CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Noel cuối cùng cũng đến, Đại sảnh đường nhờ những ngọn nến treo lơ lửng mà mang theo một thứ ánh sáng ấm áp, thu hút toàn thảy học sinh tập trung tại đây. Thêm một lí do cho sự đông đúc đêm nay, đó là do có một sự kiện đặc biệt đã được tổ chức, đó là Vũ hội đón Giáng Sinh. Voldermort đã chết, thế giới phù thủy nay đã hòa bình, thế nên chẳng có lí do gì mà không mở một buổi dạ tiệc cả.

Nhìn những khuôn mặt vui tươi nói cười, những cô gái trong bộ dạ phục xinh xắn, Harry đứng ở góc phòng không khỏi mỉm cười, tiếp đó là thầm tiếc cho 2 người bạn thân nhất của cậu vì đã không thể có mặt ở đây.

Nhưng liếc ngang liếc dọc một hồi, rốt cuộc mắt Harry vẫn là dừng trước 1 người. Một chàng trai tóc vàng đang được vây quanh bởi 1 lũ con gái. Harry mải mê nhìn đến nỗi, ngay cả khi có người đứng bên cạnh một lúc lâu cậu vẫn không có nhận ra.

- Đừng ghen nha Harry !

- Ghen cái .. - Hả ? Là ai nói ? - Neville, cậu đứng đây từ bao giờ vậy ?

- Cũng mới thôi, tuy nhiên vừa đủ để nhìn thấy cậu đang ngó Draco chòng chọc.

- Mình không có !

- Cậu ấy có nhiều người theo đuổi thật, cũng phải thôi, nghe nói gia thế của cậu ấy ngày càng lên cao mà ! - Neville tiếp tục huyên thuyên, mặc xác Harry có nghe hay không. - Một mình cậu ấy vực dậy cơ nghiệp của gia đình để trở nên phát triển như ngày hôm nay chắc khó khăn cũng không ít !

- Mình không muốn nghe ! - Harry hét lên bực bội.

- Ừm ! Vậy thôi.. ! - Neville có vẻ hơi tủi thân.

- Neville này ! Mình không có ý.. ý mình là .. - Harry vốn định nói gì đó để vực dậy tinh thần Neville, nhưng khuôn mặt bỗng dưng đờ ra của cậu ta khiến Harry bối rối, không thể thốt ra lấy một lời. Rốt cuộc bây giờ nói gì mới phải đây..

- Harry, nhìn kìa, cô gái đó.. - Lại cô gái nào nữa ? Harry đã bảo không quan tâm cơ mà. Thật bực mình hết sức !

- Tớ đã bảo..

- Cô ấy và Draco đi ra ngoài rồi kìa ! - Neville nắm lấy người Harry quay về hướng Draco, dù 2 người họ đã chuẩn bị bước ra khỏi đại sảnh, Harry vẫn có thể thấy rõ mặt của cô gái kia.

Nước da tuy nhợt nhạt không chút sinh khí nhưng khí chất quả thật hơn người. Từng đường nét trên khuôn mặt, không những hài hòa mà còn vô cùng nổi bật với đôi mắt màu xanh dương, sống mũi cao thẳng và đôi môi màu cánh sen. Nét đẹp dịu dàng nhưng vẫn mang khí chất của giới thượng lưu. Rốt cuộc cô ta và Draco là có quan hệ gì ?

Trong lòng tuy rất muốn đi theo chân 2 người kia để tìm ra câu trả lời, nhưng sự kiêu hãnh khiến Harry có phần chùn bước, rốt cuộc là không thể bước theo, đành đứng lặng một chỗ đến khi cả 2 thực sự biến mất khỏi căn phòng. Một cục tức nghẹn to tướng không hiểu sao dần dần sinh ra trong bụng Harry, đầu óc không hiểu sao cũng trở nên lộn xộn.

Harry vô thức mà cầm lên một li nước, chẳng cần biết là nước gì, Harry cứ thế mà nốc sạch. Đến khi cổ họng bỏng rát, hơi men có phần bốc lên đầu, cậu mới nhận ra là.. rượu. Chẳng thèm thắc mắc rằng tại sao lại xuất hiện rượu ở bữa tiệc, Harry tiếp tục cầm lên một ly khác. Chẳng rõ cậu uống mấy cốc, chỉ biết lúc Draco trở về, Harry đã bắt đầu say.

- A.. Cái đồ đáng ghét - Draco nhíu mày, nhưng nhìn ra khuôn mặt đỏ lựng vì rượu lại chỉ thở dài, kéo lấy tay Harry đem về phòng. Nhưng được vài bước thì Harry lại kéo lại, dùng dằng tỏ ý không muốn.

- Tôi không muốn về ! - Harry nói bằng chất giọng lè nhè.

- Vậy cậu muốn gì ? - Draco thả tay Harry rồi khẽ cau mày.

- Đó ! - Harry chỉ băng quơ ý tỏ muốn ở lại, nhưng Draco lại hiểu nhầm. ( Hoặc cố ý hiểu nhầm )

- Cậu muốn nhảy ?

- Hả ? - Còn chưa có hiểu gì, Harry đã nhanh chóng bị Draco kéo tuột ra sàn nhảy. Rồi cũng rất nhanh, một tay cậu đã đặt lên vai người kia, một tay thì nắm lấy bàn tay còn vương chút hơi lạnh.

- Tôi không..

Harry có phần ngượng ngịu, dù không có ai phản đối 2 người, nhưng ánh mắt hiếu kì cũng đủ khiến Harry thấy không thoải mái. Hơn nữa, ở bên cạnh Draco khoảng cách gần như vậy càng thêm lí do khiến Harry phải bối rối.

Đã thế, đôi chân vì rượu mà có phần mềm nhũn, khiến Harry không khỏi vài lần ngã vào lòng Draco. Harry có thể cảm ơn Merlin vì đã không khiến 2 người phải xấu hổ do ngã uỵch trước sàn nhảy, nhưng cũng vẫn là không khỏi oán hận khi những lần đó, Harry dường như có thể ngửi thấy một mùi hương vô cùng nam tính, quyến rũ tỏa ra từ Draco. Cũng chính là mùi hương cậu ngửi được khi đang say ngủ.

Mơ hồ tưởng tượng miên man, Harry lại tiếp tục vô ý mà ngã vào người Draco. Chỉ khác, lần này, môi cậu vô tình mà lướt qua môi Draco. Chẳng đợi đến 1 giây, Draco vô tội bị đẩy ra, ngơ ngác mà nhìn Harry giờ đang mang khuôn mặt đỏ như gấc.

- Tôi về ngủ trước !!

Nhưng Harry có cho vàng đêm đó cũng chẳng ngủ được dù cậu bé đã qua bệnh thất để khám xem có phải hay không cậu bị bệnh tim và được chuẩn đoán rằng cậu vô cùng " bình thường " :">

***

Lại là một ngày bình thường như mọi ngày khi Harry tỉnh dậy để rồi 5s sau khi tỉnh ngủ. Cậu hét toáng lên rồi sút Draco ra khỏi giường.

- Tôi vốn nghĩ cậu phải quen với việc này rồi chứ, vậy mà sao sáng nào tôi cũng bị đá khỏi giường vậy ?

- Không quen, có chết cũng không quen được !

Harry có phần tức giận, nhưng sau khi thấy tên kia dường như tảng lờ lời cậu nói. Tiếp tục leo lên giường đi ngủ, Harry đành hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó vào phòng tắm vệ sinh thân thể. Buổi sáng thường lệ dường như lại tiếp tục lặp lại cho đến khi có tiếng hét phát ra từ nhà về sinh, tiếp sau đó là khuôn mặt đầy vẻ tức giận của Harry.

- Draco !! Anh dậy mau cho tôi !!!! - Draco còn chưa tỉnh ngủ, đang mơ màng chưa hiểu gì thì Harry đã lại tiếp tục hét vào mặt.

- Mấy cái vết hôn này là cái quái gì ?? Anh mau giải thích cho tôi !!

Draco thở dài đánh thượt, rồi coi như việc Harry đang nói chẳng có gì là quan trọng với anh, tiếp tục nằm xuống ngủ.

- Dậy, mau dậy !!

Cái thái độ dửng dưng đó làm Harry tức điên lên, cố sức mà kéo Draco đang cuộn tròn trong chăn ra. Kết quả, không những cậu không kéo được con người kia ra, ngược lại là bị ôm lấy, cùng Draco cuộn tròn trong chăn không thể nhúc nhích. Trong lúc đang cố giãy giụa, Draco mới đột nhiên giải thích :

- Mấy cái dấu hôn đó coi như là quà Giáng sinh cậu tặng cho tôi !

- Sao anh biết là tôi không mua quà cho anh ?

- Mua hay không, thế nào cũng được, dù sao tôi cũng nhận quà rồi !

- Biết vậy không mua quà cho anh ta ! - Harry thì thầm tiếc rẻ.

- Vậy là cậu có mua quà cho tôi sao ! - Tất nhiên là cái tai thính của Draco không bỏ sót một từ nào Harry vừa nói.

- Ừ..mà.. - Nhận ra mình nói hớ, Harry chỉ còn biết thở dài, sau rồi tỏ vẻ chịu thua mà nói tiếp :

- Mau thả tôi ra, nếu không làm thế nào tôi lấy được quà cho anh !

***

- Xem ra người chọn quà cũng phải có tâm lắm mới chọn được cho tôi món quà này nha !

- Đã ăn không cái vòng, lại còn được thêm mấy nụ hôn mà giờ anh vẫn còn dám cả gan trêu chọc tôi ? Draco, anh là đồ xấu tính nhất tôi từng biết đấy !

Harry lầm bầm, Draco dù không nghe thấy được tất cả những điều cậu nói, nhưng đại loại là từ "ăn không" vẫn lọt vào lỗ tai.

- Tôi không có ăn không của cậu nhé ! - Draco nở một nụ cười khiến tim Harry dường như mất nhịp. Đến khi hoàng hồn thì đã thấy Draco đứng trước mặt cậu, tay chìa ra một chiếc nhẫn.

- Đây không phải là chiếc nhẫn anh hay đeo sao ? Không cần ki bo đến mức thế chứ ?

- Cậu không cần ?

- Có ! Miễn phí thì ngu gì không nhận chứ ?

Cái gì chứ, chiếc nhẫn đó có lẽ còn đáng giá gấp chục lần chiếc dây chuyền cậu tặng, vậy mà trong mắt cậu trở thành thứ đồ chỉ nhận vì nó miễn phí thôi sao ? Nghĩ đến đấy mà Draco bật cười, rồi nhanh chóng ngồi xuống, kéo lấy cậu vào lòng. Harry dù biết, nhưng do đang mải mân mê cái nhẫn nên không thèm đẩy ra. Đến khi chiếc nhẫn đeo ở trên tay, Harry mới quay sang hỏi :

- Thật sự là không còn gì nữa sao ?

- Còn ! - Draco lười nhác tựa cằm trên vai Harry trả lời.

- Là gì ?

Harry có phần phấn khích, quay nhanh ra sau hỏi. Nhưng còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị mút lấy, người kia nương theo tư thế của cậu mà tiến sâu hơn. Dây dưa một lúc, đến khi Harry không còn kịp thở, Draco mới buông ra, gian xảo ( mặt dày ) nói :

- Còn thân mình tôi đây ! Cậu muốn thì lấy.

Cái gì mà lấy, Harry muốn biếu không hắn cho người khác còn không được ấy chứ.

***

- Chúng tớ ngồi cùng được không ? - Neville nói với khuôn mặt tươi cười, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt có phần nhăn nhó vì khó chịu của Blaise.

- Ừm ngồi đi ! - Neville nhanh chóng kéo Blaise ngồi xuống. Sau khi đã ăn uống xong xuôi cùng với vãn chuyện với Harry. Neville liền quay sang nhìn Draco với ánh mắt tò mò, do dự một lúc lâu sau mới lên tiếng :

- Draco à ! Cậu có thể bật mí cho mình về cô gái hôm trước ở buổi dạ tiệc không ? - Ngay sau lúc Neville đặt ra câu hỏi này, Harry dường như thấy mình nín thở, tai căng ra mà nghe câu trả lời.

- Bí mật !

- Là sao chứ ? - Neville có vẻ thất vọng trước câu trả lời của Draco, khó trách đến cậu còn.. hả ..? Không cậu chẳng làm sao cả, cậu vốn không thèm quan tâm ! Blaise ngồi bên cạnh, thấy khuôn mặt buồn bực của Neville mà có phần động tâm ( dại zai ) buột miệng nói

- Cô ta là hôn thê của Draco, hôm trước cô ấy đến để.. - Blaise chưa kịp nói hết đã bị cái nhìn sắc lạnh của Draco làm cho ngậm mồm.

Rốt cuộc là che che dấu dấu cái gì chứ ? Harry đập bàn đứng dậy, trước khi đi không quên để lại cái liếc xéo đầy bực tức cho Draco.

Tội lỗi quá :"> Lần này vì nhận lỗi mà ta đã viết hẳn 5 trang Word ( tính cả cách dòng =)) ) rồi đấy nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro