Chương 104: Thương nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

Chỉ đăng tại: Wattpad, au: Bonfanfic

..//..

Thương tích này không nằm ngoài dự đoán của Vương Nhất Bác. Trước khi bước vào Kim tự tháp, y biết bản thân sẽ phải đối mặt với thế lực gì. Kẻ có năng lực trao đổi ngang hàng với Tư tế Husani Yibo, chắc chắn cũng phải gần với ngưỡng của thần. Chỉ là y không thể ngờ, thế lực ấy hiện giờ đang trở thành một thể thống nhất với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, cố nhấn giọng thật rõ:

- Ngày nào tôi chưa có hậu thế, thì các người sẽ không để tôi chết, đúng không?

Chỉ một mình Tiêu Chiến ở đây, nhưng Vương Nhất Bác lại gọi "các người", bởi y biết, Tiêu Chiến hiện tại chỉ là thực thể của tất cả Tội hồn trong Kim tự tháp này, là đại diện cho sức mạnh của con rắn khổng lồ đang ẩn mình trong bóng tối kia.

Sở dĩ Vương tử dùng cách thức cực đoan ấy là bởi y đã nhận ra, suốt hành trình từ tầng 1 đến đây, Kim tự tháp luôn dùng mọi cách để y tránh xa đoàn khảo cổ. Tiêu Chiến cũng tham gia vào âm mưu ấy, muốn đẩy y ra xa đoàn. Mỗi khi Vương Nhất Bác cứu họ, trái tim sẽ thắt lại đau đớn. Y cũng không thể chạm vào thanh giáo của thần Seth, là vật có khả năng ngăn cản Tội hồn giết người. Rõ ràng với sức mạnh nghịch thiên đang có, con rắn kia hoàn toàn có thể giết chết Vương tử, đâu cần dùng nhiều cách phức tạp để tách y ra khỏi đoàn?

Chỉ có một lý do duy nhất, nó cần trái tim của y.

Y chưa có hậu thế, vì thế chưa thể dâng tim. Nếu y chết, vòng tuần hoàn moi tim của gia tộc họ Vương sẽ chấm dứt. Cho nên, khi Vương tử dùng mạng sống của mình ra đe dọa, mọi hành động tàn sát của Tội hồn buộc phải ngừng lại.

Bao năm ngự trị nắm quyền sinh sát, hôm nay lại bị chính con mồi của mình uy hiếp đe dọa, con rắn quỷ dĩ nhiên không kịp trở tay, nó bị đánh đến nỗi không thể hiện nguyên hình, tan biến trong phút chốc.

Tiêu Chiến vẫn không trả lời, bóng rắn khổng lồ phía sau hắn đã bắt đầu tụ lại thành hình, chiếc lưỡi đỏ lập lòe ẩn hiện.

Sự im lặng đó khiến Vương Nhất Bác không thể đưa ra phán đoán bước đi tiếp theo của Tội hồn này. Sau một hồi trầm ngâm, y quyết định gọi ra một cái tên:

- Là anh đã thức tỉnh, đúng không... Kazemde Zhan?

Hai mắt Tiêu Chiến bỗng mở trừng trừng, vẻ mặt ngỡ ngàng hoang mang.

Vương Nhất Bác chờ đợi, nhưng người trước mặt vẫn bất động, y cố gọi thêm lần nữa:

- Đúng là anh, phải không?... Tiểu Tán?

Hai tiếng "Tiểu Tán" vang lên khe khẽ trong không gian vắng lặng, cơ thể Tiêu Chiến run bần bật, không ngừng lắc đầu.

- ... Im đi!!

Tiêu Chiến chật vật thốt ra hai từ không rõ ràng. Sau đó lại bắt đầu ôm đầu gào lên:

- Im đi!! Đừng gọi ta! Đừng gọi tên ta!!!!

Quyền năng xung quanh Tiểu Tán đang có dấu hiệu bùng phát, Vương Nhất Bác lo lắng anh ta lại bị kích động mất kiểm soát. Nhưng nếu ký ức của Tiểu Tán thức tỉnh, chắc chắn có thể nói chuyện được với anh ta, còn hơn là đối diện với kẻ điên hiện giờ. Vì vậy, Vương Nhất Bác nhấn giọng rõ ràng:

- Tôi biết là anh. Tiểu Tán! Chúng tôi đến để cứu anh!

- Cứu ta??? Haha.... Hahahah...

Tiểu Tán bật cười tự giễu trong nỗi thống khổ rồi trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt đầy căm phẫn:

- Ai có thể cứu ta? Là ai?... Ngài không đến, thì ai có thể đến?... Là ai hả?

Tiếng gào thét của Tiểu Tán như khát cầu một lời giải đáp. 2000 năm, anh ta đã chờ 2000 năm, người phải tới đáng lẽ đã tới, người không muốn tới thì vĩnh viễn không xuất hiện. Tiểu Tán chờ đợi trong vô vọng, lời hứa ngày ấy chỉ còn anh ta nhớ đến mà thôi.

- Ngài đi rồi... Ngài quên mất rồi... Hức... Haha...

Vương Nhất Bác lặng nhìn Tiểu Tán điên cuồng mất trí, xem ra cách khơi gợi của y đã phản tác dụng. Tiểu Tán càng cuồng quẫn hết khóc lại cười bao nhiêu, thì bóng rắn lại tiếp tục bành trướng bao phủ lối đi tràn đầy tử khí bấy nhiêu.

Vương Nhất Bác nhận ra tình hình không ổn. Bóng đen càng vươn xa, đoàn khảo cổ càng nguy hiểm. Nhưng thanh gõ đã chạm tới tim y rồi, nếu tiếp tục đâm sâu nữa có thể y sẽ thật sự không cứu nổi. Phải làm thế nào?

Vương tử không có thời gian để chần chừ, tính mạng mọi người ở trong tay y, tính mạng của y cũng vậy. Trái tim đau đớn trong lồng ngực đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Nhưng Vương Nhất Bác không còn lựa chọn, y chỉ có thể mạo hiểm thêm một lần nữa, ấn sâu thanh gõ vào một chút, có lẽ sẽ ngăn được con rắn quỷ kia...

Khuôn mặt Vương tử tái xanh, đôi môi nhợt nhạt không còn khí sắc. Ngay khi Vương Nhất Bác bắt đầu ấn thanh gõ, quyết định đánh cược với chính sinh mạng của mình, thì đột nhiên Tiểu Tán ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ long lanh ấy đang trân trối nhìn y, thổn thức nói:

- Cậu... cậu... đừng làm như vậy nữa...

Vương Nhất Bác bàng hoàng sửng sốt, nhìn hàng lệ chảy dài cùng ánh mắt tha thiết ấy. Gương mặt đó quen thuộc vẫn mang nét ngây dại, điên cuồng, nhưng đâu đó lại phảng phất vẻ nhu hòa của Tiêu Chiến mà y yêu thương. Đó rõ ràng là Tiêu Chiến, không phải Tiểu Tán. Chẳng lẽ hắn còn sống ư? Ý thức của hắn vẫn tồn tại trong thân xác này, vừa rồi, là chính hắn nói với Vương tử?

Có phải Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn thấy? Vẫn luôn đau lòng vì Vương Nhất Bác đúng không? Nhìn thấy y vì đánh mất hắn, bất chấp tất cả mà hủy hoại chính mình đúng không?

Vương Nhất Bác ngỡ ngàng nhìn chăm chú, người mang dáng hình Tiêu Chiến cũng thiết tha không rời mắt khỏi y. Khoảng cách giữa họ chỉ bằng một sải tay, lại như đôi bờ ly biệt. Vẫn thân xác ấy, vẫn gương mặt ấy, nhưng chẳng còn thuộc về nhau nữa rồi.

Không biết từ lúc nào, đôi mắt Vương Nhất Bác đã ngân ngấn ánh nước.

Tiêu Chiến quả thật đang đấu trí với Tiểu Tán, hắn ra đi không nhắm mắt, sao có thể cam lòng chịu chết như vậy. Hai luồng tư tưởng mạnh mẽ kích động trong một thân xác, cơ thể Tiêu Chiến ngã xuống sàn, quằn quại ôm đầu gào thét.

- Aaa... aaaaaaaaa....

Cùng với tiếng kêu thất thanh đó, trên trần tầng 4 vọng xuống từng tiếng sấm gầm, đùng đoàng xen lẫn một vài tia sét. Hầm bậc thang ầm ầm tiếng nước, chẳng mấy chốc đổ xuống nơi này.

Nước tuôn xối xả, lực siết mạnh bạo tràn đến như lũ quét, Vương Nhất Bác bị đẩy đi một đoạn. Y chống tay bám vào vách tường, giữ cho cơ thể không bị cuốn trôi, một cái xác trắng bệch trương phồng, mặt mày trắng dã trôi đến cạnh y.

Vương Nhất Bác lặng người, nhìn chằm chằm cái xác bên cạnh. Y nhận ra đây là một người trong đoàn đã bị nước lũ cuốn đi ở tầng 3. Như vậy nguồn cơn của bão lũ này cũng là từ tầng 3 tuôn xuống? Quyền năng kích phát ở tầng 4 là lửa thì không thể nào có nước được, vì hai hệ quyền năng này xung khắc lẫn nhau. Lẽ nào do tinh thần của Tiểu Tán bị kích động, Tội hồn cũng chấn động theo, khiến mọi quy tắc quyền năng trong Kim tự tháp bị đảo lộn? Như vậy, quyền năng từ tầng 2, tầng 3 hoàn toàn có thể tìm xuống đây.

Vương Nhất Bác biết lúc này dây dưa với Tiểu Tán thì chính là đưa bản thân vào bước đường cùng. Y cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến sự bạo loạn quyền năng này. Tiểu Tán càng thấy y, tinh thần sẽ càng kích động. Do đó Vương Nhất Bác nắm chặt thanh gõ trên ngực, tránh mất máu, rồi lặng lẽ rời đi men theo vách tường đá.

Ở phía sau, Tiểu Tán vẫn gào thét không ngừng, quằn quại trên nền đá ngập nước. Vương tử đi càng xa, tiếng hét càng nhỏ dần, nhưng trái tim thì ngày càng đau đớn. Y quay lưng bỏ lại Tiêu Chiến. Không ngờ, sẽ có lúc y buộc phải làm điều này với hắn.

Cứ như thế, Vương Nhất Bác lê lết bước đi, vừa đi vừa thở. Y không thể dừng lại để tự chữa thương được nữa vì tình huống hiện giờ quá nguy hiểm, quyền năng bạo động khắp nơi. Nước, lửa, bóng đen, thậm chí là ác quỷ treo cổ người trên trần bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, tấn công y, mọi người trong đoàn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Phải tìm một nơi thật an toàn mới có thể rút thanh gõ ra được.

Một mình y đi mãi theo dãy hành lang chật hẹp, nước bì bõm dưới chân, thỉnh thoảng có ngọn lửa nhỏ bùng lên như ma trơi, trên trần tối đen như mực. Vương Nhất Bác có cảm giác bản thân đã thật sự lạc vào địa ngục. Y cứ đi mãi, vừa bước vừa dựa tường, tai ù mắt hoa, sức lực cạn dần...

Đột nhiên, bờ vai luôn dựa tường của y bị hẫng, rơi vào khoảng trống, toàn thân ngã vào trong căn phòng sát cạnh lối đi. May mắn y bám được vào vách, không té ngã ra sàn.

Ngay lúc đó, rất nhiều ánh mắt hốt hoảng nhìn qua, rọi đèn pin mắt sói sáng chói vào y, ngay sau đó là tiếng reo vang.

- Vương tử! Đúng là cậu ấy rồi.

- Vương tử tìm thấy chúng ta rồi!

- Cậu không sao chứ?

- Ai đó mau đỡ cậu ấy vào trong đi!!

Âm thanh bỗng chốc hỗn loạn. Người chạy đến đầu tiên là Ottah. Cậu ta bình tĩnh đỡ Vương Nhất Bác vào phòng, để y ngồi dựa vào vách tường.

Vương Nhất Bác nhìn quanh một lượt, thì ra cả đoàn khảo cổ đều lẩn trốn ở nơi này. Chỉ còn chưa tới 10 người, trong đó một vài người có thể ngồi, còn lại đã nằm la liệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ vì đau đớn, còn ngửi thấy mùi cháy khét, tanh hôi của máu thịt. Vết thương do lửa để lại thật sự quá tàn khốc. Ánh đèn hiu hắt và sự lạnh lẽo của mộ đá làm khung cảnh càng thêm thê lương.

Ottah kể lại:

- Mọi người đi theo tiếng mèo kêu thì tìm được gian phòng này. Có lẽ con mèo muốn chúng ta dùng phương pháp giống như căn phòng trên tầng 2, đó là dùng thanh giáo của thần Seth trấn trụ trong một không gian kín. Dường như có tác dụng, nãy giờ mọi thứ đều an toàn, cảm giác quyền năng của Kim tự tháp không tìm thấy được nơi đây.

Gian phòng không rộng lắm, diện tích ngang bằng căn phòng ở tầng 2. Nơi ra vào cũng không có cửa chắn. Vương Nhất Bác liếc thấy thanh giáo để tựa vách tường trong cùng, được mọi người che chắn bảo vệ, nhận ra không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh và trong lành. Khác biệt hoàn toàn với tình trạng phía ngoài hỗn loạn cả nước, lửa, bóng tối và những tiếng rít gào từ nơi sâu thẳm nào đó.

- Trông cho tôi một lúc. - Vương Nhất Bác nói khẽ.

Ottah biết Viện trưởng cần nghỉ ngơi, ái ngại nhìn thanh gõ đang cắm trong ngực y. Sâu đến như vậy mà Vương tử vẫn đi được tới đây, thật sự khiến người ta nể phục. Chỉ là với vết thương này, nếu rút thanh gõ ra thì máu sẽ tuôn rất nhiều, không thể cầm lại được. Còn nếu không rút, chẳng lẽ Vương tử cứ mang thanh gõ này đi đến tầng cuối cùng?

Vương Nhất Bác lại nói:

- Đừng rọi đèn vào tôi. - Rồi nhắc nhở - Tắt bớt đèn, tiết kiệm năng lượng, tránh thu hút những thứ bên ngoài.

Mọi người vẫn đang lo lắng nhìn Vương tử, quan tâm vết thương của y, còn muốn biết kết quả cuộc chiến của y và Tiêu Chiến. Nhưng thấy thái độ lạnh lùng xa cách kia, họ biết không thể khai thác được gì, đành biết điều quay mặt đi, tắt đèn pin trên mũ, chỉ để lại 1 cái chiếu sáng mờ mờ.

Là trợ lý của Vương Nhất Bác nên Ottah rất hiểu y. Cậu ta biết hiện tại Vương tử không muốn bị làm phiền, cho nên tiến lên trước vài bước, ngồi xuống, xoay mặt ra ngoài để che chắn cho y.

Vương Nhất Bác ngồi trong góc khuất tối tăm, lặng lẽ thiền định để lấy lại sức lực, nuôi dưỡng lại quyền năng. Không bao lâu sau, cảm thấy bản thân đã có thể tự chữa trị, mới nhẹ nhàng rút thanh gõ ra.

Cơn đau buốt bủa vây truyền đến tận đại não, Vương Nhất Bác lại chẳng quá để tâm. Y chậm rãi đưa tay áp lên lồng ngực, truyền vào quyền năng hồi sinh.

Vương Nhất Bác hờ hững với vết thương của chính mình, bởi trong lòng y hiện giờ còn đau đớn hơn thế. Y vừa lựa chọn rời bỏ Tiêu Chiến.

Dẫu biết đó là cách an toàn cho cả hai, người đó cũng không còn là Tiêu Chiến, cũng chẳng nhận ra y, nhưng dáng vẻ quằn quại thét gào trên nền đá hòa lẫn máu và nước ấy quá đỗi ám ảnh. Có lẽ, suốt 2000 năm qua, Tiểu Tán vẫn luôn kêu gào như vậy, vẫn khóc nấc trong tuyệt vọng kiếm tìm một hình bóng. Bởi lời nói cuối cùng của hai người họ, anh ta luôn tin rằng Tư tế Husani Yibo sẽ đến giải cứu mình. Nhưng tất cả đều vô ích. Vì vậy Tiểu Tán không bao giờ muốn tỉnh dậy, anh ta chọn cách ngủ vùi trong cơ thể của Tiêu Chiến, cảnh báo hắn đừng bao giờ đánh mất lý trí của mình.

Tư tế Yibo ngàn tính vạn tính, nhưng có thể ngài chẳng nghĩ đến một Tiểu Tán thiện lương ôn hòa, lại vì bị giam trong nghịch cảnh oán thù mà uất ức phát điên. Anh ta không còn biết gì cả, cũng chẳng nhận ra người đối diện có thiện ý hay ác ý, trong tâm trí chỉ có "Ngài", chỉ muốn đi tìm "Ngài".

Lẽ nào đây chính là nguyên nhân dẫn đến kế hoạch tái sinh Tiểu Tán của Tư tế Yibo bị trì hoãn, kéo dài mãi mấy ngàn năm? Bởi sẽ chẳng thần linh nào chấp nhận một kẻ điên luôn khát máu bước chân vào Duat. Ngày nào không tách bạch được Tiểu Tán và Tội hồn, ngày đó trái tim của anh ta sẽ luôn bị vấy bẩn bởi lòng căm phẫn của tội nhân. Đời này qua kiếp nọ, ngay cả khi có được những trái tim thuần khiết của nhà họ Vương đi nữa, cũng không thể thanh tẩy được sự ác độc thấm nhuộm trái tim của Tiểu Tán.

Như vậy, muốn kết thúc bi kịch này, chắc chắn phải đưa xác của Tiểu Tán ra khỏi hố bọ cạp, rời khỏi Kim tự tháp, để anh ta và Tội hồn không còn bất cứ mối liên quan gì.

Có lẽ, lời giải của lời nguyền ngàn năm chính là như vậy. Nhưng hiện tại tìm xuống đáy Kim tự tháp đã khó, đừng nói đến chuyện tìm thấy hố bọ cạp rồi mang hài cốt của Tiểu Tán ra ngoài.

Hoặc nếu có cách nào đó khiến Tiểu Tán tỉnh trí lại, trao đổi thông tin với Vương tử, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Khi Vương Nhất Bác đang trầm tư suy nghĩ, Nashwa chậm rãi tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi:

- Vương tử, vết thương của cậu...

Nashwa nhìn thấy Vương Nhất Bác đã rút thanh gõ ra, máu đầm đìa, nhưng y chỉ dùng một tay để che vết thương lại, không tiến hành băng bó, nên thật sự lo lắng.

Vương Nhất Bác chỉ lạnh giọng:

- Tôi không sao.

Nashwa rất muốn quan tâm thêm, dù sao Vương tử cũng là ân nhân của cô. Nhưng nhìn thái độ "người sống lẫn kẻ chết chớ đến gần" của y, Nashwa thực sự chẳng có chút can đảm nào để tiếp tục câu chuyện. Cô đành chìa ra một cái bánh nhỏ trước mặt Vương Nhất Bác, nói:

- Vương tử, mọi người đang chia đồ ăn, cậu dùng một ít nhé.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc bánh bao khô cứng kia, mới nhớ ra cơ thể cũng cần nạp thêm năng lượng. Lằn ranh sinh tử đã khiến họ quên đi cái đói. Nhưng hiện tại miệng y khô khốc, chẳng muốn ăn gì. Dù vậy, Vương Nhất Bác vẫn nhận lấy, đáp lại sự nhiệt tình của Nashwa.

Nashwa nói tiếp:

- Chỉ còn một số người giữ được hành lý, nên lương thực rất ít. Với số thức ăn này chúng ta chỉ trụ được ở đây khoảng 2 ngày thôi.

Ngô Cảnh Tử phân phát thức ăn gần đó, lên tiếng:

- Sau hai ngày không thoát được nơi đây thì không cần kể đến lương thực, những vết thương này sẽ bị nhiễm trùng, hoại tử, cũng sẽ chết mà thôi.

Vết thương của Zuberi nặng nhất, một nửa cơ thể đã không còn quá lành lặn. Gã ta nằm trong góc phòng phía bên kia, thều thào căm thù:

- Tất cả là do Tiêu Chiến! Hắn ta đã bán linh hồn cho quỷ từ lâu, bị bọn chúng điều khiển, đưa cả đoàn vào thảm cảnh. Chúng ta tin hắn mà không tin trưởng đoàn Giang, nên phải trả giá đắt thế này đây.

Nhớ đến viễn cảnh thảm sát vừa rồi, bóng tối và lửa địa ngục bủa vây, cả ánh mắt khát máu bạo tàn của Tiêu Chiến, mọi người không khỏi rùng mình kinh sợ. Những người bị thương do lửa đốt bật khóc vì quá ám ảnh, khóc cho những người đồng nghiệp đã bị lửa thiêu đến chết.

Ngô Cảnh Tử phát thức ăn xong, bước đến ngồi cạnh Ottah, đồng thời cũng là phía trước Vương Nhất Bác. Anh ta hơi quay đầu ra sau, nhỏ giọng hỏi y:

- Chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Chiến? Tôi không tin cậu ấy cố ý hãm hại chúng ta.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro