Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkook" là chỉ Jungkook.
"Jungkook" là chỉ người kia. (Khi cậu mười hai tuổi á).

____________

Jungkook thấy sóng mũi cay cay, nước mắt đã rơi xuống từ khi nào.

Dòng chữ trên bức thư... khiến cậu cảm thấy thật đau lòng! Không biết, là đau lòng cho người viết thư... hay là chính cậu nữa.

Jungkook cầm bức tranh lên, lặng lẽ ngắm nhìn nó. Càng nhìn kĩ, Jungkook phát hiện ra... bức tranh thật sự rất thê lương. Dù chỉ là tranh, nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác đau buồn đến đáng thương.

Khoé môi nhếch lên của đứa bé trong bức tranh, nhìn tưởng chừng như đang cười, thật ra chẳng khác nào như đang khóc. Chẳng qua, chỉ là không chảy nước mắt thôi.

Mắt cậu bé cứ hướng về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy, như đang chờ đợi, như đang hi vọng, như đang thất vọng. Các cảm xúc thật mâu thuẫn...

Jungkook lật ra mặt sau bức tranh, còn có dòng chữ thật dài được viết cẩn thận ở đằng sau.

"Bức tranh này anh tặng cho em đấy. Nhớ sống tốt nhé! Hãy đợi anh, anh sẽ về sớm thôi! Ngôi sao của em sẽ quay lại chiếu sáng cho em vào mỗi buổi tối! Tạm biệt."

Jungkook lau nước mắt, điều chỉnh lại nhịp thở, bỏ bức tranh vào túi áo, còn mấy phong thư thì để lại vào trong tủ nơi Suho đã lấy ra.

Lúc mở tủ ra, Jungkook liền nhíu mày khi thấy một bức ảnh đặt ở bên trong. Trong bức ảnh, là hình của cậu lúc nhỏ và một đứa trẻ có khuôn mặt giống như Hage, hai người nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Jungkook cười nhạt, nói thầm, "Thì ra... mình cũng từng nở nụ cười như vậy."

Nụ cười trong hình thật sự rất đẹp, nó trong vắt và ngây thơ, đúng như một đứa trẻ. Đã bao lâu rồi... cậu chưa thấy được nó nữa? Và... đã bao lâu rồi... nụ cười như vậy hiện lên trên mặt cậu?

Đằng sau hình, có dòng chữ được ghi bằng bút đỏ "Năm 2011, kỉ niệm của chúng ta."

Có thêm một bức ảnh được đặt ở dưới cùng, đó là hình gồm có cậu, đứa bé kia và Lykke.

Lykke? Cậu lúc trước đã biết Lykke rồi sao?

Jungkook nhíu mày. Vậy không lẽ Hage cũng là đứa bé kia? Nhưng tại sao Jungkook lại phản ứng kịch liệt như vậy?

Vậy là, chỉ còn hai lí do! Thứ nhất... thì có thể là Jungkook nhầm lẫn. Thứ hai, thì có thể Hage là một người khác!

Jungkook khẽ cắn môi. Lí do thứ nhất mà đúng thì cậu còn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu lí do thứ hai lại đúng... thì cậu sẽ không thể tưởng tượng ra được điều gì khác nữa!

Dù nói là tới tận hai lí do, nhưng không biết sao, cậu có một cảm giác mãnh liệt rằng lí do thứ hai mới đúng.

Vậy... nếu Hage đã là giả thì tại sao Baba và Papa lại phản ứng kì quái như vậy? Còn Lykke tại sao lại không nói gì cho cậu? Hage tại sao lại có khuôn mặt giống đứa bé kia đến thế?

Jungkook híp mắt lại. Tất cả câu hỏi trên có thể loại trừ nếu mọi người đều đã biết Hage đã là giả! Vậy tại sao lại gạt cậu?

Nếu ngày hôm đó cậu không ngã xuống vực, thì không biết sự thật này sẽ bị che giấu bao lâu!

Jungkook nhếch môi, cầm hai bức ảnh rồi đi ra ngoài, Suho đứng ở bên ngoài đợi cậu nãy giờ, đầu cúi xuống, cậu đi ra mà cũng không để ý. Chắc là đang suy nghĩ về cái gì đó đi.

Jungkook đưa hai bức ảnh ra, Suho ngẩng đầu, nhíu mày lại nhìn cậu, hỏi, "Cậu nghĩ như thế nào?"

Jungkook cười lạnh, nói, "Tôi trước kia đã biết Lykke rồi sao?"

Suho nhún vai, "Tôi còn chưa đọc mấy bức thư kia, còn mấy bức ảnh này thì tôi cũng chẳng muốn quan tâm."

Jungkook nheo mắt lại, "Vậy tại sao anh lại nói tôi tìm ra sự thật?"

Suho cười nhạt, thần bí nói, "Các gia tộc nào cũng đều có một bí mật. Và nhiệm vụ của người thừa kế như em... tất nhiên là phải đi tìm các bí mật đó!"

Jungkook cau mày, "Vậy tại sao anh lại có những thứ này?"

Suho chớp mắt, nhàn nhạt đáp, "Có một đứa bé đưa cho tôi. Cách đây bảy hay tám năm gì đó, tôi cũng không rõ. Đứa bé đó kêu tôi đưa cho em. Tất nhiên tôi rất tò mò nội dung bên trong, nhưng tôi là một công dân tốt(?), tôi phải giữ quyền riêng tư cho em chứ."

Jungkook mím môi nói, "Anh tốt nhất đừng giấu diếm tôi!"

Suho nhún vai, tò mò hỏi, "Bức thư đó ghi cái gì? Còn bức ảnh đó nữa, có vấn đề gì sao?"

Jungkook hừ lạnh một tiếng, "Tôi đi trước!" Cậu thẳng thừng đi xuống nhà.

Suho cười nhạt, nói lớn, "Em nhớ tới thăm tôi đấy!"

Suho còn đang định đi vào phòng, không ngờ nghe được hồi đáp cực ngắn gọn của Jungkook, "Quên rồi!"

Suho bĩu môi, nói thầm, "Đâu nhất thiết phải thẳng thắn như vậy chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro