121. Xuất kỳ bất ý*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mực
Beta: SA
================

Mưa rơi càng lúc càng lớn, nước mưa trút xuống mặt kính chắn gió tạo ra từng trận bọt nước, cũng che khuất tầm nhìn trước mắt.

Tiết Trạm lặng lẽ ngồi trên ghế lái, ngón tay khẽ gõ từng nhịp từng nhịp vào tay lái, trong đầu không ngừng tự hỏi, sao mình lại chạy đến nơi này?

Bởi vì cơn mưa lớn, khu chung cư trước mặt đều không một bóng người, giương mắt nhìn lên trời cũng chỉ là một mảnh xám xịt, cơ bản không thể nhìn rõ được gì.

Nhưng hắn vẫn đếm được đại khái vị trí tầng 31, mơ hồ còn có thể thấy ban công nhà Triệu Ngu.

Cô có ở bên trong không? Có thật sự xảy ra chuyện gì không?

Vô số lần Tiết Trạm muốn mở cửa xuống xe, nhưng mỗi một lần lại đều bị lý trí kéo lại, sau một hồi do dự , hắn rốt cuộc lấy điện thoại di động gọi cho Cố Thư Dương: “Hỏi Triệu Ngu xem bản báo cáo tôi muốn khi nào có thể hoàn thành.”

“Vâng, Tiết đổng, ngài chờ một lát.” 

Theo Tiết Trạm lâu như vậy, Cố Thư Dương bên kia đương nhiên phản ứng rất nhanh, còn hỏi thêm: “Ngoài việc này, còn có yêu cầu gì cần tôi nói với thư ký Triệu hay không? Hoặc là có lời nào cần tôi chuyển tới cô ấy không?”

“Không cần.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn dòng nước chảy trên cửa sổ xe, Tiết Trạm chỉ càng cảm thấy bực bội bất an.

Ngay vào lúc hắn rốt cuộc quyết định xuống xe đi lên lầu xem thử, Cố Thư Dương đã gọi điện đến: “Tiết Đổng, Triệu trợ lý nói báo cáo cô ấy còn chưa viết xong, lúc trước anh đã phân phó thứ hai cần giao lại, nếu hiện tại muốn gấp, cô ấy không  làm kịp.”

Cơn bức bối bồn chồn trong lòng đột nhiên hạ xuống, Tiết Trạm chờ vài giây mới hỏi tiếp: “Chính miệng Triệu Ngu nói? Anh gọi được cho cô ấy?”

“Đúng vậy, nghe giọng của thư ký Triệu... Hình như cũng không có gì bất thường, không tức giận cũng không có vẻ gì là khóc, cô ấy nói…… Đang ở nhà làm sủi cảo.”

Vì chạy tới đây gặp cô mà hắn còn chưa ăn cơm đâu, cô vậy mà nhàn hạ thoải mái làm sủi cảo? Kiểu này thật sự là do hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Tiết Trạm hừ lạnh một tiếng, nhưng dừng một chút lại hỏi: “Triệu Ngu đang ở một mình?”

“Chuyện này…… Tôi không hỏi.” Bên kia Cố Thư Dương không sợ chết mà bồi thêm một câu: “Anh không nói muốn hỏi, nếu không để tôi gọi lại hỏi thử?”

“Không cần.” Cúp điện thoại, Tiết Trạm lại ngẩng đầu nhìn lên tầng 31, sau đó khởi động xe nghênh ngang mà đi.

-

Buổi sáng thứ hai, Tiết Trạm đúng giờ đi làm, vừa vào cửa đã theo bản năng liếc mắt nhìn đến chỗ ngồi của Triệu Ngu, nhưng người còn chưa tới.

Hắn vẫn luôn không đóng cửa văn phòng, bên ngoài có động tĩnh gì đều có thể nghe được, đồng hồ điểm 10 giờ, rốt cuộc cũng có tiếng nói chuyện truyền đến, là Triệu Ngu cùng Vương Kỷ.

Cô chung quy lại vẫn đi làm.

Chẳng qua đã đến bước này rồi, chắc cô cũng sẽ lựa chọn từ chức mà thôi. Tuy rằng trước đó cô cũng từng nói rất nhiều lần muốn từ chức, nhưng đó chỉ là nói suông để diễn trò, còn lúc này, nhẽ cô còn muốn tiếp tục lưu lại sao?

Cửa văn phòng bị gõ vang, Tiết Trạm ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Ngu mặc đồ công sở, trên mặt không biểu tình gì, khí sắc nhìn cũng rất bình thường.

Hắn nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Triệu Ngu cất bước tiến vào, thuận tiện đóng cửa đóng, sau đó cầm văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt hắn: “Đây là bản báo cáo Tiết Đổng muốn, bản điện tử đã được gửi vào hòm mail của ngài.”

Tiết Trạm cố ý nhìn một chút, chỉ có báo cáo, không có thư từ chức, hắn cũng không nhận được đơn xin từ chức của cô trên hệ thống.

Mặt không đổi sắc gật đầu, Tiết Trạm liền cúi đầu lật xem báo cáo Triệu Ngu viết, nhưng cô lại vẫn đứng trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ còn như không chuẩn bị rời đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có việc?”

Triệu Ngu gật đầu: “Tôi đã suy nghĩ suốt cuối tuần về chuyện bị Tiết Đổng tính kế, nói cho cùng vẫn là do tôi còn quá non nớt, luận tâm cơ, thật sự tôi không so sánh được với Tiết Đổng đa mưu túc trí…… cáo già, tính đi tính lại lừa đến lừa lui cuối cùng vẫn là công dã tràng, tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.”

Tiết Trạm dựa vào lưng ghế, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Triệu Ngu, ánh mắt kia rõ ràng chính là đang nói: “Tiếp tục diễn đi, tôi đang chống mắt lên xem đây."

Triệu Ngu thở phào một hơi, rồi lại đột nhiên cười giảo hoạt với hắn: “Cho nên, tôi chuẩn bị đổi một cách không còn mệt mỏi nữa.”

Tiết Trạm nhất thời không hiểu được cô có ý gì, chỉ nghi hoặc nhìn lại cô, ai ngờ Triệu Ngu lại đi vòng qua bàn làm việc đến thẳng trước mặt hắn, chân dài duỗi ra tự nhiên khóa ngồi trên đùi hắn.

Hắn thực sự không ngờ cô đột nhiên sẽ làm như vậy, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng sững sờ trong thoáng chốc, lát sau mới lạnh lùng hỏi: “Cô đang làm gì?”

“Quyến rũ anh đó.” Đôi tay tự nhiên vòng lên cổ hắn, vẻ mặt Triệu Ngu cười đến  vô tội: “Dù sao mục đích cuối cùng đều là gạ gẫm anh, việc gì phải hao hết tâm tư đi suy nghĩ mấy cách quanh co lòng vòng nữa, vừa hao tâm tổn trí lại còn nhức cả đầu, đến cuối cùng vẫn không chơi lại anh, không bằng dùng cách đơn giản thôi, cứ làm tình là được.”

Tiết Trạm bất giác co giật khóe miệng, sắc mặt xanh mét: “Đi xuống.”

“Không xuống.” Triệu Ngu mỉm cười khiêu khích Tiết Trạm, cố ý lắc mông cọ tới cọ lui trên người hắn: “Hai lần chơi trong văn phòng đều bị anh cắt ngang, anh không muốn tự mình thử một chút sao?”

Cô không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới đã lại làm hắn nhớ tới ngày đó ở văn phòng Hứa Thừa Ngôn nhìn thấy một màn kia, làm ngọn lửa trong lồng ngực hắn càng ngùn ngụt bốc cháy.

“Tôi nói một lần nữa, xuống……” Nhưng mà không đợi Tiết Trạm nói xong, đôi môi hắn đã bị Triệu Ngu hôn lấy.

Giống như lần cuối cùng hắn hôn Triệu Ngu trong căn hộ của cô, sức lực rất lớn, động tác đầy mạnh mẽ, cô vừa cắn mút môi hắn mấy cái mạnh mẽ đã gấp không chờ nổi mà dùng đầu lưỡi đẩy trên răng hắn, cố gắng muốn xâm nhập vào khoang miệng.

Tiết Trạm quay đầu đi, cô lại theo sát phía sau, tiếp tục giữ chặt môi hắn không buông ra.

Hắn vừa mới đặt tay lên vai cô định đẩy ra, Triệu Ngu đã lại nhanh hơn một bước đưa tay đặt xuống giữa háng hắn, nắm lấy chỗ đang phình lên dùng sức xoa nắn.

Tiết Trạm chỉ cảm thấy huyệt thái dương đều đã nhảy lên thình thịch, rõ ràng lý trí muốn đẩy cô ra, nhưng thân thể lại phản ứng cực nhanh, côn thịt chỉ bị cô vuốt ve vài cái đã bắt đầu cương cứng.

Bờ mông căng tròn của cô đang ở trên đùi hắn, lồng ngực hắn dán sát trên đôi vú sữa đẫy đà, trên môi cũng bị đôi môi mềm mại quấn lấy, tất cả đều rất quen thuộc, nhưng một Triệu Ngu như vậy, cũng lại quá đỗi xa lạ.

Đây mới là bộ mặt thật đằng sau lớp mặt nạ của cô? Không phải là cô gái ra vẻ vừa kiên cường vừa nhu nhược, cũng không phải một Triệu Ngu khóc đến đáng thương làm người khác phải đau lòng, ngược lại càng giống như là một con rắn độc sẽ đem người ta cắn nuốt vào bụng. 

Trong thoáng chốc, Tiết Trạm không để ý hé miệng ra, lưỡi của cô tiến thẳng vào khoang miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn không ngừng luật động, xoay chuyển, liếm mút.

Dương vật trong tay càng lúc càng cứng rắn căng lên, một tay Triệu Ngu tiếp tục vuốt ve, tay kia lại chậm rãi sờ đến khóa quần, cầm nó từ từ kéo xuống.

Khóa kéo bị mở ra, khi quần lót đã cởi được một nửa, hắn bỗng nhiên đưa tay đè chặt tay cô lại, không cho cô tiếp tục nhúc nhích.

Triệu Ngu buông môi hắn ra, nhìn lồng ngực phập phồng, nghe hô hấp hỗn loạn của hắn, đắc ý cười: “Đã cứng đến vậy mà vẫn không muốn sao?”

Tiết Trạm lạnh lùng nhìn Triệu Ngu, yên lặng bình ổn hô hấp một chút mới nói: “Đi ra ngoài.”

“Thật sự không cần?” Triệu Ngu tỏ vẻ thất vọng thấy rõ, chậm rãi đứng dậy từ trên đùi hắn: “Anh đừng hối hận đó.”

Tiết Trạm xoay đầu không thèm nhìn cô, lúc hắn cho rằng Triệu Ngu sẽ ngoan ngoãn đi ra, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người đột nhiên quỳ xuống, còn chưa chờ hắn phản ứng lại, dương vật giữa háng đã bị một bàn tay mềm mại nắm chặt, ngay sau đó, là chiếc lưỡi ướt át bao phủ tới.

===================

(*) Xuất kỳ bất ý: đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị, ý chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro