trong áo lông vũ, ấm áp, lại tràn ngập cảm giác an toàn.

Cô ôm chặt anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt cười cong thành một đường, "Lục ca ca, trên người của anh thật ấm áp nha."

Cô cười xinh đẹp như một con tiểu hồ ly, Lục Mộ Trầm nhìn cô, yết hầu không tự chủ mà bị siết chặt lại, anh không nhịn được, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Tống Nhiễm ' A ' một tiếng, che miệng cười, "Môi có chút lạnh."

Lục Mộ Trầm cũng nở nụ cười, giơ tay sờ sờ đầu cô, giọng nói cưng chiều, "Đi thôi, đi tìm chỗ ở trước, lát nữa ra ngoài chơi."

"Được." Tống Nhiễm vui vẻ gật đầu, từ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm đi ra, lại nắm chặt cánh tay anh.

Núi Tuyết không phải là điểm thu hút khách du lịch thành thục, phần lớn đều có tên gốc, hầu như không có không khí buôn bán.

Toàn bộ trong núi chỉ có một khách sạn, còn lại phần lớn đều là nhà dân.

Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, nhưng hầu hết đều nhận đặt phòng trước, thời điểm Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến, cũng chỉ còn lại một phòng trống.

Hơn nữa là...... Một phòng ngủ lớn.

Lục Mộ Trầm không khỏi nhíu mày khi nghe nói đây là một gian phòng giường lớn.

Vì vậy anh nói với Tống Nhiễm: "Nếu không chúng ta ở khách sạn khác có hai phòng đi."

"Vì cái gì?" Tống Nhiễm nhìn xung quanh nói: "Nơi này cũng rất tốt mà"

Lục Mộ Trầm nghiêm túc giải thích với cô, "Bọn họ chỉ có một phòng, hơn nữa cũng chỉ có một giường lớn."

"Giường lớn thì giường lớn, em cứ thích giường lớn!" Tống Nhiễm nói, liền đem chứng minh thư ra, đưa cho người lễ tân trước mặt, rất khí phách nói: "Đặt phòng đi!"

Lục Mộ Trầm: "......"

Khách sạn trang trí bằng đồ cổ, có lẽ bởi vì Tết Nguyên Đán, nên khắp nơi vẫn còn treo những chiếc đèn lồng nhỏ, ánh đèn phát sáng, nhìn màu đỏ thật ấm áp.

Trên vách tường của lối đi nhỏ ở hành lang, có treo những bức tranh phong cảnh bằng mực, dưới ánh đèn đỏ hắt ra từ những chiếc lồng cổ kính, có chút mùi vị ẩm mốc. Ở cửa ra vào của mỗi phòng cho khách, còn treo bắp cùng những trái ớt chín đỏ, như hương vị năm nào cũng tràn đầy.

Tống Nhiễm thích không chịu được, trên đường đi về phòng, một đường đều không ngừng nhắc mãi, "Nơi này thật đẹp nha, em rất thích, anh vừa mới nói không được ở nơi này, may mắn đã ở lại......"

Đã tới phòng, vừa mở cửa ra, một luồng hơi nóng liền phả vào mặt.

Tống Nhiễm cảm thán một tiếng, "Thật là ấm áp!"

Sau đó, liền vui vẻ nhảy vào phòng.

Lục Mộ Trầm đứng ở cửa, tầm mắt dừng lại trên giường lớn trong phòng, đau đầu mà nhéo mi tâm.

Trong phòng ấm áp, Tống Nhiễm đi vào phòng, liền đem áo lông vũ cởi ra, bên trong chỉ ăn mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng.

"Oa! Giường này cũng thật ấm áp, nóng quá." Tống Nhiễm đi đến mép giường, sờ sờ một chút, rồi nằm úp người xuống, nhiệt độ dán lên phía sau lưng cô, thoải mái đến mức thở dài một tiếng, "A, thật là thoải mái quá."

Lục Mộ Trầm đem hành lý xách vào, Tống Nhiễm vỗ vỗ giường, rất nhiệt tình mà mời anh, "Lục ca ca không gấp, lại đây nằm một lát đi."

Lục Mộ Trầm: "......"

Tống Nhiễm nằm trên giường nóng hầm hập như muốn thiêu đốt, liền có chút không muốn đứng dậy.

Phòng có tầm nhìn tốt, mặc dù nằm trên giường, cũng có thể nhìn thấy tuyết ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi dày đặc, hết cục này đến cục khác, không giống như ở phương Nam, mặc dù tuyết rơi cũng chỉ từng mảnh từng mảnh, không đợi rơi xuống đất, liền tan trong không khí.

Hơn một giờ trưa, trước khi ăn cơm, Lục Mộ Trầm cầm lấy áo khoác trên sô pha của Tống Nhiễm, đi về phía cô, "Ngoan, đứng lên mặc quần áo, ra ngoài ăn cơm trước."

"Lại nằm một lát đi." Tống Nhiễm cười hì hì nói. Cả người cô mềm nhũn, không đứng lên.

"Ăn cơm trước." Lục Mộ Trầm đem quần áo trong tay bỏ xuống, ngay sau đó cuối người, trực tiếp bế ngang Tống Nhiễm lên, sau đó ôm cô đến phía trước cửa sổ bàn trang điểm, cho cô ngồi xuống.

Sau đó anh quay người lại, đi lấy quần áo.

Tống Nhiễm liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn.

Lục Mộ Trầm cầm quần áo đi tới, nhìn về phía Tống Nhiễm, sau đó vô cùng cưng chiều, thấp giọng nói: "Đưa tay."

Tống Nhiễm nghe lời, cười hì hì mở rộng hai tay.

Lục Mộ Trầm đưa tay áo cho cô, rất nhanh, liền giúp cô mặc xong quần áo, kéo khóa kéo lên, lại quay đầu lấy đôi bao tay từ trong vali ra, khăn quàng cổ, mũ, rồi đeo bao tay cho cô, mang khăn quàng cổ và mũ cho cô, toàn bộ thân thể đều bọc kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay.

Từ đầu tới cuối, Tống Nhiễm không động tay một chút.

Sau khi trang bị đầy đủ, rốt cuộc Lục Mộ Trầm mới lên tiếng, nói: "Xuống dưới thôi."

Tống Nhiễm thuận thế ôm cổ anh, cười tủm tỉm làm nũng, "Anh ôm em đi."

Lục Mộ Trầm: "......"

"Ôm một cái thôi." tiếng nói Tống Nhiễm mềm mại.

Trái tim Lục Mộ Trầm đột nhiên tan chảy, duỗi tay đem cô bế ngang lên.

Tống Nhiễm ôm anh không buông tay, cúi đầu, vùi đầu vào cổ anh, cười khúc khích.

Lục Mộ Trầm ôm cô đi ra ngoài, bất đắc dĩ vừa buồn cười, hỏi: "Vui vẻ như vậy sao?"

Tống Nhiễm đem cổ anh ôm càng chặt, trả lời anh, "Vui vẻ muốn chết."

Lúc này không có gì phiền não, không có gì lo lắng, giờ phút này, cũng chỉ có vui vẻ cùng hạnh phúc.

Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến nhà ăn cơm của khách sạn.

Thời điểm ăn cơm, chọn vị trí gần cửa sổ.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy bên ngoài có người ném tuyết.

Trên mặt đất tuyết rất dày, tùy ý lấy một nắm, có thể nặn ra một trái cầu tuyết.

Nháy mắt tinh thần Tống Nhiễm tỉnh táo, cơm còn chưa ăn xong, liền nói với Lục Mộ Trầm: "Xíu nữa chúng ta cũng đi chơi đi."

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, vô cùng mong chờ.

"Được" Lục Mộ Trầm tập trung gắp xương cá ra cho cô, sau khi gắp ra sạch sẽ, mới đưa vào miệng Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm há miệng ăn, hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lục Mộ Trầm.

"Cười cái gì?" Lục Mộ Trầm lại gắp một con tôm bóc vỏ đưa cho cô.

Nụ cười trong mắt Tống Nhiễm càng rực rỡ, từ đáy lòng thở dài, "Lục ca ca, sao anh lại có thể tốt đến vậy."

Mí mắt Lục Mộ Trầm hơi nâng, trong mắt mang theo ý cười.

Tống Nhiễm cùng anh nhìn nhau, cả hai người đều bật cười.

Hạnh phúc không có âm thanh, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được trong tim.

......

Cơm nước xong, từ khách sạn đi ra.

Tống Nhiễm giơ chân liền chạy vào dưới tuyết.

Tuyết rất dày, đạp lên mặt đất mềm như bông.

Tống Nhiễm vui vẻ cực kỳ, quay đầu lại, kích động hướng về phía Lục Mộ Trầm vẫy tay, "Lục ca ca, mau tới đây đi!"

Lục Mộ Trầm đi qua.

Cô ngồi xổm trên mặt đất chơi tuyết, ngẩng đầu, cười tươi rực rỡ nhìn Lục Mộ Trầm, hỏi: "Anh đắp người tuyết không?"

Lục Mộ Trầm cũng đi theo ngồi xổm xuống, nói: "Anh không đắp."

"Vậy anh biết đắp không?"

"Ừ, đại khái...... Cũng không rành lắm." Chuyện đắp người tuyết như thế này, có khả năng có nhiều cô gái tương đối thích, Lục Mộ Trầm chưa bao giờ chơi trò này từ khi còn nhỏ.

Tiếng nói vừa dứt, Tống Nhiễm liền cười anh, "Thật ngốc, khi còn bé em đã biết chơi trò này.

Một bên nói, một bên từ trên mặt đất nắm lên một nắm tuyết.

Tuyết thật dày, rất dễ liền có thể tạo thành một viên cầu nhỏ.

Lục Mộ Trầm cho rằng cô muốn đắp người tuyết, hỏi cô: "Có cần nhiều tuyết không?"

Nói xong, cũng nắm lấy tuyết từ trên mặt đất, đặt ở lòng bàn tay nặn nặn.

Anh đang tập trung giúp Tống Nhiễm nặng quả cầu tuyết, nhưng không thấy ánh mắt Tống Nhiễm nheo lại, giống như tiểu hồ ly tinh ranh.

Cô đột nhiên hướng về phía trước mặt Lục Mộ Trầm cười hì hì kêu, "Lục ca ca."

"Hả?" Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên.

-- còn chưa kịp nói gì, đột nhiên liền cảm thấy trên mặt có một cơn lạnh buốt.

Tống Nhiễm dùng một tay che mặt Lục Mộ Trầm bằng quả cầu tuyết.

Lục Mộ Trầm sửng sốt.

Cảm giác lạnh thấu xương tràn lan trên mặt.

Đôi mắt Tống Nhiễm sáng lấp lánh, nở nụ cười nghịch ngợm, "Lục ca ca, có lạnh không?"

Lục Mộ Trầm hơi híp đôi mắt lại, "Nếu không em cũng thử xem?"

Tống Nhiễm cười ha ha ha, rốt cuộc cũng lấy bàn tay trên mặt Lục Mộ Trầm xuống.

Quả cầu tuyết vỡ tan tành.

Tống Nhiễm nhìn mặt Lục Mộ Trầm toàn là tuyết, không nhịn được cười, còn giơ tay chọc chọc vào mặt anh, "Lục ca ca, sao anh lại có thể đáng yêu như vậy, em phải chụp một tấm hình mới được......"

Nói xong, liền lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô cúi đầu, đang chuẩn bị bấm camera mở ra, cằm bỗng nhiên bị nắm.

Cô sửng sốt, nháy mắt ngẩng đầu lên, Lục Mộ Trầm cúi đầu, môi liền bị đè xuống.

Khắp nơi đều chìm trong im lặng.

Bên tai chỉ có tiếng gió gào thét.

Tuyết rơi dày đặc dưới chân.

Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm đè trên nền tuyết.

Giữa môi và răng, có mùi bạc hà quen thuộc, mang theo một chút hương vị tuyết mằn mặn.

Cô trợn tròn mắt, nhìn trời đầy tuyết trắng.

Ngày giá lạnh như thế, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm eo Lục Mộ Trầm

Tác giả có lời muốn nói: Canh hai 6 giờ...... Hoặc là 6 giờ rưỡi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro