Chương 69 + 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ sáu mươi chín

Bốn vị dị năng giả trước mắt này đều từng là thành viên dong binh đoàn thủ hạ của Lục mẫu, sau khi trúng độc nhện, bởi vì nguyên nhân không thể tùy ý điều động dị năng nên không thể không tạm thời rời khỏi dong binh đoàn. Trước đây bọn họ cùng Lục mẫu vẫn luôn ôm kỳ vọng rất lớn đối với nghiên cứu độc nhện, nhiều năm như vậy cũng luôn luôn theo sát.

Tại thời điểm phát hiện độc tố của Lục Việt có thể tiêu trừ bằng quyền pháp, Lục mẫu để dong binh đoàn đình chỉ nhiệm vụ đi bắt Độn địa nhện, bất quá vì mục đích làm lẫn lộn tầm mắt của người có tâm nên vẫn còn tiếp tục thu mua bên ngoài, cho nên bốn người bọn họ còn không biết là đã có biện pháp cực kỳ tốt nhằm vào việc thanh trừ độc nhện.

Bốn người này là lúc trước đi theo Lục mẫu đồng thời cùng nhập ngũ rồi cùng thoát ly quân đoàn, bọn họ là chiến hữu của Lục mẫu, càng là bạn tốt lâu năm. Kỳ thật người trúng độc nhện tại trong dong binh đoàn không chỉ có bốn người bọn họ, nhưng mà chỉ có bốn người này chưa từng có bất luận oán giận gì, tâm tính rất là bằng phẳng. Những người khác mới ban đầu thì ai cũng rất tốt, đều đem hy vọng ký thác trên nghiên cứu, nhưng theo lần lượt nghiên cứu thất bại thì bọn họ bắt đầu trở nên oán hận, nhiều lần nhục mạ Lục mẫu, nguyền rủa Lục Việt.

Ước nguyện ban đầu khi Lục mẫu thành lập dong binh đoàn chính là vì phục vụ cho việc thanh trừ độc tố cho Lục Việt. Lúc ấy thành viên gia nhập đoàn này mỗi người đều phải ký hợp đồng mới có thể tiến vào, trên hợp đồng cũng thuyết minh rõ ràng nguy hiểm cùng với bồi thường sau đó khi làm nhiệm vụ bắt Độn địa nhện, cho nên Lục mẫu cho là trong lòng bọn họ đều sẽ có chuẩn bị. Bọn họ bị trúng độc, Lục mẫu bồi thường hoàn toàn đúng theo hợp đồng, cho nên nhục mạ về sau thật sự là không nên, đặc biệt là nguyền rủa đối Lục Việt, hoàn toàn đem Lục mẫu chọc giận.

Dựa theo nhân phẩm của mấy người này, lần này Lục mẫu bảo Lục Nhã thông tri cho những người này tới là đã bài trừ những loại người kia ở bên ngoài, chỉ thông tri bốn người trước mắt đây.

Lục Việt sẽ đem quyền pháp dạy cho bọn họ, trợ giúp bọn họ thanh trừ độc tố, trở về làm dị năng giả đỉnh cấp S.

Khi bốn người nói chuyện với Lục mẫu thì bà chỉ bảo để bọn họ đi cùng Lục Nhã đến Lục gia chứ cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Thẳng đến khi Lục Nhã đem tư liệu kiểm tra đo lường độc tố của Lục Việt trong hai tháng này ra cho bọn họ nhìn, bốn người nhìn chằm chằm số liệu bên trên không ngừng biến hóa về chiều hướng tốt hơn, khi nhìn đến số liệu Lục Việt đột phá từ C cấp đến B cấp, biểu tình thường thường trên mặt của bọn họ rốt cục cũng chuyển thành khiếp sợ, kinh hỉ.

"Nghiên cứu độc tố nhện thành công ư?" Dì Liễu nhìn về phía Lục Nhã, sau đó lại chuyển hướng Lục Việt.

Lục Nhã lắc đầu: "Không có. Chúng ta chính là tìm được biện pháp khác."

"Biện pháp gì?"

Lục Việt đáp: "Chính là thứ vừa rồi mọi người nhìn thấy, chúng tôi luyện chính là cái loại quyền pháp này."

"Xuất xứ của quyền pháp thì không thể cho mọi người biết được." Lục Nhã bổ sung.

Bốn người hít sâu một hơi, dì Liễu nói: "Chúng tôi sẽ không hỏi xuất xứ của quyền pháp. Dì chỉ muốn biết, hôm nay Lục tỷ gửi tin nhắn bảo chúng tôi lại đây, có phải là chuẩn bị đem loại quyền pháp này dạy cho chúng tôi hay không?"

"Đúng."

Hợp đồng là hợp đồng, bọn họ ngoại trừ là quan hệ cấp cao cấp thấp thì trong lén lút lại càng là bạn tốt của nhau, Lục mẫu nhìn thấy mấy vị bằng hữu nhiều năm chịu độc tố phiền phức cùng tra tấn thì trong lòng cũng là rất áy náy, vốn là đối với những người khác Lục mẫu cũng có loại tâm tình này đối với họ, nhưng mà đau khổ cùng thời gian rốt cuộc không khảo nghiệm được một số người.

Có thể lấy lại được năng lực đã từng mất đi, bốn người mừng rỡ như điên. Bất quá mấy người này tốt xấu gì thì cũng là người đã trải qua không ít chuyện đời, rất nhanh đã trấn định xuống. Sau đó họ quan sát Lục Việt diễn luyện một lần tầng thứ nhất quyền pháp từ đầu tới đuôi, khi Lục Việt diễn luyện, bốn người cũng mở máy truyền tin ra thu hình ảnh để ngày sau dùng để lén luyện tập.

Mọi người nhìn Lục Việt, số liệu của hắn từ lần phi thuyền bị cướp tới nay đã chuyển biến tốt đẹp, có người nói: "Đây hẳn là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời đi."

Lục Việt cười nói: "Các chú dì cũng như thế, phải nhanh chóng khỏe lại, Lục gia chúng tôi thực sự rất cần mọi người đó."

Quan hệ của mấy người này cùng Lục mẫu rất tốt, đối với tình cảnh của đại phòng tự nhiên rõ ràng, nghe nói như thế, sôi nổi gật đầu, "Yên tâm đi, sẽ không để cho các cậu chờ lâu lắm đâu."

Ngoại trừ những bằng hữu của Lục mẫu, trong phân đoàn đại phòng thì dưới sự chỉ điểm của Lục mẫu, Lục Khải cùng Lục Trạch cũng tuyển ra không ít tâm phúc đáng giá tín nhiệm để dạy quyền pháp cho bọn họ. Vì thế thành viên vốn đã thực trung tâm đối với đại phòng, sau khi có cơ giáp đứng đầu cùng quyền pháp thì càng thêm trung tâm. Có người mới đầu trung thành với đại phòng cũng chỉ đơn thuần là hành vi chức nghiệp thường ngày, hiện tại sẽ chủ động kêu gọi những đứa em trong nhà chiếu cố Lục Việt nhiều hơn khi ở trên trường, điều này làm cho địa vị của Lục Việt ở trong trường học đã xảy ra một ít biến hóa nhỏ, nếu là có người lại muốn đến khiêu khích, không cần hắn ra tay là đã có người nhảy ra giúp hắn đem người đánh bại.

So với kiếp trước ở trong trường học sống một ngày bằng một năm, hiện giờ sinh hoạt vườn trường trôi qua thập phần hài lòng. Đương nhiên, nếu như không có cái tên Vệ Thành cặn bã này ở bên cạnh nói nhảm thì tốt.

Kiếp trước Lục Việt đến học trường này là vì Vệ Thành, lần này thì không có nửa điểm quan hệ cùng Vệ Thành, nhưng trong mắt Vệ Thành, Lục Việt là bởi vì còn thích gã mới tới nơi này.

"Em đừng quấn lấy anh được không? Em cứ làm Lục gia tiểu thiếu gia thật tốt không được sao? Vì sao nhất định phải tới đây phá hư tất cả những gì mà anh thật vất vả mới được hiện giờ vậy!"

Bên ngoài hành lang trong góc phòng học, Vệ Thành quát lên như thế đối với Lục Việt, biểu tình có thể nói là rất thống khổ, giống như Lục Việt đã làm chuyện gì thiên lý không dung với gã.

Làm một người bị hại kiếp trước, Lục Việt sau khi ăn cơm trưa với Tông Thừa, rồi một mình trở lại phòng học mới vừa ngồi xuống thì đã bị Vệ Thành xanh mặt đột nhiên xông vào phòng học kéo ra ngoài, sau đó bị bắt nghe một đoạn lên án như vậy.

Lục Việt hai tay phẩy phẩy, nhàn nhàn mà nhìn Vệ Thành, "Nói, tiếp tục nói."

Vệ Thành không thể tưởng được Lục Việt sẽ có bộ dáng bình thản như thế này, cùng cái người dễ dàng thẹn thùng trong trí nhớ, Lục Việt cảm xúc mẫn cảm hoàn toàn khác nhau, bất quá nghĩ đến chuyện xảy ra trên phi thuyền, Vệ Thành cho rằng loại chuyển biến tâm tình này cũng thực bình thường, gã nhìn Lục Việt mà năn nỉ: "Việt Việt, em đừng làm khó dễ anh có được không?"

Lục Việt đạm cười một tiếng, "Tôi còn chưa có bắt đầu làm anh khó xử đâu, mới vậy mà anh đã chịu không nổi?"

Vệ Thành mân môi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp lại kèm theo cảm xúc không kiên nhẫn.

Lục Việt tới gần gã một bước, làm cho Vệ Thành lui về phía sau. Lục Việt nói: "Người ngoại tình chính là anh, cướp khoang cứu hộ cũng chính là anh, tôi còn chưa làm gì đâu, anh nói tôi đừng làm khó xử anh, nhưng mà anh mới chính là người đang làm tôi khó xử đó Vệ Thành."

Mỗi một câu nói, Lục Việt lại tới gần Vệ Thành một bước, mãi đến khi Vệ Thành đụng lưng vào lan can, không thể lui nữa.

Vệ Thành nhìn Lục Việt, bỗng nhiên vươn tay muốn ôm hắn.

Sắc mặt Lục Việt rùng mình, bắt lấy một tay của Vệ Thành vặn một cái khiến tiếng xương cốt vang lên răng rắc một tiếng.

Vệ Thành đau đến mức "A" một tiếng, trong mắt của gã hiện lên vẻ bất khả tư nghị, không biết là đang kinh ngạc phản ứng cùng năng lực động thủ của Lục Việt, hay vẫn là đang kinh ngạc Lục Việt vậy mà hạ thủ với gã được. Gã bị áp phía sau lưng, bất đắc dĩ mà nghiêng đầu, vẻ mặt đau lòng: "Việt Việt, trước kia em không phải như thế này."

Ánh mắt Lục Việt lạnh lùng, xem ra hiện tại Vệ Thành đã giống như kiếp trước, đã liên lạc cùng chi thứ hai, mượn tay Vệ Thành bắt đầu phát lực ý đồ quấy nhiễu Lục mẫu khiến tầm mắt của mọi người đặt trên người hắn.

Vệ Thành còn nói: "Em nghe anh nói đi, Việt Việt, là anh có lỗi với em, anh cũng là bị bất đắc dĩ, anh không muốn cả đời làm dị năng giả B cấp, loại cảm giác này em là dị năng giả C cấp khẳng định cũng hiểu mà. Việt Việt, kỳ thật anh rất thích, vẫn luôn chỉ thích mình em."

Lục Việt buông Vệ Thành ra, phủi phủi cổ tay áo, "Phải không? Vậy Lưu Linh Vân là như thế nào?"

Vệ Thành thấy cảm xúc Lục Việt tựa hồ hoãn lại, do dự một chút, rốt cuộc không dám lại thử đụng cái tay còn lại vào Lục Việt, sợ lại bị bẻ gãy, gã giải thích: "Lúc ấy kỳ thật là Lưu Linh Vân bảo anh đoạt cái khoang cứu hộ đó, anh thích em như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm đối với em như vậy được chứ. Em có biết là cha mẹ anh đều đang công tác tại nông trường Lưu gia không, lúc ấy cô ta dùng cha mẹ anh để uy hiếp, anh không dám cãi lời cô ta... Việt Việt, từ khi tách ra khỏi em, cơ hồ mỗi ngày anh đều nhớ tới em. Về sau anh sẽ không bao giờ phân cách với em, về phần Lưu Linh Vân, anh sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với cô ta, đến lúc đó chúng ta vẫn còn có thể ở bên nhau không?"

Lục Việt cười nhạo một tiếng, Vệ Thành kiếp trước cũng là nói như thế này với hắn, nắm chắc chỗ đau của hắn chính là dị năng giả C cấp. Lúc ấy bản thâm mình là nghĩ như thế nào đây, chính bởi vì dị năng C cấp nên hắn thường xuyên bị người khác khinh thường, cho nên hắn đặt mình vào hoàn cảnh Vệ Thành mà suy nghĩ, lại nghe thấy Vệ Thành "Chân tình thổ lộ" đối với hắn, vì thế dễ dàng mà tha thứ cho gã, liền ngóng trông Vệ Thành cùng Lưu Linh Vân chia tay, lại một lần nữa ở bên Vệ Thành.

Kết quả thì sao, Vệ Thành ở bên này treo hắn, ở bên kia thì trước sau như một mà chiều chuộng Lưu Linh Vân. Vì thế tại lúc ấy trong mắt hắn chính là Lưu Linh Vân ỷ vào bối cảnh trong nhà trêu chọc Vệ Thành không muốn để gã rời đi, mà ở trong mắt Lưu Linh Vân thì hắn chính là tên tiểu thiếu gia vẫn luôn dây dưa Vệ Thành. Có ấn tượng ban đầu như vậy, nên sau đó dù cho Lưu Linh Vân biết lúc trước Vệ Thành đoạt khoang cứu hộ của hắn, lại thêm người được hưởng lợi chính cô, mà cô đã yêu Vệ Thành rồi, nên cô cũng chỉ gây gỗ với Vệ Thành vài ngày liền thôi.

Lúc ấy, mỗi lần bản thân mình chặn đường Vệ Thành hỏi gã khi nào mới có thể chia tay Lưu Linh Vân, những lúc ấy Vệ Thành luôn lấy những lý do qua loa tắc trách để nói với hắn. Yêu cầu của mình vẫn luôn không được thỏa mãn, cảm xúc cứ luôn bị vây trong lo âu phiền muộn, mà mỗi lần cùng Vệ Thành nói chuyện với nhau là sẽ một lần bị trạc vào chỗ đau "dị năng C cấp", vì thế mỗi lần lại càng thêm nóng nảy, Lục mẫu cùng những người khác liền thành nơi để hắn phát tiết mặt trái cảm xúc, và như vậy mà thành công như ý nguyện của chi thứ hai, tự kéo chân sau nhà mình.

Lục Việt cười nói: "Cần gì tìm thời gian nào, tôi thấy bây giờ cũng rất tốt, đơn giản là mọi người đều có mặt tại đây, giáp mặt nói chuyện với nhau lại càng dễ dàng nói hơn."

Vệ Thành tỏ vẻ không hiểu, sau đó tiếng bước chân truyền đến, một người từ chỗ rẽ hành lang đi ra.

"Linh Vân? !" Vệ Thành khiếp sợ không thôi, gã nhìn Lục Việt, lại nhìn Lưu Linh Vân, kinh hoảng nói: "Linh Vân, em, sao em lại ở chỗ này? Em đến đây lúc nào."

Sắc mặt Lưu Linh Vân phát trầm: "Tới không khéo, thời điểm tới vừa lúc nghe thấy anh nói là tôi lấy cha mẹ anh uy hiếp bắt anh phải đoạt khoang cứu hộ."

Trán Vệ Thành phát mồ hôi lạnh, sốt ruột mà giải thích: "Linh Vân, không phải như em nghe thấy như vậy, em hãy nghe anh nói, anh..."

Lục Việt đánh gãy gã: "Không phải như vậy? Chẳng lẽ là vừa rồi anh chính là đang gạt tôi, đoạt khoang cứu hộ của tôi chính là ý của anh, căn bản không có cái gì uy hiếp ư!"

Lưu Linh Vân chuyển hướng về phía Lục Việt, "Lúc ấy tôi đã ngất đi từ lâu, chuyện đi vào khoang cứu hộ như thế nào tôi cũng không biết." Nói xong, Lưu Linh Vân vừa phẫn nộ lại thất vọng mà nhìn về phía Vệ Thành.

Mới vừa bắt đầu, Lưu Linh Vân cũng chỉ là xem Vệ Thành như những tên nam sinh hay đi tới lấy lòng cô mà thôi, cũng không có địa phương gì đáng giá để cô liếc mắt nhiều hơn một cái, khi cùng đối phương ở cùng một chỗ cũng chỉ là cảm thấy người này thú vị, gã ôn nhu cùng dụng tâm vượt quá tưởng tượng, so với những người đã từng theo đuổi cô đều đứng đầu. Càng về sau Vệ Thành đã cứu cô ở trên phi thuyền, hai người đồng thời còn sống, khi đó cô mới bắt đầu chân chính manh nha tình cảm đối với Vệ Thành. Về sau thời gian ở chung càng nhiều, tình cảm đối Vệ Thành một chút lại một chút sâu sắc lên, lợi dụng quan hệ nhà mình để Vệ Thành vào học trường này. Năm trước, cô quyết định chân chính tiếp thu Vệ Thành, liền kêu người tra qua Vệ Thành, vì thế từ đó phát hiện dấu vết của Lục Việt.

Đối với sự tồn tại của Lục Việt, Lưu Linh Vân có hỏi Vệ Thành, từ Vệ Thành biết được trước khi nghỉ đông thì hai người cũng đã chia tay, nguyên nhân là gã chịu không nổi Lục Việt trong lén lút bốc lên tính tình đại thiếu gia. Lúc ấy tại trên phi thuyền, Lưu Linh Vân cũng nhớ rõ mình cũng gặp qua Lục Việt, khi đó còn không biết thân phận của hắn, thấy hắn biểu tình khiếp sợ nhưng cũng không có đi lên nói cái gì, liền cho rằng hai người quả thật đã chia tay, chỉ là Lục Việt còn vương tình cũ với Vệ Thành mà thôi.

Sau đó khi tra về Vệ Thành thì tra được thân phận Lục Việt, kết hợp với chuyện hắn là tiểu thiếu gia Lục gia đại phòng thì cô cũng tin tưởng lời nói của Vệ Thành nói rằng Lục Việt trong lén lút tính tình có chút bốc đồng.

Lại không nghĩ rằng Vệ Thành là lừa dối cả hai đầu, đối với cô thì chửi bới Lục Việt, đối với Lục Việt thì liền chửi bới cô, cái trách nhiệm gì đều đẩy đến sạch sẽ, cái chỗ tốt gì thì đều muốn mò tới.

Ngay tại vừa rồi, Vệ Thành lừa cô nói là ăn gì đó đau bụng phải đi nhà xí, cô ở trong phòng học trong chốc lát bỗng nhiên bị môt người không quen biết tìm tới nói Vệ Thành bảo cô đến chỗ này, nói là có kinh hỉ cho cô. Trong lòng cô thấy buồn cười, nhưng cũng chờ mong Vệ Thành có thể cho cô cái kinh hỉ gì.

Kết quả, là có kinh không có hỉ.

Tác giả có lời muốn nói:  làm biếng nham không đến trị, đại di mẹ muốn đến thăm , tổng không nghĩ cán sự...

☆, chương thứ bảy mươi

Người gọi Lưu Linh Vân lại đây chính là người của Lục Việt.

Tại trong trường học này người nguyện ý giúp Lục Việt làm việc thì đều là trong nhà có thành viên đi theo đại phòng học quyền pháp, bình thường ngoại trừ sẽ giúp Lục Việt đánh mấy tên thích đến tìm phiền toái, thì ngẫu nhiên Lục Việt muốn làm cái gì cần chân chạy cũng sẽ gọi những người này tới.

Lục Việt sớm biết rằng Vệ Thành ở trong trường này, đương nhiên sẽ không thể không hề chuẩn bị được, hắn chờ đợi Vệ Thành tìm đến hắn đã rất lâu rồi.

Vì thế chờ cho tới hôm nay, rốt cục chờ được.

Về chuyện Vệ Thành lừa gạt cả hai bên, nếu chính Lục Việt tự mình đi tìm Lưu Linh Vân để nói, có khả năng biến khéo thành vụng. Như vậy để chính mồm Vệ Thành nói ra, lại dùng phương thức để Lưu Linh Vân chính tai nghe thấy, hiệu quả này là trực tiếp nhất mà cũng là tốt nhất.

Tại trong trường này, bên ngoài thì núi dựa lớn nhất của Vệ Thành chính là Lưu Linh Vân, khi Lưu Linh Vân biết bộ mặt thật của gã sau đó không tiếp tục thích gã nữa, Lưu Linh Vân khẳng định sẽ không tiếp tục giúp gã, cho dù sau lưng Vệ Thành còn có người chi thứ hai, nhưng đám người kia cũng không dám đứng ra, bởi vì như vậy tất nhiên sẽ khiến cho đại phòng chú ý.

Mà chi thứ hai mượn lực Vệ Thành, điều kiện cũng phải là Lục Việt còn thích gã mới được. Hiện giờ hắn rõ ràng không để tâm đến Vệ Thành, vậy thì Vệ Thành tự nhiên cũng không có đất dụng võ, với chi thứ hai mà nói, tồn tại của gã có thể có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí nếu chi thứ hai lo lắng Vệ Thành sẽ cắn ngược đem chuyện hợp tác với chi thứ hai cáo mật nói cho đại phòng biết, vậy thì sẽ có khả năng bọn chúng sẽ ra tay đối với Vệ Thành, bất quá Vệ Thành mới vừa tiếp xúc với Lục Việt, cho nên hiện giờ chi thứ hai khẳng định sẽ không làm như vậy.

Lúc này chuyện mình lừa tình hai bên bị chọc thủng, đả kích tới rất đột nhiên, Vệ Thành toàn bộ đều ngốc ở nơi đó.

Khi Lưu Linh Vân còn bé thì mẫu thân qua đời, cha của cô đáp ứng sẽ không cưới người khác, kết quả nói một đàng làm một nẻo, không đến hai năm mẹ kế vác bụng lớn vào cửa, sau đó sinh con trai, tại trước mặt phụ thân cô từ một hòn ngọc quý được sủng ái trên tay dần dần thành cái người trong suốt. Cho nên, Lưu Linh Vân hận nhất người khác lừa cô.

Tình cảm của cô đối với Vệ Thành chỉ vừa mới manh nha, tình cảm không sâu, nguyên bản có vài phần thích nhưng tại thời điểm biết được Vệ Thành lừa cô thì trực tiếp chuyển hóa thành vài lần lửa giận, cô nhìn Vệ Thành đầu đầy mồ hôi lạnh ý đồ còn muốn giải thích với mình, lửa giận mãnh liệt mà trực tiếp quạt một bàn tay tới.

Thanh âm bàn tay thanh thúy vang lên tại địa phương nhỏ hẹp này, Vệ Thành nghiên đầu, mặt đỏ đến mức cơ hồ tích ra máu. Gã gắt gao cắn chặt quai hàm, gân xanh trên trán đều đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền.

Lưu Linh Vân nhìn thấy bộ dáng phi thường phẫn nộ của gã rồi lại liều mạng ẩn nhẫn, nguyên bản bởi vì mình xúc động đánh Vệ Thành mà chợt sinh áy náy thì triệt để lạnh lùng tâm can.

Vệ Thành quả thực biết diễn kịch, vì ích lợi, mặc dù cảm xúc khuất nhục cũng có thể nhẫn xuống được, gã chính là cái loại vì đạt thành mục đích sẽ lựa chọn không từ thủ đoạn.

"Cứ như vậy đi." Lưu Linh Vân nói, "Anh lừa tôi, tôi đánh anh, đôi ta ai cũng không nợ ai."

Nói xong, Lưu Linh Vân gật gật đầu với Lục Việt, xoay người liền đi.

Vệ Thành đứng ở tại chỗ, mắt thấy Lưu Linh Vân sắp biến mất tại trong tầm nhìn, gã rất nhanh nhắm mắt lại, khi mở ra thì cảm xúc khuất nhục cùng phẫn nộ trong mắt đều không thấy, thay thế là chấp nhất thâm tình trước sau như một.

"Linh Vân! Anh sai rồi, em tha thứ anh đi!" Vệ Thành đuổi theo, lưu lại một mình Lục Việt ở nơi này.

Lục Việt hừ một tiếng, cái tên Vệ Thành này thật sự là chó không bỏ cứt được, đến cả bây giờ còn đang muốn thăm dò hắn, cho rằng gã đuổi theo Lưu Linh Vân mà đi lại bỏ hắn lai thì hắn sẽ bị kích thích ư?

Thiên chân! Nhìn anh có thể diễn tới trình độ nào.

Nhìn đồng hồ, khóa văn hóa buổi chiều sắp bắt đầu, tâm tình Lục Việt cũng không tệ lắm mà về tới phòng học.

Khóa Lục huấn luyện buổi chiều của lớp Lục Việt bọn họ, giáo quan dạy dị năng vừa lúc là Tông Thừa.

Dị năng giả khác nhau sẽ có cách chưởng khống đối dị năng chình độ chính xác cũng khác nhau, mà đối loại chưởng khống này, thói quen cùng phương pháp mỗi người cũng bất đồng, có tốt mà cũng có xấu. Gió quan dạy chính là trong quá trình giảng dạy sẽ sửa đúng cái xấu cho bọn họ, tìm ra phương pháp càng thích hợp với bọn họ.

Giống Lục Việt hiện tại, phương thức hắn hiện tại vận dụng dị năng cũng chỉ là đem năng lượng tụ tập vào một chỗ, sau đó đồng thời phát ra, phương thức này là một loại lãng phí thật lớn đối năng lượng.

"Cậu cần phải như vậy, tận khả năng mà đem dị năng áp súc vào một chỗ, thu nhỏ điểm phát lực." Tông Thừa chỉ đạo Lục Việt.

Lục Việt gật gật đầu, dựa theo chỉ đạo của Tông Thừa điều động dị năng như vậy. Bất quá loại huấn luyện này không phải là một lần là xong, cần thời gian dài chuyên tâm huấn luyện mới có thể hoàn thành.

Khóa huấn luyện chấm dứt, chương trình học một ngày hôm nay kết thúc, công tác của Tông Thừa hôm nay cũng đã hoàn thành, có thể tan tầm.

Hai người đồng thời từ sân huấn luyện đi hướng về phía bãi đậu xe, Tông Thừa hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu bị bạn trai cũ tới tìm phiền toái?"

Gần đây sinh hoạt vườn trường của Lục Việt đã thực yên tĩnh, hôm nay người duy nhất tới phiền toái chính là Vệ Thành. Bất quá tại trong mắt Lục Việt, Tông Thừa tại cửa hàng thời trang chỉ mới gặp qua Vệ Thành một lần, nhưng cũng không biết hắn cùng Vệ Thành có qua lại.

Lục Việt có chút xấu hổ mà cười cười: "Làm sao anh biết?"

Tông Thừa nói: "Trước khi vào lớp nghe thấy vài người đang thảo luận, tôi phỏng chừng giờ này ngày mai là cả trường đều biết tin này."

Lục Việt co giật khóe miệng, chuyện của ba người họ diễn ra tại hành lang giữa trưa vậy mà kết quả lại biến thành toàn trường đều biết, không cần hoài nghi, đây nhất định là Vệ Thành nói ra, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào mà.

Không biết vì cái gì, Lục Việt lúc này khó hiểu chột dạ. Hắn liếc mắt dò xét Tông Thừa một cái, chậm rãi nói: "Đều là chuyện đã qua, gã bây giờ là một quân cờ do chi thứ hai lấy đến nhằm vào tôi."

"Vậy cậu định làm như thế nào?"

Lục Việt đáp: "Gã nếu thích đi lên thì tôi sẽ cho gã cái giáo huấn, nếu gã cứ an tĩnh tại chỗ như gà thì tôi lại quá vui mừng được thanh tịnh bên tai."

Đối với chi thứ hai mà nói thì Vệ Thành tạm thời còn có dùng, lúc này không có người đi tìm Vệ Thành phiền toái, nhưng khi gã vẫn luôn không có tác dụng đối với Lục Việt thì sẽ bị chi thứ hai buông tha, khi đó mới là thời điểm Vệ Thành bắt đầu bị làm khó dễ ở trong trường này.

Dị năng giả B cấp cho dù sống tốt hơn so với C cấp, nhưng ở cái trường này, A cấp mới được xem ở trong mắt. Vệ Thành loại này không có quyền không có thế lại leo lên quan hệ mới có thể đi vào trường này, một khi mất đi người chống đỡ sau lưng, tình cảnh sẽ còn thảm hơn so với Lục Việt đã từng chịu.

Cho nên Lục Việt không cần chủ động đi khó xử Vệ Thành, về sau sẽ có người thay hắn giáo huấn gã.

"Ừm." Tông Thừa liền gật gật đầu, Lục Việt xem xét cảm thấy bộ dáng kia của y tựa hồ là rất vừa lòng.

Lục Việt hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, quay đi lại cảm thấy tâm tình của mình không đúng: Hắn vì sao lại muốn thở phào? Trước đó vì sao phải khẩn trương cùng chột dạ?

Nghĩ đến khả năng nguyên nhân, Lục Việt lại buồn rầu lên, trăm triệu không thể tưởng được mình vậy mà dễ dàng đã bị sắc đẹp của đối phương mê hoặc như vậy, phải kiên định hơn nha Lục Việt Việt!

Vì thế Tông Thừa ở bên cạnh chuẩn bị lái xe, chỉ thấy khí thế quanh thân Lục Việt một giây chuyển biến, tựa hồ đúng lý hợp tình mà liếc mắt nhìn y, gõ gõ đài điều khiển, "Khụ! Có thể lái xe đi."

Tông Thừa khẽ nhếch khóe miệng, khởi động xe bay.

Ngày hôm sau, quả nhiên như Tông Thừa đã nói, Lục Việt mới vừa tới trường, chuyện cẩu huyết tam giác tình yêu giữa hắn và Vệ Thành cùng với Lưu Linh Vân đã truyền đến khắp cái trường, trong lời đồn đãi Lục Việt chấp nhất với tình cũ Vệ Thành, tình cũ Vệ Thành chấp nhất với tân hoan Lưu Linh Vân, cùng là dị năng giả cấp thấp chí lớn gặp nhau, thương vị thiên kim hoành đao đoạt ái, như thế nào cẩu huyết rồi lại thế lọ thế chai.

"Phế vật dị năng cùng quỷ nghèo tầng dưới chót chính là nên ở cùng một chỗ mà, Lục Việt cùng Vệ Thành đây là ông trời tác hợp á!"

"Cái cô Lưu Linh Vân trước kia cũng quen vài bạn trai mà, một nữ nhân giống cô ta gặp một tên là yêu một tên như vậy, cùng cái tên Vệ Thành hoa tâm kia mới là trời sinh một đôi đi."

"Quen nhau không tiếp tục được nữa thì đương nhiên phải chia tay đúng lúc để ngừng tổn hại nha, chẳng lẽ ngươi cứ treo trên một thân cây như vậy!"

"Thiết! Nếu không phải cha cô ta có tiền, mày cho là Vệ Thành có thể để ý tới cổ? Vừa nhìn là thấy Vệ Thành không phải thứ tốt lành gì."

"Vệ Thành cũng được mà, còn hơn là gã không thích Lục Việt còn treo đối phương."

"Lục Việt mới không phải thứ tốt gì, nghe nói ngày hôm qua hắn quấn Vệ Thành châm ngòi quan hệ của gã cùng Lưu Linh Vân, Lưu Linh Vân chính là vì vậy mà đòi chia tay đó."

Làm một trong những nhân vật trong đề tài trung tâm, Lục Việt vừa vặn đi qua từ phía sau họ, thấy đề tài của bọn họ tựa hồ coi như kết thúc, hắn đi tới trước mặt một người trong đó rồi đứng lại: "Anh nói ai không phải là thứ tốt?"

Dị năng giả cấp bậc khác nhau đều học lớp khác nhau, lúc này mấy người thảo luận "Tam giác luyến" tuy rằng khác ban với Lục Việt, nhưng đều là dị năng giả B cấp, giữa hai phòng học cách rất gần.

Mấy người này biết dị năng giả A cấp thể chất mạnh mẽ tại trước mặt Lục Việt đều có thể bị hắn chiếm cứ thượng phong, đến hôm nay nhóm bọn họ đã không thể dựa vào việc cao hơn Lục Việt một cấp mà bày ra tư thái cao cao tại thượng. Bọn họ nếu chọc giận Lục Việt, bị đối phương đánh không phải chỉ là một quyền một cái.

Cái tên nói Lục Việt "Không là thứ tốt", giờ phút này biểu tình xấu hổ không thôi, tại dưới tầm mắt bình tĩnh lại khí thế mười phần của Lục Việt nhìn chăm chú, cảm thấy áp lực khó hiểu, không thể không ngượng ngùng mở miệng: "Tôi nói tôi ấy mà, tôi, tôi không phải là thứ gì tốt."

Lục Việt đáp: "Nói không sai, làm người nên giống cậu như vậy, biết tự mình hiểu lấy mình." Vỗ vỗ bả vai đối phương, Lục Việt từ giữa mấy người này đi qua.

Lục Việt đi rồi, mấy người này mới vỗ vỗ ngực.

"Không hiểu kiểu gì mà một tên dị năng giả C cấp vì sao có khí thế mạnh như vậy, cảm giác như đối mặt cùng dị năng giả A cấp vậy."

"Tôi, mới không phải sợ hắn, không có Lục gia, hắn là cái quái gì..."

"Xuỵt! Còn nói nữa! Thật sự muốn bị đánh có phải hay không!"

Mấy người kia buồn bực không đề cập tới, Lục Việt biết mục đích Vệ Thành phóng lời đồn đãi, cho nên không chút nào chịu ảnh hưởng.

Tông Thừa lại không vui, Lục Việt là ai, chính là chuẩn · bạn trai tương lai đồng thời là trượng phu của y được không, quả nhiên là chi thứ hai cho cái mật chó để Vệ Thành dám tùy ý bố trí Lục Việt như vậy. Không cần Tông Thừa nhiều lời, vài dị năng giả biết y cùng Lục Việt quan hệ tốt, thời điểm thừa dịp tan học trực tiếp chùm bao tải tên Vệ Thành, kéo vào trong WC đánh một trận.

Lời đồn đãi thảo luận nói Lưu Linh Vân bị Lục Việt châm ngòi mới đòi chia tay, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hôm nay thời điểm Vệ Thành dây dưa Lưu Linh Vân với ý đồ giải thích gì đó, vẻ mặt Lưu Linh Vân là cực kỳ không kiên nhẫn.

Vì thế chờ đến khí Vệ Thành mặt mũi bầm dập từ nhà xí đi ra, lập tức lại bị kéo vào xí sở đánh một trận, lần này cũng không phải người muốn lấy lòng Tông Thừa, mà là người muốn lấy lòng Lưu Linh Vân.

Tác giả có lời muốn nói:  hôm nay ta cư nhiên không đoạn càng! Kinh hỉ đi! Ngoài ý muốn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro