🍇 Chương 2 🍇

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Anh....thật hiền....

Cô gái nhỏ nhịn không được muốn lùi lại đằng sau để che giấu cảm xúc, cô bé nở nụ cười ngượng ngạo: “Chào chú, con… con… tên Lâm Tiểu Sửu…”

Giọng nói giống hệt trẻ con đang khóc, đặc biệt là khi nói đến tên của bản thân thì giọng nói lại càng nhỏ đi. Đường Sơ Sơ đứng bên cạnh cô bé cũng khó mà nghe rõ.

Nhưng Lộ Tri Chi lại nghe rất rõ ràng.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là tự sờ mặt, sau đó lộ ra biểu cảm nghi ngờ  ~~~ hắn đã già đến mức một cô bé mười mấy tuổi phải gọi bằng chú luôn sao?

Phản ứng tiếp theo chính là ~~~ bố mẹ cô bé đặt tên cho con kiểu quái gì vậy? Tuy cô bé không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại vô cùng đáng yêu nha! Đặt tên gì mà Tiểu Sửu chứ? Đúng là không có văn hóa!

Lộ Tri Chi cảm thấy cái tên này thật đáng ghét nên hắn không gọi tên cô bé, người đàn ông nở nụ cười ôn hòa nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Chào em, cô bé đáng yêu.”

Nụ cười của hắn thật sự trong sáng và đẹp trai, xưng hô từ miệng hắn khiến cho cô bé có chút sửng sốt.

Ngoại trừ Đường Sơ Sơ chưa từng có ai gọi cô bằng cái tên đáng yêu như vậy.

Đường Sơ Sơ khom lưng, cô ấy véo nhẹ gương mặt của cô gái nhỏ, cười nói: “Mỹ Mỹ, em thấy người này có phải rất tốt không? Được rồi em mau chào hỏi bác sĩ Lộ đàng hoàng đi.”

Gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng. Cô bé khẽ nắm cổ tay áo của Đường Sơ Sơ, cô ấy liền hiểu ý mà ghé sát tai lại, cô bé nhanh chóng nói khẽ vào tai cô: “Anh ấy… thật hiền.”

Hiền ~ đây là ấn tượng đầu tiên của Đường Bất Tri đối với Lộ Tri Chi.

Đường Sơ Sơ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lộ Tri Chi, đối với đánh giá của cô bé cô không khỏi bật cười.

Lộ Tri Chi cũng không phải là người hiền lành gì, tuy hắn là viện trưởng của bệnh viện nhưng trước đây thì hắn là một bác sĩ tâm lý. Nghe qua thì có vẻ rất uy tín, nhưng mà Lộ Tri Chi chính là công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng ở thành phố này.

Dù vậy thì khi em gái cô có ấn tượng tốt với hắn cô cũng yên tâm ít nhiều. Sau này nếu muốn Lộ Tri Chi giúp cô bé chữa bệnh thì tuyệt đối không được làm vỡ hình tượng của hắn trong mắt cô bé.

Lộ Tri Chi mời hai người ngồi xuống, rồi hắn lại ngồi đối diện cả hai. Ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt thơ ngây sau đó dừng lại trên mặt Đường Sơ Sơ. Tuy trong lòng hắn cũng đã suy đoán được ít nhiều nhưng hắn vẫn hỏi: “Chị dâu nhỏ, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo, hôm nay chị đến tìm em có việc gì chị cứ nói thẳng đi ạ.”

Đường Sơ Sơ nắm đôi tay lạnh lẽo của cô bé bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Lộ, chị muốn em giúp đỡ đứa trẻ này khai thông tâm lý.”

Sau khi hỏi ý kiến của cô bé xong cô quay sang giải thích sơ về tình hình của em gái mình cho Lộ Tri Chi.

Sau khi nghe xong Lộ Tri Chi né tránh không dám nhìn cô gái nhỏ, hắn cười nói: “Tất nhiên là được ạ.”

Cô gái nhỏ cắn môi dưới, nhìn về phía Lộ Tri Chi nở một nụ cười sợ sệt.

Chính là nụ cười nhàn nhạt còn có chút rụt rè, vậy mà nó lại như búa tạ gõ vào trái tim Lộ Tri Chi, gõ cho cả người hắn tê dại.

Lồng ngực hắn có cảm giác rung động truyền lên đại não, đây là cảm giác mà từ trước giờ hắn chưa từng có với bất kì cô gái nào. Sau khi nhận thức rõ ràng mọi việc Lộ Tri Chi xác định lần này hắn chắc chắn là xong đời rồi.

Lộ Tri Chi không muốn yêu đương kết hôn, hơn hai mươi mấy năm nay hắn vẫn luôn đi tìm những thứ kích thích mới lạ.

Có những người cả đời này cũng không thể gặp được, nhưng khi gặp rồi thì cả đời không thể thoát được.

Đối với Lộ Tri Chi thì sự xuất hiện của Đường Bất Tri chính là như vậy.

Chẳng qua hắn chỉ mới nhìn cô bé một cái mà đã khiến cho hình bóng cô bé vô thức tồn tại trong lòng hắn, nhưng khi hình bóng đó rơi xuống lại gây nên một trận sóng thần dữ dội.

________
Nhớ follow page của Cáo nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro