83. Người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chước
Beta: SA
=================

Ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Ngu cũng nhận được tin tức từ Kỷ Tùy, hẹn cùng ăn cơm tối với cô.

Cô lại không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, thậm chí còn nghi ngờ, không biết đêm qua người đàn ông kia liệu có vui mừng đến cả đêm không ngủ được hay không.

Đến giờ cô vẫn cảm thấy có chút không tin nổi, thật sự trên đời lại có người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa còn là một người chất lượng cao mới hai mươi tám tuổi, xưa nay chưa bao giờ thiếu người theo đuổi theo như hắn.

Tất nhiên, đối với lời mời này, cô vẫn quyết đoán tìm cớ từ chối.

Đã chủ động xuất kích một lần, tiếp theo lại phải làm người đàn ông thêm thèm muốn, khiến hắn đứng ngồi không yên, không ngừng đoán xem cô là thẹn thùng hay lại đang hối hận, hay là hắn đã lại làm sai chuyện gì?

Cô giống như thợ săn đã nhắm chuẩn con mồi, bây giờ chỉ việc đùa giỡn với một con mồi không có chỗ nào trốn tránh, khiến hắn chạy đi chạy lại, chạy tới chạy lui trong chiếc lưới cô đã giăng ra. Mà cô, thì chỉ trơ mắt nhìn mọi thứ, không hề mảy may thương xót.

Thứ sáu, Triệu Ngu đi tham gia tiệc tối cùng Tiết Trạm — — theo thường lệ thì đầu tiên cô đều hỏi trước về hành trình của Trang Diệc Tình, xác định không có khả năng gặp mặt cô ta, cô mới yên tâm tham gia.

Sở dĩ Tiết Trạm đưa cô theo, cũng là vì muốn tiếp tục diễn kịch cho Tiết Tử Ngang nhìn, hai chú cháu này ngầm giằng co trong bóng tối, tuy đối với Tiết Trạm, Triệu Ngu cũng chẳng quan trọng gì, tự cô vẫn luôn rất rõ ràng, người Tiết Trạm luôn để ý trước nay chỉ có Tiết Tử Ngang.

Vì để hết mọi khả năng nguy hiểm sẽ để Trang Diệc Tình phát hiện, Triệu Ngu  theo thói quen tránh né tất cả ống kính.

Những buổi tiệc tư nhân này phóng viên không được tham gia, nhưng cũng có không ít người sẽ khoe ảnh chụp, cho nên đống ống kính muốn trốn cũng không ít. Cũng may chuyện này có thể mượn lễ phép quang minh chính đại làm, cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.

“Thật ngại quá.” Bởi vì một đám người vừa tự chụp khiến Triệu Ngu đi khắp nói, trong đó có một cô gái chụp xong còn cố ý chạy tới chỗ Triệu Ngu xin lỗi, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này, thật sự quá mới lạ, vẫn cứ nghĩ có thể chụp nhiều ảnh, vừa nãy đã làm phiền cô rồi.”

Cách nói chuyện rất ngay thẳng, cũng không giống như những cô gái thích hư vinh ăn chơi, một hai chỉ muốn tham gia được vào buổi tiệc cao cấp như này, Triệu Ngu cảm thấy không tệ lắm, bèn cùng cô gái kia nói chuyện vài câu.

Ai ngờ ánh mắt cô gái nhìn cô cứ ngày càng kỳ lạ, cẩn thận chăm chú nhìn cô rất nhiều lần rồi mới mở miệng, hỏi: “Có phải cô tốt nghiệp ở Giao Đại không?”

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Triệu Ngu rung lên, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì mỉm cười hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

“Vừa nãy tôi thấy cô rất quen mặt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, nãy giờ vẫn đang nghĩ, có lẽ là… Nhìn thấy từ ảnh chụp ở chỗ chị tôi, chị tôi là Đoạn Tiêu Hàm, tốt nghiệp ở Giao Đại, cô có biết chị ấy không?”

Triệu Ngu tất nhiên biết, đó là bạn cùng phòng đại học của cô, tới bây giờ vẫn là bạn bè tốt, chỉ là bọn họ đều cho rằng cô vẫn đang ở Mỹ.

Cô cười lắc đầu: “Tôi không biết, chắc cô nhận sai người rồi. Tôi tên là Triệu Ngu, người bạn mà cô nói tên gì vậy?”

“Tôi nhớ hình như là họ Đường cơ.” Cô gái xấu hổ nói xin lỗi, lúc đi còn lẩm bẩm, “Là mình nhận nhầm người sao? Thật sự rất giống mà, giống hệt với ảnh chụp của anh Tống Huyền.”

Vừa nghe thấy cái tên Tống Huyền, Triệu Ngu lại càng sững sờ, không khỏi dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô gái, rất nhanh đã thấy cô đi tới cạnh một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang phẳng phiu, còn vô cùng vui vẻ nói chuyện với người đó.

Nhìn rõ sườn mặt người đàn ông, Triệu Ngu nhất thời kinh ngạc, sau đó nhanh chóng quay đầu lẩn vào đám người, mượn bóng dáng người khác che đậy bản thân.

Nhưng mà cô lại vẫn bị người ta phát hiện.

Lúc ra khỏi toilet, Tống Huyền trực tiếp đến chắn trước mặt cô: “Quả nhiên là cô.”

Là giọng khẳng định chắc chắn.

Triệu Ngu bình tĩnh nhìn hắn, cười: “Thật trùng hợp.”

“Vừa nãy nghe Tiêu Nhã nhắc, tôi vẫn không dám tin tưởng, không thể ngờ…” Tống Huyền cúi đầu cười khổ, “Đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, từ lễ tang của Ngu Cẩn tới tận giờ, đã sắp bốn năm. Mà dù là  trước đây bọn họ thường xuyên học chung trong một căn phòng, tính toán thời gian thì cũng chẳng đủ bốn năm.

Tống Huyền là lớp trưởng hồi đại học của cô, cũng là bạn trai của người chị em tốt nhất của cô lúc còn sống, câu chuyện tình yêu màu hồng của họ vẫn còn, chỉ là bây giờ, cảnh còn người mất.

“Anh vừa nói Tiêu Nhã, cô gái kia là em họ của Đoạn Tiêu Hàm? Hai người… đang yêu nhau sao?”

Tống Huyền lắc đầu: “Cô ấy biết trong lòng tôi có người khác, tôi vĩnh viễn cũng không thể yêu cô ấy.”

“Tôi đã nghe cha mẹ nuôi nói, anh vẫn luôn không có bạn gái.” Triệu Ngu cười khổ, “Cô gái đó không tệ, có thể thử xem.”

Tống Huyền cười chua xót: “Tôi từng thử cùng người khác rồi, đáng tiếc, có thế nào cũng không được.”

Bàn tay đang rũ bên sườn bất giác nắm thật chặt, Triệu Ngu thầm hít một hơi, cười nói: “Tiểu Cẩn không muốn nhìn thấy anh như vậy, điều cô ấy muốn thấy, nhất định là muốn anh quên đi cô ấy, vui vẻ sống tốt.”

“Tiểu Cẩn cũng sẽ không muốn cô như hiện tại.”

Mơ hồ đoán được ý tứ của hắn, Triệu Ngu giả vờ bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi sống rất tốt, nhất định Tiểu Cẩn sẽ yên tâm.”

Ánh mắt Tống Huyền chợt sáng quắc, lời nói sắc bén như dao: “Rất tốt của cô chính là làm tình nhân cho những kẻ có tiền?”

Thân thể Triệu Ngu chợt cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: “Tôi chỉ theo sếp tới tham gia buổi tiệc.”

“Tôi vừa rồi có hỏi, bọn họ nói cô là người của Phó chủ tịch Hoa Xán, lúc trước còn yêu đương với cả cháu trai của hắn.”

Giọng điệu của Tống Huyền không hề có ý khinh bỉ, ngược lại, tất cả đều là sự bất đắc dĩ: “Đường Hi, tôi thừa nhận mấy năm nay tôi rất sa sút, nhưng ít nhất, tôi cũng không sa đọa tới mức…”

Lời khó nghe không thể nói ra được, Triệu Ngu cũng hiểu, nhưng không giận cũng không bực, chỉ cười tới thản nhiên: “Bây giờ tên tôi là Triệu Ngu, anh có cuộc sống mới, tôi cũng có. Tất cả những thứ này, là chuyện của tôi.”

“Nếu Tiểu Cẩn biết cuộc sống mới của cô là như thế, cô cảm thấy cô ấy sẽ yên tâm sao?”

Nói tới đây, Tống Huyền lại tự giễu mà cười, “Tôi còn từng ghen tị, cảm thấy trong lòng cô ấy, cô còn quan trọng hơn cả tôi, cứ nghĩ cô ấy sẽ an ủi tôi, dỗ dành tôi, kết quả cô ấy lại nói, cô vẫn luôn luôn quan trọng hơn so với tôi, vĩnh viễn sẽ luôn quan trọng hơn tôi, nếu tôi không đồng ý, thì chúng tôi lúc nào cũng có thể chia tay.

Đường Hi, Tiểu Cẩn quan tâm cô như vậy, đừng làm cho cô ấy thất vọng. Mấy năm nay tôi đã làm cho cô ấy thất vọng quá nhiều, bây giờ tôi rất hối hận, tôi cố gắng làm lại. Tôi hi vọng cô cũng có thể như vậy, mọi chuyện trong quá khứ, tất cả đã kết thúc rồi.”

Đã kết thúc thật sao? Triệu Ngu yên lặng nhìn lại người đàn ông trước mặt.

Bọn họ đều cho rằng tất cả chỉ là một tai nạn, lại không biết cô mới là kẻ đầu sỏ gây tội cướp đi 3 sinh mệnh. Nếu hắn biết rõ chân tướng, liệu còn có thể tận tình khuyên bảo cô thế này không? Có thể không hận cô không?

Vén tóc ra sau tai, Triệu Ngu giương khóe môi cười: “Thật ngại quá, bây giờ tên tôi là Triệu Ngu. Cuộc sống của tôi, không phiền người khác phải quan tâm.”

Cô xoay người rời đi, tiếng của Tống Huyền lại truyền tới từ phía sau: “Cuối cùng cô vẫn vì những thứ đó mà sa đọa sao, hay là… vốn dĩ từ trước đã vậy rồi?”

Triệu Ngu không để ý đến hắn, vẫn chỉ tiếp tục bước đi.

“Ba năm trước, Ngô Ưu tới làm loạn ở Trang gia.”

Một câu này, thành công khiến Triệu Ngu dừng chân lại.

Tống Huyền tới gần, trầm giọng nói: “Tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa với cô, chưa từng nhắc đến với bất kì ai về chuyện cô từng mang thai. Đoạn thời gian đó quả thật tôi không có tâm tình đi quan tâm đến chuyện của cô và Trang Diệp, nhưng Ngô Ưu nói, chị của Trang Diệp nói cho cô ấy biết, căn bản không phải Trang Diệp vô tâm, mà là trong lúc Trang Diệp ra nước ngoài, cô dan díu cùng người khác bị hắn bắt gian tại giường.”

Triệu Ngu cười cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Cho nên?”

Tống Huyền nói: “Tôi không tin, Đoạn Tiêu Hàm và Trần thần cũng không tin, chúng tôi đều không tin cô là người như vậy. Nhưng hiện tại, tôi cũng không biết mình có tin hay không nữa.”

Vẻ mặt Triệu Ngu vẫn chỉ tươi cười, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Vậy anh cứ tin đi, Trang Tình nói cũng không sai, tôi chính là không chịu nổi tịch mịch nên cùng thằng khác lên giường đấy. 

Người kia lại còn là anh em tốt của Trang Diệp nữa, cũng là tôi chủ động ve vãn hắn đấy. Hiện tại, cũng giống như anh nhìn thấy đó thôi, để leo được lên giường kẻ có tiền, tôi lúc nào cũng có thể bán đứng thân thể của mình, hạng người như tôi, anh đã có thể đổi mới nhận thức lại được rồi đấy.”

Tống Huyền đầy mặt khiếp sợ, hắn còn muốn nói gì nữa, cô lại đã lưu loát xoay người đi một lần nữa.

Nhưng một khắc khi bàn chân vừa chuyển, trái tim của Triệu Ngu cũng đột nhiên giật thót.

Tiết Trạm đang đứng ở cuối hành lang, nhìn thẳng vào cô.

===================

24.04.2020
#sha:
Dừng đây cho các thím ngứa ngáy chơi… ~~ (*/ω\*)

Nói chứ hnay cũng 15 chương Triệu Ngu và 5 chương Sơ Tranh rồi~~
Hnay mà các nàng ko yêu ta, ta sẽ giãy đành đạch cho coi~~

/mỗi_ngày_đều_giở_trò_lưu_manh_vòi_Sao_nhỏ/  ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro