Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà thờ Happy.

Taehyung đi đến một ngôi mộ nằm ở cách cửa chính tận vài ki-lô-mét. Trên tay anh cầm một bó hoa oải hương nhỏ nhưng rất đẹp. Mùi hương nhẹ nhàng thơm mát lan toả khắp nơi.

Hôn nhẹ vào bó hoa, anh đặt bó hoa xuống trước bức hình. Đó là bức ảnh của đứa bé giống Hage, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nở ra nụ cười chân thành, khoe bộ răng không được đầy đủ. Hai má hồng hồng phấn nộn tròn trịa khiến ai nhìn vào cũng không nhịn được muốn yêu thương.

Hage
Sinh ngày 12/03/2003
Mất ngày 20/08/2014
Hưởng dương 11 tuổi.

Cái tên chỉ trỏn vẹn trong một từ "Hage". Taehyung cười nhạt, bàn tay dịu dàng chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ.

Nhìn nụ cười của Hage, lại làm anh không nhịn được nở nụ cười. Nhưng Taehyung biết rõ, nụ cười này thật ra cũng chẳng hạnh phúc, vui vẻ được bao nhiêu.

Taehyung nói thầm, "Hage, em nghĩ xem... Jungkook, sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này? Việc làm của anh ở quá khứ, hiện tại và cả tương lai liệu có đúng đắn hay không?"

Đáp lại anh, tất nhiên là một sự im lặng tĩnh mịch.

Làn gió nhẹ thổi bay những lá khô đã vàng úa tới chân Taehyung. Taehyung cười khẩy một tiếng, nói, "Nếu là sai lầm hay đúng đắn gì thì cũng đã muộn mất rồi, làm gì còn có thể quay lại được thời gian... em nhỉ?"

Khoé môi khẽ nhếch lên, bàn tay co lại rồi thả lỏng dựa xuống đất, Taehyung mặc kệ lòng bàn tay đã dính đầy bùn đất, vẫn thản nhiên nói, "Giá như ông trời có thể thực hiện cho anh một điều ước, đó là quay lại thời gian... để cứu tất cả mọi người, kể cả em... và Jungkook. Nếu có thể làm được điều đó, ngay cả tính mạng này, anh cũng tình nguyện giao cho ông trời, để gặp lại em."

Gió đột nhiên thổi mạnh, khiến cho một đống lá khô bay ào ạt về chỗ anh. Tựa như một lời phản đối mạnh mẽ.

Taehyung phủi mấy lá khô dính trên người mình, rồi lại nhìn vào bức ảnh của Hage, cười khổ một cái, nói, "Em... là đang phản đối anh sao?"

Tiếng cười anh trầm thấp, chỉ mang theo nỗi buồn đầy thê lương. Giọng nói anh lại càng thêm đau lòng, khiến cho ai nghe được cũng không nhịn được trái tim thắt lại.

Taehyung hít vào một hơi, rồi thở mạnh ra, nhàn nhạt nói, "Anh thật tệ em nhỉ? Đến cả cứu em mà anh cũng không thể làm được. Nếu không vì chuyện đó, anh thề anh sẽ không hận Jeon gia tới như vậy, không chán ghét Jungkook giống như bây giờ.

Rõ ràng bọn họ đã giết em... vậy mà bọn họ cả gan dám lấy cái cớ để lừa dối anh. Mọi người nghĩ anh là một thằng ngu nên mới lừa anh một cách trắng trợn như vậy!!

Thằng nhóc kia mà là Hage ư? Tại sao nó lại có khuôn mặt giống em như thế? Nhưng mà bây giờ nó lại chỉ mới mười hai tuổi! Chắc chắn nó đâu phải là em, em đâu còn tồn tại nữa... đúng không?"

Taehyung cười mỉm, nói, "Thôi được rồi, bây giờ anh đi đây. Tháng sau anh sẽ lại tới thăm em."

Taehyung đứng dậy, đang định rời đi thì phát hiện ra ba phong thư được đặt trong góc dưới đáy ngôi mộ, nó thậm chí còn cùng một màu với đất, hèn gì không ai chú ý tới nó.

Taehyung nhíu mày, cầm phong thư lên, lấy một bức thư trong đó ra, đọc xong, đồng tử của Taehyung to ra, hai tay nắm chặt bức thư không hề động đậy.

"Hage à, anh Kook của em đây này. Hôm nay anh tới thăm em... nhưng mà, thật không ngờ lại phải"thăm" như thế này.

Em đã kêu em đợi anh cơ mà, vậy mà tại sao bây giờ, anh không còn thấy em nữa?

Mọi người đều nói rằng, em... đã chết rồi.

Nghe xong, anh vui mừng khôn xiết. Bởi vì, em đã từng nói rằng, "Cái chết chưa chắc gì đã là sự kết thúc, nó chỉ là một sự bắt đầu mới thôi."

Nhưng sau đó, anh bỗng dưng thấy trống rỗng một cách lạ thường, anh nhận ra rằng.

Cái chết của em đối với em quả thật là một sự bắt đầu mới.

Còn cái chết của em đối với anh... lại là một sự kết thúc."

"Hage à, đây là lần thứ hai anh gửi thư cho em, dù biết chắc chắn sẽ không nhận lại một lời đáp nào nhưng anh vẫn cứ gửi. Em biết tại sao không? Vì anh sợ anh sẽ quên em mất.

Sau khi em đi mất, anh rất sợ hãi. Cứ nhiều lần vào ban đêm, anh lúc nào cũng hoảng loạn tột độ, một cảm giác đáng sợ khiến anh hét toáng lên. Và sau đó có rất nhiều người tới giữ lấy tay anh, rồi khoá tay anh lại."

"Hage à, có lẽ đây là bức thư cuối cùng anh gửi lại cho em. Bởi vì anh sẽ không thể nào gửi thư cho em được nữa.

Em ở trên Thiên Đàng có vui không? Trên đó có nhiều người đối tốt với em không?

Thật ra, anh bây giờ chẳng khác nào đang nằm dưới đáy Địa Ngục. Hằng ngày bọn họ cứ tiêm cho anh một thứ thuốc gì đó, rồi cứ nói những lời kì quái giống như đang dỗ dành một đứa con nít. Họ nói anh... bị đa nhân cách. Nhưng mà, đa nhân cách là gì?

Thôi được rồi, anh sẽ không viết thêm gì nữa. Anh yêu em, thiên thần của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro