Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, chương thứ bảy

Lục Việt mơ một giấc mộng, trong mơ là một người giống tên hắn, bộ dáng cũng có vài phần tương tự thời điểm hắn mới mười bảy tuổi.

Khi mẫu thânthiếu niên mang thai cậu thì đang nghỉ phép ở một hành tinh, sau đó hành tinh này bị sinh vật dị tộc công kích, mẫu thân trúng kịch độc lại vì cứu vớt tánh mạng ngàn vạn dân chúng mà mẫu thân dùng dị năng đem kịch độc phong tỏa trong cơ thể thai nhi hòng kéo dài thời gian cầm cự quý giá đợi được nhân viên cứu viện đến. Từ đó về sau khi thiếu niên sinh ra, lại bởi vì nguyên nhân kịch độc tồn lưu nên thể chất thân thể khi sinh ra rất kém cỏi, kết quả thí nghiệm tinh thần lực cũng không cao, mấy lần còn thiếu chút nữa chết non. Người trong nhà vì để cậu có thể sống lâu một chút nên đã mang cậu tới một tiểu hành tinh có hoàn cảnh sinh thái thực tốt để an dưỡng, hy vọng đợi cậu qua mười tám tuổi có thể trở về, tới khi đó thân thể thiếu niên sẽ càng thêm khỏe mạnh, thêm nữa cũng là tiện cho thiếu niên trở về đi học lên cao hơn.

Hoàn cảnh sinh thái của tiểu hành tinh này phi thường tốt, trên thổ địa trừ bỏ một số kiến trúc nhỏ dùng cho sinh hoạt, còn lại cơ bản đều là nông trường to to nhỏ nhỏ, bên trong gieo trồng các loại lương thực nguyên sinh xuất khẩu ra các thành thị ở hành tinh khác. Cho nên người sinh hoạt tại tiểu hành tinh này đa số chính là nông phu phụ trách gieo trồng.

Những nông phu từ tinh cầu khác nhận lời mời lại đây, mỗi ngày đều lui tới bên đất vườn, chăm sóc, thu hoạch, năm này qua năm khác.

Thiếu niên Lục Việt bình thường theo học ở ngôi trường duy nhất trên tiểu hành tinh này, bạn học chung quanh cơ bản đều là con của nhóm nông phu, cậu chưa bao giờ lộ ra tình huống chân thực của gia đình mình cho nên những bạn học vẫn cho rằng thiếu niên cũng như bọn họ đều là con của nông phu.

Hiện giờ thiếu niên mười sáu tuổi, học được nửa năm thì trường học chuyển đến một bạn học mới, tên là Vệ Thành. Nhà Vệ Thành là nhà nông phu mới chuyển đến tiểu hành tinh này đến quản một cái nông trường, Vệ Thành là đi theo nhà mình tới đây.

Tính tình thiếu niên vốn ôn hòa thiện lương, bộ dáng cũng thập phần trắng nõn thanh tú, nhân duyên ở trong trường học luôn luôn không tồi. Như một con thỏ nhỏ không hề có lực công kích, ánh mắt Vệ Thành lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã bị cậu hấp dẫn, không lâu sau đó mà bắt đầu triển khai theo đuổi thiếu niên.

Từ nhỏ thiếu niên cùng gia đình ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, đáy lòng vẫn luôn thực khát vọng thân tình, cậu trước kia cũng không phải không có người theo đuổi, chính là Vệ Thành bộ dáng lớn lên thật đẹp, lại biểu hiện ra ngoài sự bao dung sủng nịch là thứ mà thiếu niên vẫn luôn thực mong đợi, cho nên thiếu niên rất nhanh liền sinh ra hảo cảm đối Vệ Thành, tiện đà đáp ứng làm quen cùng Vệ Thành.

Chính là hai người quen nhau không đến nửa năm, Vệ Thành lại không tiếp tục thể hiện sự yêu thích với cậu, cho dù cùng trường học thì hai người cũng thường thường vài ngày mới thấy mặt một lần, thiếu niên chỉ nghĩ nguyên nhân là vì Vệ Thành phải giúp người nhà xử lý nông trường, cậu tuy rằng thực mất mát nhưng trong lòng thực săn sóc tỏ vẻ hiểu rõ, cậu cảm thấy Vệ Thành như vậy thực vất vả, trong lòng còn thầm nghĩ cách làm sao để đến nguyên đán năm nay khi về nhà thăm người thân sẽ cùng trong nhà thẳng thắn quan hệ của cậu cùng Vệ Thành để người nhà tiếp nhận Vệ Thành.

Trước ngày nguyên đán, thiếu niên vẫn luôn không tìm được cơ hội cùng Vệ Thành gặp mặt, đành chỉ có thể gửi tin nhắn trên nghi thượng cho Vệ Thành nói cho hắn biết cậu phải về quê một chuyến, sau đó liền đi lên phi thuyền bay tới Hoa Hạ tinh, lại không nghĩ rằng tại góc phi thuyền gặp được Vệ Thành đang cùng thiên kim Lưu gia ôm hôn nồng nhiệt.

(* Nghi thượng: đại khái là thiết bị dùng để kết nối mạng, ai đọc truyện tinh tế nhiều sẽ biết, tạm thời chưa nghĩ ra từ thuần Việt nên mình giữ nguyên đã, ai có góp ý thì cho mình xin nhé.)

Vệ Thành không nghĩ tới cư nhiên gặp được thiếu niên, hắn ôm thiếu nữ trong ngực, tại vị trí thiếu nữ nhìn không thấy liền hướng thiếu niên làm cái ra dấu im lặng, trong lúc thiếu niên trong lòng mờ mịt luống cuống hết sức, hắn lôi kéo thiếu nữ xoay người đi mất.

Sau đó thiếu niên tìm được Vệ Thành rồi hỏi hắn vì cái gì. Vệ Thành cũng không có giấu diếm cậu, thì ra khi hai người quen nhau không đến nữa năm thời gian, Vệ Thành trong lúc vô ý quen biết được đích nữ thiên kim Lưu gia từ Hoa Hạ tinh đến tiểu hành tinh nghỉ phép.

Lưu gia tại Hoa Hạ tinh là thương nhân có danh tiếng toàn tinh tế, sinh ý trải rộng các thành thị ở đại hành tinh, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, nông trường nhà Vệ Thành phụ trách chính là của Lưu gia.

Đáy lòng Vệ Thành kỳ thật có dã tâm rất lớn, hắn không cam lòng tương lai giống ba mẹ tiếp tục làm cái nông phu, dị năng thể chất của hắn đạt cấp bậc B, nếu là có tài nguyên tu luyện thì đột phá đến cấp A không phải quá khó, Lưu gia ở trong mắt của hắn là quái vật lớn làm hắn không thể chờ đợi được nghĩ muốn leo lên.

Vì trở thành cường giả, Vệ Thành bắt đầu dấu thiếu niên, hắn không dấu vết lại hao tâm tổn trí mà lấy lòng thiên kim Lưu gia, dựa vào dung mạo không tầm thường, hắn thành công mà gợi lên thiên kim Lưu gia hứng thú với hắn.

Thiếu niên tự nhiên thực thất vọng đối với Vệ Thành, trong lòng cũng vạn phần khổ sở lại phẫn nộ Vệ Thành lừa gạt cậu, ngay tại lúc cậu cùng với Vệ Thành khắc khẩu, phi thuyền bọn họ đang ngồi đột nhiên gặp phải hải tặc tinh tế công kích chặn đường. Khi hải tặc đang cùng vệ binh trên phi thuyền giằng co công kích nhau. Ban đầu bên người thiếu niên là có hai dị năng giả phụ trách bảo hộ cậu an toàn, nhưng chỉ bởi vì nguyên nhân cậu muốn gặp Vệ Thành nên đã giấu hai người lưu lại trong phòng, thời điểm phi thuyền bị công kích, hành khách bên trong nhất thời đại loạn.

Trênphi thuyền đều có khoang thoát hiểm cho mỗi vị hành khách, địa phương phi thuyền bị hải tặc công kích vừa lúc là chỗ để khoang thoát hiểm, ngay lập tức Vệ Thành liền xoay người đi tìm kiếm thiên kim Lưu gia.

Đến lúc này thiếu niên lại lại lo lắng an toàn của Vệ Thành liền đi theo, sau đó ba người đồng thời chạy tới khoang thoát hiểm, đồng thời đạo công kích thứ hai của hải tặc cũng đánh lại đây, khoang thoát hiểm nhất thời bị tổn hại hơn phân nửa, thiếu niên cũng bị dư ba chấn động nổ mạnh phịch ngã xuống đất mơ mơ màng màng.

Rất nhiều hành khách đã chạy tới tranh đoạt khoang thoát hiểm còn dùng được.

Lúc ấy bên người Lục Việt có một cái khoang thoát hiểm còn tốt nhưng cậu đang choáng váng mất sức, thiếu niên chỉ có thể nhìn Vệ Thành đỡ thiên kim Lưu gia bị thương đi tới, sau đó đem cậu đẩy ra, hai người kia lại đồng thời nằm vào cái khoang thoát hiểm. Trước khi cửa khoang đóng lại, thiếu niên chỉ nhìn thấy Vệ Thành hướng cậu vội vàng liếc mắt một cái áy náy sau đó liền không chút do dự đóng cửa khoang lại, thân khoang bắt đầu bay ra ngoài sao trời mờ mịt.

Tại hình ảnh cuối cùng trong mơ, thiếu niên chính là liều mạng đi về phía một cái khoang thoát hiểm đã tổn hại.

Cảnh trong mơ đến nơi đây liền kết thúc.

Giờ phút này, Lục Việt cảm giác thân thể của chính mình nhẹ nhàng, cũng không cảm giác khó chịu gì.

Đầu hắn trước đó vô cùng đau đớn, hắn cho là mình sẽ lần thứ hai chết đi, kết quả lại một lần tỉnh lại.

Ý thức chậm rãi thanh tỉnh, hắn cảm giác bên người vây quanh không ít người.

"Việt Việt khi nào có thể tỉnh?”

"Đều tại em, năm đó nếu em không cậy mạnh lao ra thì Việt Việt hiện giờ cũng sẽ không như bây giờ."

"Oanh Tâm, lúc trước là tình huống khẩn cấp nên em đừng lại tự trách. Việt Việt như bây giờ anh đây làm phụ thân cũng có trách nhiệm rất lớn, là anh không bảo vệ tốt mẹ con các em."

Bên tai là thanh âm đau lòng nói chuyện của một nam một nữ, Lục Việt cảm thấy thanh âm hai người này có chút quen thuộc.

Mí mắt của hắn chậm rãi rung động, sau đó liền cảm thấy có người nhào tới.

Là nữ nhân kia, thanh âm nàng rất kích động: "Việt Việt? Việt Việt con tỉnh rồi sao? Là mama đây, là mama của con đây!"

Ánh mắt triệt để mở, hình ảnh đập vào mí mắt liền là một khuôn mặt nữ nhân lê hoa đái vũ. Đối phương thập phần trẻ tuổi, nước mắt vươn trên khoé mắt, thần sắc may mắn lại vui sướng, mắt không nháy không chớp mà theo dõi hắn.

Lục Việt trừng mắt nhìn, hắn cũng không biết nữ nhân trước mắt này là ai.

Nhưng mà người này hắn cảm thấy thật quen thuộc.

Lục Việt không dấu vết mà nhíu mày, lại là loại cảm giác giống lúc trước vô duyên vô cớ khi nhìn vào chữ kỳ lạ lại có thể cảm thấy quen thuộc.

Nữ nhân thấy ánh mắt của Lục Việt mang theo xa lạ cùng phòng bị, đôi mắt nhất thời bối rối , "Việt Việt, là mama nè con, con không nhớ rõ mama sao?" Nói xong, cảm xúc nữ nhân càng thêm kích động lên, nước mắt mãnh liệt nhìn nhu nhược cực kỳ.

"Oanh Tâm, đừng nóng vội." bên cạnh nàng là nam trung niên khí chất nghiêm túc tiến lên nữa ôm nàng gấp giọng an ủi, "Trước để lão Trương nhìn xem." Ánh mắt lo lắng cũng lập tức dừng ở trên người Lục Việt.

Nữ nhân không chịu được mà quay đầu đem mặt chôn ở cổ nam nhân khóc lên.

Đây là một đôi vợ chồng, Lục Việt trong lòng nghĩ xác nhận.

Nam trung niên vừa dứt lời, liền có một nam nhân tóc hoa râm lập tức đi lên trước cầm đủ loại đồ vật Lục Việt không biết tên ở trên người hắn dán đến dán đi.

Lục Việt lúc này mới chú ý tới, hắn hiện tại đang nằm trên giường mềm mại, bố trí chung quanh xa lạ lại mới lạ, trừ bỏ đôi vợ chồng cùng lão Trương, phía sau bọn họ còn đứng ba người, hai nam một nữ.

Những người này, ánh mắt bọn họ nhìn hắn đều chan chứa lo lắng.

Lục Việt không nói lời nào, để lão Trương kia một trận gây sức ép lên mình.

Sau một lúc lâu sau Lục Việt mới thấy lão Trương dừng lại động tác kiểm tra, xoay người hướng những người đó nói: "Tinh thần lực của tiểu thiếu gia đã ổn định lại, sau đó chỉ phải chú ý an dưỡng, cảm xúc không cần sinh ra dao động quá lớn là được."

Nữ nhân vẫn chưa buông xuống lo lắng, "Chính là ánh mắt Việt Việt nhìn tôi như là không biết tôi."

Lão Trương trầm ngâm một chút, nói: "Trước tiên để tiểu thiếu gia lại tu dưỡng vài ngày, sau đó đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."

Nữ nhân miễn cưỡng gật gật đầu, nàng biết tạm thời chỉ có thể như vậy, có gấp cũng không được. Sau đó nữ nhân nhìn về phía Lục Việt nước mắt lại chảy ra, nàng ngồi ở bên người Lục Việt, vươn tay thương tiếc mà sờ sờ mặt Lục Việt, trong mắt đau lòng cơ hồ hóa thành thực chất, "Mama ở cùng với con nhé, Việt Việt đừng sợ nha con."

Lục Việt sống mười bảy năm, bồi hồi với đao thương kiếm vũ, cảm xúc mềm mại như vậy hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, đáy lòng hắn thoáng không được tự nhiên, đối với đụng chạm của nữ nhân này lại không ghét, thậm chí cảm thấy thực thoải mái, khát vọng càng nhiều.

Bất quá, thân hắn hiện tại đang ở trong hoàn cảnh xa lạ, nhớ đến trong giấc mơ vừa nãy xuất hiện một thiếu niên cùng tên và bộ dáng giống hắn, lại liên tưởng thân thể hắn hiện giờ cũng xa lạ, trong lòng mơ hồ có cái suy đoán.

Sau khi nữ nhân lại đây, những người khác cũng sôi nổi vây quanh Lục Việt tỏ vẻ quan tâm.

Nữ nhân tên là Hạ Oanh Tâm, tự xưng là mẫu thân Lục Việt, nam trung niên tên là Lục Tề Vĩ, tự xưng là phụ thân Lục Việt, còn lại vài tên nam nữ, phân biệt là anh cả Lục Khải, anh hai Lục Trạch, chị ba Lục Nhã của hắn.

Thứ hạng Lục Việt là em tư, là thành viên tuổi nhỏ nhất trong nhà.

Khi bọn họ tự giới thiệu, Lục Việt giống như vô ý mà liếc nhìn hai tay của mình. Hai tay này trắng nõn sạch sẽ, trên bề mặt không có vết chai sạn do quanh năm suốt tháng múa đao cầm thương lưu lại, cũng không có vết sẹo khó có thể tiêu trừ sau những trận thân kinh bách chiến lưu xuống.

Này không phải tay của hắn, hoặc là nói, hai tay này là thuộc về thân thể nguyên chủ này, không phải của hắn.

Cái người Lục Việt vì quốc gia xuất sinh nhập tử tám năm, lại bởi vì công cao chấn chủ mà bị giam giữ, cuối cùng chết vì rượu độc, là thật đã chết rồi.

Lục Việt hơi hơi thở dài một tiếng, làm Hạ Oanh Tâm âm tưởng hắn mệt, vội hỏi: "Việt Việt mệt sao con? Con có đói bụng không, ăn trước chút gì đó lại nghỉ ngơi được không con?"

Lời nàng nói chưa dứt Lục Việt liền lập tức cảm thấy dạ dày truyền đến cảm giác đói khát mãnh liệt, vì thế gật gật đầu.

Hạ Oanh Tâm lại sờ sờ đầu Lục Việt sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài, xem ra tựa hồ là muốn đích thân đi chuẩn bị đồ ăn.

Hạ Oanh Tâm đi rồi, Lục Tề Vĩ ngồi xuống ngay tại bên cạnh Lục Việt. Khí chất ông nhìn qua lãnh ngạnh nghiêm túc, tựa hồ hoàn toàn không biết nên nói cái gì đành cùng Lục Việt mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, rồi học động tác của thê tử, ngốc vụng mà sờ sờ đầu Lục Việt, nói câu: "Ba đi xem mama con làm thế nào ."

Trước khi ra cửa, giả bộ ho khan một chút ý bảo con trai con gái đi lên cùng em trai chơi.

Tựa hồ tất cả mọi người đều sinh ra hứng thú đối với tóc của Lục Việt, Lục Tề Vĩ vừa đi, người xông lên đầu tiên chính là Lục Nhã, nàng đầu tiên sờ soạng một phen tóc Lục Việt sau đó nhíu mày nói: "Việt Việt, em lần này dọa sợ mọi người đó."

Anh hai Lục Trạch cũng dùng ngữ khí thở dài nói rằng: "Đúng vậy, anh cùng chị ba mày đợi đúng hai ngày bên cạnh khoang trò chơi của mày, không nghĩ tới khoang kết nối trò chơi online mới của đế quốc còn dùng tốt hơn so với máy trị liệu tinh thần lực, mày đi vào nằm hai ngày thật sự liền tỉnh lại."

(*Híc thật sự mình không biết nên để mấy anh trai xưng hô với Lục Việt sao cho vừa thân thương lại gần gũi nên chỉ có thể để họ xưng mày tao thui 🤣 vì nhà mình xưng vậy với nhau mới thể hiện sự thân thương, chứ mà há mỏm kêu chị chị em em với nhau là y như rằng sắp có drama cắn xé nhau kakaka 😆)

Khoang trò chơi? ánh mắt Lục Việt  mờ mịt một cái chớp mắt, sau đó trong đầu lại tự phát chạy đến một đoạn giải thích quen thuộc, Lục Trạch đã nói khoang trò chơi hẳn là nói đến khoang trò chơi toàn tức chuyên dụng, nằm ở trong khoang sẽ làm đại não cùng số liệu tiếp nối là có thể làm cho mình xuất hiện trên giả thuyết, lại có hoàn cảnh thế giới không kém mấy so với hiện thực có thể trải nghiệm đủ loại giải trí hoạt động.

Lục Khải nhìn hắn không hiểu, cùng hắn giải thích: "Còn nhớ rõ anh cả trước đó nói với mày không, bên phía cấp cao của trung ương tinh đã nhiều năm nay chủ yếu tập trung nghiên cứu chế tạo cái khoang trò chơi mà trước khi tận thế con người vẫn luôn mơ ước kia. Cái mà anh hai mày nói là cái trò chơi đó đó."

Trước đây, trung ương tinh luôn đang nghiên cứu chế tạo một thứ mà cổ địa cầu thời đại mạt thế mơ ước về trò chơi có bối cảnh toàn tức sinh tồn, trò chơi này không giống cái loại trò chơi lên mạng truyền thống, nó trừ bỏ có thể cung cấp mọi người giải trí, càng có thể lợi dụng đại não người chơi liên kết mà bắt chước tinh thần ly thân (tương tự việc thần hồn xuất khiếu trong các truyện tiên hiệp), để mà đi kích phát, dẫn đường, chữa trị tinh thần lực của dị năng giả, so với tính giải trí của nó thì tại phương diện tác dụng lên tinh thần lực mới là mục tiêu quan trọng của khoang trò chơi, là một loại khoang trò chơi toàn tức chịu sự chú ý từ nhân dân toàn tinh tế.

Người chủ yếu nghiên cứu chế tác trò chơi đều là đầu não đế quốc, tham dự thí nghiệm đều là nhân viên phụ trợ thiết kế trò chơi, trong vài năm đã thu được hơn ngàn vạn số liệu mẫu, cuối cùng dị năng giả tham dự trải qua thí nghiệm kết hợp với số liệu mẫu cho ra kết quả chứng minh, khoang trò chơi này không chỉ có thể kích phát, dẫn đường, chữa trị tinh thần lực, thậm chí còn làm tinh thần lực cùng thể chất của không ít dị năng giả đều được tăng lên một chút.

Thiếu niên nằm ở khoang thoát hiểm  tổn hại kia phiêu đãng trong vũ trụ chừng khoảng năm ngày thời gian, đại não đã bị tổn hại không ít, tinh thần lực cực độ không ổn định, bác sĩ tinh thần lực nổi danh đẳng cấp cao trên Hoa Hạ tinh đều không thể đánh thức hắn. Lục gia thấy thiếu niên vẫn luôn bất tỉnh, đúng lúc gặp loại khoang trò chơi này chính thức ra mắt, căn cứ vào thông tin trước đó, Lục gia liền thử cho hắn vào trong khoang trò chơi kỳ vọng có thể mượn hoàn cảnh trong trò chơi có thể dẫn đường, làm thiếu niên tỉnh lại.

Trò chơi dẫn đường đúng là có ích, chính là thân thể thiếu niên tuy rằng đã tỉnh lại, linh hồn bên trong thân xác nhưng là cũng không thể tỉnh lại.

Tác giả có lời muốn nói:  trước khai văn đã nghĩ nói cho tại trước tam chương lưu bình tiểu thiên sứ đưa tiền lì xì, kết quả vẫn luôn quên , hôm nay bổ thượng. Phê lượng phát , hẳn là phát đi ra ngoài đi.

☆, chương thứ tám

Đến lúc này, Lục Việt mới biết được địa phương tràn ngập nguy cơ giết chóc mà lần đầu tiên hắn tỉnh lại nhìn thấy, vậy mà không phải thế giới chân thật chỉ là thế giới bắt chước giả dối đi ra, người bị giết chết bên trong này đều là người chơi tham dự trò chơi.

Lục Việt còn nhớ rõ lúc trước thân thể trong trò chơi gặp đau đớn khi bị thương cùng đau đớn khi bị sương lục vây quanh, không nghĩ tới thế giới này không chỉ có thể chế tạo hoàn cảnh giả dối lại chân thực, mà ngay cả cảm quan xúc giác con người các loại  đều có thể thông qua phương thức nào đó biến hoá chân thật như vậy.

Ba anh em Lục gia nói chuyện cùng Lục Việt chốc lát, cũng là đang xác định Lục Việt có phải thật sự quên mất bọn họ không.

Nguyên chủ trường kỳ sinh hoạt ở tiểu hành tinh, bởi vì nguyên nhân thân thể cộng thêm người thân bận rộn, thời gian ở cùng người nhà một năm tính ra không vượt qua một tháng, chẳng sợ lúc nào cũng nhắn tin gọi điện nhưng cảm giác của cậu đối người nhà vẫn là thân thiết mang theo câu nệ.

Cho nên Lục Việt từ sau khi tỉnh lại tuy rằng không nói quá một câu, nhưng bởi vì nguyên nhân hắn có ký ức nguyên chủ khiến cho hắn cảm giác hoàn cảnh chung quanh rõ ràng  ở cùng những người này thực xa lạ, rồi lại mâu thuẫn hỗn loạn một tia quen thuộc, không đến mức cảm thấy chung quanh thật sự hoàn toàn không biết gì cả.

Biểu hiện lần này của hắn làm bọn Lục Khải tất cả đều thở dài một hơi, ký ức em trai út thật sự xảy ra vấn đề, vậy mà hoàn toàn quên mất bọn họ, chỉ có thể chờ đến kiểm tra lần sau kiểm tra xem có thể hay không khiến cho cậu lấy lại ký ức trước đây.

Rất nhanh, Hạ Oanh Tâm bưng một chén cháo lại đây, mới vừa vào cửa Lục Việt đã nghe thấy được mùi, tầm mắt nhịn không được chuyển qua.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt lại nhu thuận an tĩnh mà nữa nằm ở trên giường, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm bát cháo, tiểu bộ dáng khát vọng làm tất cả mọi người trong phòng sủng nịch mỉm cười, càng làm cho thân là mẫu thân Hạ Oanh Tâm đáy lòng càng thêm mềm mại, nghĩ đến con trai gần nhất chịu khổ, đáy mắt nàng lại đau xót, bất quá vẫn là nhịn được.

Nàng đi qua, múc một thìa lên thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Lục Việt.

Loại sự tình bị người khác đút cho này, chỉ có khi mấy lần Lục Việt chịu tổn thương thật sự rất nặng không rời giường nổi mới bị thầy thuốc đút dược như vậy, cho nên nhìn thấy thìa đưa tới bên miệng, Lục Việt đầu tiên là ngẩn người.

Hạ Oanh Tâm thấy Lục Việt không há mồm thì có điểm thất vọng mà rủ rủ đôi mắt. Vì để con trai út dưỡng thân thể tốt, nàng nhịn đau cùng con chia lìa, mỗi tháng có thể đi tới tiểu hành tinh thăm con một lần, tuy rằng bọn họ mỗi ngày đều sẽ gọi video nói chuyện nhưng thời gian dài không ở chung cùng một chỗ vẫn là làm cho con cảm thấy xa lạ không được tự nhiên đi.

Khi Hạ Oanh Tâm muốn thu hồi thìa, dự định hỏi Lục Việt có phải muốn tự mình ăn không thì bỗng nhiên cảm thấy trọng lượng truyền đến trong tay. Nàng mãnh liệt giương mắt, liền nhìn thấy tiểu thiếu niên đối diện miệng ngậm thìa, đang mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng.

Hạ Oanh Tâm nhất thời mỉm cười, nhanh chóng xúc thêm một thìa, đầu cao hứng lắc lư nói: "mama nấu cho con món hạt sen con thích ăn nhất đó, mới hái được cuối tuần trước từ Vân Thủy tinh đưa qua đây, mama cố ý giữ lại cho con."

Đáy lòng Lục Việt dâng lên một cỗ cảm xúc làm hắn vừa ấm vừa chua xót, vừa cảm động lại muốn khóc, hắn không biết đây là cảm xúc của bản thân hắn hay là cảm xúc của nguyên chủ, nhưng hắn cũng không bài xích, thậm chí hưởng thụ.

Lục Việt ăn cháo Hạ Oanh Tâm đút đến bên miệng, hắn biết hắn hiện tại  nhận được sự quan tâm là của người ta dành cho nguyên chủ. Hắn không biết nguyên chủ đi nơi nào, là chết đi hay là giống hắn, linh hồn đi đến một cái địa phương xa lạ khác, còn có thể trở về hay không. Hắn nghĩ thuận theo tự nhiên đi, đối phương nếu trở lại thì hắn sẽ trả lại thân thể rồi tự giác rời đi, nếu đối phương không trở lại, như vậy cũng hy vọng đối phương có thể giống hắn gặp được may mắn, có thể gặp được người nhà dùng chân tâm như vậy chăm sóc hắn.

Sau khi ăn xong đồ ăn, Lục Việt cảm thấy thật mệt nhọc, trước khi đi ngủ, hắn đi giải quyết một chút vấn đề sinh lý.

Tại buồng vệ sinh, Lục Việt vào cửa liền thấy được một cái gương, bên trong rõ ràng mà phản chiếu ra bộ dáng của hắn lúc này.

Thiếu niên trong gương có làn da tái nhợt, môi mất đi huyết sắc, một bộ dáng bệnh nặng mới khỏi. Tóc ngắn ngủn xoăn xoăn thoáng hỗn độn mà nằm bẹp trên đầu, bộ dáng giống như cảnh trong mơ cùng hắn có vài phần tương tự, chính là so với hắn thì khuôn mặt có vẻ non nớt chút.

Thoạt nhìn ngây thơ thiên chân, không biết thế sự.

Lục Việt thích người như vậy nhất, cũng hâm mộ người như vậy nhất, nhân sinh bình thường như vậy sống đều thập phần thoải mái, không biết sinh ly tử biệt vì sao khổ sở.

Lục Việt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm thiếu niên trong gương chốc lát, sau đó bỗng nhiên cười cười, thiếu niên trong gương liền cũng cười theo.

Thiếu niên trong gương nói: "Như vậy, trước khi cậu trở về, nhân sinh của cậu tạm thời tôi sẽ tiếp quản."

Lục Việt xoay người, căn cứ ký ức trong đầu tự động xông tới mà quen thuộc sử dụng bồn cầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, trong cảnh cả nhà vây xem mà chậm rãi ngủ đi.

***

 Diễn đàn official trò chơi《 Truy Lục Thế Giới 》, bài post hot nhất hiện nay ——

【 hôm nay 9 giờ 20 phút tại cái lúc bắt đầu kia, tại thế giới thứ 5 thì cái ID 7 số 7  là biến thái nhất! ! ! 】

【 các bạn biết trận này chủ nhà chết như thế nào không? Chính là bị người này sống sờ sờ vặn chết! Hắn y như ma quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng chủ nhà, chủ nhà bị vặn gãy cổ, bạn có thể cảm giác được hô hấp của mình một chút một chút bị cưỡng chế hút ra, cái loại cảm giác hít thở không thông này quả thực rất khủng bố, tui cảm thấy bị cơ giáp một pháo tạt chết so với cách chết này thoải mái hơn nhiều đó? ! 】

【 chỉ nói như vậy còn chưa hết, chỉ có thể trách chủ nhà kỹ không bằng người sao, có súng mà không so bằng đối phương nhanh tay. 】

【 lúc ấy sau khi chủ nhà bị giết liền mở ra danh sách đầu người của trận này để xem, phát hiện 7 số 7 tiêu diệt được không ít người. Nhưng đáng sợ chính là vũ khí đối phương sử dụng cơ hồ tất cả đều là vũ khí lạnh. Chờ tui đem hình ảnh hắn giết người thả ra nè. 】

【 các bạn nhìn xem: Trận này hắn tiêu diệt ba mươi tám người, xếp hạng đầu người đứng thứ năm, xếp hạng tích phân đứng thứ hai. Nhìn danh sách người bị hắn giết chết tử vong đi, bên trong trừ mỗi đầu người cuối cùng là hắn dùng súng bắn chết, còn lại ba mươi bảy người trước đó phương thức hắn đánh giết vậy mà toàn dựa vào tay không hoặc mộc tiễn, trong đó hắn còn dùng rìu, trường đao, chủy thủ, nhìn tiếp cái này nè mảnh nhỏ thủy tinh là cái gì quỷ vậy, dây đàn thép đều lấy ra! Chơi trò chơi này cũng nhiều ngày như vậy, chủ nhà lần đầu tiên gặp gỡ thần nhân như vậy đó. Phải biết cảm giác đau trong trò chơi này là thiết lập trăm phần trăm, bị vũ khí lạnh giết chết có thể sánh bằng bị súng từ từ bắn chết, cho nên cũng càng thống khổ hơn. Người này có súng mà không dùng lại dùng mấy thứ này, hắn là đang hưởng thụ khoái cảm ngược sát sao? 】

【 đồng tình chủ nhà, với thiết lập cảm giác đau trăm phần trăm như vậy cái chết thật là có điểm thống khổ. 】

【 như vậy nhìn phương thức người này giết người đích xác có điểm biến thái a. 】

【 vãi đái! chủ nhà cậu cũng gặp được người này sao? Tui so cậu thảm hại hơn á! Người này ra tay rất độc, tui trực tiếp bị hắn bắn một mũi tên thủng cổ, đậu má nó tui bây giờ còn cảm giác cổ lạnh vèo vèo ! 】

【 trò chơi mới phát hành, mọi người còn đang bắt đầu sờ soạng cách dùng vũ khí cổ địa cầu, người hiện tại sẽ không dùng súng mà lựa chọn vũ khí lạnh cũng còn có không ít, nhưng mà giống cái người 7 số 7 chỉ bằng vào vũ khí lạnh với tay không là có thể giết chết nhiều người như vậy tui còn là lần đầu tiên thấy, vừa thấy chính là người phi thường lợi hại á!! 】

【 trâu bò! Ở trong trò chơi cấp bậc tinh thần lực cùng thể chất của mọi người đều là thống nhất theo một giá trị giả thiết, người này rất mạnh, vừa thấy chính là loại người thích ứng thật sự mau kia, phỏng chừng cấp bậc dị năng ở hiện thực cũng không thấp.】

【 chủ nhà nhìn mị nhìn mị! Mị chính là người bị hắn dùng dây đàn thép giết chết nè! Đầu của mị cơ hồ bị hắn đương trường cắt đứt, mị hiện tại nhìn cây đàn ghi-ta trong nhà đều muốn ám ảnh tâm lý! Còn có huynh đệ của mị, lúc ấy bọn mị vừa khéo xếp hạng cùng một thế giới, vì thế đôi ta đáng khinh mở hắc. Lúc ấy sau khi mị bị giết, người này dưới tình huống bị huynh đệ mị dùng boom chói đánh cho mù còn đem huynh đệ mị phản giết, ha hả, đáng thương huynh đệ của mị, trực tiếp bị vặn gãy cổ. 】

【 người này trâu vãi! Thuận tiện khinh bỉ lầu trên mở hắc đáng khinh. 】

【 tôi đi xem bảng xếp hạng đầu người của trận này, như chủ nhà nói thì người này xác thật rất lợi hại đó, bất quá mọi người cũng không chú ý tới xếp hạng thứ nhất tên là Di Lạc Ấn Ký sao? Số đầu người giết được hơn trăm cái, tích phân đều sắp vượt mười vạn, với tổng tích phân như vậy chắc có nhiêu cái rương tích phân là y ôm đồm toàn bộ đi, trực tiếp cách người xếp hạng hai một mảng lớn đó! 】

【 Di Lạc Ấn Ký à, là người siêu cấp trâu chó đó! Các bạn có thể đi tra bảng xếp hạng người chơi một cái, chỉ cần có y ở ván nào thì xếp hạng đầu người với xếp hạng tích phân toàn bộ đứng thứ nhất, trong các thế giới cơ hồ là tràng tàn sát của y. 】

【 Di Lạc Ấn Ký sao, y mấy ngày nay có danh là 2tap á, gặp gỡ y thì chỉ có thể coi như bạn xui xẻo. 】

【 ma mới hôm nay mới vừa chơi trò này xin hỏi 2tap có ý nghĩa gì? 】

【 lầu trên, 2tap ý nghĩa là hai phát súng lượm đầu, một súng mũ giáp một súng đầu, phương thức nhanh nhất để gặt đầu người. 】

【 oa, lợi hại ! 】

【 ở danh sách tử vong thấy được tên của mình |QAQ|, người bị một mũi tên bắn trúng đầu tới báo danh một cái. 】

【 oa ha ha, iem trận này cũng ở thế giới thứ năm ó, tuy rằng một người cũng chưa tiêu diệt được, nhưng mà iem thành công cẩu thả đạt xếp hạng trước mười hai, rốt cục lấy được một lần giữ nguyên số tích phân! ! !  】

(*Cẩu thả: đây là một thuật ngữ chơi game kiểu lơ tơ mơ mà vẫn qua màn, death flag cắm đầy mình vẫn sống sót, thuật ngữ này khá thú vị và thường xuất hiện trong các truyện thể loại game nên mình để nguyên nhé)

【 vận khí cứt chó cũng thật tốt quá, xin được trò chuyện riêng vị huynh đài trên lầu, xin được truyền thụ kinh nghiệm cẩu thả ! 】

【 ké! 】

【 ké với! 】

【 nhìn thời gian gia hỏa này tồn tại là biết cậu ta là người tử vong thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cậu ta là bị độc khí độc chết cũng coi như vận khí của cậu ta còn tốt đó, hệ thống chỉ khấu trừ một nửa tích phân, bằng không lỡ mà gặp gỡ Di Lạc Ấn Ký thì khẳng định cũng là bị 2tap gặt mệnh lại còn phải chắp tay nhường lại toàn bộ tích phân. 】

【 thật hâm mộ người mà có thể sống đến thứ tự trước mười hai, cho dù tử vong thì cũng sẽ giữ được số tích phân ban đầu, ít nhất có điểm là thỏa mãn rồi. 】

【 a a a a mị khi nào mới có thể trở nên lợi hại giống bọn họ như vậy trừi! Người khác tích lũy tích phân một hồi cũng nhanh đủ điểm đổi một phiếu phiếu đổi vật phẩm! 】

【 chỉ có thể cầu nguyện mình ít gặp gỡ loại thần nhân này mà gặp nhiều tên ma mới chút. 】

【 haizz so không nổi so không nổi……】

【 cái tên 7 số 7 đại biến thái! Đáng khinh nam nhân! Vậy mà đánh lén sau lưng! Lão tử chính là quả trứng xui xẻo bị hắn một súng bạo đầu, lão tử thật vất vả tích lũy tích phân vậy mà tất cả đều bị hắn đoạt đi rồi! 】

...

Tông Thừa tắt bài post đi rồi rời khỏi diễn đàn trò chơi.

Máy truyền tin trên tay vang lên hai tiếng, Tông Thừa chuyển sang trò chuyện video.

"Lão đại!" đối diện Tông Thừa xuất hiện một nam nhân tóc vàng trẻ tuổi, đối phương thập phần nhiệt mà nhìn Tông Thừa, cả khuôn mặt cơ hồ dán lên màn hình video, không đợi nổi hỏi: "Lão đại, em mới vừa vào diễn đàn trò chơi nhìn một chút, anh lại có một phiếu đổi đồ à, là cái gì vậy á?"

Thân thể Tông Thừa thả lỏng mà tựa trên ghế , "ba cây tinh thủy thảo."

Đôi mắt tóc vàng sáng lên, mặt lại dí sát màn hình video "đồ tốt á! Lão đại vận khí cũng thật tốt quá, hôm trước là nguyên liệu vũ khí bạo giáp xếp hạng thứ tám đuôi thằn lằn, ngày hôm qua thu hoạch được mật hoa của biến dị hoa có thể trấn định tinh thần lực, hôm nay lại nhận được tinh thủy thảo có thể áp chế độc tố tinh thần đứng đầu dược liệu luôn!"

Tông Thừa liếc đối phương một cái, biết đối phương muốn nói cái gì, không chút để ý mà cự tuyệt: "Tinh thủy thảo tôi sẽ cất giữ vì còn cần dùng đến, tạm thời không cho cậu."

Vẻ mặt tóc vàng nhất thời thất vọng: "em còn định nói hay là cùng anh đổi hoa huyết yến dược liệu trị ngoại thương mới vừa đến nè. Nhưng mà lão đại anh cũng không phải bị thương tinh thần lực, cất giữ tinh thủy thảo làm gì ế?"

Tông Thừa nói: "Có một người chú nhà có con nhỏ tinh thần lực bị thương nặng, phụ mẫu tôi ngày mai sẽ tới nhà họ thăm bệnh, vật này vừa lúc đối phương cần dùng đến."

Tinh thần lực bị thương nặng à... Tóc vàng đối với tên nhóc con không quen kia chớp mắt đồng tình một cái, rồi cũng không nhắc lại chuyện tinh thủy thảo, ngược lại nói tiếp sự tình trên trò chơi, "Lão đại, lại qua một vòng trò chơi sẽ mở ra đội 2 người, ba người với đội 5 người, đến lúc đó chúng ta kêu tên A Tần bọn họ tổ cái chiến đội đi a?"

"Có thể." Tông Thừa đồng ý .

Ôm được đùi, tóc vàng vừa bắt đầu vui rạo rực, vừa quan tâm thương thế của Tông Thừa, sau đó mới kết thúc video.

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Tông Thừa đi mở cửa phòng liền nhìn thấy mẫu thân mình đứng ở cửa nhà.

Tông mẫu ăn mặc già giặn, mặt mày anh khí, mẹ con hai người khí chất thập phần tương tự.

Tông mẫu vào gian phòng, nói: "Ngày mai con đi sang nhà chú Lục không?"

"Con không đi đâu." Tông Thừa nói, "còn phải đi bệnh viện trị liệu, thời gian có chút xung đột."

Tông mẫu nói: "vậy mẹ cùng cha con đi, con có cái gì muốn mẹ mang đi qua không?"

"Con mới nhận được ba gốc tinh thủy thảo hiện giờ đang trên đường chuyển phát, đoán chừng đợi lát nữa liền tới rồi, ngày mai mẹ giúp con mang qua đi, thay con hỏi thăm cô chú Lục, với lại cậu nhóc..."

Nói đến đây, Tông Thừa nhíu mày.

Tông mẫu tức giận mà nhắc nhở: "Người ta tên Lục Việt, nói con bao nhiêu lần rồi mà sao không nhớ được hả? Con cứ như vậy khó trách cô Lục  không đồng ý để Tiểu Việt ở chung."

Tông Thừa nói: "con không có loại tâm tư này, là mẹ tự mình một bên tình nguyện nghĩ như vậy mà thôi."

Tông mẫu không vui lòng: "Năm đó nếu không có cô Lục xả thân cứu giúp, hai mẹ con ta còn có thể đứng ở chỗ này hôm nay sao? Tiểu Việt cũng coi như ân nhân cứu mạng của con, để cậu bé trở thành trách nhiệm của con cũng không quá phận đi. Đứa bé kia mẹ đã thấy mấy lần, lớn lên rất ngoan."

Mặt Tông Thừa lộ vẻ bất đắc dĩ: "con còn chưa thấy qua mặt người ta một lần, hơn nữa cô Lục người ta cũng không nguyện ý, mẹ có nói con nhiều lần cũng vô dụng mà."

Tông mẫu thở dài: "Đều tại tên vương bát đản Vương gia kia nháo lên, nếu không phải bọn họ mơ ước thế lực Lục gia đem tâm tư đen tối đánh lên trên người Tiểu Việt, cô Lục con cũng sẽ không cẩn thận như vậy, nhiều năm vẫn không dễ cho ngoại giới biết tin tức Tiểu Việt, cậu bé nhu thuận như vậy lại trời sinh chịu nhiều khổ sở."

Người họ Lục tất cả đều là dị năng giả cao cấp, nếu không có tràng ngoài ý muốn mười sáu năm trước kia, Lục Việt sinh ra cũng là thiên chi kiều tử, cố tình bởi vì độc tố trong cơ thể nên bị áp chế thành dị năng giả C cấp, này ở trong một mắt dị năng giả cấp cao mà nói đã là thể chất phế sài, quả nhiên là tạo hóa trêu người.

Tông Thừa nghe mẫu thân nhà mình lải nhải một hồi lâu mới được buông tha.

Tiễn bước mẫu thân, Tông Thừa nhu nhu cái trán. Kỳ thật căn cứ vào lễ tiết cơ bản nhất, ngày mai dù thời gian có xung đột thì y đều hẳn phải cùng cha mẹ đi đến cửa hỏi thăm, nhưng là người Lục gia vì luôn luôn đề phòng vấn đề đối ngoại của con út và cũng vì phòng người có dụng tâm kín đáo nên không dễ dàng để Lục Việt cùng người ngoài tiếp xúc, nhiều năm như vậy Tông gia bọn họ cùng Lục gia quan hệ xem như thập phần thân mật, nhưng trong nhà cũng chỉ có mẫu thân y gặp qua Lục Việt mấy lần, y thì càng là mảnh góc áo đối phương một lần đều không thấy được.

Tác giả lời muốn nói
Lục Việt: mấy người mới là đại biến thái, chờ tôi học được cách dùng súng, bạo đầu! Tất cả bạo đầu!

Tông Thừa: đúng vậy, 2tap, tất cả 2tap!

.

Cẩu thả: Chính là tìm cái góc trốn tránh túng đứng lên, tránh cho cùng người chơi khác đối thương ( súng ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro