Lớp trưởng không có lông chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cổ tay Điền Chính Quốc bị người nắm chặt lấy, mạch đập bên trong gần như sắp xông cả ra ngoài.

Kim Thái Hanh thấp giọng tiếp tục nói: "Anh cam tâm tình nguyện làm tù binh của em."

Cam tâm tình nguyện làm tù binh của người, Điền Chính Quốc không cần phải làm gì hết, Kim Thái Hanh cũng sẽ tước vũ khí đầu hàng.

---

Mọi người lúc đến đều chuẩn bị sẵn quà cho Điền Chính Quốc, họ biết Điền Chính Quốc cái gì cũng không thiếu, bèn dứt khoát không nghĩ nhiều làm gì. Dù sao thì có mua gì người ta cũng có tiền mua được thứ tốt hơn thôi, nên chỉ cần tỉ mỉ chọn lựa mấy món quà nhỏ cũng để hiện tấm lòng quý báu là đủ rồi.

Phác Trí Mẫn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nên tặng gì. Nó, Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc, sinh nhật đứa nào thì hai đứa kia cũng chỉ tặng lì xì, còn gì trực tiếp hơn tiền đâu. Lúc đầu Phác Trí Mẫn nghĩ lần này sẽ khác, nhưng lại không ngờ được là, cái thì đắt quá không mua nổi, cái thì quá rẻ không lọt vào mắt, mà những thứ quý giá nó để ý đến thì Điền Chính Quốc đều đã có loại tốt nhất rồi.

Cho nên Phác Trí Mẫn vẫn như trước bắn lì xì cho Điền Chính Quốc. Nó đã bắt đầu tích lũy từ lúc chưa nghỉ đông, tất cả đều cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn số tiền chuyển tới, hỏi Phác Trí Mẫn: "Ông còn đồng nào nữa không?"

Phác Trí Mẫn: "Nghỉ cũng không tốn tiền, sinh nhật một năm chỉ có một lần thôi."

Điền Chính Quốc không nhịn được đưa tay xoa đầu nó.

Phác Trí Mẫn gửi đến hơn ba vạn, còn chính xác đến hai hàng chữ số thập phân. Điền Chính Quốc đương nhiên biết đây chắc chắn là toàn bộ gia sản của Phác Trí Mẫn, Phác Trí Mẫn chuyên vung tay quá trán, tiền sinh hoạt cho bao nhiêu nó lập tức tiêu hết bấy nhiêu, mỗi tháng còn chưa bắt đầu nó đã sắp đi đến kết thúc, để nó dành dụm được số tiền này thật sự là quá khó khăn.

Giờ đã là bảy giờ tối.

Trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng thành phố gắn đầy đèn, từ cửa sổ nhìn ra, sắc trời bên ngoài bị chiếu đến tỏa sáng.

Kim Thái Hanh vươn cái tay ở dưới đáy bàn ra nắm lấy tay Điền Chính Quốc: "Đi."

Điền Chính Quốc khẽ giật mình, còn chưa kịp hỏi đi đâu, người đã bị Kim Thái Hanh kéo ra ngoài.

Những người ở lại thậm chí cả Phác Trí Mẫn cũng không để ý là hai người này đã đi ra từ lúc nào. Bản thân Phác Trí Mẫn là cái đứa từng giây từng phút bám lấy Điền Chính Quốc, nhưng vừa rồi bên Văn Đình chơi đánh bài thiếu một người, nó muốn chơi nhưng không có tiền, cả người không còn đồng nào. Điền Chính Quốc buồn cười khi thấy nó vò đầu bứt tai, bèn trực tiếp chuyển qua cho nó một chút tiền. Phác Trí Mẫn cũng không để ý là bao nhiêu, vội vàng hào hứng chạy sang chơi với bọn Văn Đình.

Nó vừa đi khỏi, Điền Chính Quốc lập tức bị Kim Thái Hanh túm đi mất.

"Anh đợi một chút, em nói với bọn họ một tiếng."
 
Điền Chính Quốc nhắn một tin cho Phác Trí Mẫn, nói là có việc, kêu bọn họ cứ chơi tiếp đi, cậu đã thanh toán rồi. Hôm đặt trước Điền Chính Quốc đã thanh toán hết trong một lần, vẫn còn rất nhiều.

Phác Trí Mẫn không trả lời, hẳn là đang mải chơi bài nên không để ý đến điện thoại.

Điền Chính Quốc cất di động vào trong túi, nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Anh muốn dẫn em đi xem cái gì?"

Quán ăn này không nằm ở trung tâm thành phố, là ở một khu thương mại mới quy hoạch xây dựng xong. Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh gọi xe, đi chưa đến hai mươi phút đã ra đến một khu vực rất vắng vẻ ở vùng ngoại thành.

"..."

Dưới chân là đường đất, hai bên đường um tùm cỏ dại, xen lẫn trong những bụi cỏ khô héo là những cọng còn duy trì màu xanh, hơi quan sát một chút sẽ thấy xung quanh là một vùng ruộng nước. Nhưng bởi vì đang mùa đông, trong ruộng không có hoa màu, chỉ có từng bó lúa nước đã được gặt cắm bốn phía trong đất, nước vẫn chưa tháo dập dờn trên mặt ruộng, phản chiếu ra ánh trăng tối hôm nay.

Mặt trăng ở nơi này, trông cách mặt đất rất gần, như thể sắp dính lên vậy.

Điền Chính Quốc cười một tiếng: "Ngắm trăng à?"

Mặt trăng trong thành phố đúng là không đẹp được như thế này, nó bị những mùi của ham muốn nơi thị thành che phủ đến mờ mờ ảo ảo.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, đừng nhìn anh, nhìn lên bầu trời kìa."

Anh vừa dứt lời, Điền Chính Quốc giương mắt nhìn về phía đêm đen như mực. Một tiếng nổ vang lên cách đó không xa, bất ngờ phá tan yên tĩnh, một vệt sáng màu bạc bắn lên phía chân trời, xé rách bức màn sân khấu màu đen, nổ tung trên không trung, những dải màu như ngọc lưu ly bắn ra bốn phía, chiếu sáng rõ cả một vùng xung quanh.

Pháo hoa bắn liên tục hai mươi phút, một giây cũng không ngừng. Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc không thích những thứ lòe loẹt nên từ chối lời đề nghị tạo pháo hoa hình tên mình của Mẫn Doãn Kỳ. Không riêng gì Điền Chính Quốc, bản thân Kim Thái Hanh nghĩ đến việc tên mình xuất hiện ở trên trời cũng sẽ nảy sinh một cảm giác quái dị khó hiểu.

Khi đêm tối một lần nữa trở về tĩnh lặng, Điền Chính Quốc nghe thấy Kim Thái Hanh ở bên cạnh nói.

"Lần trước, anh đã nói là pháo hoa phải xem cùng với người mình thích. Em đã từng bắn pháo hoa vì anh, anh hẳn cũng nên vì em mà làm thế một lần. Điền Chính Quốc, sinh nhật vui vẻ."

Điền Chính Quốc nhìn về phía Kim Thái Hanh, trong mắt là ánh nước chập chờn.

Cậu biết sinh nhật mà Kim Thái Hanh nói không phải là sinh nhật mười bảy tuổi, điều anh nói chính là, một lần nữa trở lại thế giới này, một lần nữa trở lại bên cạnh anh, sinh nhật vui vẻ.

Dù cậu có rời đi bao lâu, Kim Thái Hanh vẫn sẽ luôn chờ cậu. Nếu như Điền Chính Quốc không tò mò đọc quyển truyện kia, có lẽ Kim Thái Hanh sẽ để bản thân cả một đời dây dưa quẩn quanh đến chết trong này, khi ấy quyển sách này sẽ chỉ là một quyển sách, không có gì đặc biệt hết.

Nhưng vì Điền Chính Quốc đã trở về, cho nên nó là sách, cũng là thế giới chân thật.

---

Khí lạnh mùa đông đã rút lui, mùa xuân theo đó mà tiếp nối, mềm mại hơn rất nhiều. Nhưng hai mùa xuân thu ở thành phố A đều rất ngắn, chỉ thoáng cái đã qua, hai mùa đông hạ thì ngược lại, kéo dài đến dư thừa, mãi không kết thúc.

Ngày hè vội vã chạy đến, Lý Thư Nhã mặc một chiếc váy hoa, đi giày cao gót, đứng trên bục giảng nói mọi người không được làm ồn.

"Cuối năm là lên lớp 12 rồi, ngày khai giảng sẽ có một đại hội cổ vũ cho lớp 12. Sau khi đại hội kết thúc, mỗi lớp sẽ tổ chức họp phụ huynh, yêu cầu mỗi bạn báo đúng thời gian cho phụ huynh, cô cũng sẽ báo lại cho mỗi phụ huynh của các em trước khi vào học."

Đoạn trước cô nói một cách rất nghiêm khắc, nhưng đoạn sau lại chậm rãi mềm mại, sâu sắc dạy bảo: "Cuối năm chúng ta là lớp 12 rồi, các đàn anh đàn chị phải trải qua như thế nào chắc hẳn các em cũng đã nhìn thấy. Thời gian ngoài giờ học sẽ bị rút ngắn, hạng nhất của khối 12 năm nay, trung bình mỗi ngày ngủ không quá bốn tiếng. Đương nhiên cô không hi vọng các em sẽ liều mạng như vậy, nhưng cũng nên liều một phen, có thể thi đại học A thì thi đại học A, có thể thi vào trường trọng điểm thì hãy thi trường trọng điểm, không thể cứ buông thả như bây giờ được."

Hạng nhất của năm nay đã đỗ đại học A, hai mắt thâm quầng như hun khói, nghe nói thi xong một cái là về nhà ngủ suốt ba ngày ba đêm không ăn không uống, ai cũng không gọi dậy được, lúc đó mẹ người kia còn tưởng hắn có vấn đề gì, cả ngày canh giữ ở bên cạnh.

Cũng trong đợt nghỉ hè sắp kết thúc đó mà Điền Chính Quốc gặp được vị đàn anh tiếng tăm lừng lẫy kia, vứt bỏ đồng phục, được ngủ nghỉ đầy đủ, người kia cũng là một chàng trai mét tám sạch sẽ chói lòa, nhưng ở thời cấp ba lại bẩn thỉu bù rù đến không nhìn nổi.

Học tập khiến người ta tiều tụy.

Ngoại trừ Kim Thái Hanh.

Dạo gần đây Kim Thái Hanh say mê vẽ chibi, tan học cũng vẽ, lên lớp cũng vẽ.

Điền Chính Quốc giúp tô màu, bởi vì nhân vật là hai người bọn họ, dù Kim Thái Hanh ít khi vẽ bản thân, chủ yếu là vẽ Điền Chính Quốc. Có lẽ là người đầu óc tốt nên làm gì cũng có thể thành công, Kim Thái Hanh cũng là kiểu người làm gì cũng phải làm cho thật tốt, Điền Chính Quốc có đăng một vài bức lên Weibo, thậm chí còn có nhà xuất bản đến hỏi cách thức liên lạc với người vẽ.

Lý Thư Nhã ở bên trên nói chuyện, anh vẫn đang vẽ.

Lý Thư Nhã đã để ý từ nãy, cô gõ lên bàn hai lần, gọi Kim Thái Hanh đứng lên phát biểu một chút cách nhìn với việc thi đại học, có mong chờ gì với bản thân, một năm tới sẽ có kế hoạch như thế nào.

Kim Thái Hanh bình tĩnh đứng lên, không nhìn ra được một chút xíu nào là một giây trước anh vẫn còn đang vẽ chibi.

Lâm Vũ Chi ngồi đằng trước thở dài, nhỏ giọng phàn nàn: "Nha Nha như thế là sai rồi, lại còn hỏi Kim Thái Hanh có ý kiến gì với thi đại học không, người ta thi đại học giống bọn mình thi đại học được à? Hai vị đằng sau vốn có coi việc thi đại học ra gì đâu."

Đừng tưởng rằng y không nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mỗi ngày tô tô vẽ vẽ ở đằng sau, y và bạn cùng bàn đã nhặt tẩy hộ không biết bao nhiêu lần rồi.

Kim Thái Hanh nói: "Làm giống như lúc thi bình thường là được, không có kế hoạch đặc biệt nào."

Người nói câu này đại khái thật lòng nghĩ vậy. Lâm Vũ Chi quay đầu khiếp sợ nhìn Kim Thái Hanh, đm, tức chết người ta!

Người trong lớp hầu hết đều bị nói cho tức chết, nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Lý Thư Nhã hỏi Kim Thái Hanh chẳng bằng không hỏi, Kim Thái Hanh đỗ đại học A chẳng phải là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi à, lại còn là vừa học vừa chơi vẫn đỗ đại học A kìa.

"..." Nhưng trong phòng học vẫn trở nên yên tĩnh một cách lạ kì.

Lý Thư Nhã im lặng một lát, nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, em nói đi."

Chắc chắn sẽ Điền Chính Quốc biết nên học như thế nào, trước đó cậu học rất kém, bây giờ thì ngồi vững trên hai vị trí đứng đầu của khối, hẳn phải có phương pháp học tập của riêng mình.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, Điền Chính Quốc đứng lên, Điền Chính Quốc nghĩ một hồi: "Cố gắng hết mình là được."

"..."

Điền Chính Quốc thật lòng cảm thấy cố gắng là đủ rồi, học tập là một trong những việc hiếm hoi mà chỉ cần bạn chịu khó học, bạn nhất định sẽ được đền đáp. Có quá nhiều chuyện dù bạn có liều mạng đi làm, chưa chắc bạn đã được đền đáp.

Nhưng chuyện học hành cũng phải có tiền đề, cùng thành tích cùng số điểm, người thông minh một tháng có thể đạt được, người đầu óc không tốt như vậy có lẽ sẽ cần ba tháng, thậm chí là nửa năm.

Điền Chính Quốc ở trong mắt của mọi người thuộc về người trước, là người bọn họ có cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp.

Lý Thư Nhã để Điền Chính Quốc ngồi xuống, gọi Văn Đình. Văn Đình là người tương đối vững vàng, lúc trả lời vấn đề này cũng nói rất rõ ràng mạch lạc, phân tích đâu ra đấy, Lý Thư Nhã hài lòng khẽ gật đầu.

Lý Thư Nhã mở họp với lớp xong, tiếp đó là nghỉ hề, khi gặp lại đã lên lớp 12. Lý Thư Nhã vừa đi, cả lớp lập tức sôi trào, lớp phó học tập còn ầm ĩ đòi mang giường đến lớp, đến ăn hắn cũng sẽ ăn ở trong lớp.

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại, WeChat trống trơn, không có một tin nhắn mới, nhưng hôm qua Điền Chính Quốc đã nói với lão Điền là hôm nay nghỉ, lão Điền nói sẽ đến đón cậu.

Lão Điền không phải người hay đến trễ.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn điện thoại chằm chằm: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc xua tay: "Lão Điền chưa đến."

Kim Thái Hanh nhìn cái mặt cậu xị ra thì cười, mở điện thoại ném đến trước mặt Điền Chính Quốc: "Chú Điền bảo anh đưa em về."

Điền Chính Quốc: "..."

Nửa năm nay, Điền Đại Chí đã bớt bài xích Kim Thái Hanh hơn nhiều, chủ yếu cũng là vì Kim Thái Hanh thật sự quá biết làm thế nào để khiến một người thích mình. Nếu như anh ta muốn làm người kia thích mình, vậy chắc chắn người kia sẽ không thể nào chống đỡ được, Điền Đại Chí cũng không ngoại lệ.

Lần trước Điền Chính Quốc vô tình nhìn thấy giao diện WeChat của lão Điền, cậu ở trong WeChat của ông được để tên là Quốc Quốc, ngay phía dưới là Kim Thái Hanh, ghi chú là con trai Hanh.

Điền Chính Quốc:????

Không biết từ lúc nào, Điền Đại Chí đã hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của Kim Thái Hanh, ông cũng có mắt, cũng biết ai là người thật lòng đối xử tốt với Quốc Quốc nhà ông.

Điền Chính Quốc bó tay, trả lại di động cho Kim Thái Hanh, đứng lên cầm cặp sách: "Về thôi."

Phác Trí Mẫn bỗng ôm chồng sách xông đến, nó nói: "Quốc Quốc, lên kế hoạch cho tôi với, ông chuẩn bị về à? Vậy tôi cũng về cùng ông, tôi muốn đến nhà ông ăn cơm."

Trong khoảng thời gian này nhà Phác Trí Mẫn không có ai, nó ăn chán cơm của dì giúp việc rồi, suốt ngày đi ăn ké hết nhà nọ đến nhà kia.

Điền Chính Quốc cầm giúp nó hai quyển sách: "được."

Phác Trí Mẫn chỉ thiếu điều lao qua cửa sổ nhào đến: "Quốc Quốc ông tốt quá, tôi yêu ông."

Điền Chính Quốc nghiêm mặt: "Lời này không được nói lung tung."

Vừa rồi Kim Thái Hanh còn liếc Điền Chính Quốc một cái, Mẫn Doãn Kỳ cũng ở đây. Mẫn Doãn Kỳ luôn phải nín nhịn trước mặt Phác Trí Mẫn, Điền Chính Quốc cũng không muốn đối phương di chuyển hỏa lực đến trên người mình.

Thu dọn sách vở xong, bốn người xuống lầu, Kim Thái Hanh và Mẫn Doãn Kỳ đi ở đằng trước, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn tụt lại sau mấy bước.

Trời nóng nên hôm nay Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo phông màu trắng phối với quần bò ngố, bắp chân cậu trắng đến chói mắt, Phác Trí Mẫn nhìn một hồi, không biết nghĩ tới điều gì, nó bỗng hỏi: "Ông đã xem lông chân của lớp trưởng chưa?"

Hiện giờ trên cầu thang không có nhiều người, các lớp phải họp xong rồi mới được ra về, lớp Điền Chính Quốc là lớp kết thúc cuối cùng, người còn ở dãy lớp học rất ít.

Cho nên tiếng Phác Trí Mẫn nghe vẫn khá là lớn.

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu không hiểu, tại sao cậu lại phải xem lông chân của Kim Thái Hanh?

Phác Trí Mẫn ghé vào tai Điền Chính Quốc: "Lần trước nói rồi mà? Nhiều lông chân thì mạnh cái ấy ấy, lớp trưởng của ông có mạnh không?"

Điền Chính Quốc: "..."

Nhìn Điền Chính Quốc như vậy, Phác Trí Mẫn hiểu ngay là cậu không biết. Nó nhét đống sách vào trong ngực Điền Chính Quốc, hai bước vọt tới ngồi xổm xuống bên chân Kim Thái Hanh, một phát kéo ống quần của người ta lên, cũng trắng, nhưng không trắng như Điền Chính Quốc, đường cong cơ bắp mượt mà, màu da khỏe mạnh đồng đều.

Chơi với nhau lâu như vậy, tất cả đều biết Phác Trí Mẫn rất không khách khí, bình thường đều mặc kệ nó, nhưng không ngờ là nó có thể không khách khí đến dạng này.

Phác Trí Mẫn kêu lên với Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, lớp trưởng của ông không có lông chân, anh ta không được rồi!"

Ánh mắt Kim Thái Hanh lành lạnh bắn về phía Điền Chính Quốc, sau đó hơi nhướng mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim chó: Không được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong