Chương 51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Sau khi chứng thực

Trong công hội luyện dược sư, một ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần rời đi, trong con ngươi hiện lên vài phần suy nghĩ sâu xa.

“Ông nội, ngay cả Mộ Thần đều đã trở thành cấp một luyện dược sư, ta lại còn chưa có đụng đến phương pháp.” Một thiếu nữ đứng ở bên người ông lão, sắc mặt rối rắm nói.

“Ngươi đừng vội, thông suốt có đôi khi là việc trong nháy mắt, ngươi cứ hảo hảo ngẫm lại, có lẽ có thể thuận lợi luyện thành đan.” Ông lão an ủi.

“Mộ Thần người này, gần đây là ăn phải cái gì linh đan diệu dược sao? Như thế nào lại lập tức liền thoát thai hoán cốt rồi?” Thiếu nữ nhíu lại mày không hiểu mà hỏi.

“Không biết a! Bất quá, hiện tại Mộ Thần này, thật đúng là không thể khinh thường, nhìn tình hình, Mộ gia tựa hồ lại muốn có nhiều thêm một luyện dược sư.” Ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần, như có điều suy nghĩ mà nói.

“Ta vốn đang cho rằng gia hỏa này là đưa không phí chứng thực ba trăm, không nghĩ tới hắn cư nhiên thật có thể luyện đan, lạn nê thật là có thể phù thượng tường*, thật sự là bất khả tư nghị.” Thiếu nữ lắc đầu nói.

“Không gặp ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa a!” Ông lão vuốt râu mép cảm thán nói, thời điểm Mộ Thần luyện đan, hắn đứng ở bên cạnh, Mộ Thần khống hỏa, nắm chắc đối với đan dược, đều là nhất lưu.

“Mộ Thần cư nhiên chỉ lãng phí một bộ dược ttốt, liền luyện ra được đan dược, hắn nếu không phải vận khí tốt, vậy thì tỉ lệ thành đan của hắn không thấp.” Thiếu nữ như có điều suy nghĩ nói.

Lão giả híp mắt, nói: “Trình độ luyện đan của hắn sau này, nói không chừng có thể hơn phụ thân của hắn.”

“Ông nội, ngươi cũng quá coi trọng hắn, ai biết, hắn ngày nào đó có thể bệnh cũ tái phát hay không.” Thiếu nữ không cho là đúng, nói.

… …

“Ngươi tại sao lại cùng Lam Nhược Phong, Trang Du cùng một chỗ?” Mộ Thần đầy đề phòng hỏi.

“Ta không muốn cùng bọn họ nói chuyện, chỉ là hai người bọn hắn cứ quấn lấy ta, ta cũng không có biện pháp.” Diệp Thạch buồn rầu nói, lông mày nhăn thành một đoàn.

Mộ Thần híp mắt, đầy ngưng trọng nói: “Lam Nhược Phong là biến thái, cho nên, ngươi cách hắn xa một chút.”

Diệp Thạch: “…” Lam Nhược Phong là biến thái? Tuy rằng người này thoạt nhìn quái quái, còn có chút đáng ghét, nhưng mà, là biến thái?? Hình như nói quá sự thật đi..

“Mộ Thần, ngươi không phải là đang ăn dấm với Lam Nhược Phong a?” Diệp Thạch tiến lên hỏi.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta chính là đang ăn dấm với Lam Nhược Phong.”

Tại trong truyện, Diệp Thạch vì Lam Nhược Phong mấy lần xuất sinh nhập tử, Lam Nhược Phong đối với Diệp Thạch vẫn luôn như gần như xa, dựa theo thuyết pháp của tác giả, đây là một loại ôn nhu chỉ thuộc về Lam Nhược Phong, liền tính Lam Nhược Phong đối với Diệp Thạch vô ý, cũng không đành lòng thương tổn đối phương.

Mộ Thần ban đầu không biết là có gì sai, nhưng mà, nhìn thấy Diệp Thạch rồi, Mộ Thần nhất thời cười nhạt đối với lời tác giả nói về Lam Nhược Phong. Cái gì ôn nhu? Lam Nhược Phong chính là không thích Diệp Thạch, nhưng mà, lại không muốn mất đi Diệp Thạch luôn luôn giúp đỡ như vậy, cho nên, vẫn luôn giữ lại Diệp Thạch.

“Chúng ta hiện tại liền trở về sao?” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần hỏi.

Mộ Thần lắc đầu, nói: “Không, chúng ta trước tiên đi Nhạc Hà tửu lâu.”

“Vì cái gì? Ngươi không phải vẫn luôn không thích đi tới tửu lâu lúc trước ta làm việc sao?” Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần hỏi.

“Nhạc Hà tửu lâu nướng gà tốt nhất, ngươi không phải thích ăn gà sao?” Mộ Thần thản nhiên ói.

Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Ta nào có?”

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Ngươi không thích ăn gà sao?”

Diệp Thạch xoay tròn tròng mắt, nói: “Ta cũng không phải rất thích ăn, bất quá, ngươi nếu như muốn ăn thì ta có thể cùng ngươi.”

Mộ Thần: “…”

“Ta rất thích ăn gà, Thạch Đầu, ngươi theo giúp ta ăn đi.” Mộ Thần đầy thành khẩn nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, đồng ý: “Được rồi..”

… …

“Có tin vui, có tin vui, Mộ Thần thiếu gia thuận lợi thông qua chứng thực cấp một luyện dược sư của công hội luyện dược sư, trở thành một vị cấp một luyện dược sư.” Tổng quản vội vội vàng vàng tiến vào nói.

Mộ Viễn Hàng nghe được lời nói của tổng quản, nhất thời tràn đầy kinh nghi* nhìn về phía Mộ Viễn Phong.

*kinh nghi = kinh ngạc + nghi ngờ

Mộ Viễn Phong khí định thần nhàn uống ngụm trà, biểu tình trên mặt thản nhiên, một chút kinh ngạc đều không có.
Mộ Thần đi theo Mộ Viễn Phong học luyện đan không phải là bí mật gì, nhưng mà, Mộ Viễn Phong vẫn luôn chưa nói về tiến độ của Mộ Thần, Mộ Viễn Hàng chỉ nghĩ Mộ Thần không có thiên phú.

“Nhị đệ, ngươi giấu tin tức thật tốt, không thể tưởng được, Thần nhi nhanh như vậy đã có thể luyện ra được đan dược cấp một.” Mộ Viễn Hàng nói.

Mộ Viễn Phong thản nhiên cười cười, nói: “Thần nhi chỉ vừa mới bắt đầu học, xác xuất thành công còn thấp, luyện ra đan dược, đều lãng phí không ít linh thảo tốt có giá trị, không coi là cái gì.”

Mộ Viễn Hàng miễn cưỡng cười, nói: “Ngàn dặm hành trình, bắt đầu rất khó khăn, Thần nhi trong thời gian ngắn như vậy, có thể thông qua chứng thực cấp một luyện dược sư, đại biểu thiên phú luyện đan của Thần nhi thực xuất chúng a!”

“Chỗ nào, đại ca quá khen, Thần nhi hắn còn kém xa.” Mộ Viễn Phong tuy rằng ngoài miệng nói như vậy , nhưng mà kiêu ngạo lại trong con ngươi như thế nào cũng đều che dấu không được.

Mộ Kha đánh giá Mộ Viễn Phong, trong con ngươi hiện lên vài phần ngoài ý muốn, tuy rằng hắn cũng nghe thấy tiếng gió Mộ Thần tựa hồ lãng tử hồi đầu, bất quá, chỉ cho là Mộ Thần nhất thời hưng phấn, hiện giờ phát hiện Mộ Thần cư nhiên thành cấp một luyện dược sư, không khỏi đối với Mộ Thần nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

“Mộ Thần đâu, trở lại chưa?” Mộ Kha hỏi.

“Hình như còn chưa có về.” Quản gia ngượng ngùng nói.

Mộ Kha nhíu mày, hỏi: “Hắn chứng thực xong cấp một luyện dược sư, không trở về đây mà lại đi đâu?”

“Hắn mang theo Diệp thiếu gia đi ăn cơm.” Quản gia nói.

“Diệp thiếu gia? Diệp thiếu gia nhà ai?” Mộ Kha hỏi.

Mộ Viễn Phong thản nhiên nói: “Chính là tôn tử kia của Diệp Hách.”

Mộ Kha đầy ngoài ý muốn hỏi: “Mộ Thần thật sự thích hắn như vậy?”

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Ta thấy Thần nhi rất là vừa ý.”

… …

“Mộ Thần, đã lâu không gặp a!” Trần Mạc Nhiên đi vào tửu lâu, nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.

Mộ Thần nhìn thấy Trần Mạc Nhiên thì nhướng mày, Trần Mạc Nhiên gần đây tựa hồ không được tốt lắm.

Hành vi của người này đối với Trang Du quá mức chân chó, rốt cục khiến cho trưởng bối của Trần gia phản cảm, chẳng những bị cấm túc, hơn nữa, còn bị cắt giảm chi phí.

Đáng thương gia hỏa này, chính mình đã bắt đầu từ từ thoát ly con đường pháo hôi, Trần Mạc Nhiên lại tựa hồ so với trong truyện bị vây càng ngày càng sâu.

“Trần huynh, là ngươi a? Muốn ngồi xuống ăn chút gì hay không?” Mộ Thần không mặn không nhạt mở miệng hỏi.

Trần Mạc Nhiên thản nhiên cười, nói: “Nếu Mộ huynh ngươi mời ta như vậy, ta nếu từ chối thì bất kính.”

Diệp Thạch bĩu môi, thầm nghĩ: Người này thật sự còn không khách khí.

Trần Mạc Nhiên nhìn trên bàn quần áo của luyện dược sư cùng con dấu kim sắc trên áo choàng, nhăn mày, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là con dấu chứng thực của cấp một luyện dược sư a! Cái này là quần áo của cấp một luyện dược sư, nghe nói, quần áo này không thể tùy tiện mặc.” Diệp Thạch có chút đắc ý nói.

Trần Mạc Nhiên nhìn Mộ Thần, kinh ngạc hỏi: “Ngươi trở thành cấp một luyện dược sư?”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Ngươi cùng phụ thân ngươi học luyện đan?” Trần Mạc Nhiên mặt âm trầm hỏi.

“Đúng vậy!” Mộ Thần thản nhiên trả lời một tiếng.

“Mộ Thần, ngươi vẫn là Mộ Thần sao?” Trần Mạc Nhiên nhíu mày hỏi.

Mộ Thần nghiêng đầu, nói: “Ta đương nhiên là Mộ Thần, ta không phải là Mộ Thần thì có thể là ai a!”

“Mộ Thần, ngươi đã từng nói qua, luyện đan vừa khổ vừa mệt vừa nhàm chán, ngươi đời này sẽ không nguyện ý học, ngươi còn nói qua, ngươi thích Trang Du, nếu theo đuổi không được hắn, ngươi liền độc thân cả đời.” Trần Mạc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.

Mộ Thần: “…” Nguyên chủ ngu ngốc này nói hưu nói vượn những thứ gì vậy? Độc thân cả đời? Khó trách người này dốc sức theo đuổi Trang Du như vậy.

Diệp Thạch cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Trần thiếu, có ai mà lúc còn trẻ không làm chuyện ngu xuẩn chứ, những lời kia, nói nói rồi thôi, sao lại có thể cho là thật.”

Trần Mạc Nhiên híp mắt, hỏi: “Ngươi thật sự tính buông tha Trang Du?”

“Đương nhiên.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi nói.

Trần Mạc Nhiên đen mặt, nói: “Mộ Thần, ngươi chừng nào thì trở nên không có chí khí như vậy, cũng bởi vì bên người Trang Du nhiều thêm một cái Lam Nhược Phong, ngươi liền tính không chiến mà trở ra sao?”

Bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Trần Mạc Nhiên này rốt cuộc là làm sao a?

Mộ Thần có chút mệt mỏi nhìn Trần Mạc Nhiên, nâng cằm, nói: “Trần thiếu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?”

Trần Mạc Nhiên sắc mặt đổi đổi, rồi sau đó, không cam lòng nói: “Trang Du hiện tại đã hoàn toàn bị Lam Nhược Phong mê hoặc.”

Mộ Thần nhún vai, không mặn không nhạt mà nói: “A, rồi sau đó như thế nào…”

“Ngươi không tính nói một chút gì sao?” Trần Mạc Nhiên đen mặt nói.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn ta giúp ngươi theo đuổi Trang Du?” Mộ Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi.

Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, nói: “Không phải giúp ta, là giúp chúng ta, hai người chúng ta trước tiên có thể liên thủ, đuổi đi Lam Nhược Phong, sau đó lại cạnh tranh công bằng.”

Trần Mạc Nhiên hàng này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Hai pháo hôi tạo thành liên minh chia rẽ tiểu công và nhân vật chính? Như vậy chỉ có chết càng nhanh thôi, biết không?

Chương 52: Tư duy của pháo hôi

“Thực xin lỗi, Trần thiếu, đề nghị của ngươi ta không có hứng thú.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Đáng thương gia hỏa Trần Mạc Nhiên này sắp chết vì ngu, hắn cũng không muốn cùng người này chết chung.

Trần Mạc Nhiên đen mặt, không hiểu mà hỏi: “Mộ Thần, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi đang sợ Lam Nhược Phong sao?”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lam Nhược Phong lai lịch bất phàm, lại là nhị cấp luyện dược sư, thực lực bản thân cũng thực cường hãn, ta sợ hắn, sợ chết đi được.” Pháo hôi công cùng chính chủ công đoạt nhân vật chính? Đây không phải là muốn chết sao?

“Mộ Thần, ngươi thật là nhu nhược!” Trần Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, xoay người đi.

Mộ Thần nhìn thấy Trần Mạc Nhiên rời đi, nhất thời thở ra một hơi.

Diệp Thạch cúi đầu, hung hăng gặm chân gà, trong con ngươi hiện lên từng trận hàn quang.

Mộ Thần trừng mắt nhìn, bồi khuôn mặt tươi cười nói: “Thạch Đầu, những việc đó cùng Trang Du đều đã qua, ta hiện tại…”

“Ngươi không cần giải thích, ta cũng biết, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thạch thản nhiên nói.

Mộ Thần cười cười, nói: “Cám ơn.”

“Người nọ thật ngu ngốc.” Diệp Thạch híp mắt, khinh thường nhìn bóng dáng Trần Mạc Nhiên nói.

Mộ Thần không hiểu mà hỏi: “Ngu ngốc? Tại sao lại ngu ngốc?”

“Trang Du, đã là tứ tinh võ giả, người này bất quá chỉ là một cửu tinh võ đồ, ta cảm thấy người này đi mượn sức một võ giả như vậy, còn không bằng tìm chút thời giờ tăng lên thực lực, một võ đồ theo đuổi một võ giả, liền tính người này theo đuổi được, hắn sẽ không sợ, hắn cùng Trang Du nếu như cãi nhau, sẽ bị Trang Du đánh chết sao?” Diệp Thạch đầy xem thường nói.

Mộ Thần: “…”

Xem ra hắn cần phải hảo hảo tu luyện, trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch ăn ngon, ngủ ngon, trong tay cũng dư dả một ít, đã thuận lợi trở thành tam tinh võ giả. Hắn tuy rằng vẫn luôn luyện thể cùng tu luyện, nhưng mà, luyện đan vẫn là phân tán đi không ít lực chú ý của Mộ Thần, thực lực chỉ có nhị tinh võ giả mà thôi.

“A! Lại nói tiếp, Trang Du tên kia, diện mạo ôn nhu mềm yếu, thực lực lại rất cường nha, thiên phú tu luyện của tiểu bạch kiểm này, tựa hồ rất tốt a!” Diệp Thạch nhịn không được nói thầm.

Đương nhiên tốt, đó là thân nhi tử của tác giả a, thiên phú có thể không tốt sao? Mộ Thần âm thầm nghĩ.

Trang Du không chỉ có thiên phú tốt, vận khí cũng tốt, một đống lớn pháo hôi và chính quy công vội vàng đưa cho hắn tài nguyên tu luyện, Trang Du tuy rằng gia cảnh bình thường, nhưng mà trong tay nhưng vẫn rất đầy đủ.

“Thời điểm trước kia ngươi theo đuổi Trang Du, hắn cũng đã là võ giả đi, ngươi lúc ấy giống như ngay cả bát tinh võ đồ cũng không phải, ngươi như thế nào lại có dũng khí như vậy a?” Diệp Thạch lóe lóe ánh mắt hỏi.

Mộ Thần: “…” Lời này phải hỏi nguyên chủ a! Có lẽ nguyên chủ cũng không biết, mơ mơ hồ hồ dưới sự sai khiến của tác giả mà thích Trang Du.

Trang Du người này, thoạt nhìn, nhược liễu phù phong*, thật có thể khiến cho người khác có dục vọng bảo vệ hắn, diện mạo của Trang Du, thật có thể làm cho người khác quên đi hắn kỳ thật là một cao thủ.

*cành liễu trong gió. Ý chỉ Trang Du yếu đuối

Mộ Thần giật mình nhớ tới, hắn trước nhìn thấy những công tử ca vây quanh ở bên người Trang Du, đúng là không có một người có cấp bậc cao hơn so với Trang Du, nói cách khác, Trang Du một người là có thể đem một đám người kia đều đánh chết.

Mộ Thần nói: “Thạch Đầu, không biết ngươi có từng nghe qua một câu như vầy..”

“Câu gì?” Diệp Thạch đầy hứng thú hỏi.

“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Mộ Thần nghiêng đầu, tại bên tai Diệp Thạch ái muội nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Là nghé con mới sinh không sợ cọp a? Ngươi cũng như vậy a..”

Mộ Thần: “…” Nhất châm kiến huyết* a! Thạch Đầu này, thật sự quá lợi hại.

*Một châm là thấy máu.

… …

Trần Mạc Nhiên nổi giận đùng đùng từ trong tửu lâu đi ra.

“Trần thiếu, Thần thiếu nói như thế nào a!” Nhìn thấy Trần Mạc Nhiên đi ra, Tôn Vũ có chút vội vàng hỏi.

“Hắn không có hứng thú, xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đem Lam Nhược Phong đuổi đi.” Trần Mạc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Gia hỏa Lam Nhược Phong này thật không biết thức thời, một cái người ngoại lai, cư nhiên tại trong địa bàn của chúng ta làm mưa làm gió, không biết câu nói cường long khó áp địa đầu xà sao?” Tôn Vũ hùng hồn nói.

“Trang Du bị người này mê hoặc thực sâu a.” Trần Mạc Nhiên cắn răng nói.

Tôn Vũ dời đi đề tài, nói: “Ta nghe nói, Mộ Thần trở thành cấp một luyện dược sư, có phải thật hay không?”

“Là thật.” Trần Mạc Nhiên tâm tình đột nhiên trầm trọng vài phần, người trong gia tộc, vẫn luôn lấy mình cùng Mộ Thần so sánh, trước kia, mình luôn vững vàng áp Mộ Thần một bậc, hiện tại, Mộ Thần đã đem hắn càng vứt càng xa.
“Người này gần đây thật sự là muốn tiến tới.” Tôn Vũ cắn răng nói.

“Lão tử của hắn là tam cấp luyện dược sư, hắn nếu muốn trở thành cấp một luyện dược sư, so với người bên ngoài đơn giản hơn nhiều.” Trần Mạc Nhiên nói.

“Tuy là nói như vậy, nhưng mà, vẫn để cho người ta hâm mộ a! Nếu như ta trở thành cấp một luyện dược sư, a Du nói không chừng sẽ chú ý tới ta.” Tôn Vũ nói thầm.

Trần Mạc Nhiên híp mắt, trong con ngươi hiện lên vài phần ghen tị.

Chương 53: Mộ Viễn Phong dạy bảo

Diệp Thạch cùng Mộ Thần cơm nước xong, trở về Mộ gia.

Mộ Thần có chút kinh ngạc phát hiện, gã sai vặt trong nhà đối với hắn cung kính hơn rất nhiều.

Cái loại cung kính này không phải là khiếp sợ thân phận của hắn, không phải là cung kính ở mặt ngoài, mà là cung kính phát ra từ nội tâm, trên đường hắn trở về phòng, còn gặp vài cái thị nữ.

Diệp Thạch còn ở bên cạnh mà mấy cái thị nữ kia từng người một hướng hắn vứt mị nhãn, Mộ Thần chỉ có thể cười gượng.

Mộ Thần thầm nghĩ: Bình thường trên con đường này căn bản là không có người, hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lập tức lại gặp vài cái, còn có một cái tiểu nha đầu, liều mạng hướng tới bên người hắn, nếu không phải hắn trốn nhanh, nói không chừng sẽ bị ôm lại, tuy nói trong lòng ôm mấy em gái mềm mại là việc mà đại bộ phận nam nhân hướng tới, nhưng mà, hắn là ngoại lệ a, hắn là đồng tính a!

Diệp Thạch đứng ở một bên, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng mà ám quang trong con ngươi bắn ra bốn phía.

Có trong nháy mắt, Mộ Thần cảm thấy Diệp Thạch sẽ vươn ra móng vuốt, cào mặt nha đầu kia, bất quá, Diệp Thạch chỉ là bất mãn cười cười, cười làm cho Mộ Thần có chút kinh hồn táng đảm.

“Phụ thân.” Nhìn thấy Mộ Viễn Phong, Mộ Thần lập tức cung kính gọi một tiếng.

“Diệp Thạch đâu?” Mộ Viễn Phong hỏi.

“Hắn đi tu luyện.” Mộ Thần gãi gãi đầu nói.

Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: “Phải không? Diệp Thạch thực lực thực mạnh, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ chuẩn bị thăng cấp tứ tinh võ giả?”

“Nhanh như vậy?” Mộ Thần nhịn không đượcmà than thở.

Mộ Viễn Phong cười cười, nói: “Đúng vậy! Diệp Hách khi còn sống, mấy lần ở trong thư khen ngợi tư chất của Diệp Thạch, xem ra, hắn không có nói ngoa.”

Mộ Thần gật đầu, Diệp Thạch cũng có bàn tay vàng mà tác giả cấp cho, nếu Diệp Thạch không đủ mạnh, cũng giúp không được chính quy công, cũng không thể hiện được mị lực của chính quy công, cho nên, mặc dù là pháo hôi, Diệp Thạch cũng là một pháo hôi nổi tiếng.

“Phụ thân, ta trở về, phát hiện không khí trong nhà có chút không đúng lắm.” Mộ Thần chớp chớp mắt nói.

Mộ Viễn Phong thản nhiên cười, nói: “Đây là tự nhiên, ngươi trở thành cấp một luyện dược sư, người hầu trong nhà, tự nhiên đều nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.”

“Chỉ là cấp một luyện dược sư mà thôi.” Mộ Thần không để bụng nói.

“Luyện dược sư địa vị rất cao, ngươi ở trên đường, có phải hay không gặp được rất nhiều tiểu cô nương vứt mị nhãn với ngươi.” Mộ Viễn Phong trêu tức hỏi.

Mộ Thần đen mặt, có chút quẫn bách nói: “Phụ thân, ngài làm sao lại biết?”

Mộ Viễn Phong thản nhiên cười cười, nói: “Đoán. Đó là chuyện bình thường, trước kia ngươi chỉ biết đùa giỡn tiểu cô nương trong nhà, bọn họ coi ngươi là mãnh thú, ta nghĩ ngươi hiện tại trở thành luyện dược sư, thái độ của bọn họ sẽ thay đổi.”

Mộ Thần: “…” Gừng càng già càng cay a! Mộ Viễn Phong thật đúng là liệu sự như thần.

Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, nói lời thấm thía: “Nhi tử, ngươi có biết, chỉ cần ngươi hảo hảo luyện đan, cái dạng gì mỹ nhân cũng đều sẽ chủ động đưa lên cửa, ngươi căn bản không cần đi làm việc gì dư thừa.”

Mộ Thần: “…”

“Phụ thân, khi nào thì ta có thể học luyện chế nhị cấp đan dược?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong cười cười, nói: “Thần nhi, ta biết ngươi nóng vội, ta cũng biết luyện chế đan dược cấp một, đối với ngươi mà nói hoàn toàn không có khó khăn, nhưng mà, thực lực của ngươi quá thấp, nhị cấp luyện dược sư yêu cầu thể lực cũng là rất cao, ngươi cũng thấy đấy Lam Nhược Phong là nhị cấp luyện dược sư, hắn đồng thời đã là cửu tinh võ giả.”

Mộ Thần đen mặt, chết tiệt, nguyên chủ có tư chất tốt như vậy, không hảo hảo tu luyện, đến tột cùng là đã suy nghĩ gì vậy?

“Ta phải tu luyện tới trình độ nào, mới có thể học luyện chế nhị cấp đan dược?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong suy tư một chút, nói: “Ít nhất là ngũ tinh võ giả.”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”

Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, nói: “Từ từ sẽ đến, tại sao lại đột nhiên vội vã trở thành nhị cấp luyện dược sư như vậy?”

Còn không phải bởi vì trong truyện Diệp Thạch lúc đó chung tình với Lam Nhược Phong đã là nhị cấp luyện dược sư, tuy nói, bởi vì mình mà vận mệnh Diệp Thạch đã thay đổi, nhưng mà, ai biết, nguyên tác có thể hay không sinh ra ảnh hưởng với Diệp Thạch.

“Đây là thẻ nguyên thạch ta đã làm cho ngươi, bên trong có một vạn nguyên thạch, sau này ngươi luyện ra đan dược đem bán, thì nguyên thạch cũng sẽ trực tiếp đưa vào trong tấm thẻ này.” Mộ Viễn Phong nói.

“Một vạn nguyên thạch? Nhiều như vậy? Phụ thân, ngài trợ cấp ta?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, đó đều là nguyên thạch tự ngươi kiếm ra.”

Mộ Thần đầy ngoài ý muốn hỏi: “Luyện đan kiếm được nhiều như vậy?”

Mộ Viễn Phong nói: “Đương nhiên, bằng không vì cái gì lại có nhiều người muốn làm luyện dược sư như vậy?”

Mộ Viễn Phong híp mắt, thầm nghĩ: Thời điểm luyện dược sư mới vừa học luyện đan, xác xuất thành công đều cực thấp, không táng gia bại sản là đã rất không tồi rồi, làm sao lại giống con mình không những không bị mất tiền mà lại có thêm tiền như vậy a!

Chương 54: Giống như heo bị giết

“Thiếu gia, đã chuẩn bị tốt rồi.” Nhâm Tam đem một thùng đầy máu yêu thú đổ vào trong thùng gỗ, rồi sau đó nói với Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu, thư giãn gân cốt một chút, nói: “Tốt, ngươi đi ra bên ngoài nhìn, đừng cho những người khác tiến vào.”

“Vâng.” Nhâm Tam lên tiếng, đi ra ngoài.

Mộ Thần trong khoảng thời gian này, vẫn luôn kiên trì luyện thể, nguyên bản thân thể giống như gà luộc, được Mộ Thần rèn luyện tinh tráng hơn vài phần, trước bụng còn ẩn ẩn xuất hiện cơ bụng.

Bách Quyết Luyện Thể có hiệu quả phi thường tốt, chỉ là rất thống khổ.

Mộ Thần nhìn thứ màu đỏ trong thùng gỗ, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bước chân vào bên trong thùng gỗ.

Theo luyện thể quyết Mộ Thần từ từ nhập định, phẩm chất của máu yêu thú mà Mộ Thần sử dụng cũng tùy theo đề cao lên, Mộ Thần mỗi ngày tốn rất nhiều nguyên thạch trên các loại máu yêu thú.

“Ân~” Một bước vào thùng gỗ đầy máu yêu thú, Mộ Thần liền nhịn không được buồn bực kêu một tiếng.

Mộ Thần cắn chặt răng, cố gắng quên đi đau đớn, chìm vào bên trong tu luyện.

“Nhâm Tam.” Diệp Thạch đi đến cửa biệt viện của Mộ Thần, lên tiếng gọi Nhâm Tam một tiếng.

“Diệp Thạch thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?” Nhâm Tam nhìn Diệp Thạch hỏi.

“Ta tới tìm Mộ Thần, hắn ở đâu?” Diệp Thạch hỏi.

“Thiếu gia ở bên trong tu luyện, phải một hồi sau mới đi ra.” Nhâm Tam nói.

Tiếng kêu thảm thiết của Mộ Thần truyền ra, Diệp Thạch nhíu mày, nhịn không được lo lắng hỏi: “Hắn đang tu luyện? Vì cái gì tiếng kêu của hắn giống như heo bị giết vậy?”

Nhâm Tam gãi gãi đầu, nói: “Thời điểm Mộ Thần thiếu gia tu luyện, vẫn luôn đều là như vậy.”

“Vẫn luôn đều như vậy?” Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, ngón tay ở trên cửa sổ xé ra một cái lổ nhỏ, từ cái lổ nhìn vào.

Như là có cảm ứng, Mộ Thần chịu đựng thống khổ, ngẩng đầu, hướng phía Diệp Thạch nhìn thoáng qua, Diệp Thạch tức khắc bị dọa nhảy lui về phía sau vài bước.

Diệp Thạch đỏ mặt, thầm nghĩ: Mộ Thần đang tắm, không mặc quần áo, chết tiệt, Nhâm Tam không nói cho hắn, hắn hình như nhìn thấy Mộ Thần lõa thân, tuy rằng chỉ nhìn thấy một cánh tay, phía dưới toàn bị máu loãng che khuất.

Bị ánh mắt tràn đầy trách cứ của Diệp Thạch nhìn, Nhâm Tam không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.

“Sắc mặt của Mộ Thần hắn không tốt lắm, có phải hay không nước tắm rất nóng?” Diệp Thạch đỏ mặt, cố gắng hỏi.
“Đây không phải là nước tắm, là máu yêu thú, hẳn là không nóng, Mộ Thần thiếu gia không phải là đang tắm, mà là đang tu luyện.” Nhâm Tam nói.

Diệp Thạch lo lắng hướng bên trong nhìn thoáng qua, nói: “Đang tu luyện sao? Nếu không nóng, vậy Mộ Thần như thế nào lại kêu thành như vậy?” Quả thực như là bị cường bạo vậy.

“Thiếu gia đang tu luyện một loại luyện thể quyết, pháp quyết kia tu luyện lên, tựa hồ rất thống khổ.” Nhâm Tam giải thích.

“Luyện thể? Mộ Thần cư nhiên lại luyện thể.” Diệp Thạch nhịn không được trừng lớn mắt, luyện thể pháp quyết tu luyện lên, bình thường đều rất thống khổ, Diệp Thạch vẫn luôn cho là đại thiếu gia giống Mộ Thần như vậy, là sẽ không có nghị lực như vậy, không nghĩ tới…

Bên trong gian phòng, Mộ Thần gắt gao nhắm hai mắt, tạp chất không ngừng từ trong thân thể Mộ Thần đi ra, một trận quang mang màu nâu từ trên người Mộ Thần chiếu ra.

Mộ Thần trong lòng một trận kinh hỉ, trải qua thời gian tu luyện dài như vậy, luyện thể quyết của mình, rốt cục tiến triển mà đột phá.

“A, hắn đây là chuẩn bị thăng cấp.” Diệp Thạch cảm thụ thiên địa nguyên khí chung quanh nói.

“Xem ra đúng là vậy, Diệp thiếu gia, đều nhờ ngài khích lệ hắn, thiếu gia hắn mới tiến tới như vậy.” Nhâm Tam cười cười với Diệp Thạch, đầy khen ngợi nói.

Diệp Thạch gật đầu, như có điều suy nghĩ mà nói: “Cũng có lẽ là vậy đi, xét cho cùng là về sau, nếu sinh ra mâu thuẫn, hắn bởi vì đánh không lại ta, chỉ có thể bị đánh, hắn không tiến tới cũng không được a!”

Nhâm Tam: “…”

Mộ Thần một thân ngoại bào đi ra, nói: “Thạch Đầu, vào đây đi.”

Diệp Thạch đi theo Mộ Thần vào trong phòng, ánh mắt không ngừng đảo quanh Mộ Thần.

“Ngươi giống có chút không giống lúc trước.” Diệp Thạch do dự nói.

Mộ Thần cười cười, trêu tức hỏi: “Càng ngày càng soái sao?”

“Đúng vậy! Dáng người càng ngày càng tốt.” Diệp Thạch cười cười nói.

Mộ Thần: “…”

“Nhâm Tam nói, ngươi đang luyện thể?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Phụ thân cảm thấy thân thể ta quá kém, cho nên mới để cho ta học luyện thể.”
Trên sách nói, Bách Quyết Luyện Thể có thể làm cho miệng vết thương khép lại nhanh hơn, cảnh giới lớn nhất của luyện thể liền tính thân thể bị chọc một cái lổ lớn, cũng có thể nháy mắt khép lại.

“Giống như rất thú vị, ta có thể thử không?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Mộ Thần nhíu mày, nói: “Rất thống khổ, ngươi sợ là sẽ chịu không nổi.”

Diệp Thạch đầy hoài nghi nhìn Mộ Thần, nói: “Phải không? Ta không tin.”

Mộ Thần gãi đầu, nói: “Thật sự rất thống khổ.”

“Đối với ngươi mà nói thì đúng vậy, tiếng của ngươi giống như heo bị giết ấy, nhưng mà ta cảm thấy rất thú vị a!” Diệp Thạch tiến lên phía trước nói.

Mộ Thần: “…”

Chương 55: Đồng nhân bất đồng mệnh*

*Cùng là người nhưng vận mệnh không giống nhau

“Ngươi muốn thử?” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ mà hỏi.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Nếu như là đau chịu không nổi, ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi a!” Mộ Thần đầy nghiêm túc nói.

Diệp Thạch không để bụng mà nói: “Yên tâm đi, ngươi đều chịu được, ta không có khả năng chịu không nổi.”

Mộ Thần nhăn chặt mày, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch xấu hổ thè lưỡi.

Mộ Thần suy tư một chút, nói: “Lần sau thời điểm chuẩn bị tài liệu luyện thể, sẽ chuẩn bị nhiều cho ngươi một phần.”

“Có phải rất phiền toái hay không?” Diệp Thạch chớp chớp mắt, ngại ngùng hỏi.

Mộ Thần lắc đầu, nói: “Sẽ không, chỉ là một chút máu yêu thú mà thôi.”

Diệp Thạch gật đầu, nhẹ thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

… …

Ngày hôm sau.

Diệp Thạch mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, đứng ở bên người Mộ Thần, nhìn thùng nước tràn đầy máu tươi tò mò hỏi: “Bên trong này là máu gì vậy?”

“Có máu gà, máu thỏ, máu dê cùng với máu sói.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gãi gãi đầu, nói: “Ngươi không phải nói, dùng máu của mãnh thú luyện thể, hiệu quả càng tốt một chút sao? Máu gà, máu thỏ có phải rất ôn hòa hay không?”

“Đã dùng một loại tương đối kích thích là máu sói, ngươi mới luyện thể lần đầu tiên, dùng máu yêu thú có dược tính kịch liệt, sợ ngươi chịu không nổi.” Mộ Thần giải thích.

Diệp Thạch gật gật đầu, lý giải nói: “Là như vậy a! Máu yêu thú này hương vị tựa hồ rất tốt nha.”

Mộ Thần: “…” Tức phụ nhà mình đến tột cùng là có ánh mắt như thế nào a? Không chê hương vị khó hửi sao?

“Ta dạy luyện thể thuật cho ngươi ngươi đã nghe hiểu sao?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật gật đầu, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Nghe hiểu, ngươi đã hỏi ta mấy lần rồi.”

“Vậy một hồi, ta đi ra ngoài, ngươi có thể bắt đầu, nếu như chịu không nổi, nhất định phải đi ra trước tiên, đừng miễn cưỡng.” Mộ Thần nghiêm túc nhắc nhở Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”

Mộ Thần lưu luyến từ trong phòng đi ra, Diệp Thạch cởi áo choàng ra, đem thân thể bước vào bên trong thùng gỗ.
Diệp Thạch từ từ nhắm hai mắt, rất nhanh đắm chìm trong tu luyện.

Mộ Thần vừa ra khỏi cửa, liền dựng thẳng lỗ tai, nghe động tĩnh của Diệp Thạch.

Xuất hồ ý liêu*, Diệp Thạch thực bình tĩnh, hơn nữa tu luyện Bách Quyết Luyện Thể đặc biệt thuận lợi, thực lực tại dưới kích thích của Bách Quyết Luyện Thể, thuận lợi tiến nhập tứ tinh.

“Thạch Đầu, cảm giác tu luyện Bách Quyết Luyện Thể thế nào?” Mộ Thần đầy hoài nghi nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch mở to mắt, trong con ngươi nổi lên vài phần say mê, “Thực thoải mái a! Có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, tinh hoa trong máu yêu thú ở trong thùng gỗ không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể của ta, cảm giác thực thoải mái, rõ ràng là một việc thực hưởng thụ, vì cái gì ngươi lại kêu giống như bị cường bạo a?”

Mộ Thần: “…”

Mộ Thần cúi đầu, thầm nghĩ: Đồng dạng là pháo hôi, tại dưới ngòi bút của tác giả, cũng là phân ba bảy loại, nguyên chủ chính là đẳng cấp thấp nhất, không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, không biết quý trọng, xứng đáng sớm chết sớm đầu thai.

Mà Diệp Thạch, hiển nhiên là được tác giả đãi ngộ tốt một chút, tư chất nhất lưu, hơn nữa là huyết mạch đặc biệt, chỉ là, ánh mắt không tốt, không biết tự lượng sức mình cùng nhân vật chính đoạt nam nhân, kết quả hả? Bi kịch a.

“Ngươi cảm thấy thoải mái thì tốt.” Mộ Thần có chút miễn cưỡng nói.

“Thực thoải mái a, chỉ là không đủ kích thích.” Diệp Thạch có chút tiếc nuối nói.

Mộ Thần: “…”

Từ sau khi bắt đầu nếm thử, Diệp Thạch liền yêu thích chuyện luyện thể này, hơn nữa, Diệp Thạch từ từ không thỏa mãn nếu chỉ dùng máu gà, máu thỏ để luyện thể .

Phát hiện Diệp Thạch tu luyện Bách Quyết Luyện Thể một chút khó khăn đều không có, Mộ Thần từ từ đem máu yêu thú mà Diệp Thạch luyện thể, đổi thành máu sói, máu huyết và những loại máu của yêu thú có dã tính, cùng lúc đó, chi tiêu của Mộ Thần tại trên máu yêu thú cũng thẳng tắp tăng lên, bất quá, Mộ Thần mỗi ngày luyện đan hai canh giờ, ứng phó điểm chi tiêu ấy vẫn dư dả.

“Nhìn ngươi tinh thần thực tốt a!” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy! Bởi vì luyện thể thực thoải mái a!”

Mộ Thần hít sâu một hơi, luyện thể đối với mình mà nói là thống khổ đến cực điểm, đối với Diệp Thạch mà nói, lại là một loại hưởng thụ, nhưng mà, hiệu quả Diệp Thạch luyện thể, tựa hồ so với chính mình tốt hơn một chút, Mộ Thần híp mắt, thầm nghĩ: Đây là người so với người, tức chết người!

Chương 56: Thư chiêu sinh

Bởi vì lo lắng đi ra ngoài sẽ bị vận mệnh dưới ngòi bút của tác giả dẫn dắt gặp được Trang Du, Mộ Thần đơn giản tránh ở trong nhà không ra khỏi cửa.

Dựa theo nguyên tác, Lục Nghiêu sẽ xuất hiện tại Mặc Thành vào hơn một năm sau để tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể, không lâu sau khi Trang Du hướng Mộ Thần muốn Bách Quyết Luyện Thể, Mộ Thần cũng bởi vì ghen tị Lục Nghiêu, có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu mà bị giết chết, Mộ Viễn Phong vì thay nhi tử báo thù, cũng chết oan chết uổng.

Nếu ấn theo nội dung truyện, Mộ Thần đại khái còn có thể sống hơn một năm, tuy rằng, hiện tại nội dung truyện đã thay đổi, nhưng mà Mộ Thần không biết, nguyên tác đối thế giới này có bao nhiêu lực ảnh hưởng.

Sau khi xuyên qua đến thế giới này, Mộ Thần đối với nguyên tác sinh ra rất nhiều nghi hoặc, tỷ như Mộ Thần có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu. Thời điểm một năm sau Lục Nghiêu tới, đã là võ sư, Mộ Thần lại vừa mới thăng cấp võ giả, một người vừa mới tiếp nhập võ giả, nhìn thấy một cái võ sư, không bị dọa cho mềm chân liền không tồi rồi, còn có thể nghĩ đến việc hãm hại?

Dựa theo phỏng đoán của Mộ Thần, Bách Quyết Luyện Thể tương đối quý trọng, Lục Nghiêu sợ tin tức bị lộ ra ngoài, cho nên giết Mộ Thần cùng Mộ Viễn Phong, cái lý do này, có vẻ càng thêm đáng tin hơn một chút.

Mộ Thần mỗi ngày ở nhà luyện thể, luyện đan, tu luyện Thông Mạch Quyết và các loại pháp quyết khác, trong nháy mắt thời gian đã qua ba tháng, ba tháng thời gian, Mộ Thần đem thực lực tăng lên tới ngũ tinh võ giả, cuối cùng có thể luyện ra được nhị cấp đan dược, mà, đáng nhắc tới chính là, Diệp Thạch trong khoảng thời gian này, luyện thể có được thành tựu đột phá, đã là bát tinh võ giả, Mộ Thần đã bị hắn càng vứt càng xa.

Mộ Thần từ trong luyện đan thất vừa đi ra, liền thấy được Diệp Thạch.

“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Không biết a, phụ thân của ngươi kêu chúng ta đi tìm hắn.”

Mộ Thần nhăn mày, hỏi: “Tại sao?”

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta cũng không biết.”

… …

“Các ngươi tới rồi.” Nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào cửa, trong con ngươi Mộ Viễn Phong tràn đầy vui mừng.

Sau khi Mộ Thần lạc đường biết quay lại, liền không ngừng đột phá, ban đầu những lão hữu kia ở trước mặt hắn thổi phồng con cháu ở trong nhà có bao nhiêu cố gắng, sau này, ở trước mặt hắn, lại lặng im lại, Mộ Viễn Phong hơi có chút cảm giác mở mày mở mặt.

“Phụ thân, ngươi tìm chúng ta?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nơi này là hai tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, cho các ngươi này.”

Mộ Thần như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Phụ thân, cái thiếp chiêu sinh này là từ đâu?” Trong nguyên tác cũng không có một phần này a!

“Phụ thân của ngươi là tam cấp luyện dược sư, có hai cái danh ngạch.” Mộ Viễn Phong cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Thánh Tinh học viện?” Mộ Thần không tự chủ được mà nhăn mày, cái học viện này, tựa hồ có chút quen tai a!

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy, Thánh Tinh học viện là học viện lớn nhất của đế quốc chúng ta, điều kiện học viện tuyển nhận rất cao, chỉ lấy người dưới 15 tuổi, tu luyện giả phải có tu vi trên nhị tinh võ giả, thực lực hai người các ngươi bây giờ không tồi, cao hơn điều kiện trúng tuyển không ít, hẳn là có thể được trúng tuyển, bất quá, vẫn không nên phớt lờ.”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta minh bạch.”

Mộ Viễn Phong không nói cho Mộ Thần biết, thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện thực khó tới tay, hai phần thư trúng tuyển này, một phần là bởi vì Mộ Viễn Phong là tam cấp luyện dược sư nên mới được tới, một phần lại là Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch mua lại.

Diệp Thạch nhìn Mộ Viễn Phong, muốn nói lại thôi.

Mộ Viễn Phong nhìn Diệp Thạch, cười cười, nói: “Thạch Đầu, thiên phú tu luyện của ngươi so với Thần nhi cao một chút, đến học viện, hai người các ngươi phải lo lắng cho nhau.”

Diệp Thạch gật gật đầu, mặt đỏ lên nói: “Vâng ạ.”

… …

“Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt quái dị như vậy?” Sau khi rời khỏi biệt viện của Mộ Viễn Phong, Mộ Thần nhịn không được hỏi Diệp Thạch.

Diệp Thạch cắn cắn môi, nói: “Thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện thực khó có được, tam cấp luyện dược sư, nhiều nhất chỉ có thể được một phần.”

Mộ Thần sửng sốt một chút, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Ta nghe nói qua, ngươi có biết di nương của ta vì cái gì lại vội vã đem ta đuổi ra cửa như vậy không, bởi vì nhà chúng gia cũng có một cái danh ngạch ở Thánh Tinh học viện, mà thiên phú tu luyện của vài cái ca ca đệ đệ của ta lại không bằng ta, di nương của ta lo lắng ta đoạt danh ngạch của Thánh Tinh học viện, mới phải làm như vậy.” Vẻ mặt Diệp Thạch đau khổ nói.

Mộ Thần có chút không hiểu mà hỏi: “Vậy một phần thiếp khác trên tay phụ thân là ở đâu ra?”

“Ta nghĩ là phụ thân mua.” Diệp Thạch có chút chán nản nói. “Một phần thư chiêu sinh, mười vạn nguyên thạch.”

Mộ Thần trừng lớn mắt, nói: “Nhiều như vậy?”

Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy! Ta… Không đáng để phụ thân ngươi hao tâm tổn trí như vậy.”

“Đừng nói bậy, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nghe nói, Thánh Tinh học viện là thánh địa bồi dưỡng võ giả, nếu như chúng ta thăng cấp võ linh, mười vạn nguyên thạch, bất quá chỉ là mưa bụi mà thôi.” Mộ Thần an ủi.

Diệp Thạch cắn chặt răng, gật đầu, “Ta sẽ cố gắng.”

“Hồng nhi, đây là của ngươi.” Mộ Viễn Hàng đem thư chiêu sinh trong tay đưa cho Mộ Hồng.

Mộ Hồng sắc mặt vui vẻ, nhịn không được hỏi: “Phụ thân, Nhị thúc hắn nhả ra sao?”

“Hắn làm sao có thể nhả ra, Mộ Thần đã là ngũ tinh võ giả, đang ở đằng trước ngươi đó, phần thư chiêu sinh kia của Mộ Viễn Phong, xác định vững chắc là phải đưa cho Mộ Thần rồi.” Mộ Viễn Hàng lắc đầu nói.

Mộ Hồng cau mày, mới không đến thời gian một năm, hết thảy lại cải biến, nếu như Mộ Thần vẫn là bộ dáng một năm trước, cho dù Mộ Viễn Phong đối với phụ thân, đối với hắn thành kiến lại sâu, cũng sẽ đem thư chiêu sinh cho hắn, chỉ là hiện tại, thực lực Mộ Thần hiện tại không ngừng tăng lên nhanh chóng, trình độ luyện đan cũng tiến bộ rất nhanh, ông nội đều đối với hắn khen không dứt miệng.

Đối với thiên phú của Mộ Thần, Mộ Viễn Phong cảm thấy canh phòng nghiêm ngặt là không thể thực hiện nổi, cho nên, hắn đem một ít đan dược mà Mộ Thần luyện ra, từng bước đặt ở trong một ít cửa hàng của Mặc gia tại Mặc Thành để tiêu thụ, làm cho người khác có một loại cảm giác là Mộ Thần rất có thiên phú luyện đan, nhưng lại không quá dị thường.

“Hôm trước, Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch, mua một tấm thiếp chiêu sinh, ta còn tưởng rằng, đó là đưa cho ngươi, nào biết là cho tiểu tử Diệp Thạch kia, Mộ Viễn Phong người kia, hiện giờ càng vươn dài cánh tay ra bên ngoài.” Mộ Viễn Hàng tức giận nói.

Mộ Hồng sắc mặt đổi đổi, Mộ Thần gần đây cũng không biết là ăn dược gì, tu vi một đường đi lên như diều gặp gió, liền tính Mộ Hồng hắn vẫn luôn không có chậm trễ việc tu luyện, vẫn là để cho tên Mộ Thần kia bước qua.

“Thư chiêu sinh này là…” Sắc mặt Mộ Hồng có chút khẩn trương hỏi.

“Đây là ta tốn mười vạn nguyên thạch, mua cho ngươi.” Mộ Viễn Hàng thở dài nói.

Mộ Hồng cắn chặt răng, nói: “Phụ thân, ta…” Mộ Viễn Hàng không giống với Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư, trong tay rất dư dả, nhưng mà, Mộ Viễn Hàng không phải vậy, bản thân Mộ Viễn Hàng tu luyện, đã yêu cầu tiêu hao đại lượng nguyên thạch, thu vào không có bao nhiêu.

Mộ Viễn Hàng lắc đầu, nói: “Đừng nói lời dư thừa, không cần phải nói, ngươi hiện tại phải hảo hảo tu luyện, đừng làm cho Mộ Thần cùng tiểu tử Diệp gia kia cách xa quá.”

Mộ Hồng trịnh trọng gật đầu, nói: “Ta biết.”

“…”

Cảnh thành, Lam gia.

“Nhược Phong, ngươi lần này đem sự tình hoàn thành như vậy, phụ thân ngươi đối với ngươi ý kiến rất lớn, ngươi biết không?” Một nữ tử diện mạo đoan chính thanh nhã, nhíu mày nhìn Lam Nhược Phong, có chút bất mãn nói.

Lam Nhược Phong có chút hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, mẫu thân, lần này là sai lầm của ta, ta không nghĩ tới Mộ Viễn Phong hắn không chịu thụ giáo như vậy.”

Trịnh Mẫn híp mắt, nói: “Một cái tam cấp luyện dược sư ở tiểu thành thị, chưa thấy quá cảnh đời, không biết trời cao đất rộng, thật sự là vô liêm sỉ.”

“Đúng vậy!” Lam Nhược Phong đầy đồng ý nói.

“Không nói việc này nữa, nghe nói, ngươi dẫn theo một thiếu niên trở về, thiếu niên kia diện mạo không tồi, ta còn nghe nói, ngươi tính tranh thủ cho hắn một cái danh ngạch ở Thánh Tinh học viện, Nhược Phong, ngươi sớm như vậy liền sa vào nhi nữ tình trường, cũng không tốt a!” Trịnh Mẫn lạnh lùng nhìn Lam Nhược Phong nói.

Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Mẫu thân, ta làm vậy là có nguyên nhân.”

Trịnh Mẫn híp mắt, nói: “Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?”

“Trang Du hắn có Thiên Âm thân thể.” Lam Nhược Phong nói.

Trịnh Mẫn nhíu mày, trong con ngươi hiện lên một tia dị sắc, “Thiên Âm thân thể? Ngươi không nhìn lầm?” Trong sách cổ ghi lại, song tu cùng với người có Thiên Âm thân thể, có thể đề cao tốc độ tu luyện cực lớn, thậm chí còn có thể cải thiện tư chất, nhưng mà, hết thảy cái này, đều yêu cầu đối phương phải cam tâm tình nguyện.

Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Tuyệt đối không có lầm, trên thực tế, ta đã… Hiệu quả rất tốt, hắn hiện tại đối với ta rất bội phục, nói gì nghe nấy.”

Trịnh Mẫn cau mày, nói: “Như thế, cho hắn một cái danh ngạch của Thánh Tinh học viện cũng không có gì, chỉ là, thiên tài ở Thánh Tinh học viện như mây, nếu như hắn đến bên trong học viện kia, sẽ không thay lòng sao?”

Lam Nhược Phong tự tin cười, nói: “Mẫu thân, ngươi không tin năng lực của ta sao?” Lam Nhược Phong đã là học sinh trong Thánh Tinh học viện, liền tính tại bên trong Thánh Tinh học viện, Lam Nhược Phong cũng rất được hoan nghênh.

“Chú ý một chút tổng không sai, ngươi có thể nhìn ra thể chất của hắn, người khác cũng không phải người mù.” Trịnh Mẫn nói.

Lam Nhược Phong tự tin nói: “Mẫu thân yên tâm, ta đã sớm suy xét đến điểm này, cho nên, ta âm thầm cho hắn dùng ẩn bùa, hiện tại người khác đã nhìn không ra.”

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Mẫn gật đầu nói.

Chương 57: Thân thế của Diệp Thạch

“Nhược Phong, lần này ngươi đi Mặc Thành, có gặp được một người tên là Diệp Thạch hay không?” Trịnh Mẫn nhìn Lam Nhược Phong, sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Lam Nhược Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Trịnh Mẫn, trả lời: “Nhìn thấy qua, mẫu thân, ngươi tại sao lại hỏi về hắn?”

“Đế quốc chúng ta trước kia xuất hiện qua một hoàng cấp cao thủ tên là Khúc Khôn, hắn tại hai mươi năm trước mất tích, có người nói, hắn đi tới những quốc gia khác, cũng có người nói, hắn đã chết. Khúc Khôn khi còn sống kết thù vô số, rất nhiều người đều cho rằng hắn cô độc, vô ưu vô lự, nhưng mà trên thực tế, hắn hẳn là có một nhi tử song nhi là Khúc Tâm Dương.” Trịnh Mẫn ý vị sâu sa nói.

“Khúc Tâm Dương cùng Diệp Thạch có quan hệ?” Lam Nhược Phong sắc bén hỏi.

Trịnh Mẫn gật đầu, nói: “Không sai, Diệp Thạch là nhi tử của Khúc Tâm Dương, nếu có cơ hội thì ngươi nên làm tốt quan hệ với Diệp Thạch.”

“Vì sao?” Lam Nhược Phong hỏi.

“Bởi vì, Khúc Khôn rất có thể còn sống, nếu hắn còn sống, tương lai hắn lại xuất hiện, Diệp Thạch là một chút huyết mạch duy nhất của hắn, hắn tự nhiên sẽ coi trọng có thừa, ngươi nếu như có quan hệ tốt với Diệp Thạch, đến lúc đó, yêu ai yêu cả đường đi, nếu là ngươi có thể được Khúc Khôn cho một ít chỗ tốt, ngươi có thể đạt được ích lợi nhiều vô cùng.” Trịnh Mẫn ngón tay điểm nhẹ mặt bàn, giải thích cho Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong cau mày, như có điều suy nghĩ.

“Ngươi gặp qua Diệp Thạch rồi sao? Nghe nói, diện mạo của hắn không ra làm sao, có thật không?” Trịnh Mẫn hỏi.

Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Trịnh Mẫn thản nhiên nói: “Ta vốn là muốn cho ngươi theo đuổi Diệp Thạch, nhưng mà, hiện tại có Trang Du, Diệp Thạch sẽ biết rồi đi, dù sao Khúc Khôn có phải hay không còn sống, còn rất khó nói, bất quá, nếu như gặp được Diệp Thạch, cùng hắn có giao tình tốt, tổng là không có chỗ xấu.”

Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Ta biết rồi, mẫu thân.”

… …

Mặc Thành, Mộ gia.

“Từ nơi này đến đây.” Diệp Thạch nhìn bản đồ, nâng cằm nói: “Thuận buồm xuôi gió mà nói, đại khái phải đi hai tháng, mà cuộc thi chiêu sinh của Thánh Tinh học viện là tại ba tháng sau.”

Mộ Thần lấy ra bản đồ mà lúc trước Diệp Thạch cho hắn xem, nói: “Chúng ta phải sớm xuất phát một chút, ta đã nghiên cứu qua bản đồ lúc trước ngươi đưa cho ta, đường chúng ta đi tới Thánh Tinh học viện vừa lúc sẽ ngang qua nơi có Thanh Minh Diễm, ta nghĩ nếu đã tiện đường thì chúng ta đi tìm Thanh Minh Diễm trước.” Thanh Minh Diễm tại trong nguyên tác bị Lam Nhược Phong đoạt đi, nghĩ vậy, Mộ Thần luôn có điểm bất an.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Tốt.”

Mộ Thần cùng với Diệp Thạch vào một đêm nguyệt hắc phong cao, bị Mộ Viễn Phong trộm đưa đi ra ngoài.

Mộ Viễn Hàng thẳng đến năm ngày sau, mới biết được Mộ Thần cùng Diệp Thạch đã ly khai, trước đó, hắn vẫn luôn cho rằng Mộ Thần cùng Diệp Thạch đang bế quan.

Diệp Thạch ngồi ở trên xe ngựa, đầy hưng phấn nói: “Thật tốt, đây là lần đầu tiên ta đi xa nhà đó.”

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, không hiểu mà hỏi: “Ngươi đi từ Diệp gia đến Mặc Thành, không tính là đi xa nhà sao?”

“Cái đó không giống nhau, lúc đó ta cùng Trần thúc có rất ít tiền, không dám ở trọ, ta cũng không dám ăn nhiều, chớ nói chi là chơi.” Diệp Thạch có chút chán nản nói.

Mộ Thần cười cười, nói: “Yên tâm đi, theo ta ra khỏi nhà, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị đói.”

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nghiêng đầu, hỏi: “Ngươi không phải là thăng cấp nhị cấp luyện dược sư rồi?”

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Trước khi rời đi, Mộ Viễn Phong đã đem phương pháp luyện chế của bảy loại nhị cấp đan dược đều dạy cho Mộ Thần, thiên phú của Mộ Thần là học liền hiểu, lần thứ hai làm chấn kinh Mộ Viễn Phong một phen.

Mộ Viễn Phong vốn là muốn cho Mộ Thần tại Mặc Thành thử chứng thực nhị cấp luyện dược sư, nhưng mà, nghĩ đến Mộ Thần không lâu trước kia mới tại Mặc Thành chứng thực qua cấp một luyện dược sư, nếu lại thử chứng thực nhị cấp luyện dược sư, không khỏi quá rêu rao, liền đánh mất suy nghĩ này.

“Ngươi nhanh chóng đi chứng thực a! Nhị cấp luyện dược sư, một tháng có thể lĩnh thiệt nhiều nguyên thạch a.” Diệp Thạch nói.

“Khi đến thành trấn, ta liền đi chứng thực.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Cái này cũng được.”

Luyện dược sư, như thế nào cũng đều tiện hơn không ít, tỷ như, bọn họ mỗi lần trải qua một thành thị, đều phải qua trạm kiểm soát một lần, trạm kiểm soát vốn là cực nghiêm, nhưng mà, Mộ Thần đem huy chương cấp một luyện dược sư lấy ra, qua cửa lập tức đơn giản hơn không ít.

Bất quá, gần đây bọn họ đến mấy thành thị càng lúc càng lớn, huy chương cấp một luyện dược sư đã có chút không đủ dùng.

Chương 58: Trên đường đi gặp cố nhân

“A! Nơi này có tửu lâu kia không tồi a!” Diệp Vũ đầy hưng phấn nói.

“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thật ngon, dọc đường này vẫn luôn màn trời chiếu đất, đã đem ta tra tấn muốn điên rồi.” Diệp Thừa hít một hơi nói.

“Vũ thiếu gia, tiền của chúng ta mang theo không nhiều, đến Thánh Tinh học viện rồi còn có rất nhiều thứ cần phải tiêu dùng, phải tiết kiệm.” Một ông lão đầy nghiêm túc nói.

Diệp Vũ ném cho cái xem thường, nói: “Tiết kiệm, tiết kiệm! Chúng ta rốt cuộc phải tiết kiệm đến tình trạng nào a!?”

“Đúng vậy! Dọc đường đi vẫn không cho mua cái này cái kia, không cho mua thì thôi, nhưng hiện tại ngay cả ăn một bữa cơm thật ngon cũng không cho!?” Diệp Thừa tức giận nói.

Sắc mặt Diệp Dung cũng có chút khó coi, nhìn ông lão, bén nhọn nói: “Minh thúc, thời điểm trước khi đi phụ thân không phải đã giao cho ngươi năm vạn nguyên thạch sao? Ngươi không phải là muốn tư nuốt đi?”

“Hai vị thiếu gia, tiểu thư, giá hàng ở đế đô không thể so với bình thường, nguyên thạch này là lưu giữ lại cho các ngươi đến lúc đó phòng thân.” Diệp Minh tận tình khuyên bảo.

“Cứ như vậy thì lúc ta đến đó liền chết đói, còn cần nguyên thạch phòng thân nữa à? Có ích lợi gì?” Diệp Dung tức giận.

Không quản Diệp Minh đang lo lắng, vẫn là tại dưới kiên trì của đám người Diệp Vũ mà đi vào tửu lâu.

… …

Diệp Thạch vốn muốn vội vã thử chứng thực luyện dược sư, nhưng mà, vừa nhìn thấy tửu lâu liền bước đi không được.

Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, không khỏi có chút buồn cười.

Mộ Thần kéo Diệp Thạch vào tửu lâu, Diệp Thạch tiến vào tửu lâu, sắc mặt liền thay đổi.

Đám người Diệp Vũ nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt cũng cứng lại.

“Diệp Thạch, ngươi tại sao lại ở đây? Bên cạnh ngươi là ai a? Gian phu của ngươi sao? Không nghĩ tới bộ dáng của ngươi như vậy, cư nhiên có người còn có thể nuốt được.” Diệp Dung vừa nhìn thấy Diệp Thạch, lập tức theo thói quen châm chọc khiêu khích.

“Câm miệng!” Diệp Thạch híp mắt, trong con ngươi hiện lên một tia hàn quang.

Sắc mặt Diệp Dung nhất thời thay đổi, “Ngươi nói ai câm miệng?”

“Ông già hiện tại cũng không ở trong này, ta đánh cho ngươi tàn phế cũng không có người dám nói thêm cái gì.” Diệp Thạch hung hăng nhìn Diệp Dung, nắm tay giơ lên nói.

“Ngươi dám?” Diệp Dung trừng Diệp Thạch, nói.

“Ngươi thử xem ta có dám hay không.” Diệp Thạch hung ác nói.

Diệp Minh đứng lên, bất đắc dĩ khuyên: “Được rồi, tiểu thư, ngài đừng náo loạn, Thạch thiếu gia, lão gia gần đây rất nhớ ngài, hắn vẫn luôn hối hận cái thời điểm kia nhất thời xúc động đem ngươi đuổi ra khỏi nhà.”

Diệp Thạch cổ quái nhìn Diệp Minh, nói: “Ngươi đang kể truyện cười à?”

Lúc Diệp Tầm đuổi hắn ra khỏi cửa, quả thực giống như là không thể chờ đợi được nữa mà đưa ôn thần đi, thời điểm hắn rời đi, một di nương của hắn còn hùng hổ kiểm tra hành lý của hắn, sợ hắn đi rồi lại thuận tiện lấy cái đồ vật quý trọng gì, phụ thân tuy rằng biết việc làm của di nương, nhưng lại chấp nhận.

Diệp Tầm sẽ nhớ hắn? Diệp Thạch cảm thấy, đây là một truyện cười tốt nhất mà hắn từng nghe.

“Là thật, phụ thân của ngươi rất nhớ ngài.” Diệp Minh nói.

Diệp Thạch tặng cái xem thường, nói: “Được rồi, Minh thúc, truyện cười nói hai lần liền không buồn cười.”

Nhìn vẻ mặt phiền toái kia của Diệp Thạch, Diệp Minh bất đắc dĩ cười, nói: “Lão gia hy vọng ngài, có rảnh thì trở về Diệp gia nhìn xem.”

“Khi hắn chết, ta sẽ trở về thắp cho hắn một nén hương.” Diệp Thạch tức giận nói.

Nghe được lời của Diệp Thạch, sắc mặt Diệp Minh nhất thời đổi đổi.

Mộ Thần ôm hai tay, đánh giá đám người Diệp Vũ, trong con ngươi hiện lên vài phần quang mang trêu tức.

“Vị này hẳn là Mộ Thần thiếu gia đi?” Diệp Minh dời đi đề tài hỏi.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Mộ Thần thiếu gia thật sự là tuổi trẻ tài cao, đã là ngũ tinh võ giả rồi.” Diệp Minh khích lệ.

Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Tiền bối quá khen.”

Diệp Dung nghe được lời của Diệp Minh, sửng sốt một chút, đem ánh mắt dời tới trên người Mộ Thần.

Sau khi Diệp Thạch bị phụ thân đuổi ra cửa, Diệp Dung nghe nói, Diệp Thạch mang theo hôn thư đi tìm nơi nương tựa là vị hôn phu của hắn.

Diệp Dung phái người hỏi thăm một phen, biết hàng này không học vấn không nghề nghiệp, còn mê luyến sắc đẹp ăn chơi trác táng, nhất thời âm thầm vui sướng khi người gặp họa một phen, chỉ cảm thấy Diệp Thạch nếu như tới gặp, nhất định sẽ bị nhục nhã một phen, sau đó bị đuổi ra.

Hiện giờ, nghe Diệp Minh nói, thiếu niên tướng mạo tuấn tú bên cạnh Diệp Thạch, là vị hôn phu của Diệp Thạch, còn là một ngũ tinh võ giả, nhất thời có chút không được tự nhiên.

“Nghe nói, Mộ thiếu gia, là cấp một luyện dược sư?” Diệp Minh nhìn Mộ Thần hỏi.

“Lập tức sẽ thành nhị cấp, cơm nước xong, chúng ta liền đi chứng thực, chứng thực xong, Mộ Thần mỗi tháng có thể lĩnh trợ cấp ba trăm nguyên thạch nha.” Diệp Thạch hất đầu, tự hào nói.

Diệp Minh đầy khâm phục nhìn Mộ Thần, nói: “Mộ thiếu gia thật giỏi.”

“Cái này cũng không có gì.” Mộ Thần không để bụng nói.

“Thần thiếu, có rảnh thì ngài mang theo Thạch thiếu gia trở về Diệp gia.” Diệp Minh đầy chờ đợi nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Diệp Minh, thản nhiên cười, “Tiền bối, ta cùng Thạch Đầu còn muốn ăn cơm, xin lỗi, không đi cùng được.”

Diệp Minh không nghe được đến câu trả lời mà mình muốn, nhất thời có chút uể oải.

Chương 59: Tình thế nguy hiểm của Diệp gia

Mộ Thần kéo Diệp Thạch ngồi xuống tại địa phương cách mấy người kia rất xa, không chút nào keo kiệt mà gọi một bàn đồ ăn lớn.

Thời điểm Mộ Thần gọi món ăn, gọi đều là đồ ăn mắc nhất trong quán, một bàn đồ ăn có giá trị hẳn là mấy ngàn nguyên thạch, Diệp Thạch luôn luôn sơ ý, không chú ý tới Mộ Thần đang tiêu tiền như nước, nhưng đám người Diệp Minh lại chú ý tới.

Diệp Dung thỉnh thoảng ghen tị nhìn hướng Diệp Thạch bên này, Diệp Thạch nhìn thấy ánh mắt Diệp Dung nhìn qua, liền hung hăng trừng lại.

“Minh thúc, người kia thật sự là Mộ Thần? Còn là một ngũ tinh võ giả? Ta nghe nói, Mộ Thần là một phế vật không học vấn không nghề nghiệp.” Diệp Dung nói thầm.

Diệp Minh cau mày, nói: “Đó là việc của hơn nửa năm trước, Mộ Thần thiếu gia không hiểu làm sao mà tại hơn nửa năm trước, đột nhiên thức tỉnh*, về sau không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng, thực lực chẳng những lấy tốc độ kinh người tăng lên, lại trở thành một vị luyện dược sư.”
(*Không có gì, chỉ là đột nhiên mắc cười :v )

Trên mặt Diệp Dung đầy rối rắm, “Nếu Mộ Thần hiện tại ưu tú như thế, hắn vì sao lại cùng một chỗ với Diệp Thạch?”

“Mộ Thần thiếu gia tựa hồ thực thích Diệp Thạch thiếu gia.” Diệp Minh hướng phía Mộ Thần cùng Diệp Thạch nhìn thoáng qua, Mộ Thần đang gắp cho Diệp Thạch một miếng vi cá, Diệp Thạch có chút ngại ngùng nhìn Mộ Thần, trên mặt không tự chủ toát ra vài phần hạnh phúc.

Diệp Minh híp mắt, hắn tuy rằng không hiểu là Mộ Thần vì sao lại coi trọng Diệp Thạch, nhưng mà, Mộ Thần có thể coi trọng Diệp Thạch tổng là chuyện tốt.

Sau khi Diệp Hách chết, ngay từ đầu Diệp Tầm còn mừng rỡ như điên, còn đang may mắn cuối cùng không có người trói buộc hắn, không có người quản hắn tiêu tiền như thế nào.

Nhưng mà, rất nhanh Diệp Tầm liền phát hiện sự tình không được bình thường, sinh ý của gia tộc liên tiếp xuất hiện vấn đề, trong nhà không ngừng xuất hiện phản đồ, luyện dược sư cùng Diệp gia có hiệp ước, cũng ly khai Diệp gia, ngược lại đầu nhập vào các gia tộc khác, Diệp Tầm vội đến sứt đầu mẻ trán, vẫn như cũ ngăn chặn không được Diệp gia đang có xu hướng suy tàn.

Diệp Tầm hết đường xoay xở, cuối cùng, đem hai mươi vạn nguyên thạch mua hai tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, có ý muốn vật lộn một lần cuối cùng.

Diệp Minh cau mày, Diệp Tầm mua hai tấm thiếp chiêu sinh, có một tấm kỳ thật là vì Diệp Thạch mà chuẩn bị, tuy rằng Diệp Thạch không được Diệp Tầm yêu thích, nhưng mà Diệp Tầm rất rõ ràng, Diệp Thạch là một người tại Diệp gia có hy vọng được Thánh Tinh học viện lựa chọn nhất, thậm chí được trưởng lão của Thánh Tinh học viện nhìn trúng.

Diệp Tầm phái người đi Mặc Thành hỏi thăm tình huống, lại nghe nói Diệp Thạch rất được Mộ Viễn Phong yêu thích, thậm chí, Mộ Viễn Phong còn vì Diệp Thạch mà đem mười vạn ra mua một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.

Diệp Tầm nghe nói Diệp Thạch đã có thư chiêu sinh, lập tức đánh mất suy nghĩ đưa một tấm cho Diệp Thạch, hắn nghĩ Diệp Thạch vô luận như thế nào đều là người của Diệp gia, có máu mủ tình thâm, Diệp Thạch nếu như phát đạt, chắc chắn sẽ hỗ trợ Diệp gia một phen.

Diệp Minh bất đắc dĩ cười khổ một chút, Diệp Thạch có mâu thuẫn với Diệp gia như thế, về sau tưởng làm cho Diệp Thạch nhớ thương Diệp gia sợ là khó a!

… …

Diệp Dung cắn chặt răng, nói: “Minh thúc, Diệp Thạch bây giờ có thực lực gì?”

Diệp Minh liếc mắt đánh giá Diệp Thạch một cái, trả lời: “Thạch thiếu gia, tựa hồ tiến cảnh thập phần nhanh chóng, đã là thất tinh võ giả.”

“Cái gì?” Diệp Vũ mở to mắt, thốt lên.

“Thực lực của hắn như thế nào lại tăng lên nhanh như vậy?” Diệp Thừa nhịn không được hỏi.

Thiên phú của Diệp Thạch rất tốt, Diệp gia mọi người đều biết điều này. Vài di nương của Diệp Thạch hao hết tâm tư chèn ép Diệp Thạch bất quá Diệp Thạch vẫn luôn tiến trước mọi người. Nhưng mà, Diệp Thạch chỉ mới qua mấy tháng thời gian, liền từ nhị tinh võ giả, tăng lên tới thất tinh võ giả, quá nhanh đi.

Diệp Minh lắc đầu, nói: “Không biết, nghe nói, Mộ Thần thiếu gia đối với Thạch thiếu gia thực tốt, không chút nào keo kiệt tài nguyên cho Diệp thiếu gia.”

Diệp Dung nhìn Diệp Thạch được Mộ Thần quan tâm che chở, trong con ngươi hiện lên vài phần ghen tị, Diệp Thạch này thật sự là mệnh tốt, trước kia có ông nội che chở, hiện tại lại là một vị hôn phu ngoan ngoãn phục tùng với hắn, Mộ Thần đến tột cùng là có ánh mắt như thế nào a? Vì sao lại thích Diệp Thạch?

“Mộ Thần này thật lãng phí, gọi nhiều đồ ăn như vậy.” Diệp Dung chua chua nói.

“Mộ thiếu gia là luyện dược sư, nghe nói, tỉ lệ Mộ thiếu gia luyện đan thành công không thấp, nghĩ chắc tiền trong tay hắn không thiếu.” Diệp Minh suy tư nói.

Diệp Thừa không cho là đúng, nói: “Ta mới không tin một cái cấp một luyện dược sư như hắn có thể kiếm được nhiều tiền, ta thấy hắn chính là mệnh tốt, đầu thai vào chỗ tốt thôi.”

Diệp Vũ thở dài, nói: “Đầu thai vào chỗ tốt cũng là một loại bản lĩnh a!”

Diệp Dung nhìn phương hướng Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên ghen tị.

“Thật kỳ lạ, ba người bọn họ như thế nào lại xuất hiện ở trong này?” Diệp Thạch vừa ăn, một bên hoang mang hỏi.

Mộ Thần thản nhiên uống một ngụm trà, nói: “Cái này không có gì khó đoán, bọn họ hẳn là đi tham gia chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.”

Diệp Thạch không cho là đúng mà nói: “Cái đó không đúng a! Bọn họ có ba người, Diệp gia hẳn là chỉ có một phần danh ngạch thôi a.”

“Danh ngạch không đủ thì có thể mua mà.” Mộ Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, không cho là đúng, nói: “Ta nghĩ không phải như vậy.”

Tuy rằng Diệp Tầm trừ bỏ keo kiệt với hắn, thì với các huynh đệ tỷ muội khác đều hào phóng hơn nhiều, nhưng mà hào phóng đến mức đem hai mươi vạn nguyên thạch đi mua hai cái danh ngạch, Diệp Thạch như thế nào cũng đều cảm thấy không có khả năng, Diệp Tầm này kỳ thật rất keo kiệt.

“Ngươi không chú ý tới sao? Thực lực của ba người bọn họ, đều vừa mới tăng lên thành nhị tinh võ giả, vừa vặn đủ tư cách mà Thánh Tinh học viện chọn lựa.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gãi gãi đầu, “Đúng vậy! Thật là kỳ quái, Diệp Vũ còn chưa tính, thực lực của Diệp Thừa, cư nhiên cũng là nhị tinh võ giả.”

“Không kỳ quái, thực lực của bọn họ, hẳn là dùng đan dược kéo lên.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch không hiểu: “Dùng đan dược kéo lên có rất nhiều tai hoạ ngầm a! Cha ta hắn không có lý do nào lại làm như vậy.”

“Đương nhiên là có, sau khi ông nội của ngươi chết, Diệp gia thiếu đi một cường giả tọa trấn, bị các gia tộc khác liên hợp chèn ép, sản nghiệp gia tộc bị chia cắt, phụ thân của ngươi hiện tại hẳn đang nóng lòng như lửa đốt.” Mộ Thần nói.

“Làm sao ngươi biết?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Tường cao không chắn được gió, tin tức xấu vẫn luôn truyền rất nhanh.”

Diệp Thạch thở ra một hơi, thần sắc có chút phức tạp, nói: “Thời điểm ông nội còn sống, phụ thân vẫn luôn ngóng trông ông nội chết sớm một chút để khỏi cần lo cho hắn, bây giờ ông nội đã chết thật rồi, phụ thân bây giờ, tựa hồ sống không quá tốt.” Diệp Thạch cau mày, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc có chút ảm đạm.

“Kỳ thật, trước mắt có một biện pháp, có thể giải quyết cái khốn cảnh này của Diệp gia.” Mộ Thần thản nhiên.

“Cái gì?” Diệp Thạch không hiểu, hỏi ra.

“Thánh Tinh học viện tại bên trong đế quốc có địa vị rất cao, hàng năm học viện đều sẽ tuyển nhận chút ít học sinh, gia tộc có thành viên thành công trúng tuyển, địa vị đều sẽ đề cao rất lớn, sau khi rời khỏi Thánh Tinh học viện, rất nhiều học sinh đều sẽ trở thành võ sư, võ linh thậm chí cấp bậc cao thủ võ vương…”

“Ta còn nghe nói, đạo sư của Thánh Tinh học viện có đôi khi sẽ chọn ra học sinh trong các tân sinh được trúng tuyển làm đồ đệ, đệ tử có tư chất nổi tiếng, thậm chí sẽ bị tranh đoạt, nếu Diệp gia có người có thể được đạo sư học viện nhìn trúng, vậy khốn cảnh hiện giờ của Diệp gia liền được giải quyết dễ dàng…” Mộ Thần thản nhiên nói ra suy nghĩ.

Diệp Thạch hướng phía đám người Diệp Dung nhìn thoáng qua, bĩu môi, nói: “Được đạo sư nhìn trúng? Nếu đạo sư của Thánh Tinh học viện đi chọn học sinh mà nhìn trúng bản lĩnh khóc lóc om sòm, vậy ngược lại Diệp Dung có khả năng được lựa chọn.”

Diệp Thạch nghiêng đầu, cũng không phải hắn xem thường vài cái huynh đệ tỷ muội này của hắn, mà là, Thánh Tinh học viện hàng năm tuyển nhận đều là đệ tử ưu tú nhất trong đế quốc, lục tinh, thất tinh, bát tinh võ giả không tới mười lăm tuổi có rất nhiều.

Mộ Thần híp mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Phụ thân của ngươi đại khái là bị bức làm cho không có biện pháp khác, cho nên là đang được ăn cả ngã về không đi.”

Diệp Thạch cắn chặt răng, nói: “Ngươi nói đúng, cái này thật đúng là tác phong của cha ta, hắn không phải là một người có thể đảm đương gia tộc, một bên oán giận ông nội cho hắn không đủ nhiều, một bên thì việc của gia tộc lại đặt ở trên đầu ông nội.”

“Nếu ngươi vẫn là người của Diệp gia, phụ thân của ngươi làm như vậy, có thể thành công hay không, liền khó nói.” Mộ Thần cảm thán.

“Ta?” Diệp Thạch mở to mắt, lấy ngón tay chỉ vào mình, hỏi.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngươi còn chưa có chú ý tới tư chất của ngươi có bao nhiêu xuất sắc đâu a.”

Mười bốn tuổi thất tinh võ giả, Mộ Thần dám đánh cuộc, cho dù là ở Thánh Tinh học viện, đệ tử đến tuyển nhận, cũng có thể có rất ít người đạt tới trình độ này.

Diệp Thạch cau mày, cười khổ nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân hắn muốn ta trở về? Ta nói, Diệp Tầm người này, làm sao lại dễ dàng có lương tâm như vậy, nguyên lai là thế này phải không?”

Mộ Thần vỗ vai Diệp Thạch, an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Diệp Thạch gật đầu, “Ừm..”

Chương 60: Ghen tị

“Đồ ăn của chúng ta đã được mang lên hết rồi đúng không?” Diệp Thạch nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần lắc đầu, “Chưa, còn, một hồi mới mang lên nữa.”

“Ngươi gọi nhiều như vậy, quá lãng phí.” Diệp Thạch oán trách.

Mộ Thần không để bụng, “Yên tâm đi, phu quân của ngươi có tiền, rất nhiều tiền, ngươi cứ ăn hết mình.”

Mộ Thần hướng phía đám người Diệp Dung nhìn thoáng qua, trong con ngươi hiện lên vài phần trêu tức, đóng băng ba thước, phi một ngày chi hàn*, Diệp gia vào thời điểm Diệp Hách không còn thì bắt đầu tuột dốc. Thời điểm Diệp Hách vẫn còn thì còn có thể duy trì ngăn nắp ở mặt ngoài, hiện giờ, ngăn nắp ở mặt ngoài này sợ cũng rất nhanh duy trì không nổi.

Vừa rồi, hắn nhìn lướt qua đồ ăn mà đám người Diệp Dung gọi, phát hiện có chút mộc mạc.

Diệp Thạch hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Thần, dạy bảo: “Có tiền thì cũng không thể lãng phí.”

Mộ Thần nhún vai, nói: “Phu nhân giáo huấn đúng, ngươi ăn nhiều một chút, đừng lãng phí.”

Diệp Thạch nghe được xưng hô của Mộ Thần, trên mặt nhất thời hiện lên vài phần hồng nhạt.

Diệp Thạch nguyên bản có chút bất mãn Mộ Thần lãng phí, nhưng mà, sau khi đưa mỹ vị thức ăn vào miệng, điểm bất mãn này của Diệp Thạch nhất thời tan thành mây khói.

Diệp Dung cau mày, hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Diệp Vũ: “Mộ Thần gọi bàn đồ ăn kia, phải trả bao nhiêu nguyên thạch a?”

“Không dưới ba nghìn nguyên thạch.” Diệp Vũ cắn răng nói, trước kia thời điểm Diệp Tầm hào phóng với hắn, hắn còn không ăn sang như vậy, lại càng không nói tới Diệp gia suy tàn như bây giờ, hiện tại Diệp Tầm phải xuất huyết mới mua được hai tấm thiếp chiêu sinh, Diệp Thạch người kia thật đúng là mệnh tốt a!

Diệp Dung đen mặt, nói: “Diệp Thạch này ăn giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, thật mất mặt.”

Mộ Thần thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Diệp Thạch, một bên hỏi Diệp Thạch thích cái gì, muốn đóng gói một ít đi hay không.

“Tuy rằng, Diệp Thạch có chút làm mất mặt, nhưng mà, Mộ thiếu gia tựa hồ rất thích a.” Diệp Thừa híp mắt nói.

Diệp Dung sắc mặt xanh một trận, trắng một trận, “Ta mới không tin Mộ Thần sẽ thích người quái dị kia đâu, Mộ Thần này hơn phân nửa là có cái bí mật gì không thể cho ai biết.”

… …

Diệp Thạch ăn xong một bàn đồ ăn lớn, có chút kinh ngạc phát hiện, đám người Diệp Dung cư nhiên cũng vừa ăn xong.

Diệp Thạch khinh thường bĩu môi, “Chỉ gọi một chút món ăn như vậy, cư nhiên ăn đến hiện tại, ăn thực chậm a.”

Diệp Thạch nói như vậy, thuần túy là ghét bỏ tốc độ đám người Diệp Dung ăn cơm, nhưng mà Diệp Dung là người sĩ diện cỡ nào, vừa nghe lời này, đã cảm thấy Diệp Thạch đang khinh bỉ bọn họ ăn mộc mạc, nghĩ đến hiện giờ Diệp Thạch đi theo Mộ Thần, sống tiêu sái như vậy, bọn họ lại phải ăn dùng tiết kiệm, mặt Diệp Dung đỏ lên, một cỗ tức giận trong lòng lập tức vọt ra.

“Diệp Thạch, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao, ăn cơm nhanh giống như hổ đói vồ mồi sợ ai tới cùng ngươi đoạt vậy, thật mất mặt.” Diệp Dung lạnh lùng nói.

“Diệp tiểu thư, ngươi la to giống như người đàn bà chanh chua vậy, cũng không có vẻ vang cho Diệp gia các ngươi đâu.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Dung nghe được Mộ Thần bảo vệ Diệp Thạch, sắc mặt nhất thời vặn vẹo lên.

“Thạch Đầu, chúng ta đi thôi.” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói.

“Thần thiếu, chờ một chút.” Diệp Minh gọi lại Mộ Thần.

Mộ Thần quay đầu, nhìn Diệp Minh, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Diệp Minh có chút mong đợi hỏi: “Thần thiếu có phải cùng với Thạch thiếu đi Thánh Tinh học viện chiêu sinh hay không, nếu là như thế, chúng ta vừa lúc cùng đường, có thể…”

Mộ Thần đánh gãy lời nói của Diệp Minh: “Không cần, ta cùng Thạch Đầu còn có việc khác.”

Mộ Thần trong lòng âm thầm buồn cười, Thạch Đầu cùng vài người này vừa gặp liền không hợp nhau, Diệp Minh lại muốn cùng bọn họ đi chung đường, thật sự là truyện cười.

Diệp Dung nhìn bóng dáng Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi xa, kỳ quái hỏi: “Ta biết Mộ Thần đi tham gia chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, nhưng Diệp Thạch đi làm cái gì?”

“Mộ Viễn Phong tốn mười vạn mua cho Diệp Thạch một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.” Diệp Minh giải thích.

“Cái gì!” Diệp Dung nhịn không được kinh hô một tiếng.

Vốn là phụ thân cũng không tính cho nàng cái danh ngạch này, là mẫu thân của mình dùng thủ đoạn hết sức, lại dùng mồm mép, lại ra vốn riêng của mình, mới làm cho Diệp Tầm mua nhiều thêm một tấm thiếp chiêu sinh, kết quả vật trân quý như thế, Diệp Thạch cư nhiên cũng có.

“Mộ Viễn Phong, như thế nào lại bỏ được?” Diệp Dung đầy ghen tị nói.

“Tứ muội, ngươi quên rồi à, Mộ Viễn Phong là tam cấp luyện dược sư, thân gia rất phong phú, một viên đan dược của hắn liền bán được hơn một trăm vạn nguyên thạch đó.” Diệp Vũ nhắc nhở.

Diệp Dung cau mày, không hiểu mà nói: “Mệnh của người này vì sao lại có thể tốt như vậy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro