79. Diễn hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Assy
Beta: SA
================

Sau khi trở lại công ty, câu đầu tiên mà Tiết Trạm nói chính là: “Thông báo với phòng nhân sự, từ hôm nay trở đi, Triệu Ngu chính thức làm thư ký của tôi.”

Mọi người tuy kinh ngạc trong lòng, nhưng lại không dám biểu hiện gì trên mặt, chỉ có sắc mặt Tiết Tử Ngang lại khó coi trước nay chưa từng có, Triệu Ngu thậm chí nhìn ra vài phần hoảng loạn trên người hắn.

Trước đây, mặc kệ cô không thèm nhìn hắn thế nào, cho dù là dùng Tiết Trạm tới kích thích trả thù hắn, hắn cũng tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ không tàn nhẫn cắt đứt mọi thứ, còn càng tin tưởng chú ruột của hắn sẽ không tranh đoạt phụ nữ với hắn.

Nhưng hiện tại, Triệu Ngu biết, phần tự tin đó đã bắt đầu sụp đổ.

Buông ra nắm đấm đã siết chặt hồi lâu, Tiết Tử Ngang đi nhanh tới, nắm cánh tay Triệu Ngu kéo cô về văn phòng hắn.

Triệu Ngu giãy giụa, hắn lại càng nắm càng chặt, phẫn nộ và sợ hãi gần như đã làm hắn mất hết lý trí.

Nhưng không đợi hắn kéo người được vào văn phòng, một thân hình cao lớn đã chắn trước mặt hắn.

Tiết Trạm lạnh lùng nhìn hắn: “Buông tay ra.”

Ánh mắt Tiết Tử Ngang giận dữ, ngay trước mặt hắn cường thế ôm Triệu Ngu vào trong ngực: “Cô ấy là bạn gái cháu.”

“Hai người đã chia tay.” Tầm mắt Tiết Trạm dừng trên cổ tay Triệu Ngu đang bị hắn nắm chặt, “Buông ra.”

Tiết Tử Ngang càng khép chặt tay, trong mắt đều là khiêu khích và địch ý.

“Tiết Tử Ngang, anh buông tôi ra!” Triệu Ngu tiếp tục giãy giụa, “Anh làm tôi đau.”

Bởi vì hắn dùng sức quá mức, mu bàn tay cô đã nổi cả gân xanh, Tiết Trạm nhìn thoáng qua, ánh mắt còn lạnh hơn: “Ngoài việc khi dễ cô ấy, thương tổn cô ấy, thì anh còn biết làm cái gì?”

Lời này như một lưỡi dao sắc bén, lại lần nữa đâm vào chỗ hiểm của Tiết Tử Ngang. Cả người hắn run lên, cúi đầu nhìn cánh tay đã bị hắn nắm đến đỏ ửng, cùng với đôi mắt ngập nước của cô.

Đột nhiên buông lỏng tay, hắn còn chưa kịpmở miệng, Triệu Ngu đã cất tiếng lạnh lùng nói: “Không phải anh muốn nói chuyện với tôi sao? Được, sau khi tan làm, tôi và anh nói chuyện.”

-

Vẫn là nhà hàng giữa trưa kia, cũng vẫn là gian phòng riêng giữa trưa đó, chỉ là người đối diện Triệu Ngu đã từ Tiết Trạm biến thành Tiết Tử Ngang, mà người bứt rứt bất an, cũng biến đổi từ Triệu Ngu trưa đó thành Tiết Tử Ngang hiện giờ.

Nhìn dáng vẻ hờ hững này của cô, đã mấy lần Tử Ngang muốn nói rồi lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra câu nói kia: “Triệu Ngu, anh…… yêu em.”

Mấy ngày này hắn vẫn luôn đuổi theo xin lỗi cô, vô số lần nói rất xin lỗi với cô, nhưng chỉ  duy nhất câu này là chưa bao giờ nói ra ngoài miệng.

Nhưng mà lời nói nghiêm túc thành khẩn như vậy, cũng chỉ đổi lại được cái cười nhẹ của Triệu Ngu: “Tôi biết, hẳn là…… trước khi anh điều tôi sang làm thư ký, anh đã yêu tôi, có phải không? Nếu không, sao có thể đột nhiên vì tôi làm những chuyện đó? Đáng tiếc tôi quá ngu ngốc, còn tưởng rằng thật sự chỉ giống như anh nói, không quen nhìn tôi bị người ta ức hiếp, giúp tôi chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức gì.”

Nghe được châm chọc trong lời cô nói, Tiết Tử Ngang ảo não bóp trán: “Triệu Ngu, anh thừa nhận lúc trước là anh không đúng, quả thật vì anh thấy bóng dáng cô ấy trên người em, cho nên mới…… Nhưng sau đã không phải, sau đó anh……”

“Tôi sẽ không tin.” Mặt Triệu Ngu chỉ vô cảm nhìn hắn, “Tiết Tử Ngang, mặc kệ giờ anh có nói gì, tôi cũng sẽ không tin.”

“Triệu Ngu……”

“Nếu anh thật sự yêu tôi, sẽ không vì Từ Miểu mà bỏ lại tôi một mình ở Tiết gia, nếu anh thật sự yêu tôi, sẽ không để tôi gặp nguy hiểm ở buổi tiệc thường niên. Trước giờ anh yêu đều là Từ Miểu, không phải tôi.”

“Cô ấy đã hủy bỏ hôn lễ, anh cũng đã biết mấy năm nay cô ấy cũng chưa quên anh, nếu anh còn thích cô ấy thì đã sớm đi tìm cô ấy rồi, sao còn ngồi đây nói chuyện với em?”

“Bởi vì anh không cam lòng.” Triệu Ngu bình tĩnh nhìn hắn, giương môi cười, “Không phải anh yêu tôi, anh chỉ là không cam lòng, không cam lòng tôi từ một người hèn mọn trước mặt anh, có một ngày cũng sẽ không cần anh.”

Tiết Tử Ngang không còn lời gì để nói.

Rõ ràng biết cô nói không phải sự thật, rõ ràng tin tưởng vào cảm giác của mình, nhưng giờ khắc này khi đối mặt với cô, hắn mới ý thức được lời giải thích của mình bất lực đến thế nào.

Hắn đã làm sai quá nhiều chuyện, khiến cô đau thương thấu tim, cũng đã đánh nát toàn bộ tín nhiệm của cô dành cho hắn.

“Tiết Tử Ngang, anh buông tha cho tôi đi, tôi thật sự mệt mỏi không muốn chơi trò chơi này với anh nữa, tôi không chơi nổi nữa rồi.”

Ngữ khí của cô tràn ngập bất lực và tự giễu, “Tôi và anh trước nay không phải người cùng một thế giới, lúc trước là tôi quá ngây thơ, mơ một giấc mơ không thực tế, giờ tỉnh mộng, tất cả cũng nên kết thúc thôi.”

Đầu ngón tay nắm chặt chiếc thìa, Tiết Tử Ngang yên lặng nhìn cô, trầm mặc.

Triệu Ngu đứng dậy, cầm túi đi ra ngoài, mới vừa kéo cửa phòng bao đã lại gặp một đám đàn ông giày da âu phục đi tới phòng bao bên cạnh, mà trong những người này, bất ngờ lại có cả  Kỷ Tùy đã lâu cô không gặp.

Kỷ Tùy cũng liếc mắt nhìn thấy cô, sau khi kinh ngạc, tựa hồ còn có chút không biết phải làm sao. Ngay sau đó hắn lại theo bản năng mà liếc mắt nhìn vào phòng, vừa vặn nhìn thấy Tiết Tử Ngang trên ghế.

Nét hoảng loạn trên mặt dần dần biến thành ảm đạm, hắn cũng do dự không biết có nên tiến đến chào cô một câu hay không, nhưng cuối cùng lại không nói một lời mà chầm chậm bước qua cô.

Triệu Ngu vốn muốn rời đi ngay, nhưng bất ngờ gặp được Kỷ Tùy, lại nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, cô đột nhiên sửa lại chủ ý.

Việc trùng hợp thế này chỉ sợ cô cố tình an bài cũng chưa chắc sẽ được, hiện giờ lại tự nhiên đến, thế thì phải biết lợi dụng cho tốt.

Nhân lúc Tiết Tử Ngang không đuổi theo, cô ra khỏi nhà hàng kia rồi lại đi vào một nhà hàng đối diện, tìm một vị trí dễ quan sát, nhờ sofa che chắn, yên lặng chú ý về bên kia.

Không bao lâu sau, cô nhìn thấy Tiết Tử Ngang đi ra, cúi đầu ủ rũ, thất hồn lạc phách, dù không thấy rõ vẻ mặt, cô cũng có thể cảm giác được sự mất mát và tuyệt vọng của hắn.

Đáng tiếc, cô đã ích kỷ đến không còn lòng thương cảm, lại càng không có cảm giác áy náy nào hết.

Lại đợi hơn một giờ, Triệu Ngu rốt cuộc nhìn thấy Kỷ Tùy và đám người kia cùng đi ra khỏi nhà hàng đối diện, rẽ sang góc trái, đi về phía thang máy.

Cô nhanh chóng tính tiền rời đi, từ bên phải lên thang cuốn tới tầng một, ra khỏi cửa, đón một trận gió tuyết tàn phá, ôm cánh tay co rúm thân mình, chậm rãi đi trên đường phố sáng ánh đèn.

Khẳng định là Kỷ Tùy cần đi tới bãi đỗ xe dưới hầm, tốc độ sẽ không nhanh được như cô, mà đường cô đang đi là con đường duy nhất từ hầm để xe đi ra.

Hắn vừa rồi đã gặp cô, hẳn là còn nhớ rõ quần áo của cô nên có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng cô —— giữa trời tối gió tuyết đan xen, cực kỳ đột ngột lại dễ thấy một bóng dáng đơn độc lại chật vật này.

Quả nhiên, mới đi dọc đường chưa bao lâu, một chiếc xe đã dừng lại ngay bên cạnh cô.

Nghe được tiếng còi, cô làm như kinh ngạc quay đầu lại, nhưng khi thấy rõ chiếc xe, thì lại thật sự phải kinh ngạc không cần giả vờ.

Không phải xe Kỷ Tùy, mà là một chiếc xe màu đen xa lạ, nhưng người trên ghế lái lại không hề lạ lẫm.

Có thế nào cô cũng không thể ngờ tới, vừa có thể ngoài ý muốn gặp được Kỷ Tùy ở đây, lại còn ngoài ý muốn gặp được cả Thương Lục.

Thấy cô sững sờ không lên xe, Thương Lục chỉ có thể mở cửa xe xuống, tiện tay cầm chiếc áo khoác đang đặt ở ghế phụ theo. Lúc đi tới bên cạnh cô, hắn nhẹ khoác áo lên người cô, kéo tay cô nhét người vào ghế phụ.

Thương Lục không mở miệng, Triệu Ngu cũng bảo trì trầm mặc, chỉ ngơ ngác nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ, cũng chưa gì đã thấy được xe Kỷ Tùy qua kính chiếu hậu.

Cho nên, vừa rồi Kỷ Tùy có thấy không?

Liệu hắn có biết Thương Lục là ai không? Có thể đi tra chiếc xe này không?

Suất diễn này, có phải đã diễn hỏng mất rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro