Em sai rồi, anh ơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc đè lại cổ tay Kim Thái Hanh, càng khiến cho bàn tay của đối phương dán chặt vào bụng mình. Trời sinh nhiệt độ cơ thể của Kim Thái Hanh đã thấp hơn người bình thường, nhiệt độ của lòng bàn tay cũng vậy, nhưng khoảnh khắc nó dán lên này, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào nóng như thiêu như đốt.

"Kim Thái Hanh!" Điền Chính Quốc gầm nhẹ.

"Ừm." Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc, không mặn không nhạt trả lời.

Vết xe đổ một năm trước đã nói cho Điền Chính Quốc biết, phòng học không phải chỗ tốt để chơi, huống hồ đang giờ tự học buổi tối, xung quanh đầy người.

Giờ phút này, hết thảy tiếng động xung quanh cậu đều bị phóng đại, tiếng Lâm Vũ Chi và bạn cùng bàn của y xì xào bàn tán, tiếng hai người đằng sau lẩm nhẩm học từ đơn. Điền Chính Quốc cúi đầu, vành tai đỏ rực, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Cậu không ngờ mình lại kích thích Kim Thái Hanh thành cái dạng này.

Điền Chính Quốc rất biết thức thời, cậu giương lên đôi mắt ướt át xinh đẹp nhìn Kim Thái Hanh, cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, anh ơi."

Tay Kim Thái Hanh nhéo một cái, còn mơ hồ có xu thế đi xuống, Điền Chính Quốc cắn răng, gần như sắp run rẩy. Kim Thái Hanh rất hài lòng với phản ứng ngây ngô của bé con này, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Sai chỗ nào?"

"Em chưa từng hẹn hò với ai, là em lừa anh."

"Ừm."

"Những cái đó đều là tin đồn nhảm bọn họ tung ra."

"Ừm."

Hốc mắt Điền Chính Quốc ửng đỏ: "Cũng chưa từng hôn ai."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một hồi, đè xuống ý nghĩ thật sự làm người khóc, rút tay ra khỏi quần Điền Chính Quốc, vẫn không quên giúp Điền Chính Quốc cài lại cúc với thắt lưng.

Xong xuôi, con ngươi đen mịt mờ của Kim Thái Hanh chăm chú nhìn Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Anh biết."

Anh biết Điền Chính Quốc là tự dưng nổi hứng trêu chọc mình, anh cũng là bỗng nổi hứng muốn thấy bộ dạng Điền Chính Quốc bị bắt nạt đến khóc.

"..."

Lúc này Điền Chính Quốc hết sợ rồi, một bàn tay tát thẳng vào lưng Kim Thái Hanh, cậu không dùng nhiều sức, nhưng tiếng động rất lớn.

Hai cậu con trai ngồi đằng sau bỗng hết hồn ngẩng lên nhìn người đằng trước, dù có nói thế nào thì đó cũng là lớp trưởng của bọn họ mà, Điền Chính Quốc lại không nể mặt đến như vậy.

Bọn họ cho rằng Kim Thái Hanh sẽ tức giận, ít nhất là sẽ bất mãn, nhưng người kia chỉ khẽ cười, còn rất nuông chiều Điền Chính Quốc, giơ tay vén phần tóc lòa xòa trước trán cho cậu.

Tận mắt chứng kiến hai người này ở bên nhau suốt một năm, lúc đầu mọi người đều cho rằng Điền Chính Quốc sẽ là người yếu thế. Điền Chính Quốc trước kia rất giỏi đánh nhau, ở trường còn có cái danh hiệu đầu gấu, dù cậu có ở cạnh ai thì cũng không thể là người bị động.

Trừ đóa hoa trên núi cao của bọn họ.

Anh ta chỉ ngồi trên cao, ánh mắt hờ hững nhìn người ở dưới đã có thể khiến cho người kia cảm nhận được áp lực.

Nhưng trải qua một năm này, tất cả mọi người phát hiện, có vẻ như Kim Thái Hanh mới là người bị nắm đến sít sao. Rõ ràng là lớp trưởng của bọn họ nguyên tắc như vậy, gặp phải Điền Chính Quốc là hết làm hộ bài tập cho đến xé nhỏ đồ ăn vặt cho cậu, lúc Điền Chính Quốc nằm ngủ còn giúp cậu che nắng. Mặc dù khi đối phương làm những chuyện này thì bộ dáng vẫn lạnh nhạt xa cách như vậy, nhưng chỉ có bọn họ biết, Kim Thái Hanh đối với những người khác, trong từ điển hoàn toàn không có hai chữ kiên nhẫn.

Sự lạnh lùng kiêu ngạo của Kim Thái Hanh đã khắc sâu vào trong xương tủy, dù phần lớn thời gian trông anh hòa nhã thân thiện, nhưng bằng trực giác, ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng cái luồng khí người sống chớ gần của anh.

Ngay từ đầu, thậm chí bọn họ còn lo rằng Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc đùa giỡn, dù sao thì tình sử của Điền Chính Quốc ai cũng biết, mà chuyện Điền Chính Quốc ham vui cũng là thật, con trai con gái trong lớp đều có quan hệ tốt với cậu. Thấy Kim Thái Hanh như vậy, bọn họ thật lòng lo rằng Điền Chính Quốc vô tâm lười biếng sẽ không đặt đối phương vào trong lòng.

Nhưng rất mau sau đó, Điền Chính Quốc đã chứng minh những lo lắng của bọn họ là dư thừa.

Người thích Kim Thái Hanh không hề ít hơn người thích Điền Chính Quốc, thậm chí đã biết về quan hệ của bọn họ rồi, cũng vẫn sẽ có người nhào đến.

Hai người bọn họ cũng rất nghe lời, ở trong trường cũng rất khiêm tốn, nếu như không phải đám người biết chuyện suốt ngày quang quác, thì chắc sẽ có rất nhiều người bị lừa, chỉ cho rằng hai anh đẹp trai này là bạn tốt của nhau.

Hôm đó Điền Chính Quốc mặc áo hoodie, phủ thêm lên người một cái áo khoác cao bồi, bò ra bàn ngủ. Có một cô em lớp mười vọt thẳng vào lớp, thổ lộ với Kim Thái Hanh.

Nếu là những người khác được tỏ tình, thì chắc chắn mọi người trong lớp sẽ đập bàn gào thét, nhưng rõ ràng nhân vật chính này không đúng, nhân vật chính là Kim Thái Hanh đó! Người yêu của anh còn đang nằm ngủ bên cạnh nữa chứ!

Cả lớp rơi vào bầu không im lặng đến kì dị.

Điền Chính Quốc bị người ngồi đằng sau đá lên ghế mấy cái khiến cậu mơ màng tỉnh lại, một bên mặt còn có vết đè lúc nằm ngủ. Cậu nhìn lên thì thấy cô nàng đứng trước bàn Kim Thái Hanh và phong thư màu hồng trong tay cổ.

Hơ, cậu chỉ ngủ có một giấc mà đã có kẻ tới cướp người rồi.

Ngón tay Kim Thái Hanh gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang tự hỏi nên cho cô gái này đáp án gì, cô nàng kia hồi hộp chờ đợi.

Điền Chính Quốc cười, ngoắc ngón tay với cô gái kia, ra hiệu cho đối phương nhìn sang đây.

Điền Chính Quốc rất đẹp, lúc cố tình quyến rũ người khác, không ai có thể chịu nổi.

Cậu chậm rãi cởi áo khoác ra, bên trong là áo hoodie màu trắng tinh. Điền Chính Quốc chỉ vào Kim Thái Hanh, hỏi cô nàng kia: "Cô có thấy là, áo của bọn này rất giống nhau không?"

Cô gái kia ngơ ngác nhìn áo của hai người, so sánh nửa ngày, đúng là giống nhau, đều là màu trắng tinh, nhưng vậy thì sao? Cô không hiểu ý của Điền Chính Quốc là gì.

Lâm Vũ Chi ngồi đằng trước che miệng nhắc nhở: "Em gái à, Điền Chính Quốc là người yêu của Kim Thái Hanh đấy."

Lúc này cô mới hiểu ra, chẳng trách Điền Chính Quốc lại hỏi cô có thấy áo cậu và Kim Thái Hanh giống nhau không, cậu đang muốn nói rằng, cô động vào người của tôi rồi.

Khiến bản thân cô như một thằng hề.

Chuyện này vừa ra, vỏ bọc khiêm tốn bị xé rách, Lâm Vũ Chi hỏi Điền Chính Quốc: "Quốc, ông không sợ Nha Nha lại gọi ông lên nói chuyện à?"

Điền Chính Quốc liếc y một cái: "Tìm tôi làm gì?"

Lâm Vũ Chi: "Cổ dặn hai người phải khiêm tốn một chút mà."

"Vậy ông thấy trong khoảng thời gian vừa rồi bọn này khiêm tốn có được cái lợi ích gì không?" Điền Chính Quốc xoay bút trong tay, uể oải hỏi ngược lại. Đúng như Kim Chi Nham nói, người không biết chuyện, sau khi các bài đăng trên diễn đàn bị khóa lại, thư tình và sô cô la như hàng miễn phí ồ ạt đưa tới, đưa trực tiếp cũng không phải lần một lần hai.

"Đm tôi chịu quá đủ rồi." Điền Chính Quốc lẩm bẩm nói.

Đồ vật của mình bị người ta cả ngày mơ ước, thật sự rất bực bội.

Lâm Vũ Chi nghe thấy Điền Chính Quốc lẩm bẩm thì sửng sốt. Y không còn nhớ rõ lần cuối nghe thấy cái tên này nói tục là lúc nào, nhưng cũng không giống như lúc trước, giọng điệu vừa rồi, Lâm Vũ Chi thật sự nghe ra được sự tàn bạo ẩn trong đó.

Xem ra bọn họ nói Điền Chính Quốc không quan tâm Kim Thái Hanh là sai bét rồi.

Lâm Vũ Chi rất giữ gìn cho hai người này, cũng không muốn bọn họ độc thân. Hai người này tiêu hóa nội bộ thì đám chó độc thân bọn họ mới sống được, chứ hai vị này mà độc thân, những người khác lập tức không xứng làm người nữa, trong mắt đám kia sẽ chỉ có hai vị mà thôi.

---

Tự học buổi tối còn chưa kết thúc, Điền Chính Quốc đã nghe thấy lớp bên cạnh ồn ào, rất ồn ào, lập tức trong hành lang cũng bắt đầu ầm ĩ, có người la hét: "Mau đi gọi giáo viên, mau đi gọi giáo viên."

"Chuyện gì thế?"

"Không biết, hình như là đánh nhau, còn là đánh rất kịch liệt kìa."

Mí mắt Điền Chính Quốc bỗng nhảy một cái, cậu lách qua đám người đang hóng hớt ở cửa sau, quả nhiên, mấy chuyện này tuyệt đối không thể thiếu sự tham dự của Phác Trí Mẫn.

Lần này Phác Trí Mẫn hung ác cực kì, không giống trước kia khóc chít chít nấp ra sau lưng Điền Chính Quốc, trong tay nó cầm một cái chân ghế rút ra từ đống bàn không dùng vứt ở cuối lớp. Điền Chính Quốc đi qua thì thấy cảnh Phác Trí Mẫn thẳng thừng phang từng gậy xuống vai người kia.

Người đang đánh nhau đều là người trong lớp Phác Trí Mẫn.

Điền Chính Quốc muốn tiến lên hỗ trợ, Kim Thái Hanh lại giữ chặt lấy cậu kéo ra sau: "Em đứng đó đi, để anh."

Kim Thái Hanh trực tiếp tóm lấy mũ áo của Phác Trí Mẫn, ném người cho Điền Chính Quốc, sau đó đá thẳng một phát vào bụng tên con trai kia. Bình thường mà nói, người bị đá một cái luôn có thể lập tức đứng lên, nhưng tên kia lại trực tiếp nằm bò ra đất ôm bụng, một tay cào mặt sàn.

Người chung quanh lập tức nín thở. Lúc Kim Thái Hanh đánh nhau khác một trời một vực với bộ dạng gió nhẹ mây bay thường ngày.

Đ*! Má! Nó! Đẹp! Trai! Vãi!

Bình thường quan hệ của mọi người cũng không tệ, cũng không phải thật sự muốn đánh đấm gì quá đáng, các thầy cô đều đang họp, văn phòng không có ai, một đám này có thể thoát tội.

Văn Đình không có ở đây, Kim Thái Hanh về lớp duy trì trật tự, Điền Chính Quốc nhìn vết thương trên mặt Phác Trí Mẫn, còn có cậu nam sinh lớp bên thường ngày hay chơi game với bọn họ.

"Sao lại đánh nhau?" Điền Chính Quốc hỏi Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn gân cổ lên quát: "Đi đánh hạng với bọn nó, tụt mất hai cấp bậc, bọn nó trách tôi với Mẫn Doãn Kỳ, rõ ràng là bọn nó feed*!"
*Thuật ngữ game, nguyên văn là 菜 tức đồ ăn. Hiểu nôm na là chơi gà nên chỉ làm đồ ăn cho người ta đớp. Bên Việt mình tùy game nhưng hay nói là feed, tức hiến mạng cho bên đối thủ.

"..." Điền Chính Quốc buồn cười nói: "Chỉ thế thôi cũng đánh nhau?"

Phác Trí Mẫn ấp úng không nói gì, nụ cười của Điền Chính Quốc vụt tắt, vậy thì không phải vì rớt hạng.

Phác Trí Mẫn bị Điền Chính Quốc nhìn như vậy thì chột dạ, không biết vì sao, nó cảm thấy bây giờ Quốc Quốc càng ngày càng lợi hại, lợi hại đến mức khiến nó có chút áy náy, nhất là sau khi làm chuyện gì đó sai.

Ví dụ như hiện tại.

Phác Trí Mẫn không nói, bạn cùng lớp nói hộ nó.

"Là bởi vì lúc nãy bọn tôi lỡ đẩy Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ ngã ra đất, đm thằng Mẫn lập tức như con chó điên nhào lên bọn này, có cần phải thế không? Cậu nhìn tôi bị nó đánh này, bọn tôi chỉ đùa thôi mà." Tên kia rất oan ức nói.

Phác Trí Mẫn nghe xong lại nổi giận: "Đấy mà gọi là đẩy à, đmm cút, đừng có nói chuyện với tao, trông thấy mày là ngứa cả mắt. Sau này đừng có gọi tao đánh xếp hạng với mày nữa, lần nào đánh cũng tụt hạng!"

Điền Chính Quốc: "..." Sao lại trở về đoạn rớt hạng rồi?

"Mẫn Doãn Kỳ đâu?"

Điền Chính Quốc vừa dứt lời, Mẫn Doãn Kỳ bước ra từ cửa sau của lớp, nhìn thấy vết thương trên mặt Phác Trí Mẫn và cổ áo xộc xệch của nó thì lập tức sầm mặt xuống.

Phác Trí Mẫn không nhận ra, nó chạy đến trước mặt Mẫn Doãn Kỳ, mừng rỡ hỏi: "Anh tỉnh rồi à?"

Điền Chính Quốc: "..."

Phác Trí Mẫn nhìn về phía Điền Chính Quốc, nó nói: "Bọn nó xô cho Mẫn Doãn Kỳ ngất luôn, nên tôi mới nói là đm đây mà gọi là đẩy à? Dùng thêm tí sức nữa là bay cả mạng người rồi!"

"Làm gì đến mức đấy? Nó vẫn bình thường đó thôi?"

"Cút!"

Điền Chính Quốc trở về lớp, Phác Trí Mẫn còn đang cãi cọ với đám kia trên hành lang, rõ ràng bình thường trông đều là những thằng con trai sáng sủa hoạt bát lanh lợi, nhưng chỉ cần chơi với Phác Trí Mẫn là không khác gì đám trẻ mẫu giáo.

Còn chưa đi đến chỗ ngồi, chuông tan học đã vang lên, Kim Thái Hanh trực tiếp đưa cặp cho Điền Chính Quốc: "Ba anh đang ở dưới rồi."

Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc: "Sao ba anh lại đến đây?"

"Đến nhà em ăn cơm."

Điền Chính Quốc suýt nữa quên mất chuyện này, cậu đi theo Kim Thái Hanh xuống dưới lầu, tự dưng lại cảm thấy căng thẳng khi ra mắt phụ huynh, bước chậm rì rì.

Từ xa Kim Chi Nham đã thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi tới, Kim Thái Hanh là con của gã, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, chính gã cũng không hiểu rõ đứa con này của mình, gã chỉ cần Kim Thái Hanh làm một người thừa kế ưu tú là đủ.

Chuyện tình cảm của Kim Thái Hanh, gã cũng lười nhúng tay, hoàn toàn không giống với những gia đình quyền thế khác. Nếu như gã có thể mang theo Kim thị vào quan tài thì có lẽ gã sẽ đặt ra yêu cầu với bạn đời của Kim Thái Hanh, nhưng gã không thể, thứ không thể mang vào quan tài thì còn quản nhiều như vậy để làm gì.

Mặc dù Kim Chi Nham bạc tình, nhưng cũng không có nghĩa là gã sẽ thật sự buông tay mặc kệ Kim Thái Hanh, lúc cần thiết, gã vẫn sẽ làm tròn bổn phận của một người cha hiền, ví dụ như lúc này.

Điền Chính Quốc đi đến bên cửa sổ xe, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào chú ạ."

Kim Chi Nham tươi cười, không còn chút thần thái sát phạt quả quyết khi bàn chuyện làm ăn, giọng điệu rất thân mật dịu dàng: "Khách khí quá, con có thể gọi ba giống như A Hanh."

"..."

Tác giả có lời muốn nói:

Quốc:...

Lão Điền: Này, quả đao 40m chém chó tổ truyền của tôi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong