Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết bầm trên trán Trương Triết Hạn cũng coi như nể mặt anh, chưa đầy nửa tháng đã mờ đi rất nhiều, có thể dùng kem nền che phủ hoàn toàn, dung mạo không tổn hại gì, liền có thể đi làm. Công việc giống như kiến chuyển nhà ngày mưa, liên tiếp đến xếp hàng chờ anh.

Bởi vì trong những hợp đồng đã ký trước đó, có rất nhiều hoạt động đều diễn ra ở Bắc Kinh, đoạn thời gian này Trương Triết Hạn chỉ có thể đi đi về về giữa Bắc Kinh và Trường Sa. Nói thật, mệt chết được. Ngay cả Viên Hoa luôn vui vẻ làm việc cũng phải lên tiếng, cô nói hiện tại cô ghét nhất ba nơi: Sân bay Hoàng Hoa, Sân bay Đại Hưng và Sân bay Thủ Đô.

Nhưng Trương Triết Hạn lại như không biết mệt là gì, chỉ cần có thời gian liền chạy về Trường Sa, dù là về ngủ một đêm, anh nhất định cũng sẽ đặt sẵn vé máy bay. Viên Hoa xem như đã hiểu một sự thật... Cung Tuấn là hồ ly tinh. Nếu không sẽ không thể mê hoặc Trương Triết Hạn đến vậy.

Càng đáng sợ hơn, bất luận Trương Triết Hạn trở về lúc nào, một hai giờ sáng hay bốn năm giờ sáng, chiếc Hongqi H5 của Cung Tuấn chắc chắn cũng sẽ xuất hiện trước cửa sân bay. Viên Hoa lại hiểu thêm một sự thật... Trương Triết Hạn cũng là hồ ly tinh. Hai con hồ ly tinh này rất xứng đôi! Xứng đến nổi có thể so sánh với hai chú chim trên cành cây.

Chỉ có một lần Trương Triết Hạn không trở về Trường Sa đúng giờ, đó là vì trường đại học kỷ niệm 70 năm thành lập trường. Thân là cựu sinh viên nổi tiếng, trường học đã mời Trương Triết Hạn đến. Anh không thể từ chối, cũng không muốn từ chối, dù sao nơi đó cũng là nơi bắt đầu tất cả quá khứ của anh và Cung Tuấn, vậy nên Trương Triết Hạn đã ở lại Bắc Kinh thêm một ngày.

Vào đêm trước lễ kỷ niệm, Cung Tuấn đúng giờ liền gọi video cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, khăn tắm tùy ý khoác trên vai. Cung Tuấn không khỏi cau mày, nhắc nhở: "Hạn Hạn, máy sấy của em anh để trong tủ phòng tắm, em đi sấy tóc trước đi."

"Lười sấy, tóc ngắn như vậy sẽ khô ngay thôi." Trương Triết Hạn vuốt vuốt tóc, bởi vì yêu cầu tạo hình, tóc của anh đã được cắt ngắn, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

"Em có thể nghe lời một chút không?" Cung Tuấn thập phần bất đắc dĩ. "Nếu không sấy tóc sau này sẽ đau đầu."

Trương Triết Hạn nhướng mi, tùy tiện gác chân lên bàn trà, thờ ơ nói: "Sau này là chuyện của sau này, bây giờ em lười động."

"Nhưng em đau, người khó chịu là anh."

Trương Triết Hạn cười ha ha, vẻ mặt sâu xa, tiến gần đến màn hình thêm hai phân: "Có đôi khi, em cảm thấy em kêu đau, anh còn thấy thích?"

Giống như có một đoàn tàu cao tốc đột nhiên chạy qua, Cung Tuấn sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu ho nhẹ.

Trương Triết Hạn cảm thấy bộ dạng này của Cung Tuấn rất thú vị. Bọn họ ở trên giường luôn mạnh bạo mà nhiệt tình, đáp ứng sở thích của nhau, luôn muốn khiến đối phương hạnh phúc, cũng không xấu hổ, hoàn toàn dung hợp lẫn nhau, cùng nhau đạt đến cao trào. Nhưng da mặt của Cung Tuấn lại rất vi diệu, thông tục mà nói chính là độ dày và mỏng của Schrodinger, cởi quần áo ra thì đủ trò, mặc quần áo vào thì hoàn toàn là dáng vẻ người kế tục chủ nghĩa cộng sản, thanh niên tốt của đảng và tổ quốc.

Giống như bây giờ, Trương Triết Hạn đùa một chút, Cung Tuấn liền nói sang chuyện khác.

"Aiz, ngày mai em trở về trường học, hiệu trưởng còn kêu em đọc diễn văn, em nên nói gì đây?" Trương Triết Hạn nằm trên sô pha, giống một con mèo lười biếng, cả người mềm nhũn, vẻ mặt lại vô cùng thú vị. "Trước đây em học tài chính, sau này lại thành công trên con đường ca sĩ. Bây giờ kêu em diễn thuyết, không phải là muốn em nói với đàn em là học ngành gì không quan trọng, dù sao ra trường cũng đi vác gạch sao!"

Cung Tuấn bị cách nói này của Trương Triết Hạn chọc cười: "Ca hát giống với vác gạch sao?"

"Tuy rằng không phải, nhưng tính chất cũng không sai biệt lắm mà! Vất vả học bốn năm, tốt nghiệp xong làm lại từ đầu!"

Cung Tuấn nhíu mày gõ vào màn hình điện thoại, tựa như muốn nhắc nhở Trương Triết Hạn: "Em học đại học vất vả? Sao anh nhớ em là người trốn tiết nhiều nhất trong lớp chúng ta?"

"Nói bậy!" Trương Triết Hạn khoanh tay nhìn chằm chằm Cung Tuấn, nghiêm túc sửa lời. "Rõ ràng là thứ nhì, anh em cách vách trong ký túc xá lần nào cũng trốn cùng em, còn trốn nhiều hơn em mấy lần, chẳng qua là do em đẹp trai, lần nào giáo sư cũng điểm danh em!"

"Sao anh cảm thấy giọng điệu của em có chút, không xấu hổ mà còn tự hào?" Cung Tuấn trêu chọc nói.

"Nếu em không có chút tự tin này, sao có thể trở thành cựu sinh viên được nhiều người biết đến chứ?"

"Ha ha, cựu sinh viên nổi tiếng, em đã viết bản thảo cho buổi diễn thuyết ngày mai chưa?"

Trương Triết Hạn dừng lại, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài.

"Tuấn Tuấn~" Trương Triết Hạn cầm điện thoại lên, nhìn màn hình chớp chớp mắt. "Em nhớ hồi còn học đại học, anh học rất giỏi, nếu không thì..."

"Dừng!" Cung Tuấn vội vàng cắt ngang lời Trương Triết Hạn. "Mười năm trước anh đã trả lại cho tổ quốc rồi."

"Aiz, vậy anh chịu khó suy nghĩ một chút, tri thức giống như nước trong miếng bọt biển vậy đó, bóp một cái là có!" Trương Triết Hạn cười rạng rỡ, thiếu chút nữa chiếu ra tia nắng.

Cung Tuấn: "..." Hình như cậu nhớ câu này là nói về thời gian mà?

"Anh nói em là cựu sinh viên nổi tiếng, tuy rằng công việc hiện tại không liên quan đến tài chính, nhưng dù thế nào cũng phải cổ vũ đàn em mà! Nếu em không có chút kiến thức chuyên môn nào, người ta sẽ nói em không có văn hóa, tiêu đề hotsearch ngày mai sẽ là #TrươngTriếtHạnkhôngcóvănhóa, anh sẽ không đành lòng để em ủy khuất như vậy đúng không?"

Nghe Trương Triết Hạn thao thao bất tuyệt, Cung Tuấn hỏi: "Đoàn đội của em đâu? Không giúp em viết à?"

"Viên Hoa nói, gần đây bọn họ theo em làm việc, khối lượng công việc quá lớn. Ngày mai ngoại trừ vệ sĩ, những người khác đều nghỉ phép hết rồi, kêu em tự mình giải quyết, tự mình cầu phúc."

"Vậy ông chủ như em hình như không đủ uy nghiêm."

"Ha ha, không phải anh nói rồi sao! Em chỉ cần uy nghiêm trước mặt anh là đủ rồi." Khóe miệng Trương Triết Hạn cong đến nổi sắp chạm đến khóe mắt. "Đúng không~ Tuấn Tuấn~"

Cung Tuấn đỡ trán: "Anh thực sự quên hết rồi."

"Vậy anh lên Baidu, có vấn đề tìm Du Nương*."

*Du Nương: công cụ tìm kiếm của Baidu

"Vậy sao em không tự mình lên Baidu?"

Trương Triết Hạn vẻ mặt u oán, thở dài một hơi: "Có một người trước đây từng đối với em hữu cầu tất ứng, mới ở bên nhau chưa bao lâu, em nhờ chút việc liền ra sức từ chối. Quả nhiên lòng người dễ thay đổi, nói cái gì mà thiên trường địa cửu, đều là lừa dối, em..."

"Được rồi, anh đi viết ngay." Cung Tuấn lập tức lên tiếng, cậu sợ nếu còn để Trương Triết Hạn nói tiếp, anh sẽ biến Cung Tuấn thành Cung Thế Mĩ mất.

Trương Triết Hạn nhướng mày, hướng về màn hình gửi một nụ hôn gió, khoa trương nói: "Bảo! Yêu anh~"

Tuy rằng chiêu này đã cũ, nhưng Cung Tuấn phải thừa nhận là tim cậu bị anh bắn trúng rồi! Đương nhiên, cậu phải bỏ ra ba giờ đồng hồ, dùng tinh thần của học bá lúc trước, cộng thêm sự giúp đỡ của Du Nương, cuối cùng cũng viết ra được một bài diễn văn chỉn chu cho Trương Triết Hạn.

Khi Cung Tuấn đang múa bút thành văn, người cần diễn thuyết lại bị cơn buồn ngủ quấy rầy, ngáp vài cái đã muốn đi tìm Chu Công câu cá. Trước khi tia ý thức cuối cùng của Trương Triết Hạn tan biến, Cung Tuấn đã nhận được một tin nhắn.

Trrương Triết Hạn nói: "Thật ra điều em muốn nhất chính là cùng anh trở về trường đại học, trở về nơi chúng ta quen biết nhau."

Trong mối quan hệ giữa Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, ngoài mặt giống như cậu mới là người luôn chăm sóc cưng chiều anh, nhưng Cung Tuấn biết, Trương Triết Hạn mới là người hy sinh nhiều hơn. Anh vì cậu mà đến Trường Sa, chạy ngược chạy xuôi trong công việc áp lực, thời gian rảnh rỗi đều ở bên cậu, chưa bảo giờ nói ra sự mệt mỏi của bản thân. Mà Cung Tuấn lại luôn bận rộn vì người khác, hiếm khi có thời gian đi cùng Trương Triết Hạn, thậm chí không có thời gian cùng anh về thăm trường một chuyến.

Bảy mươi năm như một khúc ca, đẹp như tranh, ước hẹn thịnh thế. Vào hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, cả trường đều chúc mừng, đến cả mặt trời mùa đông dường như cũng trở nên ấm hơn. Trương Triết Hạn đến khiến cho cả khắp trường ồn ào, khi anh kết thúc bài diễn thuyết, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trương Triết Hạn cười đến xuân phong ấm áp, bước xuống sân khấu, muốn thoát khỏi cục diện bị mọi người vây quanh, đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau.

"Ngôi sao lớn, đã lâu không gặp!"

Trương Triết Hạn quay đầu về hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông cao gầy. Trương Triết Hạn cẩn thận quan sát một chút, trong đầu hiện lên hai chữ... Lớp trưởng.

"Lớp trưởng, đã lâu không gặp!" Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại.

"Ngôi sao lớn còn nhớ tôi sao, chúng ta đều đã nhiều năm không gặp rồi! Cậu so với lúc trước còn đẹp trai hơn!"

"Xem lớp trưởng nói kìa, quên ai cũng không thể quên cậu a, lúc trước tôi đã mượn bài ôn tập của cậu để ôn thi còn gì. Tết năm rồi không phải cậu còn nhắn tin chúc mừng sao!"

Mặc dù đó là gửi tin nhóm, mặc dù tôi không trả lời.

"Ha ha ha... Đều là chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ." Người đàn ông cười đến nếp nhăn trên khóe mắt cũng nhăn lại.

Trương Triết Hạn nói đúng vậy. Lớp trưởng này của anh chính là một người hiền lành, sở thích lớn nhất là giúp đỡ người khác. Trương Triết Hạn trước kia có thể thoát khỏi móng vuốt của giáo sư, lớp trưởng có công lớn nhất.

"Đúng rồi, hôm nay kỷ niệm thành lập trường, hầu hết các bạn trong lớp chúng ta cũng đến. Lúc trước mỗi lần mời cậu họp lớp, cậu đều bận không đến được, hôm nay đúng lúc nhân cơ hội này, đi gặp mọi người một chút nhé? Để cho mấy cậu ấy gặp ngôi sao lớn của chúng ta."

Trương Triết Hạn không thể từ chối, dù sao thì thời điểm khó khăn cho dù được người giúp một ân huệ nho nhỏ thì về sau cũng phải báo đáp gấp bội, lớp trưởng giúp anh không rớt môn thì anh cũng nên tham gia họp lớp để báo đáp.

"Được, tôi đi cùng lớp trưởng vậy."

"Chắc mấy cậu ấy sẽ vui lắm." Lớp trưởng cười cao hứng, giống như đã làm được một việc lớn gì đó. "Chúng tôi đã đặt phòng ở nhà hàng XX, cũng gần trưa rồi, chúng ta đến đó đi."

Nhà hàng cách trường học không xa, Trương Triết Hạn đi xe của lớp trưởng đến đó. Biết được Trương Triết Hạn sẽ tham gia, cả lớp đều náo nhiệt, nhưng Trương Triết Hạn không có trong group chat đương nhiên không biết. Anh mở điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Cung Tuấn, không ngờ Cung Tuấn đã gửi trước.

"Anh chuyển ca trực để bay đến Bắc Kinh, sắp đến cổng trường rồi, em ở đâu?"

Trương Triết Hạn kinh ngạc: "Thật sao?"

"Không thể giả được."

"Em đi họp lớp cùng bạn học, nhà hàng XX, phòng riêng số 3."

Trương Triết Hạn vừa mới bấm gửi, đã đi đến phòng. Cửa bị đẩy ra, anh ngẩng đầu nhìn, cả lớp đồng loạt reo hò. Trương Triết Hạn vừa nhìn thoáng qua liền thấy một người quen cũ... Tô Thanh Vận.

Anh có chút ngây người, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, muốn thu hồi tin nhắn vừa gửi.

Kết quả Cung Tuấn đã trả lời: "Được, anh đến ngay, đợi anh."

Trương Triết Hạn: "..." Trong nháy mắt đó, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, hôm nay xong rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro