Phiên ngoại 3. Về nhà (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn gọi video cho cha mẹ, đây lần đầu tiên cậu nói với họ muốn dẫn một người về nhà đón Tết Nguyên Đán. Hai người vô cùng sửng sốt, sau đó "hừ" một tiếng, một người tiếp tục uống trà, một người cúi đầu tiếp tục thêu bức tranh Vạn Sự Hưng.

Theo lời mẹ của Cung Tuấn nói thì chính là: "Con đã ba mươi tuổi rồi, còn muốn đùa giỡn với cha mẹ sao?"

Trước đây thúc giục kết hôn đều không có kết quả, mười lần xem mắt, Cung Tuấn chín lần cho người ta leo cây, một lần thì muộn một giờ rưỡi, ăn một bữa cơm còn muốn cùng người ta chia đôi, hiện giờ cha Cung mẹ Cung đối với hôn sự của con trai chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát --- Tùy ý.

Kỳ thật hai lão nhân gia cũng rất sốt ruột, ai mà chẳng mong con mình có thể tìm được một người đồng hành, hạnh phúc cả đời, hơn nữa Cung Tuấn còn làm một công việc nguy hiểm như vậy, trong nhà lại không có ai nhớ đến cậu, cậu làm việc chỉ dựa vào nhiệt huyết, một mạch tiến về phía trước, có công lao thì vang danh dòng họ, bị thương vất vả đều phải tự chịu.

Nhưng con mình thì mình hiểu, tuy rằng ban đầu họ không đồng ý cho đứa con trai duy nhất phải vào quân doanh chịu khổ, Cung Tuấn bất quá cũng chỉ thỏa hiệp hai năm, sau đó không chút do dự thu dọn đồ đạc lên đường thực hiện lý tưởng của bản thân. Là chuyện Cung Tuấn muốn làm, cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ, đương nhiên nếu là chuyện cậu không muốn làm, người khác cũng không thể ép cậu làm. Tựa như chuyện xem mắt, cậu không phải một người không có phong độ, nhưng để từ chối, cậu sẽ ngụy trang thành một người không có phong độ.

Lâu dần, cha mẹ cũng để tùy ý cậu, cha của Cung Tuấn đọc được một câu trong sách: "Đối với con cái, chúng ta không thể lấy danh nghĩa tình yêu để ép buộc chúng."

Đơn giản mà nói, khi cha mẹ không thể kiểm soát cuộc sống của con mình bằng những ý nghĩ chủ quan, còn muốn lấy danh nghĩa cha mẹ yêu thương con, con đến thế giới này, là cha mẹ chọn con, mà con không thể có lựa chọn khác, cho nên cha mẹ nghĩ mình có ơn sinh thành dưỡng dục, liền cho rằng con cái nợ mình.

Giác ngộ là chuyện chỉ trong nháy mắt, không biết bắt đầu từ khi nào, theo một câu lưu hành trên mạng mà nói, cha Cung mẹ Cung trở nên phật hệ rồi, chỉ cần Cung Tuấn còn đủ tay đủ chân, không bệnh không tật là được.

Cho nên lần đầu tiên Cung Tuấn nói sẽ dẫn người về nhà đón năm mới, phản ứng đầu tiên của hai nguuời chính là bình thản như vậy.

Cung Tuấn có chút bất đắc dĩ, liên tục nhấn mạnh hai lần: "Thật mà! Thật mà!"

Lúc này mẹ Cung mới bình tĩnh ngước mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: "Bớt hù mẹ con đi, mỗi ngày con đều ở cùng một đám đàn ông, cô gái nào sẽ để ý con?"

"Mẹ, mẹ nghĩ con mẹ như vậy sao? Không phải trước kia mẹ cảm thấy con rất xuất sắc sao?"

"Ba mươi năm Hà Đông, ba năm Hà Tây, con trai của chú Lưu hàng xóm trước kia chỗ nào cũng không bằng con, nhưng người ta bây giờ đã là ông chủ của công ty, con trai cũng ba tuổi rồi." Mẹ Cung nói. "Con vẫn nên dập lửa cho tốt đi, vì nhân dân phục vụ, để mẹ con ra ngoài còn có thể khoe khoang một chút, tốt xấu gì cũng có thể nói con là đảng viên ưu tú."

"Mẹ, trong lòng mẹ con không còn ưu điểm nào khác sao?"

"Có nha! Không phải con mẹ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ cùng với chỉ số IQ 130 của cha sao, vừa thông minh vừa đẹp trai, nhưng lại không phát huy chút tác dụng nào cả."

"Rốt cuộc là điều gì đã khiến tư tưởng của mẹ thay đổi lớn như vậy?"

Mẹ Cung bĩu môi, tiếp tục thêu tranh: "Nếu con cũng sinh một đứa con trai khiến cha mẹ không thể bớt lo được, con sẽ hiểu thôi."

Cung Tuấn: "..."

"Nhưng mà mẹ, có thể con thật sự không thể sinh được một đứa con trai như vậy. Mẹ nói đúng, không có cô gái nào để ý con."

Mẹ Cung Tuấn vừa rồi còn thản nhiên, vừa nghe Cung Tuấn nói lời này, lập tức nóng nảy: "Con trai, con nói gì? Con trai mẹ chỗ nào cũng tốt, ai dám không để ý con?"

Nhưng Cung Tuấn lại thập phần nghiêm túc nói: "Mẹ, cha, thật ra có người coi trọng con, nhưng không phải cô gái, là nam."

Hai bên im lặng năm giây, Cung Tuấn biết chuyện này đôi với thế hệ như cha mẹ cậu mà nói, không phải là một tin tức có thể tiêu hóa ngay được, chỉ thấy cha Cung ngừng uống trà, bức tranh đang thêu trong tay mẹ Cung rơi trên chân bà.

Cung Tuấn không nói tiếp nữa, người phá vỡ sự im lặng đầu tiên chính là cha cậu, ông nói: "Con trai, con nói thật sao?"

"Là thật." Cung Tuấn chắc chắn.

"Là người trong đội con sao?"

"Không phải, cha."

Sau đó lại là một trận trầm mặc, cha Cung thở dài một hơi: "Nhất định Tết này phải dẫn về sao?"

"Nhất định. Cha, cha biết mà, nếu không chắc chắn, con sẽ không nói với hai người."

Cha Cung đương nhiên biết, đứa con trai này của ông, gì cũng tốt, chỉ là hơi bướng bỉnh, chuyện đã muốn làm, mười con bò cũng không kéo lại được. Cung Tuấn rất hiếu thuận, nhưng lại càng trung thành với tim mình hơn, điểm này thật ra giống ông như đúc. Nhớ lại cha mẹ ông, cũng chính là ông bà của Cung Tuấn, cũng từng không hài lòng với hôn sự của ông và vợ, nhưng ông thà đưa vợ rời quê hương, cũng không từ bỏ đoạn tình cảm này.

"Con trai, con biết mà, cha mẹ vẫn luôn tôn trọng con, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, chúng ta không thể lập tức tiếp nhận được." Mẹ Cung thu lại nụ cười, trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bà là người có học, biết sách biết lễ, biết tiết chế biết bao dung, nhưng không có nghĩa là bà ủng hộ con mình đi theo con đường bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Những bậc cha mẹ đáng thương trên thế giới này, có ai muốn con mình đi ngược lại cái gọi là quy tắc bình thường của xã hội? Họ cũng chỉ là một cặp cha mẹ bình thường, không muốn con mình đi trên con đường gập ghềnh phía trước.

"Con biết, mẹ, con hy vọng hai người có thể gặp em ấy. Hai người gặp em ấy rồi, nhất định sẽ rất thích." Cung Tuấn kiên nhẫn thuyết phục. "Bởi vì con thật sự rất thích em ấy, thích rất lâu rồi, nếu con buông tay em ấy, cả đời này con cũng không thể sống vui vẻ."

Cả đời, một đơn vị thời gian không thể đo đếm chính xác, khi Cung Tuấn nói ra những lời này, cha mẹ cậu đã hiểu con họ có bao nhiêu quyết tâm.

"Vậy đứa nhỏ kia đâu? Nó đồng ý đến sao?" Cha Cung tiếp một câu. "Chuyện tình cảm không thể đến từ một phía được."

"Em ấy đồng ý, tình huống cụ thể sau khi về con sẽ nói với hai người. Chiều ba mươi con sẽ cùng em ấy trở về."

Cung Tuấn cúp máy, cha mẹ cậu ngồi trên sô pha, cau mày nhìn nhau, một người thở dài, một người lắc đầu.

Mà Trương Triết Hạn, người hứa cùng Cung Tuấn về Thành Đô còn khẩn trương hơn, quà mua trên mạng lấp đầy cả phòng khách. Nhìn thấy hộp chuyển phát đầy phòng đến nỗi không có chỗ đặt chân, Cung Tuấn bắt đầu thu dọn.

Trương Triết Hạn còn đang loay hoay vội ngăn lại: "Anh đừng động, đừng làm loạn, đây đều là quà em chọn cho cha mẹ anh."

"Bé ngoan của anh, nhà cha mẹ anh không lớn, không chứa được nhiều đồ như vậy."

Trương Triết Hạn nghiêm túc suy nghĩ, sờ cằm nói: "Hay là em tặng cha mẹ anh một căn nhà lớn hơn?"

Cung Tuấn trực tiếp đi đến kéo Trương Triết Hạn đang ngồi dưới đất lên, ấn anh xuống sô pha: "Em tỉnh táo lại đi Trương đại gia, để hai lão nhân gia ở trong một căn nhà lớn như vậy không phải rất khó quét dọn sao? Em buông tha cho tay chân của cha mẹ anh đi."

"Nói cũng đúng." Trương Triết Hạn gật đầu, còn nói: "Vậy nếu không thì... Mời cho họ một người giúp việc?"

Cung Tuấn: "..." Có người yêu đặc biệt giàu còn thích lãng phí thì phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp.

"Chúng ta chỉ ở lại hai ngày, để em gặp mặt cha mẹ anh một lần, không cần căng thẳng như vậy." Cung Tuấn xoa đầu Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn đẩy tay Cung Tuấn ra: "Ai căng thẳng? Em đây là hiểu lễ nghi cơ bản biết chưa?"

"Được được được, lễ nghi cơ bản."

Cung Tuấn nghe theo Trương Triết Hạn, nhưng anh ngược lại càng bất an, ngã vào sô pha, vẻ mặt bi thương: "Cuối cùng em nên tặng gì đây?"

"Cứ tặng thuốc bổ đi, tốt cho sức khỏe."

"Cũng đúng." Trương Triết Hạn gật đầu, nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Nhân tiện... Mua cho cha anh một chiếc Rolex, mua cho mẹ anh một chiếc túi Hermes, có phải còn thiếu gì không..."

Rolex và Hermes cũng có thể nhân tiện mua sao???

Cung Tuấn vội vàng ngăn lại: "Đừng, em như vậy cha mẹ anh sẽ cho rằng anh bị em bao dưỡng, sau đó dùng gậy đánh gãy chân anh."

Trương Triết Hạn ngây ngốc, sau đó cười lớn, chờ cười đủ rồi, anh đến gần Cung Tuấn, vươn tay nâng cằm cậu, cố ý nhướng mày nói: "Nào, cười một cái cho em xem đi, để em xem anh có đáng được bao dưỡng không?"

Cung Tuấn giật mình, sau đó nắm lấy cổ tay Trương Triết Hạn đẩy anh xuống, có đáng giá không dùng hành động chứng minh là được rồi...

Cuối cùng Trương Triết Hạn vẫn nhường một bước, mang theo thuốc bổ về nhà Cung Tuấn, nhưng đồng thời cũng mua một cặp đồng hồ đôi, đương nhiên giá cả không thể so với Rolex.

Khi Cung Tuấn nhấn chuông cửa, nói thật, Trương Triết Hạn cảm thấy chân mình đang run rẩy, mà cảm giác này, lần cuối cùng xảy ra chính là lần đầu tiên tổ chức concert vạn người xem.

Mà mẹ Cung Tuấn nghe chuông cửa, cũng đang cố gắng trấn tĩnh tim mình, liên tục hít sâu ba cái, tự nhủ: "Mình là một người phụ nữ đoan trang, thận trọng! Thận trọng! Thận trọng!"

Cả Trương Triết Hạn và cha mẹ Cung Tuấn đều nghĩ rằng gặp nhau nhất định rất ngại, dù sao phải làm thế nào để hòa hợp mối quan hệ này, không ai có kinh nghiệm, tuy nói con dâu có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, mấu chốt là đừng nói đến có xấu không, đây rõ ràng không phải con dâu nha! Trong hai chữ "con dâu" không phải đều có chữ "nữ" sao*?

*"Con dâu" trong tiếng trung là , cả hai chữ này đều có bộ "nữ" ()

Trong vòng mười giây, có người bồn chồn trong lòng, có người do dự không yên, cắn răng nghiến lợi. Cuối cùng cửa cũng mở ra, người trong cửa và người ngoài cửa nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.

"A! Con là Trương Triết..."

Thấy tình huống không đúng, Cung Tuấn vội vàng một tay kéo mẹ, một tay kéo Trương Triết Hạn vào nhà.

Trương Triết Hạn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo vào cửa, mà ánh mắt mẹ Cung gắt gao dừng trên mặt anh, lại quay đầu nhìn Cung Tuấn, rồi lại nhìn Trương Triết Hạn, có chút khó tin hỏi: "Đây là đối tượng của con?"

Lời này cũng không biết là đang hỏi ai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đáng yêu của người trước mặt, Trương Triết Hạn lên tiếng trước: "Vâng, thưa dì."

Mẹ Cung vừa nghe, dừng vài giây, đột nhiên nói một câu: "Quả nhiên là Trương Triết Hạn, giọng nói cũng rất giống."

Cung Tuấn: "..." Đây là trọng điểm hiện tại sao?

Sau đó một bên chuẩn bị về phòng, một bên vào bếp hét lên: "Chồng à, em cảm thấy con trai chúng ta rất đỉnh!"

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn còn đứng đó, nhìn nhau. Trương Triết Hạn bật cười, vỗ vai Cung Tuấn: "Em cũng cảm thấy anh rất đỉnh đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro