Ai cho em ấy lá gan muốn đi thì đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẫn Doãn Kì ở đầu dây bên kia "đù" một tiếng, xong còn nói: "Không thể nào? Vậy là giờ hai người đang hẹn hò à?"

Kim Thái Hanh rũ mắt: "Em ấy đang giận dỗi."

Mẫn Doãn Kì càng con mẹ nó kinh ngạc, liên tiếp chửi "đù" mấy tiếng: "Vậy để tôi quỳ luôn với ông nội Quốc Quốc kia, dám giận dỗi với ngài."

Hắn nói xong lại cảm khái: "Chậc, biết ngay là không nên hỏi ông mà, Điền Chính Quốc chẳng phải đúng gu ông sao."

Nghe ra được sự trêu ghẹo trong lời nói của Mẫn Doãn Kì, Kim Thái Hanh chỉ cười, không nói gì.

Bóng đêm bên ngoài dần đậm đặc, không bao lâu sau, trong đêm đen nổi lên cơn gió lốc.

Kim Thái Hanh cúp điện thoại, xoay tròn nó trong tay, rũ mắt.

Không có mấy người thân thiết được với Kim Thái Hanh, nhưng những người gần gũi với anh đều biết Kim Thái Hanh có một cọng lông bệnh.

Kim Thái Hanh là người thích cái đẹp, cực kì thích.

Với những đứa con riêng có bộ dạng đẹp mắt, anh đều sẽ mềm lòng hơn một chút, nương tay hơn một chút. Đối với Kim Thái Hanh mà nói, ngắm gương mặt đẹp là một loại hưởng thụ của thị giác, không liên quan đến tình cảm.

Trong truyện không nói tới điểm ấy, nên bây giờ Điền Chính Quốc cũng không rõ, càng không biết hiện giờ cậu đang nhảy nhót trên gu thẩm mỹ của Kim Thái Hanh.

Vẻ ngoài của Điền Chính Quốc đúng chuẩn gu của Kim Thái Hanh, đây cũng là lí do mà Điền Chính Quốc có thể quấn lấy Kim Thái Hanh lâu như vậy.

Với điều kiện của Kim Thái Hanh, từ nhỏ đến lớn người thích anh vô số kể, trong đó thầm mến hay công khai, bình thường hay không bình thường, Kim Thái Hanh đều đã xử lý không biết bao nhiêu người.

Nhưng chỉ riêng Điền Chính Quốc.

Trước đó Kim Thái Hanh chỉ đơn thuần cảm thấy vẻ ngoài của cậu không tệ, nhưng tính cách đúng là không ưa nổi, nếu xử lý thì thật đáng tiếc.

Nhưng gần đây, Kim Thái Hanh nhếch khóe môi, ngay cả tính cách cũng đi theo sở thích của anh rồi.

Có điều hình như bạn nhỏ đang giận dỗi, Kim Thái Hanh nghe thấy hết cuộc đối thoại của Điền Chính Quốc và Tưởng Trì ở bên ngoài hội trường.

Ai cho em ấy lá gan muốn đi thì đi?

Con ngươi đen nhánh của Kim Thái Hanh cuồn cuộn bóng đêm.

Tiểu Lục nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu vào ngó, chớp chớp mắt: "Anh ơi, ba ba gọi anh ạ."

Kim Thái Hanh cười: "Ừ."

Tiểu Lục nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén xuống lầu, người phụ nữ đợi ở dưới chân cầu thang vội ôm chặt lấy bé con, la lên: "Sao mặt lại trắng bệch như vậy? Hắn dọa con à?"

Tiểu Lục vùi đầu ở cổ người phụ nữ: "Không ạ."

Cô ta xoa lưng cho Tiểu Lục, ngồi xuống ghế sô pha, lườm người phụ nữ ở phía đối diện: "Tại sao cứ phải để Tiểu Lục đi? Cô xem con bé bị dọa rồi này!"

"Chị đừng như vậy, hắn đối với Tiểu Lục như thế nào chị còn chưa thấy sao? Do Tiểu Lục nhát gan thôi, nếu con bé biết tranh giành hơn một chút, bám chặt lấy hắn thì còn phải lo về mấy thứ xấu xí kia sao?" Ả ta không có con cái, chỉ có vẻ ngoài và công phu giường chiếu, thấy Kim Thái Hanh có vẻ nhân nhượng Tiểu Lục nên cố ý giữ mối quan hệ với hai mẹ con này.

Tiểu Lục thò đầu ra từ cổ mẹ mình: "Các anh chị không phải là mấy thứ xấu xí."

Trương Bạch Lộ cười đến quyến rũ, đây là thói quen của ả: "Có phải thứ xấu xí hay không, xem ai thảm nhất là biết mà."

Lời này quá cao siêu, Tiểu Lục nghe không hiểu, bé con lắc tay mẹ mình: "Ý của dì Lộ là sao ạ?"

Ánh mắt Trương Bạch Lộ rơi xuống cánh tay trắng nõn như ngó sen của Tiểu Lục, trên cổ tay bé con đeo một sợi dây đỏ, bên trên còn lủng liểng một viên ngọc, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng điểm khác biệt to lớn nhất chính là sợi dây này được Kim Thái Hanh tặng cho.

Cái ngày Tiểu Lục tròn ba tuổi, Kim Thái Hanh phái người mang quà đến bữa tiệc, lúc ấy tất cả đều sợ ngây người, từ đó về sau, Tiểu Lục và mẹ của con bé có quyền nói chuyện hơn một chút.

Kim Thái Hanh là con thứ ba, trên anh còn có một người anh trai và một người chị gái, phía dưới có một đám em trai em gái. Dù sao thì nhà họ Kim cũng có tiền, nuôi vậy có nuôi nữa cũng được, nhưng người chân chính xứng đáng với cái danh cậu chủ, lại chỉ có mình Kim Thái Hanh.

Hiện giờ chủ nhân của nhà họ Kim cũng đã định sẵn Kim Thái Hanh chính là chủ nhân đời tiếp theo, là người thừa kế của gia tộc họ Kim, không ai dám đắc tội anh, dù cho trong mắt Kim Thái Hanh căn bản không có sự tồn tại của bọn họ.

Những đứa lớn lớn gặp Kim Thái Hanh còn đỡ, có thể miễn cưỡng không để lộ sự sợ hãi, nhưng đám lít nhít chừng mười tuổi thì nói chuyện lắp bắp, còn đám nhỏ nữa thì có khi bị dọa cho khóc luôn.

Bọn họ đối với Kim Thái Hanh, là vừa tôn kính vừa sợ hãi.

Dạo trước có một hôm buổi tối trời mưa, Kim Thái Hanh từ trường trở về, tâm tình có vẻ rất tốt, còn bế Tiểu Lục chơi đùa một lát. Kim Thái Hanh rất đẹp, là người đẹp nhất trong thế hệ này của nhà họ Kim, dù sao thì mẹ anh cũng xuất thân từ nhà quyền quý, nên xương cốt máu thịt trong người sẽ không thay đổi.

Mặc dù Tiểu Lục rất sợ, nhưng thấy anh trai không lạnh lùng như mọi khi, nên chưa đầy một lát sau đã cười toe toét, mẹ con bé đứng ở bên cạnh nhìn mà trái tim treo cổ họng.

Kim Chi Nham là ba của Kim Thái Hanh, gã xem trọng con của vợ cả, luôn thưởng thức và bảo vệ đứa con trai này, thấy thằng bé có tâm trạng tốt bèn hỏi có phải gặp chuyện gì vui ở trường không.

Kim Thái Hanh nhéo khuôn mặt đầy thịt của Tiểu Lục, khẽ gật đầu.

Tâm trạng của anh tốt, tiếng chuyện trò trong nhà cũng to hơn một chút.

Tối hôm đó là ngày Kim Thái Hanh cho Điền Chính Quốc mượn dù. Cậu thiếu niên có đôi mắt xinh đẹp, không dám nhìn anh, dáng vẻ miễn cưỡng khi nhận cây dù thật đáng yêu.

Sáng hôm sau, buổi tự học bắt đầu bằng cơn mưa xối xả, ào ào trút xuống từ trên trời, vài cành thông trong trường đung đưa theo gió.

Kể từ khi ngồi chung bàn với Kim Thái Hanh, mỗi ngày Điền Chính Quốc đều đến rất sớm, Kim Thái Hanh chưa đến cậu sẽ tranh thủ đi vệ sinh, luôn cố gắng để không phải tiếp xúc với anh ta.

Trịnh Hạo Thạc đứng nói chuyện nên không thấy đau lưng, cậu ta ngồi cùng bàn với Mạnh Âu, cực kì đắc ý, nhìn Điền Chính Quốc ngày ngày lo lắng hãi hùng còn cảm thấy hơi buồn cười.

Ngoài Điền Chính Quốc ra, những pháo hôi như Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn không biết gì về Kim Thái Hanh, có thể trực giác mách bảo bọn họ Kim Thái Hanh hơi nguy hiểm, nhưng cụ thể như thế nào, Điền Chính Quốc rõ hơn bọn họ nhiều.

Kim Thái Hanh đổi sang mặc đồng phục mùa thu, màu xanh lam phối với màu trắng, anh vừa bước vào đã có rất nhiều người vô thức nhìn theo.

Điền Chính Quốc cúi đầu, đang mải chat.

Kim Thái Hanh thản nhiên nhìn cậu, chỉ thấy được cái đỉnh đầu xù xù mềm mại của Điền Chính Quốc. Cho đến tận khi anh ngồi xuống, Điền Chính Quốc mới nhận ra là Kim Thái Hanh tới rồi.

Điền Chính Quốc hơi hoảng hốt, dịch sang bên cạnh, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

[Mẫn Mẫn muốn thi đại học: Quốc Quốc, sao hôm qua Kim Thái Hanh lại tặng hoa cho ông vậy?]

[Quốc Quốc: Tôi cũng không biết.]

[Chó Thạc đã tiến bộ một trăm: Cái này tao biết, đáng lẽ là bí thư lên tặng, nhưng nghĩ đến vụ chụp ảnh kỉ niệm nên cậu ta muốn để cho mấy người đẹp đẹp trong lớp đi, nên mới kêu tao, chắc là Kim Thái Hanh cũng vậy.]

[Mẫn Mẫn muốn thi đại học: Mày đẹp chỗ nào? Lớp trưởng chúng mày bị hỏng mắt à, hôm qua mày đứng cạnh Mạnh Âu xấu điên lên được.]

[Chó Thạc đã tiến bộ một trăm: Để buổi trưa bố mày cho mày biết cái gọi là hối hận vì làm người.]

Điền Chính Quốc thấy chủ đề đã bị Phác Trí Mẫn lái đi mất thì cười. Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc còn đang chửi nhau trong nhóm chat, Phác Trí Mẫn mắng Trịnh Hạo Thạc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chẳng đâu vào đâu, Trịnh Hạo Thạc chửi Phác Trí Mẫn là thằng lùn diễn kịch, cậu ta vẫn còn cay vụ lần trước ở quán net, khi cảnh sát tới Phác Trí Mẫn lại giả vờ ngất, thấy chết không cứu.

Vào học, Điền Chính Quốc tắt điện thoại.

Cậu lén lút nhìn Kim Thái Hanh, thấy người ta mắt nhìn thẳng lên bảng đen, Điền Chính Quốc thầm nghĩ rất tốt, cứ tiếp tục giữ vững như vậy, đợi đến kì thi tháng sau, cậu sẽ thi thêm mấy trăm điểm nữa là có thể nói với Lý Thư Nhã vụ đổi chỗ ngồi.

Chuyện tặng hoa ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, giống như Trịnh Hạo Thạc nói, Kim Thái Hanh là vì danh tiếng của lớp, trong lòng ắt hẳn cũng rất bất đắc dĩ.

Dựa theo thái độ của Kim Thái Hanh với nguyên thân mà nói, khả năng trên bó hoa xịt thuốc trừ sâu tương đối lớn.

Dù sao thì Điền Chính Quốc cũng không nghĩ nhiều.

Giữa trưa, Phác Trí Mẫn chia sẻ cho Điền Chính Quốc một chủ đề đang hot trên diễn đàn.

Tiêu đề là --- Kim Thái Hanh theo đuổi ngược Điền Chính Quốc?

Cái chủ đề này vừa lên sóng đã rất bùng nổ. Kim Thái Hanh là ai, là đứa con cưng của trời, Điền Chính Quốc lại là ai, là cái tên nhà giàu mới nổi kệch cỡm, gần đây đúng là đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn, nhưng để mà so sánh với Kim Thái Hanh thì chênh lệch không phải chỉ nhiều một chút thôi đâu. Bây giờ lại nói Kim Thái Hanh theo đuổi ngược Điền Chính Quốc, có quỷ mới tin.

Nhưng bài đăng này vẫn rất hot, bởi vì tất cả mọi người đều rất là lắm chuyện.

Lúc Điền Chính Quốc vào xem, bài đăng có tấm ảnh chụp hôm qua Kim Thái Hanh tặng hoa cho cậu, chụp không được rõ lắm, nhưng giữa hai người không hiểu sao lại có một bầu không khí mập mờ, cảm giác như một giây sau bong bóng màu hồng sẽ bay lên khỏi đầu vậy.

Ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc lại cúi đầu như đang xấu hổ. Phía trên là một đống bình luận phân tích của người trong diễn đàn về bức ảnh này.

[Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng hai người này rất có cảm giác của CP đóooo!!!!]

[Rất xin lỗi, tôi không cho phép trai đẹp làm trò vui cho nội bộ, bài viết này tôi đã report.]

[Tôi thấy mấy người rảnh thật đấy, sao Kim Thái Hanh có thể thích Điền Chính Quốc được, nếu anh ấy thích thật thì sao Điền Chính Quốc còn phải theo đuổi lâu như vậy chứ? Không thèm dùng não à.]

[Bọn tôi rảnh thật mà, nhưng vấn đề không phải chỗ đó, bọn này chỉ là thích xem hai anh đẹp trai mập mờ với nhau thôi. Bọn này thích thì liên quan gì tới cậu.]

[Chỉ là ảnh chụp đẹp nên chia sẻ cho mọi người thôi, chia sẻ nào.]

Mặc dù bài đăng mau chóng bị thủ tiêu, nhưng ảnh chụp Kim Thái Hanh tặng hoa cho Điền Chính Quốc đã bị rất nhiều người lưu lại. Bởi vì tối hôm qua bầu không khí rất tưng bừng nên mọi người đều không để ý nhiều như vậy, hôm nay có thời gian mới xem xét kĩ hơn.

Ảnh chụp cũng được, trai đẹp cũng được, nhưng hai cái này không thể cùng một chỗ.

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong