Phiên ngoại 1. Lời tự bạch của Cung Tuấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ đến lớn, tôi đều trưởng thành dưới cái nhìn của người khác. Có lẽ ông trời rất thương tôi, theo lời vui đùa của bạn bè, không chỉ mở cho tôi một cái cửa sổ, thậm chí đến nóc nhà cũng mở ra cho tôi.

Ông trời cho tôi một gia đình hạnh phúc, ngoại hình xuất sắc, ngay cả phẩm chất kiên trì bền bỉ hiếm có cũng không chút keo kiệt mà cho tôi. Nói thật, cuộc đời tôi hầu như không có thăng trầm, thế giới này đối với tôi rất tốt, tôi cũng từng cảm thấy đời này của tôi đã quá đủ rồi.

Khi còn nhỏ, tôi là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, là tấm gương sáng trong mắt bạn cùng lớp, đến cả cha mẹ cũng nghĩ tôi là một đứa trẻ của thiên sứ, nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy không đủ hài lòng. Lần đầu tiên tôi bướng bỉnh là khi làm thủ tục vào đại học năm đó, con người luôn phải làm một điều gì đó cho bản thân trong cuộc đời, cho dù đó là một điều mạo hiểm.

Khi tôi nói với cha mẹ rằng tôi muốn thi vào trường quân sự, muốn bảo vệ biên cương, tôi nhìn thấy trong mắt họ chỉ có sự xót xa khó hiểu. Thế nhân đều ca tụng những cống hiến quên mình của người khác, mà khi nó rơi xuống trên người họ, họ luôn có vẻ mặt khác.

Mẹ tôi là một người luôn dịu dàng thấu hiểu, lại bởi vì nguyện vọng thi vào học viện quân sự của tôi mà trằn trọc cả ngày. Tôi biết bà ấy không nỡ, không nỡ để đứa con trai duy nhất của mình đi chịu khổ, đặt bản thân lên tuyến đầu nguy hiểm, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường, như bao người mẹ khác, chỉ hy vọng con mình cả đời bình an vui vẻ, sống một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc, cho nên đứng trước nỗi đau cùng nguy hiểm có thể đoán trước được, đủ để khiến bà khóc.

Tôi vốn nghĩ bản thân có thể kiên trì, nhưng nhân sinh kỳ thật chính là một canh bạc, tôi của năm mười tám tuổi ngây thơ cảm thấy mình có thể mất bất cứ thứ gì, cũng không sợ hãi. Nhưng tôi không vững tâm được như vậy, ngược lại bị mẹ dạy dỗ đến mềm lòng, cuối cùng vẫn không chịu được áp lực của gia đình cùng với vô số lần khóc than của mẹ, vào ngày cuối cùng nộp nguyện vọng, tôi đã chọn đến Bắc Kinh học ngành tài chính.

Ban đầu tôi cũng không thích thành phố Bắc Kinh, nơi đó gió quá lớn, cát bụi cũng nhiều, không hiền lành nhu hòa như phương Nam của tôi, cũng không có bộ quân phục mà tôi mơ ước, tâm tôi dày vò không dứt, dù mọi người đều ngưỡng mộ tôi có thể làm tốt tất cả mọi chuyện.

Đến khi tôi gặp một người, lần đầu tiên cậu ấy vào lớp, tôi đã đặc biệt chú ý, có lẽ bởi vì ngoại hình nổi bật của cậu ấy? Cũng có lẽ là do tất cả bạn học đều tươi cười bước vào lớp, chỉ có cậu ấy không chút hứng thú, trong mắt không hề dao động, bộ dạng cậu ấy lúc đó rất giống tôi.

Khi cậu ấy tự giới thiệu, tôi đã biết cậu ấy tên Trương Triết Hạn, cậu ấy cười lên rất đẹp, dù trong mắt không có chút vui vẻ nào. Khắc đó, tôi nghe thấy tiếng kinh hô xung quanh, dù là nhìn bằng đôi mắt của một người đàn ông, cậu ấy cũng đủ thu hút.

Có lẽ là ấn tượng đầu tiên quá khắc sâu, cuối cùng tôi lại không tự chủ bắt đầu chú ý đến cậu ấy. Tôi muốn đến gần cậu ấy, tôi biết cậu ấy thích bóng rổ, còn tôi thì không, nhưng tôi vẫn đăng ký làm tình nguyện viên cho đội bóng rổ, sau này tôi mới nhận ra rằng cả đội tình nguyện chỉ có mình tôi là nam sinh, thật sự vẫn có chút xấu hổ, bất quá cũng tốt, như vậy không phải cậu ấy có thể vừa nhìn liền chú ý đến sự tồn tại của tôi sao?

Tôi phát hiện cậu ấy thích âm nhạc, thường xuyên trốn học chạy đến phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc để ca hát. Cậu ấy không biết, lúc đó cậu ấy đã có một người nghe trung thành, cửa sổ phía tây của phòng tập rất bí mật, tôi thường xuyên đến cái hành lang nhỏ đó, ngồi dưới cửa sổ nghe cậu ấy hát một bài, rồi lại một bài.

Cậu ấy hát rất hay, có rất nhiều lần, tôi muốn nói với cậu ấy, nhưng miệng không mở được, chân cũng không bước được, tôi cảm thấy mình như một tên biến thái, luôn nhìn trộm cậu ấy, nếu cậu biết, cậu ấy có hung hăng đánh tôi một trận không?

Nhưng dù thế nào thì thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, mỗi khi tôi đến gần cậu ấy thêm một chút, tôi lại càng cảm thấy không đủ. Đến một ngày, tôi biết cậu ấy thích một cô gái, trái tim dao động sắp đổ cuối cùng đã hoàn toàn rơi xuống, một cảm giác có tên là tan nát cõi lòng, mà trong nháy mắt đó, tôi rốt cuộc đã hiểu, tôi yêu một người, một chàng trai tên là Trương Triết Hạn.

Bất quá hết thảy đều không đúng, tôi không biết là tôi nhìn cậu ấy là không đúng, hay tôi yêu cậu ấy là không đúng, nhưng điều không đúng nhất mà tôi đã làm là khiến cô gái cậu ấy thích thích tôi. Tôi biết bản thân cũng có đủ hấp dẫn, cho nên tôi đã ấp ủ tội ác đó mà phá hoại tình cảm của cậu ấy, điều này thật vô sỉ, tôi thừa nhận, nhưng khi đó, tôi phát hiện ánh mắt của cậu ấy đôi khi cũng sẽ rơi trên người tôi, dù là thoáng qua, tôi cũng tình nguyện trầm luân trong sự ích kỷ mà ngây thơ đó.

Cứ như vậy hai năm trôi qua, đến khi tôi nhìn thấy thông báo về việc sinh viên nhập ngũ, lý tưởng trong tim tôi lại bắt đầu lay chuyển, tôi cũng đã đấu tranh với bản thân, tôi biết với thành tích này, chỉ cần học tiếp, tôi sẽ trở thành một sinh viên ưu tú, tôi sẽ được người khác tán thưởng, như vậy thật tốt biết bao! Nhưng tôi lại không thể chấp nhận được bản thân như thế.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, tôi lại đi ngang qua phòng tập, nghe thấy mấy tiếng hoan hô bên trong truyền đến. Qua song cửa sổ, tôi nhìn thấy một chàng trai đang dùng sức lắc mạnh đôi vai của cậu ấy, bọn họ náo nhiệt, chúc mừng, có người nói, có hãng thu âm muốn ký hợp đồng với ca khúc của bọn họ, tôi chưa từng thấy qua nụ cười rạng rỡ chân thành đến thế của cậu ấy, tựa như một chú bồ câu trắng ngẩng đầu nhìn trời xanh, mà tôi lại là một con quạ đen cúi đầu, nhưng bồ câu trắng sao có thể thành đôi với quạ đen?

Nếu tôi cũng là bồ câu trắng thì thật tốt, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, nếu tôi là bồ câu trắng, có phải tôi sẽ không cần phải trốn trong góc hay không, không cần ôm ấp tâm tư không thể mở miệng, có thể quang minh chính đại đi đến trước mặt cậu ấy, nói với cậu ấy, cậu xem, tôi cũng có đôi cánh trắng giống cậu, chúng ta có thể kiêu hãnh ngẩng cao đầu mà bay lượn.

Ba ngày sau, tôi điền vào đơn báo danh nhập ngũ, cùng mối tình thầm lặng này nói lời từ biệt.

Ba năm, nếu ba năm sau tôi còn yêu cậu ấy, tôi nhất định sẽ tìm cậu ấy, nói cho cậu ấy biết bí mật mà tôi chôn giấu trong lòng bao lâu nay. Đây là lời hứa mà tôi đã hứa với chính mình trước khi rời đi.

Nhưng cậu ấy còn xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của tôi, ba năm trôi qua, quá trình huấn luyện trong quân doanh đã khiến nội tâm tôi mãnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng tình yêu này lại không hề vơi đi, thời gian càng làm nó sâu sắc hơn. Đến khi tôi xuất ngũ, Trương Triết Hạn đã sớm nổi tiếng, trở thành ngôi sao sáng chói, mà tôi ngay cả việc muốn đến concert của cậu ấy cũng phải hao hết khí lực.

Tôi cảm thấy, cuối cùng tôi cũng trở thành bồ câu trắng, nhưng cậu ấy đã là thiên nga.

Trong mối tình đơn phương này, tôi lại biến thành một tên hề chỉ biết hối hận, nhưng tôi vẫn vui mừng thay cậu ấy, vui vì ước mơ của cậu ấy, chàng trai mà tôi yêu lâu như vậy, cuối cùng cũng được mọi người nhiệt tình yêu thương.

Trong mười hai năm tôi yêu cậu ấy, có mười năm không gặp, tôi nghĩ duyên phận giữa chúng tôi đời này cũng như vậy. Hai năm làm bạn học còn không nói chuyện, quãng đời còn lại chỉ có thể là trên sân khấu và dưới sân khâu, trước màn ảnh và sau màn ảnh, từ ban đầu không cam lòng, đến khi thản nhiên chấp nhận, hóa ra cũng chỉ cần mười năm.

Nhưng ông trời thật sự rất thương tôi, thậm chí là sủng tôi quá mức, nếu không sao đến cả một con mèo hoang cũng đưa tôi đến cạnh cậu ấy. Cơ hồ chỉ cần liếc mắt tôi cũng có thể nhận ra cậu ấy, dù cậu ấy đã bọc kín bản thân còn hơn cả bánh chưng, nhưng đôi mắt kia tôi đã in dấu trong lòng tôi không biết bao nhiêu lâu, lâu đến nỗi mỗi lần soi gương, tôi còn nhầm đó là mắt của mình.

Mười năm sau gặp lại, đêm giao thừa, pháo hoa đầy trời, nghe thật lãng mạn, lãng mạn đến nỗi muốn khóc, mà tôi vẫn luôn cảm thấy, chỉ có dưới khung cảnh như vậy mới có thể đổi lấy một khởi đầu đẹp cho tôi và cậu ấy, một lần nữa quen biết nhau.

Cho dù tôi vẫn còn do dự thất thần như cũ, dù tôi không phải bồ câu trắng, càng không thể thành thiên nga, dù tôi vẫn chỉ là một con quạ đen chỉ biết nhìn trộm như mười năm trước, một con quạ đen muốn hôn lên môi bồ câu trắng mỗi ngày, thậm chí không ngại nhổ đi lông vũ màu đen của chính mình, để bản thân trông giống thiên nga hơn một chút.

"Cậu có tiện cùng tôi đi ăn khuya không?"

Đó là lời nói dũng cảm nhất đời này của tôi, vì những lời này, tôi đã lẻ loi độc hành quá lâu, tôi từng nhìn xung quanh, cũng từng thích âm thầm, mà hiện tại tôi muốn có một kết quả, một đáp án.

Một lá thư gửi Trương Triết Hạn

Hạn Hạn thân ái:

Năm mới vui vẻ! Bây giờ em đang ngủ bên cạnh anh, đây là cái tết đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau, anh dường như có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng khi anh mở điện thoại bắt đầu gõ chữ, lại cảm thấy dường như cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nói cho em biết, anh yêu em.

Anh tin em cũng đủ chắc chắn rằng anh yêu em, nhưng anh vẫn muốn một lần lại một lần nói ra tình yêu của anh với em, giống như nói thế nào cũng không đủ. Em từng nói em hy vọng anh yêu em nhiều hơn một chút, anh nói tình yêu của anh đã muốn tràn đầy rồi, muốn thêm vào một giọt cũng khó. Nhưng sáng nay khi anh mở mắt ra, nhìn thấy em nằm trong lòng anh, đột nhiên anh cảm thấy anh sai rồi, anh rõ ràng đã yêu em nhiều hơn hôm qua một chút. Mà anh biết, quãng đời còn lại, mỗi một buổi sáng anh đều sẽ như thế, yêu em đến không biết mệt, yêu đến em không thể tìm thấy người nào yêu em hơn anh, yêu đến em không cần ghen tị với ai cả, yêu đến em chỉ có thể yêu anh.

Bất luận là nắng hay là mưa, là hoàng hôn hay là bình minh, anh vẫn sẽ một lần lại một lần nói cho em biết, anh yêu em, nói đến khi em phiền chán, nhưng em phiền chán cũng không sao, bởi vì anh vẫn yêu em.

Bồ câu trắng nhỏ của anh, an tâm ngủ đi! Anh sẽ chuẩn bị bữa sáng, cùng em đón năm mới.

Người yêu của em: Cung Tuấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro