Hồi III- C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: CP88

Bát Bát: Cảnh báo có H :3

.

.

.

Đùa thôi :))))))

***

Diện tích Mộc Sơn mấy trăm hecta đều là tài sản riêng của Nhiếp gia, nghe nói là ông nội của Nhiếp Diệc khi còn sống mua về làm nơi dưỡng lão, bởi vậy dù thế giới đang trong thế kỷ của du lịch thì nơi này vẫn không hề bị cải tạo, giữ được vẻ nguyên sơ ban đầu. Thật sự khiến cho người ta vừa bước vào nơi này đã có một cảm giác đi ngược về ngàn năm trước.

Tại một nơi có thể thưởng thức "ánh trăng chiếu xuống nhân gian tựa dòng suối lấp lánh ánh quang," coi như dù ở nơi này có nhìn thấy dã nhân Thần Nông Giá (*) có lẽ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái đi, tất nhiên tiền đề là bọn họ phải có cách nào đó để di chuyển từ Hồ Bắc xa xôi đến thành phố S, hơn nữa trên đường đến rất có thể sẽ bị người Quảng Đông hoặc Tứ Xuyên chộp lấy đem hầm hoặc làm thành món lẩu rồi.

(*) Dã nhân được phát hiện trong khu bảo tồn Thần Nông Giá của tỉnh Hồ Bắc

Túm lại Mộc Sơn này chính là rất nguyên sơ.

Tôi ngồi trong vườn ngắm cảnh đêm. Tạ Minh Thiên ngồi bên cạnh hắt hơi một cái. Sau bữa tối thì mấy người Hứa Thư Nhiên rời đi, Cố Ẩn đưa Khang Tố La về tiện thể cho Nhuế Mẫn quá giang một đoạn, cuối cùng chỉ còn lại Tạ Minh Thiên chờ Tạ Luân đã sớm biến mất trước khi bữa tối bắt đầu.

Tạ Minh Thiên vừa hắt hơi vừa chuyên nghiệp tổng kết lại câu chuyện dùm tôi: ". . . . . . Chính là như thế này, ban đầu Ung Khả nghĩ rằng người kết hôn với Nhiếp thiếu là chị họ của cô, cho nên mới vắt óc nghĩ đủ mọi cách làm khó chị ấy, sau đó phát hiện âm mưu tính toán nửa buổi cuối cùng là nhầm người, phát hiện cô mới là vợ chính thức của Nhiếp thiếu, bị sốc đến choáng váng luôn." Cô ấy nói mỉa mai: "Cô ta đúng là quá tự phụ rồi, thậm chí tìm hiểu người Nhiếp thiếu cưới là ai cũng chưa từng làm, sau đó thấy được tấm hình trên tin tức bát quái kia liền nhận định luôn là chị họ cô. Ha, nhìn cái biểu cảm của cô kìa, không phải là cô còn chưa thấy đó chứ?" Cô ấy rút ra điện thoại lướt lướt một chút, lên tiếng mắng người: "Này có lẽ là cá chết lưới rách, tìm mãi không được một tấm ảnh cưới nào của hai người, vừa đúng lúc bắt được chị họ cô với Nhiếp thiếu cùng nhau ra khỏi sân bay, có lẽ thấy hai người họ nói chuyện khá thân mật nên cứ vậy nhận định luôn danh tính cho chị họ cô."

Tôi đột nhiên nhớ đến chiều nay chị ấy cũng đề cập đến cái bức ảnh gì đó, có lẽ là nói cái này, bừng tỉnh nói: "À." Lại hỏi cô ấy: "Cô là minh tinh mà cũng rảnh rỗi ghê nhỉ, còn quan tâm đến mấy tin bát quái của chồng tôi?''

Tạ Minh Thiên xụ mặt: "Tôi chỉ xem báo tìm tin bát quái về mình thôi, vô tình lại thấy tấm hình còn lớn hơn cả của mình, phẫn nộ liếc mắt liền không ngờ lại là Nhiếp thiếu!" Cô ấy nhìn tôi bức xúc: "Cô nói tôi ngậm đắng nuốt cay làm một minh tinh cũng không dễ dàng gì, scandal lại không bằng bát quái của cái tên làm khoa học, đạo lý ở đâu? Ở đâu a?"

Tôi nói: "Quả thật là không có đạo lý, Cô cũng sống không dễ dàng gì a."

Cô ấy gật đầu nói: "Thật sự là không dễ dàng, nhưng thật lòng mà nói chị họ cô có nhiều điểm giống với Ung Khả." Bổ sung: "Nói không chừng là Ung Khả khi nhìn thấy chị gái cô lại càng đắc ý trong lòng, cho rằng là Nhiếp Diệc không quên được cô ta nên mới tìm một người giống mình thay thế, cô thật sự không cần nghi ngờ điều này, tôi cảm thấy cô ta đủ tự luyến đến mức đó lắm, mỗi lần đụng cô ta thật sự là đều muốn bái phục chịu thua." Nói xong lại hắt hơi một cái.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý cô là, Nhiếp Diệc. . . . . . từng thích Ung Khả? Sao lại có thể?"

Cô dừng lại một hồi lâu, gãi đầu nói: "Chịu à."

Tôi nói: "Này này, chú ý hình tượng, hết vò đầu lại thò lò mũi, cô còn nhớ mình là minh tinh không đấy."

Cô ấy lập tức phản bác: "Tôi không có nha." Lại bĩu mỗi: "Mà cứ cho là đúng thì bọn cẩu tử cũng không thể ở đây được, cái nơi quỷ quái này của nhà hai người mà họ cũng có thể tìm đợc thì hôm nay tôi đã không dám đi theo anh trai mà ở trong nhà luôn cho lành."

Tôi cẩn thận đánh giá cô ấy: "Cái này này độ khó có vẻ hơi lớn nên tôi không tin lắm đâu, không thì cô ngay bây giờ làm minh họa một cái?"

Cô ấy tức giận nói: "Nhiếp Phi Phi, cô còn muốn nghe bát quái nữa không đây?"

Tôi nói: "Không muốn."

Cô ấy đột nhiên đơ người ra, một hồi lâu sau mới luống cuống nói: "Tôi vốn định nói cho cô biết mấy tin tức tôi tìm hiểu được, để cho cô coi như nắm được tình hình, lúc trước những tiểu tam tiểu tứ khác tôi căn bản không cần lo lắng cho cô. . . . . . à mà có lẽ Ung Khả cũng chỉ là như vậy thôi. Tôi thật sự không nghĩ tới như thế lại khiến cô khó chịu, xin lỗi nha Phi Phi."

Tôi nói: "Cô thấy tôi có chỗ nào khó chịu à?" Quay người lấy cho cô ấy một ít khăn giấy, suy nghĩ hai giây lại nói: "Được rồi, kể ra thì cô nói cũng không sai, nói thử nghe nào, bọn họ từng xảy ra chuyện gì?

Cô ấy nhìn vẻ mặt tôi: "Thật sự không khó chịu?"

Tôi thở dài nói: "Thừa dịp tôi còn chưa khó chịu thì cô nói nghe thử coi sao, xem tôi có thể chịu đựng được tới đâu."

Cô ấy cầm tờ giấy ăn nhớ lại: "Kỳ thực tôi cũng không phải đặc biệt biết rõ mọi chuyện, hồi đó anh tôi và Ung Khả học chung trung học phổ thông, bọn họ chơi với nhau, chính là cô ta quen biết với anh trai tôi nên biết cả Nhiếp thiếu. Sau đó Nhiếp thiếu đến nước A học đại học, không hiểu thế nào mà sau đó lại nghe nói Ung Khả cũng đến nước A học cấp ba với trung học phổ thông. Sau đó Nhiếp thiếu đi học bác sĩ ở trường Y, lại nghe nói Ung Khả cũng thi vào trường Y, sau đó anh trai tôi cũng thi vào đó luôn, ba người đó quan hệ rất tốt, tôi còn từng thấy ba người họ từng chụp ảnh với nhau. Nhưng năm 4 đại học Ung Khả đột nhiên nghỉ học, sau đó Nhiếp thiếu về nước, anh trai tôi hai năm sau cũng về nước. Sau khi về nước anh trai tôi cũng không nhắc đến Ung Khả nữa, lúc ấy tôi nghĩ nếu như Nhiếp thiếu cũng thích Ung Khả, có khi nào anh trai tôi với anh ấy trở mặt thành thù rồi? Mà cho dù Nhiếp thiếu không thích nhưng Ung Khả thích anh ấy nha, anh trai tôi đã rút lui trước rồi nhưng Nhiếp thiếu lại không thể cho Ung Khả hạnh phúc, khiến cho cô ta đi tha hương nơi đất khách quê người, liệu có khi nào anh trai tôi từng đánh nhau với Nhiếp Diệc không ta?"

Tôi với cô ấy cùng nhau rơi vào trầm tư.

Tôi nói: "Giải thích hợp lý nhất đó là anh trai cô thật ra yêu Nhiếp Diệc, Nhiếp Diệc. . . . . . cũng rất yêu anh trai cô, Ung Khả sau khi phát hiện chuyện này bị đả kích quá lớn, trong lúc đánh mất lý trí đã tạm xin nghỉ học đi xa tha hương làm ngôi sao."

Tạ Minh Thiên đập tay cái bốp: "Phải không phải không, tôi cũng là muốn nói như vậy đó! Cũng không phải là không có cơ sở! Có thể mấy ngày trước anh trai tôi mới biết Ung Khả về nước. . . . . . Mà nhắc mới nhớ, trước đây anh trai từng nói nếu có một ngày Nhiếp thiếu phải kết hôn thì người đó nhất định sẽ là Ung Khả. Cô thấy câu này có nghĩa là gì?"

Tôi cảm giác có gì đó mắc ở cổ, nói: "Minh Thiên, chúng ta vào nhà đã, dù là Nhiếp Diệc thích nam hay nữ thì vị trí vợ chính thức của tôi vẫn không bị lung lay là được phải không? Tôi chống ghế đứng dậy: "Tôi bắt đầu có cảm giác khó chịu rồi, câu chuyện này tạm thời chúng ta dừng lại ở đây đi."

Tạ Minh Thiên dường như lúc này mới phát hiện ra vừa rồi đã vô tình phi bao nhiêo đao lên người tôi, cuống quýt cứu vãn: "Ôi, Phi Phi cô đừng buồn a, tôi. . . . . . tôi chỉ là cảm thấy anh trai tôi nói như vậy sở dĩ là bởi vì Nhiếp Diệc bình thường có rất ít con gái có thể nói chuyện cùng đi." Cô ấy cắn răng: "Tỉ dụ như tôi này, tôi với Nhiếp thiếu không thiếu lần chạm mặt nhau, anh ấy cũng không có khả năng ghét bỏ gì tôi nhưng mỗi lần gặp đều rất khó nói được mấy câu với tôi. Nên cá nhân tôi nghĩ bọn họ chẳng có gì cả, cá nhân tôi cảm thấy quan hệ của ba người bọn họ, nói anh trai tôi với Nhiếp thiếu còn dễ tin tưởng hơn là Nhiếp thiếu với Ung Khả luôn ấy haha!"

Tôi ngồi lại, nói: ". . . . . . Cô xem ra là thật sự rất trung thành với tư tưởng boy love nhỉ."

Tạ Minh Thiên không chịu nổi nhiệt độ bên ngoài này nữa, sụt sịt ôm mũi về nhà kính trồng hoa. Tôi rút từ trong ví ra bao diêm lấy ở bàn chơi bài trước bữa tối, quẹt một cái rồi dùng tay chắnlại chờ nó cháy hết, lại quẹt một cái khác rồi lại chờ cho nó cháy hết. Kỳ thực lúc ăn cơm tối ngẫm nghĩ lại một lượt lí do vì sao Ung Khả lại nhằm vào Nhuế Mẫn, lại nhớ đến Ung Khả đứng trước mặt tôi đánh giá Nhuế Mẫn, bỗng nhiên nhận ra cô ta có ý gì. Tôi không biết cô ta với Nhiếp Diệc lúc trước lại quen biết nhau, nếu đúng là như vậy thì mối quan hệ của bọn họ là gì? Lúc này cũng chỉ biết được Ung Khả thích Nhiếp Diệc. Nghe Tạ Minh Thiên nói, thì Nhiếp Diệc trước đây rất nguyện ý nói chuyện với Ung Khả.

Buổi chiều đó gặp Nhiếp Diệc ở Hương Cư Tháp, trong phòng trà hắn cầu hôn tôi, tôi không kiêng kị gì hỏi hắn: "Nhiếp tiên sinh, không phải là anh có gì đó khó nói đó chứ? Tỷ như vấn đề xu hướng giới tính? Hoặc là kỳ thực anh có yêu tha thiết một cô gái nào đó, lại vì nguyên nhân gì mà không thể bên nhau, nhưng người trong nhà lại ép buộc phải kết hôn nên bất đắc dĩ phải đi tìm một người thay thế?"

Hắn khi đó đã trả lời tôi: "Những vấn đề đó tôi đều không có."

Nhiếp Diệc chưa bao giờ nói dối, nên xu hướng giới tính của hắn không có vấn đề, mà tôi cũng không phải vật thay thế. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là trong sinh mệnh 26 năm cuộc đời của hắn chưa từng có một cô gái nào bước qua. Nhiếp Diệc không thể yêu, chỉ là những người ngoài cuộc tự thêu dệt ra, hắn chỉ là lười không phủ nhận. Khi ở trên đảo V, chúng tôi lần đầu tiên nói sâu hơn về chủ đề tình cảm, hắn khi ấy cũng rất bình tĩnh nói với tôi hắn chưa từng thấy tình yêu có gì tốt.

Diêm đốt tới ngón tay, tôi giật mình thả tay, đặt ngón trỏ vào miệng ngậm một lúc, rồi tự thì thầm với bản thân: "Nhiếp Phi Phi, làm người phải công bằng, vì lí gì mà Nhiếp Diệc trong quá khứ không được quen ai trong khi chính mày cũng có một Nguyễn Dịch Sầm? Nhiếp Diệc là ai mà phải giữ mình suốt 26 năm chỉ đề chờ mày xuất hiện mà sủng ái?" Càng nói càng giận thay hắn, tôi tiếp tục chìm đắm vào những lời phê binh chính mình: "Bài học của Giản Hề mày còn không nhớ sao? Nhiếp Diệc chỉ mới đưa cho mày mấy màu mực đã đòi mở phường nhuộm, không biết thế nào là đủ. Làm người phải biết chừng mực, cũng không thể không giữ chữ tín như vậy đúng không? Phải biết tri túc thường lạc(*) nha Nhiếp Phi Phi, tri túc thường lạc, không thể vì Trịnh nữ sĩ mấy ngày này không nhắc nhở mày liền quên hết gia huấn như vậy được."

(*) biết đủ thì được vui mãi

Làm bầm lầu bầu một hồi thật sự là tâm trạng tốt hơn nhiều, nên lại đốt thêm một que diêm, khi ánh lửa bùng lên lại không nhịn được cảm khái: "Có điều Nhiếp Phi Phi à, đây thực sự là vận c*t chó gì không biết, tưởng chừng như Vạn Lý Trường Thành đã đi một nửa, thế mà lại ở đâu lòi ra một Ung Khả, đúng là không muốn người khác sống yên mà?. . . . . Quên đi, tới đâu hay đó."

Suy nghĩ một chút, lại âm thầm động viên chính mình: "Hôm qua mày đã nói gì với Khang Tố La đây?" Tôi ra vẻ nghiêm mặt nhắc lại: "Chiếm tiện nghi nhiều một chút là được rồi, mày cứ ăn đậu hũ của hắn thật nhiều đi, dù cho Nhiếp Diệc đã từng thật sự có gì đó với cô ta thì mày cũng làm được cái gì đâu hả Nhiếp Phi Phi, vẫn là tập trung ăn đậu hũ thôi. Trước khi hôn nhân cũng không chiếm được nhiều tiện nghi rồi. Vừa mới xuất binh mà không chiếm thì mày cũng quá ngốc rồi."

Nghĩ đến đó tôi bỗng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều như được khai sáng, mạnh mẽ nhặt hộp diêm trên mặt đất chuẩn bị quay người đi về, lại nghe được tiếng cười, ngẩng đầu thì thấy Tạ Luân đứng cách tôi mấy bước, hai tay đút trong túi áo gió: "Nhiếp Phi Phi, logic của cô thật sự khiến người ta khó mà xem thường được." Anh ta hơi rũ mắt, "Có rảnh không, nói chuyện một chút?"

Ban ngày có gió, vào đêm bầu trời đặc biệt thông thoáng. Trên nền trời đen như mực, hàng ngàn chòm sao lấp lánh, đèn vườn cũng đã được bật lên, bóng cây thác nước phía núi đối diện được ánh trăng phủ lên một tầng sáng nhưng lại bị ánh đèn làm cho mờ nhạt đi một phần, lại như cố ý vẽ ra một bức tranh thủy mặc.

Đêm mùa đông tháng mười một, dù là không khí thoáng đãng thì vẫn thấy được lành lạnh, tĩnh đến mức có thể nghe được thanh âm của gió Bắc.

Tạ Luân đứng cách tôi một khoảng, tay gẩy gẩy bỏ đi tàn thuốc, nhìn tôi cười cười nói với anh ta: "Xin lỗi, đêm nay tâm trạng hơi không được tốt.''

Tôi một mực giả ngu, nghĩ lại xem mình vừa nói những gì, lại tính toán xem anh ta có thể nghe được bao nhiêu rồi.

Tạ Luân đột nhiên nói: "Cô biết Yee là thiên tài." Anh ta trầm ngâm một chút: "Có điều, Nhiếp Phi Phi, cô thật sự lý giải được thiên tài là thế nào sao?''

Tôi còn đang nghĩ xem phải trả lời vấn đề của anh ta ra sao, anh ta lại nói tiếp: "14 tuổi học đại học, mười sáu tuổi học bác sĩ, 19 tuổi có được học vị tiến sĩ, sau khi về nước làm những thí nghiệm mà chúng ta mãi mãi không thể hiểu được, hai ba ngày sau lại được một cơ quan cơ mật chúng ta không thể biết mời tham gia vào một hạng mục cơ mật cấp quốc gia, nghe quả thực rất lợi hại đấy, nhưng cô có thực sự cảm giác được không?"

Cuối cùng anh ta cũng để cho tôi trả lời: "Cái gì mới là cảm giác thật?"

Anh ta nghiêng người nhìn tôi một hồi lâu, nói: "Nhìn cậu ta mà xem, có phải cũng sẽ có lúc cô cảm giác cậu ta không giống như con người bình thường?''

Tôi nghiêng đầu nhìn về nhà kính trồng hoa, trợ lý Chử đã đến đây từ nửa giờ trước, đang đứng trước mặt Nhiếp Diệc báo cáo gì đó. Nhiếp Diệc mặc quần áo ở nhà nhạt màu, vẻ mặt lạnh nhạt lười biếng dựa vào thành gỗ bên cạnh, hơi cúi đầu nghe trợ lý Chử nói chuyện, dáng vẻ phi thường yên tĩnh.

Nhiếp Diệc có thể đưa tay là với tới như vậy với tôi chính là một con người bình thường.

Tạ Luân đột nhiên nói sang chuyện khác: "Có nhớ năm ngoái truyền thông đưa tin về một thiên tài vật lý tên là Sabrina Conzalez không?"

Tôi hồi tưởng lại, nghĩ có lẽ là đã từng đọc qua, hỏi anh ta: "Là người 22 tuổi làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ ở đại học Harvard, được gọi là Einsein tiếp theo, 14 tuổi dùng thời gian sau những giờ học của mình cùng với trợ lý là ba cô ấy đã chế tạo ra máy bay?" Tôi cảm thán nói: "14 tuổi đã có thể tự mình chế tạo ra chiếc máy bay của chính mình, mà lại còn thành công bay lên, thật sự khiến cho người ta phải thán phục, không thể không nhớ được a."

Tạ Luân nở nụ cười: "Đây chính là cảm giác thực, cô sẽ vĩnh viễn không cảm thấy cô gái kia là người bình thường bởi vì cô ấy 14 tuổi đã tự tay thiết kế ra một chiếc máy may." Ngừng một lúc, anh ta hỏi tôi: "Yee có kể cho cô không, cậu ta năm 14 tuổi làm cái gì?"

Tôi thật sự không hiểu lắm vì sao Tạ Luân lại đột nhiên nói với tôi cái này, nhưng vẫn thật thà đáp: "Không có, anh ấy biết tôi hoàn toàn không hiểu sinh vật, nên sẽ không chủ động tán gẫu với tôi mấy chuyện này."

Tạ Luân yên lặng mấy giây, sau đó nói: "Cậu ta lúc tám tuổi đã tự mình vào phòng thí nghiệm, chính là ở trong tòa nhà này, 14 tuổi cũng chính ở nơi này nhân bản ra một con chó Samoyed, cũng chính năm ấy phòng thí nghiệm Seoul của Hàn Quốc tuyên bố nhân bản chó thành công. Bọn họ tập hợp một nhóm nhóm thí nghiệm, mà lúc ấy chỉ là Yee tự làm nghiên cứu, thành công chậm hơn bên phòng thí nghiệm kia một tuần.

Tôi: ". . . . . ."

Anh ta ngẩng đầu hỏi tôi: "Cảm giác được chưa? Còn có thể cảm thấy cậu ta bình thường không? Anh ta nở nụ cười không rõ: "Cậu ta không phải người bình thường, mà là thiên tài chân chính, mà hiện nay trên thế giới nhân bản chính là lĩnh vực ưu tú nhất trong ngành khoa học."

Tôi: ". . . . . ."

Tạ Luân chăm chú nhìn tôi: "Sợ rồi?" Như là có chút hoài niệm nhẹ nhàng nói: "Năm đó Ung Khả biết cũng giống như cô vậy, bị dọa cho sợ đến nỗi tránh Yee ba tháng không dám đụng mặt." Anh ta lại hứng thu nói: "Còn cô thì sao? Sẽ ly hôn với Yee rồi trốn nhà bỏ đi? (bát bát: ghét rồi nhé, nghĩ Phi Phi nhà tui là ai mà cũng nghĩ tầm thường như con nhỏ Ung -.-!) Nhưng nghĩ lại mà xem." Anh ta thông tình đạt lý nói: "Nếu như một người có thể thao túng sinh mạng như vậy, có thể giống như ông trời vậy, cậu ta có thể sẽ không bao giờ có khả năng đổi xử với người khác một cách bình đẳng, trong mắt cậu ta, có lẽ cô với con cún Samoyed kia cũng không có gì khác biệt, quả thật rất đáng sợ."

Tôi nói: "Kỳ thực. . . . . ."

Thanh âm của anh nhẹ như gió thoảng: "Nhưng đây mới chính là thế giới của khoa học, cùng lắm thì là chúng ta với cậu ta không cùng một loại người, dù có sợ sệt mà trốn tránh thì cũng không có gì để chỉ trích. (bát bát: ai nói cho ta biết đi. Thật ra lão này mới là nv phản diện trong truyện này phải không? Ngỡ mình là nam thứ đam mỹ nhưng thật ra chỉ là nam phụ ngôn tình như Minh Thiên babe nói? Uổng công từ đầu truyện tới giờ ta vẫn nghĩ lão là nhân vật support =.=!) Đúng rồi, vừa nãy cô muốn nói gì ấy nhỉ?"

Bởi vì bị anh ta ngắt lời hai lần, tôi cũng định im miệng luôn, đột nhiên lại được anh ta cho phép nói, nhất thời ngơ ra, nghĩ mất ba giây mới nhớ ra mình vừa rồi là muốn nói gì, tôi nói: "Mới lúc đầu quả thật có bị làm cho kinh ngạc, dù sao tôi với sinh vật thật sự đều là mù tịt, chỉ biết là năm 1996 nhân bản ra con cừu đầu tiên, lại không biết hóa ra hơn mười năm trước chúng ta còn có thể nhân bản ra chó."

Tạ Luân nhìn tôi thật lâu: "Cô không thấy sợ hãi gì sao?"

Tôi không hiểu: ''. . . . . . Gì cơ?"

Anh ta dở khóc dở cười: "Tôi thấy cô không lên tiếng lại tưởng là bị dọa sợ rồi, còn nghĩ mai cô sẽ bỏ nhà trốn đi nữa, tôi có nên vào nhà nhận tội chịu đòn không nhỉ, Yee đúng là không phải không thể làm vậy đâu."

Tôi nói: "Hả, ý anh sợ là sao?" Tôi khoát tay áo một cái: "Sợ thì không, chỉ là bị giật mình, anh nói xem, Nhiếp Diệc với cái phương diện này ưu tú như vậy, nghĩ tới vạn nhất có một ngày anh ấy tâm huyết sôi trào muốn tán gẫu với tôi chủ đề này, tôi lại không biết đối đáp thế nào, trong lòng liền khoảng rồi."

Tạ Luân sửa lại: "Là hoảng rồi."

Tôi nói: "Ừ, hoảng rồi." Tôi hỏi anh ta: "Lẽ nào nói với anh ấy thật ra tôi còn không biết thời đại này còn có thể nhân bản chó? Này cũng không phải là chuyện gì khó mở miệng, quả thật chính là. . . . ."

Tạ Luân ôn hòa ngắt lời tôi: "Không chỉ chó đâu, mèo, chuột, bò, thỏ, la, ngựa đều có thể nhân bản, gần với con người nhất là loài linh trưởng hiện tại cũng có thể nhân bản rồi."

Tôi nói: "Anh xem, nếu là anh cũng có thể cùng Nhiếp Diệc tán gẫu về phương diện này." Nhất thời trong lòng như tro tàn: "Thật sự, anh ấy là một nhà sinh vật học vậy mà lại cưới về một người mù sinh vật học, thật là không thể chấp nhận được. Nếu như sau này anh ấy phải đi một buổi tụ họp nào đó về khoa học, mang theo tôi sẽ mất mặt vô cùng, không được, thực sự là không thể được a." Tôi càng nói càng sợ: "Tôi phải đi bổ túc kiến thức."

Tạ Luân ngăn cản tôi: "Không cần, nếu như sau này cậu ta tán gẫu cái này với cô, vậy thì cô cứ nói cho cậu ta biết thật ra mình không biết hiện tại nhân loại không chỉ có thể nhân bản cừu mà còn có thể nhân bản chó, tin tôi đi, không chừng cậu ta sẽ cảm thấy cô còn rất đáng yêu nữa."

Tôi nghiêm chỉnh nhìn anh ta: "Tạ thiếu, xin anh đừng có trêu ghẹo tôi, tôi bây giờ là thật sự vừa trải qua kinh khoảng, trước đây thật sự không biết anh ấy lợi hại như vậy mới dám múa may nói hươu nói vượn trước mắt anh ấy."

Tạ Luân lần nữa sửa lại tôi: "Kinh hoảng."(*) Lại gật đầu: "Nhìn cô nói chuyện là có thể cảm giác được cảm giác của cô lúc này rồi." Anh ta tận lực an ủi tôi: "Có điều cô thật sự không cần phải kinh hoảng, nếu như cậu ta từ đầu muốn cưới một người có thể cùng hắn trò chuyện về chủ đề này thì đã cưới Ung Khả rồi, cô xem đi, Ung Khả có thể kém cô về phương diện gì đây?"

(*) 惊慌 [jīnghuāng] là kinh hoảng, không hiểu sao ẻm Phi Phi lại cứ nói thành [jīngfāng]. Lần thứ nhất vốn định bơ rồi mà ẻm sai đến lần thứ hai làm ta cũng bó tay phải đi giải thích :))))

Tôi nói: "Tạ thiếu, tôi cảm thấy không giống như anh đang an ủi tôi, mà giống như đang đả kích thì hơn."

Tạ Luân liền nở một nụ cười: "Nhưng Ung Khả không có cái duyên phận với cậu ta như cô."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ngược lại anh ta lại trầm mặc.

Sau đó móc ra điếu thuốc, không châm lửa mà kẹp giữa hai ngón tay ngắm nghía hai vòng, sau đó lại cất trở lại: "Ung Khả lúc trốn tránh khỏi Yee ba tháng, còn trốn luôn tôi. Cô ta có lẽ cảm thấy hiện tại Yee không để ý đến cô ta là bởi ngày trước cô ta trốn tránh cậu ta, làm tổn thương Yee đi, cứ vậy thành chấp niệm trong lòng luôn."

Anh ta dừng lại nhìn tôi: "Sở dĩ nói với cô chuyện này là vì nghĩ Ung Khả nhất định sẽ tìm cô hỏi cái này, cô ta có lẽ sẽ muốn nhìn thái độ của cô, tôi cảm thấy mình nói cho cô biết trước vẫn là hơn để cho cô ta hỏi tới trước."

Tôi nghĩ mấy giây, đã dần hiểu rõ: "Cô ta là mốn xem xem người sau đó Nhiếp Diệc chọn có coi anh ấy là quái vật hay không?" Tôi cau mày nói: "Có thể là cô ta cũng học sinh vật học nên khi biết chuyện đó sẽ cảm thấy khủng khiếp đến mức nào. Nhưng tôi không biết mấy cái đó, không biết mức độ đáng sợ đến đâu, nếu như nói nhân bản tạo ra một sinh mệnh mới rất đáng sợ bởi vì sinh mệnh đó đối với người tạo ra nó không hề cảm thấy điều gì thần bí. . . . . . Vậy tôi cũng có thể sinh con này, cũng tạo ra sinh mệnh thì có phải là...."

Tạ Luân ho khan.

Tôi nói tiếp: "Mà việc sáng tạo ra một sinh mệnh cũng đâu phải là sẽ khinh thường sinh mệnh đó, tôi không biết là cô ta có phải coi phim khoa học viễn tưởng nhiều quá mà bị những tên khoa học gia biến thái kia ám ảnh hay không, nếu như cô ta hiểu rõ Nhiếp Diệc thì sao lại cảm thấy Nhiếp Diệc đáng sợ được, làm sao có thể nghĩ Nhiếp Diệc cũng sẽ coi cô ta như một con mèo hay con chó? Tính tình Nhiếp Diệc lý trí, chính trực ấm áp, cũng rất hiền lành. Tôi cảm thấy cũng không phải là do Nhiếp Diệc với tôi có duyên hơn là Nhiếp Diệc với cô ta, chỉ là tôi. . . . . ."

Tôi không nói tiếp. Chỉ là tôi có lẽ so với cô ta yêu Nhiếp Diệc nhiều hơn, một lòng muốn đi khám phá một Nhiếp Diệc chân chính có hình dạng như thế nào.

Tạ Luân im lặng rất lâu, tôi cũng không nói gì nữa. Trong sân lần nữa trở về trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Tôi lần nữa quay lại nhìn Nhiếp Diệc trong nhà kính trồng hoa, Nhiếp Diệc vẫn tựa người vào thành gỗ bên cạnh, trợ lý Chử đã ngồi xuống ghế mây, hắn cúi đầu lật xem tài liệu, đôi khi lại nói gì đó. Rất nhiều lần tối thấy Nhiếp Diệc đứng còn trợ lý Chử ngồi ghế báo cáo, trợ lý Chử từng cười nói với tôi: "Bởi vì Yee thông cảm cho tôi là người già." Một Nhiếp Diệc quan tâm săn sóc người khác như vậy, tôi không thể hiểu được vì sao lại có người cảm thấy hắn không biết trân trọng sinh mệnh.

Cuối cùng, Tạ Luân rốt cuộc mở miệng: "Lại nói, Nhiếp Phi Phi, cô cũng hiếu kỳ với chuyện của Yee với Ung Khả sao?"

Tôi nhìn ngọn núi phía xa nói: "Trước khi nói chuyện với anh quả thật là có chút hiếu kỳ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy những điều ấy đã là quá khứ rồi, quá khứ của ba người thế nào không còn quan hệ với tôi nữa. Quá khứ của chính mình là những việc mình trải qua, chính mình tham dự vào quá khứ của người khác là hồi ức, chính mình hoàn toàn không tham dự vào quá khứ của người khác, vậy chỉ có thể gọi là những gì đã qua thôi, những quá khứ của hắn với tôi với những gì đã qua này có gì khác nhau đâu?"

Tạ Luân lại im lặng một chút, đáp lời tôi: "Nhiếp Phi Phi, có phải những người làm nghệ thuật như cô đều sẽ có những cái quan điểm kỳ quái như vậy để ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình, thay đổi phương thức suy nghĩ, làm méo mó thâm tâm của chính mình?"

Tôi nói: "Làm méo mó, từ này nghe có hơi nghiêm trọng quá rồi, nói không chừng lại mới là thâm tâm thật sự được phát hiện ra thì sao?" Nói tới đây bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Này không được rồi, tôi lại cũng anh thảo luận tới mức độ triết học mất rồi, chờ một chút Tạ thiếu, anh chờ tôi chỉnh lại một chút rồi quay lại tiếp tục tán gẫu chuyện thế tục với anh."

Anh ta giơ tay ngăn tôi lại, cũng cười nói: "Không sao, cô có thể tiếp tục dùng đôi tai triết học đó nghe tôi kể một câu chuyện cũ ở mức độ thế tục." Anh ta dừng lại một chút: "Năm đó Yee với Ung Khả thật ra chưa từng có chuyện gì với nhau hết."

Tôi sửng sốt một lúc lâu, sau đó kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta.

Anh ta nghịch ngợm bao thuốc lá trong tay: "Khi đó tôi thích Ung Khả, Yee cũng biết, nhưng Ung Khả thích Yee nên năm tư đại học đã ngả bài với Yee, Yee không chấp nhận tình cảm của cô ta. Sau khi về Ung Khả nổi nóng với tôi, hỏi tôi tại sao lại thích cô ta, có biết là vì tôi thích nên đã phá hủy hạnh phúc của cô ta hay không." Anh ta cười cười: "Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy yêu thích một người lại có thể vừa thống khổ lại nhàm chán đến vô vị như vậy."

Ánh mắt anh ta phóng ra phía xa xa, bên đó có ngọn núi cô tịch nằm lẳng lặng giữa đêm đông: "Yee khi đó với Ung Khả có tình cảm gì không tôi không biết, tại sao không chấp nhận Ung Khả, ngoài lí do là vì tôi còn vì gì khác không tôi cũng không biết. Chúng tôi lại chưa bao giờ tán gẫu với nhau về chủ đề này."

Nói tới đây anh ta dừng lại, tôi cảm thấy có lẽ là anh ta đang chờ tôi bày tỏ suy nghĩ.

Tạ Minh Thiên nói anh trai cô ấy đào hoa, Tạ Luân nói Ung Khả cho anh ta biết thích một người vừa thống khổ lại vừa vô nghĩa. Tôi đại khái đoán ra có lẽ đây chính là lí do tại sao Tạ Luân sau này lại xử sự với chuyện tình cảm qua loa như vậy.

Tôi nghĩ một chút, nói với anh ta: "Tôi thật sự không tưởng tượng ra được anh với Nhiếp Diệc mà cùng nhau nói về chuyện này sẽ là cái hình ảnh gì, trước giờ trong mắt tôi luôn là một Tạ thiếu bá đạo ngồi vị trí tổng giám đốc, chuyện yêu đương đều là tùy tiện chơi đùa, làm sao có thể nói chuyện tình yêu chân thành. Anh với Nhiếp Diệc đều bận rộn như vậy làm sao có thời gian tán gẫu chuyện nữ nhân."

Tạ Luân lần này mới nở một nụ cười thật sự: "Cô nói không sai, nhưng chỉ có tôi là như vậy thôi. Nhiếp Diệc xác thực là không tán gẫu với tôi mấy chuyện nữ nhân, cậu ta chỉ nói chuyện với tôi về cô, vậy nên khi cậu ta và cô kết hôn ngược lại tôi lại không hề bị giật mình."

Lòng tôi trong nháy mắt run lên, cười nói: "Tôi với anh ấy gặp lần đầu tiên là tháng năm năm nay, sau khi ồn ào một trận liền bận rộn kết hôn, làm gì có chuyện gì mà nói, Tạ thiếu thật biết nói đùa."

Anh ta nhíu mày: "Thật sao?"

Tôi có chút hiếu kỳ hỏi anh ta: "Nhiếp Diệc nói gì với anh sao?"

Tạ Luân nói: "Cậu ta nói lựa chọn cô là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn." Một lát sau lại hỏi tôi: "Nhiếp Phi Phi, sao lại không nói gì nữa rồi? Nghe vậy mà lại không thấy cao hứng gì hết?"

Tôi nói: "Đúng vậy nha, anh nói anh ấy đối với tôi là tình yêu chân thành nhưng sao anh ấy không nói với tôi mà lại đi nói với anh?"

Tạ Luân kinh ngạc: "Tôi cảm thấy đây không giống như lời bộc bạch." Lại lắc đầu: "Xem ra Yee cái phương diện này thật là chẳng ra sao." Anh ta đồng cảm nhìn tôi: "Nhiếp thiếu phu nhân, cô thật đáng thương."

Tôi còn đang bối rối: "Nhiếp Diệc không muốn nói những lời này, nhưng nếu cảm thấy tôi được thì cũng phải nói cho người ta biết một câu chứ."

Tạ Luân đã bị tôi tẩy não, cùng bắt đầu tập trung cùng tôi thảo luận: "Bởi vì tôi hỏi cậu ta cô thế nào rồi, nhưng cô lại chưa từng hỏi có phải không?"

Tôi nói: "Ai lại tự nhiên đi hỏi vậy chứ."

Hắn chân thành kiến nghị: "Đêm nay cô thử một chút xem, trực tiếp mặt đối mặt hỏi cậu ta, cậu ta không nói nhất định là bởi vì cô không có hỏi, nếu như cô hỏi thì đương nhiên cậu ta sẽ trả lời, đàn ông so với phụ nữ luôn rất thẳng thắn."

Tôi lắc đầu: "Vậy không được, nghe giống như tôi đang chủ động lấy lòng anh ấy vậy. A, không đúng, sao tôi lại đi thảo luận với anh vấn đề như thế này, muốn thảo luận thì cũng phải đi tìm Tạ Minh Thiên a."

Tạ Luân thở dài: "Con gái các cô thật phiền phức." Lại cười: "Bởi vì tôi là tình thánh, nên cô theo tôi lĩnh giáo là chuẩn hợp lý rồi."

Sau khi tiễn Tạ Luân và Tạ Minh Thiên quay lại, Nhiếp Diệc và trợ lý Chử đã đi tới thư phòng, lúc thay vú Lâm đưa trà qua thì thấy họn họ đang mở cuộc họp video, trên màn hình có ai đó đang báo cáo: ". . . . . . Loạt thuốc mới nhất này vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, hơn nữa đã có vi khuẩn có thể kháng lại thuốc. . . . . ." (bát bát: thi thoảng sẽ bị gõ nhầm trợ lý Chử thành Chữ, nếu có ai đó thấy thì nhắc hộ ta hen, cả những lỗi chính tả khác cũng vậy.)

Nhiếp Diệc tựa người lên ghế xoay, trợ lý Chử ngồi một bên, phía bên kia ngọn núi gió lớn, còn có mấy cành cây thi thoảng gõ vào cửa kính.

Đặt chén trà xuống, tôi thuận miệng hỏi trợ lý Chử: "Còn bận tới khi nào?" Trợ lý Chử chưa kịp trả lời, Nhiếp Diệc đã nghiêng đầu nói: "Em ngủ trước đi, không cần chờ tôi."

Tôi nhìn đồng hồ để bàn, lẩm bẩm một mình: "Không phải đã nói là từ hôm nay sẽ bắt đầu nghỉ ngơi dài sao?"

Liền phát hiện ánh mắt Nhiếp Diệc đã rời qua, hắn chống cằm: "Không phải đi Thanh Hồ tức là nghỉ ngơi rồi."

Mấy người của phòng thí nghiệm còn đang báo cáo, tôi nhỏ giọng: "Suỵt, nói nhỏ thôi."

Trợ lý Chử cười nói: "Không sao, bọn họ không nghe thấy đâu."

Tôi liền lớn mật lên hẳn, chỉ vào mắt Nhiếp Diệc nói: "Tối qua chắc lại không ngủ đàng hoàng phải không, hôm nay còn bận rộn như vậy, anh xem, mắt còn bị thâm quầng cả rồi, sao lại liều mạng như vậy?"

Hắn vẫn chống cằm nhìn tôi: "Bởi vì phải kiếm tiền nuôi em."

Tôi nghiêm mặt nói: "Trách em tiêu hoang?"

Hắn đem ngón trỏ đặt trên môi: "Suỵt, Phi Phi, đừng ảnh hưởng tôi nghe báo cáo."

Tôi làm mặt quỷ, quay đầu lặng lẽ hỏi trợ lý Chử: "Mà hình như là anh ấy nói chuyện trước với tôi mà nhỉ?"

Trợ lý Chử cười gật đầu: "Đúng vậy đấy." Lại trêu chọc nói: "Có điều muộn như vậy mà cậu ấy còn đang kiếm tiền nuôi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì."

Tôi suy nghĩ một chút, rồi cười nói: "Bác nói đúng lắm."

Tắm xong, còn cẩn thận chuẩn bị nước nóng và quần áo ngủ cho Nhiếp Diệc, xong xuôi tôi mới đi sấy khô tóc rồi vào phòng chiếu phim, tìm kiếm nửa ngày mới chọn được một đĩa, ôm chăn rồi quấn ổ ngồi trên sô pha xem phim.

Lúc tỉnh lại thấy Nhiếp Diệc đang đứng trước ghế sô pha lau tóc, mặc bộ đồ ngủ tơ tằm tôi chuẩn bị cho hắn. Phim còn chưa chiếu hết, xem ra là cũng chưa lâu lắm.

Ánh sáng trong phòng nương theo ánh sáng từ bộ phim lúc sáng lúc tối. Đây là bộ phim từ năm 2015, kể về một thợ săn hoang dã trên đại lục của châu Mỹ, đạo diễn bộ phim dường như rất thích sử dụng ống kính thuyết minh những chi tiết nhỏ, toàn bộ cuộn phim sắc điệu tối tăm nặng nề, không gian hoang dã lại ác liệt.

Đại khái là bởi vì lời thoại quá ít, nên tôi mới xem chán đến mức ngủ thiếp đi.

Khi đó trên màn hình lại dùng ống kính wide, dưới ống kính là dãy núi Rocky phong cảnh tráng lệ. Nhiếp Diệc lau tóc ngồi xuống ghế sô pha hỏi tôi: "Sao lại ngồi đây ngủ thiếp đi?"

Tôi còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, co một chân lên, mang theo giọng mũi nói với hắn: "Anh ngồi dịch đây đi, ngồi như vậy không thoải mái đâu." Nói xong trực tiếp đem cả hai chân co lên, để cho hắn đủ không gian ngồi.

Hắn nhìn tôi một chút, tay kéo chân tôi, tôi ơ một tiếng, chân đã bị kéo qua gác lên đầu gối hắn. Tôi có chút tỉnh lại, theo bản năng rút chân về, miệng lại nói: "Đầu gối anh chịu được sao? Em nặng lắm."

Hắn dùng tay trái chỉnh tóc, một tay đè lại chân tôi: "Có phải em giờ muốn tôi khen một câu không nặng?"

Tôi trừng hắn: "Chê em nặng cũng vô ích, nhà em đều như vậy đấy, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không thể trả hàng."

Hắn lấy điều khiển chỉnh âm lượng phim nhỏ lại: "Tôi thấy cứ trực tiếp đem trả lại là được."

Tôi nói: "Trực tiếp trả lại thì sẽ mất một nửa gia sản cho em đó nha, anh phải suy nghĩ kỹ càng."

Hắn quay đầu nhìn tôi, phảng phất như phát ra từ chân tâm: "Em mắc vậy cơ à?"

Tôi nói: "Em nào có biết, từ khi gả cho anh lại thành có giá như vậy đó." Nói xong nhịn không được nhìn hắn: "Đều tại anh đánh thức em đấy, làm sao bây giờ, em bây giờ đã tỉnh hoàn toàn rồi."

Hắn kéo chăn xuống một chút che lại mu bàn chân của tôi: "Vậy cũng tốt, Tạ Luân vừa mới gửi tin nhắn qua đây, khuyên tôi thẳng thắn với em một điều, chúng ta có thể dùng thời gian này thảo luận một vấn đề. Vừa rồi ở trong sân em với Tạ Luân đã nói cái gì vậy?"

Tôi: "A. . . . ."

Hắn chỉ chỉ lên hai chén trà: "Nước tôi cũng chuẩn bị rất đầy đủ cho em rồi."

Trong lòng tôi rên rỉ mắng cái tên Tạ Luân thật bà tám, miệng lại nhanh nhảu nói: "Không có gì nha, đều là nói chuyện công việc của anh."

Hắn logic chặt chẽ: "Công việc của tôi có gì hay mà tán gẫu? Còn nói cái gì mà thẳng thắn với không thẳng thắn?" Hắn kết luận hộ tôi: "Ý tứ thẳng thắn, chính là phải thành thật thẳng thắn phải không?"

Lừa gạt một nhà khoa học có bao nhiêu khó khăn tôi sớm đã được lĩnh giáo, kỳ thực tôi cũng không biết vì sao phải lừa gạt hắn, nhưng đại não đã đi trước một bước, tôi nói: "Anh trước giờ không nói em biết lúc 14 tuổi đã nhân bản ra một con chó Samoyed nha, em thật sự là rất. . . . . ." Tôi chọn lựa từ ngữ để biểu thị cảm giác của nội tâm lúc này: "Thật sự là rất khiếp sợ, lúc Tạ Luân nói đến cái này thật sự cảm giác như mình đang nghe chuyện khoa học viễn tưởng vậy, anh xem, công việc của em anh đều hiểu rõ toàn bộ. Trong nhà chỉ có mình anh làm nhà sinh vật học nhân bản, còn vợ của anh thì vừa nghe hai từ này liền cảm giác là một chuyện khoa học viễn tưởng, thế này nghe có kỳ quái không? Thật sự là không được nha!" Nói đến đây tôi không khỏi căm phẫn sục sôi, nhưng bởi vì còn đang nằm nên phần cuối này có chút bị giảm đi khí thế rất nhiều.

Hắn hơi rũ mắt, một tay đặt trên đùi tôi, nhìn giống như đang rất chăm chú lắng nghe: "Em hứng thú với cái này sao?" Hắn hỏi tôi.

Tôi đưa ra một cái tay nói: "Anh kéo em lên cái đã."

Hắn liền lôi tôi lên.

Tôi ngồi xuống, dựa lên gối dựa đằng sau, bày ra tư thế cho một cuộc đàm luận dài, tôi nói: "Nói hứng thú. . . . . . Mặc dù hồi đại học chuyên ngành liên quan đến sinh vật biển nên sẽ học một chút về sinh vật học, nhưng bây giờ kiến thức liên quan đến sinh vật đã quên gần như toàn bộ, liên quan đến nhân bản chỉ biết có con dê núi Dolly. . . . . ."

Hắn nói: "Là cừu."

Tôi: ". . . . . .?"

Hắn nói: "Dolly là con cừu, lấy gen từ mẹ là một con cừu cái giống cừu Dorset Phần Lan, sau đó được chuyển sang một noãn bào chưa thụ tinh lấy từ một con cừu cái giống Blackface, con cừu sinh ra nó cũng chính là con cừu giống Blackface kia."

Tôi: "À. . . . . . Em vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?"

Hắn tư duy rất tỉnh táo: "Em nói liên quan đến nhân bản chỉ biết con cừu Dolly kia."

Tôi nói: "Khoan khoan, em đột nhiên quên mất là vì sao lại nói chuyện với anh về Dolly luôn rồi. . . . . . ." Tôi ôm chăn áy náy nhìn hắn nói xin lỗi: "Anh cũng biết em làm nghệ thuật, những người làm nghệ thuật chính là như vậy, không thể nói chuyện theo logic, nói qua nói lại một chút liền có thể dễ dàng bị lạc đề. . . . . ."

Hắn không có vẻ gì là bất ngờ, khoan dung nói với tôi: "Không sao tôi quen rồi, trước khi nói đến Dolly, em đã nói với tôi về hứng thú với mấy thứ về sinh vật."

Tôi nghĩ ngợi một lúc mới mạch lạc lại, nói: "Đúng rồi nha, hứng thú, anh hỏi em có phải cảm thấy hứng thú mới hỏi anh vậy không. Không có đâu." Tôi liếm môi một cái: "Khả năng em nghĩ hơi xa, chính là em cảm thấy nếu có một ngày em tiếp đón khách thay anh là bạn bè hay đồng nghiệp chẳng hạn, nếu các anh nói về mấy thứ nghiên cứu này, em lại cái gì cũng không hiểu, các anh nói cái gì em cũng bị ngạc nhiên hết nửa ngày, nhất định sẽ làm anh mất mặt lắm?" Tôi buông thõng tay: "Anh xem, liên quan đến tri thức căn bản về nhân bản vẫn là Tạ Luân giúp em biết thêm, anh ta nói sinh vật học hiện đại đã có thể nhân bản rất nhiều loài sinh vật, đến cả gần gũi nhất với con người là loài linh trưởng còn có thể nhân bản rồi."

Hắn đưa nước cho tôi: "Em cũng có thể."

Tôi kinh ngạc cầm chén nước: "Gì cơ?"

Hắn nói: "Con người cũng có thể được nhân bản!"

Tôi nói: "Người? Có thể được nhân bản rồi? Bây giờ sao?"

Tạ Luân nói không sai, Nhiếp Diệc có khả năng cảm thấy tôi không biết gì thật đáng yêu, khóe miệng nâng lên lộ ra ý cười: "Đã sớm có thể rồi."

Tôi sửng sốt ba giây: ". . . . . . Anh chính là vẫn luôn nghiên cứu cái này sao?" Nhất thời suy nghĩ có chút cổ quái hỏi hắn: "Hay là. . . . . . còn từng làm thí nghiệm rồi?"

Nét cười của hắn giảm mất một nửa, tỉnh táo nhìn tôi, một lát, hắn nói: "Nếu như tôi nói đã từng rồi, em sẽ cảm thấy tôi đáng sợ sao?"

Tôi cũng nhìn hắn. Bộ phim đã kết thúc, màn hình dừng lại ở giây cuối cùng, trong phòng ánh sáng cũng trở nên lờ mờ. Hắn ngồi tựa lên sô pha, tóc đã khô một nửa, mặc bộ quần áo ngủ tôi chuẩn bị cho hắn, ánh mắt bình tĩnh, tay phải cầm chén trà kiên nhẫn chờ đợi tôi trả lời.

Tôi kỳ thực có chút không hiểu ra sao, tại sao bọn họ lại cứ phải chấp nhặt chuyện này là đáng sợ hay không đáng sợ, lẽ nào với chuyện này tôi thật sự nên sợ hãi? Tôi bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, đi sang ngồi gần hắn hơn, mu bàn chân dán sát với đầu gối hắn.

Hắn đơ ra một lúc: "Nhiếp Phi Phi, chân em rất lạnh."

Tôi dữ dằn nói: "Vậy nên anh phải làm ấm cho em, không cho tránh." Hung hăng xong lại cười lên, chủ động nắm chặt lấy bàn tay hắn. Ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay dù là lúc nào cũng rất ấm áp. Tôi nói: "Không đáng sợ, có thể là bởi vì em quá ngốc nghếch, không biết được chuyện này có cái gì để sợ sệt, Tạ Luân cũng hỏi có hay không sợ hãi, nhưng vì sao lại phải sợ?"

"Bởi vì," hắn trả lời tôi, "Dưới cái nhìn của họ, những khoa học gia yêu thích khám phá những điều huyền bí, mà các nhà khoa học gia ưu tú thông thường chỉ tôn thờ khoa học lý luận. Khoa học lý luận chính là khoa học bản thân, khoa học bản thân thừa nhận khoa học giao cho nhân loại quyền thăm dò cực hạn và những lợi ích cuối cùng. Loại quyền lợi này vượt qua cả luân lý của thời đại, và hầu như là nó cũng phản lại luân lý của xã hội."

Tôi nói: ". . . . . . Anh nói vậy em càng không hiểu được, em học nhân văn, chỉ có tư suy bằng hình ảnh, không có tư suy logic, anh lấy ví dụ đi."

Hắn suy nghĩ một chút, không biết nghĩ đến cái gì, cau mày nói: "Có thể một ngày tôi nổi nhiệt huyết muốn tạo ra một nhân bản của em, sau đó giết chết em, nhưng bởi vì tổ hợp gien trong nhân bản của em với em hoàn toàn giống nhau, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này, mà có phát hiện đi chăng nữa thì pháp luật cũng không có cách nào định tội và đưa ra mức hình phạt cho tôi, bởi vì có thể nhân bản đó của em chưa chắc đã thực sự là em." Hắn nhìn tôi: "Hiện tại đã cảm thấy đáng sợ chưa?"

Tôi nói: ". . . . . . Anh sao lại phải nhân bản em rồi giết chết em là người bây giờ đang nói chuyện với anh?"

Hắn nói: "Bỗng nhiên nổi hứng."

Tôi nói: "Sao lại có cái loại nổi hứng liền đi làm chuyện như vậy?"

Hắn nói: "Không biết, có lẽ bọn họ cảm thấy khoa học gia chính là những kẻ điên như vậy."

Nhưng điều này thật sự kích thích lòng hiếu lỳ của tôi, tôi hỏi hắn: "Cái nhân bản kia có thể đem em hiện tại sao ra y hệt không? Cũng sẽ quan tâm anh, bảo vệ anh, kể chuyện cười chọc cho anh vui, còn có thể so với em càng trẻ trung xinh đẹp hơn?" Nói tới đây lại tự làm mình ngây ngẩn: "Chờ chút, tuổi trẻ xinh đẹp?"

Hắn nói: "Cái này còn phụ thuộc vào tế bào. . . . . ."

Tôi nhanh chóng nói: "Không được, so với em lại trẻ trung xinh đẹp hơn là tuyệt đối không được, tuyệt đối. . . . . ."

Hắn nắm lấy tay tôi, âm thanh rất nhẹ: "Phi Phi, tôi chưa từng thử, cũng sẽ không đi thử."

Tôi mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hiểu được hắn là muốn nói mình chưa từng đi nhân bản một người nào cả, cũng sẽ không thử. Tôi nhìn tay hắn, một lúc lâu, tôi nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh là trong phòng cá cảnh nhiệt đới ở nhà anh, lúc ấy anh đứng dưới bóng cây tán vĩ quỳ, mặc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên, ngón tay chỉ chỉ hỏi em tên mấy con cá, lúc ấy em thật sự đến hình dáng của anh thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng trong lòng vẫn cảm thán tay người này thật đẹp. Khi đó cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại nắm tay em."

Tôi ngẩng đầu cười hỏi hắn: "Em lại lạc đề rồi? Em chỉ là muốn nói, Nhiếp Diệc, cứ cho là anh từng thử em cũng sẽ không sợ, em sẽ không cảm thấy anh là người điên. Anh làm gì cũng nhất định đều là có lý do của mình."

Một hồi lâu không thấy hắn lên tiếng, tôi gọi hắn: "Nhiếp Diệc?"

Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần: "Sao?"

Tôi mím môi hỏi hắn: "Sao anh không nói gì?"

Hắn cầm chén trà đặt lại lên bàn, chén đặt lên mặt bàn vang lên tiếng lách cách thanh thúy, vẻ mặt tựa như đang suy tư: "Vậy nên chuyện đêm đó, em vẫn còn nhớ?"

Tôi ngây ngẩn một hồi: "Tối hôm nào?" Trong nháy mắt lại hiểu được, tôi nói: "A, tối hôm ấy hả. Bởi vì hiếm thấy có người mặc áo sơ mi trắng đẹp như vậy mà."

Hắn cong cong khóe môi: "Nhưng em mặc cái váy vàng đó thì lại xấu tệ."

"Cái váy màu vàng khè đó. . . . . ." Tôi nghĩ lại, quả thực là mẹ tôi vì sợ tôi bị nhìn trúng, mới đặc biệt cho tôi mặc bộ lễ phục màu vàng khè xấu kinh người như vậy. Tôi nói: "Vậy sao anh còn bắt chuyện với em?"

Hắn cười: "Có thể là do mắt không tốt."

Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn, ra vẻ tụt hứng: "Cả buổi tối nay em đều là nói lời khích lệ anh, nhưng anh lại đi đả kích em như vậy, đã không còn cách nào nói chuyện vui vẻ với anh nữa." Nói xong liền đứng từ ghế salon lên: "Cứ vậy đi nha, em muốn đi ngủ rồi. . . . . ."

Hắn ngắt lời tôi, đưa tay phải lên: "Kéo anh."

Tôi bắt bẻ hắn: "Đấy, đả kích em cả buổi tối mà vẫn còn mặt mũi làm nũng với em nữa."

Kỳ thực tôi mới là người như vậy, mỗi lần oán giận đều sẽ làm nũng. Nếu Khang Tố La biết được không biết sẽ cười nhạo tôi bao lâu, cô ấy nhất định nói, Nhiếp Phi Phi, bồ tàn ác như vậy lại có thể có lúc làm nũng?

Nhưng là Nhiếp Diệc nói nhớ tôi, tối qua thật sự đã nói với tôi như vậy. Mặc kệ là bình thường hắn ra sao, sau khi hắn nói câu nói ấy, khiến tôi muốn ngay lập tức dành hết mọi ôn nhu cho hắn, làm sao còn ngại dung túng cho hắn, làm sao còn ngại quý trọng hắn đây. Cảm thấy đều vĩnh viễn không đủ nhiều.

Tay phải của hắn vẫn vững vàng dừng lại giữa không trung, tay áo trượt ra một đoạn, lộ ra cánh tay thon dài. Ánh sáng vô cùng tối, từ chỗ tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn rơi vào tôi chưa từng rời đi.

Tôi lắc đầu cười, đứng đó vươn tay trái ra. "Đến đây nào," tôi nói, "Làm nũng cũng được, ngày hôm nay chắc cũng mệt rồi."

Hắn nắm chặt tay tôi: "Đúng vậy a."

Đang muốn kéo hắn lên, tay lại đột nhiên bị kéo, sức mạnh này quá đột ngột, khiến tôi chưa kịp phản ứng lại đã rơi xuống ghế sô pha. Lúc ngã xuống còn kéo theo chén trà trên bàn, một tiếng vang lên, nước trà bắn lên mu bàn chân, có lẽ còn làm ướt cả gấu quần.

Tôi vẫn chưa hết sợ nhìn tay hắn, lại phát hiện mình lúc này bị lôi kéo khiến cả người đều ngồi quỳ trên đùi hắn, không thể tin được hỏi hắn: ". . . . . . Anh có thật là mệt không đấy?"

Ánh sáng tuy lờ mờ nhưng ở cự ly gần như vậy đã đủ để nhìn rõ vẻ mặt hắn, tựa như sóng ngầm mãnh liệt lại tựa như không có chút rung động nào, hắn hơi ngửa đầu nhìn tôi: "Em thấy sao?"

Tôi nói: "Em cảm thấy. . . . . ."

Nhưng đây cũng không giống là câu hỏi, hắn dường như không hề có hứng thú với đáp án của tôi. Eo bị hắn chế trụ, cả người bị cánh tay kia mạnh mẽ ép dán sát vào người hắn. Hắn luyện Taekwondo, yêu thích việt dã, chưa bao giờ là thư sinh yếu đuối cả.

Vải lụa tơ tằm cực kỳ mỏng, toàn thân đều bị nhiệt độ nóng bỏng vây quanh, mặt tôi đỏ lên. Nhưng nghĩ trước giờ tôi vẫn luôn gần gũi với hắn, còn muốn ăn đậu hũ của hắn, liền những giãy dụa tượng trưng cũng bị bỏ qua, trực tiếp thuận thế dựa lưng vào ghế sô pha ở bên trái, một tay vòng qua cổ hắn, một tay đặt trên vai hắn, khiến cả cơ thể đều dán lên người hắn.

Sau đó cảm giác được môi hắn đã tiến tới.

Tôi chống đầu gối hai bên đùi hắn, tư thế này cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn khiến tôi hơi trấn định lại, nhưng trong nháy mắt đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể vận hành được nữa. Chỉ là cảm thấy một đôi môi đang ôn nhu trằn trọc trên xương quai xanh, dừng lại một chút, sau đó lại trườn đến cổ.

Kỳ thực tôi không biết đó là lướt qua hay là hôn, khi tôi ý thức được đó là môi của Nhiếp Diệc, cùng với động tác kia có thể gọi là loại hành động thân mật, mỗi một nơi cùng hắn đụng chạm đều như có dòng điện chạy qua, còn có lạnh lẽo ở tận cùng nóng rực, thật khiến người ta không thể nào hiểu rõ đó rốt cuộc là loại tiếp xúc gì.

Áo ngủ bị vén lên. Chúng tôi từng hôn môi rất nhiều lần, cũng có thân mật hơn một chút, nhưng như thế này thì là chưa bao giờ. Tiếp theo sẽ phát sinh gì đây? Là gì đây?

Nhiệt độ trong phòng đã có thể thiêu cháy luôn tôi rồi, tôi nhớ là cửa sổ sát đất có để lại một khe hở nhỏ. Gió núi tựa hồ xen với tiếng bồ nông vang vọng, từng chút từng chút len lỏi vào trong phòng, còn có tiếng loạt xoạt nhẹ nhàng của trang sách bị gió lật đi. Lúc này đã bắt đầu vào đông, màn đêm phi thường mềm mại yên tĩnh. Tôi nghĩ tới hắn từng hỏi muốn đi trăng mật ở đâu, kỳ thực với tôi nơi nào cũng được, chỉ cần là nơi giống như thế này, chỉ có riêng hai chúng tôi.

Tất cả những điều này đều là tưởng tượng của tôi, đều là khát vọng của tôi, nhưng liệu rằng nó có phải cũng chính là tưởng tượng, khát vọng của hắn không?

Tôi nghe được thanh âm của mình, run rẩy và đè nén, tôi nói: "Nhiếp Diệc, anh đã nghĩ kỹ chưa?"

Ngón tay của hắn nắm chặt cằm tôi để tôi có thể cúi đầu hôn hắn, kể cả nụ hôn ngày hôm nay cũng không giống, như là có phần mạnh bạo hơn rất nhiều, mười phần xâm lược, nhưng đôi khi vẫn sẽ có nét ôn tồn tao nhã. Đôi môi hắn tạm thời tách ra, hỏi tôi: "Em nói. . . . . . . nghĩ cái gì?" Âm thanh cực thấp, tiếng hắn bình thường vốn dĩ đã cực kỳ dễ nghe, lúc này lại càng mê người.

Tôi liều mạng kéo lí trí của mình về, quyết tâm hỏi cho xong vấn đề này: "Anh không phải đã nói, thụ tinh trong ống nghiệm là được rồi sao? Cùng em. . . . . . anh thật sự có thể?"

Động tác của hắn đình trệ một lúc, đột nhiên dừng tay, một lát sau tay cũng rút khỏi eo tôi, để lại tôi dựa trên vai hắn kịch liệt thở dốc. Dường như khi kéo tôi ngồi xuống đùi mình cũng là không có chuẩn bị từ trước. Cổ áo tôi bị mở ra, mất ít nhất mười giây để bình ổn lại, lúc này tay hắn vẫn đỡ lấy eo tôi, nhưng lại không tiến thêm bước nữa, đáy mắt có vẻ khó xác định. Một lúc lâu sau hỏi tôi: "Tôi nghĩ kỹ rồi, em chưa nghĩ kỹ sao?"

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng thanh âm lại hơi khàn khàn, nhiệt độ từ bàn tay đỡ tôi cũng không bình thường. Có lẽ lúc này tôi cũng không bình thường như hắn vậy, nhưng tôi không biết. Tiếng bồ nông đã trở nên xa xôi, gió trong rừng, tiếng rít gào cũng trở nên xa xôi.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ gò má hắn, quần áo xốc xếch vô cùng không ra dáng, quần áo của hắn ngược lại vẫn còn chỉnh tề trên người. Ngón tay tôi theo cổ hắn trượt đến xương quai xanh, có lẽ là nhiệt độ trên tay tôi cũng thật sự quá nóng bỏng, khiến cho hô hấp của hắn có chút trở nên bất ổn.

Tôi tới gần hắn, hơi thở đều nóng rực, tôi nói: "Em không có chuyện gì cần phải nghĩ kỹ cả, chuyện gì cũng không cần, Nhiếp Diệc, em đã nói từ trước rồi phải không, anh có rất nhiều giới hạn còn em thì không. Vậy nên vấn đề này nên suy nghĩ kỹ càng chỉ có anh mà thôi." Tôi càng tiến gần hắn hơn, thời điểm mở miệng quả thực vô cùng mê hoặc, tôi hỏi hắn: "Anh nói mình đã nghĩ kỹ càng, là đã kỹ càng chuyện gì vậy?"

Hắn thấp giọng: "Em hi vọng tôi nghĩ kỹ càng cái gì?''

Em hi vọng anh yêu em, nhanh nhanh yêu em. Nhưng tất nhiên tôi không nói ra.

Hắn nhìn tôi. "Phi Phi," hắn nói, "Tôi nghĩ là muốn cùng em có một đứa con."

Tay tôi run lên, không cẩn thận ấn tới điều khiển bên cạnh. Tiếng hát từ trong loa đột ngột truyền ra, giống như là dựa theo tình hình hiện tại của tôi mà hát lên: ". . . there is no turning back."

Đầu tôi nóng lên, áp sát hắn: "Anh có nghe thấy không, hiện tại đã không còn đường rút lui rồi."

"Em không muốn sao?" Hắn hỏi tôi, tiếng nói này cũng theo tiếng hát nhẹ nhàng hơn, trầm thấp hơn. Bất kể là ca sĩ đang hát kia hay là hắn, đều như sợi lông nhỏ mà lướt qua tim tôi, không khí trong phòng vì thế mà cũng trở nên gợi tình hơn.

Muốn, dĩ nhiên là muốn. Nhưng tôi hoàn toàn quên mất phải trả lời.

Đầu óc đã bị đốt cháy hoàn toàn, tôi hôn lên cổ hắn, từng nụ hôn vụn vặt không có tiết tấu. Tay trái chế trụ cánh tay hắn, không để cho hắn động, đường nhiên dù bất kể là thể lực hay thể trạng tôi đều không thể thực sự lại hắn. Hắn để mặc cho tay phải tôi chế trụ, tay trái tự do cũng hoàn toàn không có động tác gì khác, tôi nghĩ này thuần túy là phối hợp theo tôi. Tôi không có kinh nghiệm gì hết, chỉ là dựa vào bản năng mà hôn hắn, dùng ngón tay lướt nhẹ trên cơ thể hắn, nhất thời cũng không để ý xem phương thức ngây ngô này có khiến cho hắn buồn cười hay không. Tôi lại còn từng bốc phét với hắn, nói mình là bản năng động vật. Hắn tùy ý cho tôi trêu chọc. Nhưng ngay khi tay phải tôi thăm dò vào áo ngủ của hắn, nhẹ nhàng xoa lưng, hắn đột nhiên cắn môi dưới của tôi. Ngay sau đó là mãnh liệt hôn trả lại.

Lúc bị hắn đặt trên ghế salon tôi mới phát hiện ra trên trần nhà không hoàn toàn kín lại, có thể nhìn thấy một khoảng trời đầy sao. Đột nhiên bị đè xuống như vậy tôi lại không bị dọa, mà còn muốn tiến tới cổ hắn. Hắn cười, một tay ngăn tôi lại, hơi ngồi thẳng dậy, một tay khác đặt trên cúc áo muốn mở ra. Tôi mơ màng nhìn hắn, nhìn phông nền đầy ánh sao sau lưng hắn.

Tiếng hát khàn khàn vẫn còn đang tiếp tục.

(?)

Đồng hồ báo thức vang lên một hồi lâu, tôi mơ hồ tỉnh lại, nhắm mắt tắt báo thức, không gian yên tĩnh trở lại, tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn đèn giường đang yếu ớt sáng ở đầu giường. Ngây ngẩn đến nửa ngày mới đột nhiên tỉnh lại, rất nhiều hình ảnh đồng loạt tràn vào đầu.

Tôi sửng sốt, nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đem Nhiếp Diệc ăn sạch rồi. (bát bát: thế cơ ^v^!)

Sau đó đầu lại trống rỗng.

Trên trần nhà có một chùm đèn bằng gỗ mộc, ánh sáng ảm đạm, phảng phất như có những tia sáng dài le lói. Cửa sổ không đóng kỹ, trong không khí còn có chút lạnh, còn có sự tươi mới ẩm ướt đặc trưng của rừng núi. Tiếng chim hót xuyên qua lớp không khí ướt át tiến vào nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng chim hót vang, trái lại càng khiến cho bình minh nơi này trở nên tĩnh mịch.

Phía sau truyền đến nhiệt độ của một người khác nữa, còn có một cánh tay vắt qua eo, cảm giác này thật sự rất mới mẻ.

Tôi đem toàn bộ sự việc nhanh chóng tổng kết lại, sau đó trong lòng nói với chính mình: "Hời to rồi Nhiếp Phi Phi."

Ngừng hai giây, từ đáy lòng lại tiếp tục nói: "Lại thật sự ngủ đi mất, giỏi lắm Nhiếp Phi Phi."

Tinh thần đã kéo lại được không ít, tôi dè dặt xoay người đối mặt với Nhiếp Diệc, cũng không biết lấy đâu ra can đảm và dũng khí, hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng hay e thẹn, một tay không nhịn được vươn tới. Đèn ngủ bị tôi ngăn lại, chừa lại một mảng mờ nhạt, dưới bóng tối không thể nhìn rõ Nhiếp Diệc, chỉ có thể cảm giác được hô hấp hắn đều đều bên tai. Tôi tới gần hơn, động tác cẩn thận khiến cho cả cơ thể đều kề sát vào lồng ngực của Nhiếp Diệc, cảm giác như nhiệt độ cơ thể của hắn đang từng chút từng chút một truyền sang tôi.

Có ai đó đã từng nói một câu như thế này, mới bắt đầu chỉ muốn một vòng ôm, cuối cùng không cẩn thận lại có thêm một nụ hôn, sau đó là cả cơ thể. . . . . . Đây chính là lòng tham và dã tâm tạo ra bởi ái tình. Nhân sinh hết thảy vui vẻ đều là cầu cũng không được, nhân sinh hết thảy thống khổ cũng đều là không cầu mà tới, muốn mà không có được căn nguyên chính là do cảm thấy không đủ. Gia huấn nhà tôi chính là biết đủ thì sẽ được vui vẻ, mỗi ngày tôi đều hận không thể nhắc nhở chính mình 800 lần, nụ hôn tại hội quán Hồng Diệp đó cùng Nhiếp Diệc là đã vượt quá, tất cả đều là trời cao ban ân, mỗi một điều có được đều phải quý trọng, hơn nữa còn phải biết ban ân rồi cũng sẽ có điểm cuối.

Nhiếp Diệc vẫn ngủ rất say. (bát bát *lúc đọc lại*: ủa ta dịch câu này khi nào vậy, không có ấn tượng gì cả :v)

Lịch trình hôm nay cần phải dậy sớm, tôi tham lam dán vào hắn một lúc mới quyết tâm rời giường. Giống như một kẻ trộm mặc lại quần áo tử tế, lại rón rén đóng cửa sổ, vén rèm  để che lại phòng chiếu phim kín như bưng, trở lại đem đèn ngủ vặn tối hơn, rón rén đóng cửa lại, lúc này mới vòng vèo đi vào phòng dành cho khách rửa mặt.

.

.

CP: Thật ra ta chỉ muốn hỏi là con samoyed kia hiện tại ở phương trời nào rồi? :))))

p/s: Hiện tại ta cũng đang nuôi một em samoyed, tự nhiên cảm thấy tự hào ghê :3

P/ss: Ta trong lúc dịch truyện không thích ngắt giữa chừng, điện thoại thì đặt chế độ im lặng. Hôm nay dịch 12200 từ hết 8 tiếng, liền bỏ ăn trưa. Chỉ một cái loa và một youtube, bật nhạc và điên cuồng gõ chữ trong suốt 8 tiếng, lại thêm nửa tiếng đọc lại soát lỗi.

... Thật ra cuối cùng ta chỉ muốn nói là ta sắp đói chết rồi, thôi đi ăn đây :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro