Anh muốn kết hôn sớm một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như người lữ khách gặp cơn mưa đã chờ đợi bấy lâu.

Gáy Điền Chính Quốc nằm trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay của đối phương xuyên qua mái tóc cậu, tay kia của Kim Thái Hanh lót ở trên gương. Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu, cổ không ngừng ngả về sau, đường cong ấy giống như chú thiên nga sắp chết đang tìm đường sống.

Gần như là khó thở.

Kim Thái Hanh không nhanh không chậm, khoang miệng Điền Chính Quốc bị anh từng chút từng chút chiếm lấy, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của đối phương.

Dụ dỗ cậu đáp lại.

Tay Điền Chính Quốc bám lấy cánh tay Kim Thái Hanh, quần áo bị cậu cầm đến nhăn nhúm, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng.

Hàng mi như cánh ve run rẩy, vụng về không quá thuần thục đáp lại Kim Thái Hanh.

Không thể trách Điền Chính Quốc không biết.

Từ trước đến nay, loại chuyện này luôn là Kim Thái Hanh nắm quyền chủ đạo, dù cho đối phương có chủ động đưa quyền cho cậu, Điền Chính Quốc chỉ cần hơi đáp lại một chút là ngay sau đó sẽ nghênh đón sự phản công gấp mười gấp trăm lần của Kim Thái Hanh.

Trước mắt Điền Chính Quốc là ánh sáng ấm áp, eo sắp nhũn cả ra, đầu lưỡi bị mút đến run rẩy. Lúc đầu cậu còn có thể ngăn cản Kim Thái Hanh, đến giờ, cậu gần như là tùy theo Kim Thái Hanh, để anh muốn làm gì thì làm.

Không còn sức lực.

Bờ môi Điền Chính Quốc hơi hé ra, cái cằm đặt trên vai Kim Thái Hanh, con ngươi mất tiêu cự trong chốc lát.

Một tay Kim Thái Hanh đặt trên gáy cậu không nặng không nhẹ nắn vuốt trấn an.

Lại nhẹ nhàng lấy xuống bàn tay Điền Chính Quốc đang nắm lấy cánh tay mình.

Điền Chính Quốc cúi đầu, ánh mắt khó hiểu.

Ánh mắt cậu di chuyển lên trên theo động tác của Kim Thái Hanh.

Cho đến khi ngón tay cậu chạm đến bờ môi của anh, Điền Chính Quốc nhanh chóng nhận ra Kim Thái Hanh muốn làm gì, khẽ gầm lên một tiếng: "Đủ rồi!"

Đuôi mắt đỏ bừng, giống như sự mời chào không lời.

"Ừm, Quốc Quốc nói đủ là đủ rồi." Tóc Kim Thái Hanh còn chưa khô, từng giọt nước thuận theo sợi tóc nhỏ xuống.

Điền Chính Quốc còn chưa thở được hết ra những gì trong tim, cậu thật sự không chịu nổi Kim Thái Hanh cứ không ngừng như vậy.

Nhưng ngay sau đó, ngón tay bị người trước mắt ngậm lấy.

Đầu ngón tay bị ép phải dạo quanh khoang miệng ấm áp, bị đầu lưỡi quấn lấy, đè nặng lên phần mặt trong của ngón.

Từng lỗ chân lông của Điền Chính Quốc đều ầm ĩ kêu gào, cảm giác kích thích khó nói thành lời chạy loạn trong máu.
Kim Thái Hanh chậm rãi rút đầu ngón tay của Điền Chính Quốc ra khỏi miệng, trên môi lấp lánh ánh nước, ánh mắt Điền Chính Quốc rơi ở nơi đó, không thể dời đi được. Cậu biết Kim Thái Hanh có bản lĩnh không thể khiến người khác rời mắt.

Đối phương cũng biết mình có gì, cho nên lợi dụng điểm này rất tốt.

Ngón chân Điền Chính Quốc không nhịn được mà cuộn tròn. Cậu bị Kim Thái Hanh ôm mặt, hơi thở giao hòa quấn lấy nhau, lúc nói chuyện, thỉnh thoảng môi của cả hai còn chạm vào nhau.

"Lên đại học sống chung với anh được không?"

Điền Chính Quốc ma xui quỷ khiến nói được.

Sau khi được Kim Thái Hanh bế xuống khỏi bệ, thay bộ quần áo ngủ khác, Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương kia, trong giây lát cảm thấy nghẹt thở.

Quen thuộc vì đó là mặt của cậu, xa lạ vì dáng vẻ sau khi bị người yêu thương.

Diễm lệ, mềm mại, khiến người ta không thể chống cự.

Lúc mở cửa đi ra ngoài, điện thoại Điền Chính Quốc vứt ở trên mặt thảm lại liều mạng kêu inh ỏi.

Mặc dù đã nhắn tin xin phép, nhưng người nhà vẫn gọi điện đến.

Kim Thái Hanh đưa di động cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cho rằng lão Điền sẽ hỏi cậu đang ở đâu, không ngờ ông ba già ở đầu kia điện thoại trực tiếp nhảy qua phân đoạn này, câu đầu tiên ập vào mặt cậu lại là:

"Bảo Kim Thái Hanh nghe máy!"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc lo lắng lão Điền và Kim Thái Hanh sẽ không thể nói chuyện tử tế với nhau, vẻ mặt hơi nôn nóng, Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu, giơ tay nhéo lên ngón tay út của Điền Chính Quốc trấn an.

Lúc đầu còn tưởng là sẽ nói chuyện rất lâu, hoặc là lão Điền nói với Kim Thái Hanh xong sẽ muốn dặn dò mình vài câu, không ngờ sau khi Kim Thái Hanh vâng một tiếng, bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

"..."

"Lão Điền nói gì với anh thế?"

Trong lúc căng thẳng, hai người đã quên mở loa ngoài, Điền Chính Quốc còn cảm nhận được khi Kim Thái Hanh nắm chặt lấy tay mình, lòng bàn tay anh hơi nóng, có lẽ so với Điền Chính Quốc, anh còn căng thẳng hơn.

"Bảo em, đừng có bạn trai rồi lại quên mất thằng bố mày." Kim Thái Hanh thành thật truyền đạt lại không sai một chữ lời của Điền Đại Chí.

Điền Chính Quốc: "..." Biết mà, đây đúng là phong cách nói chuyện của lão Điền.

"Và, bảo em đêm nay không cần phải đến phòng cho khách ngủ." Ánh mắt Kim Thái Hanh trở nên ranh mãnh.

Điền Chính Quốc lùi ra sau hai bước, giữ vững khoảng cách an toàn với Kim Thái Hanh. Cậu nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ mà nói: "Em nghĩ lời lão Điền phải là, nếu như em không đến phòng cho khách, ông ấy sẽ đánh gãy chân em mới đúng."

Bàn tay sau lưng cậu sờ được chốt cửa, vội vàng vặn mở chạy ra ngoài. Kim Thái Hanh bị ốm nên phản ứng không được nhanh như trước, đến lúc lấy lại tinh thần thì trong phòng đã trở nên yên ắng, ngay cả góc áo của thiếu niên cũng không tóm được.

Nửa đêm, sấm sét vang dội, mưa rào xối xả.

Thành phố A hay mưa, nhưng từ khi Điền Chính Quốc xuyên về đây, trời mưa chỉ là mưa thôi, chưa từng có sấm chớp xen lẫn mưa rào.

Tia chớp xẹt qua chân trời như một thanh kiếm mềm uốn lượn, chém xuống từ đằng xa, màn trời màu đen như miếng vải bị chặt đứt, nước mưa từ đó mà trút xuống.

Tiếng sấm giấu ở trong mây đen, mây đen chồng chất, tiếng sấm rền trầm đục, giống như tiếng đá tảng lăn từ trên núi xuống, khiến cả vùng đất rung chuyển theo.

Điền Chính Quốc bừng tỉnh, nhìn điện thoại thì phát hiện mới hai giờ sáng.

Cậu sợ sấm sét.

Khi bé thì không sợ, nhưng sau này, mỗi lần trời mưa là chân cậu sẽ đau, đau như kim đâm. Mặc dù cậu không đứng lên được, nhưng lại phải chịu đủ loại di chứng.

Chỉ trời mưa thôi thì vẫn có thể chịu được, nhưng hỗn hợp sấm sét khiến cậu càng thêm khó chịu.

Dù là ban ngày hay đêm tối, tiếng sấm vĩnh viễn trầm đục nặng nề, như đang báo hiệu điềm chẳng lành, khiến Điền Chính Quốc chán ghét và sợ hãi.

Sau khi mất đi đôi chân, Điền Chính Quốc có thêm rất nhiều tật xấu.

Đệm chăn vừa được dì giúp việc thay mới hồi tối, mềm mại sạch sẽ. Điền Chính Quốc dùng chăn che kín đầu, muốn lơ đi cảm giác ngột ngạt khó thở mà sấm sét bên ngoài mang đến.

Cửa bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang tiến vào. Điền Chính Quốc kéo chăn xuống nhìn một cái.

Kim Thái Hanh đứng ở cửa, phía sau là ánh sáng mong manh, ngũ quan anh chìm trong bóng tối.

Không thấy được cảm xúc.

Giọng Điền Chính Quốc khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: "Anh đến làm gì?"

Kim Thái Hanh đến gần, ngồi xổm ở bên giường cậu, giương mắt nhẹ nhàng nói: "Đến xem em thế nào."

Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc rất ghét thời tiết như vậy. Tiếng sấm, tia chớp và mưa rào, ba thứ kết hợp với nhau gây ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của cậu.

Trước kia mỗi lần thời tiết trở nên tồi tệ như thế này, dù có bận đến cỡ nào, Kim Thái Hanh cũng sẽ buông bỏ hết mọi việc mà ở bên Điền Chính Quốc.

Dù cho lần này chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng khi tia sét rạch ngang bầu trời cũng là lúc Kim Thái Hanh tỉnh lại, ý thức còn chậm hơn động tác, cho đến khi anh tỉnh táo lại thì bản thân đã đứng trước cửa phòng cho khách.

Mặt sàn của phòng cho khách cũng phủ thêm thảm, Kim Thái Hanh dường như trở thành một người hoàn toàn khác so với hồi tối, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng, khoanh chân ngồi dưới đất, nghịch góc chăn của Điền Chính Quốc: "Ngủ đi em."

Điền Chính Quốc đúng thật rất buồn ngủ, cậu không giỏi thức đêm.

Cậu thiếu niên thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay Kim Thái Hanh, giọng nói vì cơn buồn ngủ mà trở nên mơ hồ: "Mọi người bảo khi nào anh rảnh thì đến nhà chơi, ăn một bữa cơm."

Kim Thái Hanh hơi sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống, chậm rãi đan tay với Điền Chính Quốc: "Được."

Điền Chính Quốc thiếp đi, nhưng gọi tên cậu vẫn trả lời, chưa ngủ say hẳn.

Ánh sáng trong mắt Kim Thái Hanh lập lòe, trong căn phòng trống trải mà yên tĩnh, tiếng Kim Thái Hanh vang lên.

"Quốc Quốc, đợi đến khi em hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn nhé?"

Tay phải Kim Thái Hanh cầm điện thoại, màn hình di động sáng lên giao diện ghi âm, thời gian đang dịch chuyển biểu thị đang ghi lại.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng "ưm" một tiếng.

Kim Thái Hanh lặp lại lần nữa.

Tay Điền Chính Quốc trượt ra khỏi tay Kim Thái Hanh, cậu trở mình, ý thức mơ hồ trả lời: "Rồi, kết thì kết."

Kim Thái Hanh mỉm cười. Vài giây sau, anh nhấn nút tạm dừng ghi âm, sau đó lưu lại.

---

Cuộc thi đọc diễn thơ diễn cảm được tổ chức vào buổi chiều thứ Hai, phải thống nhất trang phục nên lớp Điền Chính Quốc mua chung với lớp bên cạnh.

Vì mua cùng một cửa hàng, mà ủy viên văn nghệ của lớp bên là hội viên của cửa hàng kia, Văn Đình bèn nhờ lớp bên đó mua hộ luôn.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc phải lên đầu, nên quần áo của bọn họ không giống với những người khác trong lớp. Mọi người trong lớp mặc áo thun màu đen, bọn họ lại mặc áo sơ mi màu trắng.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh lật qua lật lại hai cái áo trong tay, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

Kim Thái Hanh dừng một chút: "Không có gì."

Điền Chính Quốc gật đầu, ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn hai người Trịnh Hạo Thạc và Mạnh Âu thật lâu.

Hai người này cứ kỳ kỳ quái quái, từ sáng đến lớp cho đến lúc phát quần áo đều không nói câu nào. Mạnh Âu không phải người nói nhiều, không nói chuyện cũng bình thường, nhưng Trịnh Hạo Thạc thì khác. Bình thường Trịnh Hạo Thạc chỉ hận không thể kể cho Mạnh Âu mọi chuyện, ngay cả buổi sáng ăn gì cũng muốn khoe.

Điền Chính Quốc nhắn WeChat cho Trịnh Hạo Thạc hỏi cậu ta sao vậy.

Trịnh Hạo Thạc trả lời rất nhanh.

[Tối hôm qua tao muốn đưa cô ấy về nhà, cổ kêu không cần, tao nhất quyết phải đưa, sau đó cổ vẫn không chịu...]

[Điền Chính Quốc: Nói vấn đề mấu chốt thôi.]

Điền Chính Quốc không có hứng thú với kiểu lằng nhà lằng nhằng chán ngắt này của hai người.

[Tao đi theo cô ấy, có cái thằng học bá vô lại ở lớp 12 bám lấy cổ, tao đuổi thằng đó đi, sau đó tự dưng cổ cáu um lên với tao, chửi tao biến thái theo dõi cổ. Bố mày quỳ luôn, đm đúng là mắt mù mà, con nhỏ này không có lương tâm mày ơi, tối qua mưa lớn như thế, tao tốt bụng đưa nó về nhà mà nó còn mắng ngược lại tao. Lúc đấy tao đúng muốn khóc luôn, mà nó còn khóc trước cả tao nữa, đéo hiểu có gì mà khóc, chẳng lẽ là khóc vì tao đuổi thằng bỉ ổi kia đi à?]

Nguyên một đoạn dài, từng câu từng chữ đều khiến Điền Chính Quốc cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ của Trịnh Hạo Thạc.

[Điền Chính Quốc: Có lẽ là cô ấy có chuyện gì khó nói.]

Trịnh Hạo Thạc không trả lời, Điền Chính Quốc nhìn về phía cậu ta. Cậu bạn ngồi trước Mạnh Âu đang đùa giỡn với bạn cùng bàn, xô xô đẩy đẩy, va đổ cả chồng sách trên bàn Mạnh Âu. Trịnh Hạo Thạc phiền muốn chết, bèn đá một phát lên ghế người đằng trước.

"Im mẹ mồm vào."

Người chung quanh lập tức im lặng.

Thế mà Trịnh Hạo Thạc còn đòi mặc kệ Mạnh Âu, có mà mặc kệ cái quần què.

Buổi trưa, tất cả mọi người phải tập trung ở hội trường lớn.

Điền Chính Quốc thay áo sơ mi màu trắng, Kim Thái Hanh đã xuống hội trường trước, giáo viên tìm anh có việc.

"Anh qua bên kia chờ em."

Điền Chính Quốc cúi đầu cài cúc cổ tay: "Ừ."

Khoảng hai mươi phút sau, Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc cùng đi xuống. Trịnh Hạo Thạc nhìn cái bàn trống rỗng của Mạnh Âu, rầu rĩ không vui. Mạnh Âu nói muốn đổi chỗ ngồi, hai người họ đã không nói với nhau câu nào từ sáng đến giờ rồi.

Lúc xuống đến hội trường, Trịnh Hạo Thạc mới thở dài: "Con gái đều khó hiểu thế à? Tao bảo vệ cổ lại thành tao sai rồi?"

Điền Chính Quốc không biết nên nói thế nào, cậu chưa từng thích con gái.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Trịnh Hạo Thạc lại có mắt như mù truy hỏi Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, mày nói xem?"

Điền Chính Quốc trầm ngâm trong chốc lát, quyết định nhắc nhở Trịnh Hạo Thạc một câu: "Thái Hanh không phải con gái."

"..." Trịnh Hạo Thạc vỗ đầu một cái: "Ừ nhỉ."

Điền Chính Quốc: "..."

Chia tay ở cổng hội trường, Trịnh Hạo Thạc đến chỗ tập trung của lớp, Điền Chính Quốc phải đến hậu trường. Đi được nửa đường thì ủy viên văn nghệ của lớp bên Tiếu Tiêu đuổi theo từ phía sau, cô vỗ vai Điền Chính Quốc, sau đó cùng cậu đi ra sau sân khấu, vừa đi vừa thán phục nói: "Điền Chính Quốc, cậu mặc áo sơ mi trắng trông đẹp thật đấy!"

Điền Chính Quốc không quen Tiếu Tiêu, lễ phép nói cảm ơn.

Kim Thái Hanh đang nói gì đó với Văn Đình, lúc trông thấy Điền Chính Quốc, nét mặt luôn lạnh nhạt thoáng nhẹ nhàng hơn. Anh vẫy tay với Điền Chính Quốc: "Qua đây."

Điền Chính Quốc đi về phía Kim Thái Hanh, nhưng một giây sau, cậu thấy nét dịu dàng trong mắt Kim Thái Hanh phai đi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hung ác vô cùng.

Điền Chính Quốc đứng tại chỗ, nhìn lại người mình, rất là thắc mắc.

Như vậy là sao?

Văn Đình cũng không phải người ăn chay, rất mẫn cảm nhận ra bầu không khí thay đổi, tiếng nói dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi trên Tiếu Tiêu sau lưng Điền Chính Quốc, lạnh lẽo như băng mùa đông.

"Quốc Quốc, lại đây." Kim Thái Hanh vươn tay với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh anh.

Kim Thái Hanh giơ tay sửa lại cổ áo cho cậu, Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi một câu sao vậy, Kim Thái Hanh không trả lời.

Tiếu Tiêu bị ánh mắt của Kim Thái Hanh quét qua, tay chân lạnh buốt.

Kim Thái Hanh cười một tiếng, đặt bản thảo trong tay lên trên mặt bàn, con ngươi hơi trùng xuống, vẻ mặt lành lạnh, không nhìn ra vui hờn. Một giây sau, anh bỗng thô bạo giật xuống một chiếc cúc áo đính kim cương giả hình trái tim ở trên cổ áo.

Chiếc cúc bị ném trên mặt đất, anh nhìn Tiếu Tiêu cứng đờ tại chỗ, ánh mắt chậm rãi dời xuống cổ áo của nữ sinh, nơi lộ ra một nửa chiếc cúc màu vàng nhạt giống hệt như thứ anh vừa giật xuống khỏi cổ áo, cười như không cười mà nói: "Đừng làm những trò vớ vẩn này nữa."

Ánh mắt thoáng có chút trào phúng và hung ác của anh khi rơi xuống mặt Điền Chính Quốc lại gần như biến mất, anh nắm chặt tay Điền Chính Quốc, đan tay với cậu, khẽ nói: "Tôi có người yêu rồi."

Chiếc cúc làm bằng kim cương giả, bị thô bạo giật xuống khiến cổ áo sơ mi cũng bị lệch theo, hai chiếc cúc ở hàng trên cùng cũng bung ra, rơi trên mặt đất. Kim Thái Hanh hơi sửa lại cổ áo, nhìn về phía Tiếu Tiêu: "Nghĩ gì thế?"

Những động tác liên tiếp khiến mấy người có mặt ở đây trong chốc lát đều không kịp phản ứng, lại thêm Kim Thái Hanh không hề nói là chuyện gì, chỉ có mấy câu không đầu không đuôi như vậy, còn giật đứt cả cúc áo.

Chuyện này...

Điền Chính Quốc đăm chiêu quan sát chiếc cúc hình trái tim trên mặt đất một hồi, rồi chậm rãi ngước mắt lên, nhìn nữ sinh ở đằng trước với sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Ánh mắt chậm rãi dời xuống một bên cổ áo của cô, cậu thấy được chiếc cúc bị che giấu chỉ lộ ra một nửa ở đó.

Kiểu dáng giống hệt cái ở trên cổ áo Kim Thái Hanh, nếu không quan sát kĩ thì không thể nhận ra, Điền Chính Quốc nhìn vài giây đồng hồ, sau đó cười.

Chẳng trách Kim Thái Hanh lại hỏi đối phương nghĩ gì, Điền Chính Quốc cũng rất không hiểu nổi người này có gì trong đầu, loại hành vi này có ý nghĩa gì sao?

Tiếu Tiêu cũng không có ý gì khác, cô ma xui quỷ khiến mà làm vậy. Bởi vì sau khi cuộc thi kết thúc sẽ chụp ảnh chung với nhau, cô chỉ muốn có một bức ảnh chụp chung của cả hai mà trong đó, Kim Thái Hanh như thuộc về cô.

Tâm tư nho nhỏ rất dễ dàng bị khám phá, còn dùng thủ đoạn ti tiện và ngu xuẩn như thế. Mấy người ở đây đều không ngốc, họ đều khá quen thuộc với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, mặc dù hai người chưa công khai, với người ngoài Kim Thái Hanh vẫn tỏ vẻ như đang theo đuổi Điền Chính Quốc, nhưng hễ là người cẩn thận và tinh ý một chút đều có thể nhìn ra.

Hai người này chắc chắn đã ở bên nhau rồi.

Tiếu Tiêu trắng trợn như thế, Văn Đình cũng thấy xấu hổ giùm cô nàng.

Điền Chính Quốc nhặt cái cúc áo dưới đất lên, đi về phía cô gái kia, đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: "Đồ của cậu bị rơi này."

Đây rốt cuộc là đồ của ai, quá rõ rồi.

Tiếu Tiêu cảm thấy khó xử và xấu hổ vô cùng, không nhận cái cúc áo trong tay Điền Chính Quốc, quay đầu chạy ra khỏi hội trường.

Điền Chính Quốc mân mê chiếc cúc giữa những ngón tay, thì thào nói: "Ai bảo đẹp quá làm gì."

"Ai đẹp cơ?"

Một giọng nói bất thình lình chen vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Điền Chính Quốc. Là Kim Thái Hanh, đối phương từ đầu đã luôn chú ý đến Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: "..." Cậu chỉ là đang lẩm bẩm một mình thôi.

"Quốc Quốc, cậu đưa nó cho tôi đi, để tôi trả cho Tiếu Tiêu." Văn Đình nói, cô cầm chiếc cúc đi, chừa lại không gian cho hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Cô nhất định phải ra ngoài tìm ai đó để tám chuyện về Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mới được, có lẽ Tằng Hiểu được đấy, Tằng Hiểu rất ủng hộ đôi này.

Thời học sinh chỉ một cục đá cũng có thể tạo nên con sóng lớn, không phải là bọn họ quá nhàm chán, mà là ở giờ phút này, yêu đương thật sự là một chuyện lớn đến long trời lở đất.

Càng không phải nói đến đối tượng là hai vị học thần đấy! Hai người họ cũng không quá che giấu khiến Văn Đình âm thầm thở ra một hơi, được rồi, thế tức là cho phép buôn bán.

Mặc dù vẫn là buôn dưa lê bán dưa chuột, nhưng đây là buôn bán sau khi được cấp phép.

Cực kì quang minh chính đại.

---

Cuộc thi đọc thơ nhanh chóng có kết quả, lớp Điền Chính Quốc được giải ba. Về phương diện này, lớp bọn họ rất kém, có thể đạt hạng ba là vô cùng khó tin, vì những năm qua lớp bọn họ chưa từng có giải.

Lý Thư Nhã nói tối nay có thể xem phim trong lớp.

Trong lớp ầm ầm tiếng reo hò, Dương Nhạc nói trúng tim đen bảo Văn Đình: "Sao tôi cứ có cảm giác giải ba lần này là ban giám khảo nể mặt lớp trưởng với Điền Chính Quốc nên cho lớp mình nhỉ?"

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đứng ở hàng đầu, hai người thiếu niên với khuôn mặt mĩ lệ và tự tin khiến người nhìn vừa ý mà cho thêm hai điểm, mặc dù cả hai kéo theo sau mình cả một đoàn tàu.

Tằng Hiểu ở đằng trước không nhịn được lườm y một cái: "Giờ ông mới biết à?"

Hai người này đã là cục cưng quý báu của nhà trường rồi.

Tằng Hiểu không nhịn được nhìn về phía hai người.

Điền Chính Quốc đang bò ra bàn chơi điện thoại, Kim Thái Hanh ở bên cạnh câu được câu không trò chuyện với cậu, từng chút từng chút dụ người vào trong chuồng.

"Quốc Quốc, anh muốn kết hôn sớm một chút."

Điền Chính Quốc uể oải hững hờ: "Thì kết."

Cậu nói xong mới thấy nóng mặt, lườm Kim Thái Hanh một cái: "Không đúng, sớm một chút là sớm cỡ nào?"

Kim Thái Hanh đưa tay úp lên tay Điền Chính Quốc, ngón tay chậm rãi đan vào kẽ tay cậu, giọng nói trầm thấp nhưng ngữ khí rất kiên quyết: "Đợi em hai mươi tuổi rồi..."

"Em không đồng ý." Điền Chính Quốc ngắt lời Kim Thái Hanh, quá sớm, lúc đó còn chưa kịp làm gì hết đã bị Kim Thái Hanh đóng dấu rồi. Điền Chính Quốc biết, bản chất Kim Thái Hanh sẽ không thay đổi.

Người này, sâu trong xương cốt vẫn như xưa.

Tay Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc dần dùng sức: "Đêm qua em đã đồng ý rồi."

Anh nhếch miệng: "Anh có chứng cứ."

--------------

A Hanh : Anh có bằng chứng lừa được em

Quốc:????? Anh làm chuyện gì đó ra dáng con người tí đi được không.

--------------

Dạo này bỏ bê em nó quá
Xin lỗi mọi người nhiềuuu🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong