94. Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chước
Beta: SA
================

Khi Triệu Ngu tỉnh lại thì trời đã tối, cô cũng đã bớt sốt.

Đã uống thuốc và truyền dịch đầy đủ, chút bệnh vặt này muốn không khỏi thì cũng khó, mà nói không chừng thì việc vận động trên giường với Tiết Trạm khiến cô phải ra nhiều mồ hôi cũng đã tốt cho bệnh tình của cô.

Đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy Tiết Trạm đang ngồi trên bàn làm việc, trên người mặc âu phục giày da vô cùng đứng đắn, so với sự thô lỗ trên giường của hắn thì cứ như hai người khác nhau.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiết Trạm ngẩng đầu lên khỏi notebook, nhàn nhạt nói: “Tỉnh rồi?”

Triệu Ngu lặng lẽ nhìn hắn, không lên tiếng, đôi mắt  bình tĩnh không một gợn sóng, giống hệt như lúc đang ở dưới thân hắn.

Tiết Trạm cũng yên lặng đối mặt với cô, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.

Sau một lúc, Triệu Ngu chống thân mình rời khỏi giường, đi tới ngăn tủ bên cạnh lấy bình giữ nhiệt.

Trên người cô vẫn mặc chiếc váy ngủ lúc trước, giữa hai chân chắc đã được người lau qua, không còn những chất lỏng dính dấp kia nữa.

Cổ họng hơi rát, một hơi uống gần hết nước trong bình giữ nhiệt, cô mới lạnh lùng mở miệng: “Theo tôi nhớ thì phòng Tiết đổng không phải ở đây.”

Tiết Trạm tiếp tục nhìn cô, hắn đột nhiên cười, đứng dậy cầm lấy notebook đi ra ngoài, không thèm nói với cô dù chỉ một câu.

Triệu Ngu không rời khỏi phòng, cũng không ăn gì chứ đừng nói tới chuyện công tác của tiết Trạm. Chỉ là sáng sớm ngày hôm sau, cô vẫn đúng giờ xuất hiện ở phòng hội nghị, đưa tài liệu đã chuẩn bị tốt cho hắn.

Nhìn gương mặt cô lạnh nhạt thần sắc hờ hững không để ý tới hắn, Tiết Trạm vẫn chẳng tỏ vẻ gì như cũ, cũng không hề lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ hội nghị bắt đầu.

Mấy ngày sau, hình thức hai người ở chung vẫn y nguyên như thế, chỉ  phối hợp với nhau trong công việc, còn lại không hề nói chuyện gì, cô không chịu mở miệng nói với hắn một câu, hắn cũng chẳng nói nhiều một chữ nào.

Lúc kết thúc công tác là ngày nghỉ tiết Thanh minh cuối cùng, khi về tới Đông Hải đã là 9 giờ tối, Tiết Trạm có tài xế chờ sẵn, Triệu Ngu cũng có thể đi cùng hắn, nhưng cô lựa chọn gọi xe trong sân bay về chung cư, vẫn không nói gì với Tiết Trạm.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, cô vẫn đúng giờ xuất hiện ở công ty, sắc mặt tiều tụy, gương mặt hoảng hốt, Vương Kỷ và Hạ Nam vốn đang định hỏi chuyện công tác thế nào, thấy cô như vậy cũng tự giác không dám quấy rầy.

Lúc Tiết Trạm đến, đầu tiên cũng nhìn qua chỗ làm việc của Triệu Ngu, thấy cô đã tới, khóe miệng hắn cong lên độ cong rất nhỏ, nhưng lại làm như không nhìn thấy, cũng không hề để cô vào mắt, bước thẳng vào văn phòng.

Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí của hai người này không thích hợp, có lẽ lần đi công tác này không thoải mái, hai người đã cãi nhau sao.

Lúc ăn trưa, Hạ Nam chạy xuống tầng dưới lấy một kiện hàng chuyển phát nhanh chạy lên, vừa vào cửa đã cười thần bí nói: “Em vừa gặp được một đại soái ca ở tầng một.”

Vương Kỷ bình tĩnh nhìn Hạ Nam: “Công ty chúng ta còn thiếu soái ca à? Có gì mà phải kinh ngạc thế?”

“Không phải ở công ty mình.” Hạ Nam liếc mắt nhìn sang cửa văn phòng Tiết Trạm, cố ý nâng cao giọng, “Hơn nữa, hắn còn tới tìm chị Triệu Ngu, nói chị Triệu Ngu là bạn học, ôi, anh chàng đẹp trai này nhẽ cũng theo đuổi chị Triệu Ngu chăng?”

Nhưng phản ứng của người trong cuộc lại khác xa so với những người khác đang hóng chuyện, Triệu Ngu trong nháy mắt đã biến sắc, thấp giọng hỏi Hạ Nam: “Hắn ở đâu?”

“Vẫn ở tầng một ấy.” Mặt mày Hạ Nam hớn hở, cao giọng nói, “Người ta bảo em chuyển lời tới chị, nói là đang ở dưới tầng chờ chị, chờ đến khi gặp được chị mới thôi, trời ạ, thật là si tình mà…”

Lời nói tiếp theo đã bị Triệu Ngu dùng tay bịt miệng Hạ Nam lại.

Chờ Hạ Nam yên tĩnh lại, Triệu Ngu mới buông tay, thầm hít một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em đừng nói bừa, nhất định là bạn học biết chị làm ở đây nên tới tìm chị thăm hỏi mà thôi, mọi người ăn trước đi, tôi đi xuống dưới xem thế nào.”

Nói xong cô cũng vội vội vàng vàng muốn đi vào thang máy, ai ngờ tiếng của Tiết Trạm lại đột nhiên vọng ra: “Gọi hắn lên đi.”

Cả người Triệu Ngu cứng đờ, hai vai căng chặt, sửng sốt mất vài giây mới chậm rãi xoay người, dáng vẻ bình tĩnh như cũ nhìn Tiết Trạm.

Tiết Trạm hiếm khi nở nụ cười, nói với Vương Kỷ: “Nếu đã tới tìm thư ký Triệu, vậy cứ liên hệ với lễ tân bảo hắn đi lên đây, tầng này rộng rãi như vậy, cũng đủ để hắn và thư ký Triệu nói chuyện.”

Vương Kỷ nhạy bén nhận thấy phản ứng của Tiết Trạm khác thường, nhưng cô lại quy kết thành đây là phản ứng khi ăn dấm chua, mỉm cười đáp ứng rồi chuẩn bị gọi điện thoại.

Triệu Ngu vội cầm lấy tay Vương Kỷ: “Không cần, để người khác tùy tiện lên đây không ổn, em xuống gặp hắn là được.”

Vương Kỷ nghĩ Triệu Ngu đang giận dỗi với Tiết Trạm, nhưng cũng không dám tự tiện chủ trương, bèn dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn hắn.

Tiết Trạm thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Bảo hắn lên đi, thư ký Triệu cứ ở đây chờ hắn.”

Triệu Ngu cắn chặt răng, bàn tay cũng đã nắm chặt, ánh mắt nhìn Tiết Trạm rốt cục đã lộ ra vẻ phẫn nộ.

Vương Kỷ ngoan ngoãn gọi điện cho lễ tân, sau đó mấy người rất ăn ý lặng lẽ đi ra ngoài, chỉ còn lại Triệu Ngu và Tiết Trạm ở lại tầng này.

Lơ đi ánh mắt của Triệu Ngu, Tiết Trạm ung dung thong thả ngồi xuống sofa, bình tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, bóng dáng Tống Huyền đã xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, vừa nhìn thấy Tống Huyền đi tới, thân thể Triệu Ngu đã không nhịn được run rẩy, mà Tiết Trạm khi thấy phản ứng của cô, lại là nở nụ cười nhạt.

Không đợi Tống Huyền tới gần, Triệu Ngu đã vọt lên trước giữ chặt cánh tay 

hắn: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Tống Huyền không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn vào cô.

Tiết Trạm gác chân, cánh tay dựa trên sofa lẳng lặng nhìn lại.

Triệu Ngu đã cuống quýt tới mức sắp khóc, liều mạng giữ chặt tay Tống Huyền: “Đây là ở công ty, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện riêng.”

Cuối cùng Tống Huyền cũng đã nhìn thấy Tiết Trạm đang ngồi trên sofa, nhưng hắn đột nhiên bật cười, giọng nói mang theo ý chế giễu: “Làm sao? Sợ lãnh đạo cô sẽ biết cô là hung thủ giết người sao?”

Lời này vừa nói ra, thân thể Triệu Ngu bỗng chấn động, mà ngay cả Tiết Trạm đã chuẩn bị tốt xem diễn kịch cũng phải sửng sốt.

Triệu Ngu đã hoàn toàn run rẩy, cố nói: “Anh… anh nói gì?”

Ánh mắt Tống Huyền lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô: “Triệu Ngu, tôi hỏi cô, sao cô phải đổi tên thành Triệu Ngu? Tại sao lại muốn đổi cái tên này?”

Triệu Ngu cắn môi, hai mắt rưng rưng, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo, không thể lên tiếng.

Tống Huyền tiếp tục hỏi: “Tiểu Ngu đã chết bốn năm, cô ngay cả đi viếng mộ cho cô ấy cũng không dám đi, đến cùng trong lòng cô là chột dạ cái gì?”

Nghe thấy hai chữ “Tiểu Ngu”, Tiết Trạm lại là trố mắt, cuối cùng cũng ngồi thẳng người, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn lại Triệu Ngu.

Cả người Triệu Ngu đã sớm run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố nói đứng quãng: “Tôi… Tôi không có… Không chột dạ, lúc trước tôi ở Mỹ chưa về được, cho nên mới…”

“Thế hiện tại thì sao? Cô đã về nhưng vẫn không chịu đi thăm cô ấy? Còn nói cái gì mà Thanh minh vẫn phải đi công tác, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?”

“Tôi thật sự đi công tác, Thanh minh tôi không ở Đông Hải mà.” Gương mặt Triệu Ngu đẫm lệ, quay người khóc thút thít nức nở nhìn sang Tiết Trạm, “Tiết đổng… Tiết đổng có thể chứng minh, ba ngày đó tôi thật sự không ở Đông Hải.”

Tống Huyền cười lạnh: “Đừng có kiếm cớ, lúc trước cô nói muốn đi Mỹ, tôi cho rằng cô không chấp nhận được việc mẹ mình cùng Tiểu Ngu chết nên muốn rời xa nơi này, tôi còn giải thích với ba mẹ Tiểu Ngu giúp cô, nhưng bây giờ… Hừ, thật buồn cười, hóa ra, là bởi vì cô đã hại chết bọn họ, cho nên cô mới chột dạ đến thế.”

Triệu Ngu lắc đầu: “Tôi không có, tôi không hại chết bọn họ, cái chết của bọn họ là tai nạn, là tai nạn…”

“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao, vì sao ba người đều ngã từ cầu thang xuống? Vì sao hai người bọn họ đều chết, chỉ có mình cô còn sống? Nhẽ thật sự giống như cô từng nói, chỉ đơn giản là trượt chân ngã mà thôi?”

Triệu Ngu cắn chặt môi, không nói ra lời được nữa.

Tống Huyền vẫn cực kỳ hùng hổ dọa người: “Tôi hỏi lại một lần nữa, Tiểu Ngu chết, có liên tới cô hay không? Chuyện bốn năm trước, rốt cuộc là tai nạn, hay là…”

“Không phải tôi, không phải…” Triệu Ngu đã hoàn toàn sụp đổ, quỳ gối trên đất khóc không thành tiếng, “Không phải tôi cố ý, không phải… tôi cố ý nổi giận, không  cố ý…. Muốn hai người họ… xảy ra chuyện, tôi không biết sẽ như vậy, tôi chỉ không cẩn thận đẩy Tiểu Ngu một cái, tôi chỉ nghĩ… Trước đây chúng ta luôn đùa giỡn như vậy, tôi không nghĩ cô ấy lại ngã xuống cầu thang, tôi muốn cứu cô ấy, tôi đã cứu cô ấy, mẹ tôi cũng muốn cứu cô ấy, nhưng mà… Nhưng chúng tôi đều ngã xuống, tôi không nghĩ bọn họ… sẽ không qua khỏi…”

Hai mắt Tống Huyền đã đỏ ngầu, cả người cũng run rẩy như Triệu Ngu, gằn từng chữ: “Cho nên, là cô đẩy cô ấy xuống, quả nhiên cô là hung thủ giết người!”

“Không phải tôi… Không phải tôi…. Tôi không cố ý….”

“Nếu không phải tại cô,  vì sao Tiểu Ngu…”

“Đủ rồi!” Tiết Trạm thình lình quát lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Tống Huyền. Tiết Trạm đứng dậy từ trên sofa, đi tới trước mặt Triệu Ngu rồi chậm rãi cúi xuống nâng cô dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Huyền, “Đi ra ngoài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro