Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật xin lỗi các bạn nhé. Vì vấn đề wifi nên ra có hơi lâu. T.T

Nhớ lại vết thương trên vai Taehyung, Jungkook liền lo lắng, "Anh có còn đau không?"

Taehyung nhăn mặt, giọng điệu đầy uỷ khuất, "Thật sự rất đau. Cái thanh sắt kia quá nặng! Anh còn bị rạch nguyên miếng da kia kìa."

Rạch nguyên miếng da? Jungkook nheo mắt, đưa tay lên mở cái áo sơ mi ra. Quả thật, trên vai anh đã lộ ra một mảng da đỏ hồng, phần xương trắng nõn dính ít máu đỏ cũng bị lộ ra. Vết thương thật sự rất kinh người! Vậy mà Taehyung vẫn gắng sức nói chuyện với cậu, điều này khiến Jungkook bất giác phì cười, bất quá, hai hàng nước mắt trên mặt vẫn không thể nào nhịn được mà rơi xuống, "Tại sao em lại yêu phải một tên ngốc nghếch như anh chứ?"

Taehyung dùng tay trái còn lành lặn lau đi nước mắt cậu, khoé môi cong lên, nói, "Thì bởi vì anh ngốc, em mới yêu anh mà... đúng không?"

Jungkook sụt sịt mũi, bĩu nhẹ môi, nói, "Đau lắm hả? Em kêu người đưa anh tới bệnh viện nhé?"

Taehyung khẽ gật đầu, "Ừ."

Đứa trẻ kia vốn đang khóc mà không biết từ khi nào đã trở nên im lặng, hai mắt nâu nhạt to tròn còn ứa nước nhìn chầm chầm vào Jungkook và Taehyung, đôi môi nhóc ấy chề ra, biểu cảm ấy khiến Jungkook không nhịn được nhéo nhẹ má nhóc.

Jungkook ôm nhóc lên, rồi kêu người đưa Taehyung tới bệnh viện của Kim gia. Trên xe, dù không còn tỉnh táo, nhưng tay Taehyung vẫn cứ nắm chặt lấy tay cậu, lúc cậu hỏi thì anh chỉ cười nhạt, nói, "Bởi vì anh muốn cảm nhận em."

Jungkook cũng cười, tay càng dùng thêm sức. Đứa trẻ kia thì đã ngủ trong lòng cậu rồi, chắc có lẽ đã khóc quá nhiều nên bây giờ đã mệt.

Jungkook xoa nhẹ lưng nhóc cho nhóc thoải mái ngủ, cậu nhìn tên đàn em đang lái xe, nói, "Chút nữa, giết Min Yoongi cho tôi!" Dù sao Yoongi cũng là người Min gia, cậu không muốn để y sống!

Tên đàn em trên trán chảy đầy mồ hôi, giọng nói run rẩy, "V... vâng!" Đừng trách hắn nha. Nãy giờ hắn đã chứng kiến các biểu cảm mới nhất trên mặt Jungkook, đã vậy, cậu còn cười rõ tươi thế kia, không biết sao, hắn lại có chút hoang mang. Người đàn ông bị thương kia rốt cuộc là ai mà khiến Jungkook cũng phải cười hạnh phúc vậy chứ?

"À mà, nhớ điều tra về cậu nhóc này luôn."

"... Vâng."

Nói thật, nếu không phải bây giờ sợ Jungkook sẽ phát hiện thì hắn chắc chắn đã lấy điện thoại ra mà chụp hình 'hiện tượng lạ' này rồi. Sau đó hắn sẽ mang về khoe với mấy tên khác, làm cho hắn cho thành tâm điểm của sự chú ý(?) luôn.

Năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Taehyung nằm trên cái cáng, tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu, vị bác sĩ nhìn thấy, không nhịn được cười rộ lên, "Mấy đứa hạnh phúc quá nhỉ."

Có lẽ vị bác sĩ này không kì thị người đồng tính, khuôn mặt già nua lúc này vì nụ cười tươi tắn mà như trẻ được mấy tuổi. Jungkook có thiện cảm với vị bác sĩ này, cười mỉm đáp, "Cảm ơn ạ."

Cái cáng được đưa vào phòng phẫu thuật, thấy Taehyung không có ý định buông tay Jungkook, vị bác sĩ có chút buồn cười, nói, "Cậu buông tay cậu ấy ra đi. Phải phẫu thuật mà."

Trên khuôn mặt điển trai của Taehyung hiện lên vẻ mất mát, vị bác sĩ hoàn toàn cạn lời.

Jungkook hôn nhẹ lên trán Taehyung, ôn nhu nói, "Anh đừng lo, em sẽ đợi mà."

Taehyung bĩu môi không đành lòng, nhưng nghĩ lại cũng không thể để cậu nhìn mình phẫu thuật được, anh cố tình hức lên một tiếng, giọng nói thêm nghẹn ngào, "Nhớ nha..."

Jungkook gật đầu, "Ừ, em biết rồi."

Tay Taehyung dần buông lỏng, Jungkook rút tay ra. Taehyung đau lòng, nhìn sang vị bác sĩ, nói, "Bác sĩ à, nhớ cứu sống tôi nha. Nếu tôi chết, em ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Làm gì có người nào sắp chết mà còn có thể diễn kịch như anh chứ?? Vị bác sĩ đen mặt, giọng nói hơi cứng ngắc, "Được rồi."

Taehyung thở phào, hai mắt từ từ nhắm lại, biểu cảm giống như đã chuẩn bị sẵn tinh thần khiến cơ mặt bác sĩ không nhịn được khẽ giật.

Jungkook lúc này đã đi ra ngoài, một y tá đi tới, nói, "Mời anh đi tới chỗ chúng tôi làm giấy phẫu thuật và nhập viện luôn ạ."

Jungkook liếc mắt ra lệnh cho tên đàn em, hắn hiểu ý, liền rời đi cùng y tá. Jungkook vẫn còn ôm đứa trẻ kia trong lòng, lúc nãy cậu còn định để đứa trẻ ở trong xe, nhưng không biết vì sao mà hai tay nhóc cứ ôm chặt lấy cậu.

Jungkook phát hiện có một tờ giấy ở trong túi quần nhóc, liền lấy ra đọc.

"Gửi Jungkook, ta là Seungri đây. Đứa trẻ này tên là Min Young, chỉ mới được hai tuổi một tháng thôi. Min Young không có ba mẹ, nên ta mong con sẽ thay ta nuôi dưỡng thằng bé. Lúc con nhận được bức thư này, thì có lẽ con đã đánh sập được một phần của Demon rồi. Dù sao thì, hãy sống tốt với thằng bé và Taehyung nhé.

Mà ta nói trước, đứa trẻ này là ta tìm thấy gần nhà ông Lykke đấy nhé, con không cần phải tốn công tìm kiếm đâu."

Vậy không lẽ lời nói ba mẹ khi nãy là chỉ Seungri và Jiyong sao? Không lẽ, Seungri thân thiết với đứa trẻ này đến mức nhóc cũng có thể cảm nhận được cả điều Seungri và Jiyong đã chết?

Jungkook bật cười. Không lẽ, lúc trước Seungri và Jiyong thường xuyên đi tới chỗ ở của Lykke cũng vì thằng bé này sao?

Vậy coi như, đứa trẻ tên Hage chỉ đơn giản là một cò mồi thôi ư?

Jungkook ôm đứa trẻ vào lòng, nói thầm, "Được rồi, anh sẽ nuôi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro