Chương 47 + 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ bốn mươi bảy

Lục Lẫm nhìn thấy Lục Việt xuất hiện tại nơi này, không có biểu hiện ra bất luận bộ dáng kinh ngạc gì, chính là trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt.

Lục Việt liền biết đối phương đã tra được thân phận của hắn.

Lục Việt từ ngày đầu tiên khi theo Tông Thừa đi câu lạc bộ, hành tung chưa từng che lấp. Mà Trương Mẫn Thu cũng sẽ định kỳ hỏi những người  bên cạnh Lục Lẫm về động thái của gã, thời điểm Lục Lẫm gọi hộ vệ đi thăm dò Lục Việt không có tiến triển gì, vẫn là nhờ Trương Mẫn Thu biết được sau đó hoài nghi đến trên người Lục Việt, dùng người của mình đi giúp đỡ thăm dò, sau đó đem kết quả cuối cùng nói cho Lục Lẫm. Lại thêm ngày hôm qua tin tức Lục Việt sẽ về nhà cũ  truyền khắp nơi, Lục Lẫm tự nhiên cũng biết.

Lục Lẫm lúc này thành thành thật thật mà đứng phía sau cha mẹ, nghe Đậu Thư Lan mang theo vẻ mặt lạnh như băng đi tới giới thiệu.

"Đây là anh họ nhỏ của con, Lục Lẫm." Đậu Thư Lan chỉ vào gã rồi hướng Lục Việt nói: "Đây là anh họ nhỏ của con, Lục Lẫm, lớn hơn con 5 tuổi."

Lục Lẫm trong mắt mang theo ác ý, tới gần Lục Việt có vẻ thực thân thiết vỗ lưng hắn, "Tiểu Việt đúng không, hoan nghênh trở về nha. Nhìn một đầu tóc xoăn xoăn này, lớn lên rất dễ nhìn, giống lông con cuồng chuột ha."

Cuồng chuột, một loại chuột biến dị, bộ lông dài mà xoăn, ưa tối kị sáng.

Lục Việt bị ẩn dấu nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới xuất hiện ở trước mặt mọi người, lại thêm một đầu tóc quăn, trực tiếp bị Lục Lẫm so sánh thành con chuột không thể gặp ánh sáng.

Bên tai nghe lời khó nghe, Lục Việt thân thể bị Lục Lẫm chụp một bàn tay khuynh nhào về phía trước một chút.

Lục Lẫm xuống tay không nhẹ, tuy rằng không dùng dị năng, nhưng mà dị năng giả thể chất trời sinh chính là ở chỗ này, khí lực tự nhiên không thể khinh thường, Lục Việt bị gã chụp đến sắc mặt đều thay đổi.

Đậu Thư Lan bên cạnh nhất thời liền muốn đi chụp tay Lục Lẫm.

Nhưng Lục Việt lại quay người lại, hai tay quơ một chút nắm hai bên má Lục Lẫm. Hắn mỉm cười, đầu ngón tay đặt tại phần thịt non trên mặt Lục Lẫm dùng sức nghiền nhéo, "Anh họ nhỏ nói chuyện thật là dễ nghe, tôi cũng thật thích anh."

Lục Lẫm biết thể chất Lục Việt tương đối phế sài, trước nhiều người như vậy ra tay khí lực cũng không dám dùng nhiều lực. Nhưng Lục Việt lại bất đồng, hắn là thể chất C, khí lực bản thân liền không lớn bằng A cấp dị năng giả, mà A cấp dị năng giả thể chất so với hắn tốt hơn nhiều, dưới  nguyên tắc không được dùng dị năng, Lục Việt đem khí lực toàn thân đều nhéo nặn ở trên mặt Lục Lẫm.

Lục Việt động tác chính là nhanh, sờ lên mặt Lục Lẫm lập tức dùng sức, vì thế Lục Lẫm nửa điểm không có phòng bị, cảm giác chỗ bị nhéo cơ hồ muốn ngắt rớt, đôi mắt nhanh chóng không chịu khống chế mà ngậm nước mắt, chờ gã kịp phản ứng muốn đẩy Lục Việt, Lục Việt đã trước một bước buông tay ra trốn phía sau Đậu Thư Lan.

Này một loạt động tác quá nhanh, chờ thời điểm Đậu Thư Lan lấy lại tinh thần, chỉ thấy trên mặt Lục Lẫm hai bên có hai dấu ngón tay ấn trên đó, đỏ au , giống má hồng lố tay buồn cười vô cùng.

Đứng ở cách đó không xa mấy người Lục Nhã liền không chút khách khí mà cười lên tiếng, dẫn tới trong phòng khách những tiểu bối khác cũng cười trộm theo.

"Lục Việt!" Lục Lẫm mặt đau vô cùng, xông lên đi tới muốn đánh Lục Việt.

Đậu Thư Lan lạnh lùng nhếch khóe miệng một cái, vẫn là Lục Tuấn nhanh tay, một phen giữ chặt em trai của mình.

Lục Oánh Oánh nhìn Lục Việt âm thanh lạnh lùng nói: "Lục Việt, cậu có phải là không hài lòng đối với anh họ của cậu? Tại sao có thể dùng khí lực lớn như vậy."

Lục Việt đáp: "Ngại quá chị họ, tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh họ nhỏ, quá kích động. Tôi lần đầu tiên nhéo mặt nên thật sự không có kinh nghiệm, nhéo nhiều mấy lần là tốt hơn rồi."

Lục Lẫm bưng mặt còn đang đau nhức trừng Lục Việt, đệt con mịe mày còn muốn nhéo mấy lần?

Khi nói chuyện Lục Việt cũng không có làm bộ xấu hổ, hắn còn cười tủm tỉm mà gật đầu, thành thật thừa nhận, hắn dùng khí lực chính là lớn như vậy đó rồi sao nào. Anh muốn đánh tôi, tôi nhất định phải đánh trở về, Lục Việt tính tình chính là có cừu oán sẽ như bây giờ đương trường liền báo oán cừu. Huống chi hai nhà đã sớm xé rách mặt, hà tất lại làm bộ làm tịch.

Lục Oánh Oánh nghe, tức giận đến mức hừ một tiếng.

Lục Việt cũng không thích tát pháo, giới thiệu xong Lục Lẫm, những người còn lại đều không cần giới thiệu nữa. Lục Việt đi theo Đậu Thư Lan về bên mấy người Lục mẫu.

Lục mẫu đau lòng mà vươn tay nhu nhu lưng Lục Việt, "Có đau hay không?"

Lục Việt gật đầu: "Có một chút."

Chờ trở về sân nhà cũ nhà mình, Lục Việt nằm úp sấp ở trên giường, y phục trên người bị vén lên lộ ra phía sau lưng, ở giữa phía sau lưng có một mảng nhỏ ứ đọng máu, đều là bị Lục Lẫm đánh mà ra.

Lục Nhã ngồi ở bên cạnh trị liệu cho Lục Việt, dị năng nhẹ nhàng phất qua nơi máu ứ đọng, ấm áp, thực thoải mái.

"Lần sau gã lại muốn chụp em, phải biết tránh ra hiểu không?" Lục Nhã dặn dò em út.

Lục Khải nói: "Tên nhóc này tâm tư độc ác giống bà của gã."

Lục Trạch nói: "Tiểu Việt, anh hai sẽ tìm cơ hội báo thù cho em."

Lục Việt quay đầu nhìn bọn họ: "Anh cả anh hai, em đã tự báo thù rồi, chỉ là một chút việc nhỏ thôi, mọi người chuyên tâm chuẩn bị khảo hạch đi."

Lục Trạch đáp: "Em trai của mình bị bắt nạt thì làm sao có thể xem như việc nhỏ."

"Gã cũng không thể làm gì được em." Chỉ cần không cần dị năng, Lục Việt tin tưởng dù có gặp phải Lục Lẫm, đối phương sẽ chỉ là người chịu thiệt. Nếu không phải thế giới này có dị năng có thể trị liệu, dấu ấn trên mặt Lục Lẫm ít nhất cũng có thể bảo trì một hai tuần lễ.

Trị liệu rất nhanh chấm dứt, Lục Việt giật giật bả vai phát hiện không có bất luận cái gì cảm giác đau buốt, liền từ trên giường ngồi xuống mặc lại quần chỉnh chu. Lục phụ Lục mẫu cũng không có qua đây, bọn họ ở lại đại sảnh nghị sự, bọn nhỏ đều bị đuổi đi ra, tới lúc ăn cơm mới lại đi ra đó.

Trong lúc chờ đợi có mấy tiểu bối trong tộc giao hảo với anh em nhà Lục cũng lại đây thăm Lục Việt, còn đưa lễ vật cho Lục Việt. Những người này tất cả đều đứng ở phía cùng chung ích lợi, anh em Lục gia cũng là hy vọng Lục Việt nhận thức nhiều một chút.

Có mấy người tuổi sàn sàn Lục Việt, đều vẫn là học sinh, ngày nghỉ trừ bỏ đi theo quân đoàn hoặc là dong binh đoàn trong nhà đi ra ngoài trường học thêm kiến thức, những thời gian khác chính là chơi. Vài người tụm lại đây cùng Lục Việt nói chuyện, cùng Lục Việt trao đổi số thông tin, bọn họ còn mời Lục Việt cùng nhau chơi trò chơi, cũng chính là cái game đương thời được hoan nghênh nhất 《Truy lục thế giới 》.

"Thuật bắn súng của Ngũ ca nhà tôi rất ổn áp, hiện xếp hạng trước hai trăm nè!" Một cô bé nói với Lục Việt, trong giọng nói đều vì anh nhà mình cảm thấy tự hào.

"Oa, thật lợi hại!" Lục Việt chân tâm thực lòng mà đáp lời, người có thể xếp trước hai trăm đều có thể được xưng là tiểu thần.

Ngũ ca của cô bé ngại ngùng nhấp nhấp miệng, cười nói với em gái: "Nào có như em nói khoa trương vậy đâu, anh còn kém xa lắm."

Cô bé nhìn Lục Việt: "Sao nào Tiểu Việt, cậu có muốn cùng chúng tôi chơi không? Tôi sẽ bảo anh trai mang cậu kéo điểm nha."

Lục Việt cự tuyệt bại lộ ID, ngại ngùng mà cười nói: "Tôi sẽ không chơi đâu, hơn nữa tôi cũng không quá thích chơi trò chơi."

Cô bé nhìn Lục Việt cánh tay cẳng chân gầy gò, vẻ mặt tiếc nuối: "Haiz Tiểu Việt cậu chính là quá an tĩnh, là nam hài tử mà, tại sao có thể không chơi game được chứ."

Lục Việt cười cười.

Lúc này, một cậu nhóc mà Lục Việt không biết tên đang ló đầu vào từ cửa nhà, Lục Việt nhìn nhìn khiến cho cô bé chú ý.

"Tiểu Bảo, nhóc ở cửa nhà làm chi, đến chỗ chị nè." Cô bé ngoắc hướng cậu bé.

Tiểu Bảo từ ngoài cửa tiến vào, bộ dáng bảy tám tuổi, tiến vào sau liền dựa vào bên người cô bé, ngẩng đầu nhìn nhìn cô bé, lại quay đầu nhìn Lục Việt, bỗng nhiên nói: "Anh chính là Lục Việt phải không?"

Lục Việt cười gật đầu, "Là anh."

Tiểu Bảo liền đi tới kéo kéo tay Lục Việt, "Em nhìn thấy anh Lục Lẫm đi hướng bên này, bọn họ nói muốn tìm anh đấu súng."

Giọng trẻ con thanh thúy, một câu nói kia người trong phòng đều nghe thấy được.

Anh em Lục gia lập tức đi đến bên người Lục Việt, Lục Khải nói: "Đấu súng? Tên này lại đang đánh cái chủ ý quỷ gì vậy?"

Ở Lục gia có người hiểu tình huống giải thích nghi hoặc, "Là bản offline trò chơi《 Truy Lục Thế Giới 》,  quảng trường Cự Phong có mở một câu lạc bộ offline rất được yêu thích, có thể đi nơi đó luyện thuật bắn súng linh tinh các dạng, rất được hoan nghênh. Trước đó không biết Lục Lẫm đắc tội với ai, bị câu lạc bộ kéo vào sổ đen, gã lại muốn tiếp tục luyện súng, bà Trương liền nghĩ biện pháp mở một phòng luyện súng cho gã, cũng mới làm xong không được vài ngày, Lục Lẫm mỗi ngày đều mang hồ bằng cẩu hữu đi qua chơi."

Lục Khải cùng Lục Trạch bởi vì cần chuẩn bị khảo hạch, trong đầu không phải nhiệm vụ thì chính là huấn luyện, căn bản không có thời gian đi chơi game, bất quá bọn họ vẫn là có  biết đến, bọn họ từ A Nhất A Nhị nơi đó cũng biết em trai nhà mình có chơi trò chơi này, chỉ bất quá hắn mỗi ngày thời gian chơi đùa thật sự quá ít, cũng cho thấy lời nói hắn dùng vừa rồi để cự tuyệt cái cô bé kia là đúng, không quá thích chơi trò chơi.

Anh em Lục gia đều cho rằng, một đứa em không quá thích chơi trò chơi như vậy, thuật bắn súng khẳng định cũng không khá hơn chút nào, Lục Lẫm tìm Lục Việt đấu súng, rõ ràng chính là muốn khi dễ người!

Có người nhìn an tĩnh Lục Việt liếc mắt một cái, nói: "Từ khi truyền ra tin Vương Hạo muốn cùng Lục Oánh Oánh đính hôn, Lục Lẫm thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo."

"Còn không phải chó cậy thế chủ sao." Có người phụ họa.

Nhưng mà không quản bọn họ ở trong này trộm mắng như thế nào, Lục Việt lại biết, Lục Lẫm muốn đấu  súng vậy hắn còn thật không thể cự tuyệt.

Lục Chấn Phong còn không đến bảy mươi, ông ta ít nhất có thể sống đến hai trăm tuổi, lại buộc phải buông xuống quyền lợi trong tay sớm như vậy, đây đều là lúc trước khi kỷ nguyên mới vừa kiến thiết, thượng tầng quan phương Hoa Hạ quy định. Bọn họ không có biện pháp khiến quân đoàn giải thể, chỉ có thể tại một số thời điểm dùng một ít quy định thỏa hiệp đi ước thúc, bọn họ thành lập bộ quản lý quân đoàn, sẽ từ trong mỗi cái quân đoàn lấy ra một người đưa người vào trong bộ quản lý này, thượng tầng Hoa Hạ cũng cho người tiến vào bộ, quy định rằng mỗi người quản lý quân đoàn đến năm đủ bảy mươi nhất định phải giao quyền lợi cho thế hệ tiếp, việc này là vì tránh cho người quản lý gia tộc có thể an toàn phát triển gia tộc mình.

Tựa như Lục gia, lúc ban đầu đều là người dòng chính nhất mạch tiếp nhận quân đoàn, nhưng là đến một đời kia, thực lực thứ xuất nhất mạch cường đại vượt xa so với con vợ cả, cuối cùng sau cuôc khảo hạch thì người tiếp nhận chính là thứ xuất nhất mạch, mà đích thứ rất ít thời điểm có thể hài hòa ở chung một lòng vì gia tộc, bọn họ bình thường là đối lập. Như vậy từ khi việc thứ xuất tiếp nhận quân đoàn, những người thực lực đã từng thân cận với con vợ cả, thứ xuất sẽ xa cách, thậm chí đi trả thù, như vậy tổng thể lực lượng gia tộc liền sẽ trực tiếp bị suy yếu. Đây là biện pháp suy yếu gia tộc từ bên trong.

Mà biện pháp suy yếu từ ngoại bộ, chính là tại lúc tuyên bố nhiệm vụ động ít tay chân. Hiện tại quân đoàn tiếp nhiệm vụ đại đa số đã không giống trước kia, mỗi lần đều có thể từ trong nhiệm vụ thu hoạch ích lợi khổng lồ, hiện giờ phía trên giao nhiệm vụ cho bọn họ, nước canh đều thiếu vô cùng, điều này cũng dẫn đến người gia nhập quân đoàn càng ngày càng ít, người thoát ly quân đoàn trở thành lính đánh thuê càng ngày càng nhiều, nhưng bởi vì phía trên có được lực chưởng khống tuyệt đối với dong binh đoàn, cho nên thượng tầng Hoa Hạ càng ngày càng mạnh, quân đoàn càng ngày càng yếu.

Làm suy yếu từ ngoại bộ thì thượng tầng vẫn luôn làm, làm suy yếu từ bên trong thì ban đầu thượng tầng Hoa Hạ cũng chỉ là bàng quan, đến gần nhất mấy trăm năm, thượng tầng đã bắt đầu âm thầm nhúng tay, bọn họ sẽ trợ giúp người được bọn họ coi trọng, giúp đỡ hắn đạt được quyền quản lý quân đoàn, từ đó đạt được một chút quyền chưởng khống đối quân đoàn trước mặt.

Lục Chấn Phong chính là được giúp đỡ đi lên, khi ông ta ngồi trên vị trí tộc trưởng, đạt được quyền quản lý quân đoàn, trong lòng ông ta lại bắt đầu dâng lên bất an không thỏa mãn. Trương Mẫn Thu thân là Trương gia đích nữ, cũng đã từng là một thành viên trong quân đoàn, Lục Chấn Phong âm thầm đau buồn bà tự nhiên cũng biết. Cũng chính bởi vì điểm này, bà lúc trước mới có thể lấy thân phận đích nữ gả vào Lục gia làm vợ bé.

Bà hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng Lục Chấn Phong, nói rằng, tương lai nếu để con trai của bà hoặc là cháu chắt làm tộc trưởng, đến lúc đó bà sẽ nhờ cha của bà ra mặt, thuyết phục một quân đoàn, đến lúc đó ba quân đoàn liên hợp lại, bọn họ lại âm thầm mưu hoa mưu hoa, để giới chính trị tẩy bài một lần, nắm lấy quyền khống trụ quản lý quân đoàn, đến lúc đó toàn bộ quyền lợi Hoa Hạ đều sẽ bị bọn họ chưởng khống, quân đoàn nên làm như thế nào, quy định ra sao sẽ do chính bọn họ định ra. Mà khi đó Lục Chấn Phong đã lui cư dưỡng lão, cũng có thể lần nữa đi ra đứng ở phía trước toàn bộ Lục gia.

Đối với người khát vọng quyền lợi mà nói, cái này hấp dẫn là thật sự rất lớn.  Lục Chấn Phong lúc ấy trầm mặc đi ra ngoài, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này, nhưng ở trong mắt Trương Mẫn Thu, ông ta đã đồng ý, sẽ ngầm thừa nhận cũng cho phép bà thực hiện bất luận việc gì.

Lục Tư Hàn là dị năng A cấp, ba anh em Lục Tuấn cũng là A cấp, toàn bộ Lục gia chỉ có ba anh em đại phòng là S cấp, bình thường đến nói, người quản lý tương lai chỉ có thể từ trong ba bọn họ sinh ra một người.

Nếu là người chi thứ hai muốn làm người quản lý, tại tình huống không sự nhận trợ giúp của thượng tầng Hoa Hạ, biện pháp duy nhất chính là làm cho cả ba đứa con đại phòng đều không thông qua khảo hạch không đảm đương nổi vị tri người quản lý. Từ ngày Trương Mẫn Thu gả vào Lục gia, ân oán giữa đại phòng cùng chi thứ hai cũng đã kết xuống, đại phòng không có khả năng ngoan ngoãn thoái nhượng, như vậy con đường đặt trước mặt ba đứa con đại phòng cũng chỉ có hai cái, hoặc là tàn, hoặc là tử.

Đó cũng là nguyên nhân tại Lục gia rõ ràng ba anh em đại phòng là dị năng giả duy nhất đạt dị năng S cấp, vậy mà chi thứ hai cũng có thể đạt được không ít người trong tộc duy trì, bởi vì người trong tộc ôm dã tâm giống Trương Mẫn Thu cũng không phải số ít.

Lục Việt biết thượng tầng Hoa Hạ đang làm suy yếu quân đoàn gia tộc, cũng là xem được trên đủ loại tin tức kết hợp ở mạng tinh võng, dù sao hắn đã từng lĩnh binh, Lục gia lại là quân đoàn gia tộc, nên tương đối cẩn thận xem xét. Bất quá lúc này hắn còn không biết nguyên nhân thực sự Trương Mẫn Thu gả vào Lục gia, cũng không rõ ràng lắm bọn họ đang mưu tính cái gì. Hắn hiện nay chỉ biết là, hắn Lục Việt, con trai nhỏ nhất của đại phòng, dị năng giả thể chất C, là nhược điểm chói lọi của đại phòng đặt ở bên ngoài, trong mắt đại phòng là một cái bảo bối, tại trong mắt người duy trì đại phòng, làm sao không phải là cái trói buộc. Hiện tại sinh mệnh dài lâu, có đầy đủ thời gian để cho bọn họ sinh thêm hài tử, tại rất nhiều người xem ra, đại phòng Lục gia thật sự không tất yếu phải coi trọng một cái dị năng giả C cấp, còn đem rất nhiều thời gian cùng tiền tài lãng phí  trên người hắn.

Nếu cái dị năng giả C cấp này không chỉ yếu, còn nhát gan, chỉ luôn tránh ở phía sau gia trưởng để gia trưởng thu thập cục diện rối rắm, như vậy có rất nhiều người sẽ muốn lần nữa suy xét còn nên tiếp tục nện bước theo đại phòng nữa hay không, dù sao một người mềm lòng, không quả quyết, thật sự không thích hợp làm một người có thể dẫn mọi người bổ ra bụi gai đi lên đỉnh cao.

Cho nên Lục Lẫm tìm đến Lục Việt đấu súng, Lục Việt là vô luận như thế nào cũng cần đáp ứng.

Tác giả có lời muốn nói:  hôm nay canh hai chấm dứt ha

☆, chương thứ bốn mươi tám

Lục Việt mặc dù tại trong《 Truy lục thế giới 》 xếp hạng đầu người cũng không cao lắm, nhưng đó là bởi vì hắn chơi game không thường xuyên, hiện giờ thuật bắn súng của hắn cũng đã nổi danh là 2tap giống Di Lạc Ấn Ký.

Trước đó tại trong trò chơi, Lục Việt có thể giết Đại Công Tử Hoa Hạ một lần rồi lại có thể giết hắn lần thứ hai. Đồng dạng, Lục Việt có thể sử dụng khả năng bắn cung thắng Lục Lẫm một lần, cũng có thể dùng thuật bắn súng thắng Lục Lẫm lần thứ hai.

Thời điểm Lục Lẫm lại đây, Lục Việt đã thuyết phục anh chị Lục gia, để cho bọn họ không cần lo lắng, chỉ cần nhìn hắn là được.

Ban đầu hắn còn lo lắng linh hồn từ bên ngoài như mình sẽ bị bại lộ tại trước mặt Lục mẫu, nhưng gần nhất hắn cảm nhận được nguyên chủ tồn tại, nói vậy chung quy đối phương sẽ tới lúc hồi tỉnh, như vậy hiện tại cho dù hắn có bị bại lộ cũng không quan hệ.

Vì thế thời điểm Lục Lẫm lại đây, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng bọn Lục Việt  tựa hồ chờ đợi đã lâu.

dấu ấn hồng trên mặt Lục Lẫm đã không thấy, nghĩ thế nào thì cũng là trị liệu qua rồi. Thấy Lục Việt chờ người giống như đã biết ý đồ gã đến, Lục Lẫm cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhìn Lục Việt: "Đấu súng, dám không?"

Lục Việt đáp: "Được nha, chỉ là chúng ta đặt cược cái gì đây."

Con mắt Lục Lẫm đảo vòng, "Ai thua, vậy người này sẽ tới hầu hạ tổ mẫu của người kia ba ngày."

Lục Việt thần sắc dừng một cái, cái đặt cược này không cần hắn bại lộ thực lực. Lục Việt không lập tức lên tiếng trả lời, giống như chần chờ mà suy xét.

Lục Khải xông lên, "Cái bà già Trương di nương tính cái thá gì mà muốn Tiểu Việt nhà tao đi hầu hạ bà ta."

Thế giới này càng phát triển, một thứ gì đó cũng là bị củng cố lên thiệt nhiều năm. Tại nhà cũ Lục gia, nguyên nhân duy trì phân chia đại phòng cố nhiên là do có anh em Lục gia đạt cấp bậc dị năng cao, lại cũng có một chút là bởi vì bọn họ tương đối chú trọng đích thứ. Trương Mẫn Thu cho dù thân phận có tôn quý, nhưng khi bà lập gia đình làm vợ nhỏ, vậy thì sẽ trực tiếp bị kém một bậc. Như vậy tại Lục gia, nếu phân chia thân phận, bà tại trước mặt con vợ cả quả thật không coi là cái gì.

"Tiểu Việt, chúng ta không thể đấu trận này." Lục Trạch nói.

Không nói trước Lục Việt có thể hay không thắng trận, lần đặt cược này khiến cho anh em Lục gia hết sức tức giận.

Lục Lẫm nghe Lục Khải một hơi một tiếng bà già Trương di nương, trong mắt hiện lên lửa giận, lớn tiếng đánh gãy bọn họ, "Rốt cuộc có dám đấu hay không, tự xưng là con vợ cả mà một chút điểm can đảm cũng chỉ có nhiêu đây thôi à?"

Lục Việt trấn an anh chị nhà mình, quay đầu nhìn Lục Lẫm, gật đầu nói: "Tôi đáp ứng."

Lục Lẫm thực hiện được một nửa quỷ kế, xoay người đi ra ngoài, "Theo kịp, thừa dịp còn chưa tới thời gian ăn cơm, chúng ta mau chóng đấu xong cho rõ ràng."

Lục Việt đi theo, Lục Trạch Lục Khải gấp đến độ tại bên cạnh hắn xoay quanh. Cùng các anh cả so sánh thì Lục Nhã coi như là người thường xuyên về gia, mỗi lần về nhà tự nhiên không thể thiếu việc hỏi một chút tình huống từ A Nhất A Nhị khi đi theo Lục Việt, từ khi Lục Việt đi theo Tông Thừa đi ra ngoài chơi, nàng biết Lục Việt đang luyện tập thuật bắn súng, không quá quan tâm tới cái thuật bắn súng này nên nàng cũng chỉ hỏi qua hai lần, từ A Nhất biết được khi đó thuật bắn súng của Lục Việt cũng không tốt, sau đó như thế nào thì Lục Nhã còn chưa kịp hỏi lại lần nào. Dù sao số lần cô về nhà cũng thật sự quá ít, thời gian ở nhà cũng  không nhiều.

Bất quá, Tiểu Việt tốt xấu thì cũng là từng sờ qua súng rồi, Lục Nhã trong lòng nghĩ như vậy, nên so các anh cả thì bình tĩnh hơn chút.

Trong phòng những người khác cũng cùng đi xem náo nhiệt, một đường đi lại đụng tới những người Lục gia khác, cũng hết thảy đi theo.

Đoàn người rất nhanh đi tới phòng luyện súng.

Phòng luyện súng trừ bỏ nhỏ hơn so với câu lạc bộ, những bố trí khác cơ hồ không khác chút nào. Lần trước việc ngậm bia trái cây đã tạo thành bóng ma tâm lý thật lớn cho Lục Lẫm, mặc dù gã muốn lấy biện pháp tương tự đi nhục nhã lại Lục Việt, bất quá xét thấy diện tích bóng ma quá lớn, Lục Lẫm luôn mãi suy xét rồi cuối cùng vẫn là buông tha.

Thông qua lần giáo huấn trước, Lục Lẫm biết Lục Việt có chút thông minh vặt, quỷ kế vặt, gã đã từng xem qua một đoạn ngắn số liệu của Lục Việt, hiện giờ cũng không dám xác định số liệu kia chính là thực lực chân chính của Lục Việt. Nhưng là Lục Lẫm rất tự tin đối với thuật bắn súng của mình, đặc biệt sau khi có phòng súng thuộc về bản thân, gã mỗi ngày luyện súng, thuật bắn súng đột nhiên tăng mạnh, mười phát bắn thì ít nhất cũng có bảy tám phát bắn chuẩn tâm.

Đối diện dựng lên bia ngắm trạng thái tĩnh, Lục Lẫm cầm lấy súng đoàng đoàng bắn liên tiếp mấy phát, rồi sau đó quay đầu nhìn Lục Việt, cười lạnh nói: "Cẩn thận kiểm tra khẩu súng một chút, đừng để đợi chút nữa thua lại nói tao động tay chân lên súng."

Điểm này thì Lục Lẫm lại nghĩ rất thoáng, gã chưa từng nghĩ động chạm gì trên súng, vây xem nhiều người như vậy, nếu súng thật sự có vấn đề gì để rồi bị điều tra ra thì vẫn chính là ném mặt mũi của bản thân mình.

Lục Việt không tính toán xuất ra thực lực, súng có vấn đề hay không đều không trọng yếu, hắn trực tiếp lên đạn, "Không cần kiểm tra, anh họ nhỏ vừa thấy chính là người không đùa giỡn thủ đoạn."

Rõ ràng là khích lệ, nhưng nghe tại trong lỗ tai Lục Lẫm, lại làm gã nhịn không được toát ra tức giận.

Nhìn Lục Việt thật sự không kiểm tra, lại nhìn diện mạo ôn hòa vô hại của hắn, quả nhiên là thực đơn thuần mà, những quần chúng duy trì đại phòng vây xem đều vội muốn chết.

Trong đó một người quan hệ rất tốt với anh em Lục gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Mấy cậu nói coi sao đầu óc bốn anh em các cậu  đều tốt như vậy, kế thừa cấp bậc dị năng của Đại bá mẫu, như thế nào không đem tầm mắt đa tâm cũng cấp kế thừa luôn đi chứ."

Anh em Lục gia cũng đã nghe không lọt tai, trận đấu trong phòng luyện súng cũng đã bắt đầu.

Cũng giống như ở câu lạc, trận đấu thời gian đấu giữa Lục Việt cùng Lục Lẫm là ba phút đồng hồ, người nào điểm số bắn trúng bia cùng điểm bắn trúng tâm cao nhất sẽ là người thắng trận.

Lục Việt biểu hiện thực lực ra ngoài cùng Lục Lẫm so ra thì số liệu chênh lệch không nhiều, bất quá tại lúc này thì nhìn có vẻ kém cỏi rất nhiều so với Lục Lẫm. Người ủng hộ chi thứ hai tự nhiên phi thường cao hứng, mỗi tên đều lấy ánh mắt trào phúng nhìn nhóm đại phòng bên cạnh.

Trận đấu sau một phút đồng hồ, người bên cạnh Lục Lẫm nhìn thấy lúc này số liệu của thiếu gia nhà mình đã xa xa vứt Lục Việt một đoạn lớn, nghĩ đến chuyện lúc trước Lục Lẫm đã phân phó, lập tức trộm trốn đi. Chẳng được bao lâu, người này lần thứ hai trở lại, trong tay của hắn bưng khay, bên trên đặt chén trà, mà ở bên cạnh tên đó còn đi theo Trương Mẫn Thu mặt mang ý cười.

Có người chú ý thấy Trương Mẫn Thu đến, người thân cận đã tiến lên lấy lòng, anh em Lục gia cũng thấy được, không rõ người này lại đây là có ý gì, bất quá rằng anh em Lục gia tâm nhãn không nhiều lắm, lại cũng không phải người ngu ngốc, liền cũng bảo người đi thỉnh tổ mẫu nhà mình lại đây.

Tại hội nghị Lục gia, Trương Mẫn Thu không tư cách tham dự, Đậu Thư Lan thì không giống, bà sinh ra tại thế gia chính giới, lại là vợ cả tộc trưởng, địa vị tại Lục gia tự nhiên là Trương Mẫn Thu không thể sánh bằng. Bất quá mấy năm nay, bởi vì Lục Chấn Phong không vui, thời gian Đậu Thư Lan tham gia hội nghị cũng càng ngày càng ít, vừa rồi bà cũng giống như thường ngày, ở trong phòng họp không đầy một lúc đã bị người của Lục Chấn Phong mượn cớ gọi đi ra ngoài, vừa hay gặp được con cháu đến thỉnh, sau khi đem sự tình nói rõ ràng, liền vội vàng lại đây.

Lúc này trận đấu đã gần kết thúc, số liệu của Lục Việt cách Lục Lẫm một mảng lớn, cùng Lục Lẫm không thèm che dấu biểu tình đắc ý so sánh thì Lục Việt lúc này biểu hiện vẫn như cũ không kích động cũng không xấu hổ, thần sắc lạnh nhạt mà bắn xong một phát cuối cùng, Lục Việt còn hướng Lục Lẫm chắp tay: "Anh họ nhỏ kỹ cao một bậc."

Lục Lẫm đang đắc ý nghe vậy không chút khách khí mà châm chọc nói ra, "So về điểm này thì mày quả thật kỹ không bằng tao."

Lục Việt mở cửa đi ra ngoài, Lục Lẫm lập tức theo đi ra, đẩy ra anh em Lục gia đang muốn đi tới, hướng về người trước đó đi thỉnh Trương Mẫn Thu mà ngoắc, "Đến đây, đem trà ngon đưa cho em họ nhỏ của tao, để hắn kính chén trà tổ mẫu tao."

Người nọ cười đê tiện bước tới, đem một ly nước trà độ ấm vừa phải đưa tới trước người Lục Việt, "Tiểu Việt gia, mời ngài!"

Người cùng đại phòng đứng ở một chiến tuyến sắc mặt đều rất khó coi, Đậu Thư Lan đứng ở sau đám người, hai tay nắm lại thập phần dùng sức.

Lục Khải sinh khí, một cước đem người đưa trà kia đá văng, "Cút ngay!" Anh ta muốn tiến lên đem nước trà trong tay Lục Việt đánh đổ, lại bị Lục Việt lách mình tránh ra.

Lục Lẫm ngăn lại Lục Khải, "Đánh chó ngó mặt chủ, Lục Khải anh đá người của tôi không hỏi trước tiên hỏi qua tôi ư?" Rồi sau đó tại trước mạt Lục Khải sắc mặt xanh mét mà chuyển hướng Lục Việt, "Em họ nhỏ tại sao còn chưa động, là mày thua, trước mặt nhiều người như vậy, không muốn vứt luôn mặt mũi chứ?"

Lục Việt cười cười, "Tự nhiên sẽ không." Nói xong, hắn nhìn nhìn Trương Mẫn Thu đứng ở bên cạnh, thấy được trong mắt đối phương âm thầm đắc ý, nhịn không được nhẹ a một tiếng, cước bộ chuyển hướng, đẩy đám người ra, đi hướng Đậu Thư Lan.

Người ở chỗ này sắc mặt sôi nổi thay đổi, Lục Lẫm không vui nói: "Lục Việt, tổ mẫu của tao đang ở đây, mày chạy đi đâu!"

Lục Việt không để ý tới Lục Lẫm, hai tay đem chén trà đưa tới trước mặt Đậu Thư Lan, "Tổ mẫu, nhọc ngài đứng ở đây hơn phân nửa ngày, uống một ngụm trà giải nhọc ạ."

Đậu Thư Lan hơi giật mình, rồi sau đó nhớ tới cái gì, bỗng nhiên hé miệng cười cười, một lóng tay điểm điểm cái trán Lục Việt, "Thông minh vặt." Sau đó tiếp nhận chén trà, nhợt nhạt uống một hơi.

Lục Lẫm đã rất giận dữ, "Lục Việt mày làm cái gì, mày quả thực muốn bị xấu mặt? !"

Lúc này Lục Việt mới xoay người, "Tôi không có xấu mặt. Là anh nói ai thua, liền hầu hạ tổ mẫu của người kia. Tại Lục gia này, chỉ có vị trước mắt này..." Hắn cung kính đứng bên người Đậu Thư Lan, "Chỉ có bà mới chính thức là vị tổ mẫu của tôi và anh."

Đậu Thư Lan khóe miệng mang ý cười, chậm rãi gật đầu.

Người vây xem đều mộng, một số người đầu óc nhanh nhạy, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Lục Việt cũng đã khác lúc trước.

"Mày đừng có mà nói lung tung!" Lục Lẫm cả giận nói, "Trương lão di nương mới là tổ mẫu của tao!"

Lục Việt thản nhiên mà nhìn thoáng qua Trương Mẫn Thu còn miễn cưỡng  mỉm cười, cái nhìn kia rõ ràng như thế, tất cả mọi người đều chú ý tới, vẻ  đạm mạc bên trong ánh nhìn đó không làm bất luận cái che dấu gì, nhưng đại khái chỉ có người bị hắn nhìn chằm chằm mới có thể lĩnh hội tư vị bên trong đó. Cái loại ánh mắt này so với không nhìn, so với bị trước mặt lớn ngoại nhân lớn tiếng quát còn khiến người ta cảm thấy khuất nhục hơn.

"Nguyên lai anh cũng rõ ràng bà ấy chỉ là một cái di nương mà thôi." Lục Việt chậm rãi đáp, "Hiện giờ quy củ mặc dù không chú trọng bằng trước đây, nhưng anh nhiều nhất chỉ có thể xưng hô Trương lão di nương một tiếng 'Di nãi nãi' thôi."

Lục Việt sinh hoạt tại thế giới trước kia, đa số vợ bé đều là có thể mua bán, mà thế giới này mua bán người là phạm pháp, vả lại vợ bé ở thế giới này thực tế thân phận cùng đãi ngộ đều cao hơn rất nhiều so với thế giới trước kia. Chế độ một vợ một chồng sau mạt thế đã là thùng rỗng kêu to, vợ bé đăng đường nhập thất, có thể có giấy kết hon, nhưng là vì cam đoan ích lợi của nhóm chính thất, địa vị của vợ bé ở trong nhà phải có ước thúc, điểm này là noi theo thế giới trước đây của Lục Việt, dù vợ bé có sinh được nhiều con hơn đi nữa, ở bên ngoài có thể gọi là mẫu thân tại trong miệng bọn nhỏ của cô ta đều chỉ có thể là chính thất, tự nhiên, tổ mẫu trong miệng đời cháu chắt cũng chỉ có thể là chính thất.

Cũng là Đậu Thư Lan ghê tởm Trương Mẫn Thu, theo đó mà ghê tởm cả đời con cháu của bà ta, lại không thể giống thời cổ dùng những biện pháp những chính thất thường sửa trị vợ bé để áp dụng lên người bà ta, vậy nên mới có chuyện mắt không thấy tâm không phiền, cái này dẫn đến mấy người Lục Lẫm đắc ý vênh váo, tiện đà không lớn không nhỏ, đem điều này triệt để dứt bỏ không nhìn.

Nhưng dù cho ngươi không để tâm không xem là gì, khi đề cập tới nó thì chợt nhận ra chúng nó vẫn ở đó.

Giờ phút này bị Lục Việt nói ra, không chỉ Trương Mẫn Thu trong lòng cảm thấy bị nhục nhã lần thứ hai, Lục Lẫm cũng cảm giác như vậy.

Chiếu cái thuyết pháp này của Lục Việt, lần này nếu người thua là Lục Lẫm, như vậy gã phải tới trước mặt Đậu Thư Lan hầu hạ ba ngày, nhưng mà đối với Lục Việt mà nói, không quản kết quả như thế nào hắn cũng sẽ không chịu thiệt, thủy chung đứng ở phía thắng lợi.

Vì thế Lục Lẫm liền biết, gã lần thứ hai bị Lục Việt đùa giỡn.

Lần trước cũng thế, Lục Lẫm ở trước mặt người tại câu lạc bộ bị trêu đùa, đại bộ phận người đối với gã mà nói cũng là người xa lạ, nhưng hôm nay chung quanh tất cả đều là người quen, bên trong còn có một nửa là người cùng chi thứ hai không hợp. Giờ phút này xuất thân của gã bị đề cập, những tên do chính thất sinh ra liền đều lấy ánh mắt khinh thường nhìn gã.

Lần này Lục Lẫm là tuyệt đối không thể nào nhẫn nổi, gã tại lúc mọi người không hề đề phòng, bỗng nhiên khí thế tăng vọt, tay phải chém ra, một cổ ngọn lửa chích nhiệt giống như hỏa long thẳng hướng Lục Việt mà đi.

Máy cảm ứng theo dõi dị năng tại nhà cũ theo đó vang lên cảnh báo.

Mà hỏa long cơ hồ trong chớp mắt liền tới gần Lục Việt, thân là dị năng C cấp giả hắn đã tận lực né tránh, anh em Lục gia S cấp cũng trước sau ra tay, sôi nổi chặn lại hỏa long kia, nhưng vị trí bọn họ đứng cách xa Lục Lẫm rất nhiều, lại ra tay chậm một bước so với Lục Lẫm, chung quy là trễ một bước chặn lại dị năng, tuy rằng trừ đi hơn phân nửa cái đuôi hỏa long, nhưng Lục Việt cũng bị đầu hỏa long xô vào trong đám người, đụng phải trên tường ngã xuống đất, nguyên cánh tay phải cũng bị bỏng.

Trên người bị lửa cháy đau rát, nhưng mà những cái này đều không đau đớn bằng đau đầu ——

"Thi thể A Khải A Trạch đã tìm được."

"Lục Nhã lợi dụng sự tiện lợi của chức nghiệp mình đi ám toán người quản lý quân đoàn kế nhiệm bên Nhạc gia, người này hai chân tàn tật, hiện nay đã bị quân đoàn giam giữ, chờ đợi pháp viện phán quyết."

"Việt Việt, là mama đây! Con còn có thể nhìn thấy mama không?"

"Việt Việt, chạy! Chạy mau!"

Phanh ——

Trong đầu hiện lên vô số đoạn ngắn, theo một tiếng nổ mạnh thật lớn, thân ảnh nữ nhân càng ngày càng xa, Lục Việt rốt cục chịu không nổi đau nhức trong đầu, triệt để hôn mê.

Tác giả có lời muốn nói:  ân hừ, đuổi kịp tám giờ trước... Càng càng thân thế chi mê muốn vạch trần nha, chỉ có liền có mấy cái tiểu đồng bọn đoán được.
Editor có lời muốn nói: quá ư là lười beta lại =)) có sai lỗi chính tả thì mn nhắm mắt bỏ qua nhé =)) tui không sửa lại đâu kkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro