Chương 57 + 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ năm mươi bảy

Buổi chiều ngày hôm sau, Tông Thừa quả nhiên đến Lục trạch từ sớm.

Y đi tới dược phòng, hương khí dược ngao còn đang bốc lên ngào ngạt, Lục Việt đang ngồi ở bên cạnh màn hình giả thuyết viết viết vẽ vẽ. Tông Thừa đi qua thì thấy Lục Việt đang liều mạng giải đề bài ngày hôm qua y gửi.

"Tông đại ca anh tới rồi à." Lục Việt ngẩng đầu nhìn y một cái, cũng không đứng dậy, ý bảo Tông Thừa ngồi ghế dựa bên cạnh, nói: "Thuốc này còn cần hai tiếng nữa mới xong."

Tông Thừa tỏ vẻ không có việc gì, "Vất vả cậu." Một bộ nước thuốc tương đối hao tổn tinh lực ở giai đoạn ban đầu, thời gian ngao còn dài như vậy, phỏng chừng vì ngao chế cho y mà Lục Việt từ buổi sáng đã bắt đầu thủ ở chỗ này.

Lục Việt đáp: "Tông đại ca anh khách khí rồi, tôi có thể nhanh chóng tập hợp dược liệu như vậy, cũng nhờ có anh cùng Tiết Phi hỗ trợ. Nói đến Tiết Phi, sang năm sau Tông đại ca dẫn cậu ấy đến một chuyến đi, tôi cũng ngao một bộ cho cậu ấy."

Tông Thừa gật đầu, "Tôi sẽ nói với cậu ta."

Tông Thừa cùng Lục Việt song song ngồi, hai tiếng rất dài, liền nhìn chằm chằm Lục Việt làm bài, mỗi khi Lục Việt làm không nổi nữa thì hơi chút gợi ý.

Hai tiếng vừa hết, thiết bị dung hợp đúng giờ nhắc nhở, nước thuốc hoàn thành.

Thời điểm Tông Thừa phao nước thuốc, Lục Việt liền mang một cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên hỏi cảm giác của y một chút.

Lục Việt hỏi: "Tông đại ca, anh có muốn cùng tôi luyện quyền không?"

Tông Thừa ở trong trò chơi đã cự tuyệt một lần, lần này ngược lại là không cự tuyệt, y biết quyền pháp của Lục Việt rất tốt, nhưng hiện giờ cũng không biết cụ thể tốt chỗ nào, y cũng không nghĩ nhiều, chính là nghĩ nếu luyện quyền là có thể ở cùng Lục Việt nhiều hơn chốc lát.

"Tôi có thể chứ?" Tông Thừa còn khách khí hỏi một chút.

"Đương nhiên có thể." Lục Việt nói.

Tông Thừa liền gật gật đầu, "Vậy trước khi cậu khai giảng, mỗi sáng tôi sẽ lại đây theo cậu học."

Lục Việt tính nói đâu cần phiền toái như vậy, hai người có thể dạy học trực tiếp thông qua video cũng vậy, chẳng qua Tông Thừa đã nói như vậy, Lục Việt lại nói cái đề nghị này ngược lại không tốt, liền gật đầu ứng.

Chờ màu nước thuốc chuyển thành trong suốt, Tông Thừa cũng kết thúc lần ngâm thuốc này.

"Được rồi đó." Lục Việt nói.

"Rầm rầm" một tiếng, Tông Thừa liền từ trong bồn tắm đứng lên, bọt nước trên người từ cơ ngực chảy xuống.

Tầm mắt Lục Việt liền đi theo giọt nước kia dời xuống, một đường theo tới chỗ thắt lưng của Tông Thừa, lại chuyển xuống tới nhân ngư tuyến, sau đó bị nước thuốc nhẹ nhàng lăn tăn phía dưới bao phủ.

"Khụ..." Tông Thừa ho khan một tiếng, ánh mắt mịt mờ mà nhìn về phía Lục Việt.

Thân thể trước mắt không thể nghi ngờ chính là phi thường đẹp mắt, đương nhiên Lục Việt chính là đơn thuần mà lấy ánh mắt thưởng thức nhìn dáng người đẹp của một nam nhân khác, hắn nhìn thấy trong mắt Tông Thừa ẩn hàm thâm ý, cho rằng đối phương là đang khoe khoang với hắn, liền lập tức giơ ngón tay cái lên hướng về Tông Thừa, trong lòng nhưng cũng bắt đầu hoài niệm thân thể đời trước của mình cũng không kém so với Tông Thừa.

Lục Việt xoay người đi ra ngoài để Tông Thừa đi ra, vừa đi vừa nhéo nhéo bụng của mình, không có dư thừa sẹo lồi, lại cũng không có cơ bắp, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, haiz...

Thực tốt, cậu ta thoạt nhìn cũng tương đối vừa lòng đối với dáng người của mình, Tông Thừa một bên từ trong bồn tắm đi ra một bên nhảy nhót mà suy nghĩ. Tuổi không có vấn đề, dáng người không có vấn đề, vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng là cái mặt của mình.

Tông Thừa đi vào phòng tắm được thiết trí trong dược phòng, nhìn gương rồi nhéo nhéo mặt mình, Tông Thừa từ nhỏ tới giờ đều được người khác khen qua không ít lần, đề nói y lớn lên rất đẹp trai, bất quá y đối với phương diện này không có khái niệm gì, cũng không biết Lục Việt có thích khoản của y hay không.

Tắm rửa, thần kinh chịu đủ đau đớn tra tấn rốt cục cũng hoãn lại, lúc này Tông Thừa tự mình cảm nhận được chỗ tốt của nước thuốc, không khỏi tò mò Lục Việt là từ đâu tìm được phương thuốc cổ truyền, hiệu quả vậy mà còn rất khả quan.

Ngâm nước thuốc xong xuôi, thời gian đã không còn sớm, người Lục gia mời Tông Thừa ở lại ăn cơm chiều, Tông Thừa cũng không cự tuyệt.

Lục Việt ngồi ở trên ghế sa lông dùng máy truyền tin chơi game giải trí, Tông Thừa an vị tại bên cạnh hắn nhìn hắn chơi.

Lúc này, Lục Khải cùng Lục Trạch ra ngoài cả ngày cuối cùng cũng đã trở lại, phía sau hai người đi theo vài người, đều nâng một cái thùng dài.

Lục Khải còn chưa có bước vào đại sảnh, liền đã rống rống gọi với vào nhà: "Việt Việt, anh cả mua khoang trò chơi rồi đây, buổi tối chúng ta rốt cục có thể cùng em chơi game nha!"

Lục Việt hơi xấu hổ mà phiêu liếc mắt nhìn Tông Thừa bên người.

Chờ vào đại sảnh, Lục Khải mới phát hiện Tông Thừa còn ở đây, cũng xấu hổ mà cười cười: "A Thừa cậu còn chưa về à."

Tông Thừa vờ như cái gì cũng không biết lẳng lặng gật đầu, "Dì Lục mời tôi ở lại ăn cơm chiều."

Lục Khải cào cào cái ót, cũng không dám lại nhây nhưa, tay phải ở sau lưng ra hiệu, những người kia cũng thông minh mà động tác nhẹ nhàng nâng cái thùng, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.

Tông Thừa xoa tóc Lục Việt, "Cậu không thích chơi game lại còn muốn cùng người nhà chơi, rất hiểu chuyện."

Lục Việt không nhìn ra Tông Thừa là đang vờ vịt, còn đang suy nghĩ chờ đến khi độc tố thanh trừ xong sẽ nói ID của mình cho Tông Thừa biết, cứ lừa dối đối phương cho có lệ như vậy thật sự thực băn khoăn mà.

Vốn là sắp tới năm mới, nguyên liệu nấu ăn trong nhà nhiều hơn bình thường rất nhiều, tuy rằng chỉ có một người khách nhân Tông Thừa, nhưng mà Chu bá cũng dựa theo ý Lục mẫu, phí tâm tư làm một bàn thức ăn ngon, một bữa cơm khách và chủ cùng vui.

Sau khi ăn xong không trong chốc lát Tông Thừa phải đi về, Lục Việt vội vàng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Tông Thừa: "Tông đại ca, cái này đừa cho anh."

"Cho tôi?" Tông Thừa tiếp nhận, cái hòm không lớn nhưng cầm ở trong tay trọng lượng còn rất nặng.

Lục Việt đáp: "Là một khối tinh quặng mỏ Bồi Hỏa Tử, cơ giáp của anh hẳn là cần dùng đến nó."

Tông Thừa không chối từ, này tại trong mắt của y, cũng tương đương với tín vật đính ước, "Là tài liệu rất tốt, tôi cũng cần dùng nó, vậy tôi xin nhận."

Xoay người hướng về phía xe bay, Tông Thừa đã bắt đầu tự hỏi cần đáp lễ gì cho Lục Việt đây. Trước đó y cũng đưa đồ vật cho Lục Việt vài lần, bất quá khi đó làm sao có thể so với hiện tại, lúc trước Lục Việt ở trong mắt của y chính là cậu em nhà bên, hiện tại đối phương ở trong lòng ý chính là một nữa khác trong tương lai, lễ vật này nhất định phải càng thận trọng lựa chọn mới được.

Tông Thừa vẻ mặt nghiêm túc mà đi, Lục Khải cùng Lục Trạch giống như vừa được sống lại, sợ Tông Thừa hỏi chuyên bọn họ mua khoang trò chơi  về cùng em trai chơi game.

Lục Khải ôm bả vai Lục Việt, "Việt Việt, nhanh đi rửa mặt, đợi một lát anh cả mang em chơi game."

Lục Trạch đi theo nói: "Nhìn mấy anh đây mang em quét ngang tứ phương!"

Lục Việt chắp tay nói lời cảm tạ, cười nói: "Vậy đợi lát nữa xin vất vả hai anh rồi."

Lục Việt xoay người lên lầu, Lục Khải ở phía sau hỏi: "À đúng rồi, trước tiên nói ID của em cho anh biết, chờ anh lập xong tài khoản thì trực tiếp kết bạn luôn."

Lục Việt liền nói ra ID, Lục Trạch ghét bỏ: "Cái ID này lấy tên quá có lệ, không khí phách chút nào."

Lục Việt cũng có chút tiếc nuối: "Em biết mà, đáng tiếc không thể sửa lại."

Lục Khải vỗ Lục Trạch, "Mày quên lúc ấy Việt Việt tiến vào khoang trò chơi còn đang hôn mê à, cái ID này vừa thấy chính là ID hệ thống." Lại nhanh chóng hướng về bóng dáng Lục Việt sắp biến mất ở trên lầu mà an ủi, "ID này nhìn một cái là nhớ kỹ, lấy tên này cũng rất không tệ. Anh với anh hai vào trong game trước chờ em nha."

Lục Việt vào phòng còn có thể nghe được thanh âm hoạt bát của hai người anh ở phía dưới, cười lắc lắc đầu.

Chờ Lục Việt rửa mặt xong, vào game, mở danh sách kết bạn thấy ID Thông Thông sáng lên, còn đang chơi game. Lục Việt mở ra danh sách lời mời kết bạn, ở bên trong tìm được hai lời mời kết bạn mới gửi tới không lâu, đọc tin nhắn lời mời thì đúng là hai anh gửi tới.

Lục Việt nhấn vào đồng ý kết bạn, nhìn thông tin của hai người trong game.

Để lại tin nhắn cho hai anh, chờ bọn họ sau khi kết thúc màn chơi là có thể thấy, trước đó, Lục Việt đi xem một vài tài liệu đã treo lên trao đổi trước đó, có mấy thứ đã có người chơi khác gửi tin nhắn tới có nhu cầu trao đổi, có cái thì không có nửa điểm phản ứng. Các cấp dược liệu trong nhà đều cần liên tục mua sắm, Lục Việt chơi game có thể thoải mái đạt được, như vậy một cái con đường nhanh và tiện nên hắn không có khả năng để không được, thành công cùng vài người chơi trao đổi nhu cầu từng người, Lục Việt đem tài liệu không ai tới đổi giao cho phía official website bán đi giúp.

Lúc này có tin nhắn từ bạn bè, Lục Việt tưởng là hai anh, vội vàng mở lên, kết quả là Di Lạc Ấn Ký, đối phương mới vừa online, mời hắn tổ đội hai người.

Nói đến Di Lạc Ấn Ký, cảm giác đối phương ngày hôm qua thật sự rất quái, mở màn ván chơi thì không yên lòng, sau đó lại quá mức phấn khởi, giống như sinh bệnh vậy. Lục Việt phản hồi Di Lạc Ấn Ký, nói là đêm nay muốn dẫn hai người bạn chơi, đều là vừa mới tiếp xúc game này, khả năng không thể cùng y chơi tổ hai người được.

Tông Thừa nhận được tin nhắn của Lục Việt, thấy nói là hai người bạn, nhất định là Lục Khải cùng Lục Trạch, y trả lời: 【 tân thủ cũng không sao, chúng ta lại gọi một người nữa chơi tổ năm người đi. 】

Lục Việt nhận được phản hồi của đối phương, vừa lúc lại nhận được Thông Thông từ trong ván chơi kết thúc gửi tin nhắn tới vấn an, liền hỏi Thông Thông có đi tổ đội năm người hay không, đem tình huống nói với cậu, Thông Thông vẫn như cũ cầu còn không được.

Vì thế ba người đợi trong chốc lát, ước chừng hai phút sau, Lục Khải cùng Lục Trạch cùng đi rai, cơ hồ đồng thời phản hồi tin nhắn của Lục Việt.

"Cái game này thật hung tàn, bất quá thật kích thích!" Hai người nhắn nội dung không sai biệt lắm.

Lục Việt nói sự tình tổ đội năm người cùng hai người, hai người một bộ không kịp đợi, gào gào thét thét mà tới.

Trước đó đã đổi skin, mà Lục Việt mỗi lần đổi một skin khác nhau, điều này làm cho những người khác thực khó nhận ra bọn họ. An toàn ở trong quảng trường tìm được đội hữu nhà mình, Lục Việt đem anh cả anh hai giới thiệu cho mọi người.

Thông Thông nhiệt tình mà cầm tay Lục Khải cùng Lục Trạch, "Anh cả anh hai khỏe không. Không hổ là anh em ruột mà, giống Thất ca quá trời, tư thế oai hùng hiên ngang, soái đến không chịu nổi."

Lục Khải cùng Lục Trạch từ nhỏ cũng nghe không ít người vuốt mông ngựa, nghe chán, bất quá Thông Thông khen em trai nhà mình, cho nên rất hưởng thụ lời nói của Thông Thông.

Đến phiên giới thiệu Tông Thừa, Lục Khải cùng Lục Trạch nghi hoặc một chút, cảm thấy người này làm cho bọn họ cảm thấy có một loại quen thuộc, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi, bất quá đối phương mang theo khẩu trang thấy không rõ diện mạo, hai người muốn kêu người ta đem khẩu trang gỡ xuống để mà cẩn thận nhìn một cái, bất quá lần đầu tiên gặp lại nói yêu cầu này thực không lễ phép, hai người chỉ có thể tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng.

Hai phút đi qua, trò chơi bắt đầu.

Lần này cờ đội trưởng thuộc về Lục Việt, hai anh vừa rồi chỉ chơi một hồi,  sóng độc khí đầu tiên đều không sống nổi liền GG (*good game = chết), cho nên cho dù là lần thứ hai nhảy dù, nhưng loại cách chơi nguyên thủy này đối với bọn họ mà nói, vẫn như cũ thực mới lạ.

Lần này điểm nhảy dù là trong một cái thành thị nhỏ, bọn Lục Việt rơi xuống đất hơi muộn, chờ tới lúc bọn hắn chạy về hướng mấy tòa nhà thì mấy tiểu đội trong phòng bên cạnh đã lục soát được vũ khí lập tức giương súng nã về hướng bọn họ.

Lục Khải cùng Lục Trạch bước nhanh né đạn, còn muốn đỡ đạn trước người em trai nhà mình, mà Lục Việt cùng Tông Thừa đã thập phần ăn ý, Tông Thừa chạy ở phía trước thân thể bỗng nhiên ngồi xổm chút, Lục Việt chạy phía sau tăng tốc nhanh hơn, một cước bước lên bả vai Tông Thừa, cả người lăng không nhảy vọt lên, mục tiêu là đèn đường ven đường.

Lục Khải cùng Lục Trạch ở phía sau kinh ngạc mà trừng mắt to.

"rắc" một tiếng, tay phải Lục Việt đánh nát đèn đường, một vùng này nhất thời đen tối bao trùm, tiểu đội bên cạnh mất đi mục tiêu, chần chờ một chút tiếng súng mới bắt đầu lại vang lên, nhưng lúc này Lục Việt năm người đã thành công chạy vào trong phòng.

Trong phòng có đèn, Lục Khải cùng Lục Trạch vây quanh Lục Việt, lôi kéo tay hắn muốn xem, "Út à sao em có thể dùng tay trực tiếp đi đánh chứ, em nói là anh đi liền mà, có đau hay không hả?"

Thông Thông đem băng vải sưu tập được đưa qua, "Hai anh yên tâm, Thất ca của tui không có yếu ớt như vậy."

Điểm thương tích nhỏ đó là gì đâu, cậu chính là đã kiến thức qua có đôi khi tình hình chiến đấu kịch liệt Lục Việt vì đầu người có thể lấy thân thể đi đổi, viên đạn kia bắn vào người tuyệt đối đau hơn nhiều so với cái này.

Tông Thừa bên cạnh âm thầm ảo não, vừa rồi hẳn là nên đổi thành y đi lên mới đúng. Khi y còn không biết Lục Việt chính là 7 số 7, ở trong chiến đấu y cùng 7 số 7 phối hợp đã thành thói quen cùng tư duy cơ hồ là cố định, trong lúc nhất thời muốn bỏ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Lục Việt quấn băng vải, nguyên bản mu bàn tay chảy máu lập tức liền cầm máu, rất nhanh lại bóng loáng như lúc ban đầu, hắn quơ quơ mu bàn tay hướng về hai người, "Không có việc gì."

Lục Khải cùng Lục Trạch vẫn lo lắng, một bên sưu tập vật tư một bên dặn dò Lục Việt: "Chờ một lát có người đến, em liền tránh ở sau lưng mấy anh, đừng đi lên, chờ mấy anh giải quyết xong lại gọi em ra."

Quả thực muốn nát tâm.

Thông Thông nghe được khóe miệng quất thẳng lên trời, tâm lý hai anh trai trân trọng em trai thì cậu hiểu, nhưng là cậu rất muốn nói với mấy anh trai, với cái bộ dáng vừa rồi luống cuống tay chân, thì mấy anh lấy cái gì đi bảo hộ Thất ca nhà tui chứ.

Lục Việt cũng không thể nói với mấy anh trai là kỳ thật hắn cũng coi như lợi hại, chỉ có thể trầm mặc hưởng thụ các anh thích lải nhải.

Bởi vì Cái Cái không ở đây, mấy anh lại là tân thủ, cho nên Lục Việt cùng Tông Thừa không đổi đồng phục của đội.

Lục Việt quay đầu bắt đầu sưu tầm vật tư, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là một thay chủy thủ, hắn đi qua đi nhặt lên cắm ở bên hông.

Lục Kkhải thấy được, đem súng mình mới tìm được đưa cho hắn, "Em trai à, chủy thủ vô dụng, cây súng này cho em, cái này mới là đồ vật bảo mệnh."

Thông Thông giống như thấy được đã cái tên ngốc là mình trước kia.

"Cám ơn anh cả." Lục Việt tiếp nhận súng.

Bên kia Lục Trạch lại đưa qua một trái lựu đạn, "Đây đây đây, cầm cái này, hồi nãy anh chính là bị cái này nổ chết, uy lực rất mạnh!"

"Cám ơn anh hai." Lục Việt tiếp nhận lựu đạn.

Nghĩ nghĩ, Lục Việt vẫn là nói: "Anh cả, anh hai, mấy anh thật sự không cần lo lắng như vậy, em..."

"Đúng vậy!" Lục khải gật đầu một cái, giống như mới nhớ tới gì đó, "Tuy rằng thuật bắn súng của thằng út không ra làm sao, nhưng là nói như thế nào thì thời gian chơi game của nó cũng lâu hơn so với chúng ta."

Lục Trạch thập phần phối hợp mà gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy ha, vậy em tận lực sưu điểm nhiều đồ vật, anh cùng anh cả đi lên lầu xem thử."

Hai người chít chít nhéo ngéo mà hướng lầu hai đi lên, còn có thể nghe được Lục Khải nhỏ giọng nói cùng Lục Trạch: "Thằng út nó có lòng tự trọng, chúng ta không cần lo cho nó  nhiều quá, một lát nữa chúng ta tùy thời chú ý an toàn của nó là được rồi."

Lục Trạch nói: "Vậy anh mới vừa rồi còn nói vụ thuật bắn súng của thằng út chi?"

Lục Khải cả giận: "Anh mày không phải là quên mất à!"

Kỳ thật kỹ thuật của em thật sự còn được mà, mấy anh trước hãy nghe em nói hết... Lục Việt nhìn bóng dáng hai người thập phần bất đắc dĩ, hai anh vì lên kế hoạch lâu dài cho đại phòng, vẫn luôn nghiêm túc huấn luyện làm nhiệm vụ, thời gian chơi rất ít, trước đó cũng không tiếp xúc qua cái trò chơi này, hình tượng bản thân mình tại trong lòng bọn họ yếu ớt cần người bảo hộ lại sớm cố định, thêm lúc trước tại nhà cũ cùng Lục Lẫm so súng hắn cố ý thua trận, đủ loại phương diện đều làm cho hai anh cảm thấy mình kỳ thật thực yếu, mặc dù hắn chơi cái trò chơi này thời gian lâu hơn so với mấy anh.

Thông Thông đi qua nói: "Hai anh đối với cậu có phải có cái gì hiểu lầm hay không?" Không thì tại sao lại cẩn thận để ý Thất ca nhà mình như vậy, còn cố kỵ tự tôn gì đó của cậu.

Tông Thừa đối với cái này tự nhiên là nhất thanh nhị sở, đừng nói Lục Khải cùng Lục Trạch, có đôi khi mà ngay cả y cũng sẽ quên Lục Việt kỳ thật cũng không yếu ớt giống bọn họ luôn cho rằng như vậy, cứ việc hắn ở hiện thực dị năng chỉ có C cấp, nhưng từ hai lần hắn trêu đùa Lục Lẫm mà xem, tâm của hắn kỳ thật thập phần cường đại.

Nếu Lục Việt kế thừa dị năng cấp bậc của dì Lục, không phải chịu độc tố phức tạp, vậy hắn nhất định như long tiềm hải, theo gió vượt sóng.
(*như rồng trong biển)

Nghĩ đến nơi này, Tông Thừa trong lòng tiếc hận, càng mang theo đau tiếc.

"Nhanh chóng sưu đồ vật đi." Tông Thừa thu hồi suy nghĩ, nhắc nhở đội hữu.

Lầu một sưu tập xong, Tông Thừa cùng Lục Việt hai người đi lên lầu hai, vừa lúc gặp được Lục Khải cùng Lục Trạch muốn đi xuống. Hai người nhìn thấy Lục Việt, viên đạn và lựu đạn trong tay đều nhét vào trong ba lô của hắn.

Lục Việt chỉ có thể vô lực toàn bộ xin vui lòng nhận lấy.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng súng.

Lục Việt giơ cây súng đã lên đạn rồi nhe răng cười, tới vừa lúc, phải dựa vào các huynh đệ này để chứng minh thực lực của mình cho các anh thấy!

"Đi xuống đoạt tiếp viện." Lục Việt lần đầu biểu hiện giống tên thổ phỉ đầu gấu, dẫn đầu hướng dưới lầu đi xuống, Lục Khải cùng Lục Trạch ngăn đều ngăn không được.

Vì thế biểu tình Lục Khải cùng Lục Trạch đang trạch mộng ảo vô cùng, trong tiếng súng thường thường truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lục Việt ——

"Chết một người."

"Chết."

"Lân cận bắn một phát phá đại giáp."

"Một súng nát mũ giáp."

"Rớt máu, một phát."

Lãnh khốc từ đầu tới đuôi không giống đứa em út nhu thuận trong mắt bọn họ.

Chờ người tới chỗ này đều bị đánh chết, Lục Việt đứng ở cửa nhà thổi thổi khí nóng trên nòng súng, "Hai anh, về sau đến lượt em đến bảo hộ các anh."

Trước kia Lục Việt không có nắm chắc để nói những lời này, nhưng mà độc tố của hắn đã có biện pháp giải quyết, vậy hắn sẽ không vẫn luôn yếu giống như vậy.

Tại trong lòng Lục Khải cùng Lục Trạch, làm anh thì phải bảo hộ em, đây là thiên chức, nhưng nhìn thấy em trai một kẻ làm quan cả họ được nhờ mà đứng ở phía trước bọn họ, hai người vui mừng vô cùng. Vậy đại khái chính là cảm giác em trai trong nhà đã trưởng thành.

Sau đó, Lục Khải cùng Lục Trạch vẫn luôn bị vây bên trong mộng ảo, em trai cùng đội hữu của cậu đều quá cường đại, hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đều chỉ mua nước tương (*không làm gì), thời điểm đọ súng bọn họ hoàn toàn không có cơ hội động thủ.

Trận này sau khi kết thúc, Lục Việt hỏi Lục Khải cùng Lục Trạch còn muốn tiếp tục chơi cùng không, Lục Khải vội lôi kéo Lục Trạch từ chối, lúc ban đầu kiến thức bản lĩnh của em trai ở trong game, hai người là vui mừng, nhưng vui mừng qua đi, lại biến thành mất mát, em trai hiện tại đã không cần bọn họ.

Lục Khải cùng Lục Trạch tuy rằng thời gian chơi rất ít, nhưng hai người cũng quyết định muốn bắt đầu luyện thuật bắn súng, chờ về sau khi chơi cùng em trai, là có thể đổi thành bọn họ che ở trước người em trai.

Hai anh nếu không nguyện ý, Lục Việt cũng không miễn cưỡng, hắn cũng tạm biệt mấy người Tông Thừa, mình thì lựa chọn chơi solo một hồi, chuẩn bị đi vào luyện quyền pháp trong chốc lát, sau đó lại lấy cái danh hiệu đệ nhất là có thể kết thúc buổi diễn.

Lục Việt đi chơi solo, Lục Khải cũng chơi solo, Lục Trạch lại cũng không có giống anh cả sốt ruột mà chơi game như vậy, anh lựa chọn đi diễn đàn xem phổ cập khoa học cùng dạy học.

Kết quả bài post phổ cập khoa học anh còn không tìm được, ngược lại là trước tiên tìm được bài post về Lục Việt.

【 Tử Thần chiến đội, sát thần đột kích! 】

Cái bài đăng này được một lượng bình luận khổng lồ kéo lên hotsearch, thoạt nhìn bộ dáng thực náo nhiệt, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Lục Trạch, vì thế anh ta click vào ——

【 nhàn đến không chịu nổi, cho mọi người phổ cập khoa học một chút chiến đội nổi danh trên diễn đàn:  mỗi thành viên【 Tử Thần chiến đội 】. Cái chiến đội này kỳ thật cũng không có tên, bất đắc dĩ mỗi thành viên đều như sát thần tại thế, bởi vậy mời được gọi như vậy. Phía dưới là tư liệu đại khái của năm thành viên, lấy tổng xếp hạng đầu người để nói trước sau. 】

【 Sát thần đầu tiên của Tử Thần chiến đội: 【 Di Lạc Ấn Ký 】, trong《 truy lục thế giới 》 nổi danh là 2tap, thuật bắn súng rất phi thường, chuyên tấn công bạo đầu, được hàng vạn hàng nghìn người chơi bắt chước. Người này năng lực tác chiến thập phần cường hãn, biết dự phán, biết chỉ huy, giỏi kế sách. Đối phương hiện tại thứ hạng đệ nhất trong bảng xếp hạng đầu người trong trò chơi này, hoàn toàn xứng đáng quán quân đầu người, đã bị liên minh chặn giết nhét vào danh sách chặn giết, trên diễn đàn treo giải thưởng vượt qua 80,000 kim ngạch. Người này cá tính bình thản, nhưng không nên dễ dàng đắc tội, không thì nhất định sẽ đánh bạo đầu chó của ngươi. 】

【Sát thần thứ hai của Tử Thần chiến đội: 【7777777】, trong《 truy lục thế giới 》 mang danh vũ khí lạnh chi vương, một tay vũ khí lạnh xuất thần nhập hóa, bởi vì người này thủ pháp đánh giết thập phần tàn nhẫn, cho nên người giang hồ xưng Thất ca, thất tóc xoăn, thất biến thái. Người này  năng lực tác chiến thập phần cường hãn, biết dự phán, biết chỉ huy, một người chính là một chi quân đội, đối phương hiện tại xếp hạng thứ bảy tại bảng xếp hạng đầu người trong trò chơi này, đã bị liên minh chặn giết nhét vào danh sách chặn giết, diễn đàn treo giải thưởng lên tới 100,000 tinh tệ. Người này tâm nhãn rất nhỏ, sẽ mang thù, thích trả thù, mấy người miệng tục tính ra ngoài thỉnh thận trọng, mời các bạn tham khảo 【 Đại Công Tử Hoa Hạ 】, 【 Hạo Hạo Vô Cực 】. 】

【Sát thần thứ ba của Tử Thần chiến đội: 【 danh hiệu 666】... 】

Lục Tạch ngồi không yên, 7777777 này không là ID của cậu em trai nhà mình sao? Chẳng lẽ em trai của mình so với mình nhìn thấy còn lợi hại hơn?

Mấy sát thần còn lại của Tử Thần chiến đội Lục Trạch không rảnh quan tâm, anh tắt cái bài viết này đi rồi ra ngoài tìm tìm, phát hiện chỉ cần là bài viết có tiêu đề con số 7 vậy mà có tới vài cái.

Lục Trạch đang tìm tòi mấy bài viết nói tới ID em trai nhà mình, nháy mắt liền nhảy ra một danh sách rất dài các bài viết liên quan.

Treo giải thưởng 7 số 7, mắng 7 số 7, sùng bái 7 số 7, mỗi cái đều liên quan tới em trai nhà mình.

Tại trong mấy bài viết, Lục Trạch tìm được một cái video tuyển tập các thành viên Tử Thần chiến đội, bên trong có rất nhiều phân đoạn đánh giết rất phấn khích, cũng có các loại hình ảnh khôi hài. Mà về Lục Việt, hoặc là là thuật bắn súng đẹp đẽ của hắn đánh giết, hoặc là hắn cầm vũ khí lạnh trong tay hoặc là tay không vật lộn. Tại những phân đoạn của hắn luôn có vô số người tru lên lời nói sùng bái hoặc là chửi rủa khó nghe.

Đem tất cả những bài viết liên quan đến Lục Việt đều xem xong hết, biểu tình Lục Trạch mới chính thức mộng ảo lên.

Nguyên lai tại địa phương bọn họ không chú ý tới, thằng em út đã khuấy động tinh phong huyết vũ lâu nay rồi sao?

Tác giả có lời muốn nói:  Lục Việt: Tùng một hơi!

Editor có lời muốn nói: ỏ, mấy anh troai cưng xỉu kkkk

☆, chương thứ năm mươi tám

Lục Việt trong trò chơi này đánh sâu vào Lục Trạch không ít, dẫn đến sáng ngày thứ hai khi ăn cơm, anh ta còn vẻ mặt không tin hỏi Lục Việt: "Việt Việt, trên diễn đàn nói cái người 7 số 7 kia là em sao?"

Lục Việt cười gật đầu.

Được đến xác nhận, biểu tình Lục Trạch vui mừng lại mang theo uể oải, haiz, hài tử trưởng thành rồi, địa phương cần đến bọn họ không nhiều lắm.

Lục Khải không thấy được sầu khổ của thằng hai, tối hôm qua anh chơi solo đến khuya mới ngủ, vừa mới bắt đầu cơ bản là rơi xuống đất sẽ chết, làm anh có lần hoài nghi là mình đang chơi game nhảy dù, sau đó khi quen thuộc dùng súng thì tình huống mới hơi chút tốt lên. Anh còn không biết em trai nhà mình "Nổi danh" như thế nào trên diễn đàn, lúc này nghe được thằng hai với thằng út đối thoại, hiếu kỳ nói: "Thằng út trên diễn đàn làm sao vậy?"

Lục Trạch đem chuyện trên diễn đàn nói, còn không quên cường điệu miêu tả một chút quá trình Lục Việt đánh chết Vương Hạo.

Mấy người Lục mẫu ngồi cùng bàn cũng nghe đến hứng thú nồng hậu.

Lục Khải cũng thập phần khiếp sợ: "Việt Việt lợi hại như vậy à!"

Lục Trạch gật gật đầu.

Lục Nhã nói: "Hai anh quên trước đó Việt Việt nói rồi sao? Em nó đã từng lĩnh binh đánh giặc, thân thủ tự nhiên là tốt."

Lục Khải cùng Lục Trạch đương nhiên nhớ rõ, chính là vẫn là câu nói kia, Lục Việt hình tượng gầy yếu ở trong lòng bọn họ đã cố định, tuy rằng đã hiểu rõ nhưng muốn xoay chuyển cũng thực khó khăn.

Lục phụ rất ít lên tiếng đều nói, "Cái têm Vương Hạo kia, miệng thối, Việt Việt có thể ở trong game giáo huấn gã trút giận cũng rất tốt."

Bởi vì Vương Hạo ngôn ngữ nhục nhã đối Lục Việt, anh em Lục gia khi làm nhiệm vụ ở bên ngoài gặp được Vương Hạo, không ít lần phát sinh xung đột. Lục Trạch đáng tiếc mà nói: "Chính là đáng tiếc Vương Hạo cũng không biết 7 số 7 chính là Việt Việt, không thì gã sẽ càng khó chịu."

Nếu Vương Hạo biết gã chính là bị tên phế vật mình mình luôn mồm mắng, trước mấy chục vạn người xem bị vả mặt đến hết, Vương Hạo tuyệt đối sẽ bị tức chết đi được.

Toàn gia ăn cơm xong không lâu, Tông Thừa đã tới rồi, từ hôm nay trở đi y sẽ đi theo Lục Việt luyện quyền.

Tông Thừa còn không phải tay không mà tới, trong tay mang theo cái gói quà xinh đẹp.

Tông Thừa đem gói quà đưa cho Lục Việt, tại dưới con mắt Lục mẫu cùng Lục Nhã ý vị sâu sa, sắc mặt có chút hồng mà nhìn Lục Việt: "Tặng cho cậu."

"Hả?" Lục Việt không hiểu lắm mà nhìn Tông Thừa.

Vì thế Tông Thừa dừng một chút, "Lễ vật mừng khai giảng."

Lục Việt liền cười, lúc này mới không khách khí mà tiếp nhận gói quà, "Còn có truyền thống đàn em nhận lễ vật  trước khai giảng sao? Đáng tiếc Tông đại ca anh đã tốt nghiệp, không thì tôi cũng chuẩn bị cho anh."

Nói tới đây Tông Thừa đều cảm thấy tiếc nuối.

Lục Việt không có mở quà ra tại chỗ, mà là giao cho Chu bá hỗ trợ mang vào phòng, sau đó để Tông Thừa nhanh chóng cùng hắn luyện quyền. Bản thân Tông gia đã có một bộ quyền pháp gia truyền, cho nên Tông Thừa lĩnh ngộ rất nhanh đối quyền thế của Lục Việt, Lục Việt dạy cũng thực nhẹ nhàng.

Thời điểm Lục Việt dạy học lại biến thành 7 số 7 trong trò chơi sát phạt quyết đoán, thần sắc nghiêm túc hơn so với lúc trước, bộ dáng nói chuyện, tư thế đánh quyền làm Tông Thừa cảm thấy hoàn toàn mang theo lực hấp dẫn khó hiểu, làm y không rời mắt được.

Tông Thừa hiện tại đang không dấu vết theo đuổi Lục Việt, suy nghĩ này dâng lên hẳn là khi trong nháy mắt chụp ảnh chung tại tiệm đồ tại trung tâm thương mại ngày đó. Sau khi trở về Tông Thừa cẩn thận nghĩ cảm giác đối với Lục Việt, nếu Lục Việt chính là Lục Việt, y sẽ không thích hắn, dù sao Lục Việt ở trước mặt y biểu hiện ra ngoài thật sự chính là cái cậu em nhà bên trải qua nhấp nhô bất hạnh đáng giá đồng tình, nhưng khi Lục Việt biến thành 7 số 7, đối phương tại trong mắt của y liền biến thành cái người kia lần đầu tiên tại sân thượng cùng y vật lộn sử dụng các loại kế đào thoát, là cái người kia tại trong độc khí cùng hắn chém giết rồi lại đột nhiên biến mất làm y nhớ mãi không quên, gặp nhau lần nữa làm y nhịn không được mở miệng thỉnh cầu kết bạn, thiếu niên giảo hoạt lại tàn nhẫn.

Chỗ thắt lưng truyền đến cái chạm tay ấm áp, loại đụng vào này tương đối xa lạ, trừ bỏ khi còn bé cùng người nhà, Tông Thừa đã thật lâu không cùng người khác gần sát như vậy.

Tông Thừa hoàn hồn, vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt Lục Việt hướng lại đây mang theo nghi vấn.

Nhiệt khí từ ấm áp đụng vào nhau địa phương lủi chảy tới tứ chi, Tông Thừa khắc chế không động, thoáng hít sâu một chút, hỏi Lục Việt, "Làm sao vậy?"

"Thắt lưng anh ở chỗ này dịch một chút." Lục Việt nói, bàn tay thân dưới di chuyển lên xuống rất nhỏ, Lục Việt đối mắt với Tông Thừa, bị ánh mắt thâm thúy giấu kín trong đó làm cả kinh một chút. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt không hiểu càng rõ ràng, khi lại nhìn một lần nữa, ánh mắt Tông Thừa cũng đã như thường ngày, tay hắn dán tại dưới thắt lưng Tông Thừa cũng không lấy ra, hơi hơi dùng điểm lực, giúp cho y thẳng tư thế.

Tông Thừa nhanh chóng xê dịch thắt lưng, chờ Lục Việt buông tay ra, ở trong lòng y nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cảm thấy mình khả năng mắc chứng khát vọng da thịt, muốn kéo tay Lục Việt trở về dán ở trên người.

Lục Khải cùng Lục Trạch ngồi ở trên ghế sa lông, hai người hồ nghi mà nhìn Lục Việt cùng Tông Thừa cách đó không xa.

Lục khải vuốt cằm như có điều suy nghĩ, "Anh làm sao lại cảm thấy hai người bọn họ quái quái?"

Lục Trạch phi thường có đồng cảm gật đầu, "Nhìn có vẻ không được tự nhiên ha."

Lục Nhã cầm quyển sách ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn, thương hại mà liếc mắt nhìn hai anh trai một cái, EQ thấp chính là đáng thương, xứng đáng đến bây giờ vẫn là cẩu độc thân mà.

Tham nhiều nhai không hết, Lục Việt duy trì dạy học liên tục đến giữa trưa, đem quyền pháp tầng thứ nhất toàn bộ dạy cho Tông Thừa, chờ Tông Thừa đánh lại mấy lần, Lục Việt nhịn không được gật gật đầu, lực lĩnh ngộ của Tông Thừa thực tốt, giữa các động tác cũng thập phần hài hòa hoàn mỹ, thực thích hợp luỵên quyền pháp Lục gia.

Cơm trưa Tông Thừa liền ở lại Lục gia ăn, sau khi ăn xong Tông Thừa đi về, dù sao Tông gia cũng là cái đại gia tộc, trong tộc mỗi ngày đều rất vội vàng, tựa như Lục phụ cùng Lục mẫu, sáng sớm ăn cơm xong liền đi ra ngoài, buổi chiều anh chị trong nhà cũng đều có bằng hữu hẹn gặp, thời gian dạo gần đây vừa lúc cả nhà đều có thời gian, liền củng cố củng cố tình cảm.

Tông Thừa đi không lâu, Lục Việt liền trở về phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy gói quà được đặt ở trên bàn học.

Đem gói quà mở ra, bên trong là một cái hòm thập phần tinh xảo, mở khóa ra, lộ ra bên trong một gốc thực vật màu lam nhạt, nở ra hoa nhỏ màu trắng.

U Lam Hoa, dược liệu trấn định tinh thần lực cao cấp nhất, thời điểm lúc trước Lục Việt tra tài liệu từng xem qua, nếu là bán đấu giá, như vậy một gốc cây ít nhất cũng phải 2,000,000 tinh tệ.

"Lễ vật khai giảng rất thực dụng nhưng là thực quý." Lục Việt trầm ngâm một chút, Lục Việt mở máy truyền tin, gửi cho Tông Thừa một tin nhắn: "Lễ vật tôi rất thích, cám ơn tông đại ca."

Bên kia Tông Thừa nhận được, chân mày hơi nhíu lại, trả lời: "Ừa, rồi sau đó?"

Lục Việt trong đầu đánh cái dấu chấm hỏi, sau đó? Sau đó cái gì? Hắn nghĩ nghĩ, phản hồi mang theo hâm mộ cảm thán: "Tông đại ca, anh thực sự có tiền!"

Tông Thừa: "..."

Dấu chấm lửng là có ý gì? Lục Việt là vẻ mặt mờ mịt, đơn giản phản hồi cái "?" qua.

"Không có việc gì." Tông Thừa nói.

Lục Việt nhún vai, bị Tông Thừa khiến cho mơ mơ hồ hồ, đơn giản cũng không hỏi nữa, hắn tắt máy truyền tin đi, cầm U Lam Hoa ra ngoài phòng.

Mà bên kia, Tông Thừa sắp nghẹn ra nội thương.

Tông Thừa đương nhiên là có tiền, không nói trong nhà mỗi tháng gửi tiêu vặt tiền, mà y làm dị năng giả S cấp, mình tự mang đội làm nhiệm vụ cấp bậc chưa bao giờ thấp, mỗi lần cũng đều có rất nhiều nước luộc thịt mò tới. U Lam Hoa đối với Lục Việt mà nói quả thật rất thực dụng, nhưng là Tông Thừa sở dĩ chọn nó, là bởi vì Tông Thừa càng để ý đến ý nghĩa nó biểu thị.

Ngôn ngữ lòai hoa của U Lam Hoa, là "Em thích anh không", thường được những người còn bị vây trong thời kỳ ái muội chuẩn bị làm người yêu lấy ra thăm dò nhau, xem như một loại phương thức thổ lộ tương đối mịt mờ.

Tông Thừa trăm triệu lần không nghĩ tới, lúc trước Lục Việt tra tìm quả thật biết U Lam Hoa tồn tại, nhưng trọng điểm cũng chỉ đặt ở việc nó dùng đượcg, hiện giờ điểm chú ý toàn là giá tiền của nó, ngôn ngữ loài hoa gì đó, Lục Việt căn bản không chú ý qua.

Phương thức thổ lộ muộn tao của Tông Thừa như vậy, đã định trước không thể được Lục Việt phát hiện.

Lục Việt cầm U Lam Hoa một đường đến phòng dược liệu, cẩn thận đem nó đặt ở trên cái giá, chờ lần tiếp theo lại lấy ra, chính là lúc bị hắn ăn vào trong bụng.

Thời gian còn sớm, Lục Việt vẫn như cũ đi dược phòng, đã đến lúc A Nhất ngâm nước thuốc lần thứ hai, trước buổi tối hắn có thể đem dược liệu toàn bộ đều thêm vào lò, sau đó là có thể để A Nhất tự mình trông coi.

Bận rộn đến khi cả nhà toàn bộ trở về, mới đem dược liệu toàn bộ làm xong, còn đem dược liệu lần nước thuốc thứ hai của mình cũng chuẩn bị xong.

Buổi tối ăn cơm, tân thủ Lục Khải cùng Lục Trạch gào gào rống rống mà trở về phòng chơi game, Lục Việt ngược lại là bị Lục mẫu lôi kéo, hỏi  ban ngày Tông Thừa đưa cái lễ vật gì.

"Một gốc cây U Lam Hoa." Lục Việt nói chi tiết.

Lục mẫu liền giật giật khóe miệng, tựa như cùng con út nhàn thoại việc nhà mà hàn huyên, "Việt Viêth, sang năm con liền thành niên mười tám tuổi rồi, thời điểm hai anh con ở cái tuổi này có rất nhiều cô gái thích bọn họ, còn có người cầu hôn anh hai con nữa, con thì sao?"

"Con cũng có rất nhiều mà" Lục Việt cảm thấy mình tại phương diện này sẽ không thua.

"Vậy con có người mình thích hay không hả?" Lục mẫu hỏi.

"Không có." Lục Việt lắc đầu, Vệ Thành? Đó là hắn lúc trước mắt mù, còn chính là thời quá khứ.

Lục mẫu ân cần thiện dụ: "Vậy con nói cho mama biết con thích dạng người như thế nào không?"

Lục Việt chần chờ, hình tượng bạn lữ ở trong lòng hắn còn chính là cái thẻ màu đen bài dán hai chữ "Bạn lữ" , đối với cái này, trong đầu hắn còn thật sự không có khái niệm gì rõ ràng.

"Sao nào?" Lục mẫu nhẹ nhàng truy vấn.

Lục Việt gãi gãi khóe mắt, "Không biết nữa, chờ thời điểm gặp được con lại nói cho mama biết."

Lục mẫu cười gật đầu: "Được, mama chờ."

Tại kiếp làm tướng quân kia, ở tuổi này Lục Việt cũng bị không ít người lôi kéo làm mối, tại cái thời đại kia, lớn giống hắn nhiều người đã làm cha  lắm rồi, mà ở trong này, bởi vì nguyên nhân cổ địa cầu mạt thế nên nhân khẩu giảm mạnh, tuổi mọi người có thể hợp pháp lập gia đình cũng được giảm xuống, mười sáu tuổi là có thể tìm bạn lữ đăng ký kết hôn, bất quá theo thọ mệnh nhân loại kéo dài, người sẽ ở cái tuổi này kết hôn rất ít.

Đối chuyện với Lục mẫu thình lình quan tâm đối với tình cảm của hắn, Lục Việt không nghĩ nhiều, hắn rất nhanh trở về phòng, lên game.

Tiến vào game, tin nhắn bạn bè liền dồn dập mà vang lên.

Lục Việt mở ra, tất cả đều là Thông Thông nhắn tới.

Tin nhắn thật sự nhiều lắm, Lục Việt cũng không kịp kéo xuống, Thông Thông lại gửi một cái tin nhắn lại đây: 【 Thất ca! ! ! Chúng ta gặp mặt đi! 】

Tác giả có lời muốn nói:  lục khải & lục trạch: Tình thương thấp là có ý gì?

Lục Việt: Tình cảm thượng ngu ngốc đi?

Tông Thừa: Ha hả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro