CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Trương Triết Hạn đang tập trung loay hoay với bó hoa trên tay thì có người lặng lẽ tiến đến cửa hàng hoa.

Mặc dù chỉ có một tia sáng bất ngờ lóe lên, nhưng Trương Triết Hạn vẫn bị dọa sợ tới mức đánh rơi cây kéo và mấy cành hoa trong tay xuống đất.

Trương Triết Hạn nổi giận muốn đứng lên, nhưng nhìn thấy máy ảnh trước mặt, chứng hoảng sợ đột nhiên phát tác.

Anh bắt đầu cảm thấy khó thở, không thể đứng thẳng, cả người tê liệt ngồi trên mặt đất, hai tay cứa lên cành hoa đang tỉa dở dang. Nhìn thấy máu khiến anh càng khó chịu hơn, nước mắt cũng không khống chế được mà tuôn ra.

Người chụp ảnh bị bộ dạng này của Trương Triết Hạn dọa sợ, lập tức ném máy ảnh sang một bên rồi đỡ anh vào cửa hàng.

Mẹ Hải nhìn thấy cũng sợ hãi, lấy thuốc của Trương Triết Hạn từ trong tạp dề của mình và cho anh uống.

"Đặt nó nằm đây." Trong phòng khách được mẹ Hải bố trí một chiếc giường đơn để có thể ứng phó với bệnh tình của Trương Triết Hạn mọi lúc. "Sau đó cậu mau ra ngoài."

Mẹ Hải sợ có người lạ ở bên cạnh, Trương Triết Hạn sẽ khó hồi phục.

"Không sao đâu... Con đỡ hơn nhiều rồi..." Trương Triết Hạn cố gắng hít thở sâu, muốn nhanh chóng bình phục.

"Xin lỗi, tôi không biết. Tôi chỉ, tôi chỉ cảm thấy cảnh đó đẹp quá, nhịn không được bấm máy." Người đàn ông đứng ở cửa áy náy chà xát hai bàn tay của mình.

"Không sao, không phải lỗi của cậu, Tiểu Triết rất dễ hoảng sợ." Mẹ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng Trương Triết Hạn, động tác này có thể giúp anh bình tĩnh lại.

"Sau này nếu có gì cần tôi giúp, cái này, tôi là nhiếp ảnh gia tự do Cung Tuấn." Cung Tuấn đặt danh thiếp của mình vào tay Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn vốn tưởng rằng động tác này của Cung Tuấn sẽ khiến mình tiếp tục hoảng sợ, nhưng không có. Ngược lại bởi vì đụng phải tay Cung Tuấn mà anh cảm nhận được một luồng điện ấm áp lan tỏa từ tay đến toàn thân, anh cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Cung Tuấn đứng ở ngoài cửa chờ đến khi Trương Triết Hạn hoàn toàn bình phục mới chuẩn bị rời đi. Trước khi đi hắn còn mua một bó hoa lớn trong cửa hàng tặng cho Trương Triết Hạn để bày tỏ lời xin lỗi.

Bó hoa này được Trương Triết Hạn mang về nhà đặt ở trước cửa - nơi dễ thấy nhất. Mỗi lần nhìn nó anh liền cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Ngày hôm sau, Cung Tuấn mang theo ảnh mình chụp được đến cửa hàng hoa.

"Cậu đừng vào." Mẹ Hải lo lắng tiếp xúc với hắn sẽ khiến Trương Triết Hạn không thoải mái.

"Không sao, sẽ không sao." Trương Triết Hạn bước ra khỏi cửa hàng.

Đây là một chuyện rất kỳ quái. Trong mười năm qua, cuộc sống của Trương Triết Hạn vô cùng đơn độc, nói là cách biệt với thế gian cũng không quá đáng.

Ngoài việc thỉnh thoảng xem tin tức và phim tài liệu, anh hiếm khi xem TV, anh đã từng đột nhiên hoảng loạn vì nhìn thấy một số tập phim truyền hình.

Anh cũng không thể ra ngoài dạo phố, nơi nhiều người là nơi dễ gây bệnh nhất. Loại tiếp xúc như bị người qua đường va trúng vai một chút cũng sẽ khiến Trương Triết Hạn cảm thấy rất không thoải mái.

Mẹ Hải mua cho anh một chiếc điện thoại thông minh, nhưng nó cũng không có tác dụng gì. Điện thoại di động trong tay anh chỉ có mấy cái tác dụng như gọi điện thoại cho mẹ Hải, gửi tin nhắn cho mẹ Hải, cùng với thỉnh thoảng chơi đấu địa chủ.

Mỗi lần có khách đến cửa hàng, Trương Triết Hạn đều phải cố gắng kìm nén cảm xúc mới có thể tiếp khách. Nếu là khách nam trẻ tuổi Trương Triết Hạn thậm chí sẽ không ra khỏi phòng nghỉ. Trương Triết Hạn tự cho là tâm tính anh rất tốt, nhưng bệnh tình lại chậm chạp không chuyển biến tốt hơn.

Vì vậy, đây là một chuyện kỳ lạ.

Anh có thể bình thường nhìn Cung Tuấn, có thể bình thường nói chuyện với Cung Tuấn và có thể bình thường tiếp xúc với Cung Tuấn.

Nói không chừng Cung Tuấn có thể làm cho cuộc sống của Trương Triết Hạn dần dần giống một người bình thường, hoặc cũng có thể khiến Trương Triết Hạn không bao giờ trở lại thành người bình thường.

"Xin lỗi vì đã tự tiện rửa ảnh." Cung Tuấn đưa ảnh cho Trương Triết Hạn. "Tôi biết tôi không nên làm như vậy, tôi vốn định tiêu hủy phim, nhưng nó quá đẹp."

"Ách... À... Cám ơn." Trương Triết Hạn đã lâu không nói chuyện với người lạ, lời nói ít nhiều có chút không mạch lạc.

"Ảnh đẹp như vậy, tôi không nỡ hủy. Nó phải được nhìn thấy, ít nhất là để anh nhìn thấy. Hy vọng anh tha thứ cho tôi vì đã tự tiện chụp ảnh và rửa nó." Cung Tuấn lui về phía sau một bước, cúi đầu thật sâu.

"Anh không cần lúc nào cũng xin lỗi, phải là tôi nên cảm ơn anh đã chụp ảnh cho tôi mới đúng." Trương Triết Hạn nhìn bức ảnh mình đang cúi đầu cười tỉa hoa, trong túi tạp dề còn có đầy đủ các loại hoa, có lẽ rất đẹp.

"Ngày mai tôi có thể đến không?" Nhìn thấy Trương Triết Hạn rất thích bức ảnh, Cung Tuấn cũng rất vui vẻ, "Đây là bức ảnh duy nhất, tôi không lưu lại âm bản."

"Ừm, đương nhiên. Đây là cửa hàng hoa, anh có thể tới bất cứ lúc nào." Trương Triết Hạn cảm thấy Cung Tuấn có chút kỳ quái.

"Ý tôi là, tôi không có ảnh cho anh, nhưng tôi vẫn muốn đến tìm anh, được chứ?" Cung Tuấn từ trong bụi hoa ở cửa chọn ra một đóa hồng đẹp nhất. "Còn nữa, tôi muốn mua đóa hoa này tặng cho anh."

"À... Tôi... Tôi không biết. Mẹ Hải..." Trương Triết Hạn có chút không biết làm sao, chỉ có thể gọi mẹ Hải đang bận rộn trong cửa hàng.

"Anh ấy nói sẽ mua bông hoa này." Anh chỉ vào bông hoa trong tay. "Tặng cho con."

Mẹ Hải nghe xong không nhịn được cười. "Đứa nhỏ ngốc."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro