138. Tín nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mực
Beta: SA
==============

Thời điểm Tiết Trạm đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Triệu Ngu đang ngồi ở trên giường ngẩn ngơ.

Nhìn thấy là hắn, cô không khỏi kinh ngạc: “Tiết Tử Ngang đâu rồi?”

Tiết Trạm kéo ghế dựa ở mép giường ra ngồi xuống: “Hắn không tới, em rất thất vọng sao?”

Cũng không tới nỗi thất vọng, chỉ là cô cho rằng người lúc trước đuổi thế nào cũng không đi còn sống chết quấn lấy cô, giờ lại không thấy người đâu nên cô lấy làm lạ mà thôi.

Nhưng cô cũng không giải thích, chỉ tiếp tục yên tĩnh ngồi đó.

Từ sau khi hoàn toàn ngả bài, hai người còn chưa từng bình tĩnh ngồi cùng nhau như vậy, trước kia đã phát sinh quá nhiều chuyện không vui, lúc này khi tĩnh tâm đối mặt với nhau, cả hai đều nhất thời không biết phải nói gì.

Cuối cùng vẫn là Tiết Trạm mở miệng trước: “Đang nghĩ làm thế nào để đối phó với Lăng Kiến Uyên sao?”

“Ừm.”

Đôi mắt thâm thúy của hắn khóa chặt nhìn vào Triệu Ngu, hỏi: “Em chưa nghĩ tới việc tìm tôi giúp sao?”

Triệu Ngu nhìn lại hắn, mỉm cười nói: “Anh sẽ chịu giúp tôi sao?”

“Kết quả này không phải là điều em muốn sao?”

Đúng vậy, dùng hết mọi thủ đoạn tính tới tính lui, mang thân thể, lòng tự tôn, còn tất cả những thứ có thể lợi dụng đều triệt để lợi dụng mới có thể đi đến một bước này, đây không phải là điều cô muốn sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông trước mặt, cô lại đột nhiên cảm thấy mọi chuyện cứ không chân thật thế nào đó.

Tiết Trạm nói: “Nói một chút về kế hoạch của em cho tôi nghe.”

Triệu Ngu cười như không cười nhìn hắn: “Tiết Đổng thật sự đồng ý giúp tôi?”

Hắn cúi đầu, nhìn vào di động hờ hững nói: “Hoa Xán cùng Lan Tỉ là đối thủ cạnh tranh, giúp em, đối với công ty cũng có lợi.”

Triệu Ngu mở điện thoại lên, đưa email thám tử tư gửi tới cho hắn xem.

Tiết Trạm nhận di động rồi đọc kỹ, điện thoại của hắn chợt reo lên, mới vừa nghe được hai câu, hắn đã lập tức cau mày.

Sau khi tắt máy, hắn đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại khác: “ Tình huống của Triệu Ngu chuyển biến xấu, bác sĩ nói một giờ sau sẽ phẫu thuật.”

Triệu Ngu giật giật khóe miệng: “Là Tiết Tử Ngang?”

Tiết Trạm gật đầu.

Nửa giờ sau, Tiết Tử Ngang thở hổn hển chạy vội tới phòng bệnh, Triệu Ngu cuối cùng cũng rõ cơn giận của Tiết Trạm lúc nhận điện thoại tới từ đâu.

Nhìn mặt mũi hắn bầm dập, Tiết Trạm không khỏi giận dữ: “Anh đang muốn chứng minh với tôi là anh rất biết đánh nhau à?”

Tiết Tử Ngang hừ nhẹ một tiếng, mặt còn vênh lên kiêu ngạo: “Dù sao cũng không phải tôi đánh rắn động cỏ, hai nhà chúng ta cạnh tranh đã nhiều năm như vậy, tôi có đến một trăm lý do để đánh nhau với hắn.”

Tới đây thì Triệu Ngu đã hiểu: “Anh đánh nhau với Trang Diệp?”

Không đợi Tiết Tử Ngang trả lời, cô lại hỏi tiếp một câu: “Anh đánh anh ấy vào chỗ nào?”

Tiết Tử Ngang vốn đang đắc ý, nhưng khi nghe được câu này của cô, mặt mũi lập tức sa sầm lại: “Đến tận giờ mà em vẫn còn quan tâm hắn? Nếu không phải tại hắn, sao em có thể thành ra thế này?”

Tiết Trạm cũng quay đầu yên lặng nhìn Triệu Ngu, cứ như muốn nhìn thấu con người cô.

Triệu Ngu bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cúi đầu nói: “Bốn năm trước anh ấy từng bị thương, xương sườn bị gãy, không biết có để lại di chứng hay không, tôi sợ anh đánh đến mất mạng người thôi.”

Tiết Tử Ngang lại tức giận hừ một tiếng: “Anh không đánh vào xương sườn, chỉ đánh vào mặt, hắn cũng đánh anh đây này, còn mang theo một người rất lợi hại giúp đỡ, sao không thấy em đau lòng cho anh như thế hả?”

Tiết Trạm trừng hắn một cái, hỏi Triệu Ngu: “Là bị Lăng Kiến Vi đánh sao?”

Triệu Ngu gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là đánh, là do Trang Diệp ra tay trước, Lăng Kiến Vi vốn không định đánh trả, chỉ là không cẩn thận đẩy ngã Trang Diệp, mà Trang Diệp……”

Nói đến đây, cô không nhịn được mà cười tự giễu: “Trang Diệp sợ đụng vào tôi nên mới né sang bên cạnh, kết quả lại bị ngã gãy xương sườn.”

Cho dù đã tận mắt thấy bạn gái lên giường cùng người đàn ông khác, biết cô ấy đã phản bội hắn, sinh ra vô vàn hận ý với cô, nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ cô như cũ.

Tiết Trạm hỏi: “Cho nên Trang gia, cùng Lăng gia mới có thể ầm ĩ lớn đến vậy sao?”

“Ừm, lúc đấy bọn họ…… Đều bị thương rất nặng.”

Một người bị gãy xương sườn không thể động đậy được, một người bị thương ở trán rồi hôn mê, mà cô, người  khởi xướng mọi chuyện lúc ấy đã làm gì?

Cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại kêu xe cứu thương, sau đó thì nhân cơ hội chạy ra ngoài, hoàn toàn biến mất dưới cơn mưa to hôm ấy, từ đó cũng biến mất trong thế giới của hai người kia.

Có đôi khi cẩn thận nghĩ lại, Triệu Ngu thậm chí hoàn toàn không phân biệt nổi, bản thân mình đến cùng là nạn nhân, hay là hung thủ nữa.

Bất kể lúc trước là Trang Diệp cùng Lăng Kiến Vi, hay hiện tại là Tiết Trạm cùng Tiết Tử Ngang, còn có cả Kỷ Tùy, rõ ràng bọn họ đều chỉ là những người vô tội.

Nhìn thấy Tiết Tử Ngang bụm mặt đau đớn rên thành tiếng, cô nhẹ giọng nói: “Anh mau tìm bác sĩ khám đi.”

Tiết Tử Ngang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn lập tức đến mép giường ngồi xuống, chìa gương mặt sưng đỏ ra trước mặt cô: “Em xem hai tên khốn kia xuống tay nặng không này, làm anh đau lắm luôn, em thổi thổi cho anh đi.”

Tiết Trạm một tay túm cổ áo hắn kéo lên: “Tự đi gặp bác sĩ.”

Tiết Tử Ngang trừng hắn một cái, lần nữa ngồi lại chỗ cũ.

Nhìn hắn cứ như một đứa con nít bắt đầu chơi xấu, Tiết Trạm đột nhiên giương môi cười, nhìn Triệu Ngu: “Vừa rồi không phải em hỏi tôi phải làm thế nào để đối phó với Lăng Kiến Uyên sao? Thật ra rất đơn giản, Trang gia đã có thể liên hôn cùng Lăng gia, Tiết gia cũng có thể.”

Tiết Tử Ngang sửng sốt mất mất giây mới phản ứng lại được, hắn bỗng đứng phắt dậy: “Chú có ý gì?”

Tiết Trạm nhìn hắn khẽ mỉm cười: “Anh cùng Trang Diệp bằng tuổi, dáng người tướng mạo mọi thứ đều không kém so với hắn, còn là con trai độc nhất trong nhà, cháu trai đích tôn của Tiết gia, về sau toàn bộ Hoa Xán đều có thể giao cho anh, so với một Trang gia nội đấu không ngừng, Tiết gia chúng ta hẳn là càng thích hợp để làm đối tượng liên hôn hơn. Huống hồ, Tiết gia với Lăng gia còn không có thù xưa hận cũ.”

Tiết Tử Ngang siết chặt nắm đấm, căm giận nhìn hắn chằm chằm: “Chú dám!”

Vẻ mặt Tiết Trạm nghiêm túc lại: “Không muốn liên hôn thì lập tức cút đi tìm bác sĩ cho tôi, khám xong thì hoàn thành mấy bản báo cáo kia đi, không viết xong trong tối nay thì anh cũng đừng hòng được ngủ.”

Tiết Tử Ngang tức giận trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, nhưng lại không phản bác lời nào, chỉ có thể ngồi ở mép giường dặn dò Triệu Ngu vài câu, rồi chuẩn bị rời đi.

Cố tình lúc này di động của Triệu Ngu lại vang lên, Tiết Tử Ngang lại gần, thò đầu ra nhìn màn hình di động trên giường, hỏi: “JS là ai?”*

Để đề phòng bị người khác phát hiện mối quan hệ của cô với Kỷ Tùy*, cô không dám viết tên thật trong danh bạ, hiện giờ cũng có thể nói qua loa cho xong chuyện, nhưng cô lại không dám chắc, mình có còn muốn nói dối tiếp nữa hay không.
(* 纪随 - Kỷ Tùy - Jì Suí)

Ngước mắt nhìn về phía Tiết Trạm, cô mấp máy môi, không nói một lời.

Tiết Trạm hiểu rõ: “Nếu em không tin tôi thì tùy.”

Nói xong hắn chỉ lặng lẽ nhìn lại cô. Do dự hồi lâu, cuối cùng Triệu Ngu cũng mở miệng: “Là Kỷ Tùy.”

Bọn họ đã biết hết mọi chuyện của cô, có biết thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao, nếu Tiết Trạm thật sự muốn biết, cô cũng không có khả năng giấu giếm.

Triệu Ngu chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng hiện tại cô hoàn toàn có thể tín nhiệm Tiết Trạm.

“Kỷ……” Tiết Tử Ngang bùng nổ ngay tại chỗ: “Là Kỷ Tùy của Trang gia? Không phải…… Em……”

Triệu Ngu nhìn sắc mặt đã khẽ biến của Tiết Trạm, gật đầu.

Ôm khuôn mặt còn đang phát đau, vẻ mặt của Tiết Tử Ngang mà không dám tin nổi nhìn cô: “Em có biết tên đã đánh vào mặt anh là hắn không? Vậy mà em còn…… Quan hệ của em với hắn là thế nào?”

Triệu Ngu vẫn nhìn thẳng vào Tiết Trạm, chậm rãi mở miệng: “Hắn là bạn trai của tôi.”

===============

05.05.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro