Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ hai mươi chín

Lục Việt đi theo Tông Thừa ở trong câu lạc bộ chơi ba tiếng, thời điểm rời đi Lục Việt cũng tự làm cho mình một tấm thẻ, chuẩn bị về sau cứ mỗi ngày lại đây chơi một hai tiếng.

Thời điểm Tông Thừa đưa Lục Việt trở về, nói với Lục Việt: "cậu khi nào muốn chơi game, nói với tôi, tôi mang cậu cùng nhau đi chơi."

Lục Việt cười cười, trả lời: "được ạ."

Chạng vạng, Lục Nhã trở về kiểm tra thân thể cho Lục Việt, sau khi xác nhận độc tố vẫn an tĩnh thì cùng Lục Việt ăn bữa cơm chiều, sau đó lại vội vã mà đi tới phòng nghiên cứu tại gia. Lục mẫu đang truy tìm tung tích của Độn Địa Nhện, phòng nghiên cứu bên kia tài liệu nghiên cứu tương ứng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi khi đến thời điểm này thì người Lục gia đều phi thường bận rộn.

Lục Việt cũng không nhàn rỗi, Lục Nhã sau khi rời đi, hắn trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường mở ra mạng thông tin nối liền tinh võng tìm hiểu các loại tài liệu thuốc tắm yêu cầu dùng đến, sau đó lại so sánh đối chiếu với những tài liệu của thế giới này, liệt kê ra các loại tài liệu có thể dùng để chế ra thuốc tắm cần sử dụng tới. Nhưng do chủng loại tài liệu cần nhiều kinh người, hiện giờ bản đồ thế giới vũ trụ khuếch trương, thời điểm phát hiện tinh cầu mới thì bên trên tinh cầu đó cũng sinh trưởng các loại động thực vật chủng loại mới, tổng hợp tất cả lại, tài liệu chủng loại vượt qua trăm vạn, cho dù Lục Việt tra từ mấu chốt, tìm kiếm ra cũng có mấy chục vạn chủng loại, chỉ dựa vào một mình hắn muốn từ bên trong mấy chục vạn chủng loại tìm ra loại có khả năng áp dụng, lượng công việc cũng quá mức nhiều.

Tốn hơn ba tiếng, một dạng tài liệu thích hợp đều không tìm được, Lục Việt chỉ có thể tự nói với mình ngày mai tiếp tục cố gắng, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.

Bởi vì ngày hôm sau đã ước định xong cùng với Di Lạc Ấn Ký chơi hình thức tổ đội 5 người, cho nên Lục Việt thức dậy rất sớm, bất quá từ sau khi độc tố tạm thời được ngăn chặn, thân thể Lục Việt không có đau đớn, chất lượng giấc ngủ rất tốt, làm việc và nghỉ ngơi có thể nói là cực kỳ dưỡng sinh, buổi sáng sau khi hắn đứng dậy đánh được mấy bài quyền pháp thì mới nghe thấy ở dưới lầu truyền đến thanh âm Chu bá bọn họ bận rộn.

Ăn xong bữa sáng, Lục Việt lướt tinh võng một lát, cảm thấy thời gian sắp đến, lúc này mới đăng nhập trò chơi.

Mở ra danh sách bạn bè, bên trên có vài cái ID bạn bè vậy mà đều sáng lên, xem ra mọi người đều thức dậy rất sớm.

Lục Việt vừa online thì cùng lúc nhận được tin nhắn Thông Thông với Cái Cái gửi tới: "Thất ca! Tổ đội ba người không?"

Hai người tựa hồ như luôn luôn ngồi đợi hắn.

Lục Việt trả lời: "Có. Bất quá một giờ sau mới chơi."

Thông Thông trả lời: "Không vội không vội, tôi cùng Cái Cái trước tổ đội hai người chơi mấy ván, chơi xong thời gian cũng vừa tới."

"Đi thôi." Lục Việt trả lời.

Sau đó, Lục Việt nhấn chọn ID Di Lạc Ấn Ký, gửi một cái tin nhắn: "Ở đâu?"

Di Lạc Ấn Ký: "Đến? Hiện tại chơi tổ đội 5 người?"

Lục Việt: "Có thể."

Di Lạc Ấn Ký: "vậy ok, đi vào quảng trường tổ đội."

Lục Việt vào quảng trường, hình ảnh biến hóa, lập tức nhận được lời mời tổ đội của Di Lạc Ấn Ký.

Lục Việt vào tiểu đội, dựa vào mũi tên màu xanh lục tìm được Di Lạc Ấn Ký, hai người tại trong quảng trường hoàn tất tập hợp. Trên người Lục Việt vẫn mặc quần áo mà trước đó Thông Thông nhuộm màu rằn ri cho hắn, trên mặt dưới mắt đều bôi đầy thuốc màu màu sắc rực rỡ. Những cái này là game cung cấp skin cơ bản miễn phí, thoạt nhìn cả người đều bụi phác phác, muốn mặc quần áo thoạt nhìn thực khốc huyễn vậy thì dùng tích phân đi đổi, vũ khí cũng có các loại skin, dùng tích phân đi mua đều không rẻ.

Di Lạc Ấn Ký vẫn là một thân đồ đen, mang theo khẩu trang, ăn mặc thoạt nhìn cũng thực phổ thông, nhưng bởi vì duyên cớ đối phương lưng cao chân dài, nếu đặt ở trên người người khác thì là thường thường không có gì đặc sắc, ở trên người y lại thoạt nhìn khốc huyễn không chịu được.

Trước khi bắt đầu game, Lục Việt lại tìm cái góc không người bắt đầu đánh quyền làm nóng thân thể, Di Lạc Ấn Ký liền dựa ở bên cạnh tường nhìn hắn. Sau khi kết thúc một bài quyền, thấy hắn thu thế, đối phương nói: "Bộ quyền pháp này của cậu thoạt nhìn có loại vận luật thực đặc biệt."

Lục Việt nhìn y: "Anh có thể xem hiểu?"

Di Lạc Ấn Ký nói: "Cái hiểu cái không, cùng loại với thể thuật nhưng không giống nhau."

Quyền pháp Lục gia mới nhìn thì thấy kỳ thật cũng không khác biệt lắm với võ thuật phổ thông cường thân kiện thể, không có chỗ đặc biệt gì, chỉ có người chân chính trong nghề mới hiểu được huyền diệu trong đó.

Đời trước gia tộc Lục Việt bị huỷ diệt có thể nói không thoát ly can hệ cùng bộ quyền pháp này, từ đời phụ thân ngược lên mấy đời lão nhân trước đó đều tử thủ bộ quyền pháp này không truyền ra ngoài, nhưng Lục Việt cho rằng quyền pháp mặc dù là nguồn gốc căn bản của Lục gia bọn họ, nhưng cũng là đầu sỏ gây tội khiến gia tộc bước đi gian nan, đến thế hệ cuối cùng của hắn, nếu không phải vì các tộc nhân trước đó tự vận chịu chết, Lục Việt là thật nguyện ý đem bộ quyền pháp này giao ra ngoài đổi lấy cho tộc nhân một đường sinh cơ.

Đến nơi này, Lục gia không còn tồn tại, đối với quyền pháp, Lục Việt cảm thấy tựa hồ cũng không cần tất yếu thủ vững, hắn cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu, cùng với việc làm cho bộ quyền pháp này biến mất theo thời điểm hắn tử vong, không bằng tìm cơ hội để nó phát dương quang đại, coi như là tìm con đường chết cũng phải làm cho quyền pháp Lục gia truyền thừa đi xuống, cho nên thời điểm lần nữa tu tập quyền pháp, Lục Việt tuy rằng tìm góc không người  nhưng lại cũng không có bao nhiêu tận lực. Hơn nữa, quyền pháp còn cần tài năng cùng khắc cốt tu tập đạt được một chút thành tựu, tại thế giới này dị năng giả khi sinh ra liền có dị năng, dị năng của dị năng giả so với quyền pháp của hắn thì cũng lợi hại hơn nhiều, người ta còn không nhất định thấy hiếm lạ.

Hai lần trước Lục Việt ở trong trò chơi đánh quyền, Thông Thông cùng Cái Cái nhìn hắn đều không có tỏ vẻ gì, thậm chí trên mặt là vẻ mặt chán đến chết, Lục Việt ngược lại là không nghĩ tới Di Lạc Ấn Ký liếc mắt một cái liền nhìn ra sự bất đồng của bộ quyền pháp này.

Rốt cuộc thì thực lực không đồng nhất, nhãn lực cũng không giống nhau.

Lục Việt rất có hứng thú hỏi y: "Có hứng thú không? Tôi có thể dạy anh."

Di Lạc Ấn Ký lắc lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của cậu, tôi có gia truyền thể thuật."

Lục Việt hiểu, có gia truyền thể thuật lại tu tập loại quyền pháp khác, liền có vẻ phức tạp, tham nhiều nhai không hết, vẫn là chuyên chú một cái thì tương đối tốt.

Thời gian đảo ngược chấm dứt, trò chơi bắt đầu, hai người lựa chọn hình thức tổ đội năm người như trước đó đã nói rồi tiến vào trò chơi.

Trong chốc lát rơi xuống, hai người xuyên qua tầng mây nhìn kiến trúc xuất hiện tại phía dưới, địa điểm rơi xuống không tốt lắm, rơi xuống đất chính là khu dã ngoại, phụ cận chỉ có một nông trường, cái địa điểm này trên diễn đàn từng có phổ cập khoa học, nó là một trong những điểm địa điểm tận cùng của bản đồ game, vật tư xuất hiện cực kỳ ít.

Nhưng mà người chơi ở phụ cận cùng rớt xuống địa điểm này lại một chút cũng không ít.

Tăng nhiều cháo thiếu nha.
(*Tăng: sư chùa)

Lục Việt hai người tiếp đất chậm hơn đại bộ phận người kề bên, phía dưới chỉ xuất hiện một chiếc xe duy nhất nên tạm thời là đừng nên nghĩ nhiều.

Hai người rơi ở trên nóc nhà trong một cụm nhà gỗ nhỏ, Di Lạc Ấn Ký một cước đem cửa sổ thủy tinh ở mái nhà đá rơi xuống rồi từ trên nóc nhà nhảy xuống, Lục Việt theo sát sau đó.

Hai người vừa vào nhà, một người chơi mặc y phục màu đỏ rơi xuống đất trước bọn họ một bước đã lục soát lượm được một cây súng ống bỗng nhiên mở cửa xông vào, gã rõ ràng nghe được thanh âm thủy tinh vỡ trong phòng nên mới xông vào phòng này, nòng súng hướng về phía Di Lạc Ấn Ký mà bắn.

Di Lạc Ấn Ký ngay tại chỗ lăn một vòng, viên đạn bắn đến vách tường phía sau y, y nhặt lên một thanh rìu bên cạnh người ném về phía người ở trước cửa phòng, đối phương lắc mình né đi, chờ thời điểm quay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên hiện lên bạch quang, còn không đợi gã tự hỏi đây là cái gì thì một mảng mảnh nhỏ thủy tinh bất quy tắc đã đâm vào trán của gã, trước mắt thế giới chợt biến hắc ám.

【 ngài bị người chơi 7777777 dùng mảnh nhỏ thủy tinh tiêu diệt. 】

Đây là màn tổ đội 5 người, năm người một tiểu đội, loại người giống bọn họ dám chỉ với hai người tổ đội liền tham gia thì dù sao cũng là số ít, đội hữu của người này khẳng định ở ngay tại phụ cận.

Di Lạc Ấn Ký đóng cửa để ngừa lại có người đột nhiên xuất hiện, y đem súng nhặt lên ném cho Lục Việt, mình thì lật tìm trong ba lô, tìm được một khẩu súng ngắn.

Từ bên trong tìm ra hai miếng băng vải cất vào túi của mình, Di Lạc Ấn Ký ném ba lô cho Lục Việt: "Cái ba lô này cho cậu đeo."

Lục Việt tiếp được ba lô rồi trang bị lên, lật lật đồ vật bên trong cũng chỉ có hai miếng băng vải.

Những thứ kia thật sự rất ít, Lục Việt dạo qua một vòng trong phòng mà bọn họ rơi xuống, một khẩu súng đều không có, chỉ tìm thấy hai cái mũ giáp cùng một thanh rìu.

Phân cho mỗi người một cái mũ giáp, rìu được Di Lạc Ấn Ký nhặt trở về ném cho Lục Việt, y chỉ lấy khẩu súng lục cầm trong tay.

Bên cạnh phòng vang lên tiếng súng dày đặc, ít nhất là hai tiểu đội đang giao chiến, Di Lạc Ấn Ký chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, ý bảo Lục Việt đuổi kịp, "Chúng ta đi đoạt đồ ăn sẵn."

Cái gọi là đoạt đồ ăn sẵn, đó nhất định là cướp đồ người chơi khác tân tân khổ khổ mà sưu tập ra, lời này người không có chút thực lực thì thật sự không dám tùy tiện nói ra khỏi miệng.

Lục Việt tự nhiên là vui vẻ đồng ý.

Hai người mở cửa đi ra ngoài, Lục Việt quay đầu liền nhìn về phía bồn hoa bên trái gần phòng, một tên mặc y phục màu xanh lục trốn ở bên trong ngồi quấn băng vải, không nhìn kỹ thì còn thật sự không nhất định sẽ chú ý tới. Tiếng súng che dấu tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân của Lục Việt bọn họ, lực chú ý của người nọ cũng đang ở nơi giao hỏa bên kia, chờ gã nhận thấy được bên cạnh có người, Lục Việt cùng Di Lạc Ấn Ký đã nhắm ngay nòng súng vào gã.

Một người một súng, một người bạo khôi giáp, một người bạo đầu, phối hợp ăn ý 2tap.

Di Lạc Ấn Ký đem ba lô nhặt lên trên lưng, tiếp nhận cây súng Lục Việt đưa tới để thay cho khẩu súng lục.

Hai người di chuyển qua chỗ ngoặt căn nhà, lại một tên người chơi mặc y phục màu đỏ cầm súng chạy tới hướng bên này.

Này thật đúng là ở chỗ rẽ gặp được tình yêu, hai người Lục Việt lưu loát mà giải quyết kỳ biến, sau đó Di Lạc Ấn Ký đánh cái thủ thế, hai người một trái một phải, một người đi tới trước phòng một người đi ra sau phòng.

Hai hướng trong phòng, hẳn là chỉ có 2 đội y phục đỏ cùng đội y phục xanh lục, trải qua hai lần giao phong dày đặc mà ngắn ngủi, hai bên bị tiêu diệt không sai biệt lắm.

Lục Việt lủi ra sau phòng, vừa lúc nhìn thấy một tên người chơi y phục đỏ ném bom khói ngay dưới chân, đại khái là máu đã tàn nên đang cần quấn băng vải, biết bên này còn có tiểu đội khác cho nên ở dưới làn sương khói vẫn tương đối bảo hiểm một chút, chính là đối phương đại khái không nghĩ tới, gã mặc quần áo màu sắc thật sự rất diễm lệ, gã còn thỉnh thoảng ở trong sương khói thay đổi vị trí, Lục Việt liền thường thường có thể nhìn thấy ở bên trong làn sương loé lên loé xuống 1 màu đỏ tươi.

Lục Việt trực tiếp giơ súng cho đối phương hai phát bạo đầu.

Đồng thời, trong phòng cũng truyền đến hai tiếng súng, Lục Việt cẩn thận mà tới gần bên cửa sổ, chỉ thấy Di Lạc Ấn Ký từ đối diện cửa sổ nhảy vào, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Việt, ngoắc tay bảo hắn đi vào.

Trong phòng rớt một đống ba lô, hai người đem vật tư bên trong toàn bộ sưu tập lên rồi phân chia, không gian trong ba lô vậy mà còn có hơn phân nửa chỗ còn trống, chuyện này thuyết minh cái địa điểm này là thật nghèo túng nha.

"Một tiểu đội đã lái xe chạy đi rồi, hai tiểu đội đã chết, hẳn là còn hai tiểu đội nữa." Di Lạc Ấn Ký nói.

Đều là rớt xuống ở cùng một chỗ, mọi người thường sẽ nhắm đại khái số lượng người ở chung quanh một chút.

Lúc này, khu vực an toàn cập nhật mới, nông trường vừa lúc ở trong phạm vi an toàn.

Di Lạc Ấn Ký hướng Lục Việt nói: "Chuyển phát nhanh đã ở trên đường đi, chúng ta chỉ cần ngồi ở đây đợi dỡ hàng là được. Hiện tại, chúng ta đi giải quyết hai tiểu đội kia đi."

"Được." Lục Việt lần nữa nạp băng đạn, lên tiếng trả lời rồi đi theo.

☆, chương thứ ba mươi

Thuật bắn súng của hai người đều phi thường lợi hại, hầu hết đều có thể ở thời gian nhanh nhất tìm được góc độ thích hợp bắn trúng địch nhân, diễn đàn nói Di Lạc Ấn Ký là tay súng nổi danh 2tap, nhưng Lục Việt cũng không thua kém gì mấy, dù sao trên đầu của hắn bị treo cái danh hiệu biến thái ngược sát giả, cái này ở trong diễn đàn cũng đã truyền ra.

Hai người chơi lợi hại như vậy tụm lại cùng một chỗ, quả thực là ác mộng của những người chơi khác, gặp gỡ bọn họ chỉ có thể nói là chỉ có chờ bị đánh chết.

Nông trường bên này tổng cộng đáp xuống sáu tiểu đội, chỉ có Lục Việt cùng Di Lạc Ấn Ký chơi trội tổ đội hai người, trừ bỏ tiểu đội lái xe chạy trốn kia, bốn tiểu đội khác trước sau đều bị bọn họ giải quyết.

Theo khu an toàn cập nhật, tại thời điểm Lục Việt bọn họ đem thành viên của tiểu đội cuối cùng ở nông trường này đánh chết, xa xa rốt cục truyền đến thanh âm ô tô lao tới.

Lục Việt cùng Di Lạc Ấn Ký tránh ở trong một phòng nhỏ, mỗi người thủ một bên cửa sổ, một chiếc Pickup•truck từ đường cái đàng xa  rất nhanh phóng đến, Lục Việt giơ kính viễn vọng lên nhìn tình huống trong xe, đếm số đầu người vừa vặn là một cái tiểu đội đầy đủ.

Xe cách nông trường càng ngày càng gần, rốt cục tiến vào phạm vi bắn của bọn họ. Lục Việt làm ra dự phán, nhắm ngay người chơi ngồi ghế phó lái, nòng súng di động đi theo xe, một súng bắn ra bạo rớt mũ giáp đối phương, thả chậm tốc độ bắn, dùng thời gian một cái nháy mắt chuyển động nòng súng, thủy chung nhắm ngay vị trí phó điều khiển, phát súng thứ hai theo sát tới, bạo đầu, một điểm đầu người tới tay.

Mà Di Lạc Ấn Ký bên kia thập phần phối hợp, đem vị trí điều khiển tiêu diệt trong hai phát súng.

Xe không có người điều khiển liền lao thẳng về phía trước một khoảng cách, sau đó đầu xe đâm xầm về phía cây cối bên cạnh.

"Trời địu!"

"Là Di Lạc Ấn Ký!"

"Còn có cái tên 7 số 7, hai tên này làm sao mà đồng thời tụm lại với nhau vậy!"

"Xong rồi xong rồi! Muốn chết rồi!"

"Sợ cái qq, bọn họ hình như chỉ có hai người."

"Đúng vậy, đừng có tự làm mình sợ hãi!"

Theo một tiếng phịch vang lên, Lục Việt còn nghe được thanh âm những tên kia từ trên xe đi xuống vừa tìm địa phương trốn vừa cao giọng mắng.

Lục Việt nghe được ID của mình từ miệng người đối diện, nhất thời nhíu mày, xem ra những tên này thường lên diễn đàn.

Giờ phút này đội mã hai bên cách nhau một cái đường lớn, đều tránh ở trong hai cụm phòng nhỏ. Lục Việt từ sau cửa sổ đứng lên bắn về phía cửa sổ đối diện, mấy phát bắn nát tất cả cửa thủy tinh của phòng đối diện, đạn của bọn họ không còn nhiều lắm nhưng Lục Việt lại bắn không ngừng, Di Lạc Ấn Ký từ bên cửa sổ khác nhảy ra, chạy về hướng chiếc Pickup•truck bị ném lại kia, trên đó có hai cái ba lô mà phía đội ba người đối diện chưa kịp mang đi.

Phía đối diện vốn là đang cẩn thận quan sát thấy bên này nhảy ra cái bóng người, lập tức chịu không nổi hấp dẫn, giơ súng đi công kích Di Lạc Ấn Ký, mỗi lần bắn đạn đều không chính xác.

Cá đã hướng về phía mồi câu, Lục Việt dựa vào cửa sổ bình tĩnh nã đạn, đối diện chuyên môn chừa lại một người để theo dõi hắn, nhìn thấy hắn xuất hiện liền như tiêm máu gà mà nã súng đùng đoàng đùng đoàng, đạn ghim lên tường, lên khung cửa sổ, thừa dịp thời điểm này, Lục Việt bạo rớt đầu một tên trong hai người theo dõi chằm chằm Di Lạc Ấn Ký, còn tiện thể bạo rớt mũ giáp một người khác, sau đó lại dời nòng súng bắn một phát súng vào tên luôn nhìn chằm chằm mình, bất quá không có trực tiếp mất mạng, đối phương có đại giáp, một súng này còn không có làm hư tổn hết độ bền của đại giáp.

Thời gian giao hoả ngắn ngủi rất nhanh trôi qua, hai người đối diện lại giảm một người đồng đội, trong lòng vừa vội vừa sợ hãi mà núp vào, cái lùm mía thật sự rất hung tàn á!

Bên kia, Di Lạc Ấn Ký đã an toàn đến bên cạnh xe, y rất nhanh mà lục xoát một lần mỗi cái ba lô, từ bên trong tìm được một trái bom độc, sau đó hướng Lục Việt đánh cái thủ thế, chỉ chỉ cụm phòng nhỏ đối diện kia.

Lục Việt phản hồi cái OK, tỏ vẻ đã hiểu.

Nắm súng, Di Lạc Ấn Ký đem bom độc ném vào hướng cửa sổ không có kính thủy tinh, "bùm" một tiếng, độc khí màu xanh lục nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng nhỏ, người trốn ở bên trong bất ngờ không kịp đề phòng bị trúng chiêu, một bên ho khan một bên nhảy ra ngoài cửa sổ.

Sương xanh che tầm mắt, nhưng mà hai người Lục Việt đều là cao thủ nghe tiếng đoán vị trí, tại thời điểm Di Lạc Ấn Ký ném bom độc, Lục Việt cũng đã từ bên trong cửa sổ nhảy ra, giờ phút này hai người đối diện còn không có đi ra khỏi làn sương xanh, nhưng thanh âm hai người bọn gã đã làm vị trí bại lộ, cho nên không cần tận mắt nhìn thấy người thì Lục Việt cùng Di Lạc Ấn Ký đã đồng thời giơ súng lên nhắm ngay phương hướng phát ra thanh âm mà bắn qua.

Hai người thực lực cường hãn, cũng không giống những lúc Lục Việt mang theo Thông Thông cùng Cái Cái còn phải chừa cơ hội cho bọn họ bắn súng lấy cái điểm hỗ trợ đánh giết, còn đối với Di Lạc Ấn Ký bọn họ, ngay từ đầu nhắm chuẩn ai thì chính là người đó, trừ phi đối phương mở miệng yêu cầu hỗ trợ bắn phát súng.

Nòng súng của Lục Việt nhắm ngay bên trái, vị trí kia chính là người trước đó bị hắn bắn trúng đại giáp. Cách sương màu xanh lục, hắn bắn một phát súng qua trực tiếp phá rụng đại giáp của đối phương. Đối phương một bên chạy một bên nổ súng hướng ra phía ngoài, ánh lửa càng rõ ràng mà bại lộ vị trí của gã. Lục Việt đứng ở tại chỗ không hoạt động chút nào, lại ngồi xổm xuống, hắn nghe tiếng bước chân của đối phương, nòng súng thoáng nâng lên, lại bắn thêm hai phát, bên tai liền truyền đến thanh âm hệ thống thông báo đánh chết.

Hai súng này đều bắn trúng trên thân đối phương, tới gần địa phương trí mạng, tuy rằng không phải là vị trí tuyệt đối trí mạng, nhưng thương tổn cũng đủ mạnh mẽ.

Lục Việt buông súng xuống, nhìn thấy Di Lạc Ấn Ký đang chậm rãi đổi băng đạn, y đã trước hắn một bước đánh chết tên người chơi khác.

Độc khí còn phải tốn thời gian trong chốc lát mới có thể tán đi, hai người ngồi vào trong xe, lúc này mới cẩn thận sưu tầm đồ vật trong ba lô. Thế giới bên ngoài quả nhiên so với nơi này càng giàu có, hai cái ba lô này đều tràn đầy đồ vật, trong xe còn để không ít thứ, hai người đem đồ vật phân chia, tài liệu có thể phân giải  đều phân giải, một người ghép vật liệu thành băng vải, một người ghép thành tiểu giáp, chờ ghép xong đống tài liệu này thì độc khí cũng tan, hai người lại xuống xe đem hai cái ba lô bên ngoài kéo vào trong phòng lấy đồ vật bên trong ra, dùng tài liệu dư thừa ghép thành không ít thuốc cầm máu.

Sau đó hai người đem xe lái đến góc phòng nhỏ bên kia giấu đi.

Thời gian sóng độc khí thứ nhất phóng thích tương đối dài, trong tầm khoảng năm phút đồng hồ, nông trường mặc dù ở trong phạm vi an toàn nhưng nó cũng chỉ là một điểm trong đó mà thôi, đại bộ phận người chơi cũng biết nơi này là một điểm nghèo nàn, người chơi có thể tới nơi này trên cơ bản là ôm thái độ chân muỗi cũng là thịt, nói không chừng đi qua có thể tìm tới thứ tốt, thuần túy là dựa vào vận khí. Về phần là vận may hay là vận xui cũng thực sự khảo nghiệm nhân phẩm, giống cái tiểu đội năm người này gặp gỡ Lục Việt bọn họ liền dễ dàng bị thu gặt, nhìn giống thiên sứ cố ý lại đây đưa tới nguồn sưởi ấm.

Trước khi độc khí phóng thích lần nữa, hai người thủ tại chỗ này vậy mà lại gặp gỡ được hai cái tiểu đội, bất quá nhân số đều không đủ, một tiểu đội chỉ còn hai người, một cái tiểu đội còn ba người, hơn nữa còn là tiểu đội ba người đang truy kích hai người phía trước, rồi sau đó cả nhóm chạy vào phạm vi công kích của Di Lạc Ấn Ký bọn họ. Lúc ấy người hai phe đang đánh nhau, tiểu đội hai người ở trên xe đột nhiên bị đạn lạc từ đâu bắn tới, ngay cả địch nhân nấp ở nơi nào đều không thấy được liền nghe "đoàng" một phát chết tươi, cảm thấy mình quả thực bị giết chết rất khó hiểu rất kỳ diệu.

Tiểu đội phía sau ngược lại là đúng lúc phanh lại, vậy mà bọn họ lại dám đối mặt với Lục Việt cùng Di Lạc Ấn Ký, thực rõ ràng đây chính là sai lầm, phương án chính xác chính là gia tốc chạy trốn. Bất quá bọn gã bởi vì không biết đối diện là tổ đội mạnh tương đương với cấp bậc BOSS, còn không lo không sợ mà bố trí chiến thuật, đương nhiên cuối cùng cũng là không hữu dụng, có cũng chỉ là làm cho thời gian tồn tại của bọn gã hơi kéo dài một chút như vậy mà thôi.

Những người này làm nhân viên chuyển phát nhanh rất nghẹn khuất, Lục Việt hai người khui hàng chuyển phát nhanh dù sao cũng là làm đến thực khoái trá.

Độc khí bắt đầu phóng thích, Lục Việt bọn họ lái xe từ nông trường đi ra khỏi nơi này, mục tiêu mới của hai người ngoại trừ ở trên đường chặn giết nhân viên chuyển phát nhanh thu hoạch tiếp viện, thì chính là chờ rương tích phân một lát nữa cập nhật vị trí.

Thời gian sóng độc khí thứ nhất phóng thích cũng thực lâu, cũng là năm phút đồng hồ. Trong lúc từ nông trường đi ra ngoài, dọc theo đường đi hai người gặp được vài cái tiểu đội, nhưng không ngoại lệ đều bị hai người thu gặt, hai người đổi chiếc Pickup•Truck thành xe cảnh sát, Lục Việt còn từ trong một chiếc Jeep tìm được một cây cung có trang bị một bao tiễn, bị Lục Việt thu vào tay đeo ở trên lưng.

Di Lạc Ấn Ký lái xe, nhìn Lục Việt ngồi ở bên cạnh, "Cậu giống như đặc biệt yêu tha thiết những món vũ khí lạnh?"

Lục Việt tự nhiên sẽ không nói là nguyên nhân dùng thuận tay, hắn cười cười: "Trước kia không chơi qua cho nên tương đối cảm thấy hứng thú, tuy rằng có điểm lạc hậu nhưng dùng rất tốt, lực sát thương kỳ thật đều không tệ."

Di Lạc Ấn Ký nghĩ khi y ở trên diễn đàn nhìn thấy danh sách những người bị đối phương một mũi tên lấy mạng, thầm nghĩ đúng thật là không tệ, cảm giác vũ khí lạnh cùng vũ khí nóng trên tay cậu ta không có chút nào khác biệt, chỉ cần bị cậu ta nắm ở trong tay, tựa hồ đều có thể làm đến trình độ thương tổn bùng nổ. Di Lạc Ấn Ký lại quay đầu nhìn nhìn 7 số 7 bên người, đối phương mang theo mũ giáp chiến thuật, lỗ tai bị tóc đè bè ra. Bộ dáng của đối phương bởi vì nguyên nhân thuốc màu nên y thấy không rõ, nhưng y biết 7 số 7 có một đầu tóc quăn xoã tung.

Y nghĩ trong hiện thực cũng có một tên nhóc con cũng có một cái đầu tóc quăn làm cho người ta muốn xoa một chút, đồng dạng là người có được một đầu tóc quăn, khác biệt thật đúng là quá lớn, cái tên nhóc con kia tính tình mềm nhũn, mà cái tên 7 số 7 này nghe ngữ khí nói chuyện tựa hồ cũng là cái người ôn hòa, nhưng khi đối phương đánh chết địch nhân sạch sẽ lưu loát, thậm chí có thể nói là thân thủ tàn nhẫn, thấy thế nào cũng sẽ không là một người ôn hòa.

"Bên phải có xe." người bên cạnh nhắc nhở một tiếng đánh gãy Di Lạc Ấn Ký phát tán tư duy, y lấy lại tinh thần, lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Chuyển hướng sang phía bên tôi."

Di Lạc Ấn Ký lập tức đem đầu xe chuyển hướng, đối diện bên phải, mà sau khi y làm như vậy, mấy viên đạn lao như bay lướt qua sát thân xe bọn họ.

Đối diện chủ động phát động công kích tấn công bọn họ.

"Bắn được mấy tên trên xe không?" Di Lạc Ấn Ký hỏi Lục Việt.

"Không thành vấn đề." Lục Việt nói.

Vì thế Lục Việt lập tức cảm giác đầu xe lại thay đổi phương hướng, Di Lạc Ấn Ký bắt đầu đánh tay lái nhiễu vòng.

"May mắn tôi không say xe." Lục Việt cười nói, muốn đổi thành Thông Thông thì phỏng chừng không cần vài vòng liền mắt nổi đom đóm luôn rồi.

Dứt lời, Lục Việt giương súng công kích chiếc xe đang truy kích bọn họ.

Trong lúc di chuyển vận tốc cao như vậy mà muốn công kích bia ngắm di động, đối với người chưa được huấn luyện mà nói chính là hình thức địa ngục. Nhưng cái này đối với Lục Việt thì cũng không khó, hiển nhiên Di Lạc Ấn Ký cũng là cho là như thế vả lại tín nhiệm Lục Việt, không thì hai người sẽ không chọn dùng phương thức này phản kích.

Hai người bọn họ không thành vấn đề, phía đối diện vấn đề liền lớn, không nói mỗi việc truy kích chiếc xe chạy nhiễu vòng thì việc này bản thân nó cũng rất khảo nghiệm trình độ tay lái lụa, lại còn muốn ở trên xe từ cái cửa sổ nhỏ như vậy bắn trúng đối phương thì quả thực là khó càng thêm khó.

Tại thời điểm Lục Việt lần thứ ba bắn rụng mũ giáp một người trong đó, người kia nóng nảy đến mức muốn ném xừ cây súng đi: "Cái lịt moẹ nó tao đéo chơi nữa, mũ giáp của tao đều bị bạo rớt cmnr!"

Tài xế lái xe vội khuyên nhủ: "Đừng nha huynh đệ, đối diện có mỗi hai người, tin tưởng bản thân, cậu có thể làm được, đây đây chỗ tui còn hai cái mũ giáp đã dùng nè, lấy mà đội, đừng khách khí."

Nghe khẩu khí này, hiển nhiên là người chơi lâm thời tổ đội.

Bị khuyên như vậy một câu, người này nhịn xuống nóng nảy lần nữa đeo lên mũ giáp, kết quả mới vừa nhô đầu lên, viên đạn của Lục Việt liền bay tới, phập một tiếng, mũ giáp mới vừa thay lại bị vỡ.

Còn dư một cái mũ giáp cuối cùng, người này còn muốn lưu trữ đến khi chính diện giao phong thì dùng để bảo mệnh, cho nên tên tài xế nói cái gì thì gã đều không nguyện ý tiếp tục thò đầu ra.

"Kỳ quái, tôi luôn cảm giác thuật bắn súng của bên mình cứ lơ mơ bắn không trúng người. Đừng nhắm vào người, bắn nát xe bọn họ! Đem xe bọn hắn phế đi!" Một đội viên thu hồi súng, đổi băng đạn mới, nhắc nhở mọi người.

Vì thế mấy người trong xe hướng nòng súng nhắm ngay xe của Lục Việt bọn họ bắn phá một trận.

Lục Việt đổi băng đạn mới, cảm thấy một trận chấn động xe.

Di Lạc Ấn Ký nhìn xuống độ bền của xe: "Còn có thể kiên trì hai phút."

Lục Việt cười một tiếng, đối phương không nhắm đánh hắn, không người quấy rầy hắn, vừa lúc cho hắn cơ hội hoàn mỹ để phản kích.

Lần thứ hai đem nòng súng nhô ra ngoài cửa sổ xe nhắm ngay đầu người chơi ngồi cửa sổ phía sau xe, liên tục hai phát bắn ra ngoài bạo đầu tên kia.

"Cái đờ mờ! Như thế nào đột nhiên chết một người? !"

Lục Việt động tác không ngừng, hơi hơi chuyển động nòng súng, nhắm ngay người ngồi ở giữa, lần thứ hai nả hai phát súng giết chết.

Phía đối diện nhận thấy được không đúng, lập tức có người mở miệng thúc giục: "Đánh không lại đánh không lại, chạy mau!"

Người lái xe đối diện phản ứng rất nhanh, lập tức đánh tay lái, đuôi xe uốn éo quay đầu bỏ chạy.

"Muốn chạy?" Di Lạc Ấn Ký hừ lạnh một tiếng, chuyển đầu xe lập tức đi theo, "7 số 7, bắn vào xe bọn gã, làm cho xe của bọn gã phế đi để xem bọn gã chạy như thế nào."

"Được!" Lục Việt đáp, cánh tay chuyển động, nòng súng hướng phía trước, nhắm ngay đuôi xe, lưu loát mà ấn cò súng.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay lại chậm, ta ăn năn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro