Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy năm rồi Dư Tường và Trương Triết Hạn không gặp nhau, lúc ôm phát hiện anh đã gầy mất một vòng, mái tóc hơi dài khiến gương mặt càng nhỏ lại, cả người toát ra mấy phần ôn nhu. Trương Triết Hạn trong trí nhớ của Dư Tường là một cậu học sinh trung học thích cắt đầu đinh, suốt ngày kéo hắn đi chơi bóng rổ. Cho dù sau này phân hóa thành Omega, Trương Triết Hạn vẫn giống như trước đây, không quan tâm đến hình tượng, phơi nắng đến rám nắng, còn bởi vì chơi bóng giỏi mà không ít lần được Alpha tỏ tình.

Dư Tường lúc đó chỉ biết, Trương Triết Hạn tương lai sẽ đầy hứa hẹn, anh không phải là người mà vùng quê nhỏ của bọn họ của thể dung nổi. Quả nhiên, Trương Triết Hạn tốt nghiệp trung học xong yêu thích đua xe, liều mạng học, đỗ vào một trường bách khoa ở nước ngoài, cũng từ đó mà hai người ít gặp nhau hơn. Chớp mắt hắn đã kết hôn, thiếu niên hăng hái hoạt bát ngày nào cũng đã có cuộc sống êm xuôi.

Trương Triết Hạn xong việc liền gọi điện cho bạn từ nhỏ, dự định đêm nay không say không về, dù thế nào cũng phải xóa bỏ hình ảnh Cung Tuấn bên cạnh Châu Vũ Đồng ra khỏi đầu. Anh tự nhủ với bản thân, Cung Tuấn gặp được người cậu thích thật lòng mới là kết quả tốt nhất, bọn họ có thể chấm dứt mối quan hệ thể xác mơ hồ, anh cũng sẽ quên đi tình cảm hèn nhát, quang minh chính đại làm việc.

Sau vài ly rượu, hai người thả lỏng hơn, nói về chuyện hồi còn đi học, giống như được quay về khoảng thời gian đó. Trương Triết Hạn nhắc tới lúc bọn họ mới quen, hoàn cảnh gia đình Tiểu Vũ tốt hơn bạn học một chút, tiền tiêu vặt mỗi tháng cả trăm tệ, cuối cùng đều dùng để mời mọi người đi ăn. Anh cảm thấy Tiểu Vũ có nghĩa khí, liền nhận hắn làm anh em tốt. Trương Triết Hạn rất biết ơn vì có được một người bạn như vậy, một người bạn hiểu rõ anh, ủng hộ anh, có thể cùng anh thoải mái cười to trong mọi giai đoạn của cuộc đời.

"Tôi vì cậu mà cạo đầu, suýt chút nữa bị bạn gái chia tay."

"Tôi còn chưa biết chuyện này nha, chê cậu xấu sao?" Trương Triết Hạn nhớ đến lần đó anh kêu Tiểu Vũ cạo đầu cùng mình, liền không nhịn được bật cười xấu xa,

"Còn nói tôi cạo đầu trông giống Ngô Ngạn Tổ Giang Tây, kết quả xấu đến muốn khóc." Tiểu Vũ nhìn kẻ chủ mưu cười đến nghiêng ngả, cũng cười theo.

"Dám cạo đầu mới là nam tử hán!"

"Cậu đúng là cố chấp với nam tử hán quá đó, tôi thật sự không hiểu nổi."

"Trong chúng ta không ai phân hóa thành Alpha, còn không thể dựa vào bề ngoài để mạnh mẽ hơn chút sao?" Trương Triết Hạn nhếch môi, nâng ly Whiskey, gò má và vành tai đều đã nhuộm đỏ,

"Triết Hạn, cậu nên tìm bạn đời đi, cũng không còn trẻ nữa. Hai người chăm sóc cho nhau, sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa."

"Giọng điệu này của cậu là sắp gả con gái à."

"Tôi không có mà! Tìm một người cẩn thận, đối xử với cậu chu đáo, vậy thì sau này cậu có thể sống tốt một chút." Tiểu Vũ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, chân thành khuyên bảo Omega không thể khiến người khác bớt lo này.

"Cho dù tôi có thích người ta thì người ta cũng không thích tôi." Trương Triết Hạn ngửa đầu hét lên, giọng điệu mang theo chút nũng nịu.

"Sao lại cố chấp vậy, cần gì vì một cái cây mà bỏ lỡ cả khu rừng?"

Trương Triết Hạn đang suy nghĩ xem có nên kể khổ với Tiểu Vũ không thì chợt nghe thấy một thanh âm xa lạ: "Bên này còn muốn gọi gì nữa không?"

Định thần lại mới phát hiện quán sắp đóng cửa, cả quầy bar chỉ còn lại hai người bọn họ. Người hỏi là một bartender thoạt nhìn còn trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, vai rộng eo hẹp, mặc đồng phục thắc nơ, đang lau chiếc ly trên tay, ngón tay thon dài có thể chạm tới đáy ly. Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm ngón tay kia, lại thất thần, hơi thở đột nhiên có chút không ổn định.

"Cho tôi một ly Gin." Trương Triết Hạn bất đắc dĩ dời mắt khỏi mấy ngón tay kia, nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của đối phương nói. Người này sống mũi cao thẳng, mày sâu, khiến anh cảm thấy quen thuộc, bất giác liếc môi dưới. Bartender bị chiếc lưỡi ẩm ướt hồng hồng của anh thu hút, yết hầu chuyển động lên xuống.

"Đừng, cho cậu ấy một ly nước đi, để tôi tính tiền." Tiểu Vũ xen vào giữa hai người, không hổ danh là Triết Hạn, đi đến đâu lưu tình đến đó. Một Beta như Tiểu Vũ cũng cảm nhận được hơi thở đè nén đang tản ra từ Omega chưa được đánh dấu trước mắt, vội vàng chen vào ngăn bạn từ nhỏ của mình lại, sợ anh uống say làm loạn.

Bartender gật đầu, xoay người rót một ly nước đẩy đến trước mặt Trương Triết Hạn, nói: "Nghe lời bạn anh đi."

Trương Triết Hạn ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, nghĩ thầm, cậu nhóc này cũng không tệ, khiến anh nhớ đến Cung Tuấn, nhất là đôi tay kia. Anh phát hiện cơ thể mình bắt đầu nóng lên, vốn tưởng là do tác dụng của rượu, nhưng hiện tại cảm thấy bên dưới ướt át mới ý thức được có thể là đến kỳ phát tình. Cơ thể bị một Alpha đánh dấu tạm thời mấy lần, lửa tình tựa hồ càng thêm mãnh liệt, trên trán đã toát đầy mồ hôi.

"Tiểu Vũ, cậu đưa tôi về khách sạn được không?" Trương Triết Hạn khẩn trương, không quan tâm Alpha trước mặt, chỉ nghĩ không muốn xấu hổ trước mặt người ta. Tiểu Vũ là Beta, không có phản ứng với tin tức tố của Omega, nhưng nhận ra biểu hiện bất thường của anh, vội vàng tính tiền rồi đưa người ra xe, còn không quên dùng áo khoác quấn trên cổ Trương Triết Hạn để áp chế mùi hương.

Trên đường đi, tình trạng của Trương Triết Hạn càng lúc càng tệ hơn, từng đợt khô nóng giống như mang theo dòng điện kích thích hậu huyệt trống rỗng, thân thể không ngừng kêu gào, muốn được người kia vuốt ve, muốn được hòa quyện vào mùi hương của cậu. Tiểu Vũ hỏi nhiều lần rằng có thuốc ức chế không, hay muốn gọi cho ai không, nhưng nhận được chỉ là sự trầm mặc của Omega đang cắn chặt môi. Cuối cùng cũng về tới khách sạn, Tiểu Vũ miễn cưỡng ôm Trương Triết Hạn hai chân mềm nhũn, lần mò tìm được thẻ phòng trong túi, vất vả lắm mới đưa được người vào phòng.

"Trong vali của tôi... Có thuốc ức chế." Trương Triết Hạn nằm trên giường, khó khăn mở miệng.

Tiểu Vũ luống cuống mở vali tìm được một hộp nhỏ, tay cầm ống tiêm có chút run rẩy. Omega trên giường tiếp nhận thuốc ức chế, gian nan ngồi dậy, xắn tay áo lên đến bả vai, dùng sức vỗ cánh tay tìm tĩnh mạch, không chút do dự đâm xuống. Tiểu Vũ đứng một bên không biết nên làm thế nào mới phải, nhìn một ống chất lỏng lớn truyền vào cơ thể anh.

"Cảm ơn cậu, cậu về đi, lát nữa tôi sẽ ổn thôi." Trương Triết Hạn gục đầu xuống, quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường bệnh, một người đàn ông cao một mét tám, bây giờ lại trông thật cô đơn bất lực. Tiểu Vũ thở dài, dặn dò vài câu rồi rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Quần Trương Triết Hạn bị dịch thể chảy ra từ hậu huyệt thấm ướt, dính sát lên đùi, toàn thân khô nóng khó nhịn, chỉ có thể thở dốc chờ tác dụng của thuốc phát tác.

Điện thoại trong túi quần rung lên, Trương Triết Hạn vẫn chưa khôi phục cố gắng lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên Cung Tuấn hiển thị sáng chói trên màn hình.

"Sao không trả lời? Cần em đón anh không?" Vừa kết nối liền nghe thấy giọng nói có chút sốt ruột của Cung Tuấn.

"Anh về khách sạn rồi." Trương Triết Hạn hắng giọng, nghe thanh âm trầm thấp không kiên nhẫn của Alpha càng dễ bị gợi lên dục vọng.

"Anh sao vậy? Giọng khàn như vậy, hay là bị cảm rồi." Cung Tuấn nhất thời chuyển sang giọng điệu lo lắng, xung quanh có chút ồn ào, giống như đang đứng trên đường lớn.

"Anh không sao. Mai không đi làm nên hôm nay đi uống rượu với bạn." Trương Triết Hạn lần nữa ngã xuống giường, một tay che mắt, ánh đèn treo trên đầu có hơi chói mắt.

"Em nhắn tin hỏi anh có muốn cùng chị Vũ Đồng và mấy người khác đi ăn lẩu không, anh không trả lời nên em hơi lo." Trương Triết Hạn lúc này mới mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện xung quanh Cung Tuấn, cảm thấy chua xót. Anh muốn làm nũng với cậu, muốn cậu đến đây với anh, vượt qua kỳ phát tình gian nan, nói cho cậu biết anh nhớ mùi cà phê của cậu, nhớ ngón tay của cậu, muốn cùng cậu làm đến bình minh.

"Ăn lẩu sao, tiếc quá. Giúp anh chuyển một câu xin lỗi, anh muốn đi ngủ rồi." Trương Triết Hạn đáp lại, đột nhiên không tìm thấy giọng của chính mình.

"Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì nhắn tin cho em được không?" Cung Tuấn hình như đang nói gì đó với người bên cạnh, Trương Triết Hạn "ừ" một tiếng, nói cúp máy đây, mọi người chơi vui vẻ.

Điện thoại còn dán bên tai, anh nghe tiếng âm báo bận, qua một hồi lâu mới ném điện thoại xuống. Tác dụng phụ của thuốc ức chế khiến anh chóng mặt buồn ngủ, chút ham muốn cuối cùng cũng bị mệt mỏi thay thế, trước khi mất đi ý thức, trong đầu hiện lên bóng dáng của Cung Tuấn, cậu nhóc đang nghiêng đầu mỉm cười với người khác.

Trương Triết Hạn ngủ đến giữa trưa hôm sau, khi tỉnh lại, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua. Cơ thể trong kỳ phát tình có chút yếu ớt, Trương Triết Hạn chậm rãi ngồi dậy, cởi quần áo trên người ra, trần truồng đi vào phòng tắm. Hôm nay và ngày mai có thể sẽ có ham muốn lặp đi lặp lại, anh quyết định ở khách sạn thêm mấy hôm, chờ kỳ phát tình hoàn toàn qua đi.

Dấu cắn trên cổ đã hoàn toàn biến mất, tựa như anh và Cung Tuấn chưa từng phát sinh chuyện gì, hết thảy chỉ là một giấc mộng, đầu ngón tay vuốt ve tuyến thể trơn nhẵn. Trương Triết Hạn ngây người trong phòng tắm hồi lâu, đến khi tay bị ngâm nước đến nhăn nheo mới tắt nước, quấn khăn tắm thật dày, hít sâu một hơi, chiếc khăn mặt mềm mại giúp anh thả lỏng tinh thần.

Anh mở điện thoại lên, nhìn thấy Cung Tuấn gửi đến một bức ảnh đang ăn lẩu, bên dưới viết: Đến Thành Đô sẽ dẫn anh đi ăn lẩu, ngon lắm đó. Trương Triết Hạn cảm thấy cậu nhóc này đôi khi cũng là một em trai đáng yêu, khóe môi cong lên, đáp lại: Đến lúc đó ăn cho em phá sản luôn. Trước đây Cung Tuấn từng hỏi anh, đến kỳ nghỉ có muốn cùng nhau về Thành Đô chơi hai ngày không, Trương Triết Hạn cũng không dám đồng ý, nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ, cho tới giờ cũng chỉ là một câu nói đùa ngoài tai.

Anh cứ quấn khăn tắm như vậy, ngồi trên giường xem điện thoại, trên mạng có tin tức Cung Tuấn và Châu Vũ Đồng ra vào khách sạn cùng nhau, hơn nữa hai người còn hợp tác đại ngôn, độ hot không ngừng tăng cao đúng như mong đợi của thương hiệu. Như vậy cũng đúng ý anh, để các nhà tài trợ nhìn thấy tiềm năng thương mại của Cung Tuấn, có tư bản thúc đẩy, Cung Tuấn có thể gia nhập Mercesdes với tư cách là pay driver. Tuy rằng làm pay driver sẽ phải đối mặt với càng nhiều nghi ngờ hơn, nhưng anh tin Cung Tuấn có thể chứng minh thực lực của chính mình trên đường đua.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa, chiếu đến chân giường, Trương Triết Hạn mới nhận ra đã gần bốn giờ rồi, đói chết được, đứng dậy bắt đầu lười biếng mặc quần áo vào. Anh nhìn con đường ngoài cửa sổ, một đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên trong đầu, nhớ lại cậu bé có ngón tay giống Cung Tuấn hôm qua, đến cả tên cũng chưa hỏi, chỉ biết là cậu có mùi bạc hà. Trương Triết Hạn muốn quay lại quán bar kia lần nữa để thử vận may, nói không chừng một thời gian sau có thể quên được Cung Tuấn.

Huống chi, có một Alpha bên cạnh, cũng rất có ích trong kỳ phát tình.

Anh đơn giản ăn chút gì đó, kiên nhẫn đợi đến tối, hiếm khi chải tóc cẩn thận, chọn một đôi khuyên tai sáng lấp lánh dưới ánh đèn, một chiếc quần tây trắng bó sát, tôn lên cặp mông đầy đặn quyến rũ. Tác dụng của thuốc ứng chế sắp hết, anh cũng không tiêm thêm, dự định đêm nay buông thả một lần. Nhìn chính mình trong gương, Trương Triết Hạn có chút ngây ngốc, anh hoàn toàn là một Omega mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Cùng một quán bar, cùng một chỗ ngồi, hôm nay hơi đông, không khí còn nóng hơn cả hôm qua. Ánh sáng màu cam của ngọn đèn mờ chiếu vào sườn mặt của Trương Triết Hạn, toát ra ánh sáng dịu dàng, mái tóc trước vành tai càng khiến ngũ quan thanh tú trở nên ngọt ngào

Anh đang uống ly Gin thứ hai, trò chuyện vài câu với bartender trẻ tuổi kia. Cậu ta quả nhiên vẫn đang học đại học, tối đến đây làm thêm, tên là Hứa Khải.

"Tan ca cùng tôi đến chỗ đó không?" Trương Triết Hạn nhướng mày, ánh mắt không ai có thể từ chối, càng không nói đến mùi sữa nhè nhẹ.

Cậu sinh viên kia tuy rằng thường xuyên được người khác đến bắt chuyện, nhưng cũng chưa từng thấy ai quyến rũ lại thẳng thắn như Trương Triết Hạn, cười nhẹ gật đầu, cố gắng chuyển sự chú ý về công việc trên tay.

Trương Triết Hạn biết ảnh hưởng của một Omega chưa bị đánh dấu đối với một Alpha khác, thầm nghĩ, phóng túng như thế khiến anh có một loại khoái cảm trả thù. Anh muốn chứng minh rằng mình đáng được người ta khao khát, đáng được yêu. Trương Triết Hạn thấy bụng dưới hơi thắt lại, cảm giác tê dại do rượu mang lại kết hợp với dục vọng khiến anh có chút say, không chú ý đến người phía sau cùng mùi cà phê quen thuộc.

"Trương lão sư đang đợi ai sao?" Cung Tuấn dán chóp mũi lên tai Omega trước mặt, giữ chặt người trong tay, thanh âm vô cùng trầm thấp nguy hiểm. Trương Triết Hạn vừa quay mặt lại liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm của cậu, thân thể nhất thời bị kích thích bắt đầu run lên. Cậu nhóc này không cười trông hoàn toàn trái ngược với trước đây. Trương Triết Hạn chưa kịp tìm được giọng của mình, liền thấy gương mặt kia dần phóng đại, sau gáy bị một bàn tay cố định, đôi môi hơi hé mở bị cậu hung hăng gặm cắn.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro