Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường BigHit.

Jungkook ngồi trong lớp, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhìn nghiêng thêm mê hoặc, làn da được ánh sáng chiếu vào càng làm cho cậu nổi bật.

Học sinh đi vào cửa lớp ai cũng nhìn cậu đến quên cả bước vào chỗ ngồi. Jungkook trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc lạ thường, hình ảnh này của cậu... đẹp tựa như một bức tranh.

Jungkook mím chặt môi, mày cũng nhíu lại. Những câu nói hôm qua rốt cuộc có nghĩa gì? Hình ảnh của cậu bé đó rất giống Hage, không lẽ... trước kia cậu đã từng gặp Hage lúc trước rồi sao? Vậy tại sao Hage lại không có vẻ nhớ gì đến cậu?

Chợt nhớ đến câu nói của Luhan hôm qua. Tại sao cậu ấy lại hỏi cậu nhớ gì về quá khứ trước kia chứ?

Jungkook mở to mắt, tay thả xuống, khuôn mặt không che giấu sự ngạc nhiên. Mọi người thấy cậu đột nhiên phản ứng như vậy thì giật mình, đồng loạt chạy về chỗ ngồi.

Jungkook cắn môi, không lẽ... trước kia... Luhan đã làm gì cậu sao?

Jungkook tối sầm mặt, ánh mắt càng thêm hàn băng, toàn thân tỏa ra một hơi thở nguy hiểm khiến ai cũng không dám tới gần.

Mọi người khó hiểu, mới nãy còn bình thường mà sao bây giờ lại tức giận rồi?

Jungkook vẫn cứ như vậy, đến khi tiếng chuông vang lên. Đúng lúc này, Jimin và Yoongi cũng đi vào, hai người thấy cậu như vậy thì cũng khó hiểu nhìn mọi người, ai cũng nhún vai tỏ ý cũng đâu biết.

Jungkook nắm chặt tay lại thành nắm đấm, đến nỗi gân xanh nổi lên. Luhan và Sehun mà giữ lại bí mật gì liên quan đến cậu... cậu chắc chắn sẽ không tha cho họ!

Nam Joon vào lớp, mọi người đứng dậy, chỉ duy nhất Jungkook vẫn ngồi yên bất động.

Nam Joon nhíu mày, nói, "Jungkook, sao em vẫn ngồi yên? Không đứng lên chào thầy à!"

Jungkook đứng dậy, đá mạnh cái bàn ngã rầm xuống đất, Nam Joon nheo mắt không hài lòng, "Em đang tỏ thái độ với tôi à?"

Jungkook ngẩng đầu, vô tình đối mặt với Nam Joon, Nam Joon hoang mang. Ánh mắt của Jungkook quá mức đáng sợ! Điều gì khiến cậu tức giận tới nổi gân đỏ nổi lên hết vậy?

Jungkook rít lên, tiếng nghiến răng văng vẳng bên tai, "Rốt cuộc tôi là ai?!!"

Nam Joon kinh ngạc, "Có chuyện gì vậy?"

Jungkook chạy tới nắm cổ áo Nam Joon khiến mọi người hoảng hốt ngăn cản.

"Này, cậu sao thế?" Jimin khó chịu.

Jungkook không để ý, cổ áo Nam Joon bị cậu nắm đến nhăn nhúm, "Ông biết tôi trước kia là ai đúng không?"

Nam Joon dần bình tĩnh lại, nheo mắt lại, "Ý cậu là sao?"

Jungkook kích động lớn tiếng, "NÓI NHANH LÊN!?!"

Nam Joon híp mắt lại, bình thản nói, "Tôi không biết."

Jungkook thả tay ra, Nam Joon đưa tay vuốt cổ mình.

Jungkook nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo, "Các người đang cố giấu diếm tôi điều gì?"

Giọng nói cậu rất bình thản, nếu không nhờ bọn họ chứng kiến sự việc vừa xảy ra thì chắc chắn sẽ không nghĩ Jungkook là người kích động mới nãy.

Nam Joon nhanh chóng kéo cậu vào một căn phòng trống khác, sau khi đã chốt khoá cửa xong, ông quay lại, hỏi, "Ai nói cho cậu?"

Jungkook cười lạnh, "Được rồi! Các người cứ che giấu nó! Tôi sẽ tự mình đi tìm sự thật!"

"Tại sao cậu lại biết?" Nam Joon.

Jungkook cười khẩy, khẽ nghiêng đầu, nói, "Đứa bé đó là ai?"

"Đứa bé?" Nam Joon.

Jungkook nói, "Đứa bé giống Hage đấy. Là ai?"

Nam Joon mở to mắt, không che giấu vẻ ngạc nhiên, "Sao cậu lại biết về nó?"

Jungkook nhún vai, thản nhiên nói, "Tôi không biết a. Tự dưng đứa bé đó xuất hiện trong đầu tôi thôi."

Nam Joon thở một hơi, hạ thấp giọng lại, nói, "Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng cố gắng tìm kiếm sự thật quá nhiều! Nếu cậu cứ cố chấp như vậy, tôi chắc chắn cậu sẽ lại cô độc thôi."

Jungkook khựng lại, chớp mắt nhìn Nam Joon. Nam Joon gật đầu, mím chặt môi, nói, "Nếu cậu có thể gắng chịu được tất cả, lúc đó, cậu mới có thể tìm ra sự thật thôi."

Jungkook nhíu mày, "Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Tôi đã nói là cậu không thể biết được sự thật khi chưa sẵn sàng tiếp nhận nó!" Nam Joon.

Jungkook im lặng, chân lùi lại vài bước. Nam Joon cũng không nói gì.

Đến khi lưng chạm vào cái bàn, Jungkook ngẩng đầu, khẽ nói, "Đứa bé đó... rốt cuộc là ai?"

Nam Joon híp mắt lại, nhìn Jungkook, nhẹ giọng hỏi, "Đứa bé đó... đã nói gì?"

Jungkook cắn môi, cúi gầm mặt, "Nó... nói tôi thật cô độc. Sau đó... đột nhiên tôi cảm thấy thật cô độc, dù có baba, dù có papa, dù có Hage, dù có tất cả mọi người... tôi vẫn cảm thấy thật cô độc."

Nam Joon không nói gì, Jungkook cười khổ, đau lòng nói, "Trong tôi, có một lỗ hỏng đen tối... nó to lớn đến mức, tôi không biết phải làm thế nào để lấp đầy được nó. Trong đó, chỉ toàn là sự cô độc!"

Dù xung quanh có hàng ngàn người thân, hàng vạn người xa lạ... cậu vẫn cảm thấy như bản thân chỉ có một mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro