92. Đối thủ cùng diễn*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chước
Beta: SA
==============

Đến Thanh minh, theo quy định được nghỉ ba ngày nhưng Tiết Trạm muốn đi công tác, kì nghỉ Thanh minh lập tức bị chiếm dụng, thế nên trợ lý cùng thư ký đi theo hắn cũng sẽ không có kỳ nghỉ.

Tuy rằng có trợ cấp khi tăng ca, nhưng đa số mọi người đều không muốn đi, cho nên trong lúc Tiết Trạm chưa chọn được người, Cố Thư Dương chỉ có thể dựa theo lịch thay phiên đi công tác để quyết định.

Người đến lịch chính là Vương Kỷ, nhưng Triệu Ngu chủ động đề nghị đổi, không khỏi khiến Vương Kỷ ngạc nhiên: “Em hâm rồi?”

Triệu Ngu bất đắc dĩ thở dài: “Em không hâm, nhưng cũng không có tiền, cuộc sống bức bách nên phải kiếm thêm ít tiền tăng ca.”

“Ai tin được chứ?” Vương Kỷ cười thần bí đi tới trước mặt Triệu Ngu, “Còn bảo với chị là em với Tiết đổng không có chuyện gì? Chủ động đi theo công tác thế này không phải là ý của Tiết đổng đấy chứ? Thế sao hắn không trực tiếp chỉ định em nhỉ, còn cần phải lòng vòng thế này làm gì?”

Triệu Ngu một mặt vô tội: “Em thật sự muốn kiếm tiền tăng ca mà.”

Nhưng mà người trong toàn bộ văn phòng đều không tin lý do này của cô, ngay cả Tiết Trạm cũng thế.

Cố Thư Dương báo kết quả cho Tiết Trạm, hắn cũng không thấy giật mình, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thư ký Triệu chủ động đề nghị sao?”

Cố Thư Dương cũng không biết hai người này đang diễn trò gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đúng vậy.”

Tiết Trạm cười cười: “Người có thái độ tích cực đi công tác giống như thư ký Triệu thật hiếm hoi.”

Đi theo Tiết Trạm đã nhiều năm, trực giác Cố Thư Dương mách bảo lời này có chỗ nào kỳ lạ, không giống như lời khích lệ bình thường, nhưng rốt cuộc là kì lạ ở đâu, hắn lại không thể nói rõ.

-

Chỗ công tác ở Yến Đô đang mưa dầm dề, còn lạnh hơn Đông Hải rất nhiều, trước đó Triệu Ngu đã tìm hiểu dự báo thời tiết, cũng chuẩn bị đầy đủ quần áo giữ ấm.

Nhưng ngày đầu tiên ở khách sạn, cô lặng lẽ tắm nước lạnh, còn cố ý mở điều hòa nhiệt độ ở mức thấp nhất, cởi trần phơi gió, mới hơn nửa đêm cả người đã nóng lên phát sốt.

Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho khách sạn, bảo người đưa nhiệt kế và thuốc hạ sốt tới, nhưng cũng không định uống thuốc, còn ném cả vào bồn cầu, sau đó xác định nhiệt độ cơ thể sẽ không cao lên nữa, cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, bèn cứ như vậy tiếp tục kiên trì tới tận trời sáng.

Chờ tới lúc cô mặc áo ngủ, cả người suy yếu gõ cửa phòng Tiết Trạm, hắn không khỏi nhăn mày: “Làm sao vậy?”

“Xin lỗi, Tiết đổng, có lẽ tôi không thích ứng được với thời tiết ở đây, tối hôm qua đột nhiên phát sốt, đã uống thuốc hạ sốt khách sạn đưa cũng không thấy đỡ, hôm nay… Có lẽ không theo ngài tham gia hội nghị được.”

Lúc nói, hai hốc mắt cô đã đỏ bừng, giọng cũng nghẹn ngào, “Thật sự xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện sẽ như thế này, nếu sớm biết như vậy tôi cũng sẽ không xung phong nhận chuyện đi theo ngài làm thêm, còn làm chậm trễ công việc…”

Tiết Trạm cũng không tức giận: “Được rồi đừng nói như vậy, bị bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, để tôi gọi bác sĩ cho cô.”

Triệu Ngu ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ trong phòng y tế của khách sạn đo nhiệt độ cho cô, còn đưa thêm thuốc hạ sốt, nhưng cô lại lén hứng gió lạnh, bệnh tình lặp lại, nhiệt độ cơ thể cũng không hạ xuống.

Kết thúc hội nghị buổi sáng, Tiết Trạm tới phòng xem cô thế nào, vừa đặt tay lên trán đã lập tức kinh ngạc: “Sao vẫn còn sốt như vậy?”

Vẻ mặt Triệu Ngu uất ức: “Tôi cũng không biết, thuốc hạ sốt cũng uống rồi, có lẽ hiệu quả không tốt.”

Tiết Trạm đứng dậy: “Tôi đưa cô tới bệnh viện.”

“Không cần!” Triệu Ngu túm lấy cánh tay hắn, liều mạng lắc đầu, hai mắt đẫm lệ, “Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi sợ đến bệnh viện rồi sẽ không về được, tôi không muốn nằm trong nơi lạnh như nhà xác đó, tôi không muốn…”

Bộ dạng của cô tuy mơ màng nhưng lại càng đán thương, cho dù trước mặt là một khối băng, thì cũng phải vì tình trạng thảm thương của cô mà đau lòng.

Mặt Tiết Trạm không chút biểu tình nhìn chằm chằm cô vài giây, mở miệng nói: “Vậy tôi lại gọi bác sĩ tới đây lần nữa.”

Lần này, hắn ở ngay cạnh cô, nhìn bác sĩ truyền dịch cho cô, lại nhìn cô ngủ thiếp đi trên giường.

Hội nghị buổi chiều đã sắp bắt đầu, hắn đứng dậy đắp lại chăn cho cô, lúc chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn, nửa mơ nửa tỉnh cầu khẩn  nói: “Đừng đi, đừng rời khỏi tôi…”

Tiết Trạm ngừng động tác, lặng lẽ nhìn cô: “Triệu Ngu, tôi phải đi họp, cô buông tay ra.”

Triệu Ngu không những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt cánh tay hắn vào trong ngực, mặt cũng cọ lên cánh tay hắn, trong miệng không ngừng nói mơ: “Đừng đi, đừng bỏ lại một mình tôi, tôi sợ, tôi rất khó chịu…”

Cánh tay bị cô níu kéo qua lại cọ vào hai bầu vú mềm mại trước ngực, xúc cảm rõ ràng khiến Tiết Trạm có thể khẳng định chắc chắn, cô đang không mặc nội y.

Trên thực tế, lúc sáng nay khi cô gõ vừa phòng hắn, hắn cũng đã phát hiện ra rồi.

Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt đang nhắm chặt, gương mặt cô bởi vì sốt mà phiếm hồng, nhìn càng điềm đạm đáng thương.

Nhưng nhìn cô như vậy, bỗng nhiên khóe môi Tiết Trạm cong lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.

Ngay sau đó, hắn thu lại nụ cười, ngồi bên mép giường cô, đưa tay giữ lại kim truyền dịch của cô: “Đừng lộn xộn, kim sắp lệch rồi.”

Kim truyền đã sớm lệch, chảy không ít máu ngược lại vào bình truyền dịch, mu bàn tay Triệu Ngu đã sưng lên một khối, mắt thấy sắp không cứu vãn được tình hình, Tiết Trạm dứt khoát rút kim truyền dịch ra.

Bởi vì cảm giác đau trên tay, Triệu Ngu hơi rụt tay về, đôi mắt cũng hơi mở ra, mơ màng nhìn hắn: “Đau…”

Giọng nói như nũng nịu lại như ủy khuất.

“Ai bảo cô cử động loạn?” Tiết Trạm thở dài một tiếng, chậm rãi đặt tay phủ lên tay cô, ý định mở tay cô ra, “Đầu tiên buông tay tôi ra, tôi đi lấy thuốc cho cô, phải uống thuốc rồi.”

Triệu Ngu lại nước mắt lưng tròng nhìn hắn, không chịu buông tay.

Tiết Trạm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: “Cô yên tâm, tôi sẽ không đi, ở ngay bên cạnh cô, cô còn chưa hết sốt, phải uống thuốc.”

Cô giống như động vật nhỏ bị người vứt bỏ, ánh mắt chờ mong nhìn hắn, mãi mới thử buông tay, trong miệng không quên nói: “Anh không được lừa tôi, anh phải ở bên tôi.”

“Được, tôi không lừa cô, tôi ở bên cạnh cô.”

Cầm thuốc lấy nước, cho cô uống thuốc xong, hắn lại đỡ cô nằm về như ban đầu, cô thuận thế ôm lấy eo hắn, dính sát vào trên người hắn, nước mắt giàn giụa: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Nhìn cô khóc đến đau lòng, Tiết Trạm chỉ có thể vỗ vỗ an ủi: “Không sao, một mình tôi vẫn có thể xử lý được hội nghị.”

Cô vẫn cứ ôm chặt eo hắn, nước mắt trào ra như thủy triều: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự xin lỗi, mẹ...Con rất nhớ người, mẹ…”

Chăn đã rơi xuống từ lúc nào, cổ áo ngủ cô vốn rất thấp, bây giờ càng làm lộ ra bầu ngực trắng nõn, hắn chỉ cần hơi cúi đầu đã có thể nhìn thấy cả một khoảng nhỏ trên quầng vú.

Mà bộ ngực no đủ của cô còn cọ đi cọ lại giữa háng hắn, chỉ cách một lớp vải quần áo, xúc cảm rõ ràng, kích thích cực lớn.

Trong mắt hắn như có gì thay đổi, lại duỗi tay đặt lên cái trán không sốt quá cao của cô, Tiết Trạm yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô: “Triệu Ngu, cô có biết mình đang làm gì không?”

==================
#sha:
Tên chương là “戏逢对手 - Hí phùng đối thủ” , phóng tác từ chữ “Kỳ phùng địch thủ” mà ra, chỉ đối thủ ngang sức ngang tài, cùng nhau diễn kịch (¬‿¬ )

25.04.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro