CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry tỉnh giấc vào buổi trưa, giấc ngủ dài khiến đầu cậu mơ mơ hồ hồ . Ngồi ngơ người mà nhớ lại cái giấc mơ hôm qua. Kí ức trong giấc mơ còn đọng lại dường như khá rõ ràng, không giống như những giấc mơ ngày thường mà khi cậu tỉnh dậy là quên sạch sẽ. Phải nói, cơn mơ đó rất.. thực. Harry dường như cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của người kia vẫn còn vương vấn trên mình, nhưng nghĩ lại, tất cả chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi. Bởi lẽ, khi cậu mở mắt, căn phòng vẫn như cũ, trống trơn và lạnh lẽo. Chỉ có 1 lí do duy nhất cậu không hiểu, đó là ai đã bế cậu vào đây. Một tia hi vọng nhỏ nhoi lóe lên trong lòng Harry cũng đủ làm cậu vội vàng. Choàng lên người chiếc áo rộng lùng thùng, Harry nóng vội mà bước nhanh đến Đại sảnh đường, khi gần đến cửa, cơ hồ cậu đã chạy nhanh qua cánh cửa để tìm kiếm bóng dáng 1 ai đó. 1 giọng nói truyền đến sau lưng cậu, Harry vui sướng quay đầu lại, không thèm để ý đến sự khác biệt trong thanh âm truyền tới.

- Này đầu xù !

Là Blaise. Sao cậu có thể nhầm được nhỉ ? Giọng nói 2 người họ đâu có giống nhau. Mà cậu sao lại hy vọng đó là Draco chứ ? Harry nghe thấy chính bản thân mình thở dài 1 tiếng.

- Chuyện gì vậy Blaise ?

- Cậu và Neville hôm qua thực chỉ đi bắt cái con vớ vẩn chết tiệt gì đó ?

- Phải, mà hôm nay sao Neville không đi cùng cậu ? - Harry chán nản hỏi cho có.

- Cậu ta giờ sức lết ra khỏi giường còn khó ! - Blaise cười, trên gương mặt mang một sự khoái trá, cùng với đó là chút 1 kiêu hãnh, tự tin. Quả giống 1 người..

- Là bạn mà cũng có thể giống nhau thế sao ? - Suy nghĩ của Harry vô thức mà bật ra khỏi miệng.

- Ý cậu nói Draco ?

- Không ! Mắc mớ gì mà tôi phải nói đến tên đáng ghét đó !

- Thực cậu nghĩ cậu ta đáng ghét ? - Blaise cười 1 nụ cười nham hiểm.

- Phải, rất chi đáng ghét, hơn thế nữa lại còn tự tin quá đáng, khinh người quá thể. Hắn nghĩ hắn là ai chứ, luôn tự cao tự đại, gì chứ nói thật, loại hắn biến thái có thừa !! - Harry xả xong bực dọc cũng là lúc Blaise ôm bụng cười khúc khích

- Tôi để lại cho cậu xử lí, Draco !

Harry ngớ ra, Draco, hắn không phải là không có ở đây sao ? Từ từ quay đầu lại. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt quen thuộc. Là cái tên đáng ghét đó, tên rắn xảo quyệt, hắn đang ở đây, trước mặt cậu. Harry dường như thấy tim cậu lỡ 1 nhịp. Mà khoan, hắn nãy giờ không có nghe thấy những gì cậu nói chứ ?? Nếu có thì.. Sống lưng Harry cơ hồ lạnh buốt, nuốt một ngụm nước bọt, Harry nở một nụ cười mà theo cậu là nó chẳng khác mếu là bao.

- Chào..

- Chào ? - Draco nhếch mép cười khẩy. Harry vốn chưa bao giờ ưa cái kiểu cười đó, giờ lại càng thêm ghét.

- Anh không phải đã về nhà nghỉ lễ sao ?

- Tôi quay lại để nghe 1 tên ngốc nói xấu về tôi. - Draco lại cười, nhìn rất chi "dịu dàng", vậy mà không hiểu sao lại khiến Harry "dũng cảm" của chúng ta từng bước lùi về phía sau. Họa sắp đến rồi !!

Khi Harry chạm lưng tới bức tường ngăn cách Đại sảnh và hành lang cũng là lúc Draco kéo cậu lại, đặt lên môi câu một nụ hôn dài, chậm rãi rồi lại cuồng nhiệt mà ngấu nghiến lấy môi cậu, đền bù cho những ngày tháng ca cách. Chừng đó đủ để làm cậu mê người, quên đi mình đang ở giữa thanh thiên bạch nhật. Chỉ đến khi tiếng đằng hắng của giáo sư Mc Gonagall phát ra bên cạnh, Harry mới choàng tỉnh, đẩy Draco ra. Nhưng cũng quá muộn, hàng chục con mắt đang mở to mà nhìn vào cậu. Harry quay sang nhìn lại Draco,giờ vẫn đang cười ( điên tình rồi :"> ). Hắn ta mắc bệnh biến thái đến mức này rồi sao, dám cả gan mà hôn cậu trước bao người, biến thái, đại biến thái, dê cụ, đại dê cụ.

- Tôi biết hai cậu có tình cảm, nhưng việc thể hiện..

Harry không thèm nghe lấy 1 chữ của giáo sư Mc Gonagall. Cơn tức giận khiến cậu vung chân lên, 1 cước thẳng vào ống đồng cái tên biến thái kia. Rồi mặc kệ cái tiếng kêu bi thảm đằng sau lưng, Harry cố giữ cho mình vẻ thản nhiên để đi khỏi Đại sảnh đường. Lúc cậu bước ra khỏi cửa cũng là lúc Đại sảnh đường từ im lặng trở nên ồn ào, náo nhiệt với những bình luận sau pha trình diễn ngoạn mục vừa rồi. Lạy Merlin, cậu biết trốn đi đâu bây giờ ??

***

Harry đang ngồi trong thư viện, trước mặt là quyển sách mà thậm chí 1 chữ cậu cũng chưa có đọc, vốn chỉ để đó cho có lí do đàng hoàng mà trốn trong thư viện .

Giờ đây cậu đang suy nghĩ. ( Từ hồi bạn Draco nói tiếng yêu, bạn Harry nhà ta suốt ngày phải nghĩ ngợi nha :"> )

Ngẫm nghĩ, lí giải những cảm xúc trong lòng, Harry không những không tìm ra được 1 lí do lí giải mà hơn thế nữa, vướng vào mớ bòng bong những câu hỏi cứ liên tục xoay vần trong đầu cậu. Tại sao cậu lại thấy trống rỗng, cô đơn khi không có hắn bên cạnh ? Tại sao khi nghĩ rằng hắn đã trở về cậu lại vội vàng mà đi tìm hắn, thấy hắn lại vui sướng trong lòng ? Trong khi hắn hôn, dù có xấu hổ nhưng tại sao cậu lại chẳng ghét tí nào ? Tại sao chứ??

- Aaaa !! - Harry vò đầu rồi vùi mặt xuống quyển sách đang đặt trước mặt - Tại sao chứ ??

- Tại sao cái gì ??

1 làn hơi ấm nóng khẽ phả lên tai cậu, đứng phắt dậy vì giật mình khiến chiếc ghế Harry đang ngồi đột ngột đổ xuống. Kêu uỳnh 1 cái, không lớn không nhỏ, nhưng đủ để làm cho mọi người ở thư viện nhìn về phía cậu với con mắt tò mò. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì ? Sao cậu cứ vô tình mà thu hút sự chú ý của mọi người ?

- Không có chuyện gì ? Chỉ là chút bất cẩn !

Draco cười xòa, đợi những con mắt kia chuyển hướng mới quay lại với Harry.

- Tại sao cái gì vậy ? - Draco nhíu mày thắc mắc.

- Không có gì cả !

- Thật ?

- Tất nhiên ! Mà anh bám theo tôi lại muốn làm trò gì nữa ? - Nghĩ lại cái cảnh hôn hít vừa nãy tại Đại sảnh đường khiến Harry thấy bực.

- Đang nghĩ a ~ Thấy Harry hoang mang nhìn mình Draco thấy cậu bỗng thật dễ thương, liền tiến lại mà nhéo nhéo lên má cậu. Đổi lại là cái đánh đau điếng của Harry.

- Cậu thật bạo lực, hở chút là đánh người ! - Draco giả bộ khó chịu rồi nhanh chóng lại nở nụ cười.

- Không phải tại anh luôn làm mấy cái trò đáng đánh sao ?

- Việc gì ? Tôi không có làm gì cả ! - Draco vờ đưa ra cái bộ mặt ngây thơ, thực khiến Harry muốn đấm.

- Anh trêu tôi.. - Harry lí nhí, nhưng dù sao cũng đủ để Draco nghe ra mà trả lời.

- Bạn bè không phải hay thế sao ? - Harry thấy tim mình nhói lên, "bạn bè" sao ?

- Sờ soạng nhau cũng là bạn bè hay làm ? - Harry nói rõ ràng từng chữ, cơn giận vô cớ lần nữa lại xuất hiện.

- Là cậu nhạy cảm quá thôi !

- Vậy anh hôn tôi trước mặt mọi người là có ý gì !!! - Harry phẫn nộ hét, chẳng thèm để tâm những con mắt lần nữa nhìn về phía cậu, mắt cậu giờ chỉ nhìn thấy cái tên thập phần đáng ghét kia.

- Là vì tôi yêu cậu. - Chọc Harry quả là vui, Draco cười, tiến đến lại gần cái tên mặt đang đỏ bừng, tim đang đập rộn vì vui sướng kia khẽ thì thào vào tai :

- Cậu thật đáng yêu ~

- Tôi không có đáng yêu gì hết !! - Dứt lời, Harry bước nhanh ra khỏi thư viện, một phần là thoát khỏi mấy cái ánh mắt tò mò kia, 1 phần là để che đi khuôn mặt đỏ như gấc của cậu.

Rốt cuộc là cậu đang bị cái gì vậy ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro