231. Phiên ngoại Thương Lục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mực
Beta: Sa
============== 

Mây đen cuồn cuộn kéo đến, tiếng sấm chớp nổ đùng đùng, chỉ mới 2 giờ chiều, mà cả bầu trời đã thuần một màu đen kịt, thậm chí những tòa nhà phía xa cũng không thể nhìn rõ.

Rõ ràng mùa mưa đã kết thúc, không ngờ vẫn còn một ngày như vậy, vào lúc này tâm trạng của Thương Lục thế mà lại giống như thời tiết ngoài kia, nặng nề đến khó thở.

Màn hình máy theo dõi bệnh nhân biểu thị tất cả đều bình thường, người đàn ông trên giường tuy đã tỉnh, nhưng sắc mặt tái nhợt tiều tụy, đôi môi nứt nẻ miễn cưỡng đóng mở vài lần, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt từ trong cổ họng, đến một chữ cũng không thể nói rõ.

Yên lặng nhìn người này một lúc lâu, Thương Lục mới thản nhiên cất lời: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì bọn họ, bất kể là lúc ông còn sống, hay là sau khi đã chết."

Dừng một chút, anh bổ sung: "Tôi không giống các người."

Miệng người đàn ông lại giật giật, nhưng vẫn như cũ không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục mở to hai mắt nhìn hắn.

"Bọn họ muốn tôi chết, còn tôi trước giờ chưa từng muốn mạng của họ." Thương Lục nhếch môi, trong mắt toàn là trào phúng: "Khó trách ông nói tôi không giống ông, nếu bàn về lòng dạ độc ác vô tình, tôi đúng là không bì được bằng các người."

Người đàn ông vẫn nhìn chòng chọc vào anh, hốc mắt đã dần đỏ lên.

"Thế nào? Hối hận rồi?" Thương Lục khịt mũi coi thường, nhẹ nhàng lắc đầu: "Người như ông sao có thể hối hận? Nếu hối hận, thì cũng là hối hận lúc trước không nên để tôi từ Mỹ quay về, không nên mềm lòng dễ dàng tin tưởng tôi, hoặc là, ngay từ lúc bắt đầu đã không nên sinh tôi ra."

"Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi." Anh thở dài một tiếng, cúi đầu hững hờ mân mê chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tay: "Tôi vẫn luôn muốn hỏi ông, thời điểm mẹ tôi mất, ông có từng rơi một giọt nước mắt nào vì bà không?"

Ngước mắt nhìn vẻ mặt không thay đổi của người trên giường bệnh, anh lại đột nhiên cười: "Sao có thể chứ? Lúc thích bà thì khen bà có cá tính, đáng yêu; lúc không thích nữa, thì lại trở thành tùy hứng, ngang ngược, không thể nói lý. Một người đàn bà đanh đá không biết hiền lương thục đức là gì, làm sao ông sẽ để ý đến chứ?"

"Keng", chiếc đồng hồ bị ném xuống giường bệnh, chạm vào chiếc đồng hồ nạm kim cương trên tay người đàn ông tạo ra một tiếng vang thanh thúy.

Thương Lục nói: "Làm vợ chồng vài năm, đây là món quà duy nhất ông từng tặng bà ấy, trước lúc bà lâm chung đã dặn dò tôi nhất định phải đem nó trả lại cho ông, bà ấy nói, nguyện kiếp sau, hai người sẽ không gặp lại."

Người đàn ông khó khăn rũ mắt xuống, nhìn chiếc đồng hồ nữ cũ kĩ bên cạnh cổ tay, trong cổ họng lại phát ra chút âm thanh mơ hồ không rõ.

Thương Lục đã không còn muốn tìm hiểu xem ông ta đang cố nói gì, anh quay lưng đi ra ngoài, nhưng khi bước đến cửa lại dừng chân: "Tôi sẽ báo cho bọn họ tới thăm ông, bất quá, chỉ có con trai lớn và con trai út của ông mới có thể tới, còn Thương Côn đang ở trại cai nghiện không thể đến được. Nếu ông có thể mở miệng nói chuyện, tốt nhất hãy khuyên bọn họ an phận mà làm người, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."

Trên hành lang vắng bóng người, chỉ có tiếng sấm cùng tiếng mưa vang vọng không dứt trong không gian, từng tiếng từng tiếng sấm truyền tới, dường như khiến cho cả tòa nhà đều rung chuyển.

Thương Lục dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng đấy hồi lâu mới miễn cưỡng làm dịu đi tâm trạng buồn bực ngột ngạt này, khi anh chuẩn bị cất bước một lần nữa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở đằng xa.

Bãi đỗ xe dưới hầm đã kín chỗ, Triệu Ngu đành dừng xe ở bãi đỗ xe bên ngoài, mưa thật sự quá lớn, chỉ đi một đoạn đường ngắn mà váy cùng giày của cô đã ướt đẫm.

Nước mưa men theo chiếc ô rơi xuống bên chân Triệu Ngu, nhìn làn váy ướt đẫm dính sát vào hai chân cô, Thương Lục ngẩn người, bước nhanh qua cởi áo vest khoác lên người Triệu Ngu: "Sao em lại tới đây?"

Triệu Ngu nhìn anh mỉm cười: "Đến với anh đó."

Cô biết chắc chắn bây giờ anh thấy rất khó chịu, bởi vì không có người nào hiểu được cái cảm giác yêu hận đan xen này hơn cô.

Thương Lục bình tĩnh nhìn cô trong giây lát, rồi nở nụ cười, giang hai tay ôm cô vào lòng.

Coi như bị cả thế giới vứt bỏ, anh cũng sẽ không cô đơn.

Hai người trở về biệt thự của Thương Lục, khi Triệu Ngu tắm nước nóng xong đi ra ngoài, đã thấy anh tắm xong đang ngồi ngẩn người nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Khung cảnh quá mức quen thuộc, trong lúc nhất thời làm người ta khó có thể phân rõ, đến cùng đây là hiện thực hay là hồi ức.

Bất quá, lần này trên chiếc bàn trước mặt anh không có rượu, mà cô lại chủ động đi lấy một chai tới, hỏi anh: "Có muốn uống mấy ly với em không?"

"Không phải em đang kiêng rượu sao?" Thương Lục cười, hất cằm về phía bình rượu trong tay cô: "Cái này rất đắt đấy."

"Đến quán cà phê của anh cũng đã nhận, em cũng không thiếu chút này đâu, từ từ rồi sẽ trả hết." Triệu Ngu mở rượu, rót một ly đưa cho anh, "Lần này là ngoại lệ, uống xong lại kiêng."

Thương Lục đón lấy ly rượu, nhưng không uống, mà chỉ nhấp môi, chậm rãi nói: "Bác sĩ nói, ông ta không sống được bao lâu nữa."

"Ừm." Cô thấp giọng đáp lại, ngồi xuống bên cạnh kiên nhẫn nghe anh nói.

"Anh thật sự rất hận ông ta, đáng tiếc......" Anh tự giễu mà cười: "Lại có chút luyến tiếc."

Cô vươn tay cầm tay Thương Lục: "Em hiểu."

Anh tiếp tục nói: "Thật ra ông ta không biết, trước nay mẹ anh chưa từng thực sự quên ông, mẹ anh nói, hai năm ở bên ông ta là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà, cho dù sau này có hận ông ta thấu xương, bà cũng rất trân trọng đoạn hồi ức đó, em nói xem, sao bà có thể ngốc đến vậy?"

Triệu Ngu không lên tiếng, nhưng bàn tay đã siết lấy tay anh chặt hơn.

Sau khi im lặng một lúc, Thương Lục thở dài, cầm ly lên nhấp thêm lần nữa, anh quay đầu lại nhìn cô: "Rượu hơi mạnh, em đừng uống."

Triệu Ngu cười: "Tiếc sao? Sợ em uống hết rượu ngon của anh à?"

Thương Lục cũng cười, đưa tay xoa xoa mái tóc hơi ướt của cô: "Sao em không sấy cho khô? Ở bệnh viện bị mắc mưa, coi chừng sẽ sốt đấy."

"Tóc sấy khô một nửa là được rồi, đây là lời chuyên gia nói đó." Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng em không biết liệu chuyên gia có đáng tin không."

Thương Lục mỉm cười nhìn gương mặt mộc của cô, bàn tay dần dần di chuyển từ mái tóc sang gò má hồng hào, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi mềm mại.

Anh yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt cô, và cô cũng đáp lại anh, không biết là ai chủ động trước, mà dần dần, hai đôi môi đã quấn lấy nhau.

Trong miệng anh còn vương hương rượu khi nãy, vừa thơm lại vừa ngọt, lại có chút kích thích vị giác, theo lưỡi anh tiến vào sâu hơn, cô có cảm giác dường như mình cũng say, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn vô lực.

Một tay Thương Lục đỡ đầu cô, một tay ôm eo kéo cô vào lòng, để cả người cô đều dán trên ngực mình, còn lưỡi anh thì ở trong miệng cô nhẹ nhàng liếm mút quấy loạn.

Anh không uống say, chỉ hai ngụm rượu như vậy không có khả năng khiến anh say được, nhưng từng tế bào trong toàn cơ thể tựa như đều đã hoàn toàn tê dại bởi nụ hôn này, làm cho anh chỉ muốn vĩnh viễn trầm mê trong đó.

"Ưm......" Dựa vào người anh một lúc lâu có chút không thoải mái, giữa lúc môi lưỡi dây dưa, cô khẽ 'ưm' một tiếng, ý bảo anh đổi tư thế khác.

Anh ôm cô nhích người ra sau, dứt khoát để hai người ngã xuống sofa, nhân lúc môi lưỡi đang quấn quít, thân thể nóng cháy cũng theo đó phủ lên.

===========

#sha;
Ừm..... Chị lại hết ăn chay rồi :))) 

Ta muốn nên nói trc với mọi ng 1 chút về phần ngoại truyện này. 
Ta nghĩ, bản thân tác giả cũng thích câu chuyện dừng ở chương 230 hơn, vì như bả đã giải thích trc đó, cộng thêm việc sau khi xong 230, bả phải gần 1 tháng sau mới viết tiếp phiên ngoại.
Tiến độ cập nhật phiên ngoại cũng rất lâu, 1-2 tuần 1 lần. 
Nói chung là phiên ngoại viết tiếp chủ yếu để chiều fan của các cặp đôi. 
Nếu bạn ship cặp nào, bạn có thể tìm hình ảnh sau này bên nhau của họ ở các phiên ngoại.  
Nhưng cá nhân ta cảm nhận thì phiên ngoại ko ăn rơ với cả chính văn cho lắm. Bản thân tác giả cũng có nói, có thể coi phiên ngoại như 1 thế giới song song, khi Triệu Ngu lựa chọn ở bên những người đàn ông chăng? 
Nói chung là 1 bộ truyện dù sao cũng phải có hay và dở, nhưng ta mong rằng sau khi kết truyện, nó có thể đọng lại trong lòng mọi người điều gì đó :3 
Chúc mọi ng đọc truyện vui vẻ  
(灬ºωº灬)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro