Phần 1: Rõ ràng tôi thích em đến thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 1

Tác giả: Ôn Cừu

Biên tập: Bột

___

Hôm nay đẹp trời, Phương Trạch nghĩ đến việc đẩy Chương Trường Phong ra ngoài đi dạo.

Già thì già thật, nhưng tư tưởng vẫn ham tự do. Đừng thấy ông ngồi trong phòng không lên tiếng là thế, thật ra trong lòng cũng không thoải mái. Cây lan dạ hương trước cửa sổ đã bị ông nhổ đi một nắm lớn, tính tình như Lão Ngoan Đồng (1) vậy.

(1) Lão Ngoan Đồng: là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. Chu Bá Thông là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung với ngoại hiệu Lão Ngoan Đồng.

Bà đậy nắp bút lên, trên quyển nhật ký là những con chữ nhỏ nhắn, xinh đẹp ghi lại những vụn vặt ngày thường. Trước kia khi vừa mới về nước, bà rất thích viết xuống những câu tiếng Pháp dài thật dài. Bây giờ có tuổi rồi và trở lại Pháp, bà lại cố chấp viết chữ Hán.

Trí nhớ của bà cũng dần dần kém đi như Chương Trường Phong. Đôi khi mở lại cuốn nhật ký trước kia, bà luôn có cảm giác đây là chuyện xảy ra với người khác.

Nhưng Chương Trường Phong thì ngược lại, rõ ràng ông vừa ăn sáng xong đã quên ngay, nhưng khi nói về chuyện năm xưa thì lại nhớ tới rõ ràng, mạch lạc, cũng không giống ông lão 80 chút nào.

"Lúc ấy tôi đang đứng trên lầu cùng cha, chú Hai và cả nhóm lão gia kia, bà còn nhớ tòa nhà kiểu Tây ấy nhà tôi không? Tòa nhà phía trước có tượng sư tử đá ấy..." Chuyện Chương Trường Phong nhắc đến nhiều nhất là lần đầu bọn họ gặp nhau.

"Lúc đó bà mặc sườn xám ngắn màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm khăn choàng len, xinh đẹp biết bao nhiêu. Cặp mắt ấy của bà sáng hơn bất kỳ ai khác, chân mày nhọn, cằm nhỏ hơi hếch lên. Lúc đó tôi đã nghĩ cô gái nhỏ này trông rất có tinh thần."

Phương Trạch không quá để ý tới ông mà nói: "Già rồi còn không đứng đắn. Bây giờ nói nghe hay thật đấy, ông nhớ lúc đó ông đánh giá tôi thế nào không?"

Khuôn mặt già nua của Chương Trường Phong đỏ lên, ông kéo tay của người bạn già mà cười hớn hở, không dám nói tiếp nữa.

Bà đẩy xe lăn đi vào con đường nhỏ trong cánh rừng sau nhà. Thỉnh thoảng Chương Trường Phong sẽ quay lại nhìn lên thử, như sợ sẽ không thấy bà nữa vậy.

Thời còn trẻ, ông gặp chấn thương ở đùi, khi có tuổi rồi thì không cử động được nữa. Kể cả tim và đại não đều phát sinh vấn đề ở các cấp độ khác nhau, cũng đã nhiều lần kề cận với sinh tử nhưng nhờ sức sống ngoan cường mà vượt qua được.

Xe lăn dừng lại giữa cánh đồng hoa, gió nhẹ thổi qua những cành non lá gầy, khiến chúng dập dờn thành từng đợt sóng trùng điệp màu hồng nhạt.

"A Trạch." Giọng Chương Trường Phong chập trùng theo gió: "Khi ngày đó tới, bà đừng đau lòng. Tôi đi trước thật ra cũng là chuyện tốt, nếu không ở nơi tha hương đất khách quê người này, đi đâu mới tìm được người làm gà hầm nấm cho tôi ăn đây?"

Phương Trạch thấy lời này của ông không có lý chút nào, bà quát khẽ: "Tìm đầu bếp nấu món Trung không được à? Ông tưởng giờ vẫn là lúc mới tới hay sao? Tôi chạy khắp nơi cũng không mua được một túi xì dầu."

"Không ngon bằng bà nấu." Ông vươn tay ra tìm tay bà, Phương Trạch cũng mau chóng đưa tay ra để ông nắm.

"Tham ăn."

Món gà hầm nấm này cũng là bà học được sau khi kết hôn. Còn năm đó bà là tiểu thư nhà giàu đi du học về, mười đầu ngón tay không dính nước, lại ỷ vào tài sắc vẹn toàn nên kiêu căng tự mãn vô cùng.

*

Khi đó là lần đầu tiên Phương Trạch tham gia tiệc rượu sau khi từ Pháp về. Họ nói đây là tiệc rượu do Chương đại soái có thế lực nhất tổ chức, những người được tham gia cũng đều là người bản xứ có máu mặt.

Thế nhưng cô lại xem thường, trong lòng thầm nghĩ kẻ đặt sư tử đá trấn trước tòa nhà kiểu Tây thì có thể là nhân vật lỗi lạc tới đâu?

Chỉ là đám kiêu binh (2) một phương mà thôi.

(2) Kiêu binh: binh lính càn quấy, chỉ người đi lính lâu nắm, phẩm chất tồi tệ và làm điều càn rỡ.

Có lẽ đây là tiệc rượu mang tính chất hữu nghị, tiếng nhạc vừa vang lên chưa bao lâu, trai thanh gái lịch đã kết đôi và khiêu vũ cùng nhau rồi. Cô không thích mùi khói thuốc nồng nặc trong sảnh nên cầm ly Sâm Panh tựa ở cửa sổ cho thoáng khí.

Một khúc nhạc kết thúc, cô ngẩng đầu đã thấy đám người trên lầu vây quanh một người trẻ tuổi mặc quân phục thẳng tắp. Người kia người cao chân dài, mũ lính chúc xuống thấp làm nổi bật khuôn mặt khôi ngô anh tuấn, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại đầy cợt nhả, càn rỡ.

"Người kia được đấy, rõ ràng là không nghe lời, mặt mày cũng là tướng khắc chồng."

Lời này vừa dứt, anh còn chỉ vào cô từ phía xa, giống như cầm súng ngắm chuẩn con mồi vậy. Cách xa như thế, Phương Trạch cũng cảm nhận được cảm giác áp bách từ cặp mắt của người kia, mà việc này khiến cô cực kỳ không thoải mái.

Hôm ấy cô về từ sớm, không ngờ hôm sau mới từ thi xã về nhà đã thấy cả nhà đang ngồi trước bàn, xem chừng là đang đợi cô về.

"Sao thế ạ? Sao lại dàn trận lớn thế này?" Cô đặt túi nhỏ trong tay xuống rồi ngồi vào chỗ của mình. Khi không thấy ai động đậy, cô lại tự rót cho mình một tách cà phê.

"Ta còn muốn hỏi con đấy, sao con lại trêu phải Thiếu soái nhà họ Chương kia? Con không thích nhất là người làm lính mà?" Quải trượng của cha cô gõ xuống sàn nhà vang lên âm thanh vang dội.

Cô nghĩ kĩ một lúc mới nhớ được người gọi là" Thiếu soái nhà họ Chương" kia là ai, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Con và anh ta còn chưa nói chuyện nổi nửa câu."

"Thế mà người ta gửi thiệp mời và sính lễ đến nhà rồi đây!" Thiệp mời đỏ chót được ném lên bàn, Phương Trạch xem chữ bên trên mới biết thì ra người kia tên là Chương Trường Phong.

Cô nhấp một ngụm cà phê.

"Con để tâm một chút cho ta! Sao mà không lo lắng chút nào thế?" Cha cô kìm nén cơn giận mà hỏi.

Phương Trạch bình tĩnh nói: "Cha, bây giờ là dân quốc, ngay cả điều lệnh của chính phủ cũng viết rõ ràng về đề xướng yêu đương tự do, hôn nhân kiểu mới. Sao nhà họ Chương bọn họ vẫn còn cổ hủ, giáo điều như thế... Anh ta gửi thiệp mời và sính lễ đến nhưng chúng ta không gả, trả lại anh ta là được."

Lòng Phương lão gia bực bội không thôi, ông lại quay sang nói vợ mình: "Bà xem bà đi, lúc trước thu xếp bằng được cho nó sang Pháp học tri thức tân tiến, giờ thử xem trong đầu nó là thứ gì kia? Con gái mang nhiều tư tưởng mới như thế, sau này lập gia đình thì phải làm thế nào!"

Tuy mẹ cô không hoàn toàn đồng tình với sự oán trách của chồng, nhưng bà cũng thấy mình có nghĩa vụ khuyên nhủ con gái nên nói nhẹ nhàng: "Việc cưới gả này không phải muốn hủy là hủy được đâu? Con đi du học mấy năm nên không rõ tình hình trong nước rồi."

"Bây giờ đang là lúc quân phiệt đấu tranh gay gắt, làm ăn cũng phải có thế lực quân đội che chở mới duy trì được. Sản nghiệp trong nhà không bì được với năm đó nữa, nhà máy sợi đã sập mấy cái rồi, đầu tư tài chính cũng kiếm được ít đi."

(3) Quân phiệt: quân nhân phản động chống đối chính trị. Chủ nghĩa quân phiệt là trào lưu tư tưởng của một chính phủ hay của quần chúng chủ trương tăng cường sức mạnh quân sự, chuẩn bị dùng nó một cách hung tợn để bảo vệ hay đòi hỏi quyền lợi của quốc gia.

"Thế nên ý của hai người là gì?" Cô lạnh mặt đặt tách cà phê xuống bàn: "Bán con gái đúng không?"

Chị dâu cô ở cạnh vội vàng hòa giải: "Em à, em nói gì vậy? Em cũng đến tuổi cưới gả rồi, chị dâu nghe ngóng được Chương thiếu soái kia trẻ tuổi lại anh tuấn, nhà lớn nghiệp rộng, chưa ai gặp mà không nói tốt..."

"Hôm qua em vừa gặp rồi, không được! Không tốt chút nào!" Cô nói xong thì rời khỏi chỗ và nhanh chân lên lầu về phòng, cánh cửa sau lưng cũng nặng nề sập lại.

Phương Trạch mở cuốn nhật ký ra rồi đưa bút ghi lại tâm tình của mình.

Cô thấy oan ức vô cùng, sau khi về nước, cô cố gắng làm một người con ngoan. Những người bạn cùng du học kia ra ngoài tụ hội suốt đêm, cô lại lo người nhà không vui nên luôn về sớm.

Khi ở trong nhà, cô cũng không hát lên thành tiếng bởi cha không thích như vậy, sau đó cũng ít lui đến xã hí kịch. Nhưng những tri thức cô học được nhiều như vậy cũng không uổng chút nào, lòng cô vẫn hướng tới bình đẳng và tự do!

Lúc này, cô thà rằng mình chưa được tiếp xúc với những tư tưởng mới kia, thế nhưng đã không được nữa rồi. Cô không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, cô là Phương Trạch.

Sau đó lại thêm một khoảng thời gian ồn ào nữa, lúc ấy cha cô cả ngày âm trầm, mẹ lại khóc cả đêm. Mà dù thế nào cô cũng là con gái cha sinh mẹ dưỡng, vì thế phải nhắm mắt đưa chân mà đồng ý gả đi.

Lại về sau, nghe nói nhà họ Chương làm hôn lễ kiểu cũ nên thêm một lần không vui nữa.

Cô cứ vậy mà gả cho Chương Trường Phong đáng giận và đáng hận mới gặp một lần kia.

Ngày kết hôn đó, Chương Trường Phong vẫn còn tới giám sát huấn luyện quân đội. Sau đó anh bị nhóm trưởng quan buộc đóa hoa đỏ thật to lên quân phục mà đưa tới nơi cử hành hôn lễ.

Phương Trạch thấy anh như thế thì muốn xốc khăn cô dâu bỏ đi chứ không cưới gả gì nữa, thế nhưng cô lại bị Chương Trường Phong túm về bái đường. Hai người chưa vào động phòng mà đã thấy mặt, rõ là bát tự không hợp nhau, cũng không đội trời chung.

Những người tới tham dự hôn lễ của Chương Trường Phong chủ yếu là người trong quân đội, từng nhóm từng nhóm đều lớn tiếng muốn uống rượu với tân nương. Đương nhiên Chương Trường Phong phải ngăn rượu, anh còn nói phụ nữ như cô sao uống rượu được?

Mà từ ngày về nước tới giờ, Phương Trạch vẫn luôn không có cơ hội uống rượu. Lúc này cô lại đang giận dữ, vì thế mới nâng ly lên, dựa vào đâu mà không uống? Phu nhân thiếu soái sẽ uống cùng các anh em!

Trong lúc nâng ly cạn chén, bàn rượu náo nhiệt vô cùng nhưng Chương Trường Phong lại tức tới nghiến răng. Anh ném bình rượu đi rồi đỡ Phương Trạch say khướt lên mà nói hướng về phía bàn rượu: "Vẫn chưa xong hả? Chậm giờ động phòng của ông đây!" Anh nhanh chân đi mất, sau lưng lại vang lên trận cười ầm ĩ.

Khi trở về phòng, Phương Trạch cũng coi như tỉnh táo. Cô đẩy anh ra rồi ngồi vào trước gương mà tháo từng thứ đồ trang sức nặng nề trên đầu đâu vào đấy. Cô say thì say thật, nhưng vẫn chưa tới mức bất tỉnh nhân sự, chỉ là gương mặt đã nhiễm thêm sắc hồng, ánh mắt cũng phiêu diêu không rõ.

"Nghe nói em là người đọc sách, không ngờ cũng có tửu lượng lắm." Chương Trường Phong cởi mũ xuống rồi nới lỏng hai cúc áo.

"Sao anh lại lấy tôi?" Cô vẫn còn mặc váy cưới đỏ tươi trên người, mái tóc đen dài xõa xuống phía dưới.

Chương Trường Phong nhìn bóng lưng của cô rồi bước lên ôm bổng Phương Trạch lên, tiếp đó đã đặt cô xuống giường lớn rồi đè thân lên: "Lấy em làm gì? Để sinh con trai cho ông đây!"

Phương Trạch nhíu mày đầy chán ghét, cô nhìn chằm chằm anh rồi nói: "Vậy sao anh không lấy người khác? Nhiều phụ nữ muốn sinh con cho Chương thiếu soái lắm."

Tay mở cúc áo của Chương Trường Phong dừng lại, anh ngồi đó nhìn Phương Trạch bị mình đẩy ngã trên giường: "Rốt cuộc em muốn nói gì?"

"Tôi nghe được lời anh nói ngày đó." Cô nói.

"Người kia được đấy, rõ ràng là không nghe lời, mặt mày cũng là tướng khắc chồng." Cô vẫn nhớ rõ ngày đó Chương Trường Phong nói như vậy.

"Anh muốn chết à?" Phương Trạch gằn từng chữ mà đưa ra kết luận của mình.

Chương Trường Phong thừa nhận người phụ nữ anh cưới về đúng là không nghe lời. Anh cởi giày da trên chân ra rồi đưa đầu lưỡi liếm hàm răng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.

"Không cần em xen vào."

Phương Trạch chưa đợi anh chạm vào đã tự cởi cúc cổ áo trước. Cô ngồi dậy, trong mắt không có chút e ngại nào, thậm chí còn nhiễm thêm vẻ kiêu ngạo.

"Đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh đừng nghĩ là anh ngủ tôi, bởi chúng ta đều nhận được vui thích ngang nhau. Đương nhiên, tôi cũng không phải vì sinh con cho anh."

Cô duỗi hai tay kéo sát cổ của Chương Trường Phong lại, sau đó kề sát bên tai anh nói từng chữ rõ ràng: "Nhớ cho kỹ, tôi là Phương Trạch."

Chương Trường Phong thấy mình điên rồi.

Anh thế này không phải là lấy cô vợ vâng lời răm rắp, mà là cưới "gia" (4) về.

(4) Gia: ở đây được hiểu là lão gia, đức, ngài, ông chủ, cụ lớn (là cách gọi quan lại, địa chỉ thời xưa; cũng là cách xưng hô tôn kính với các vị thần linh).

Phương Trạch như hạ chú gì với anh vậy, hôm sau khi tới doanh trại, trong đầu Chương Trường phong đều là hai chữ Phương Trạch. Cấp dưới đùa anh rằng đêm động phòng sung sướng quá rồi, anh mới đáp lại một câu: "Sướng! Như đánh trận vậy."

Vì để vun đắp tình cảm cho đôi vợ chồng trẻ, mẹ anh dặn người dưới đưa cơm vào phòng cho họ.

Hai người chỉ ăn cơm mà không nói gì. Chương Trường Phong càng ăn càng tức, anh rẫu rĩ trong lòng: "Ngủ với vợ mình mà ngủ xong vẫn chưa thể nói là ngủ! Thế là thế nào? Còn phải nói là cô ấy ngủ mình chắc?"

"Vợ."

"Sao?" Phương Trạch đáp lại ngay, nhưng trên mặt cô không có biểu cảm nào dư thừa.

"Hâm rượu cho tôi." Anh ung dung dựa nhẹ vào ghế rồi quan sát phản ứng của người đối diện từ trên cao.

Phương Trạch ở đối diện cũng ngây người: "Anh không tự hâm được à?"

Chương Trường Phong không nói mà đưa mắt nhìn để cô tự hiểu ra.

Phương Trạch lại dò hỏi: "Gọi người dưới nhé?"

Chương Trường Phong mỉm cười ấm áp nhìn Phương Trạch gác đũa lại.

Phương Trạch không chỉ gác đũa mà cô còn đứng dậy khỏi ghế, sau đó mở cửa và lớn giọng gọi người: "A Cúc mau tới hâm rượu cho thiếu gia nhà em này, anh ấy không biết làm, cần người hầu hạ!"

Tiếng gọi còn vang vọng trong nhà, A Cúc dưới lầu cũng chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy cửa bị đóng lại "ầm" một tiếng.

Phương Trạch bị Chương Trường Phong chặn ở cửa, cô cũng không bối rối mà nghiêm túc vỗ vỗ vào vai anh: "Sao nào? Anh không uống rượu nữa à?"

Chương Trường Phong không muốn uống rượu, anh thấy quá mất mặt, việc cưới gả này không tình ý chút nào.

Phương Trạch chẳng những không chiều anh, Phương Trạch còn không cần anh, điều này khiến đáy lòng Chương Trường Phong mất mát không thôi.

Nếu phải nói thì dù ngày thường ở nhà Phương Trạch không bảo sao làm vậy nhưng cũng coi như nghe lời. Cô đồng ý chung giường, chưa từng tranh cãi, hiếu kính cha mẹ chồng, chưa từng giày vò người khác, đáng ra nên thỏa mãn chứ? Nhưng Chương Trường Phong vẫn thấy thiếu gì đó.

Từ nhỏ tới giờ, anh thường được chứng kiến cách cha mẹ mình ở chung. Vì thế ý thức về quan hệ vợ chồng của anh là đàn ông bộn bề bên ngoài cả ngày, về đến nhà người đầy mồ hôi cũng nằm chổng vó trên giường, chờ vợ tới hỏi han ân cần.

Người vợ hoặc là nhân cơ hội này càu nhàu chồng mấy câu, còn sướng vui buồn giận đều phải để ý vẻ mặt của đàn ông.

Phương Trạch thì ngược lại, ngày nào cô cũng dậy sớm hơn anh, còn tự ăn cơm, chọn quần áo rồi trang điểm, sau đó ra cửa. Tới trưa cũng không ai biết cô đi đâu, khi trở về còn đắc ý ngồi ôm điện thoại ở đầu giường. Nào là trò chuyện thơ ca này, hội họa này, tất cả đều là những thứ anh nghe không hiểu, thỉnh thoảng còn dùng vài câu tiếng nước ngoài nữa.

Ngày nào cũng xem phim, khiêu vũ, đọc sách, làm thơ, vẽ tranh, viết nhật ký, tối đến lại ngồi khâu váy mình thích. Đã vậy tuần nào cũng tới giáo đường đúng lịch, mỗi ngày của cô cứ phong phú mà vui vẻ như vậy.

Đối với Chương Trường Phong, có lẽ Phương Trạch có một nguyên tắc thản nhiên là: Tiêu tiền của anh, coi anh không tồn tại, lại còn chơi đến vui vui vẻ vẻ.

Cũng may anh không quá quan tâm, phụ nữ ấy à, xinh đẹp càng bớt việc, ra ngoài đưa theo cho có là được. Anh bận quân vụ, nếu không bị cha mình thúc giục, anh cũng sẽ không chọn bừa một người để cưới gả như thế.

Một ngày này quân vụ kết thúc sớm, tới chiều Chương Trường Phong đã về đến nhà. Anh cũng biết phải ở cùng và dỗ dành vợ, vì thế đã từ chối lời mời đi xem hí khúc của Bát sư trưởng, tinh thần kia của Phương Trạch còn thú vị hơn hí khúc nhiều.

Theo lý thuyết thì tiếng vào cửa của anh cũng không nhỏ, thế nhưng Phương Trạch lại không hề để ý tới, cô vẫn nâng cao quyển sách mà ngồi trước bàn, còn lật một tờ như thật.

Tóc dài của Phương Trạch được cuộn lại chỉnh chỉnh tề tề, còn dùng kẹp tóc độc đáo để cố định lại. Cô mặc bộ âu phục vân chìm bằng lụa màu trắng, cổ và tay áo được cách điệu bằng đường may kiểu Tây Dương, trên cổ cô là chuỗi ngọc trai cuốn vòng kép. Nắng chiều muộn xuyên qua cửa sổ chiếu lên khiến cả người tuyết trắng kia như ánh lên một tầng vàng nhàn nhạt.

Chương Trường Phong đang nghĩ cảnh đẹp ý vui cũng là chuyện tốt, nhưng khi nghĩ Phương Trạch mặc xinh đẹp như thế không phải vì anh, thì vẻ không đứng đắn trong lòng kia lại nổi lên.

Thế nào? Coi người đàn ông của em không tồn tại đúng không?

Anh lôi ghế ra rồi thư thư thái thái dựa lên trên, còn phô ra tư thái trong quân đội, chân phải và chân trái gác lên bàn rồi bắt chéo vào nhau.

Đế giày chiến đấu kia không dính chút bụi đất nào, nhưng bàn đọc sách này của Phương Trạch cũng sáng bóng, sạch sẽ. Mà quan trọng nhất là cặp chân của anh chỉ thiếu chút nữa là đưa tới trước mặt cô rồi, Phương Trạch có muốn không nhìn anh cũng không được.

Quả nhiên, Chương Trường Phong thấy Phương Trạch bỏ sách xuống, cô nhẹ nhàng hất chân anh ra, đôi mắt trong trẻo hơi trừng lên khiến anh thoải mái cực kỳ.

"Vợ." Anh kiềm lại sự vui vẻ mà vờ vô ý mà gọi một tiếng.

"Sao?" Phương Trạch không định để ý tới anh tiếp nữa mà lại nâng sách lên.

Chương Trường Phong đành phải tự tìm chủ đề: "Đọc gì thế? Đọc cho tôi nghe."

Phương Trạch chẳng buồn thừa lời, cô đọc luật thơ êm ái một lần, sau đó là đọc thơ Sonnet (5) hồi lâu. Chương Trường Phong nghe mà thấy như có gió thổi qua khiến lòng anh nổi lên từng gợn, từng gợn sóng.

(5) Thơ Sonnet (tiếng Việt: Xon-nê): là một hình thức thơ có nguồn gốc từ Ý; Giacomo Da Lentini được coi là người đã phát minh ra thể loại thơ này. Thơ dạng Sonnet là bài thơ có 14 câu có vần với nhau theo một kiểu cách xác định nào đó. Đến thế kỷ thứ mười ba sonnet được chuẩn hóa thành một bài thơ mười bốn dòng với một luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định. Các từ liên quan đến sonnet đã phát triển gắn liền với lịch sử. Nhà thơ chuyên viết sonnet đôi khi được gọi là "sonneteers", mặc dù thuật ngữ này có thể được sử dụng với nghĩa nhạo báng.

Anh nghĩ thầm rằng hứng thú của những người đọc này đúng là không giống chúng ta, lúc trước trong nhà anh nào có người tao nhã thế này. Vào ngày thường, mẹ, chị cả và chị hai không đánh mạt chược để giết thời gian, thì cũng tán gẫu rồi trách móc tới anh cũng thấy đau đầu.

Một bài thơ trôi qua, Chương Trường Phong gật gật đầu, anh rút chân phải đặt lên chân trái rồi ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đọc hay lắm, nghĩa là gì?"

Biểu cảm trên mặt Phương Trạch rất phức tạp: "Đây là thơ tình, viết về tình yêu."

Chương Trường Phong hiểu rõ: "Hiểu rồi, nghĩ đến tôi."

Phương Trạch nặng nề khép sách lại, cô vừa muốn thốt ra câu "tự mình đa tình" thì lại sợ anh nghe không hiểu thành ngữ này, nên thuận miệng hỏi: "Sao tôi đọc thơ tình lại là nghĩ đến anh?"

Chương Trường Phong đột nhiên nổi giận, anh thu lại hai chân gác trên bàn rồi ngồi thẳng dậy: "Tôi cho em biết, em là vợ tôi, lúc em đọc thơ tình mà nghĩ đến người khác thì hỏng hẳn!"

Phương Trạch không chịu nổi nhất là vẻ hung tợn này của anh, cô càng nghiêm túc hơn: "Chương Trường Phong, chúng ta không phải tự do yêu đương, cưới gả thế nào anh cũng biết rồi, có nói là ép mua ép bán cũng không quá đáng. Tôi thừa nhận Phương Trạch tôi không đấu lại được hiện thực. Chúng ta có thể tiếp tục quan hệ xác thịt này, nhưng anh sẽ không bao giờ trói buộc được tinh thần và tự do của tôi. Dù tôi có chết, tình yêu của tôi cũng không thuộc về loại cường đạo ác ôn như anh!"

Mỗi câu mỗi chữ của cô đều như có âm vang hùng hồn, Chương Trường Phong nghe được thì trước mắt như tối dần đi.

Tức giận rồi dễ gây ra chuyện hồ đồ, anh nâng bàn tay có thể tay không bóp nát xương kia lên rồi nhìn chằm chằm vào mặt Phương Trạch, sau đó lại thấy đôi mắt kia của cô đã dần đỏ lên. Cuối cùng anh vẫn không đánh xuống mà hung tợn nện bình hoa tráng men xuống đất tới nát bấy.

Một tiếng này vang dội không thôi, ngay sau đó là tiếng Chương Trường Phong đóng sập cửa và những tiếng bước chân liên tiếp chỉ hận không thể đạp thủng cầu thang. Lầu trên lầu dưới đều biết chuyện này, họ thầm thì rằng sao vợ chồng trẻ vừa cưới gả đã náo loạn tới mức đó rồi.

Nhưng chỉ cần Chương Trường Phong nổi nóng thì không ai dám lắm miệng khuyên một câu. Họ sợ chẳng may chọc phải thiếu soái này rồi lại dẫn lửa thiêu thân.

Đảo mắt đã trôi qua một tuần, Chương Trường Phong lỗ mãng không về nhà, Phương Trạch bên này cũng không có ý định chịu thua, chỉ có Chương lão phu nhân trong nhà là đứng ngồi không yên.

Bà biết Phương Trạch không giống mấy cô con gái nhà mình, dùng thân phận mẹ chồng mà cứng rắn thì chắn chắn không được. Bởi cô con dâu này của bà tuyệt có thể về bỏ về nhà mẹ đẻ hoặc rời đi ngay trong đêm. Chưa nói sau này kết thúc không hay, nếu chuyện truyền ra ngoài cũng sẽ không êm tai chút nào.

Chương lão phu nhân vất vả suy nghĩ lí do thoái thác trong phòng mình, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt mà đẩy cửa phòng vào. Cuối cùng bà ngẩng đầu lên thì thấy con dâu mới không hề hấn gì, thậm chí cô còn đang vừa mở máy hát vừa tưới hoa nữa kìa.

"A Trạch à." Bà đóng cửa phòng vào.

Phương Trạch vội vàng đặt siêu nước xuống rồi ngọt ngào gọi một tiếng "mẹ", sau đó kéo ghế ra mời bà ngồi xuống.

Chương lão phu nhân không thấy bóng dáng của việc kia trên mặt cô thì cũng không tiện nói thẳng, bà nhìn lướt qua mặt bàn rồi nói: "Đổi bình hoa rồi à?"

"Vâng, đổi rồi ạ, bình trước bị rơi xuống đất nên vỡ rồi." Phương Trạch cũng trả lời dứt khoát, chỉ là không nhắc chữ nào tới Chương Trường Phong.

Chương lão phu nhân thấy không có hiệu quả nên phải tự mở đầu: "Trường Phong, mấy ngày rồi... nó không về đúng không?"

Phương Trạch bấm đốt ngón tay dưới gầm bàn rồi trả lời: "Vâng, bảy ngày chưa về rồi ạ."

Chương lão phu nhân thấy cô không vội thì càng sốt ruột hơn, bà vội vàng giải thích: "Nhà họ Chương chúng ta chỉ có đứa con trai duy nhất này thôi, vì thế cũng nuông chiều nó từ nhỏ. Sau lớn lên lại vào trường quân đội học ít tính xấu, nhưng phẩm hạnh của nó vẫn đoan chính. Nếu vợ chồng hai con có khó chịu chuyện gì thì cùng ngồi xuống giải quyết với nhau, Trường Phong cũng không phải người khó nói chuyện."

Lời này của bà cũng là khuyên bảo tận tình. Bà biết con trai mình sẽ không dễ dàng cúi đầu, vì thế mới muốn Phương Trạch chủ động tìm Chương Trường Phong để giải quyết mâu thuẫn.

Bà còn tính trong lòng là nếu Phương Trạch không chịu, bà sẽ nói tiếp: "Để mẹ làm cầu nối cho hai đứa trò chuyện."

Nhưng cuối cùng Phương Trạch không cần nghĩ mà dứt khoát nói: "Bọn con không có mâu thuẫn gì, con và anh ấy thì có thể có mâu thuẫn gì? Mẹ cứ yên tâm đi ạ."

Lần này thực sự đã chặn lại lời của Chương lão phu nhân, con dâu đã nói vậy rồi, bà có khuyên thêm câu nào cũng đều thừa thãi. Vì thế bà đành thu lại điều muốn nói, nhưng lúc sau lại bổ sung: "Vậy con cũng nhớ gọi điện cho nó, để nó biết ở nhà có người mong. Mẹ nói nhỏ với con câu này, bây giờ tuy là thời đại mới nhưng người đàn ông của mình vẫn phải do mình giám sát chặt chẽ mới được. Lòng đàn ông đều buông thả, ngày nào đó bị người khác câu mất rồi, con có khóc cũng không tìm lại được nữa."

Phương Trạch lại tự nhủ trong lòng: Có gì mà phải khóc, vậy vừa hay con có thể ly hôn.

Nhưng để Chương lão phu nhân yên tâm thì ngoài miệng cô vẫn đáp lời. Sau khi tiễn lão phu nhân rồi, cô định gọi cho Chương Trường Phong một cú điện thoại hình thức.

Cuối cùng điện thoại vừa nối thông thì lại là thư ký bắt máy. Cô còn chưa kịp hỏi, thư ký đã bắt đầu lắp bắp, cuối cùng quẫn đến mức không còn cách nào khác là dùng câu "thiếu soái đi họp rồi" để qua quýt.

Phương Trạch nghe mà buồn cười, cô hỏi ngược lại: "Thiếu soái nhà cậu đi họp mà không đưa thư ký theo à?" Sau đó cô cúp điện thoại, tiếp đến lại gọi điện thoại tới văn phòng của Bát sư trưởng.

Bên Bát sư trưởng lại trả lời rất thẳng thắn, họ nói Bát sư trưởng và đoàn người quân bộ cấp cao tới Lâm Lang Nhai cả rồi, đương nhiên trong đó cũng có cả Chương Trường Phong.

Mà Phương Trạch có chưa từng tới Lâm Lang Nhai thì cũng được nghe danh của nó.

Chương Trường Phong đi chơi gái.

Phương Trạch phát hiện Chương Trường Phong luôn khiến cô thay đổi ranh giới phản cảm cuối cùng về kẻ làm lính. Dù Phương Trạch thực sự không có tình cảm với Chương Trường Phong đi nữa, thì lúc này cô cũng tức giận thật rồi.

Cô bắt đầu cảm thấy duy trì quan hệ thể xác giữa vợ chồng cũng là một loại sỉ nhục, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thật ghê tởm.

Lúc này Chương Trường Phong mà biết Phương Trạch đang nghĩ thế nào về mình, thì có lẽ anh sẽ tức tới ngất đi mất.

Lại nói đến ngày đó anh nổi cơn thịnh nộ rồi rời khỏi nhà, cơn giận trong lòng có thế nào cũng không ép xuống được. Lúc đầu anh tìm một quán rượu để uống tới tối tăm mặt mày, sau đó lại vừa hay gặp được Bát sư trưởng.

Bát sư trưởng này trụy lạc lại phóng khoáng, rõ ràng nếu xét về tuổi thì chỉ kém đại soái vài tuổi thôi, vậy mà ông ta lại lôi kéo Chương Trường Phong rồi gọi "chú em".

Ông ta liếc mắt đã biết Chương Trường Phong bị vợ chọc tức nên không về nhà được, vì thế mới lôi anh tới nhà mình: "Để chị dâu cậu chuẩn bị bàn rượu và đồ ăn ngon, hai anh em chúng ta uống rượu."

Sau đó Bát sư trưởng lại khóc lóc van nài Chương Trường Phong ở lại, cộng thêm anh cũng không muốn về nhà nên ở lại mấy ngày liền.

Anh biết mình không đúng, không nên tức giận quăng đồ với Phương Trạch, nhưng khi nghĩ cô luôn miệng nói "mãi mãi không yêu" thì lại giận không có chỗ xả.

Anh ở nhà Bát sư trưởng mà lúc nào cũng nghĩ có phải Phương Trạch về nhà mẹ đẻ rồi không? Sao lại không đi tìm mình? Lòng Chương Trường Phong rối như tơ vò vậy.

Hôm nay sau khi hết giờ làm, Bát sư trưởng lại đến tìm anh. Anh khoác áo lên rồi nói không kéo dài được nữa, anh phải về nhà, vợ còn đang chờ.

Bát sư trưởng lại cản anh lại: "Không được, hôm nay có chuyện lớn cần cậu giúp ông anh này."

Thì ra hôm nay có khách từ Thiên Kinh tới, Bát sư trưởng đã đồng ý đưa anh em thiếu soái tới Lâm Lang Nhai uống rượu. Lời đã nói ra rồi nên thu lại thì không hay cho lắm.

Chương Trường Phong cũng biết nhóm quan quân này tới Lâm Lang Nhai mà chỉ để uống rượu thôi chắc? Vì thế anh vội vàng xua tay: "Không được, tôi không tới nơi đó, chỉ ở lại đó thôi tôi đã không thoải mái rồi."

Điều Chương Trường Phong nói là thật, đừng thấy anh cả ngày chỉ ở trong quân đội, dù thế nào cũng là người mới hơn 20 tuổi. Thiếu niên trẻ trung, nhẹ nhàng khoan khoái thích nhất những cô gái cá tính lại hoạt bát, xinh đẹp.

Một đám người tới nơi tràn đầy khói thuốc và bụi phấn phong trần kia để giải quyết vấn đề dục vọng, anh thấy mình không có nhu cầu cũng như ý nghĩ đó.

Nhưng Bát sư trưởng van nài tới thảm thiết, mấy ngày nay anh lại nợ ân tình người ta nên đành phải dặn thư ký rồi bất đắc dĩ lên xe.

Một đêm này mọi người uống tới say bí tỉ, sau đó kéo cô mình thích đi ngủ. Anh cũng không tiện về trước nên mở một phòng đơn trong quán rượu, sau đó cứ ôm bầu rượu uống uống ngủ ngủ, còn nghe được cả tiếng ván giường phòng bên và tiếng kêu la tới khi trời sáng trắng.

Anh nhớ Phương Trạch.

Anh cũng không biết người phụ nữ kia có điểm gì tốt, nhưng anh lại nhớ cô.

Vì thế rạng sáng hôm sau, sau khi rời khỏi Lâm Lang Nhai, anh không đi đâu khác nữa mà về thẳng nhà. Chương Trường Phong lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà vắng vẻ mà yên tĩnh. Anh cũng không quan tâm lắm mà lên lầu, người còn chưa vào cửa đã bắt đầu gọi to tên của Phương Trạch. Mà hơi rượu quấy phá khiến cổ họng lại càng như thiêu như đốt.

Anh vừa vào cửa đã thấy Phương Trạch ngồi trên giường và đưa lưng về phía mình, cũng không biết là cô tỉnh sớm hay không ngủ cả đêm. Chương Trường Phong sửa miệng rồi gọi một tiếng "vợ", thế nhưng Phương Trạch vẫn không để ý tới anh.

Chương Trường Phong trở về với lòng nhận lỗi, vì thế tuy chân còn lảo đảo, nhưng anh vẫn rón rén đi qua rồi quỳ một gối trên giường, sau đó ôm lấy Phương Trạch từ phía sau mà ôn tồn: "Sao vẫn còn giận tôi?"

Anh chưa dứt lời thì đã thấy cơ thể của Phương Trạch dưới cánh tay mình run lên.

Phương Trạch tránh thoát khỏi anh, cô đứng lên rồi xoay người nhìn lại, trên mặt cũng không có phẫn nộ hay tổn thương nào. Cô cất lời nhu hòa và bình tĩnh như lúc đọc thơ: "Chương Trường Phong, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đầu cô không định mở miệng đã nhắc tới chuyện ly hôn, nhưng cả người sực nức mùi rượu của Chương Trường Phong khiến cô liên tưởng ngay tới việc anh đã làm tối qua. Vì thế lúc Chương Trường Phong ôm cô, cô chợt phản cảm tới run lên.

Tay Chương Trường Phong ôm cô còn chưa kịp thu lại thì hết đã cứng ngắc giữa không trung. Anh không muốn nổi giận với Phương Trạch, vì thế mới xoay người đi để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà gầm lên.

"Tôi chỉ ném vỡ chiếc bình, em mẹ nó còn định làm loạn đến lúc nào!"

Còn muốn ly hôn? Nếu ngay cả vợ mà Chương Trường Phong cũng không giữ được, thì anh còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt người ta nữa?

Dù tư thế kia của Chương Trường Phong có thể xông thẳng lên vặn gãy cổ mình, nhưng Phương Trạch vẫn cứng rắn. Cô không lùi ra sau bước nào, chỉ là vành mắt đã đỏ lên, lời nói ra khỏi miệng cũng hơi nghèn nghẹn.

"Anh chơi gái." Cô nói với vẻ bài xích và ghét bỏ.

Khoảng cách này khiến Chương Trường Phong tâm loạn như ma, anh tức hổn hển mà nói: "Tôi là đàn ông, chơi gái thì có sao? Em xem có ai trong quân đội không chơi gái không? Em gả cho người như tôi thì nên biết sẽ có ngày này!"

Đương nhiên đây là lời trái lòng, nhưng Phương Trạch càng phủ nhận anh, anh càng không muốn cúi đầu trước mặt cô.

Anh chỉ hận không thể tàn nhẫn xẻ tim ra cho Phương Trạch xem, để cô thấy người đàn ông của mình là người thế nào.

"Hết hi vọng đi, tôi không ly hôn, quốc pháp cũng không nói chơi gái thì phải ly hôn." Vẻ mặt của anh thêm âm trầm.

Nước mắt của Phương Trạch đã đảo quanh hốc mắt, cô gật đầu: "Được, nhưng quốc pháp cũng viết nam nữ bình đẳng. Anh đã chơi gái, vậy tôi cũng có quyền tìm bạn trai."

Hơi rượu dâng lên khiến Chương Trường Phong thấy mình đứng cũng không vững nữa. Trong mắt anh đầy những tia máu, anh khàn giọng hung tợn uy hiếp: "Em dám đội nón xanh cho ông đây, có tin ông đây lột da của em không!"

Anh trưng ra vẻ ngoan độc như thể nói được thì nhất định sẽ làm được.

Thế nhưng Phương Trạch vẫn đi tìm thật, còn không sợ chết mà mang tới trước mặt anh.

Phương Trạch đưa một gã đàn ông đỏm dáng tới cửa hàng đồ da, còn nền nã đứng trước mặt Chương Trường Phong mà mỉm cười giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi."

Sau đó lại nghiêng đầu với người đàn ông bên kia: "Wise, đây là chồng em, Chương Trường Phong."

Chương Trường Phong sờ mép mũ, trong lòng đã hơi tức giận.

Anh còn nghĩ lời Phương Trạch nói chỉ là giận lẫy, mà dù cô có tìm thật thì có gã đàn ông nào dám đùa bỡn với phụ nữ đã kết hôn. Vậy mà không ngờ cô làm được thật.

Khách trong cửa tiệm đồ da tới tới lui lui, mà Phương Trạch đã không biết xấu hổ như thế thì anh cần gì phải thấy mất mặt nữa.

Anh mặc quân phục thẳng thớm, trên vai còn khoác áo bành tô, sau đó vươn tay cực khí thế tới chỗ gã Wise kia: "Phu nhân nhà tôi không phải hạng người dễ phục vụ, vất vả cho anh rồi."

Wise không dám tiếp lời mà run run rẩy rẩy bắt lấy tay anh, giống như sợ Chương Trường Phong dùng một tay nắm gãy tay anh ta vậy. Anh ta thầm nghĩ câu: "Vinh hạnh rồi..." nửa ngày mà không thốt ra được.

Phương Trạch lại kéo Wise tới thân mật, còn khoe khoang: "Wise du học Đức về, tranh của anh ấy từng được trưng bày ở viện bảo tàng mỹ thuật trung ương, cũng có thành tựu trong lĩnh vực âm nhạc... Đúng rồi, anh ấy còn là cao thủ cờ vua nữa."

Chương Trường Phong gật đầu với từng lời này, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng ở chỗ tay cô nắm lấy cánh tay Wise, mà ánh mắt ấy cũng khiến Wise muốn rút tay ra.

"Hôm nay là sinh nhật Wise, tôi định chọn thắt lưng cho anh ấy, không biết Chương thiếu soái đến đây làm gì?"

Phương Trạch vừa dứt lời đã thấy Chương Trường Phong rút súng bên hông ra, họng súng đen ngòm ấy lại nhắm thẳng vào mi tâm của Wise. Lúc ấy chân Wise mềm nhũn, Phương Trạch có mau chóng đỡ lại, anh ta cũng không đứng vững nổi.

Phương Trạch chưa kịp trách móc thì khẩu súng kia lại chuyển động giữa các ngón tay của Chương Trường Phong, sau đó lại trở về trong bao súng. Tiếp đó trên mặt anh đã không còn chút tàn độc nào, mà thay vào đó là ôn hòa lễ độ: "Bao súng cũ rồi, đến đổi cái mới."

Lúc Chương Trường Phong đi ra, anh vẫn nghe được gã Wise kia nhỏ giọng oán trách, anh ta trách sao Phương Trạch lại đưa mình tới trước mặt chồng cô, còn Phương Trạch lại ở bên nhẹ giọng an ủi gì đó.

Vẻ nhẹ nhõm trước giờ của Chương Trường Phong bị quét sạch. Anh nhanh chân bước đi bởi anh sợ nếu ở thêm một lúc nữa, có lẽ anh sẽ không kiềm được mà rút súng đánh gã Wise thành đầu hồ lô.

Bát sư trưởng phát hiện số lần Chương Trường Phong tới sân tập bắn ngày càng nhiều. Ông ta nghĩ có lẽ anh và vợ lại ầm ĩ không vui rồi. Bát sư trưởng định khuyên nhủ nhưng khi nghe thấy tiếng súng không ngớt, trông cả vẻ hung thần ác sát kia thì đành nuốt lại lời muốn nói.

Thật ra Chương Trường Phong cũng muốn nhờ vị tiền bối này chỉ bảo một chút, dù sao đây cũng là nhân vật ở chung với năm vị vợ lẽ mà vẫn hòa hợp. Rõ ràng sân tập bắn không phải nơi để bình tâm nói chuyện, vì thế lần đầu tiên anh bỗng muốn ngồi uống cà phê với Bát sư trưởng.

Chương Trường Phong rất muốn hỏi: "Nếu vợ đội nón xanh cho tôi thì làm sao bây giờ?" Anh không trị được người kia, nhưng chỉ cần hỏi Bát sư trưởng thì hôm sau toàn quân sẽ đem chuyện đó ra gõ trống khua chiêng hết.

Thế là anh cân nhắc hỏi kiểu khác: "Anh nghĩ xem, phụ nữ đều thích mấy gã người Tây lòe loẹt, đỏm dáng à?"

Bát sư trưởng ngẩng đầu rồi nhăn mày hỏi: "Em dâu đội nón xanh cho cậu à?"

Chương Trường Phong: "..."

Cảnh toàn quân gõ trống khua chiêng đã gần ngay trước mắt.

Nhưng hiển nhiên là gần ngay trước mắt còn có việc khác nữa.

Bát sư trưởng thấy ánh mắt của Chương Trường Phong thay đổi, sau đó anh đứng phắt dậy mà bỏ lại một câu: "Anh về trước đi."

Sau đó Chương Trường Phong vội vàng sải bước, để lại Bát sư trưởng ngồi đó lẩm bẩm một mình: "Cậu nói xem đây là ai mời ai..."

Chương Trường Phong phái người canh ở cửa ra vào, sau đó tự mình lái xe về nhà.

Anh về đến nhà cũng vừa lúc gặp Phương Trạch hẹn cô bạn ra cửa. Cô bạn kia không nhận ra anh nên kêu thất thanh: "Cướp người!" Phương Trạch định xua tay nói với cô ấy rằng không sao cả, nhưng Chương Trường Phong đã lái xe đi xa mất rồi.

"Anh lại lên cơn gì thế?" Tóc Phương Trạch bị gió thổi bay tán loạn nên cô khép cửa kính xe lại.

"Đưa em đi xem kịch." Chương Trường Phong cười lạnh lùng, lúc xuống xe cũng kéo thẳng cô vào bên trong.

Wise vẫn ngồi yên tại chỗ, còn người phụ nữ đối diện lại bị dọa sợ tới đứng dậy. Chương Trường Phong chỉ thẳng vào bọn họ rồi hỏi Phương Trạch: "Bạn trai tốt của em đây?"

Phương Trạch không nói lời nào mà quay đầu đi. Mặt cô đỏ đến tận mang tai, chuyện này còn bị Chương Trường Phong vạch trần khiến cô thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng.

Gã Wise kia thấy bầu không khí quá xấu hổ, anh ta nghĩ dù sao cũng phải giữ lại được một người nên nói với họ: "Chính cô ta có chồng rồi còn mặt dày đeo bám! Nếu không thì sao tôi không tìm cô gái tốt để qua lại, tìm người kết hôn rồi như cô ta làm gì! Không phải lỗi của tôi! Do cô ta đeo bám lấy tôi!"

Anh ta không giải thích với Chương Trường Phong mà muốn kéo tay người phụ nữ đối diện.

Cả quán cà phê đều ngẩng đầu xem náo nhiệt. Dù Phương Trạch có độc lập, kiên cường đến thế nào thì cũng không chịu được nhiều ánh mắt chỉ trích đến thế. Nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, thế nhưng nước mắt còn chưa chảy xuống tới mặt thì đã được bàn tay to mang theo nhiệt độ cơ thể quen thuộc nhẹ nhàng lau đi.

Phương Trạch không trông mong Chương Trường Phong đỡ lời cho mình. Mà đúng là Chương Trường Phong không nói lời nào thật, thế nên anh đánh gã Wise kia một trận.

Chương Trường Phong dùng hết các loại quyền cước, cũng là loại khi ra quyền sẽ gầm lên liên tục. Anh chừa lại cho gã mạng sống nhưng ra tay không nể nang chút nào. Anh không thuận mắt gương mặt đó lâu rồi, vì thế lại thừa thế xông lên mà đánh cho gã mặt mũi bầm dập mới thôi.

Chương Trường Phong và Wise cũng không cùng đẳng cấp với nhau, anh đánh hắn nhưng vẻ mặt không mảy may thay đổi, còn Wise cứ bò nửa ngày cũng không làm sao mà dậy nổi.

Ông chủ quán cà phê đã tới nhưng cũng không dám tiến lên mà chỉ hỏi từ xa: "Tiên sinh, anh muốn làm gì vậy?"

Chương Trường Phong lại đạp một cú: "Chưa thấy dạy dỗ vợ bao giờ à?"

Ông chủ nhìn vị quân gia cao lớn này, sau đó lại nhìn gã tiểu bạch kiểm (6) đang kêu rên kia thì cũng phải gắng sức nuốt nước miếng.

(6) Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)

Wise bò đến bên chân Phương Trạch để cầu tình. Mà lúc này Phương Trạch cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cô rút giày ra rồi cúi đầu nói với gã: "Tôi thấy anh nói đúng lắm, tôi là phụ nữ đã kết hôn. Dù chồng tôi có không tốt thế nào đi nữa thì cũng là người nhà tôi, lần này tôi phải đứng về phía anh ấy."

Trên đường trở về, Phương Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Chương Trường Phong lái xe. Bên ngoài là phố xá ồn ào tấp nập, trong xe lại an tĩnh khiến người ta bất an.

Phương Trạch vẫn là người mở miệng trước, vì cô vừa khóc nên giọng hơi khàn khàn: "Tôi gặp gỡ anh ta cũng không hoàn toàn vì hờn dỗi với anh. Nếu tôi không bị người nhà ép kết hôn, có lẽ tôi sẽ thực sự tìm một người bạn trai như thế."

"Những ngày này chúng tôi không làm gì cả, chỉ yêu đương thôi. Chúng tôi có chung gu thẩm mỹ, có học thức giống nhau. Chúng tôi cùng đi dạo phố, nói chuyện âm nhạc, xem triển lãm tranh, giống như tình yêu Platonic kia vậy..." (8)

(7) Tình yêu Platonic (Platonic Love): Platonic là khái niệm được bắt nguồn từ nhà triết học Plato khi ông giải thích định nghĩa của mình về tình yêu trong tập sách "The Symposium." Theo Plato, tình yêu được chia ra hai loại chính là Romantic Love và Platonic Love. Platonic Love là lý tưởng tình yêu thuần khiết giữa hai người bạn dị giới không có sự thu hút về tình dục.

Cô sợ Chương Trường Phong nghe không hiểu nên lại giải thích: "Đó là tình yêu không vì luân lý, sinh dưỡng hay gia tộc. Có lẽ Wise tìm tới cũng vì phát hiện được tâm lý này của tôi. Vẫn phải cảm ơn anh đã kéo tôi về với hiện thực..."

Chương Trường Phong vẫn trầm mặc không nói. Cứ lái xe như thế một lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đánh tay lái để xe dừng lại ở ven đường. Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi hiểu ý em muốn nói. Em theo đuổi thứ tình yêu lãng mạn kia, tôi biết tôi mãi mãi không thể cho em điều đó. Điều tôi muốn là em làm vợ tôi cả đời, nếu em thuận theo tôi, tôi sẽ vui vẻ. Còn nếu em không bằng lòng hầu hạ, tôi vẫn sẽ cưng chiều em. Cưng chiều vợ mình cũng không phải việc gì mất mặt."

Trong trí nhớ của Phương Trạch, cả người Chương Trường Phong luôn tỏa ra hào quang rực rỡ, dù đôi khi hào quang ấy sẽ khiến mắt người ta đau đớn. Thế nhưng lúc này anh lại bỏ mũ xuống để lộ hàng lông mày đen non nớt, tóc hơi tán loạn, hơn nửa người đều chìm trong bóng tối.

"Em tin hay không cũng được, nhưng tôi không chơi gái. Tôi tranh cãi với em vì em không quan tâm tôi chút nào, lúc nào cũng muốn rời khỏi tôi, tôi..." Anh than nhẹ một tiếng: "Rõ ràng tôi thích em đến thế."

"Tôi thích em." Anh nói với giọng 'giao nộp vũ khí': "Từ lần đầu tiên trông thấy, tôi đã muốn cưới em về làm vợ rồi."

Phương Trạch trầm mặc thật lâu: "Nhưng tôi không thích anh."

Bây giờ cô thấy người tên Chương Trường Phong này không xấu, thậm chí có thể nói là một người đàn ông tốt. Thế nên cô sẽ yêu anh ngay hay sao? Không có lí nào như vậy hết.

"Ừ." Chương Trường Phong ngẩng đầu lên, ánh sáng khắc sâu hình dáng của anh, nhưng cũng làm độ cong nơi khóe môi giảm bớt: "Hình như tôi biết rồi."

Hết phần 1.

___

Bột: Dạo này tớ đang mê truyện dân quốc, có bộ đoản văn ngắn này up lên đây mọi người cùng đọc cho vui xD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro