133. Địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mây
Beta: SA
=================

“Yên tâm đi, cắt bỏ tử cung chưa chắc đã là chuyện quá nghiêm trọng, cậu không cần phải lo lắng như vậy, còn không biết cô ấy đã làm giải phẫu thế nào mà, có khả năng là cổ tử cung vẫn còn, khả năng buồng trứng cũng còn thì sao?

Dù sao trước tiên cậu đừng có tự mình dọa mình, cũng đừng lên mạng tra lung tung mấy thông tin vớ vẩn, cái gì mà sẽ nhanh chóng lão hóa, sẽ rút ngắn tuổi thọ, đừng có tin vội, cái gì cũng phải phân tích dựa trên tình huống cụ thể, cậu cũng không phải không biết trên mạng có một số kẻ thích nói chuyện giật tít, cảm mạo bình thường cũng có thể nói thành ung thư đấy.

Nếu quan tâm người ta như vậy thì tìm người ta hỏi cho rõ ràng, tốt nhất mang cô ấy tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng một chút, thật ra kiểm tra sức khoẻ định kỳ cũng rất quan trọng, nếu cậu cảm thấy y thuật của tôi chưa đủ, tôi có thể liên lạc thầy của tôi cho cậu, y thuật của ông ta ở trong ngành là đứng đầu đấy.

Nhưng mà cậu quen bạn gái lúc nào thế, sao tôi lại không biết hả? Không phải là cậu đồng ý với mấy cô ông già nhà cậu an bài cho sao……”

Bạn hắn ở đầu dây bên kia còn lải nhải không dứt trong điện thoại, nhưng nếu không liên quan với đề tài bệnh tình, không một câu nào Tiết Trạm để tâm đến, ánh mắt thi thoảng còn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh —— Thương Lục còn ở bên trong.

Hắn tận mắt nhìn thấy Thương Lục gọi điện thoại cho Triệu Ngu, Triệu Ngu không những nhận điện thoại mà còn nói địa chỉ phòng bệnh cho Thương Lục.

Nghe ngữ khí của Thương Lục lúc gọi điện thoại với Triệu Ngu quan tâm ôn nhu thế nào, lại nhìn thái độ quen thuộc Thương Lục sau khi đến phòng bệnh của Triệu Ngu ra sao, hắn liền biết, người tạo thành thương tổn cho cô, không phải là Thương Lục.

Hắn cũng có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa hai người rất không bình thường, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như kim chủ và tình nhân.

Nếu không phải là Thương Lục, vậy hắn liền suy đoán ra một người khác.

Cúp điện thoại, vừa vặn nhìn thấy thông báo trong email, Tiết Trạm vừa mở ra, cả người không khỏi sững sờ.

Không phải Lăng Kiến Vi, mà là Trang Diệp.

Hắn cho rằng, Lăng Kiến Vi có thể bán cho Triệu Ngu một nhân tình lớn như vậy có lẽ là xuất phát từ việc đã phụ bạc cô, nhưng không ngờ người bạn trai Triệu Ngu quen lúc học đại học, thế nhưng là Trang Diệp, Trang Diệp của Lan Tỉ.

Cho nên, đứa bé kia là của Trang Diệp? Hại cô sinh non lại mất đi tử cung cũng là do Trang Diệp? Hay là do những người khác của Trang gia?

Cô tới Hoa Xán, mục tiêu cô tiếp cận là hắn, muốn mượn cớ hắn là đối thủ cạnh tranh để trả thù Trang gia sao?

Không, có lẽ không chỉ có thế. Mẹ của cô, bạn thân của cô, cái gọi là tai nạn từ bốn năm trước, còn có, cả Hứa Thừa Ngôn……

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cũng không màng vừa rồi Triệu Ngu đã nói “Muốn nói chuyện một mình với Thương Lục”, Tiết Trạm đi vài bước tới trước mặt cô: “Có phải là Trang Diệc Tình hay không? Không phải em không cẩn thận đẩy Ngu Cẩn xuống lầu mà là Trang Diệc Tình làm hại ba người các em đều ngã xuống?”

Triệu Ngu ngơ ngác ngồi trên giường, không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng hắn đã có thể nhìn rõ bàn tay của Thương Lục ngồi bên mép giường đang nắm lấy tay cô rất chặt.

Cố hết sức nhịn xuống kích động muốn tiến lên trước kéo tay Thương Lục ra, Tiết Trạm nhẹ nhàng nhắm mắt, trong lòng thở dài một tiếng trầm thấp, tiếp tục hỏi: “Vậy em và Lăng Kiến Vi đã xảy ra chuyện gì? Bốn năm trước hai nhà Trang Lăng xích mích, có phải bởi vì em không?”

Triệu Ngu ngước mắt nhìn sang Thương Lục, cô biết, hắn cũng muốn biết những chuyện đó, tất cả mọi chuyện của cô, thứ duy nhất Thương Lục không biết, chỉ còn một đoạn thời gian kia.

Chỉ là, đoạn thời gian đó phải kể từ đâu nhỉ?

Mỉm cười nhìn về phía Thương Lục, cô hỏi: “Có thuốc lá không?”

Thương Lục gật đầu, lấy từ trong túi ra thuốc lá và bật lửa, bóc vỏ ra đưa cho cô.

Đây là hắn mua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện, cũng vì đoán có thể cô sẽ cần.

Đốt một điếu rít mấy hơi, Triệu Ngu mới thấp giọng cười: “Thật ra thì cũng rất đơn giản, Trang Diệc Tình không dám để tôi chết, sợ tôi chết rồi cô ta sẽ không lừa được Trang Diệp, cho nên bảo người đưa tôi tới bệnh viện cấp cứu, sau đó lại dùng cha mẹ nuôi để uy hiếp tôi. 

Đoạn thời gian ở bệnh viện kia, coi như là tôi…… Bị giam lỏng đi, còn phải thường xuyên nhắn tin với Trang Diệp, nói cho hắn biết tôi rất khỏe. Thế nhưng tôi không biết, cuộc sống như thế mới chỉ là bắt đầu. Cho nên, Lăng Kiến Vi tới tìm tôi sau khi được xuất viện, tôi liền lừa hắn, nói tôi và Trang Diệp đã chia tay, còn dụ dỗ hắn lên giường với tôi. Dù sao thì Trang Diệc Tình cũng không có khả năng sẽ buông tha cho một cơ hội tốt đến vậy, cô ta bèn lập tức an bài cho Trang Diệp quay trở lại, làm Trang Diệp tận mắt nhìn thấy tôi phản bội hắn. Thế là Trang Diệp rất đúng lúc vì chuyện trong nhà mà bị gọi về nước gấp, còn vừa vặn bắt gian ngay tại trận.”

Điếu thuốc kẹp trong tay không ngừng run rẩy, mạnh mẽ hút đến mấy hơi mà vẫn không thể khống chế được phản ứng bản năng của thân thể, Triệu Ngu lại đẩy điếu thuốc vào trong miệng lần nữa, thẳng đến khi đã cháy gần hết, lại đổi sang một điếu khác.

Cô nghiện thuốc lá, cũng chính là trong đoạn thời gian ở bệnh viện kia tạo thành.

Thân thể đau nhức, trong lòng đau đớn, làm thế nào cũng không thể giảm bớt được, cô còn từng cầu xin bác sĩ cho cô thuốc mê hoặc thuốc giảm đau, nhưng căn bản vẫn vô dụng.

Cô muốn đi theo mẹ và Tiểu Cẩn, đáng tiếc Trang Diệc Tình lại cho người trông coi cô quá cẩn thận, cô không có biện pháp nào. Hơn nữa cô biết, cô không thể cứ như vậy mà chết, mẹ và Tiểu Cẩn sẽ rất thất vọng, cha mẹ nuôi còn cần cô chăm sóc, Trang Diệc Tình vẫn còn sống tốt. Người như cô ta, không thể cứ thản nhiên như không có việc gì mà sống tốt thế được.

Cô định uống rượu, định uống say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng thân thể của cô không cho phép.

Thậm chí cô còn nghĩ tới việc đi mua ma túy, cô biết, chỉ cần cô mở miệng, nhất định Trang Diệc Tình sẽ vui vẻ cho cô, thế nên cô lại không cam lòng, cô không thể để người đàn bà kia toại nguyện mà tự hủy hoại bản thân mình.

Đến cuối cùng, cô chỉ có thể không màng khuyên can của bác sĩ, dựa vào từng điếu từng điếu thuốc lá để vượt qua. Trong mắt Trang Diệc Tình, cô đã thành người sắp bị ép điên, không có can đảm phản kháng, càng không có năng lực phản kháng.

Lăng Kiến Vi đột nhiên xuất hiện, đó là cọng rơm cứu mạng của cô.

Cô không dám mong đợi Lăng Kiến Vi có thể cứu cô ra khỏi sự giam cầm, hay hắn có thể vì cô mà đối đầu với Trang gia. Nhưng cô biết, nếu cô tạo ra chứng cứ phạm sai lầm, một Trang Diệc Tình tự cao tự đại sẽ không còn để ý đến cô như vậy nữa, chỉ cần làm Trang Diệp thất vọng rồi mất hết hy vọng với cô, có lẽ cô có thể lấy lại được sự tự do một lần nữa.

Một tay khác cầm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Triệu Ngu, Thương Lục nói: “Không chỉ muốn mượn cớ này để thoát khỏi khống chế của Trang Diệc Tình, em còn phải dùng phương pháp như vậy để buộc chính mình cắt đứt toàn bộ với Trang Diệp, buộc hắn hận em, để em một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, có phải không?”

Triệu Ngu hít một hơi thật dài rồi nhả khói, nhìn hắn mỉm cười: “Anh hiểu sao?”

Thương Lục gật đầu.

Không ai có thể hiểu cảm giác này hơn so với hắn.

Lúc trước, hắn vẫn luôn cảm thấy nếu có thể nhịn thì nhịn đi, dù sao những cái gọi là danh lợi, tiền tài, căn bản hắn không thèm quan tâm, hắn chỉ muốn sống an ổn cùng mẹ.

Nhưng cuối cùng thì sao? Bị người lừa gạt, phản bội, tính kế, hắn mất đi mẹ của mình, thiếu chút nữa cũng ném mất cả tính mạng.

Đúng vào thời điểm chỉ còn lại hai bàn tay trắng đó, nỗi hận quyết tâm không màng tất cả để báo thù này, mới có thể làm con người ta mạnh mẽ hơn tất cả.

“Cho nên, ngày chúng ta gặp nhau, cũng chính là ngày Trang Diệp được sắp xếp để đi bắt gian?”

Triệu Ngu gật đầu.

Thương Lục nhìn cô, cũng mỉm cười.

Chúng ta vào cùng một ngày, lại cùng nhau rơi vào Địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro