Chương 96: Bảo bối của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quỷ thần thiên địa ơi!" 

Đây chính là phản ứng đầu tiên của Nhã Hồng và Quốc Tử khi nhìn thấy Kim Vũ và Tuấn Ninh.

"Bữa nay có bão rồi!" 

Đây chính là phản ứng đầu tiên của người hầu.

"Lấy vợ xong đều như thế cả thôi."

Còn đây chính là phản ứng dào dạt kinh nghiệm của những ông chồng quốc dân Kim Ngũ Thành, Kim Tứ Hải và Kim Mạnh Khánh.

Trên mặt Kim Vũ không có chút cảm xúc gì, anh bình tĩnh hỏi, "Mẹ, khi nào đi?" Cái áo đỏ in hình heo kia chẳng ăn nhập gì với biểu cảm lạnh lùng của anh.

Nhã Hồng cười hì hì, nói, "Nửa tiếng nữa nha."

Kim Vũ và Tuấn Ninh ngồi lên ghế sofa, hai người dựa sát vào nhau, không chút để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Kim Ngũ Thành ho khù khụ mấy tiếng, nói, "Ta lên phòng nghỉ ngơi đây." Nói xong liền đứng dậy rời đi, bả vai còn không ngừng run lên.

Cặp vợ chồng Nhã Hồng và Quốc Tử cũng đi lên lầu. Nửa phút sau, ngay trên cầu thang vang lên tiếng cười man rợ(?) của Nhã Hồng và Quốc Tử. Không khó để nhận ra hai người họ cực kì cao hứng.

Tuấn Ninh cũng bật cười, hai mắt cậu híp lại cong vút trông vô cùng đáng yêu, giọng nói đầy ý cười, "Anh dễ thương quá đấy."

Kim  nhéo mũi cậu một cái, bất đắc dĩ nói, "Đâu dễ thương bằng em được."

"Hắt xì!" Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà khắp nơi đã vang lên tiếng hắt hơi của Kim Tứ Hùng. 

Kim Tứ Hùng vò mái tóc vốn đã rối bời của mình, uể oải xoa vai xoa lưng đi xuống cầu thang, "Dì Lý ới ời ơi, làm cho cháu ~~~ Trời má!"

Hai mắt Kim Tứ Hùng mở to kinh ngạc nhìn Kim Vũ, y còn chùi mắt vài cái, phát hiện hình ảnh trước mặt mình vẫn chưa biến mất.

Kim Tứ Hùng đi tới phòng bếp, từ đầu đến cuối ánh mắt đều hướng về Kim Vũ, cụ thể là gia đình heo nổi bật kia. 

Bà Lý thấy y liền hỏi, "Thiếu gia sao thế ạ?"

"Dạ? À... Dì Lý cho con ly nước chanh mật ong đi."

Năm phút sau, trên tay Kim Tứ Hùng là một ly nước chanh mật ong nóng hổi, y hỏi, "Dì Lý ơi, bác sĩ đã kiểm tra cho Kim Vũ chưa ạ?"

Bà Lý cười một tiếng, đáp, "Kim Thiếu không bị bệnh gì hết ạ."

"Ồ... ra vậy..." 

Kim Tứ Hùng uống một ngụm nước, chậc lưỡi hai cái, tâm trạng có chút phức tạp, "Bởi vậy mới nói a, mấy người yêu nhau làm gì có ai bình thường cơ chứ."

Như nhận ra một điều gì mới, ánh mắt Kim Tứ Hùng sáng rực, y vỗ tay một cái, nói, "A! Là cái loại suy nghĩ nguyên cả thế giới này đều điên có mình ta bình thường a!"

"...??" Bà Lý.

Cuộc đối thoại của Kim Tứ Hùng và Bà Lý mọi người đều nghe được. Kim Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Tuấn Ninh nhún vai, nói, "Xem ra sau khi bị bệnh Kim Tứ Hùng càng không bình thường."

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Nửa tiếng sau, Nhã Hồng và Quốc Tử đi xuống, hai người mặc bộ váy ngắn màu hồng phấn trông rất tươi tắn, trên tay còn cầm thêm cái túi xách màu hồng phấn nốt. 

Nhã Hồng vui vẻ nói, "Đi thôi nào."

Kim Mạnh Khánh đội cho bà một cái nón, nói, "Cẩn thận trời nắng."

Kim Tứ Hải nhìn sang con trai mình, hỏi, "Muốn đi chơi không?"

KIm Tứ Hùng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Dạ không."

Kim Tứ Hải lập tức nói, "Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Trừ ông nội của con ra mọi người đều đi hết đấy."

"Vâng..." Kim Tứ Hùng rề rà đáp.

Vì hôm nay Nhã Hồng và Quốc Tử đều có hứng đi dạo nên bọn họ quyết định đi bộ tới trung tâm thành phố. Quãng đường đi mất gần một tiếng. May mắn thời tiết hôm nay rất đẹp nên không có ai mất hứng.

Bất quá, trung tâm của sự chú ý chính là Tuấn Ninh và Kim Vũ.

Có người nhìn chằm chằm vào cái áo thun đỏ kia, cười lên mấy tiếng, đụng vào người bên cạnh, nói, "Cậu nhìn xem, gia đình heo đó thật đáng yêu."

"Hình như hai người đó là vợ chồng đấy. Có vẻ rất tình cảm."

"Haha, gia đình heo thật quá dễ thương! Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé và vẻ lạnh lùng ngầu lòi của anh trai kia đi."

"Thật sự đẹp đôi nha!"

Xung quanh vang lên thật nhiều câu nói khen ngợi và cảm thán. Nhã Hồng vui đến cười tít cả mắt mũi, khẽ ngân nga, "Gia đình heo a~"

Quốc Tử đang đứng mua mấy cái móc khóa, cầm trên tay ba cái móc khóa hình heo con, Quốc Tử đưa cho Tuấn Ninh, nói, "Giữ gìn làm đồ kỉ niệm nha. Một bé heo cho bảo bối tương lai của hai đứa đó."

Tuấn Ninh cười mỉm, nhận lấy bằng hai tay, "Cảm ơn cô út ạ."

Quốc Tử không nhịn được nhéo má cậu một cái, ôn nhu nói, "Đừng khách khí làm gì nha."

Kim Vũ không hài lòng nói, "Cô út, má em ấy sẽ xệ xuống." Anh còn không nghĩ tới số lần nhéo má cậu của anh nhiều tới mức độ nào. 

Quốc Tử bĩu môi, quay lưng đi cùng Nhã Hồng mua đồ. 

Tuấn Ninh nắm chặt tay Kim Vũ, cậu đưa cho anh móc khóa hình heo con, nói, "Đó là bảo bối của chúng ta. Anh phải giữ gìn cẩn thận đó nha."

Kim  không chút do dự cúi xuống hôn cái chụt vào môi cậu, "Anh biết rồi."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro