Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ năm

Thể lực Lục Việt tiêu hao quá nhiều, hơn nữa đầu vẫn luôn liên tục duy trì căng đau, vừa rồi khi từ sân thượng nhảy xuống, hắn bỗng nhiên choáng váng đầu trong một cái chớp mắt, đến nỗi khi rơi xuống đất không thể đứng vững thiếu chút nữa đã ngã.

Trước khi độc khí khuếch tán lại đây, Lục Việt thành công đi đến khu vực an toàn.

【 khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn ba phút. 】

【 rương bảo tích phân đã cập nhật mới, tọa độ: C7 phía nam - hướng Tây nam, người chơi cần nhanh chóng đi tranh đoạt. 】

Lục Việt nhìn xuống vị trí của mình, là phía tây - hướng Tây nam, thực tốt, rời xa trung tâm tranh đoạt. Bởi vì nguyên nhân thân thể càng ngày càng khó chịu, Lục Việt lần này lựa chọn không lại vào thành, liền chuẩn bị dừng lại tại dã ngoại. Hắn nhìn thấy cách đó không xa có mấy cái lều trại, còn có cái hộp vuông thật lớn, vội vàng cẩn thận mà đi qua đi.

Thời điểm tới gần cạnh hộp lớn, tầm mắt Lục Việt ở chung quanh liếc thoảng qua một vòng, không phát hiện trên mặt đất có cung tiễn, bất quá ngược lại là thấy được một thanh chủy thủ. Lục Việt thuận tay đem chủy thủ nhặt lên, ngón tay tại trên lưỡi dao rờ rờ, thực sắc bén. Có cái này cũng không tệ, chiến đấu cận thân mà sử dụng cái này thì so với rìu dễ dàng hơn.

Lục Việt đi đến bên hông hộp sắt thông qua cửa sổ nhỏ xem xét bên trong, phát hiện bên trong không có cất giấu người, liền mở cửa đi vào.

(* Xe mà Lục Việt lên lúc này có khả năng là xe bus hoặc tương tự, mọi người có thể tưởng tượng là xe bus cho dễ hình dung nội dung bên dưới vì tác giả mô tả khá mơ hồ dạng xe này)

Lúc này hai chân cùng hai tay hắn đều bủn rủn cả ra, khoảng cách khu vực an toàn mới so nơi đây cũng không xa, Lục Việt tính toán, thời gian một đợt sóng độc khí khuếch tán lại đây hắn còn có hai phút để nghỉ ngơi, hắn nhất định phải nghỉ ngơi một lát thật tốt, nếu không lại gặp gỡ kịch liệt chém giết như trước, hắn tuyệt đối chống đỡ không nổi.

Lục Việt dựa ghế ngồi xuống, thoáng thả lỏng thân thể, chủy thủ bị hắn nắm ở trong tay.

Sau lần thứ hai gợi ý phóng thích độc khí, Lục Việt nghe được tiếng bước chân.

Hắn nhất thời cảnh giác lên, nghiêng tai nghe nghe, người tới có hai tên, căn cứ phương vị thanh âm phán đoán người tới đối diện phương hướng cửa hộp, Lục Việt lập tức ngồi dậy tựa vào cạnh cửa, cả người đã vận sức chờ phát động.

Lúc này bên tay phải Lục Việt là cửa, bên tay trái là một cái cửa sổ nhỏ rách, người tới mười phần cẩn thận, tất nhiên sẽ không trực tiếp mở cửa tiến vào, nhất định sẽ giống hắn trước kia sẽ thông qua cửa sổ quan sát bên trong.

Lục Việt cởi bỏ dây đàn quấn trên tay.

Người ở ngoài đứng bên cửa sổ, một chút một chút mà quan sát bên trong, Lục Việt ngồi cái chỗ này vừa lúc đem mình hoàn mỹ ẩn tàng.

Một cái đầu thật cẩn thận lướt qua cửa sổ dò xét tiến vào, lập tức cùng Lục Việt đối tầm mắt.

Đối phương kinh hô: "Có người!" Đầu liền muốn rút về.

Dây đàn trên tay Lục Việt cũng đã quăng đi ra ngoài, trực tiếp quấn ở  trên cổ đối phương, đồng thời hai tay lôi kéo dây đàn chéo nhau buộc chặt, dây đàn trực tiếp cứa chặt vào trong thịt cổ đối phương.

Bên ngoài, tên đồng bạn của gã nổ súng hướng cửa sổ.

Viên đạn bắn thẳng lại đây cũng không thương tổn đến Lục Việt, Lục Việt hai tay phát lực, trực tiếp đem tên bị hắn siết chặt kia kéo tiến vào hộp.

Trên cổ người nọ chảy máu, khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà đỏ lên, đồng tử lồi ra bên ngoài, huyệt thái dương nổi gân xanh, hiển nhiên hết sức thống khổ.

Lục Việt lại một chút cũng không có thủ hạ lưu tình, hắn buông ra một bàn tay kéo chặt dây đàn, một tay kia mượn dùng lực lượng thân thể đem dây đàn kéo trở về, vốn là dây đàn đã khảm vào cổ đối phương nên càng khứa sâu vào một phân, theo động tác thu hồi dây, giống như đao vòng quanh cổ toàn phương diện cứa qua một vòng, xẹt qua da thịt đối phương mang theo một chuỗi huyết châu.

【 ngài dùng dây đàn ghi-ta tiêu diệt Tia Nắng Cuối Ngày, nhận được mười tích phân. 】

Dây đàn dính máu, Lục Việt không rảnh chú ý bởi vì bên ngoài còn có một tên nữa.

Lục Việt lấy ra chủy thủ, một cái bóng đen nhỏ đột nhiên từ ngoài cửa sổ ném vào, còn không đợi rơi xuống đất liền "Phanh" một tiếng, sáng lên một tia bạch quang chói mắt.

Lục Việt hai mắt mở to bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt lập tức truyền đến một trận đau đớn, khi mở mắt ra thì trước mắt một mảnh bạch quang, cái gì đều thấy không rõ lắm.

【 ngài bị boom chói dụng cụ chơi game nguy hiểm đánh trúng, mù tạm thời mười giây. 】

Nghe gợi ý báo chính là tạm thời mù cho nên Lục Việt cũng không có bối rối. Tương phản, nhìn không thấy đồ vật, lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên lỗ tai, động tĩnh người bên ngoài ở trong lòng hắn càng rõ ràng.

Đối phương đại khái cho rằng hắn tạm thời nhìn không thấy nên tính nguy hiểm yếu đi rất nhiều, cũng không lại canh giữ ở bên cửa sổ, chạy thẳng đến cạnh cửa vươn tay mở cửa.

Mở bung cửa ra, đối phương nhanh chóng bắn vào bên trong một phát, chẳng qua bởi vì Lục Việt đúng lúc tránh ở sát cạnh cửa sau, cũng không nằm trong phạm vi bắn của gã. Đối phương muốn nhìn rõ vị trí Lục Việt ẩn nấp, nhất định phải lên xe. Mà khi đối phương tiến vào nữa bước đầu tiên trong nháy mắt, Lục Việt tránh ở phía sau cửa lập tức đánh tới, cửa lần thứ hai đóng lại, đối phương "A" một tiếng, mũi chân bị kẹp ở tại cửa cùng thân xe.

Lục Việt không ngừng động tác, mở cửa xe, một cước đá vào giữa ngực đối phương.

Thanh âm vật nặng rơi xuống đất  vang lên, Lục Việt nhắm vị trí âm thanh vang lên, tay phải cầm chủy thủ, thả người nhảy hướng đối phương nhào qua.

Người nọ bị đá đến trên mặt đất, không có lập tức nâng súng bắn, Lục Việt động tác quá nhanh, khả năng súng của gã mới vừa nâng lên chủy thủ đối phương cũng đã đâm vào thân thể gã, cho nên gã lựa chọn lăn một vòng hướng bên cạnh.

Lục Việt một kích thất bại.

Đối phương bình thường đều là dùng súng bằng tay phải, Lục Việt cuối mặt xuống, chân trái hướng phía sau quét ngang qua, vừa lúc quẹt trúng cánh tay phải đối phương đang nâng lên, súng trong tay đối phương trực tiếp rơi trên mặt đất.

Gió mạnh bên tai quét lại đây, hai tay Lục Việt chống đỡ, đùi phải đạp trên mặt đất một phát, nghiêng người lật một cái vừa lúc tránh thoát công kích chân trái của đối phương. Mà hắn ngã người xuống đất, vừa lúc ngã trên đầu đối phương, hô hấp ồ ồ đối phương cung cấp cho hắn phương vị thực tinh chuẩn, chẳng sợ mắt nhìn không thấy, hai tay Lục Việt cũng phi thường chuẩn xác, một tay nắm ở bên đầu đối phương, một tay kiềm trụ cằm đối phương, hai tay đồng thời dùng sức vặn liền nghe "Răng rắc" một tiếng, bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở tiêu diệt địch.

【 ngài dùng tay không tiêu diệt Trò Chơi Nguy Hiểm, nhận được mười tích phân. 】

Lúc này, bạch quang trước mắt Lục Việt dần dần biến mất, tầm nhìn lần nữa rõ ràng.

Trải qua bạch quang kích thích ảnh hưởng, Lục Việt cảm giác đầu của hắn càng đau.

【 khu vực an toàn đã đánh dấu trên bản đồ của ngài, vui lòng xuất phát, khoảng cách thời gian độc khí giải phóng còn một phút. 】

Sóng độc khí thứ tư đã muốn tới, không có thời gian lại cho Lục Việt nghỉ ngơi và hồi phục, Lục Việt một đường cẩn thận trốn tránh, tiếp tục hướng khu vực an toàn kế tiếp đi đến.

Người giống Lục Việt tránh né chém giết kịch liệt trong thành mà ở dã ngoại còn không ít, Lục Việt một đường đi qua liên tiếp gặp mấy người, có tên cùng hắn trực tiếp đánh lên rồi bị hắn tiêu diệt, cũng có người tránh ở một bên nhìn hắn cùng người khác chiến đấu rồi đánh lén sau đó lại bị hắn phản sát, theo từng trận chiến đấu đi xuống, thể lực Lục Việt càng ngày càng không chịu nổi, trước đó thân thể bủn rủn, hiện tại đã bắt đầu đau đớn rồi.

Độc khí lại đi qua một đợt, sóng độc khí thứ sáu bắt đầu, thời gian phóng thích biến thành hai phút, thời gian duy trì phóng thích liên tục vẫn là một phút đồng hồ, theo thay đổi đó còn có tích phân nhận được khi tiêu diệt địch từ mười tích phân biến thành năm mươi tích phân. Khu vực an toàn càng ngày càng nhỏ, gặp được những người khác tỷ lệ càng lúc càng lớn, chiến đấu tần suất cao đến mức Lục Việt đều có chút không thở nổi, bản đồ lớn như vậy, vậy mà địa phương trên đó đều bị độc khí chiếm lĩnh, vậy đến lúc đó hắn sẽ gặp phải chuyện gì?

Lục Việt vừa mới chấm dứt một hồi chiến đấu tại dã ngoại, khi đang tựa vào bên cạnh một tảng đá thì trong đầu nghĩ mấy thứ này, vải trắng cầm trên tay đang băng bó miệng vết thương. Tên vừa mới bị hắn tiêu diệt này trong quá trình chiến đấu không biết ném cái gì lại đây, hắn cho rằng cũng giống loại boom chói trước kia, cho nên vừa thấy liền nhanh chóng nhắm mắt, lại không nghĩ vật kia sau khi hạ xuống vậy mà trực tiếp nổ mạnh. Một cú này liền nổ mất bảy mươi tám giá trị khí huyết của Lục Việt, may mà lúc ấy khi Lục Việt nhắm mắt đã lăn qua một bên, né ra một khoảng cách, lúc này mới nhặt lại một cái mệnh, cả người phía sau lưng giống như bị hỏa thiêu nóng lên.

Ba lô Lục Việt bị nổ rách, đồ vật bên trong lại kỳ tích hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ rớt một thứ. Lục Việt nhặt vải trắng lên, thấy trên bề mặt không có tro bụi, trực tiếp quấn quanh một vòng trên thân, đau đớn giống thiêu nướng này mới chậm rãi giảm bớt.

Quần áo trên người đã rách nát, Lục Việt lấy ba lô người khác để lại cầm ra một bộ quần áo mặc vào, lại lấy từ bên trong một cái áo không có tay áo mà đuôi áo cũng khá ngắn, sờ còn rất dày, nếu vật lộn cận thân có khi ngược lại là có thể phòng một vài dao nhỏ, Lục Việt một chút cũng không do dự mà lấy ra mặc vào.

【 ngài đã trang bị áo chống đạn chiến thuật phân tầng. 】

Thông qua mấy lần giao lưu ngắn ngủi giữa những người bị hắn đánh chết thì Lục Việt cũng biết những cái vũ khí lợi hại đó gọi là súng, bên trong bắn ra đồ vật gọi là đạn, cái này là áo chống đạn, chính là phòng chống cái loại được xưng là viên đạn mà súng bắn ra thì phải.

Như thế không tệ, ít nhất chờ một lát nữa gặp người mang súng, an toàn củ hắn nhiều một chút bảo đảm.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm ầm ầm vang, thanh âm càng lúc càng lớn, Lục Việt ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con chim lớn từ trên đỉnh đầu hắn chậm rì rì bay qua.

Lục Việt lần thứ hai cảm thán, cái chỗ này thật sự là thần kỳ, cái con chim lớn kia rõ ràng không phải chim thật, lại có thể ở trên trời tự do bay lượn, cũng không biết là như thế nào làm được.

Lục Việt thấy chim lớn bay đi, không có bất luận cái gì nguy hiểm, cũng liền không để ở trong lòng. Hắn đem đồ vật cất vào ba lô mới nhặt được đeo lên lưng sau đó lại bắt đầu con đường đào mạng.

Khu vực an toàn mới cần vượt qua một dòng suối nhỏ, giữa dòng nước có bãi đá trồi lên, ngược lại là tiện cho hắn đi qua. Đi được tới giữa dòng suối, phía sau truyền đến thanh âm hộp vuông chạy tới.

Lục Việt vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, co cẳng bỏ chạy.

Đối phương làm hộp vuông ngừng lại, giơ súng bắn về hướng Lục Việt, Lục Việt một khắc không ngừng mà né trái tránh phải, hoàn mỹ mà né qua tất cả nguy hiểm.

Đối phương bắn hơn mười phát súng, thấy đánh không trúng Lục Việt, lại lần nữa lên xe bắt đầu truy kích.

Tốc độ xe so với con người đơn nhiên nhanh hơn rất nhiều, huống chi đối phương còn là đạp thẳng chân ga, cơ hồ không đầy một lúc đã sắp đuổi kịp.

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, trên đỉnh đầu hai người lại bay qua một con chim lớn, chính là lần này tốc độ chim lớn bay nhanh hơn con trước rất nhiều. Lục Việt không biết giữa hai con chim này có cái gì khác nhau, hắn cho rằng chim lớn chắc đã gặp phải nguy hiểm, cho nên lần này đầu hắn cũng không thèm nâng lên ngoái đầu liếc mắt nhìn một cái.

Sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng người ngồi trong hộp đằng sau tê thanh kêu to: "Đừng đừng đừng!"

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên tại bên tai, một trận núi lay đất động, Lục Việt cả người bị hoảng trực tiếp phịch ngã xuống đất, hắn kinh hãi mà quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy dọc theo giữa dòng suối từ từ dâng lên sương đen nồng đậm kèm ngọn lửa hướng hai phía bờ lan đi, Lục Việt ở gần đều có thể cảm giác được ánh lửa cực nóng nóng bỏng, mà vừa rồi cái hộp vuông truy kích hắn và cả người ở bên trong tất cả đều táng thân trong biển lửa.

Lục Việt sửng sốt một cái chớp mắt, trong lòng vụt qua may mắn, còn hên là nhờ có cái hộp vuông này xuất hiện, không thì khả năng hắn vừa đi đến địa phương kia liền nổ mạnh, mạng nhỏ trực tiếp đi tong.

Thế giới này thần kỳ là đủ thần kỳ , nhưng cũng thật sự là nguy cơ tứ phía.

Tác giả có lời muốn nói:  boom chói không cần phải nói đi, đại gia hẳn là đều hiểu , quấy nhiễu đối phương tầm nhìn.

Du hý trong, có hai loại phi cơ, một loại là nhảy dù, hướng mặt đất đưa lên vật tư thùng, bên trong có súng a băng vải chữa bệnh bao này đó, cũng là sau văn ta viết  □□ duy nhất nơi phát ra. Loại này nhảy dù phi cơ, phi hành tốc độ rất chậm. Còn có một loại, chính là không kích , phi cơ phi hành tốc độ rất nhanh, sẽ tùy cơ tại dã ngoại mỗ một đoạn vị trí đưa lên không kích nổ. Đạn, vận khí kém gặp gỡ cơ bản trực tiếp GG, bất quá bị vây không kích hạ cũng không phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chi gian tìm đúng không kích, cũng khả năng mạng sống, cái này sau văn sẽ viết.

☆, chương thứ sáu

【 độc khí đang khuếch tán, thời gian duy trì liên tục một phút. 】

Đợt sóng độc khí thứ bảy bắt đầu.

【 bắt đầu tiến vào giai đoạn xếp hạng người chơi sinh tồn, hiện tại có mười một người sống sót, tại giai đoạn này tiêu diệt được địch nhân sẽ nhận được toàn bộ tích phân của đối phương. 】

Lục Việt tính toán, cho tới bây giờ hắn tổng cộng tiêu diệt ba mươi sáu cá nhân, trong đó mười tích phân có mười người, năm mươi tích phân có sáu người, còn lại hai mươi người bởi vì có người khác hỗ trợ tiêu diệt, tích phân thu hoạch tổng cộng là 138 tích phân, cộng thêm hắn nhận được rương tích phân, tính tổng số tích phân là 1038 tích phân. Từ nhắc nhở vừa rồi xem xét, nếu hắn bị người khác giết chết, như vậy điểm tích phân hắn thật vất vả thu hoạch được liền lập tức liền biến thành của người khác.

Đều phải cố gắng sống sót a, Lục Việt hít một hơi.

Nghĩ như vậy, Lục Việt lại cảm thấy thật mệt mỏi, lúc trước hắn sẽ còn bớt thời giờ tìm địa phương trốn đi nghỉ ngơi một lát, nhưng mà hiện tại hắn căn bản không dám làm cho mình có chút thả lỏng, một khi có thả lỏng cảm giác mệt mỏi liền sẽ bị vô hạn phóng đại, làm hắn tuyệt đối không muốn cử động.

Lục Việt đã tiến vào khu vực an toàn, nếu có thể tìm đồ thì hắn đều sẽ thử tìm một cây cung tiễn, chủy thủ chỉ thích hợp gần người vật lộn, cung tiễn là vũ khí tầm xa duy nhất ở trong này  hắn sở trường, lúc này hắn đang giấu mình ở một bên đường cái cạnh một nhà gỗ nhỏ trong dãy nhà gỗ, một dãy nhà gỗ này hắn đều lục soát qua, tất cả đều không tìm được cung tiễn, đây là ngôi nhà cuối cùng. Ngay lúc Lục Việt cảm thấy thất vọng với khả năng tìm được cung tiễn, hắn cuối cùng tìm được trong phòng một cây nỏ.

Giá trị thương tổn của mũi tên nỏ   cao hơn nhiều so với cung tiễn, nhưng mà tốn thời gian nhét tên vào, tần suất công kích cũng không bằng cung tiễn, nhưng dưới tình huống không có cung tiễn, có nỏ cũng không tệ, vừa hay nỏ cũng là một trong những vũ khí tầm xa Lục Việt biết dùng. Hơn nữa nỏ này so với thứ nỏ hắn dùng trước đó thì tốt hơn.

Sau đó, vận khí Lục Việt lại thực tốt, tại một cái góc ngăn tủ tìm được một trái lựu đạn. Lục Việt không biết nên như thế nào gọi cái đồ vật này, nhưng mà phía sau lưng của hắn chính là bị thứ này nổ thương, trên bề mặt có một cái vòng nhỏ, Lục Việt biết chỉ cần kéo rụng cái vòng nhỏ này ra, thứ này liền sẽ phóng xuất ra vụ nổ uy lực mạnh mẽ. Đây là thứ tốt, Lục Việt cẩn thận cất vào.

Trong lúc Lục Việt tìm vũ khí, giọng nữ liên tiếp nhắc nhở vài lần ——

【 đã bắt đầu tiến vào giai đoạn xếp hạng người chơi sinh tồn, hiện tại có mười một người sống sót, trong giai đoạn này tiêu diệt được địch nhân sẽ nhận được toàn bộ tích phân của đối phương. 】

【 đã bắt đầu... Hiện tại còn chín người sống sót... 】

【... Hiện tại còn tám người sống sót... 】

【... Sáu người... 】

Sau đó thanh âm nhắc nhở không còn vang lên, trừ bỏ một mình Lục Việt, trong khu vực an toàn còn sống sót năm người.

Lục Việt cầm nỏ đi ra phòng nhỏ, vừa ra khỏi phòng nhỏ, Lục Việt liền có loại cảm giác bị âm thầm nhìn chăm chú. Loại cảm giác này từng ở trên chiến trường cứu Lục Việt vô số lần, hắn lập tức phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về phía trong phòng nhỏ .

"Phanh", một viên đạn bắn lên trên khung cửa khảm đi vào thật sâu, theo một kích đột ngột này vị trí tay súng cũng bại lộ ra.

Lục Việt lắc mình đến bên cửa sổ, tại cây đại thụ đối diện đường cái thấy được bóng người chớp lên.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ  kỳ thật rất xa, thị lực Lục Việt có tốt cỡ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ, mà vừa rồi nếu hắn không né tránh, viên đạn kia tuy rằng sẽ không bắn trúng đầu của hắn nhưng sẽ bắn thủng vai phải.

Đối phương có thị lực tốt như vậy? Lục Việt không tin, hắn càng tin tưởng trên tay đối phương có đồ vật có thể quan sát gần vị trí của hắn.

Vị trí đối phương vừa hay nằm trong phạm vi tầm bắn nỏ, Lục Việt liền dùng rìu phá nát thủy tinh lưu ly trong suốt trước cửa sổ, nhét mũi tên vào nỏ, lắc mình đi ra hướng gốc cây kia bắn qua.

Người đối diện kia cũng đang quan sát hắn, thời điểm Lục Việt bắn ra nỏ tiễnnđối phương cũng vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bên này. Sau khi Lục Việt bắn nỏ liền lui trở về, ngay sau đó lại có một viên đạn bắn lại đây, nó xuyên qua cửa sổ không có thủy tinh lưu ly, phóng như bay vào trong nhà khảm vào trong tường đối diện.

Lục Việt có thể cảm giác được súng trong tay đối phương uy lực so với lúc trước hắn gặp phải đều lớn hơn. Hắn chậm rãi phục hồi tinh thần lại, đối phương dùng vũ khí tuy rằng cũng là  súng, nhưng so với những cái súng có thể liên tục bắn thì có điểm không giống, tần suất công kích lại có điểm  tương tự nỏ của hắn.

Làn sóng độc khí thứ tám bắt đầu báo giờ, thời gian phóng thích giảm bớt một phút đồng hồ. Bất quá lần sóng độc khí sắp sửa tới nhưng lần này Lục Việt lại ở trong khu vực an toàn, cho nên hắn một chút cũng không nóng nảy phải rời đi nơi này, khả năng chủng loại súng trên người đối phương không chỉ có một loại, Lục Việt chỉ có một cây nỏ cùng một thanh chủy thủ thêm một cái rìu, hắn không có khả năng tùy tiện đi ra ngoài.

Có thể tồn tại đến cuối cùng, chính là so đấu ai có thể kìm nén được cảm xúc.

Lục Việt dựa vào bên tường không nhúc nhích, cách mấy hơi thở lại nhanh chóng xuống tay xác định vị trí đối phương. Đồng thời còn không ngừng thay đổi vị trí quan sát đối phương, hai người giằng co trong chốc lát, đối phương bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nâng súng trong tay, thập phần cẩn thận mà di chuyển trái phải chạy tới hướng bên này.

Lục Việt mượn cơ hội này, đem mũi tên lần thứ hai nhét vào nỏ. Mũi tên bắn qua. Đối phương là đang di chuyển, khoảng cách xa như vậy muốn đánh trúng mà nói tương đối khó khăn nhưng năng lực dự phán của Lục Việt cực kỳ lợi hại, hơn nữa tiễn pháp của hắn cũng luôn luôn lợi hại, còn từng bị quân địch lấy cái danh hiệu gọi là "kẻ đi săn", bị xưng là thợ săn trời sinh, quân địch chết dưới cung tiễn của hắn nhiều đếm không xuể.

Lục Việt bắn tên cho tới bây giờ chỉ bắn điểm trí mạng của địch nhân, này một phát nỏ phóng qua, Lục Việt nhắm là ngay đầu đối phương.

Mũi tên nỏ phóng đi ra ngoài, lông đuôi soẹt qua không khí bay nhanh về phía trước trực tiếp đâm vào đỉnh đầu đối phương.

Một kích ngay giữa! Tiếc nuối chính là trên đầu đối phương có mũ giáp, một phát nỏ này chỉ phá đi mũ giáp đối phương, trên người nửa điểm tổn thương cũng không có .

Đối phương bị hoảng sợ, đại khái không nghĩ tới tiễn pháp của Lục Việt  cư nhiên chuẩn như vậy, hắn gỡ mũ giáp bị cắm nỏ trên đầu xuống, đổi súng trong tay, lấy ra cái loại súng có thể liên tục bắn rồi hướng về phía Lục Việt bên này một trận bắn phá.

Lục Việt tựa vào bên tường, tường rất dày, hắn không lo lắng viên đạn sẽ xuyên qua tường làm hại tới hắn. Hắn đem mũi tên nhét vào nỏ, sau đó lấy lựu đạn kia ra.

Đối phương càng ngày càng gần, mỗi lần nhìn thấy Lục Việt hiện thân liền sẽ liên tục bắn.

Lục Việt đứng bên cửa sổ, liền vừa lúc cùng người nọ chính diện đối mặt, hắn kéo chốt lựu đạn hướng đối phương ném mạnh qua.

Đối phương hoảng sợ dừng bắn, sau đó chạy hướng bên cạnh.

Lục Việt giơ nỏ lên bắn vào giữa chân đối phương, thừa dịp đối phương ngã phịch xuống đất, nỏ trong tay đổi thành rìu.

Đối phương đang bò lên phía trước thì rìu trong tay Lục Việt đã hung hăng ném mạnh ra ngoài, đâm vào vị trí trái tim đối phương từ phía sau lưng.

【 ngài dùng rìu tiêu diệt Không Có Thời Gian, nhận được 5289 tích phân của đối phương. 】

Lục Việt ngây người một chút, nhiều như vậy! Người này trước giờ giết bao nhiêu người a!

【 độc khí đang khuếch tán, thời gian duy trì liên tục một phút. 】

【 đã bắt đầu tiến vào giai đoạn xếp hạng người chơi sinh tồn, hiện tại có mười một người sống sót, trong giai đoạn này tiêu diệt được địch nhân sẽ nhận được toàn bộ tích phân của đối phương. 】

Lục Việt còn thời gian có thể dừng lại ở đây, trước đó hắn thường xuyên gặp được địch nhân nên vẫn luôn không có cơ hội đi nghiên cứu quan sát súng này đó, lúc này hắn nhặt lên hai khẩu súng rơi trên mặt đất rồi trốn vào nhà gỗ, hắn biết viên đạn đều là từ lỗ trên đỉnh bắn ra, cho nên thời điểm hắn lấy súng đặc biệt chú ý tránh cho thương tổn đến chính mình.

Lục Việt cầm lấy một khẩu súng trong đó, trên bề mặt có một lổ nhỏ trong suốt, Lục Việt đem ánh mắt nhìn qua liền thấy tầm nhìn bị kéo gần một cách mãnh liệt, địa phương rất xa đều có thể thấy rất rõ ràng. Lục Việt đã thấy qua người khác nổ súng như thế nào, hắn học bộ dáng những người đó đem nòng súng nhắm ngay vách tường, ngón trỏ đặt tại cò súng sau đó ấn đi xuống, "Phanh" một tiếng, viên đạn ghim vào tường, toàn bộ thân thể Lục Việt bị sức giật dật lui về phía sau một bước, súng đều thiếu chút nữa từ trên tay rớt xuống, làm Lục Việt toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhe răng xoa xoa bả vai bị dật đau, sau đó cầm súng này nhìn lại nhìn. Nếu muốn cầm súng chuẩn xác đánh trúng đối phương vậy nhất định trước tiên phải ngắm trúng, rồi sau đó bóp cò súng, tần suất công kích trực tiếp liền giảm xuống, bất quá uy lực súng này quá lớn, Lục Việt cảm thấy cho dù là mang theo mũ giáp, trên đầu mà dính trúng một súng như vậy hẳn là cũng phải đi đời nhà ma.

Súng này lấy để che dấu phòng thủ ngược lại là một cái lựa chọn rất tốt. Sau đó Lục Việt lại thử một chút khẩu súng khác, lần này hắn có chuẩn bị, thời điểm bắn tay nắm khẩu súng  đến chặt chẽ. Trong súng không có bao nhiêu viên đạn, Lục Việt ở trong phòng bắn mấy phát rồi cũng không thấy phát thanh âm gì nữa, bất quá chỉ vài phát như vậy Lục Việt đã cảm giác hai tay đều bị dật đau. Hắn liếm liếm môi, cảm thấy cảm giác sử dụng súng này quả thật rất tốt.

【 đã bắt đầu tiến vào giai đoạn xếp hạng người chơi sinh tồn, hiện tại có mười một người sống sót, trong giai đoạn này tiêu diệt được địch nhân sẽ nhận được toàn bộ tích phân của đối phương. 】

Nghiên cứu súng không sai biệt lắm, Lục Việt ném xuống súng hết đạn, cầm súng uy lực lớn kia nắm tại trước ngực, ở trong nhà gỗ nhỏ chờ đợi độc khí khuếch tán hoàn tất, chờ khu vực an toàn mới hiển thị mới rời đi.

Trên đường độc khí khuếch tán, giọng nữ lại nhắc nhở một lần, bây giờ cộng thêm hắn thì sống sót chỉ có ba người.

Một phút đồng hồ rất nhanh đi qua, khu vực an toàn mới đã hiện lên, bởi vì phạm vi càng ngày càng nhỏ cho nên liên tiếp vài cái khu vực an toàn cách xa nhau đều không phải rất xa, ba lô sau lưng Lục Việt để súng, trên người mặc áo chống đạn, vừa đi vừa cảnh giới hoàn cảnh chung quanh.

Trải qua một mảnh triền núi, Lục Việt chợt nghe trong rừng cây phía trước truyền đến tiếng súng, tiếng súng không ngừng, phân biệt từ hai cái phương hướng truyền đến.

Lục Việt ánh mắt sáng lên, vận khí không tồi a, trong ba người thì hai người đối phương đang đánh nhau, nếu trong đó một tên bị xử lý, hắn đối phó tên còn lại kia liền sẽ thoải mái nhiều, không cần đề phòng người thứ ba đánh lén sau lưng.

Trước người có một bụi cỏ cao cỡ nửa người, Lục Việt quỳ rạp tại chỗ trên mặt đất rồi lôi súng ra, mượn dùng cỏ dại che thân hình, lợi dụng ống ngắm hướng vị trí tiếng súng quan sát qua.

Hai người kia đều có hộp vuông, đều mượn dùng cây cối làm công sự che chắn, vài tiếng súng vang lên, Lục Việt nhìn thấy một cái hộp vuông trong đó bị nổ mạnh hủy diệt rồi, còn bên kia mượn cơ hội này ngồi trên hộp vuông của mình phóng ra rừng cây, hướng về phía Lục Việt chạy tới sau đó đứng ở sau một tảng đá.

Khéo quá hoá vụng, tuy rằng đối phương tránh được lộ tuyến công kích của người khác, cả người lại vừa lúc bại lộ trong tầm nhìn của Lục Việt.

Lục Việt nâng súng, thông qua ống ngắm nhắm ngay người ngồi ở trong xe, nhìn thấy đối phương dù đang quấn vải trắng trên cánh tay cũng luôn quan sát hướng trong rừng cây, tất cả lực chú ý đều đặt ở rừng cây bên kia.

Nòng súng nhắm ngay đầu của đối phương, Lục Việt ấn cò súng, viên đạn từ họng súng bắn ra gào thét hướng đối phương mà đi, đánh nát cửa thủy tinh xuyên qua mũ giáp rắn chắc, tiếp đó xuyên vào đầu của đối phương.

Lục Việt một súng trực tiếp bạo đầu đồi phương.

【 ngài dùng súng săn 308 tiêu diệt Ám Dạ, nhận được 4863 tích phân của đối phương. 】

Người sống đến cuối cùng đều thực là béo tốt. Ừm... Lục Việt biết mình hiện tại cũng là một con dê béo tốt.

Hiện tại, chỉ còn lại hắn cùng người trong rừng cây kia.

Làn sóng độc khí thứ chín đã tới, độc khí bắt đầu khuếch tán.

Lục Việt hướng nòng súng nhắm ngay phía dưới xe, một súng bắn trúng bánh xe, hắn không biết dùng cái hộp vuông này lại không thể để cho nó hoàn hảo ở chỗ này tiện nghi người trong rừng cây kia. Hủy xe, Lục Việt chú ý động tĩnh bên rừng cây nhỏ, nằm rạp xuống lui về phía sau.

"Đoàng" một tiếng, trên lưng Lục Việt đã trúng một phát, áo chống đạn nháy mắt nứt thành hai nửa.

Lục Việt sớm biết rằng súng của hắn chỉ cần vừa vang lên vị trí nhất định sẽ bại lộ, bất quá nghe thanh âm súng trong tay đối phương cùng trong tay của hắn hẳn là đều là súng săn 308.

Lục Việt vỗ vỗ ngực, may mắn hắn nhặt được một kiện áo chống đạn, không thì đối phương chỉ cần một súng kia đã trực tiếp bắn lên thịt.

Lục Việt lúc này còn chưa có tiến vào khu vực an toàn, nếu tiếp tục lưu lại ở đây tùy thời đều có khả năng bị độc khí bao phủ. Hắn không muốn cùng đối phương tại đây dây dưa, quyết định vẫn là tới khu vực an toàn trước lại nói.

Lục Việt một bên cong thắt lưng một bên lui về phía sau, sau đó chỉ thấy đối phương trực tiếp từ trong rừng cây vọt ra, vừa đi vừa hướng hắn bắn một phát.

Phương hướng này có thể đi tới con đường dẫn đến khu vực an toàn, đối phương cũng phải từ nơi này đi qua. Viên đạn bắn tại bên người, nếu không phải Lục Việt tốc độ rất nhanh đứng lên giơ chân né tránh, phỏng chừng chân cũng đã nát.

Lục Việt tung tăng chạy đi phía trước, tìm được một cái công sự che chắn bằng gỗ đôi, sau đó dùng ống ngắm nhắm ngay đối phương.

Trước đó người này dùng cây cối che thân hình, Lục Việt chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, lúc này nhắm ngay đối phương, tầm nhìn bị vô hạn kéo gần, đối phương đã bị Lục Việt thấy rất rõ ràng cả người—— người này mang mặt nạ bảo hộ, chính là nam nhân trước đó trên sân thượng toạ độ F9, phía đông - đông nam cùng hắn tranh đoạt rương tích phân!

Lục Việt cả người đều ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng cướp cò súng hướng đối phương bắn một phát.

Thực lực đối phương không thể khinh thường, một súng này tự nhiên là bị y né qua, trong lúc né thì đồng thời súng trong tay đối phương cũng bắn không ngừng, viên đạn đánh vào rào gỗ trước người Lục Việt làm tảng lớn vụn gỗ bay tung tóe.

Lục Việt một đường vẫn luôn chịu đựng thân thể khó chịu mà vật lộn chạy trốn, giờ khắc này nhìn thấy nam nhân này trong lòng hắn nghĩ phỏng chừng muốn xong đời, lúc trước đều đánh không lại đối phương chớ nói chi là hiện tại .

Bất quá Lục Việt như thế nào cũng muốn liều mạng một phen, hắn nấp tại sau rào gỗ, thường thường bắn ra một súng ngăn cản cước bộ đối phương tới gần, tận lực kéo dài thời gian. Hắn cũng không dám dễ dàng ló đầu ra, thuật bắn súng của đối phương thực chuẩn, nhiều lần đầu mới nhô đều thiếu chút nữa bị y nã trúng.

Tiếng súng bỗng nhiên ngừng bặt, Lục Việt cẩn thận thăm dò liền thấy đối phương nhìn hắn bên này, đem súng trong tay ném ra thay bằng súng săn 308.

Lục Việt nắm chặt thời gian nả một phát súng bị đối phương trốn đi qua. Cùng lúc Lục Việt co rụt cổ lại thì một viên đạn "Chiu" một phát bay qua đầu hắn.

Phía sau, độc khí màu lục đã có thể nhìn thấy, nó đang nhanh chóng khuếch tán hướng bên này.

Hai người một người đứng ở tại chỗ, một người tránh ở sau rào gỗ, cả hai xem xét đúng thời cơ nổ súng, cứ như vậy ngươi tới ta đi, theo độc khí càng ngày càng gần, đạn trong súng của Lục Việt toàn bộ dùng hết .

Mà khéo chính là, đạn của đối phương cũng không còn, hai người cơ hồ đồng thời đem súng ném xuống đất.

Lục Việt từ sau rào gỗ đứng lên, rút ra chủy thủ bên hông.

Mà đối phương cũng nắm ở trong tay một thanh chủy thủ.

Hai người đứng đối diện nhau, thân thể đều buộc chặt, tầm mắt trên không trung đụng vào nhau, tia lửa vô hình ma xát, song phương đều chuẩn bị chiến đấu lên.

Lục Việt động trước, đùi phải trên mặt đất mượn lực đạp một cái, thân thể rất nhanh vọt tới, chủy thủ trong tay chém về không khí phía trước một cái nhắm thẳng vào cổ họng đối phương.

Đối phương nghiêng người một cái né tránh tật phong của chủy thủ, tay trái trầm xuống, tay phải nâng cao, nháy mắt bắt được cánh tay Lục Việt.

Lục Việt nhanh chóng chuyển động cánh tay, nguyên bản chủy thủ nhắm thẳng về phía trước mà chém liền đổi hướng ra sau.

Thân thể đối phương ngửa ra sau, cổ cơ hồ xẹt qua chủy thủ, đối phương lần thứ hai né tránh công kích. Lục Việt đem chủy thủ hướng về phía trước ném đi, bàn tay bắt lấy bả vai của đối phương đồng thời hai chân mượn lực nghiêng cả người lật lại đứng ở sau lưng đối phương, một cánh tay nắm trụ cổ đối phương, một tay khác bắt được chủy thủ bắt đầu rơi xuống, theo quỹ đạo rơi xuống hung hăng đâm tới bả vai đối phương.

Đối phương phản ứng không chậm, một cái khủy tay đánh về phía sau, đánh gãy động tác công kích của Lục Việt.

Hai người thân thủ đều rất tốt, tại sống chết trước mắt, tinh thần Lục Việt lần thứ hai toàn lực tập trung, sở hữu tiềm năng bùng nổ, trong nhất thời hai người đánh đến khó khăn chia lìa, mà người này cũng không thể làm gì được người kia.

Độc khí lan tràn lại đây, bao phủ thân thể hai người. Trong sương xanh nồng đậm chỉ thấy được hai cái thân ảnh mơ hồ triền đấu cùng một chỗ.

Thân thể Lục Việt giờ phút này cực độ khó chịu. Theo hô hấp kịch liệt, độc khí tựa hồ cũng theo đó thâm nhập toàn thân, từ tai mắt mũi miệng chui đi vào mang theo từng trận đau đớn, hương vị sặc mũi làm hắn hô hấp cực kỳ khó khăn, mà ngay cả trên da thịt tựa hồ cũng dính phải loại khí thể này, như độc trùng gặm cắn mang theo một chuỗi đau đớn dày đặc như bị kim đâm.

Bị khí độc ảnh hưởng, động tác của Lục Việt dần dần chậm lại, tư duy cũng khó tập trung, trên người liên tiếp bị đối phương đâm trúng mấy đao, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng là họa vô đơn chí.

Lục Việt liều mạng đại giới bị đâm trúng một đao để đá một cước lên ngực đối phương, sau đó mượn lực nhanh chóng lui về phía sau, thân hình cả người biến mất trong sương xanh.

Lục Việt rất nhanh lấy ra vải trắng băng một vòng lên mấy chỗ vết thương trên người, sau đó lần thứ hai nâng lên tinh thần, nghiêng tai nghe động tĩnh đối phương.

Đối phương đang tới gần hướng bên này.

Lục Việt như con liệp báo hung ác nhìn chăm chú phương hướng phát ra  thanh âm vận sức chờ phát động, theo tiếng bước chân đối phương càng ngày càng gần, bóng người mơ hồ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Lục Việt.

Đối phương cũng lập tức phát hiện hắn, tầm mắt cả hai va chạm, cơ hồ lập tức triền đấu cùng một chỗ.

Lục Việt tình huống không tốt, đối phương cùng ở chung trong độc khí cũng không khá hơn chút nào, ngươi chém ta một đao, ta xả ngươi một đao, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

【 màn chơi sắp chấm dứt, thời gian còn một phút. 】

【 giá trị tinh thần ngài dao động dị thường đã lên tới ba mươi phần trăm, có muốn thoát khỏi trò chơi không? 】

Hai thanh âm một trước một sau vang lên trong đầu Lục Việt.

Lúc này, tư duy Lục Việt cơ hồ chết lặng, trong đầu chỉ có suy nghĩ đánh chết đối phương đang chống đỡ, trên tay động tác gần như máy móc mà chấp hành.

【 giá trị tinh thần ngài dao động dị thường đã lên tới năm mươi phần trăm, lập tức rời khỏi trò chơi? 】

Chủy thủ trong tay đâm ra, xẹt qua mặt nghiêng đối phương mang theo một chuỗi vết máu, đồng thời, thắt lưng Lục Việt cũng bị đối phương rạch ra một đạo vết thương.

【 giá trị tinh thần ngài dao động dị thường đã lên tới tám mươi phần trăm, đã vượt qua giá trị hạn chế, hệ thống sẽ cưỡng chế ngài thoát mạng, thời gian đếm ngược bắt đầu. 】

【3. 】

【2. 】

Bóng người trong sương xanh một lần nữa va chạm cùng một chỗ, chủy thủ cả hai đồng thời chỉ hướng cổ họng đối phương, chỉ cần hai tay 2 người đẩy lên phía trước một lực rất nhỏ liền cắt phá yết hầu đối phương.

【1. 】

【 ngài đã bị giết chết bởi độc khí. 】

【 ngài đã thoát trò chơi. 】

Nam nhân đối diện bỗng nhiên nhìn địa phương trống rỗng trực tiếp ngẩn người.

【 trò chơi đã kết thúc, chúc mừng ngài trở thành người sinh tồn cuối cùng, thưởng 3000 tích phân cùng một phiếu mua vật phẩm, vui lòng đăng nhập ID vào official website của trò chơi sau khi thoát. 】

Editor có lời muốn nói: tui muốn quỳ lạy chương này dàiiii vãi lìnnnn 😢 thoát được mấy chương đánh nhau mà người nhẹ nhõm, quá mệt rồi quá đụ rồi 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro