Để mọi người chuẩn bị tâm lí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vốn đang nghe bà Điền kể chuyện, Kim Thái Hanh vừa nói xong, không chỉ có Điền Chính Quốc sửng sốt, ngay cả bà Điền cũng kinh ngạc nhìn về phía anh.

Điền Chính Quốc là người phản ứng lại đầu tiên, cậu lập tức quay sang nhìn nét mặt của lão Điền.

Bây giờ lão Điền phải phẫn nộ chửi ầm lên xách chổi ra đuổi Kim Thái Hanh mới phù hợp với thiết lập tính cách chuyên bao che của mình. Điền Chính Quốc ngồi đối diện Kim Thái Hanh, thò chân đạp cho đối phương một cái, anh cũng không tránh, cứ thế mà chịu đòn.

Phản ứng của Điền Đại Chí lại nằm ngoài dự đoán của Điền Chính Quốc. Người đàn ông trung niên giữ nguyên động tác gắp thức ăn, lơ lửng trên không trung nửa ngày, cuối cùng im lặng đặt đũa xuống.

Ông cũng không phát cáu như mọi người tưởng tượng hoặc gàn dở châm chọc Kim Thái Hanh mấy câu, Điền Đại Chí giương mắt lên, thản nhiên nói một câu: "Vẫn còn quá sớm, sau này rồi tính."

Điền Đại Chí rất khó chịu, cõi lòng hiu quạnh, trống vắng đến mức ông không còn sức để rống Kim Thái Hanh nữa.

Bà Điền ho khan hai tiếng, cũng theo đó mà nói sau này rồi tính. Thật ra bà cảm thấy đứa bé Kim Thái Hanh này không tệ, chững chạc hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, ngoài ra thì bà cũng đã nghe bà ngoại Kim Thái Hanh nói đủ thứ rực rỡ muôn màu rồi, lúc đầu còn tưởng rằng bà ấy lại khoác lác như mình, vì bà Điền thường tâng bốc cháu trai của mình với đám chị em trên quảng trường, thật giả lẫn lộn.

Nhưng bà ngoại Kim Thái Hanh không phóng đại, tất cả đều là thật, người thật so với sự miêu tả của bà ấy còn khiến người ta kinh ngạc hơn.

Nhưng bây giờ nói những chuyện này đúng là hơi sớm, vì ngoài Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ra, trong mắt tất cả mọi người, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ. Tình yêu của trẻ con ấy hả, cháy được ba phút thôi.

Nhất là kiểu người như Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, những cám dỗ mà bọn họ sẽ còn phải đối mặt không chỉ gấp năm mà có thể còn gấp mười lần người bình thường.

Ngay cả Điền Đại Chí và những người khác đều không cho rằng hai đứa có thể gìn giữ mối tình nồng cháy này được dài lâu, cho dù hiện giờ bọn họ đang cùng nhau ăn cơm.

Phụ huynh hai nhà đã đưa lì xì, nhưng cũng chỉ là mấy trò vặt cho lũ trẻ vui vẻ thôi, không ai coi là thật.

Ăn cơm xong, Điền Chính Quốc để tài xế đưa Kim Thái Hanh trở về.

Kim Thái Hanh ở ngay trước mặt Điền Chính Quốc tháo xuống cái đồng hồ đeo tay cũ, đeo lên chiếc mà Điền Đại Chí tặng. Điền Chính Quốc nhìn anh tiến hành một loạt động tác xong mới chậm rãi hỏi: "Kim Thái Hanh, vừa rồi anh làm thế là sao?"

"Sao?" Kim Thái Hanh nhấc lên con ngươi, lười biếng hỏi ngược lại.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh.

Người kia cười một tiếng, trấn an Điền Chính Quốc: "Anh biết chú Điền sẽ không đồng ý, chỉ là rào đón trước thôi."

"Để tất cả mọi người chuẩn bị tâm lý, bao gồm cả em nữa, Điền Chính Quốc."

Kim Thái Hanh không nói đùa, để Điền Chính Quốc đứng đó, những suy nghĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng dần dậy lên trong lòng anh, từng chút quấn lên. Nói ra lại có chút đau lòng, anh thật sự không chờ nổi, muốn đưa người đến bên cạnh mình. Nhưng không phải như lần trước.

Anh muốn Điền Chính Quốc được hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ giống như bây giờ, thế nên anh vẫn có thể chờ thêm nữa.

Điền Chính Quốc nhìn mũi giày, đá mấy cục đá, lại giương mắt nhìn Kim Thái Hanh, đẩy anh một cái: "Cút mau."

Muốn thật dữ tợn, nhưng lại không làm được khí thế, Điền Chính Quốc có một gương mặt xinh đẹp, nên hung dữ mấy cũng không khiến người ta sợ hãi.

Nhất là hung dữ với Kim Thái Hanh, hiện giờ Kim Thái Hanh chỉ muốn cắn móng vuốt của cậu.

Tài xế nhà Điền Chính Quốc tên là Vương Đức Minh, đêm khuya bị gọi dậy ông cũng không phiền, mở cửa xe, đợi quý công tử nhà họ Kim này lên xe.

"Thật sự không giữ anh lại à?" Kim Thái Hanh bước lên xe, tay cầm quai cặp, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, cười đùa nói.

"Bye." Điền Chính Quốc xua tay.

Không tim không phổi.

Con ngươi Kim Thái Hanh tối lại, nhìn Điền Chính Quốc một hồi, người kia còn chưa kịp phản ứng, anh đã bắt lấy cánh tay Điền Chính Quốc kéo cậu đến trước mắt, nặng nề cắn lên khóe miệng cậu một cái: "Em là cái đồ không biết ơn nghĩa."

Cuối cùng phải chiếm thêm chút lợi lộc, Kim Thái Hanh mới hài lòng rời đi.

Điền Chính Quốc sờ lên vành tai nóng rực, quay người đã thấy Điền Đại Chí khoanh tay đen mặt đứng ở cửa chính, thấy Điền Chính Quốc nhìn mình còn nặng nề hừ một tiếng.

Điền Chính Quốc: "..."

---

Tới gần đợt thi cuối kì, tình trạng thiếu ngủ của Điền Chính Quốc càng thêm nghiêm trọng. Trời lạnh đã khiến cậu cực kì mê ngủ, ngủ cả đêm cũng không đủ, bình thường đều là tới trường ngủ bù. Các giáo viên cũng biết tật xấu này của cậu, lúc đầu còn gọi cậu dậy, về sau thì trực tiếp làm như không thấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì Điền Chính Quốc có nằm cả xuống sàn ngủ cũng được.

Nhưng bởi vì đã sắp thi cuối kì, rất nhiều người có chuyện mới cuống lên đi ôm chân Phật, mà Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc chính là chân Phật của họ, có điều bọn họ không dám ôm Kim Thái Hanh.

Nên chỉ có thể ôm chân Điền Chính Quốc.

Cuối kỳ Kim Thái Hanh cũng bận. Lớp mười nghỉ sớm hơn bọn họ nửa tháng, giáo viên không rảnh sẽ gọi lớp mười một đi trông thi hộ, Điền Chính Quốc lười đi, Lý Thư Nhã đành phái Kim Thái Hanh, cho nên Kim Thái Hanh thường xuyên không ở lớp.

Mỗi lần Kim Thái Hanh trở lại lớp, nhóc con ngồi cạnh anh đều đang uể oải ngủ gật. Anh không hề bị ai hỏi bài, vì những người kia vừa thấy bóng Kim Thái Hanh cái là lập tức biến mất, nên Kim Thái Hanh không biết nhiều khi Điền Chính Quốc ở lớp phải giảng bài cho người ta.

Phác Trí Mẫn mặc cái áo lông dày, như cục bông ghé vào trên bệ cửa sổ, cầm bài tập trong tay, mặt mày ủ dột: "Quốc Quốc, hay là ông cứ ngủ một giấc đi, trông ông buồn ngủ quá."

"Ông không thức đêm đúng không?"

Điền Chính Quốc ngáp một cái, viết công thức ra giấy cho Phác Trí Mẫn, mí mắt cũng không muốn nhấc lên: "Trừ lúc ăn cơm ra còn đâu tôi đều ngủ."

Phác Trí Mẫn: "..."

Tật xấu đến đông là ngủ cả ngày của Điền Chính Quốc từ xưa đã có, như thể ngủ đông, sang năm mới sẽ tốt hơn nhiều, như lúc đầu đông này là nghiêm trọng nhất.

Phác Trí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc hai mắt dính cả vào nhau, cũng cảm thấy buồn ngủ theo, uể oải nói: "Tối hôm qua tôi phải thức đêm, cái tên Mẫn Doãn Kỳ kia cứ quấn lấy tôi hỏi bài. Đm cái tên đó, một cái phương trình bậc hai cũng không biết giải là sao?"

Phác Trí Mẫn cảm thấy cực kì khó tin với việc này, nó đã hoàn toàn quên mất chỉ mấy tháng trước, chính nó cũng không biết giải phương trình bậc hai.

Nhưng nó lại cực kì hùng hồn khinh bỉ Mẫn Doãn Kỳ.

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nhìn nó một cái, ánh mắt kì quái, giọng điệu cũng là lạ: "Ông với Mẫn Doãn Kỳ làm hòa rồi à?"

Mấy hôm trước, Phác Trí Mẫn bị Mẫn Doãn Kỳ cướp mất bữa sáng nên hai người chiến tranh lạnh cả một tuần. Mẫn Doãn Kỳ không phải người tự dưng nổi giận, là bởi vì Phác Trí Mẫn và Lâm Vũ Chi dùng chung một cái ống hút cùng uống một cốc trà sữa, nó còn ăn bánh bao của Lâm Vũ Chi. Phác Trí Mẫn quá ngu, ít nhất về phương diện tình cảm nó ngu muốn chết, ngay cả Điền Chính Quốc cũng cảm thấy có hơi thương xót cho Mẫn Doãn Kỳ.

Nếu Mẫn Doãn Kỳ vẫn cứ kìm nén không nói, Điền Chính Quốc hoài nghi hai người này sẽ dùng dằng đến tận ngày tháng năm nào cũng không biết.

Phác Trí Mẫn thở dài: "Được rồi, lần này tôi phải dỗ tên đó, nhưng khó vãi."

Điền Chính Quốc cười một tiếng đầy hứng thú, cậu không tin, nếu như Mẫn Doãn Kỳ nói Phác Trí Mẫn khó dỗ thì nghe còn được, nhưng Phác Trí Mẫn mà có thể chủ động dỗ Mẫn Doãn Kỳ một lần, có khi Phác Trí Mẫn không cần nói hết câu Mẫn Doãn  Kỳ đã tự hết dỗi rồi.

"Ông cười cái gì hả, thật mà!"

"Tại sao ông lại muốn dỗ anh ta?" Điền Chính Quốc liếc Phác Trí Mẫn một cái, nhàn nhạt hỏi. Ở thời điểm thích hợp, cậu không ngại đẩy Phác Trí Mẫn một cái, nó chậm hiểu đến mức tội nghiệp.

Phác Trí Mẫn nghĩ một hồi, cau mày: "Không thì làm gì, tên đó đang giận mà."

Điền Chính Quốc làm xong một bài, thờ ơ hỏi: "Tại sao anh ta lại giận? Là hắn cướp bữa sáng của ông mà đúng không?"

Phác Trí Mẫn vừa nghe đến câu này, chân mày càng nhíu chặt hơn. Ừ nhỉ, là Mẫn Doãn Kỳ cướp đồ ăn sáng của mình mà? Hắn còn giận cái gì? Tại sao mình lại phải dỗ?

"Thôi xong thôi xong, có khi nào nghề phụ của Mẫn Doãn Kỳ là chủ tịch hội bán hàng đa cấp không? Chắc chắn là tôi bị hắn tẩy não rồi, thôi xong rồi." Phác Trí Mẫn lải nhải trong miệng, cầm lấy đống bài Điền Chính Quốc đã làm xong chạy mất.

Điền Chính Quốc: "..."

Ngoài Điền Chính Quốc ra, hai người Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đều không quá thuận lợi. Con trai thì tùy tiện, cãi nhau ầm ĩ cùng lắm thì đánh một trận là xong, nhưng con gái lại khác, Trịnh Hạo Thạc không thể đánh nhau với Mạnh Âu được.

Từ lần mâu thuẫn trước đến giờ, hai người vẫn không nói với nhau một câu, Mạnh Âu xin Lý Thư Nhã cho đổi chỗ, đổi đến vị trí góc lớp xa Trịnh Hạo Thạc nhất có thể.

Điền Chính Quốc nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc. Ngũ quan Trịnh Hạo Thạc vốn đã sắc bén, cậu ta mặc áo nhung màu đen, mặt không cảm xúc, trông u ám vô cùng. Còn Mạnh Âu...

Cô ấy gầy đi rất nhiều.

Đúng lúc này Kim Thái Hanh trở lại, trong tay anh còn xách theo túi nhựa của siêu thị. Vừa hay chặn lại ánh mắt nhìn về phía Mạnh Âu của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhìn lên thì thấy trên vai Kim Thái Hanh có đốm màu trắng, mắt sáng rực lên.

"Tuyết rơi?"

Kim Thái Hanh gật đầu, đặt túi nhựa xuống trước mặt Điền Chính Quốc.

Anh giám thị lớp 10A1 xong thì trở về, cực kì không tiện đường đến siêu thị mua một túi đồ ăn vặt. Nói là đồ ăn vặt, nhưng Điền Chính Quốc biết, Kim Thái Hanh chắc chắn lại ngồi xổm trước kệ hàng tỉ mỉ nghiên cứu nguyên liệu in trên bao bì, xem cái gì ít chất phụ gia thì mua, sau đó mới là xét hương vị.

Ánh mắt Điền Chính Quốc rơi ngoài cửa sổ, trong không khí bao phủ một lớp sương mù, những bông tuyết li ti màu trắng xen kẽ không ngừng rơi xuống, tạo thành một màn tuyết không ngừng chuyển động.

"Tuyết nhỏ thôi."

Không biết Điền Chính Quốc có nghe thấy không, cậu bò ra bàn, hỏi Kim Thái Hanh: "Tết này anh ở nhà à?"

"Ừm." Sau khi ngồi xuống, Kim Thái Hanh rất thuận tay cầm bài tập trên bàn của Điền Chính Quốc: "Em thì sao?"

"Về quê bà nội, nhà bên đó chưa phá, vẫn còn rất nhiều họ hàng, nhưng mà ở nông thôn." Điền Chính Quốc nói.

Bà Điền cũng có gia nghiệp. Vùng ngoại thành chỗ ở của nhà họ Điền ngày xưa bị quy hoạch thành khu thương mại mới, nhà mẹ đẻ của bà Điền ở ngay gần nhà họ Điền, nhưng người ta không phá đến đó nên rất nhiều họ hàng vẫn còn ở lại. Cả nhà họ Điền sẽ về đó ăn tết, nhưng Điền Chính Quốc ngày xưa ghét nhất là về quê, nông thôn chẳng có cái gì, nhàm chán muốn chết.

Kim Thái Hanh cũng biết chuyện này: "Em cũng nên về."

Điền Chính Quốc lười biếng gật đầu.

Kim Thái Hanh suy tính một hồi: "Vậy sinh nhật em tính thế nào?"

"Lúc đó là rằm tháng Giêng, chắc chắn là về lại đây rồi, ba mẹ em còn phải đi làm mà." Nghỉ Tết chỉ được khoảng một tuần, chưa đến rằm là phải đi làm lại. Mặc dù lão Điền là chủ công ty, nhưng chẳng lẽ trong lúc nhân viên đi làm, ông chủ lại vẫn ở quê nổ pháo đốt đèn, như thế là không được.

Điền Chính Quốc nói xong, nửa ngày cũng không thấy người kia đáp lại, cảm thấy sai sai, mới nhấc mí mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"

Dứt lời bèn nhẹ nhàng gõ lên bàn Kim Thái Hanh: "Làm bài tập đi, tí nữa phải nộp rồi."

Không nói những cái khác, chỉ riêng việc sai bảo Kim Thái Hanh thôi, bây giờ Điền Chính Quốc làm cực kì quen tay.

Tay cầm bút của Kim Thái Hanh xích lại gần Điền Chính Quốc, vỏ bút máy lạnh buốt chạm lên cằm Điền Chính Quốc. Ngón tay Kim Thái Hanh hơi dùng sức, cằm Điền Chính Quốc bị nâng lên.

"Chúc mừng Quốc Quốc của chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành." Trong mắt Kim Thái Hanh là tình yêu lẫn khát vọng trịu nặng có thể đập vụn cả một con người, ngữ điệu trong veo mà nhẹ nhàng, rất dễ mê hoặc lòng người.

Tác giả có lời muốn nói:

Nói một tiếng chúc mừng sớm một năm với Kim cẩu.

kim cẩu:?????

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong