Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

"Hoan nghênh đi đến Thế Giới Sát Lục." (Thế giới Giết Chóc)

Giọng nữ lạnh băng lại quái dị ở bên tai vang lên, cùng với tiếng gió gào thét mãnh liệt.

Lục Việt mở bừng mắt, trong nháy mắt kia đồng tử của hắn bỗng nhiên mở to -- giờ phút này thân thể hắn đang bay giữa không trung nhưng đang lấy tốc độ cực nhanh mà rơi xuống!

Không phải mình đã chết rồi sao, vì sao giờ vẫn còn sống? Hiện tại lại là tình huống như thế nào?

Lại không biết trên mặt mang thứ gì mà hô hấp và tầm nhìn đều không chịu ảnh hưởng, Lục Việt nhận ra tình huống không đúng lập tức ngẩng đầu xem xét hoàn cảnh của mình.

Này vừa nhìn liền thấy bất ngờ, Lục Việt nhăn mày càng chặt. Ngay tại xung quanh hắn, có rất nhiều người cũng đang rơi tự do giữa không trung, chẳng qua những người đó trên người đều mang lên những đồ vật có bộ dáng kỳ quái, có hơi giống lều trại, lại có thể làm giảm tốc độ rớt xuống.

"Ngu ngốc, đến cả dù nhảy cũng không biết bung." Một tiếng cười nhạo truyền đến.

Lục Việt nhìn theo hướng thanh âm phát ra, ngay lập tức thấy được một người có vóc dáng cao lớn đang vui vẻ thoải mái bay ngang qua trước người mình, khi thân hình đối phương chuẩn bị bay vượt qua thì lại bỗng nhiên vươn tay phải dựng lên ngón giữa trỏ vào hắn, ánh mắt cuồng vọng đầy khiêu khích.

Dù cho không hiểu cái thủ thế kia đại biểu cho cái gì, nhưng Lục Việt đương nhiên biết được đối phương tuyệt đối không phải đang lễ phép chào hỏi mình.

Nguyên nhân làm sao mà mình còn sống thì tạm thời Lục Việt không thể nào tự hỏi, bởi vì nhìn xuyên qua tầng tầng mây trắng, hắn đã mơ hồ có thể nhìn đến kiến trúc ở dưới mặt đất, việc cấp bách hiện tại là trước tiên mở ra dụng cụ có thể làm mình giảm tốc độ, bằng không kết cục của hắn chỉ có thể là rơi xuống đất và ngã chết tươi.

Vừa nhặt về cái mạng này, Lục Việt đúng là không cam lòng cứ như vậy lại lãng phí mất.

Hắn ở trên người nhanh chóng sờ soạng, cũng không biết đụng phải nơi nào, sau lưng bỗng nhiên "Rầm" một tiếng, "Lều trại" thật lớn lập tức căng ra, tốc độ Lục Việt rớt xuống lập tức chậm lại.

Thực tốt, mạng này tạm thời được bảo vệ.

Bởi vì chuẩn bị phải tiếp đất, Lục Việt hoàn toàn không kịp nghĩ chuyện gì khác đã nhìn thấy liên tiếp có người rơi xuống trên mặt đất. Những người đó vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng cởi bỏ "Lều trại" đang khoát trên người, sau đó nhanh chóng hướng đến những kiến trúc bên cạnh chạy đi, còn có mấy người phía sau từng người cũng nhanh chóng hướng một cái hộp vuông kia leo lên, chỉ thấy sau khi cái người đầu tiên chui vào hộp vuông, sau khi làm nó phát ra vài tiếng kỳ quái thì cái hộp vuông đó liền xiêu xiêu vẹo vẹo chạy biến đi ra ngoài, để lại mấy người không đoạt được đồ vật đứng tại chỗ hùng hùng hổ hổ, bất quá những người đó cũng chỉ dậm chân tại chỗ hai giây rồi cũng mau chóng chạy về hướng những cái kiến trúc kia.

Những kiến trúc này ở trong mắt Lục Việt có phong cách cực kỳ quái dị, rất nhiều cái đều có dầu vết phá hư do vật khổng lồ nào đó lưu lại, trên mặt đường lăn lộn rất nhiều đồ vật lung tung rối loạn, những thứ này rất giống những thành trì sau khi trải qua chiến tranh mà hắn đã chứng kiến trước kia.

Hoàn cảnh nơi này thực không ổn.

Lúc sắp rơi xuống đất, khi chân chạm đến mặt đất thì Lục Việt lập tức lăn một vòng về phía trước để đánh tan xung lượng đồng thời tránh cho viễn cảnh bị lều trại đè lên. Hắn đang mò mẫm sờ soạng cởi bỏ "Lều trại" liền nghe thấy âm thanh "Bang bang" từ những kiến trúc kia truyền đến liên tục không ngừng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Việt đột nhiên quay đầu lại liền thấy cái tên hồi nãy dựng ngón giữa với mình trên không kia đang giơ đồ vật hình thù kỳ quái hướng về phía hắn.

"Goodbye! Cục cưng của tao!" Tên cao to đen hôi đắc ý mà cười to hai tiếng mở mồm nói.

Trong nháy mắt nhìn đến tên cao to đen hôi, Lục Việt liền biết đối phương không có ý tốt, trên tay hắn không ngừng lại động tác tháo gỡ lều trại đồng thời thân thể cũng nhanh chóng hướng bên cạnh chạy trốn, tốc độ hắn rất nhanh cho nên khi đạn bắn tới vị trí kia đã vườn không nhà trống, hắn đã lẻn đến cái thùng rác sắt bên cạnh mà tránh ra phía sau.

Nhìn địa phương vừa rồi hắn đứng kia bị xạ kích một hố nhỏ, Lục Việt hơi hơi nheo lại đôi mắt.

Tên cao to đen hôi nhìn thấy mình bắn hụt một phát, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khó chịu mà "hừ" một tiếng.

Tên cao to đen hôi quan sát chung quanh thấy không có ai, gã giơ súng hướng thùng rác bên kia -- tên nhóc này chính là mới tiếp đất, giờ mình muốn giết nó còn không dễ dàng sao?

Tên cao to đen hôi không có sợ hãi, Lục Việt nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, biết trong tay đối phương có vũ khí lợi hại, dù cho mình có công phu lợi hại cũng không dám cứng đối cứng. Trong lúc ánh mắt chuyển động, hắn chú ý tới bên chân có một mảnh nhỏ trong suốt.

Cái mảnh nhỏ này chất liệu trong suốt xuyên thấu, Lục Việt đem nó nhặt lên, ngón tay ở bên cạnh sờ sờ phát hiện còn rất sắc bén, có hơi giống thủy tinh lưu li hắn từng gặp qua.

Lục Việt nghe thấy tên cao to đen hôi ở bên cạnh nhẹ nhàng kêu: "Bé cưng à, trốn tránh làm cái gì, để anh tiễn cưng một đoạn đường."

Lục Việt tự nhận không oán không thù với người này, vậy mà đối phương đầu tiên là khiêu khích vô lễ, lúc rơi xuống đất vừa thấy mặt lại muốn đẩy mình vào chỗ chết, lúc này nghe người này một tiếng kêu hắn là bé cưng, hắn tính tình dù tốt cũng không khỏi khó chịu nhíu mày.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lục Việt tay phải cầm mảnh nhỏ, tay trái gõ một cái lên thùng rác. Tên cao to đen hôi kia lập tức giơ súng hướng sang vị trí phát ra tiếng vang kia  "Bang bang" bắn hai phát.

Dương đông kích tây, một chút thời gian này đã cho Lục Việt quá nhiều cơ hội, hắn đột nhiên đột ngột đứng lên từ mặt đất, một cái nghiêng người xoay tròn, trong khi tên cao to đen hôi đang thay đổi súng, mãnh thủy tinh trong tay hắn đã cứa một đường hung mãnh trên cổ tay đối phương, mặt cắt sắc bén như đao đâm vào cánh tay tên cao to đen hôi mang theo một chuỗi vết máu.

Tên cao to đen hôi chịu không nổi đau đớn hét to một tiếng, súng trong tay cũng rớt xuống mặt đất.

Lục Việt tay mắt lanh lẹ, khi súng còn không có kịp rơi xuống đất đã nâng chân nhanh chóng đá văng ra.

Không có súng trong tay, tên cao to đen hôi cũng chỉ có thể cùng Lục Việt đánh tay không.

Lục Việt từ nhỏ học chính là huấn luyện quân doanh thiết huyết, chưa đủ mười tuổi đã đi theo phụ thân lên chiến trường, chiến tranh tàn khốc rửa tội gần mười năm, nhiều lần vào sinh ra tử, giờ phút này lại gặp phải uy hiếp tính mạng tự nhiên xuất ra toàn lực. Tên cao to đen hôi tuy rằng vóc người cường tráng, nhưng lúc đánh nhau thì Lục Việt thấy hoàn toàn không có kết cấu gì, đánh nhau với Lục Việt thì đối phương tự nhiên đánh không lại.

Lục Việt đánh từng quyền nện lên da thịt, chiêu chiêu trí mệnh, một chiêu cuối cùng hắn xoay người ra sau lưng tên cao to đen hôi, đôi tay nắm lấy cổ đối phương, hai cổ tay dùng sức uốn éo liền nghe "Răng rắc" một tiếng, xương cổ đối phương đứt gãy.

Tên cao to đen hôi ngã xuống, trong mắt tất cả đều là không thể tin được cùng sợ hãi trước khi chết.

【Ngài dùng tay không đánh chết Địa Ngục Đạo, nhận được mười tích phân.】

Giọng nữ quái dị kia lại lần nữa vang lên ở bên tai.

Nghe được tin tức này, Lục Việt ngẩn người, tích phân là cái gì? Nơi này rốt cuộc là địa phương nào, vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này, ai là người  biết việc hắn vừa làm, có người đang âm thầm giám sát hắn sao?

Nghĩ đến đoạn thời gian bị giám sát giam giữ sau khi gia tộc bị huỷ diệt kia, ánh mắt Lục Việt tối tăm.

Khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng ma chợt lóe lướt qua kiến trúc bên cạnh, mũi chân Lục Việt nhún một phát, thân thể bỗng nhiên nhào lộn một vòng trên không, mảnh nhỏ thủy tinh vẫn luôn nắm ở trong tay gào thét phóng ra đâm trúng giữa trán người xa lạ tránh ở bên góc chuẩn bị đánh lén mình.

【 Ngài dùng mảnh vỡ thủy tinh đánh chết Ngứa Muốn Điên, nhận được mười tích phân. 】

Lại nghe thấy giọng nữ loé lên, Lục Việt đã bình tĩnh rồi.

Vừa rồi khi tiếp đất, Lục Việt có để ý thấy bên cạnh người vừa chết kia có ít nhất có mười mấy người đứng cùng nhau, chung quanh còn có rất nhiều người, nơi này vẫn rất nguy hiểm, hắn nên nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi.

Lục Việt vừa chú ý chung quanh phòng ngừa lại có người đánh lén, vừa chạy tới đống kiến trúc bên kia.

Mà trong quá trình hắn chạy đi, giọng nữ lại vang lên ở bên tai hắn : 【 phạm vi an toàn đã biểu hiện trên bản đồ cá nhân của ngài, vui lòng xem xét và đi đến khu vực an toàn được đánh dấu trên bản đồ. 】

Cái gì mà phạm vi an toàn, là nói địa phương an toàn sao? Chỗ nào có thể nhìn thấy bản đồ?

Lục Việt trong lòng hiện lên mấy cái nghi vấn, chạy vào một tòa phòng ở trống trải. Trong ngôi nhà này, Lục Việt ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trên mặt đất hoặc là trong ngăn tủ có nhiều loại vũ khí giống của tên cao to đen hôi, Lục Việt tiến lên sờ sờ, hắn không biết đây là thứ gì, tuy rằng thoạt nhìn lực sát thương rất lớn nhưng dùng như thế nào thì hắn một chút cũng không biết, cho nên hắn thật cẩn thận mà dạo qua một vòng quanh phòng, cuối cùng ở trong góc nhặt được một thanh đao dài, sau đó lại nhặt được một cây cung cùng một bó mũi tên gỗ, số mũi tên gỗ vừa đúng 20 cái.

Cái địa phương này quá quỷ dị, hết thảy đều thật sự xa lạ, nhìn thấy cung tiễn mà mình quen thuộc, trong lòng Lục Việt mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một chút.

Lúc này bên tai Lục Việt lại vang lên giọng nữ: 【 khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn năm phút. 】

Lục Việt nắm cung tiễn tránh ở một góc nhỏ hẹp, nghe bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng "Bang bang", cẩn thận nghe tiếng bước chân vội vàng chạy qua ở bên ngoài phòng, mãi cho đến chung quanh hoàn toàn an tĩnh.

【  khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn bốn phút. 】

Trong đầu lại một lần xuất hiện giọng nữ nhắc nhở, Lục Việt nhận thấy thời gian cô nhắc nhở đã giảm đi một "Phút". Lục Việt sờ sờ ở trên người, lúc này mới phát hiện sờ lên thân thể này cảm giác không đúng.

Không có ai sẽ cảm thấy xa lạ đối với thân thể của mình, tự nhiên là Lục Việt cũng không ngoại lệ. Thân thể này so với hắn thì tỉ lệ chiều cao thấp hơn một ít.

Thân thể này không phải của hắn.

Cảm giác mỏi mệt bỗng nhiên đánh úp lại, Lục Việt xoa xoa cái trán, bỗng nhiên cảm thấy thật quá mệt mỏi. Hắn cố gắng phấn chấn tinh thần, sờ ở trên eo thấy một cái bọc nhỏ. Cái túi này được cột vào bên hông, vừa rồi hắn chỉ lo chú ý hoàn cảnh chung quanh cho nên vẫn luôn không cảm giác được sự tồn tại của nó.

Lục Việt mở cái túi chất liệu kỳ quái này ra, lấy từ bên trong ra một tấm bản đồ.

Trên bản đồ vẽ các loại tiêu chí Lục Việt không quen biết, trên những cái đó có phù văn kỳ quái mà Lục Việt thấy thực xa lạ, rồi lại quỷ dị và mơ hồ biết chúng nó sẽ đại biểu hàm nghĩa gì. Khi tầm mắt nhìn đến mỗi một cái từ là trong đầu liền sẽ hiện lên ý nghĩa đại biểu của chúng nó cùng với hình ảnh mơ hồ.

Lục Việt cân nhắc trong chốc lát, nhưng thật ra đã hiểu đại khái bảy tám phần nội dung trên bản đồ, cũng từ địa hình chung quanh đối chiếu với bản đồ từng chút một càng hiểu rõ ràng phương vị trước mặt mình.

【 khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn ba phút. 】

Lại mất đi một "Phút".

Trên bản đồ, vị trí phía đông nam trước mắt Lục Việt được khoanh vòng tròn màu xanh lục đang không ngừng lập loè.

Xem ra đây là khu vực an toàn mà trong đầu nhắc nhở.

Lục Việt nhìn xuống, phát hiện mình hiện tại cũng không ở trong phạm vi khu vực an toàn, cho nên hiện tại phải làm chính là mau rời khỏi nơi này, bởi vì hắn ngoại trừ chú ý thấy mỗi lần nhắc nhở số "Phút" sẽ giảm bớt, còn chú ý thấy bốn chữ【 độc khí giải phóng 】.

Có phải nó đại biểu cho việc một lát sau cái địa phương này sẽ bị độc khí bao chùm, như vậy người ở nơi này cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Đến nỗi một tấm bản đồ giấy làm sao có thể phát sáng, bây giờ Lục Việt cảm thấy bản thân đang ở địa phương quá nhiều điều kỳ quái rồi, cho nên cái bản đồ kỳ quái này đã không khơi dậy nổi bao nhiêu ngạc nhiên.

Lục Việt nắm cung tiễn đi ra khỏi nhà, chung quanh thực an tĩnh không còn nghe thấy thanh âm hoạt động của những người khác, Lục Việt cất bản đồ đi và dựa theo phương hướng đánh dấu khu vực an toàn mà xuất phát.

Tác giả có lời muốn nói: Hải nha, phát hiện chính mình thật là cái đại khái, tân văn chương 1 cư nhiên cái gì cũng chưa nói - -

H1Z1: King of the Kill là một khoản đơn bại đào thải chế nhiều người tại tuyến xạ kích trò chơi, này văn trò chơi giả thiết rất đơn giản, chính là người chơi bị tùy cơ thả xuống đến bản đồ nào đó điểm, sau đó sưu tập vũ khí chém giết, cũng là so đấu kỹ thuật cạnh kỹ hình thức. Người chơi dù để nhảy rơi xuống đất sau hai phút sẽ biểu hiện an toàn phạm vi, cũng chuẩn bị phóng thích đệ nhất sóng độc khí.

Sau đó thật giống như không có gì nói, chúc mọi người xem văn vui sướng đi.

☆, chương 2

【 khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn một phút. 】

Chỉ còn một "Phút".

Lúc này, Lục Việt đang ngồi xổm sau một tảng đá lớn có bụi cỏ dại cao nửa người bao quanh, lợi dụng chúng nó che lấp thân hình mình. Nghe thấy nhắc nhở bên tai, đôi mắt nhìn bản đồ trong tay, biết mình chỉ cần lại đi về phía trước một chút là có thể tiến vào khu vực an toàn. Trước mắt hắn đang ở trong một rừng cây, phía sau là sườn dốc, ở phương hướng phía trước có một tòa kiến trúc cao lớn, ở phía tay trái cũng có một toà kiến trúc, hai toà kiến trúc này đều ở bên cạnh khu vực an toàn. Lục Việt biết nếu muốn bảo đảm an toàn của mình thì cần chọn lựa trốn vào một trong hai toà kiến trúc này.

Nhưng vấn đề là, đường đi đến hai toà kiến trúc là một mảnh đất bằng bình thản không hề có vật che chắn. Lục Việt ở chỗ này trốn tầm không đến nửa khắc, liền thấy ba cái hộp vuông phát ra tiếng gào thét kỳ quái từ bên cạnh chạy lao tới, người ngồi ở trong hộp vuông còn không ngừng lấy cái loại vũ khí có lực sát thương lớn công kích đối phương, cho nên Lục Việt cũng không dám bảo đảm mình có thể thành công chạy tới những kiến trúc kia mà không bị bất luận kẻ nào phát hiện.

Tuy rằng thoạt nhìn có chút khó khăn, nhưng chắc chắn là phải đi qua. Còn giọng nữ gợi ý "Phút", trải qua mấy lần tính toán, Lục Việt đã có đại khái hiểu được độ dài ngắn của nó. Hắn yên lặng ở trong lòng tính toán một chút, cảm thấy nếu toàn lực chạy trốn mà nói, tới bên kia đại khái yêu cầu sáu cái "Phút" .

Lục Việt thu hồi bản đồ rồi đứng lên chuẩn bị đi ra khỏi tảng đá, đang lúc hít sâu vào một hơi chuẩn bị đánh một tiếng trống đầu nâng cao sỹ khí đi tới phía trước, trên sườn dốc bên phải lại truyền đến tiếng kêu kỳ quái quen thuộc, quả nhiên ngay sau đó có một cái hộp vuông nghiêng ngả từ sườn trên dốc trượt xuống dưới, đằng sau có một cái hộp vuông khác đang gắt gao đuổi theo ở phía sau.

Lục Việt lần nữa trốn trở về, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán vận khí mình không tốt, chỉ hy vọng hai cái hộp vuông này có thể giống mấy cái kia nhanh chóng rời đi nơi này.

Nhưng là vận khí của Lục Việt lần này là thật không tốt, cái hộp vuông chạy ở phía trước càng ngày càng rách nát, còn có khói đen bốc lên, chỉ thấy nó trượt một cái sau đó dừng ở phía trước Lục Việt không động đậy, một nam nhân béo chật vật chui ra hộp vuông, sau khi thoát khỏi hộp vuông vừa lúc đưa lưng về phía Lục Việt.

Cái hộp vuông truy kích hắn cũng lập tức dừng, từ bên trong chui ra một tên gầy gòm, cũng tránh ở phía sau hộp.

Trong tay hai người đều cầm cái loại vũ khí kia, một bên "Bang bang" hướng đối phương công kích, miệng hai người cũng không nhàn rỗi.

Tên nam nhân béo "Phanh" một cái mắng một tiếng: "Tao đệt con bà mày, tao đời trước giết cha mày hay là giết mẹ mày, mày đuổi theo tao cái đít!"

So với tên béo tức đến khó thở, tên gầy lại có vẻ bình tĩnh nhiều, "Mày không phải thích bắn lén sau lưng sao? Ông nội mày thật vất vả lục soát đại giáp bị mày một súng bắn rớt, không giết mày thì giết ai."

Tên béo: "Ai con mẹ nó biết trên người của mày có đại giáp chứ!"

Tên gầy: "May mắn trên người ông nội mày có đại giáp, nếu không thì vừa rồi còn không phải bị mày một súng bắng chết hả?"

Tên béo: "hai cái mũ giáp của tao cũng bị mày bạo rớt mà!"

Tên gầy: "Không trực tiếp bạo đầu mày là tốt lắm rồi!"

Lục Việt nghe không hiểu bọn họ miệng ồn ào là cái gì nhưng đã nhìn ra, hai người này đích thật là bày ra tư thế "ngươi không chết thì chính là ta chết", chính là kỹ thuật công kích thật sự không dám khen tặng, đồ vật mà vũ khí kia bắn ra tất cả đều đánh lên cái hộp vuông bên cạnh. Vũ khí phát ra thanh âm thật sự quá lớn, "Bang bang" , so với tiếng bắn pháo năm trước nghe còn phiền người hơn. Lục Việt trốn sau tảng đá, nhìn hai người này đánh đến hứng khởi, nhịn không được nhu nhu lỗ tai đang chịu đủ tàn phá của mình.

Đúng lúc này, một âm thanh so với tiếng "Bang bang" càng lớn vang lên, thanh âm kia từ âm lượng nhỏ dần lớn hơn, vang vọng xung quanh hiện ra cảm giác gấp gáp nhè nhẹ. Cùng lúc đó, bên tai Lục Việt lần thứ hai vang lên giọng nữ gợi ý, chính là nội dung lại thay đổi: 【 độc khí đang khuếch tán, thời gian duy trì liên tục năm phút đồng hồ. 】

Năm phút đồng hồ, Lục Việt tính một chút, hắn nhiều nhất còn có thể ở chỗ này đợi một phút đồng hồ, lại nhiều hơn thì không được, nếu không thì có khả năng sẽ làm cho mình gặp nguy hiểm trong【 độc khí 】.

Bên kia, tên gầy cũng không biết đánh vào chỗ nào của tên béo, chỉ nghe tên béo nổi giận lại mắng một câu "đệt con bà mày", thân thể tên béo liền mãnh liệt hướng bên cạnh nhào tới té trên đất còn chưa hết, lại nhào lên phía trước chạy, mà phía sau gã, cái hộp đầy khói đen ban đầu của gã lập tức nổ tung. Tên béo cũng không có chạy quá xa, dòng khí do hộp vuông nổ mạnh làm gã trực tiếp văng đi phía trước lăn vài vòng, vũ khí trong tay cũng thoát khỏi tay gã rơi về phía trước.

Không có hộp vuông làm che chắn, tên béo là hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài, gã lại bị dòng khí tạt mạnh một chút làm cả người nhìn càng chật vật.

Lục Việt biết thời điểm quyết định ai sống ai chết đã đến.

Quả nhiên, tên gầy nắm lấy thời cơ, từ phía sau hộp vuông đi ra, đối với tên béo một trận cuồng đánh, khoảng cách gần như vậy, tên béo lập tức bị đánh thành tổ ong vò vẽ, chết không nhắm mắt mà ngã trên mặt đất.

Một cái ba lô màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh thi thể tên béo.

Lục Việt ánh mắt lóe lóe, chỉ thấy tên gầy ngồi xổm bên cạnh thi thể tên béo, lục lọi ba lô vài cái sau đó vẻ mặt khó chịu mà đứng lên, "Làm ông nội mày đuổi theo nửa ngày mới giết được, làm nửa ngày vậy mà là một quỷ nghèo, một viên đạn cũng không có."

Tên gầy nhặt vũ khí của tên béo lên, vũ khí của mình thì lại ném bỏ. Lục Việt còn tưởng là gã sẽ ngồi lên cái hộp vuông kia của gã rồi rời đi, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp giơ vũ khí nhắm vào phương hướng hắn, miệng quát một tiếng: "người trốn bên kia, đi ra!"

Lục Việt biết mình đã bại lộ, sau lưng hắn mặc dù là rừng cây, nhưng cũng là cái sườn dốc, đối phương từ phía trên nhìn xuống dưới, người đứng ở vị trí cao có thể phát hiện hắn cũng không kỳ quái.

Lục Việt nắm cung tiễn trong tay thật chặt, chậm rãi đứng dậy.

Tên gầy nhìn Lục Việt, ánh mắt thấy  cung tiễn trong tay hắn cùng trường đao sau lưng quơ quơ, cười nhạo một tiếng, "đến khẩu súng cũng không có, thì ra là tên chim non mới nở, trách không được tao chờ mày nửa ngày còn kỳ quái mày như thế nào không động thủ."

Tên gầy từ trên sườn núi khi nhìn xuống liền phát hiện Lục Việt, gã chơi trò chơi này cũng đã vài ngày, mặc dù đang rượt đuổi người, nhưng cũng thời khắc chú ý hoàn cảnh quanh thân để ngừa bị đánh lén. Lúc ấy tên béo vừa lúc quay lưng đối diện Lục Việt, gã còn vui vẻ nghĩ nói không chừng tên béo sẽ bị đối phương đánh lén, chờ hai người này đánh nhau gã lại ra tay thu gặt, kết quả làm gã thất vọng chính là đợi một hồi lâu đối phương đều không động tĩnh, lúc này nhìn thấy đối phương cầm bộ vũ khí lạnh lạc hậu, tên gầy thầm nghĩ khó trách như thế.

Trong tay có súng thì trong lòng không hoảng hốt, không có súng thì Lục Việt trong mắt tên gầy quả thực an toàn đến thực điểm, gã lại nhìn Lục Việt lớn lên nhã nhặn sạch sẽ, giống con thỏ nhỏ đang sợ hãi run rẩy mà nhìn mình, trong lòng vui vẻ một tiếng, súng trong tay từ trạng thái giơ lên biến thành rủ tại trước ngực, nói: "Anh đây tâm tình vui vẻ, lúc này không giết chú."

Ý nghĩa ẩn dấu là chờ một lát lại giết mày, Lục Việt ngầm hiểu, bất quá trên mặt biểu tình đều không thay đổi.

Tên gầy hướng về hộp vuông mà đi, còn nói với Lục Việt, "Cùng anh đây đi thôi, độc khí đã đến rồi, phía trước chính là khu vực an toàn, anh đây có xe, có thể dẫn chú đi một đoạn đường."

Lục Việt không động thanh sắc mà theo sau.

Tên gầy nhìn hắn sợ choáng váng tự đi theo, sói đen liền nói lời an ủi người: "Đừng sợ nè, anh rất thân thiện với manh chiếu mới."

Tên gầy mở cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển, ý bảo Lục Việt ngồi ghế phó bên cạnh.

Lục Việt mở ra cửa hộp ngồi vào, sau đó cảm giác cái hộp bỗng nhiên nhẹ nhàng chấn động di chuyển, thân thể hắn không khỏi buộc chặt một chút, ngồi thẳng chút.

Tên gầy ở bên cạnh cười, vẻ mặt quan tâm tên ngốc giải thích cho hắn: "Trước kia chưa từng thấy qua loại xe này phải không? Cái này gọi là xe cảnh sát, là công cụ địa cầu cổ dùng thay đi bộ." Lại có điểm đắc ý dào dạt mà bổ sung, "Giống anh đây loại này quen thao tác cơ giáp hằng ngày, loại lạc hậu công cụ này anh mày nhìn qua liền hiểu thao tác như thế nào."

Lục Việt im không lên tiếng, cho gã một ánh mắt.

Tên gầy tự động lý giải đó là ánh mắt sùng bái.

Xe chạy đại khái một phút đồng hồ, bỗng nhiên không nhúc nhích.

Lục Việt liền nhìn tên gầy bực bội mà đánh lên cái vòng tròn trước người một cái, "Hết xăng!" Tên gầy chui đầu ra ngoài cửa xe nhìn thoáng về phía sau, sau đó lập tức mở cửa xuống xe, thúc giục Lục Việt, "Nhanh xuống dưới, độc khí lại đây, chúng ta nhanh chạy đi."

Một tay của Lục Việt từ đầu tới cuối vẫn không rời chốt mở cửa xe, nghe thấy lời kia lập tức đẩy cửa xuống xe, hắn cũng nhìn thoáng về phía sau, chỉ thấy nơi tầm mắt có thể nhìn được ở phía sau, màu xanh lá đã giăng đầy trời đất đang di chuyển hướng về phía bọn họ, tốc độ còn rất nhanh.

Đây là cái thứ gọi là độc khí đi.

Tên gầy lôi kéo Lục Việt chạy về phía trước, Lục Việt hơi chạy chậm hơn gã một chút là gã lại quay đầu thúc giục, lúc trước còn mặt đầy thân mật cười nhìn Lục Việt rồi sau sợ bị liên lụy cũng càng thêm không kiên nhẫn, Lục Việt làm bộ không hiểu tên gầy muốn làm cái gì, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Độc khí phía sau càng ngày càng gần, Lục Việt không muốn bị độc chết nên cũng bắt đầu dùng sức chạy. Rốt cuộc thì thân thể này không phải của mình, lúc trước bởi vì khẩn trương, khi giết tên cao to đen hôi lúc tiếp đất cũng không có cảm giác ra không đúng, hiện tại cũng cảm thấy thân thể này thể chất không được, Lục Việt sử dụng có chút lực bất tòng tâm.

Hai người sóng vai chạy về phía trước, may mà bọn họ đã lái xe chạy được một đoạn đường, khoảng cách đến khu vực an toàn cũng không xa, mắt thấy đã đến bên cạnh khu vực an toàn, tên gầy đột nhiên giơ súng nhắm vào Lục Việt, cũng nói rằng: "mày, đứng ở nơi này không được nhúc nhích."

Lục Việt nói: "Độc khí gần tới rồi."

Tên gầy nói: "Anh mày biết, anh đây là muốn nhìn thử xe đứng ở trong độc khí thì mất bao lâu mới có thể chết, chú giúp anh một cái nha, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, còn không thì..." Nói xong, quơ quơ súng trong tay uy hiếp.

Tên gầy đem cung tiễn trong tay Lục Việt lấy lại rồi bẻ gẫy, mộc tiễn cũng toàn bộ bẻ gẫy ném xuống đất, cũng lấy trường đao trên lưng hắn gỡ xuống ném ra xa xa, sau khi cảm thấy các thứ trên người Lục Việt mang lại uy hiếp đều bị gã loại bỏ liền giơ súng lên hướng bên cạnh Lục Việt bước nhanh đi, sau khi cảm thấy khoảng cách đủ xa, lúc này mới yên tâm lớn mật xoay người bắt đầu chạy đi.

Lục Việt cũng lập tức hành động lên, hắn nhanh chóng xoay người lấy mũi tên gỗ rơi bên cạnh nhặt lên, sau đó nhanh chân chạy trốn, hắn không ngừng chạy, còn lấy mũi tên làm phi tiêu hướng bóng dáng tên gầy ném mạnh tới.

Mũi tên gỗ mặc dù là bằng gỗ tước chế thành, nhưng đầu mũi tên được bọc bằng chất liệu kim loại, bị Lục Việt lấy làm phi tiêu cũng là chuyện tuyệt đối không thành vấn đề.

Têngầy vui vui vẻ vẻ mà chạy về phía trước, bỗng nhiên chợt nghe thấy "vút" một tiếng, một cái bóng đen từ bên tai gã bay qua, "phập" một tiếng đâm lên mặt đất trước mặt gã.

Lục Việt lắc đầu, độ chính xác còn kém một chút.

Mà tên gầy phía trước không thể tin mà quay đầu, nhìn người phía sau đang đuổi theo, mắt thấy đối phương lần thứ hai giơ lên tay, nhất thời mở to mắt: "Tao đệt con bà nó, cái quỷ gì vậy!"

Lời vừa dứt, bóng đen từ xa tới gần phi thẳng tới ót gã.

Tên gầy vội vàng lắc mình, thật nguy hiểm mà tránh thoát đi. Tên gầy cự kì tức tối, vốn tưởng rằng đối phương là con thỏ nhỏ thuần lương, không nghĩ tới đối phương chính là khoác da thỏ, tên gầy giơ súng hướng Lục Việt liên tiếp bắn mấy phát đều bị Lục Việt né đi qua.

Lúc tên gầy còn muốn lại bắn mấy phát súng lại chỉ nghe thấy vài tiếng vang rỗng.

Hết đạn!

Vận khí tên gầy thật không tốt, đầu tiên khi rơi xuống đất ở trong thành, súng với đạn đều không kiếm được nhiều, sau khi trải qua chiến đấu kịch liệt lại càng không dư lại nhiêu, rồi sau đó lại đuổi theo tên béo, vốn tưởng rằng có thể lấy chút tiếp viện ở trên người đối phương, không nghĩ tới đối phương là một tên quỷ nghèo triệt để. Cây súng trên tay gã là của tên béo dùng dư lại, trong súng là băng đạn cuối cùng, nguyên bản cũng chỉ có ba mươi phát, còn bị tên béo dùng mất hai mươi mấy viên.

Têngầy đập khẩu súng xuống đất xoay người bỏ chạy, bất quá lần này có vẻ chật vật hơn nhiều, một bên chạy một bên trốn mũi tên của Lục Việt còn phải cầu xin tha thứ: "Ca! Ca em sai rồi! Anh buông tha em đi!"

Lục Việt hừ lạnh: "Gọi cha đều vô dụng."

Mũi tên một phát lại một phát bị Lục Việt ném ra, độ chính xác là càng ngày càng tốt. Lục Việt có kinh nghiệm sa trường, hàng năm luyện binh cùng người đối chiến luận bàn, đối với các bộ vị thân thể người phản ứng ra sao hiểu rõ như lòng bàn tay, hắn nhìn xuyết phía sau tên gầy, tầm mắt rõ ràng, tên gầy thường thường có một cái động tác nhỏ làm hắn có thể dự phán chuẩn xác biết gã sẽ trốn hướng phương hướng nào.

Lục Việt nhắc nhở: "Bên trái!"

Tên gầy phản xạ có điều kiện đi phía bên trái, sau đó "Phốc" một tiếng, một cái mũi tên bắn lên mông.

"Bên phải!"

Tên gầy cắn răng, mày tưởng tao ngốc sao, nói bên phải liền đi bên phải hả, thân thể gã uốn éo, trốn phía bên trái.

Mông bên trái lại nhiều thêm một cái mũi tên.

Tên gầy rơi lệ đầy mặt, ca, rốt cuộc là ngươi có nói được chắc chắn không!

Hai mươi đầu mũi tên, Lục Việt chỉ chừa một cái trên tay. Độc khí phía sau cách hắn đã rất gần, bị hắn độc ác đùa giỡn một phen, bởi vì trên người tên gầy nhiều chỗ bị thương nên tốc độ đã rất chậm, Lục Việt nhanh chóng vượt qua hắn, đến cái khóe mắt cũng không cho tên gầy một cái.

Tên gầy quỳ rạp trên mặt đất: "Ca, anh chờ em một chút với!"

Độc khí khuếch tán lại đây, đem cả người tên gầy vây quanh ở bên trong, Lục Việt chạy ở phía trước nghe được tên gầy ho khan thảm thiết.

Gió mang mùi hơi hơi gay mũi đã thổi tới trên người, Lục Việt cắn chặt răng nhấc lên sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ nhào lên mảnh có phía trước.

Phía sau, tảng lớn sương màu lục bỗng nhiên yên lặng không nhúc nhích.

【 phạm vi an toàn đã biểu hiện trên bản đồ cá nhân của ngài, vui lòng xem xét và tới khu vực an toàn dấu hiệu trên bản đồ. 】

【 khoảng cách sóng độc khí tiếp theo lan tới còn ba phút đồng hồ. 】

Cái trán Lục Việt tràn đầy mồ hôi, hai chân hắn run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, hung hăng mà thở ra một hơi.

Trong sương màu lục kia, một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo mà vọt ra.

Tên gầy nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, trên người nơi nơi đều là máu, mặt gã treo đầy vui sướng còn không kịp hô hấp đến không khí mới mẻ mà hoan hô ra tiếng thì đã nghe thấy thanh âm mộc tiễn bị bẻ gãy vang lên.

Nói như thế nào cũng là người quen , tên gầy giơ tay lên cứng ngắc mà đánh cái chào hỏi: "chào..."

Lục Việt hướng gã nhếch khóe miệng, cánh tay không chút do dự ném về phía trước, mũi tên tinh chuẩn mà đâm vào cái trán đối phương.

【 ngài dùng mộc tiễn đánh chết Thanh Mộc (gỗ xanh), nhận được mười tích phân. 】

Tác giả có lời muốn nói:  du hý trong ngoạn gia huyết điều lẫn nhau không thể nhận ra, văn trung du diễn trên đường ID cũng chỉ có đánh chết cùng bị đánh chết giả lẫn nhau gian biết. Bạo đầu là trực tiếp nhất đánh chết, mũ giáp tránh được miễn trừ  □□ ngoại bị mặt khác thương ( súng ) một súng bạo đầu nguy hiểm. Nơi này đại giáp là phân tầng chiến thuật chống đạn y, chỉ có thể tại trên bản đồ lục soát. Còn có tiểu giáp, đây là ngoạn gia chính mình chế tác . Đại giáp thắng với tiểu giáp, đại giáp nhưng thừa nhận hai lần bắn thương tổn, tiểu giáp chỉ có một lần.

.

Xe có bền độ, cũng yêu cầu xăng. Mới vừa xoát tân xe bền độ là 100%, 75% khi thân xe sẽ rất nhỏ hơi nước, 50% thân xe trung độ hơi nước, 20% lốp xe hỏa, 10% khi toàn bộ xe để sẽ hỏa, bền độ cũng sẽ tiến vào đảo thời trước gợi ý, 0% chiếc xe hư hao biến thành màu đen, cùng tồn tại tức nổ mạnh, phụ cận ngoạn gia cách xa nhau càng xa, thụ nổ mạnh lan đến càng nhỏ.

.

Bởi vì mỗi người trên người đều có sưu tập đến vật tư, ngoạn gia bị đánh chết sau, vật tư sẽ rơi xuống trên mặt đất, biến thành mang huyết ba lô, người chơi khác nhưng từ giữa thu hoạch tiếp viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro