CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ngủ ngon chứ ? - Draco mỉm cười khi nhìn thấy Harry xuất hiện trước bàn làm việc của mình, câu hỏi đưa ra 1 cách vu vơ bởi trong bụng anh đã biết sẵn câu trả lời.

- Ơ ừm ! - Harry ngơ ngẩn 1 lát rồi đáp lại.

Có lẽ giấc ngủ vừa qua là giấc ngủ ngon nhất mà cậu có được trong mấy ngày gần đây. Phải nói là đến giờ cậu vẫn không tin, đúng hơn là vẫn chưa thể "nuốt" nổi tất cả những sự kiện đã xảy ra.

Sáng nay tỉnh dậy thấy bên mình trống không, cậu đã có chút sợ hãi khi ngỡ tưởng mọi chuyện xảy qua hôm qua chỉ là mơ. Thậm chí đến khi nhìn thấy chiếc hộp nhung mang theo chiếc nhẫn của Draco, cậu vẫn còn chút hoang mang. Ngu ngốc hơn là cậu còn véo véo chính má mình, sau khi đảm bảo mọi chuyện là thật cậu mới rời giường.

Nhưng khi nhìn lại chiếc hộp nhung, một lần nữa cậu lại ngẩn ngơ, sau đó là đập đập đầu mình vào gối. Tại sao hôm qua cậu không chấp nhận ngay chứ ? Lại còn suy nghĩ ? Cậu bị ma nhập, phải, chắc chắc là lúc đấy bị ma nhập ! Không sao, giờ cũng chưa muộn ! Nhanh nhẩu chạy xuống và giờ.. Harry đứng như trời trồng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ khi nhìn thấy Draco cười.

- Có chuyện gì sao ? - Draco tiến đến chỗ Harry, nhân lúc cậu còn chưa định thần mà hôn lên má cậu.

- Ơ ! - Có chút giật mình, Harry lùi 1 bước, cúi gằm xuống cố che đi khuôn mặt mà cậu biết giờ đang đỏ ửng lên.

- Chuyện hôm qua.. - Harry lí nhí, cố tìm cách vào đề 1 cách tự nhiên, nhưng trước sự im lặng chờ đợi của Draco, cậu thấy bối rối không thể tả. Rốt cuộc một hồi cậu mới lúng búng được vài từ :

- Tôi..à em..à ừm ..- Nuốt nước bọt,Harry dự định nói một lèo tất cả các ý nghĩ đang có trong đầu cậu.

- Em muốn nói là..

- Thưa cậu chủ, tôi biết là đã làm phiền, nhưng có người muốn gặp..

- Cút ngay ! - Trán Draco nổi 1 đường gân xanh. Theo lẽ thông thường, con gia tinh này sẽ sợ sệt mà lui đi, nhưng lạ thay, dù run rẩy, nó vẫn cố nói tiếp :

- Nhưng vị khách này là..

- Ta không muốn tiếp !!

- Tôi nghe nói là nhà Malfoy không hiếu khách lắm, nhưng đến thế này thì..

Người đàn ông xuất hiện sau lưng con gia tinh chẹp dài một tiếng. Chỉ sau vài giây quan sát, Harry có thể nhận ngay ra đó là ai. Gã đàn ông béo ụ mà suýt nữa Draco đã giết trước cửa ngân hàng Gringotts ( c8 :"> ), đằng sau hắn vẫn là gã cao to mang nước da nhợt nhạt quen thuộc, có chăng thay đổi cũng chỉ là lão có thêm bộ quần áo khá khẩm hơn.

- Cơn gió nào mang ngài đến với nhà tôi vậy ngài Stack ? ( Snack :"> )

- Tôi đến để mang lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, chàng trai trẻ ạ !

Draco gương mặt vẫn điềm tĩnh, không gợi lên một chút gì tò mò. Trái ngược là Harry sốt sắng đầy những dự cảm không lành đang dậy lên trong lòng.

- Tôi rất coi trọng 1 tài năng như cậu, phải nói khó có ai có thể đạt được nhiều thành công khi còn trẻ như cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không mắc sai lầm. Phải ! Điều tôi đang muốn nói là cậu đã mắc sai lầm, 1 sai lầm rất lớn đấy !

- Thật sao ? - Draco nhíu mày.

- Phải, tôi không rõ cậu làm ăn kiểu gì, nhưng giờ tôi đang nắm trong tay giấy tờ nhà và cả khu vực cậu đang làm ăn nữa. Ai ai ~ Cậu thật là quá bất cẩn !

- Ông muốn gì ?

- Đơn giản.. - Đơn giản.. Linh tính mách bảo cậu sẽ chẳng có điều gì tốt lành sau từ " Đơn giản.." có phần quen thuộc kia.

- Xác lập lại hôn ước mà cậu đã hủy bỏ vào 2 ngày trước hoặc tôi sẽ khiến cậu ra đường !

Nhếch lên một nụ cười nham hiểm có phần tự mãn, lão Stack giả bộ quan tâm mà đi đến cạnh Draco, vỗ vỗ lên vai anh.

- Tôi cho cậu 2 ngày, suy nghĩ và .. giải quyết nhanh gọn nhé ! - Lão liếc nhìn sang Harry rồi lại cười khẩy.

- Có lẽ không cần đâu ! - Draco ngẩng cao đầu nói một cách dứt khoát. Harry thấy tim cậu đập nhanh hơn bình thường vì lo sợ, chẳng lẽ nào..

- Cứ lấy những gì ông muốn..nếu ông có thể !

Một nụ cười khẩy mang đậm chất Malfoy lại được nhếch lên, quyết đoán. Mặt lão Stack như muốn rơi xuống ngay tại chỗ, nhưng để giữ lại cho mình chút thể diện, lão giả bộ giờ đang có việc bận, vội vội vàng vàng mà ra đi, nhưng trước khi đi vẫn cố để lại một lời nhắn có phần cố chấp.

- 2 ngày.. hãy suy nghĩ lại đi chàng trai trẻ !

Harry đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hết thảy hoảng loạn.

- Em ra ngoài 1 lát được không ? Anh cần suy nghĩ ! - Draco nắm lấy tay Harry, cúi người hôn lên trán cậu trấn an.

- Được chứ ? - Draco nhìn chăm chăm vào mắt Harry chờ đợi một câu trả lời.

- Tất nhiên là được ! - Dù lòng cậu không nghĩ thế, nhưng bao giờ cũng vậy, cái miệng cậu luôn nhanh nhảu đi trước.

***

Trên đường bước về phòng mình, lòng Harry lại dấy lên một nỗi sợ vô hình. Draco sẽ không bỏ cậu mà lấy cô ta chứ ? Chắc không đâu ! Nhưng mà.. Lắc đầu quầy quầy cố ném đi cái suy nghĩ không hay đấy, nhưng vô tác dụng, nếu không muốn nói là phản tác dụng. Đúng là lúc nãy Draco đã từ chối "cơ hội" kia một cách thẳng thừng, nhưng vậy sao lại giờ lại còn suy nghĩ gì nữa ? Không phải là ..

Draco đang phân vân..

Cậu phải làm gì đó để kết thúc nỗi sợ trong lòng mình lúc này, Harry tự nhủ. Nhưng làm gì ?

Dưới ánh sáng mặt trời, chiếc nhẫn trên tay Harry bỗng lóe sáng, cũng từ đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Từ bỏ ! Xem ra cách đó là tốt nhất.

***

Dù tưởng như là mình đã quyết định dứt khoát, nhưng cuối cùng Harry cũng phải mất cả buổi chiều để suy đi tính lại, phải làm cách nào để Draco không nghĩ rằng cậu vì hoàn cảnh mà thế này thế nọ. Phải ăn nói cho thật cẩn trọng, không gây hiểu nhầm, à ừ.. nghĩ thì là thế nhưng rốt cuộc Harry có nghĩ ra là mình phải nói gì đâu. Rốt cuộc là cứ để sự bồng bột dắt đường.

- Draco à ! Em không làm phiền chứ ?

- Ừm .. không !

Trái ngược với suy nghĩ của Harry là sẽ bắt gặp một khuôn mặt đầy bất an, vẻ mặt điềm nhiên của Draco khiến Harry có chút khó hiểu. Nhưng khi biết họ Draco là Malfoy thì Harry lại chẳng thèm bận tâm nữa, người nhà Malfoy luôn có cái phong thái bình tĩnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đó là thứ Harry biết rõ nhất về họ. Thôi, quay trở lại với vẫn đề của bản thân nào !

- Em đến để .. giả nhẫn !

- Cái ..!

Khuôn mặt Draco lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, đôi mày của Draco nhăn tít lên vì giận dữ sau khi nghe Harry nói làm Harry có chút buồn cười ( Và thật sự đã cười ra mặt ). Ai bảo nhà Malfoy luôn giữ được bình tĩnh nữa nào ?

- Rầm ! - Draco đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ nhìn trừng vào Harry giận dữ.

- Em.vừa.nói.gì ? - Harry có thể nghe thấy tiếng răng Draco rít lên kèn kẹt.

- Em nói là.. - Harry có phần sợ hãi, như con rùa rụt cổ mà thẽ thọt nói.

- Thôi khỏi cần, nếu muốn thì cứ đi đi ! - Draco lấy lại sự bình tĩnh, ngồi lại xuống ghế, khoan tay trước ngực cao ngạo.

- Anh muốn em đi..? - Harry còn chưa tin nổi vào tai mình.

- Phải ! Cả thứ đó nữa ! - Draco ngửa cổ ý chỉ chiếc hộp nhung trên bàn.

- Anh muốn em đi ?

Im lặng.

- Anh không muốn mở ra xem trong đó có gì sao ? - Mắt Harry lần nữa đẫm lệ. Chưa đợi Draco nói gì, Harry đã cầm chiếc hộp trên bàn lên, 1 tay ném vào người Draco.

- Xem đi đồ khốn ( chỗ này k ổn lắm :-" ) ! Trong đây chính là chiếc nhẫn mà anh đã tặng tôi vào dịp Noel đấy ! - Harry lau nước mắt, cố nói tiếp bằng cái giọng nghẹn ngào - Tôi.. vốn định giả lại nó.. để .. cưới anh.. vậy mà .. -

Harry không thể nói tiếp, nước mắt cứ thi nhau mà rơi. Khốn khiếp, từ khi nào mà cậu lại trở nên yếu đuối như vậy chứ ? Sau khi đã chờ cậu ổn định tinh thần lại một chút, người kia mới thản nhiên hỏi :

- Vậy em muốn gì ? - Cậu muốn gì ? Còn chưa rõ sao ? Cơn bực bất chợt làm cậu điên tiết mà hét lên :

- Tôi muốn cưới anh ! Hiểu chưa ? Còn anh ? Tôi đang chờ câu trả lời của anh đấy !

Harry hét lên một tràng khiến cậu muốn hụt hơi vậy mà ngay sau đó lại phải nín thở mà chờ câu trả lời từ phía người kia.

- Anh đồng ý ! - Draco nhoẻn miệng cười. Harry có chút ngơ người cúi gằm xuống suy nghĩ, sao cậu có cảm giác như cậu vừa bị lừa vậy ?

- Anh yêu em !

Nhận thấy rằng người kia đang tiến lại gần, Harry nhanh ngẩn đầu lên, nhưng chưa nhận thức được gì thì đã bị đôi môi người kia bao lấy, hôn đến khi cậu ngạt thở vẫn tham lam mà chưa muốn buông ra. Khi Draco hôn lần xuống cổ cậu cũng là khi cậu nhận thấy được có 1 bàn tay đang trườn qua lớp áo của mình.

- Anh .. - Harry giữ lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung kia, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngập tràn lửa dục kia vẫn vì cậu mà cố kiếm chế lâu nay cả người cậu như nhũn ra

- Anh có thể chứ ? - Người kia vẫn cố kiềm chế 1 cách vất vả.

Không trả lời, Harry mạnh bạo đặt trên môi người kia một nụ hôn sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro