Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng thái thái không bị hai mẹ con kia làm cho mất hứng, tiếp tục thưởng thức Âu Tư Đình, chốc chốc lại chặc lưỡi :"Thằng nhóc nhà ta trèo cao rồi."

Du Đình thoải mái cười :"Làm gì có, Viễn Hạo rất ưu tú."

Bà nội Phượng :"Ưu tú cái gì, ngoại trừ cái đẹp trai thì chỉ là một thằng nhóc thúi."

Người xung quanh không nhịn được mà cười vài tiếng. 

Phượng Viễn Hạo ghé đầu vào tai bà nội :"Giữ cho con chút mặt mũi đi, dọa cháu dâu của bà nội bỏ chạy thì không được đâu."

Bà nội Phượng lập tức nắm tay Du Đình :"Đẹp trai cũng là ưu điểm, ít nhất có thể ngắm mỗi ngày, ra ngoài không mất mặt.

Du Đình bật cười.

Bà nội Phượng thực sự đáng yêu.

..........................

Lạc gia sau khi biết chuyện này, liên chuyển tài sản từ nước ngoài về để chống chọi với bão tố đang tiến tới. Tin tức này truyền ra, bên phía chủ tịch Dung liền báo cho Du Đình. 

Dù sao một nhà Lạc gia sững sờ, không dễ bị đánh bại như cô nghĩ. 

Ông Dung cảm thấy tham vọng nhiêu đó đã đủ, liền muốn buông tay. Du Đình tiến vào tình thế khó khăn, cả người bị phiền toái trong quấn lấy. 

Đầu cô dựa ra sau ghế, mắt hướng ra bên ngoài. Đấu rồi lại đấu, trận lớn đến trận nhỏ. 

Vòng tay của người nào đó ôm cô trong lòng, tiếng thở dài của cô bất giác thả xuống. Phượng Viễn Hạo yên tĩnh sưởi ấm trái tim cô :"Rất mệt sao?"

Du Đình :"Ừm."

Anh vùi đầu vào vai cô, mùi thơm quen thuộc truyền tới :"Đình Đình, thấy mệt phải biết nghỉ ngơi. Con người có danh vọng, có quyền lực, có tâm nguyện để hoàn thành nhưng phải biết nghỉ ngơi thì con đường mới bước tiếp được."

Du Đình nghiêng đầu hôn hắn :"Em biết rồi."

Móng tay cô móc vào bên trong áo sơ mi của hắn, chậm chạp trêu ghẹo :"Mong rằng đến lúc đó, Phượng Viễn Hạo vẫn ở đây."

Phượng Viễn Hạo nắm tay cô :"Mong Âu tiểu thư không chê bai."

.............................

Trời đẹp của nửa năm sau, Lạc gia cuối cùng không chống đỡ được nữa. Vốn đã hư hại từ trong gốc rễ, số tài sản kia như đổ nước ra ngoài cửa, càng đổ càng cạn. Lạc Xuyên thất thế, anh ta không có khả năng vực dậy Lạc gia. 

Trước khi có thể phong quang vô hạn, đều dựa vào con đường ba mẹ sắp xếp cho anh ta. Nhưng cả ông bà Lạc bây giờ có chống đỡ, anh ta đành phải chấp nhận mình đã thất bại. 

Thẩm gia không thể đợi nữa, để cứu cánh gia tộc. Thẩm Ngọc phải hủy hôn rồi gả cho một lão gia ngoài sáu mươi, hôn sự mà ông Thẩm sắp xếp. 

Không muốn bị dồn vào chỗ chết, Thẩm Ngọc bỏ trốn đi tìm Lạc Xuyên. Nhưng còn chưa thấy người đã bị Thẩm gia bắt về, ngậm ngùi gả cho người đàn ông xa lạ. 

Nửa năm sau đó Lạc thị tuyên bố phá sản, Lạc Xuyên bị buộc tội tham ô công quỹ và lừa gạt khách hàng đối tác, nửa đời sau của anh ta sẽ bóc lịch ở trong tù.

Thật ra nói rằng nhà họ Lạc bị tính kế cũng không đúng, nhà họ Lạc bề ngoài rất vững vàng đã mục rỗng từ trong. Bắt đầu từ thời ba của Lạc Xuyên đã có vấn đề, dần dần mục rỗng. Chỉ cần một cái động tay, Lạc thị sẽ sập bất kỳ lúc nào. Đó là lý do vì sao sau khi Lạc Xuyên thừa kế, anh ta một mặt muốn nắm tay người mình yêu, một mặt muốn lợi dụng tình cảm để có được sự giúp sức của Du gia.

Du Đình gặp lại anh ta vào một chiều hè, trại giam nóng bức. Bên kia tấm kính, Lạc Xuyên đầu tóc bù xù, trên mặt còn có vết thương do bạn tù để lại.

Làm gì còn dáng vẻ tinh anh ưu tú năm nào, anh ta đã bị cuộc đời này đánh bại.

Lạc Xuyên cười nhạo khi nhìn thấy cô :"Đến cười tôi sao?"

Du Đình ngồi xuống ghế :"Thay Du Đình nhìn thấy kết cục của anh."

Khuôn mặt anh ta méo mó :"Lại là Du Đình, Du Đình, con khốn đó. Nếu không phải do cô ta, sao tôi phải lâm vào con đường này? Chết rồi thì cứ chết đi, phiền phức như thế."

Cô lấy trong túi xách một tấm ảnh cũ, có người đứng cạnh nhau, nụ cười sạch sẽ của những nam thanh nữ tú thời đi học. Cô lật mặt sau của tấm ảnh, dòng chữ cuối cùng của Du Đình thực sự để lại. 

Nguyện tin người, lần cuối. Ngày 5/6/nămXX

Là ngày mà Du Đình đến du thuyền, bị chính tay Lạc Xuyên xô xuống biển. 

"Cô ấy biết du thuyền chỉ là cái bẫy, nên đã lựa chọn đến đó lần cuối cùng, muốn nói rõ với anh. Cô ấy muốn chúc phúc cho anh và Thẩm Ngọc, muốn nói rằng dù không thể ở bên nhau nhưng cô ấy vẫn xem anh là bạn. Cho nên dù là cái bẫy, cô ấy vẫn mạo hiểm bước vào. Bởi vì cô ấy tin tưởng con người của anh."

Du Đình thông minh, sao có thể không đề phòng Du Thúy, sao không nhận được tin tức nào từ thuộc hạ của mình? Lúc đó có lẽ Du Đình chỉ nghĩ rằng, dù gì bọn họ cũng đã cùng nhau lớn lên, Lạc Xuyên sẽ không đến mức muốn giết cô. 

Lạc Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ ngắn ngủi kia, tơ máu trong mắt càng hiện rõ ràng, đầu ngón tay chậm chạp run rẩy. 

"Làm sao cô ấy biết, nếu đã biết tại sao còn đến? Rõ ràng..."

Du Đình :"Niềm tin của con người rất lớn, đủ để che lấp đi phần lý trí cuối cùng của họ."

Lạc Xuyên cười khổ :"Tôi biết Du Đình thích tôi. Nhưng tôi yêu Thẩm Ngọc, tôi sẽ làm tất cả để ở bên Thẩm Ngọc."

Du Đình :"Cho nên anh nghĩ rằng mình ra tay với Du Đình là đúng? Dựa vào cái gì? Du Đình đã làm sai cái gì? Cô ấy thích anh thì là sai sao, cô ấy đáng để biến thành vật hy sinh sao? Tình cảm của cô ấy giấu kín kẽ, âm thầm chúc phúc cho hai người. Tại sao vẫn phải ch.ết? Lạc Xuyên, anh không chấp nhận rằng mình thất bại phải đạp vào Du gia để tiến thân, nhưng tôi thì thấy rất rõ. Anh không xứng với cái gì hết, Thẩm Ngọc hay Du Đình đều như vậy."

Du Đình để lại bức ảnh rồi rời đi. 

Phía sau lưng cô truyền tới tiếng động lớn, viên cảnh sát tận lực ngăn cản phạm nhân kích động. Tiếng gầm lớn của Lạc Xuyên, khép lại nỗi oán hận trong lòng cô. 

Lạc Xuyên sụp đổ, kết cục Thẩm Ngọc không khá hơn bao. Làm vợ của một lão già phú nhị đại, cật lực ép bản thân hạ thấp kiêu ngạo của chính mình. 

Thẩm gia dựa vào hôn nhân thương mại của con cháu để duy trì, cách này chẳng thể duy trì quá lâu, con cháu trong nhà họ Thẩm chán ngán đến mức bỏ đi. Nhà họ Thẩm như con thuyền nhỏ, ngụp lặn trong giới thượng lưu. 

Một năm sau, Du gia chỉ còn lại mảnh tro tàn, Du Thúy bị cảnh sát khởi tố mưu sát. Im ắng một năm qua vì Du Đình nghi ngờ cái chết bất thường của ba mẹ cô năm xưa, thì ra đều là một tay Du Thúy gây nên. 

Sau khi giải quyết chuyện của Du Thúy, Lý Lệ Na đột ngột mất tích. Tin tức cuối cùng mà cô nghe ngóng được, Lý Lệ Na cặp kè với một người giàu có đã kết hôn, bị vợ người ta đánh đến sứt đầu mẻ trán. 

Một ngày thu lạnh lẽo, Du Đình ngồi bên cạnh giường bà nội Du. Bà nội Du ốm yếu nằm trên giường, mơ hồ gọi tên Du Đình, gọi tên ba của Du Đình.  

"Bà nội xin lỗi, xin lỗi con."

"Mẹ xin lỗi..."

Du Đình lắc đầu :"Bà nội không có lỗi, đều là ý trời."

Bà Du vuốt má cô, giọng nói nghèn nghẹn :"Du, Du Đình."

"Vâng, con đây."

Bà Du ứa nước mắt :"Còn sống là tốt rồi, tốt rồi."

Còn mong đợi gì nữa. 

Chiều hôm đó bà Du ra đi, trong nhà chỉ còn lại mấy người. Du Đình đứng ra làm tang lễ, sau khi hoàn thành mọi thứ thì đóng cửa Du gia, chính thức rời khỏi Cửu thành. 

Ở con đường nối ra ngoài cổng, người đàn ông ưu tú kia nhìn về phía cô, đưa tay ra :"Về thôi, Đình Đình."

"Được, chúng ta về thôi."

Về, tiếp tục cuộc đời mới, đẹp hơn và yên bình hơn. 

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro